TRÁI TIM DEMACIA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cậu bé mê mẩn cành hoa dormisroot vàng mọc trơ trọi trên mặt đất giá băng. Nó là một trong hàng trăm những mảng sắc màu sống động trên vùng đài nguyên cằn cỗi. Cậu cúi xuống cạnh những cánh hoa và hít một hơi thật sâu. Tiết trời lành lạnh của buổi sớm mai hòa trộn cùng hương hoa thoang thoảng vỗ về khứu giác cậu. Rồi cậu vươn tay ra, muốn ngắt lấy cành hoa dại cho riêng mình.

"Để nó yên," Vannis nói.

Bóng dáng người đàn ông già dễ dàng che phủ cậu bé, chiếc áo choàng xanh thẫm của ông khẽ phất phơ trong làn gió nhẹ. Mariso đứng cạnh ông, tay cầm một ngọn đuốc chưa được đốt. Cả ba người bọn họ đứng đợi một lúc lâu, và hoàn toàn chẳng bị phản đối gì.

Gã trai trẻ tuổi cúi xuống, mỉm cười với cậu bé và gật đầu

Cậu bé nhặt nhành hoa và nhồi nó vào trong túi mình.

Vannis lắc đầu và khẽ chau mày. "Cậu cứ tiêm nhiễm thói xấu vào thằng bé thế."

Marsino đỏ mặt, nụ cười trên mặt anh biến mất. Anh hạ giọng hỏi, "Nhóc thấy được gì không?"

Cậu bé đứng dậy và ngắm nhìn dãy nhà phía bên kia vùng đất đóng băng, thật ra chúng chỉ là những căn lều tồi tàn, do thời tiết, trải dài phía chân đồi. Một vài hình dạng và bóng đen đang đi qua đi lại bên trong những khung cửa sổ bằng kính đúc.

"Có người bên trong," cậu nói.

"Cái đấy thì ai chẳng thấy," Vannis nói, giọng ông hơi khó chịu. "Cháu có thấy thứ mà bọn ta đang tìm không?"

Cậu bé tìm kiếm từng manh mối hay dấu vết nhỏ bé nhất. Nhưng cậu chẳng thấy gì ngoài sắc xám đục của những chiếc ván gỗ và những viên gạch đã bị phong hóa.

"Chẳng có gì, thưa ông."

Vannis khẽ càu nhàu trong từng hơi thở.

"Có lẽ chúng ta nên đến gần hơn," Marsino nói.

Lão già lắc đầu. "Đám thổ dân này sẽ găm giáo vào người cậu trước khi cậu bước được đến cách cửa nhà họ hai mươi bước chân."

Cậu bé run bần bật trước câu nói đó. Đám thổ dân phương nam này nổi tiếng là hung tợn, ngay cả trong Đại Thành thì ai cũng biết điều này cả. Họ sống giữa chốn hoang dã nơi rìa ngoài vương quốc, sát cạnh vùng lãnh thổ đang tranh chấp. Ông liếc nhìn xuống vai mình và bước gần hơn về phía Marsino.

"Đốt đuốc lên," Vannis nói.

Marsino đánh mạnh vào hòn đá, bắn những tia lửa tung tóe vào phần đầu ngọn đuốc đã tẩm sẵn dầu. Thứ dầu hắc nhanh chóng bắt lửa và xua đuổi bầu không khí trong trẻo của buổi sớm mai đi mất.

Họ không cần phải chờ đợi lâu.

Vài cánh cửa mở tung ra, và một tá đàn ông lẫn phụ nữ tiến về phía bọn họ. Chúng cầm sẵn trong tay những ngọn giáo và những chiếc rìu.

Tay cậu bé đã đặt lên thanh dao găm đeo bên người. Cậu ngoái lại nhìn Marsino, nhưng mắt anh đã chăm chú về phía đám dân làng.

"Bình tĩnh nào, cậu bé" Vannis nói.

Đám đông dừng lại bên mép cánh đồng, đối lập với thứ quần áo rách rưới của bọn họ là những bộ đồ trắng xanh sang trọng, hoàng tộc của Vannis và Marsino. Ngay cả bộ đồ của thằng bé cũng lành lặn hơn nhiều.

Cậu bé cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc tủy sống. Cậu chạm vào tay Marsino, cố khiến anh chú ý và gật đầu. Lão già hiểu những cử chỉ và tín hiệu yêu cầu ông lùi lại. Có một quy trình mà họ sẽ phải tuân theo.

Một mụ già bước ra từ phía sau đám đông. "Bọn thợ săn ma pháp đến đây để đốt làng à?" mụ ta hỏi.

"Không có gì ở đây đâu, đi chỗ khác đi!" một gã trẻ, đầu tóc bù xù, đứng cạnh mụ già kia hét lớn. Thế là bọn người còn lại cũng gia nhập vào, la ó và cười cợt.

"Im ngay!" mụ già ngắt lời, thúc mạnh cùi chỏ vào bên sườn hắn.

Hắn ta nhăn mặt và cúi đầu. Đám đông chợt trở nên im lặng.

Bọn thổ dân này chẳng hề giống bất kỳ ai cậu bé đã từng gặp trong Đại Thành cả. Họ không rúm ró trước những bộ áo choàng xanh và chiếc mặt nạ đồng truyền thống của những thợ săn ma pháp. Thay vào đó, họ đứng thẳng và đầy vẻ thách thức. Một số người tay đang lăm lăm vũ khí, liếc nhìn về phía cậu bé, khiến cậu chẳng dám nhìn chằm chằm vào họ nữa.

Marsino bước lên phía trên. " Một giỏ dormiroot đã được chuyển đến Wrenwall sáu ngày trước," anh nói, ra hiệu về phía những nhánh hoa với chiếc đuốc của mình.

"Người ta mua thì bọn ta bán. Trong thành phố họ làm khác à?" mụ già hỏi.

Cả đám thổ dân bật cười.

Cậu bé gượng cười, nơm nớp lo sợ. Ngay cả Marsion cũng phải gắng gượng để nở một nụ cười nhạt toẹt. Vannis thì vẫn đứng yên. Ông trả lời chúng, bàn tay đặt lên chiếc quyền trượng của mình.

"Đương nhiên là không." Marsino nói. "Nhưng loài hoa này rất hiếm vào thời điểm này trong năm."

"Bọn ta là những nông dân giỏi. Và cũng là những thợ săn tài giỏi đấy," mụ nói, nụ cười chợt biến mất.

Vannis vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào mụ già. "Ừa, nhưng mặt đất thì đã đóng băng và bọn ngươi còn chẳng ai biết dùng đến cái cày cơ mà."

Mụ già nhún vai. "Nó muốn mọc gì thì mọc chứ. Bọn ta đâu cản được."

Vannis nhoẻn miệng cười. "Ờ, cây cỏ tự mọc mà nhỉ," ông nói, trong khi lấy Ấn Xám ra từ áo choàng của mình. Ông cúi người xuống và đưa chiếc đĩa đá được chạm khắc lên trên một nhành dormiroot.

Những cánh hoa lập tức héo úa và khô quắt lại.

"Nhưng chúng cũng sẽ không chết đi khi gặp kháng ma thạch," Vannis nói, đứng người thẳng dậy. "Trừ khi bọn ngươi dùng ma thuật để gieo trồng chúng."

Những nụ cười chợt tắt trên khuôn mặt của bọn dân làng.

"Ma thuật là thứ bị cấm tiệt," Marsino nói. "Chúng ta đều là người Demacia. Chúng ta gánh vác danh dự phải tuân theo luật lệ từ khi sinh ra—"

"Ở đây bọn tao không ăn danh dự để sống," mụ già gầm gừ.

