CÁI... GÌ ĐÓ THẦM THÌ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để tôi kể bạn nghe về trảng cỏ của tôi.

Vào một đêm trời trong—như đêm nay—trăng tròn vành vạnh, tỏa ánh bạc lấp lánh trên những phiến lá hình ngôi sao có phần sợi rủ mảnh như lụa, kết hợp với loài hoa Seleneia nở về khuya để biến trảng cỏ của tôi thành chốn thần tiên.

Khách bộ hành có thể thoáng bắt được trong gió mùi hương từ những lục địa xa xôi. Chỉ chút xíu thôi, nhưng là chút xíu tinh túy nhất! Mùi hoa sa mạc đậm đà, mùi đá bị mặt trời nung nóng, mùi muối trên những ngọn sóng xô bờ, hòa quyện với mùi nhựa cây linh sam trên cao nguyên. Chắc bạn đang nghĩ: câu cú như vậy thật kỳ dị, như thể những lời tuôn ra từ đôi môi của một kẻ lãng mạn giữa cơn tuyệt vọng, hay một thi sĩ thiếu vắng tình yêu. Tất nhiên, bạn có thể đúng, nhưng điều đó chẳng làm chúng bớt chân thật đi tẹo nào.

Nhân nói về cảnh mộng mơ—một tâm hồn nghệ sĩ, nếu đến đúng thời điểm, sẽ thấy được những hoa văn nhảy múa trong ánh trăng len lỏi qua tán lá. Mắt người đó sẽ dõi theo chúng, dần dần bắt nhịp với màn khiêu vũ của ánh sáng và bóng tối trên vỏ cây, hay trên một vũng nước đang gợn sóng lăn tăn. Trông như thể chúng đang tạo nên một cánh cửa ấy là nếu chúng thực sự thành hình.

Nhưng mặc cho quay cuồng nhảy múa thế nào, những hoa văn đó chẳng bao giờ hợp nhất trọn vẹn. Đúng ra là gần như chẳng bao giờ. Sau cùng thì, ma thuật ở đất này kiêu kỳ lắm—có lý do cả chứ—và không phải ai nó cũng chịu tiết lộ bí mật cho đâu nhé. Tinh linh tự nhiên như chúng tôi ưa thích những địa điểm như nơi đây. Chúng nuôi dưỡng chúng tôi, và chúng tôi nuôi dưỡng chúng. Chúng tôi sinh sống trên khắp thế giới—có chỗ thì dễ gặp hơn một tí, nhưng vâng, nếu ở đâu có bóng dáng ma thuật, bạn sẽ tìm thấy một tinh linh như tôi thôi.

Tôi luôn tự nhủ rằng trảng cỏ nơi tôi sinh sống luôn tràn đầy ma thuật, nhiều hơn bất kì nơi chốn nào trên vùng đất mà người phàm vẫn hay gọi là Noxus này—nếu bạn biết tìm nó ở đâu. Đa số những cư dân ở vùng đất này đã quên mất cách để nhìn rồi, cách để thật sự nhìn ấy, nhưng có những sinh vật khác, cả một bộ tộc luôn, lại chẳng bao giờ quên nó cả. Các cậu ấy được gọi là yordle, mà thật ra họ cũng có đến từ thế giới này đâu. Tôi đã kết bạn với nhiều người trong số họ lắm đó.

Hai người bọn họ đang đến gần. Có vẻ như họ đang muốn quay về với đồng loại, nhưng họ đang gặp chút rắc rối với—nói sao đây nhỉ—chiếc chìa khóa giúp họ quay về nhà. Bạn thấy đấy, những con đường họ đi không nằm trên mặt đất. Chúng cũng không thẳng thớm gì cho lắm, ngoằn ngoèo hết chốn này đến chốn nọ, như một cái thắt nút điên rồ nào đấy mà bạn chẳng tài nào mở ra được.

Đa số yordle đều biết rõ cách để đi xuyên qua chúng một cách dễ dàng, nhưng hai cô nàng này?

Thôi cứ cho rằng họ không phải là hai người bạn đồng hành hợp ý đi. Tôi có thể nghe thấy họ, phía bên kia bức màn tinh linh, cãi vã nhau như mấy con cáo đói meo ấy.

Họ sẽ đến đây sớm thôi, nhưng tôi không rõ họ có phải là những người duy nhất tiến đến hay không.