"Bọn ngươi có ăn thì cũng không đỡ đói được đâu" Vannis nhếch mép.

Đám đông xôn xao vì lời xúc phạm và tiến đến gần hơn, chỉ còn cách những thợ săn ma pháp vài bước chân.

Marsino giơ cánh tay lên, cố nói rõ. "Thổ dân các người trước giờ luôn tuân theo con đường của Demacia. Giữ đúng những luật lệ và truyền thống," anh nói. "Bây giờ bọn ta chỉ muốn các ngươi làm thế này thôi. Những kẻ phạm tội hãy tự giác bước ra đây."

Chẳng ai động đậy hay nói tiếng nào.

Sau một lúc lâu, Marsino lại tiếp tục nói. "Nếu danh dự không khuất phục được bọn ngươi, thì hãy biết rằng cậu bé này cũng sẽ thấy tận gốc những tội lỗi của các ngươi mà thôi."

Dân làng lại hướng sự tập trung vào cậu bé. Sự giận dữ tràn ngập trong những đôi mắt của họ, trong tiếng xì xầm đang dần lan tỏa giữa đám đông.

"Thế ra cậu bé này có thể sử dụng ma thuật mà không bị cấm cản, còn bọn ta thì không à?" gã đàn ông vừa la hét lúc nãy lại lên tiếng.

Cậu bé rúc người lại bởi lời buộc tội.

"Cậu ta làm thế để phục vụ Demacia," Marsino nói, trước khi quay mặt về phía cậu bé. "Không sao đâu, cứ tiếp tục đi."

Cậu gật đầu và quệt lòng bàn tay đầy mồ hôi của mình xuống ống quần trước khi quay lại nhìn đám thổ dân. Cậu thấy một quầng sáng đơn độc, phát sáng giữa đám đông bẩn thỉu. Quầng sáng sẽ lấp lánh, dao động xung quanh những pháp sư.

Và chỉ có cậu bé là có thể thấy được quầng sáng đó, trong cả cuộc đời mình. Đó là món quà dành cho cậu, nhưng cũng đồng thời là gánh nặng trên vai cậu.

Những người dân làng vừa theo dõi, vừa buông lời rủa chửi. Ở đâu cũng vậy. Mọi người căm ghét cậu vì khả năng đặc biệt của cậu. Tất cả bọn họ—ngoại trừ mụ già. Đôi mắt của mụ đơn giản là đang cầu khẩn cậu đừng nói ra.

Cậu bé gục đầu và nhìn xuống phía mặt đất.

Tất cả đều đợi chờ trong một khoảnh khắc như bị kéo dài ra bởi sự im lặng. Cậu có thể cảm thấy ánh mắt Vannis đang dò xét, đánh giá cậu một cách khắc nghiệt.

"Không sao mà," Marsino nói, đặt một bàn tay lên vai cậu. "Chúng ta duy trì trật tự. Chúng ta thượng tôn pháp luật."

Cậu bé ngẩng mặt lên, sẵn sàng để chỉ điểm tên pháp sư.

"Đừng nói ra, cậu bé," mụ già nói, lắc đầu. "Ta sẽ chấp nhận. Cậu có nghe ta không?"

"Đủ rồi," Vannis ngắt lời, ông đẩy cậu sang bên Ấn Xám đã ở trong tay.

"Đợi đã!"

"Im nào, nhóc. Ta đã cho cháu cơ hội."

Nhưng thật ra thì mụ già đó không hề là một pháp sư.

Cậu bé quay mặt về phía Marsino. "Không phải bà ấy! Đó là một người khác!" cậu nói, chỉ tay về phía tên đầu xù đứng cạnh mụ già.

Marsino rời mắt khỏi đám thổ dân, định hướng mắt về phía tay cậu bé chỉ. Nhưng trước khi anh kịp nhận ra mối nguy, hắn ta đã lao về phía những người thợ săn.

"Mẹ!" hắn thét lớn khi lao về phía Vannis. Bàn tay hắn ánh lên một thứ ánh sáng màu lục bảo, trong khi những cành dây leo đầy gai trồi ra từ chỗ những đầu ngón tay.

Vannis né ra một bên, vung mạnh chiếc quyền trượng, cây gậy gỗ cứng chắc đập mạnh vào thái dương tên pháp sư.

Hắn ta ngã gục về phía Marsino, ghì chặt tay anh. Những cành gai nhọn đâm xuyên qua tay áo. Marsino giật lùi lại trong đau đớn và đẩy hắn ngã xuống đất, đánh rơi ngọn đuốc trong lúc giằng co.

Ngọn lửa bắt vào quần áo và thiêu cháy hắn.

Mụ già hét lớn và lao về phía con trai bà.

Những cánh tay ôm chặt mụ và kéo mụ trở lại, mặc cho mụ vùng vẫy. Những người thổ dân còn lại tiến lên phía trước, nhưng Vannis vẫn đứng yên với chiếc quyền trượng sẵn sàng.

"Hắn có chạm vào cậu không?!"

Marsino với tay dò dẫm lấy món vũ khí, cuối cùng cũng rút được chiếc quyền trượng của mình ra, đôi mắt anh đờ đẫn và không thể tập trung.

"Marsino!"

"Tôi ổn!"

"Còn ai nữa không?" Vannis thét lớn.

Cậu bé không trả lời. Cậu cứng đờ, nhìn chằm chằm vào tên pháp sư đang lăn lộn trong đống lửa. Cổ họng cậu đắng chát, nhưng cậu cố nuốt lại thứ mùi vị kinh tởm đó, cố không nôn ra.

"Nhóc!"

Cậu cuối cùng cũng bừng tỉnh. Ngọn lửa đã lan tràn khắp cánh đồng, tạo nên một bức tường ngăn cách giữa họ và đám đông. Cậu kiếm tìm trong những khuôn mặt phía sau đám lửa, nhưng giác quan của cậu đã bị vô hiệu bởi nhiệt độ.

"Không."

"Thế thì lên ngựa đi!"

Cậu bé nhảy lên chú ngựa nhỏ của mình. Marsino và Vannis cũng nhanh chóng leo lên những con chiến mã của họ và rời khỏi ngôi làng. Cậu bé ngoái nhìn lại, nhưng cánh đồng hoa đã héo úa tự bao giờ trước ngọn lửa hung tàn.


Vannis buộc họ phải di chuyển suốt cả buổi chiều tối, cố kéo giãn khoảng cách giữa họ và đám thổ dân tối đa có thể. Cần tận ba ngày để đến được Lâu Đài Wrenwall. Vannis định kéo một đội quân thợ săn và quay trở lại. Ông ta nói rằng luật lệ sẽ phải được thực thi.

Họ chỉ dừng chân khi trời đã tối hẳn, bởi rất khó để định hướng trên một địa hình lởm chởm đá này. Cậu bé cảm thấy vô cùng thoải mái khi được đặt chân xuống mặt đất. Những đứa bé ở Dregbourne rất ít khi được cưỡi ngựa, trừ khi chúng đi trộm chuồng ngựa, và cậu thì chẳng bao giờ làm thế.

Cậu bé canh gác ca đầu tiên, ngồi dưới gốc một cây sồi cao vút, lưng và hông cậu mỏi nhừ vì phải cưỡi ngựa hàng giờ liền. Cậu trở mình, cố tìm ra tư thế thoải mái nhất. Sau vài phút, cậu lại đứng dậy và tựa vào cây sồi khổng lồ. Một tiếng sói tru lên ở đâu đó phía ngọn đồi, và giai điệu cứ thế lặp đi lặp lại. Hoặc cũng có thể đó là tiếng của bọn chó rừng—cậu chẳng thể nào phân biệt nổi.

Những tia sét từ phía xa lóe sáng trên bầu trời đêm, tiếng sấm thì đã bị không khi nuốt chửng trước khi chúng kịp đến tai cậu rồi. Phía trên, những vì tinh tú cố tỏa ánh sáng len lỏi của họ xuyên qua tầng mây xám. Một lớp sương mù dày đặc đang bao phủ mặt đất phía dưới.

Cậu ném thêm vài nhành củi khô vào đống lửa. Nó tạo ra những ánh than hồng cháy rực lên trong không khí rồi nhanh chóng lụi tàn.

Những giọng nói ma mị luôn thì thầm trong tâm trí tĩnh lặng của cậu. Chúng biện hộ rồi lại phủ nhận một sự thật lờ mờ ẩn chứa bên trong ký ức về tên pháp sư bốc cháy. Cậu nhún vai và quay đi.

Đó là một cái chết kinh hoàng. Nhưng mỗi khi những suy nghĩ đó xâm lấn tâm trí cậu, cậu lại cố đẩy chúng đi, thay thế chúng bằng những ký ức đẹp đẽ mà cậu đã chứng kiến kể từ khi gia nhập cùng Vannis và Marsino.

Cậu đã theo hai vị thợ săn này nhiều tháng rồi, và đó là lần đầu cậu được nhìn thấy thế giới bên ngoài những con đường chật hẹp, đông đúc của Dregbourne. Cậu được khám phá những ngọn đồi, những đỉnh núi phía chân trời, những nơi cậu đã từng say sưa nhìn ngắm trên nóc nhà trọ của mình. Giờ đây, những ngọn núi mới lại được bày ra trước mắt cậu, và cậu muốn khám phá chúng nhiều hơn nữa.

Ma thuật đã giúp điều đó xảy ra.

Sự nguyền rủa từng nhấn chìm cậu trong nỗi sợ hãi giờ đây lại là một món quà dành cho cậu. Nó cho phép cậu sống như một người Demacia chân chính. Cậu còn được mặc đồ xanh nữa. Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ được nhận chiếc mặt nạ đồng và một cái Ấn Xám cho riêng mình, dù cậu thực chất là một pháp sư.

Một tiếng xào xạc nhẹ đã cuốn cậu ra khỏi những suy nghĩ đó.

Cậu quay lại và thấy Marsino đang lớ mớ gì đó trong giấc ngủ. Bên cạnh đó là một chiếc chăn trống rỗng. Điều đó khiến tim cậu đập nhanh. Cậu lần mò trong lùm cây để tìm kiếm vị thợ săn già—

Vannis đang đứng sẵn bên dưới một cây sồi gần đó, dõi theo cậu.

"Hôm nay, cháu đã lưỡng lự," ông ta nói, đồng thời bước ra từ bóng tối. "Màn ra mắt tệ đấy. Là do sợ hãi hay gì thế?"

Cậu bé tránh né ánh nhìn của ông ta và chỉ im lặng, cố tìm một câu trả lời có thể khiến lão thợ săn ma pháp chấp nhận.

Vannis giận dữ, bắt đầu mất kiên nhẫn. "Nhanh nào, nói rõ lý do của cháu đi."

"Cháu không hiểu... trồng dormiroot thì có gì tai hại?"

Vannis càu nhàu và lắc đầu. "Càng nhân nhượng thì chúng sẽ càng lấn tới," ông ta nói. "Đây là quy tắc trên chiến trường, và cũng là quy tắc khi đối đầu với lũ pháp sư."

Cậu bé gật đầu. Vannis hướng sự chú ý về phía cậu một lúc nữa.

"Con tim cháu được đặt ở đâu, nhóc con?"

"Vì Demacia, thưa ông."

Marsino lại động đậy một lần nữa. Những tiếng mớ ngủ giờ đã chuyển thành tiếng rên rỉ trong khi anh ta đang quằn quại bên trong chiếc chăn của mình

Cậu bé đi lại chỗ đó và lung lay vai của anh ta. "Marsino, dậy đi," cậu thì thầm.

Người thợ săn ma pháp trẻ tuổi oằn mình khi cậu bé chạm vào. Tiếng rên rỉ càng lớn hơn cho đến khi nó chuyển thành tiếng than khóc. Cậu lay Marsino một lần nữa, mạnh hơn.

"Chuyện gì thế?" Vannis hỏi, hướng mắt về phía cậu.

"Cháu không biết. Anh ấy không tỉnh dậy được."

Vannis đẩy cậu bé sang bên và lật ngửa Marsino ra. Mồ hôi đã nhễ nhại trên bờ trán và thái dương anh ta, khiến bộ tóc ướt đẫm. Đôi mắt của Marsino mở to, trống hốc và trắng dã.

Vannis kéo chiếc chăn nặng nề và mở toang áo choàng của Marsino ra. Những xúc tu màu đen đã cuộn lấy cánh tay anh. Dưới đôi mắt của cậu bé, ánh sáng đang tỏa ra từ lớp da thịt đang thối rữa.


Họ rời đi ngay khi tia sáng ban mai đầu tiên xuất hiện.

Vannis và cậu bé đã tìm được cách để đưa Marsino lên ngựa của anh ta và giữ anh trên yên ngựa. Người thợ săn ma pháp trẻ vẫn còn mộng mị trong cơn sốt khi Vannis buộc ngựa của anh vào ngựa của ông ta và bắt đầu lên đường

Dù chú ngựa nhỏ của cậu bé phải oằn mình để đuổi kịp tốc độ mà Vannis đã đặt ra—thì Lâu Đài Wrenwall vẫn còn cách họ một ngày đường nữa.

Cậu thấy Marsino lắc lư với mỗi bước chân của con ngựa. Đã vài lần anh suýt ngã, nhưng Vannis kịp chậm lại và một lần nữa buộc chặt Marsino trên yên ngựa. Mỗi lần như thế, vị thợ săn già lại cằn nhằn vài câu với cậu bé trước khi tiếp tục tiến về phía trước.

Họ đã đến được Khe Núi Corvo vào lúc sáng muộn. Những con ngựa phải lần mò bước đi trên những vách đã hẹp trên sườn núi. Lối mòn này sẽ tiết kiệm cho họ tầm nửa ngày đường, nhưng những con đường gồ ghề và bụi gai rậm rạp đã khiến họ chậm đi đáng kể.

Cậu bé co chân, tay nắm chặt lấy dây cương, sợ hãi nhìn ngắm hẻm núi sâu hun hút phía dưới. Chú ngựa tí hon của cậu lê bước một cách chậm chạp, dùng bản năng của nó để ngăn chặn cái chết ở ngay trước mắt họ.

Họ cuối cùng cũng vượt qua được khe hẹp để đến một con đường thoáng đãng hơn. Cậu thấy Vannis đè vào chiếc đinh thúc ngựa, khiến nó chuyển sang phi nước kiệu—Marsino bắt đầu ngã sang bên phải, anh đang nghiên lệch nhiều hơn so với những lần trước.

"Vannis!"

Lão thợ săn vươn người ra, nhưng đã quá muộn. Marsino ngã xuống và đâm sầm xuống mặt đất.

Cậu bé thả dây cương và nhảy xuống ngựa, lao về phía anh. Vannis cũng làm tương tự.

Máu đang ứa ra từ trán của Marsino.

"Chúng ta cần phải cầm máu," Vannis nói.

Ông rút ra chiếc dao găm của mình và không chần chừ cắt đi một mảnh vải dài trên chiếc áo choàng của cậu bé.

"Nước," Vannis nói.

Cậu bé lôi túi nước của mình ra và đổ dòng nước vào vết cắt sâu để Vannis rửa vết thương.