Người phàm cũng đang tiến đến. Những chiến binh. Mặc đầy giáp thép và sỏi đá, mang theo những thứ công cụ chết chóc. Tôi chả thích họ chút nào, nhưng đừng hiểu lầm ý tôi. Tôi biết rằng cái chết là điều cần thiết, là một phần thiết yếu của vòng luân hồi tự nhiên, nhưng bọn người đó chỉ biết lấy đi mà chẳng hề trả lại. Họ vẽ ra những con đường thẳng tắp trên mặt đất. Họ dùng rìu và cưa để dọn sạch vùng đất của những thứ đang sinh trưởng. Họ là một đế chế của luật lệ và phép tắc. Những tán rừng xung quanh họ đều dạt đi trốn tránh, nhưng họ chẳng đoái hoài gì đến điều đó, dĩ nhiên rồi.

Người phàm luôn quên đi tác động của họ lên thế giới xung quanh họ.






Người đầu tiên bước vào trảng cỏ của tôi là một người phụ nữ với mái tóc nâu dài. Ả ta thúc đế giày vào bên sườn con chiến mã của mình, điều khiển nó đi một vòng, kiểm tra những hàng cây và mặt đất để xem có sinh vật nào có thể gây hại cho ả ta không.

Đôi mắt ả ta sắc lạnh, và ả dòm ngó vẻ đẹp của cây cối như thể một tiều phu đang mài dũa lưỡi rìu của lão.

Ả ta dừng ngựa ở ngay giữa trảng cỏ, và ngồi đó trong im lặng. Ả nghe thấy khúc ca của bầy chim, hơi thở của rừng rậm, và tiếng suối rì rào qua những khe đá đã được mài nhẵn nhụi tự bao giờ. Đa phần những người đến đây đều sẽ bình tâm trước những âm thanh đó, tâm hồn họ sẽ được tái tạo chỉ bởi việc được đứng giữa thiên nhiên.

Nhưng ả ta thì không.

Chẳng có thứ năng lượng nơi thiên nhiên nào có thể chạm đến ả ta cả, và tôi cũng chẳng thể biết nên buồn hay giận nữa. Ả thật kiên nhẫn, và phải đến vài phút sau ả ta mới giơ cánh tay lên và mở rộng bàn tay. Trong thoáng chốc, hàng tá những kỵ sĩ đã có mặt nơi rìa trảng cỏ. Bầy chiến mã của họ đã kiệt quệ, lưng chúng trắng xóa mồ hôi và đầu chúng như gục xuống. Những con thú đó đã đưa chủ của chúng đi rất xa, vì thế nên tôi đã phù phép một chút ma thuật vào những đôi chân rã rời của chúng. Chúng hí vang lên và hất hất chiếc bờm, như để bày tỏ sự biết ơn.

Một gã ria dài với bộ đồ bằng da và lông thú tiến lại gần chỗ người phụ nữ. Một chiếc vòng bằng đồng được cài phía trên đầu, để ngăn không cho mái tóc dài phủ xuống khuôn mặt gã, và bộ áo vải đã được cắt xén để khoe mẽ dàn cơ bắp cuồn cuộn. Một tấm áo choàng lông sói được phủ lên vai gã, cùng cặp rìu xoay treo lơ lửng phía sau lưng. Cũng như người phụ nữ, ánh mắt gã làm tôi kinh sợ, bởi điều mà gã có thể làm đối với mấy cái cây.

Xem nào, tôi nghĩ là gã ta trông còn đáng ghét hơn cả ả đàn bà kia.

"Làm quái gì lâu thế, Tamara?" gã nói. "Sợ bọn này bị phục kích à?"

Ả ta phớt lờ câu hỏi. "Chúng ta nên dựng trại tại đây, Draven. Có nước ngọt và cả đống gỗ. Nó cũng rộng rãi và trống trải nữa, nên cũng không có nhiều lối để kẻ thù áp sát đâu.

"Nói như thể một người thợ xây chiến tranh Noxus thực thụ nhể."

"Ngươi làm như điều đó là xấu lắm vậy."

Ả ta trượt xuống khỏi yên ngựa, và ngay khi mũi giày của ả chạm đất, tôi đã giật mình bởi đá sạn trong huyết quản của ả, bởi sắt lạnh trong tâm hồn ả. m thanh của trảng cỏ lặng im bất chợt, nhưng chẳng người nào để ý cả.

"Ta muốn đến kinh đô trước khi ta chết già tại chốn này," Draven nói. "Trận đánh ở Basilich cũng vui đấy, nhưng ta cần sớm trở lại đấu trường và khởi động tay chân với mấy lưỡi rìu này thôi."

"Thế ngươi muốn quay về và thưa với Darius rằng ngươi đã cho binh lính của lão ta tiến quân mà không cần một thợ xây chiến tranh dò đường cẩn thận sao?"