Marsino trở mình và thì thầm điều gì đó rời rạc trong cơn sốt. Cậu bé cố lắng tay nghe nhưng chỉ hiểu được một vài từ.

"Anh ấy muốn uống," cậu nói, đồng thời nhỏ vài giọt nước lên bờ môi khô khốc của anh ta.

Người thợ săn trẻ lại trở mình, dùng lưỡi nhấp nháp những giọt nước ẩm. Anh mở mắt. Những vệt đỏ thẫm đã vấy màu dần lên trên đôi mắt trắng dã.

"Chúng ta đến... chưa?" Marsino hỏi, ngực thở nặng nhọc với từng từ ngữ.

Vannis liếc nhìn cậu bé. Ông chẳng biết phải nói gì vào lúc này. Sự cứu giúp vẫn còn cách họ quá xa.

"Gần đến rồi, người anh em," Vannis nói.

"Vì sao lại xây... Wrenwall... tận trên núi vậy?"

"Nó cần phải khó để mà đến được," Vannis nói, nở một nụ cười gượng.

Marsino nhắm nghiền mắt và khúc khích cười. Nhưng nó nhanh chóng trở thành một cơn ho.

"Từ từ nào, người anh em," Vannis nói, ngắm nhìn anh ta một lúc rồi quay về phía cậu bé. "Nhành dormiroot—cháu còn giữ nó không?"

"Còn ạ."

Cậu bé lục trong túi mình, lấy ra một chú ngựa rơm, một hòn đá cuội, và một nhành hoa vàng. Cậu mỉm cười khi nhìn thấy nó, biết rằng những cánh hoa sẽ giúp Marsino ít nhiều.

Vannis giật phăng nó khỏi tay cậu bé. "Ít ra thì cháu cũng làm được một điều đúng đắn, nhóc con."

Tim cậu thắt lại với từng câu từ. Vannis nói đúng. Cậu đã chần chừ, và đồng đội của cậu đã phải trả giá.

Marsino lắc đầu. "Không phải... lỗi của nó... Lẽ ra tôi nên... cẩn thận hơn."

Người thợ săn già vẫn im lặng trong khi bứt rời vài cánh hoa từ cành dormiroot.

"Nhai cái này đi. Dù chưa được tinh chế, nhưng nó sẽ xoa dịu cơn đau."

"Nhưng còn... ma thuật?" Marsino hỏi.

"Nó chỉ giúp cho cây mọc nhanh hơn và giữ chúng khỏe mạnh thôi, bản thân cái cây sẽ không bị vấy bẩn," Vannis nói trong khi ông đặt những cánh hoa vào miệng Marsino. Ông cúi xuống gần và thì thầm vào tai chàng trai. Marsino mỉm cười, dường như anh đang hồi tưởng lại một ký ức nào đó.

Cậu bé cũng uống một ngụm từ túi nước của mình. Cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh nhè nhẹ chạy dọc sống lưng. Nó khiến những sợi lông tơ trên cánh tay cậu dựng đứng cả dậy.

Cậu quay đi và bước hết khoảng đất trống—đó là một tán rừng thông rậm rạp phủ kín lớp đất thịt bên dưới.

"Cái thì thế?" Vannis hỏi.

"Cháu không biết nữa... " Cậu liếc mắt về phía thung lũng. Chẳng có gì khác lạ cả, ngay cả cảm giác vừa rồi cũng đã biến mất.

"Cháu nghĩ—"

Cậu dừng lại. Những đám khói đen đang cuộn trào từ phía xa.


Mắt cậu bé nhìn chằm chằm vào những cái xác khô đã cháy trụi nằm rải rác trên đồng cỏ. Mùi thịt khét nồng nặc trong không khí. Bụng cậu thắt lại.

"Thứ gì đã làm điều này?" cậu hỏi, hướng về phía Marsino. Người thợ săn ma pháp trẻ đang nằm trên một cái nệm dã chiến được làm từ chiếc chăn buộc bởi mấy cọng dây.

"Ta không biết," Vannis nói. "Đứng đó và canh chừng đi."

Vị thợ săn già kiểm tra đống xác động vật. Lớp da dày của chúng đều bị đâm thủng bởi một thứ gì đó to cỡ bàn tay. Vannis chọc chiếc gậy của mình vào lỗ hổng nhằm đo độ sâu. Một phần ba chiếc gậy mất hút trong nó.

"Chúng ta nên rời đi," cậu bé nói.

Vannis quay về phía cậu. "Cháu có cảm thấy gì không?"

Cậu bé quan sát đám động vật. Dấu vết của ma thuật đang tỏa ra từ lớp da thịt bị đốt cháy. Thứ ma thuật đã giết chết chúng đủ mạnh để xé xác bất kì sinh vật nào. Con người thì cũng chẳng khác gì mấy. Ngay cả với những kẻ mang chiếc quyền trượng trong tay.

Cậu bé hướng sự chú ý về phía trang trại. Nó bao gồm một căn chòi gỗ nhỏ tí, một cái kho cũ kỹ, cùng một nhà xí ở tít tắp bên kia cánh đồng. Cả vùng trang trại nằm ngay cạnh sườn đồi, và được bao phủ bởi những cánh rừng rậm rạp. Chắc là họ sẽ chẳng bao giờ phát hiện ra nó nếu không nhìn thấy những đám khói kia.

Có tiếng bước chân tiến về phía họ.

Vannis xoay người và giơ gậy thủ thế.

Một lão già xuất hiện từ góc nhà kho. Lão ta ngừng lại khi phát hiện ra những vị khách không mời mà đến. Lão đang mặc chiếc quần dài và bộ áo quá khổ, trong khi đang cầm một mũi kích cũ kỹ, tả tơi, nhưng phần lưỡi kích vẫn sáng loáng và sắc lẻm.

"Các người đang làm gì trên nông trại của ta thế?" Lão già hỏi, nhăm nhăm vũ khí và giữ khoảng cách tốt với tầm tấn công của Vannis.

"Bạn của bọn cháu đang bị thương," cậu bé nói. "Làm ơn đi, anh ấy cần được giúp."

Vannis liếc nhìn sang cậu bé ngay bên cạnh nhưng không nói gì cả.

Người nông dân nhìn xuống chỗ Marsino. Người thợ săn ma pháp trẻ đang động đậy trên chiếc nệm, mê sảng trong cơn sốt.

"Họ có y sĩ ở Wrenwall," lão nông dân nói.

"Phải mất hơn một ngày đường. Cậu ta sẽ không trụ được đến đấy." Vannis nói.

"Có một con thú dữ trong khu rừng này. Hai người nên rời khỏi đây," lão nói, ra hiệu về phía đống xác chết.

Cậu bé liếc nhìn về phía khu rừng rậm rạp. Cậu không đánh hơi thấy gì vào lúc này cả, nhưng cậu chợt nhớ đến cơn ớn lạnh mà cậu vừa cảm thấy. Ở khoảng cách đó, chắc hẳn nó phải là một sinh vật khổng lồ.

"Con thú gì thế? Có phải là một con rồng không?"

"Yên nào, nhóc con." Vannis nói khi ông tiến về phía người nông dân. "Lão có nghĩa vụ phải tuân lệnh một binh lính Demacia."

Lão nông dân đứng thẳng dậy. "Ngài mặc áo xanh... nhưng thợ săn ma pháp không phải là một người lính."

"Ừ, nhưng ta đã từng. Cũng như cậu vậy."

Người nông dân già nheo mắt lại, lão hướng mũi kích về phía Vannis.

"Mũi kích đó," Vannis nói. "Thứ vũ khí của đội Kích Thủ thành Thornwall huyền thoại, nếu ta nhớ không nhầm. Theo ta thấy thì có vẻ như cả nó lẫn chủ nhân của nó đều chưa hề mất đi sự sắc bén."

Người nông dân nhìn vào vũ khí của mình với một nụ cười mỉm. "Đã lâu lắm rồi."

"Mãi mãi là anh em," Vannis nói, lần này giọng ông mềm mại hơn. "Hãy giúp đỡ bọn ta. Và bọn ta sẽ giúp cậu săn đuổi con thú đấy sau khi xong việc."

Cậu bé nhìn xuống chỗ Marsino. Đôi mắt của anh vẫn nhắm nghiền, hơi thở phát ra một cách nặng nhọc.

Người nông dân trở nên lưỡng lự trước lời đề nghị của Vannis. "Chắc không cần đâu," cuối cùng lão cũng cất lời. "Hãy đưa người của cậu vào trong đi."


Vannis và người nông dân đưa Marsino vào bên trong ngôi nhà. Một đóm lửa nhỏ bập bùng trong lò sưởi, và một căn nhà khiêm tốn tràn ngập mùi nhựa thông và đất ẩm. Cậu bé dọn dẹp chiếc bàn được đặt ngay chính giữa căn phòng, ném những cái chén gỗ và số bánh bích quy lên chiếc giường ngủ cạnh bên. Rồi bọn họ đặt Marsino lên ngay giữa những tấm ván.

"Còn ai ở đây không?" Vannis hỏi, lia thanh dao găm nhằm cắt bớt quần áo của Marsino.

"Tôi sống ở đây một mình," lão già nói, vừa xem xét vết thương. Cậu bé có thể nhìn thấy phần bóng tối đã lan tỏa. Những xúc tu màu đen đang vươn đến phần cổ và trái tim của Marsino.

"Chúng ta cần cắt nó đi," Vannis nói.

Marsino bắt đầu lên cơn co giật, khiến anh ta suýt ngã khỏi bàn.

"Giữ chặt cậu ấy," Vannis nói. Cậu bé đè chặt phần chân của Marsino, cố dùng trọng lượng của mình để giữa nó tại chỗ. Marsino vẫn liên tục quẩy đạp, chống lại sự kiềm giữ đó. Một chân anh thoát ra và đá thẳng vào xương hàm cậu bé. Cậu ngã bật ra sau, tay ôm lấy miệng.

"Ta đã nói là giữ cậu ấy lại!" Vannis la lớn trong khi đang lau chùi lưỡi dao găm của mình.

Cậu bé lại ôm lấy chân Marsino, nhưng người nông dân đã ngăn cậu lại.

"Được rồi, nhóc," lão ta nói. "Cố mà nói chuyện với cậu ta đi."

Cậu bé lại đi vòng quanh chiếc bàn. Cơn co giật của Marsino đã đỡ bớt, nhưng lồng ngực của anh ngày càng trở nên nặng nhọc trong từng hơi thở.

"Marsino?"

"Nắm tay cậu ấy, cho cậu ấy biết rằng cháu đang ở đây," người nông dân nói. "Nó có tác dụng với bọn gia súc bị thương. Con người chắc cũng không khác gì mấy đâu."

Cậu bé nắm chặt lấy bàn tay của Marsino. Nó vẫn còn ấm, và ẩm ướt với đầy mồ hôi. "Sẽ ổn thôi. Chúng ta đang được cứu giúp."

Marsino dường như đang chú ý đến giọng nói của cậu, anh quay mặ về phía nguồn âm thanh, đôi mắt trắng dã lúc trước giờ đây là chỉ còn một màu đỏ thẫm

"Chúng ta đang ở Wrenwall à?"

Cậu bé ngước nhìn Vannis, và người thợ săn ma pháp gật đầu.

"Đúng vậy. Các y sĩ đang cứu chữa cho anh," cậu bé nói.

"Hoa dormisroot... đã cho tôi chút... thời gian,' Marsino nói, tay ghì chặt. "Em làm tốt lắm... làm tốt lắm..."

Cậu bé nghiến răng, cố nuốt trôi cảm giác tội lỗi dâng trào nơi cuống họng. Cậu nắm chặt bàn tay của Marsino, chẳng muốn buông lơi.

"Em xin lỗi, Marsino. Em lẽ ra phải—"

"Đừng... không phải... lỗi của em," Marsino nói, mỗi từ phát ra đều nhọc nhằn và đau đớn. Anh cố ngẩng đầu dậy, dáo dác nhìn quanh căn phòng, nhưng đôi mắt anh giờ chẳng còn thấy được gì nữa.

"Vannis?"

"Ta ở ngay đây, người anh em."

"Hãy nói... hãy nói với họ, rằng không phải lỗi thằng bé"

Vannis lại nhìn chằm chằm vào cậu bé. "Ừ, xui xẻo thôi," ông cuối cùng cũng lên tiếng.

"Thấy chưa..." Marsino nói, cố nở một nụ cười gắng gượng. "Em không cần phải... bận tâm đâu."

Vannis nắm lấy vai Marsino và cúi người lại gần, thì thầm vào tai anh. "Chúng ta cần phải cắt nó ra, người anh em," Vannis nói.

Và Marsino gật đầu.

"Cậu ấy sẽ cần cắn vào một cái gì đó," người nông dân nói.

Cậu bé rút thanh dao găm của mình ra, phần cán cầm bằng gỗ thích hợp một cách hoàn hảo cho việc này. Cậu đặt nó vào chính giữa hàm của Marsino.

"Tốt lắm," Vannis nói, đặt lưỡi dao lên cánh tay bị thương, cách chưa đến một gang tay.

Những sợi xúc tu vẫn dò dẫm trong da thịt. Dưới mắt cậu, chúng tạo ra một thứ ánh sáng mập mờ mà những người khác không thể thấy.

"Dừng lại," cậu nói.

Vannis ngước lên để nhìn cậu. "Gì thế?"

Marsino cắn chặt cán dao và thét lên đau đớn. Anh siết chặt tay cậu bé và đập liên hồi xuống mặt bàn cho đến khi những chuyển động dưới làn da anh trở nên chậm lại.

Bóng tối đã lan hết phần cổ Marsino.

"Quá sâu," Vannis nói. "Ta không thể cắt nó được." Vị thợ săn ma pháp lùi lại, lưỡng lự không biết phải làm gì.

"Liệu có thể đốt nó không?" Cậu bé hỏi.

"Không thể đốt những chỗ gần động mạch đâu," Vannis nói. Ông quay mặt về phía lão già. "Lão có thuốc gì không?"

"Chẳng gì có thể giúp được đâu."

Vannis liếc nhìn người đồng đội mình, có gì đó đang đè nặng trong tâm trí ông "Một y sĩ thì sao?" ông nói, nhưng giọng ông yếu ớt như một lời thì thầm

"Họ sẽ có thuốc, nhưng gần nhất thì cũng—"

"Không phải loại y sĩ đó."

Lão già lặng im trong thoáng chốc. "Thế thì tôi chẳng biết ai nữa cả."

Vannis có vẻ như muốn gặng hỏi thêm, nhưng ông cắn môi và lùng sục trong căn nhà.

Cậu bé cũng theo bước lão thợ săn ma pháp. Cậu tìm thấy một chồng da thuộc trong góc nhà, một chiếc võng lưới ở một góc khác, và một cái bàn thợ mộc chất đầy những con rồng gỗ cạnh bức tường. Nhưng chẳng có gì giúp được họ cả.

"Đàn gia súc," Vannis nói.

Sắc mặt lão già bỗng tái nhợt đi khi nghe đến bọn gia súc, có lẽ là bọn vừa chết. "Bọn chúng thì sao?"

"Chúng có bao giờ nhiễm nấm da không?"

"Có. Chúng tôi thường loại bỏ chúng bằng cách đốt với bột xút bạc."