"Quái có nguy hiểm gì đâu," Draven nói. "Ta ở ngay trong đất của đế chế mà"

Ả ta khoanh tay. "Thế ngươi đã nghe chuyện gì xảy ra với Wintory ở ngoài thành Drekan chưa?"

"Chưa," Draven nhún vai, "nhưng ngươi sắp kể cho ta nghe, đúng chứ?"

Ả nhìn gã ta, rồi thở dài và lắc đầu ngao ngán. "Để làm gì cơ chứ? Đếch phải chuyện của ngươi, thì ngươi cũng có thèm quan tâm đâu."

Tôi cứ nghe họ chửi rủa qua lại, nhưng tôi thấy khá rối rắm bởi thứ từ ngữ mà họ dùng thường không phù hợp lắm với thứ hào quang lấp lánh quanh họ. Nói chung thì tôi luôn cảm thấy rối rắm bởi người phàm thường bỏ ra quá nhiều thời gian để nói về những thứ họ chẳng hề có ý định, và cảm nhận những điều mà họ chẳng hề bộc lộ.

Thiên nhiên luôn trung thực—dẫu có hơi tàn độc— đó là điều bạn luôn có thể tin cậy.






Màn đêm đã dần buông xuống khi bọn yordle đến đây

Tôi cảm nhận tiếng gọi không thể chối từ nơi chìa khóa của họ, và đẩy một chút sức mạnh của mình vào linh giới để mở đường. Một cành cây vỏ bạc khẽ lung lay theo ngọn gió, và những tia nắng cuối cùng từ ánh hoàng hôn đã lấp đầy ký hiệu hổ phách trong cái hốc cây, trên tấm thân rêu phong của nó. Bóng tối, ánh sáng và vỏ cây hòa quyện lại để tạo nên một vòng lặp vĩnh cửu, nếu đứng ở một góc độ và độ cao nhất định, nó như một cánh cổng dịch chuyển đến nơi vùng đất với nắng ấm vĩnh cửu.

Những lời thì thầm, nhưng khúc hát vang vọng trong từng thớ gỗ nơi trái tim của thân cây. Đám người Noxus đang bận bịu với lũ ngựa, và đám thú đó cũng ồn ào vừa đủ để khiến con người không nghe thấy điều đó. Nó như tiếng thì thầm của gió, ghé tai nhau những bí mật thầm kín qua những ngọn cây. Có lẽ chúng đang—mà thôi, bạn cũng chẳng bao giờ biết được gió đang thầm thì điều gì đâu. Ừm thì có lẽ chú chim xanh nơi đại dương sẽ biết, nhưng nó thì chẳng bao giờ lang thang đến tận những thành phố sâu trong đất liền vào những ngày này đâu.

Những ngọn cỏ nơi gốc cây vỏ bạc khẽ lung lay trong làn gió ấm, mang theo vô số những câu chuyện từ những thế giới khác. Tôi đã nghe hàng trăm câu chuyện như thế rồi, nhưng đám yordle thì chẳng bao giờ ngừng cung cấp chúng cả, và tôi cũng chẳng bao giờ chán việc tìm hiểu về những chuyến phiêu lưu của họ.

Không khí khẽ nổ một tiếng, như một cái bong bóng nổ tung trên mặt hồ nước...

...và hai bóng dáng nhỏ xíu được thành hình ngay dưới gốc cây. Chúng lăn lộn trên mặt cỏ cao, tỏ vẻ ngạc nhiên khi bản thân xuất hiện trên một trảng cỏ rừng. Một người trong số họ lập tức đứng dậy, và ôm chầm lấy khẩu đại bác to đùng của cô ấy. Cổ xoay một vòng. Bên trái rồi lại bên phải. Cô nhắm một con thỏ với đôi tai đã cụt một nửa, nó đang chúi mũi vào cái hốc thỏ của nó.

"Ngươi có biết điều này không?" cổ hỏi.

Con thỏ không trả lời. Lũ thỏ thật khắc kỷ. Bạn có một bí mật phải nói cho ai đóbiết ư? Cứ nói với lũ thỏ, và chúng sẽ đem nó xuống tận mồ chôn của bản thân.

Tôi biết cô yordle này—cô ta được gọi là Tristana, và cổ đang có vẻ nổi điên. Như thể cô ta đang vác súng đi đánh nhau, nhưng lại chẳng biết chỗ đang đánh nhau ở đâu. Làn da tím của cô ta tạo nên một cái bóng sâu thẳm hơn bình thường, mái tóc trắng được buộc đuôi gà thật chặt sau lưng.