"Sẽ ra sao nếu chúng ta cắt đi ngọn nguồn và sử dụng xút bạc để băng phần còn lại, có thể hiệu nghiệm đấy," Vannis nói. "Nó ở đâu?"

Người nông dân nhìn ra phía cửa sổ. Lão trông có vẻ lưỡng lự, cũng có thể là lão đang suy nghĩ xem họ nên tìm nó ở chỗ nào.

Một âm thanh quái dị phát ra từ cổ họng Marsino. Anh ta co giật một cách trầm trọng và lăn lộn về phía mép bàn. Cán dao vẫn bị nghiến chặt giữa hai hàm.

Vannis đang kiềm giữ hai bờ vai của anh ta. "Lọ bột đấy ở đâu?"

Lão nông dân đang giằng co với đôi chân của Marsino. "Nó ở trong nhà kho, nhưng—"

Marsino lại rên xiết.

"Cháu hiểu rồi! cậu bé nói, rồi ngay lập tức xoay người và lao ra ngoài.


Không khí nơi cao nguyên thổi táp vào mặt cậu bé khi cậu lao về phía nhà kho, đôi chân và hai lá phổi cậu dần nóng lên. Khi còn cách nhà kho chỉ chừng hai mươi bước, một cơn ớn lạnh lại chạy dọc sống lưng cậu.

Cậu chợt dừng lại.

Cánh rừng rậm xung quanh thật tăm tối và lặng im. Cậu lần mò trong những tán cây rậm rạp để tìm kiếm một dấu vết nhỏ nhất của ma thuật, nhưng không thấy gì cả. Hơi nước và khói đen vẫn liên tục bốc lên từ phía đồng cỏ. Cảm giác ma quái vẫn liên tục lan tỏa sau lưng cậu—một thứ gì đó đã ở đây.

Cậu cần cảnh báo cho Vannis, nhưng giờ gào lên không phải là cách.

Có lẽ cậu nên quay lại chăng?

Một tiếng hét đau đớn lại phát lên từ phía căn nhà. Marsino cần cậu phải dũng cảm lúc này.

Cậu hít một hơi thật sâu, và chạy đến cạnh nhà kho. Đôi bàn tay vụng về của cậu lục lọi trên chiếc chốt cửa, và rốt cuộc cũng đã mở toang được nó ra, và rồi nó đóng sầm lại ngay sau lưng cậu.

Một luồng điện như chạy dọc sống lưng cậu.

Cậu vấp chân và ngã xuống, đâm sầm vào một đống dụng cụ làm nông. Cuốc và xẻng rơi loảng xoảng ra nền đất.

Thứ đó ở ngay trong nhà kho.

Cậu bé định với tay lấy con dao găm, nhưng nhận ra rằng nó chỉ còn là chiếc vỏ rỗng. Cậu đã đưa nó cho Marsino. Một luồng sáng màu bạc đang lan tỏa phía trên một kệ hàng.

Cậu cố đứng dậy, nhưng đôi chân cậu không thể động đậy. Thứ ánh sáng rực cháy khi một hình dạng bắt đầu di chuyển xuống phía dưới và vòng qua góc kệ hàng. Cậu chưa bao giờ thấy loại ma thuật nào chói lòa như thế cả. Nó bẻ cong cả không khí thành những làn sóng đầy màu sắc.

Dáng hình đó tiến lại gần hơn.

Tai cậu ù đi, như một đàn ong đang vo ve trong đầu cậu vậy. Cậu lùi lại, một tay che mắt, tay còn lại mò mẫm để tìm một thứ vũ khí phòng thân. Nhưng cậu chẳng tìm ra gì cả.

Thế giới xung quanh như biến mất phía sau thứ ánh sáng và sắc màu ấy.

Một âm thanh chực chờ được phát ra để phá vỡ tiếng ù trong tai cậu, một dáng hình dần xuất hiện phía sau luồng sáng rực cháy. Tâm trí cậu cố chắp vá chúng lại với nhau, cho đến khi một tiếng nói duy nhất xóa tan mọi nghi hoặc...

"Cha ơi?".

Với chỉ một từ ngữ, cả thế giới dường như đã quay trở về thuở ban đầu.

Đó chỉ là một cô bé.

Cô bé nhìn cậu chằm chằm, mắt tỏ vẻ hoảng sợ. Hào quang xung quanh cô lại rực sáng một lần nữa. Nó lôi kéo cậu bé, khiến cậu thèm muốn được vươn tay ra và chạm vào thứ ánh sáng ấy.

"C-Cậu là ai?" cô bé hỏi.

"Mình... Mình là Sylas." Cậu đứng thẳng dậy, chìa tay ra. "Mình sẽ không làm hại cậu... nếu cậu không làm hại mình."

Cô bé nắm chặt tay và đặt nó lên ngực mình. "Mình không làm hại ai cả..." cô nói, nhưng mắt cô vẫn dán xuống mặt đất. "Mình không cố ý."

Cậu bé nhớ đến đám súc vật trên đồng cỏ. Nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu và tập trung vào cô bé tóc vàng. Cô bé trông thật nhỏ bé và lạc lối, ngay cả khi cô đang ở trong chính ngôi nhà của mình.

"Mình tin cậu," cậu bé nói. "Không lúc nào cũng... dễ dàng gì."

Luồng sáng quanh cô dần mờ đi, và sự lôi kéo lên cậu cũng biến mất.

Cô ngẩng mặt nhìn cậu bé. "Cậu có thấy cha mình đâu không?"

"Ông ấy đang ở trong phòng. Đang giúp đỡ bạn mình."

Cô bé rụt rè nắm lấy tay cậu. "Cậu dẫn mình đến chỗ cha đi."

Cậu rút tay lại. "Cậu không vào đấy được," cậu bé nói.

"Có gì không ổn với cha à?"

"Không. Chỉ là... ông ấy đang giúp một thợ săn ma pháp."

Cô bé giật mình khi nghe điều đó, luồng sáng quanh cô lại rực cháy một lần nữa. Cô hiểu được mối nguy hiểm.

"Cậu cũng là một thợ săn ma pháp à?" Cô hỏi, giọng run lên bần bật.

Câu hỏi đó xoắn vào tận tâm cang cậu bé.

"Không," cậu nói. "Mình giống cậu."

Rồi cô bé mỉm cười. Nụ cười đó dễ chịu, sưởi ấm trái tim cậu theo cách mà chẳng lời khen ngợi nào từ các thợ săn ma pháp có thể so bì.

Một tiếng hét nữa lại phát ra từ phía căn nhà.

"Cha?"

"Đó là bạn của mình. Mình cần phải trở lại," cậu nói. "Cậu có thể trốn đi cho đến khi bọn mình đi khỏi không? Cậu làm thế nhé!"

Cô bé gật đầu.

"Tốt lắm," cậu nói. "Thế cậu biết xút bạc ở đâu không?"

Cô bé chỉ tay vào một chiếc lọ bằng đất nung được đặt trên một chiếc kệ nhỏ.


Cậu bé chộp lấy chiếc lọ và chạy ùa ra khỏi nhà kho. Một tiếng thét thất thanh nữa phát ra ngay khi cậu đã đến gần sát căn nhà. Cậu cắn răng chạy thật nhanh những bước cuối cùng và lao qua cánh cửa.

"Cháu tìm thấy rồi," cậu nói, cầm chiếc lọ như một phần thưởng trên tay.

Nhưng căn phòng đã lặng im.

Vannis nhìn chằm chằm vào xác chết của Marsino. Chỉ có người nông dân là đang nhìn về phía cánh cửa.

Có một nỗi sợ cùng sự oán than trong mắt lão già. Đó là ánh mắt mà cậu đã từng bắt gặp trước đây, nơi những kẻ tuyệt vọng che giấu lời nguyền của chính mình.

Lão già từ từ vươn tay đến chỗ chiếc kích của lão, lão nhìn chằm chằm từ cậu bé đến chỗ Vannis, ông vẫn chưa hề cử động hay nói một lời nào.

Cậu bé lắc đầu, ra hiệu cho người đàn ông dừng tay.

Người nông dân dừng lại và nhìn về phía nhà kho, trước khi tiếp tục dán chặt mắt vào cậu bé.

Cậu nở một nụ cười trấn an ông lão.

Lão già nhìn cậu thêm một lúc lâu nữa và rồi đặt món vũ khí của mình tựa vào bức tường.

Vannis cuối cùng cũng lên tiếng. "Làm gì mà lâu thế?" người thợ săn ma pháp hỏi.

"Không phải lỗi thằng bé. Bạn của cậu sẵn đã quá yếu rồi."

Vannis lùi ra khỏi cái xác và ngồi gục xuống chiếc nệm ngủ.

"Thằng hèn này là nguyên nhân mà bọn ta phải đến đây," ông càu nhàu "Nó là một trong số chúng, cậu biết đấy. Cố tỏ ra là một người bình thường."

"Bạn của cậu không nghĩ vậy," người nông dân nói. "Hãy trân trọng những ký ức về cậu ấy."

Vannis rời mắt khỏi xác Marsino. Ông chú ý đến những dụng cụ đục đẽo và những con ngựa gỗ rải rác trên sàn, bên dưới chiếc võng.

"Cậu ấy là một tên ngốc trẻ tuổi lúc nào cũng động lòng thương quá mức" ông nói. Rồi Vannis lại im bắt sau đó, ông đang suy nghĩ về một điều gì đó.

Người nông dân và cậu bé cũng im lặng cùng ông, họ chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

"Vậy là chỉ còn hai bọn tôi đi săn lùng con quái vật nhỉ?" Vannis hỏi người đàn ông già.

"Không cần đâu," người nông dân nói. "Lo cho bạn cậu đi. Tôi có một chiếc xe kéo. Nó giờ là của cậu."

"Không phải phép lắm nếu như để cậu lại... một mình," Vannis nói. "Thế thì ta sẽ là kẻ bỏ rơi anh em mất."

Giọng nói của người thợ săn ma pháp nhẹ nhàng nhưng sắc lẹm, khiến cậu bé không dễ chịu chút nào. Nỗi buồn chuyển dần thành sự nghi hoặc. Người thầy đang đau buồn của cậu giờ lại chẳng khác gì một điều tra viên.

"Tôi sẽ ổn thôi," người nông dân nói. "Tôi đã ở đây kể từ ngày tôi bỏ lại bộ quân phục xanh."

"Dĩ nhiên rồi," Vannis nói, mỉm cười.

Người thợ săn pháp sư nhảy bật lên từ chiếc gường cũi, lao về phía lão nông dân và đẩy lão thẳng vào bức tường—mũi dao của ông chỉ còn cách cổ lão vài phân.

"Nó ở đâu?"

"Cái gì cơ?" Người nông dân hỏi, giọng nói run rẩy và hoảng loạn.

"Con thú dữ của ngươi?"

"N-Nó ở trong rừng."

"Thế đêm đến nó lại vào nhà ngươi ngủ à?"

"Sao cơ?"

"Chiếc võng của ngươi," Vannis nói, tay chỉ về phía tấm lưới. "Nếu đã sống trong chiến tranh thì hẳn nó sẽ phải là người bạn thân nhất của ngươi."

Vannis đè chiếc dao găm lên da thịt của người đàn ông. "Thế thì sao lại có chiếc gường cũi ở đây?"

"Nó... là của con gái tôi," người nông dân nói, lão thoáng liếc nhìn cậu bé. "Con bé mất vào mùa đông năm ngoái."

Cậu bé cũng nhìn xuống chiếc giường. Nó là dành cho một đứa trẻ.

Nhưng không chỉ có chiếc giường cũi. Còn có những chiếc thìa và tô bằng gỗ, và một thanh kiếm tập nhỏ xíu chẳng thể nào vừa vặn với một chiến binh trưởng thành cả. Nếu ông ta phát hiện ra đây chỉ là lời nói dối, thì...

"Thế thì hãy thăm mộ con bé nào," Vannis nói.

"Không thể được," người nông dân nói, mắt đảo quanh trong sự xấu hổ. "Con thú đã bắt nó đi."

"Như là cách mà nó bắt gia súc của ngươi à?" Vannis lầm bầm. "Ta cá rằng ta sẽ tìm thấy nó trong trang trại của ông đấy."

"Không có gì ở đây cả," cậu bé nói. "Chúng ta nên rời khỏi đây."

"Cháu thấy gì trên chiếc bàn đó, nhóc con?"

Cậu nhìn chằm chằm vào xác chết của Marsino. Mắt anh trợn to, đỏ thẳm và không còn sức sống. Những xúc tu đen đã bóp nghẹt cổ anh và bao phủ trên khuôn mặt.

"Cháu thấy gì?"

"Marsino... cháu thấy Marsino." cậu nói, từng câu chữ như nghẹn lại trong cổ họng.

"Một thợ săn ma pháp, nhóc à. Người của ta," Vannis nói, sự giận giữ và nỗi đau hiện rõ trong từng thanh âm. "Cậu ấy là gì với cháu?"

Marsino là người thợ săn ma pháp duy nhất tỏ lòng thương cảm với cậu. Anh đã chấp nhận cậu như một người Demacia chân chính, mặc cho lời nguyền mà cậu sở hữu.

"Anh ấy là bạn cháu."

"Và... cậu ta đã bị giết chết bởi một pháp sư," Vannis nói. "Và tên này đang che giấu kẻ như thế. Một kẻ nguy hiểm."

Cậu bé chợt nhớ lại thứ ánh sáng trên người cô bé, và đám súc vật bị thiêu cháy.

"Chúng ta phải làm gì?" Vannis hỏi.

Cậu bé dùng tay áo quệt đi nước mắt.

"Chúng ta duy trì trật tự. Chúng ta thượng tôn pháp luật."


Vannis dẫn cậu bé và người nông dân ra ngoài, thúc họ bằng chiếc quyền trượng của ông. Cả ba đứng trên đồng cỏ, nhìn về phía nhà kho và căn nhà xí nhỏ. Ông thúc mạnh chiếc gậy của mình vào xương sườn lão già.

"Gọi con gái ngươi ra."

Người nông dân nhăn nhó với cú đánh. "Nó không có ở đây," lão ta nói. "Nó đã mất rồi."

"Để ta xem."

Người đàn ông giàlnhìn cậu bé, van nài trong im lặng.

"Cháu sẽ tìm trong nhà kho," cậu bé nói.

"Không. Hãy tự để cô ta ra đây." Vannis đập thẳng chiếc gậy vào đầu người nông dân, khiến ông ta ngã gục xuống đất.

"Ra đây đi! Bọn tao đang giữ cha mày đấy!"

Chẳng có hồi đáp gì. Chẳng có động tĩnh gì. Chỉ có tiếng than khóc của ông lão.

Cậu bé quay lại và nhìn thấy người nông dân đang lảo đảo, tay ôm trán. Máu chảy ròng ròng, thấm dẫm giữa những ngón tay của lão. Vannis đứng phía trên, sẵn sàng cho cú đánh tiếp theo.

"Ông làm gì thế?"

"Chúng ta cần làm điều phải làm," Vannis nói, mặt ông tràn ngập buồn đau và giận dữ.

Một luồng điện lại chạy dọc sống lưng cậu. Và một lần nữa, những sợi lông tơ trên cánh tay và sau gáy cậu dựng đứng cả dậy.

Cánh cổng nhà kho dần hé mở.

"Đúng rồi, ra đây nào," Vannis nói.

Bóng tối bao phủ phía trong cánh cửa. Những bàn chân nhỏ xíu dần bước ra. Cô bé vượt qua ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối để ra ngoài. Đôi mắt hoảng loạn của cô dán chặt vào người cha đang bị thương.

"Cha..." cô nói, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

"Không sao đâu," người nông dân trấn an cô bé. "Cha chỉ đang nói chuyện với những người này thôi."

Họ đều chăm chú vào đứa trẻ đang tiến gần đến chỗ họ, chẳng ai để tâm đến điều mà chỉ cậu bé có thể thấy.

Cô bé sáng rực như mặt trời lúc đứng bóng.

Sức mạnh bên trong cô lan tỏa và đầy màu sắc. Quầng lửa rực cháy, lấp lánh như thể nó đang tự bẻ cong cả những tia sáng. Cô ta trông như một chiếc cầu vồng biết đi vậy.

Đó là lời nguyền của cậu. Đó là năng lực của cậu.

Cậu là người duy nhất có thể nhìn thấy bản chất và vẻ đẹp thuần túy nhất của ma thuật. Nó tồn tại trong đứa trẻ đang sợ sệt này, cũng như mọi pháp sư bị săn đuổi trên khắp Demacia, và có lẽ là trên khắp thể giới rộng lớn ngoài kia. Làm sao cậu có thể phản bội được thứ quyền năng này chứ? Cậu đã nhìn thấy mọi thứ mà mình cần thấy.

"Cô bé... bình thường."

"Cháu chắc chứ? Nhìn lại xem nào!"

Cậu nhìn về phía người thợ săn ma pháp. Đối với Demacia, Vannis là tấm khiên vững chãi, bảo vệ nó khỏi mọi mối hiểm họa từ ma thuật. Nhưng đối với cậu bé, ông ta cũng chỉ là một lão già bảo thủ cố bám víu vào truyền thống.

"Ông lầm rồi. Chúng ta nên rời đi."

Vannis nhìn ngắm cậu bé một lúc lâu, tìm kiếm dấu hiệu của sự lừa dối. Rồi ông ta lắc đầu và tỏ vẻ khó chịu.

"Thế để xem nó có vượt qua được bài kiểm tra này không nhé," ông nói, rút chiếc Ấn Xám ra từ ào choàng của mình.

Mắt của lão nông dân giãn rộng ngay khi thấy chiến ấn ký được làm từ kháng ma thạch.

"Chạy đi con! Chạy đi!" lão già thét lên, đồng thời nhảy bật lên và lao người về phía Vannis.

Vị thợ săn ma pháp vẫn rất nhanh nhẹn, ông thục chiếc quyền trượng vào bụng người nông dân. Lão già bị đẩy lùi ra bởi cú đánh, tạo ra khoảng cách giữa cả hai. Vannis lao lên phía trước và giáng mạnh chiếc gậy của mình vào đỉnh đầu người đàn ông. Hộp sọ của ông vỡ tan tành, be bét máu.

Cô bé thét lên. Hai bàn tay cô bắt đầu phóng ra những tia lửa điện—lần này thì ai cũng có thể thấy.

Vannis cầm chiếc Ấn Xám của ông ta, hòn đá giúp hấp thụ những tia sét và áp chế ma thuật được phóng ra. Nhưng màu sắc của kháng ma thạch nhanh chóng sẫm lại và bắt đầu nứt ra, nó bị áp đảo bởi sức mạnh khổng lồ của cô bé. Vannis vứt chiếc dĩa đã bị phá hỏng sang một bên và né người sang bên, vung chiếc gậy của mình nhắm vào đầu cô bé.

"Không!"

Cậu bé lao về phía cô, ném bản thân mình vào chính giữa chiếc quyền trượng nặng nề và luồng sáng rực cháy. Lông tơ trên cánh tay cậu bốc cháy và những ngón tay bỏng rát ngay khi cậu chạm vào vị pháp sư bé nhỏ.

Những tia sét vặn vẹo đâm xuyên bàn tay cậu, dòng điện điên cuồng chạy dọc da thịt cậu, vặn xoắn toàn bộ cơ thể cậu. Tim cậu thắt lại và tất cả không khí bên trong cậu bị ép ra ngoài. Cậu cố thở thật gấp gáp nhưng chỉ nhận được toàn sự trống rỗng.

Khóe mắt cậu bắt đầu mờ đục đi và màu sắc dần biến mất khi thứ ma thuật chết chóc tràn ngập cậu. Vannis đang bất động, chiếc gậy của ông ta đứng yên giữa không khí, như một bức tượng cổ xưa của một vị anh hùng thời cổ đại nào đó. Cô bé cũng như đóng băng lại, những giọt nước mắt trên má cô cứng dần thành những hạt tinh thể lấp lánh, luồn hào quanh xung quanh cô mờ dần và lụi tàn...

Và rồi những lá phổi cậu bé lại tràn ngập không khí.

Tim cậu đập nhanh, nhưng sự bất động vẫn lan tỏa khắp cơ thể cậu. Ngọn lửa vẫn tồn tại bên trong cậu, nhưng giờ nó không chực chờ nuốt chửng cậu nữa. Thay vào đó, nó chảy khắp người cậu một cách yên tĩnh, và trong một thoáng nào đó, cậu đã có cảm giác rằng mình có thể điều khiển được nó bằng ý nghĩ nữa. Và rồi nó đột ngột tỏa sáng và bừng cháy nóng bỏng hơn bao giờ hết, cho đến khi cậu không thể nào giữ nó bên trong cơ thể mình nữa.

Ánh sáng tuôn ra từ bàn tay cậu, và thế giới xung quanh biến mất.


Sylas mở mắt. Ba cái xác khô vẫn âm ỉ khói nằm rải rác trên mặt đất đang bốc cháy. Một người trong số họ vẫn đang cầm chiếc quyền trượng đã vặn vẹo và vỡ nát. Hai người còn lại nằm cạnh nhau, cánh tay của họ chìa ra và vươn về phía nhau, nhưng chẳng bao giờ chạm được vào nhau. Mắt cậu ứa nước khi nghĩ về thất bại của mình, và nỗi hối hận trào dâng trong cậu. Cậu ngửa người ra và rùng mình.

Vô số vì sao vẫn đang trải dài khắp bầu trời không một gợn mây. Cậu ngắm nhìn chúng bắc ngang qua bóng tối vĩnh hằng trên kia và biến mất phía sau những tán cây dày đặc.

Đôi chân cậu run rẩy lê bước rời xa cuộc thảm sát. Sau một đoạn, cậu bỗng dừng lại, nhưng không ngoảnh mặt nhìn.

Không cần nữa. Những hình ảnh đó đã mãi mãi ám ảnh cậu trong suốt phần đời còn lại. Cậu cố gạt chúng ra khỏi suy nghĩ của mình, và phóng tầm mắt về phía những ngọn núi cao vút trải dọc nơi đường chân trời.

Cậu không dự định sẽ đến Wrenwall nữa, hay bất kì thành trì nào của chúng. Chẳng lời thú tội nào có thể cứu được cậu khỏi sự trừng trị mà chúng sẽ dành cho cậu. Và rồi, chúng sẽ tiếp tục săn đuổi cậu, chẳng hề ngơi nghỉ cho đến khi đưa cậu ra trước ánh sáng. Dù sao thì, pháp luật phải được thượng tôn.

Nhưng cậu đã quá hiểu họ, và Demacia ngoài kia rộng lớn lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro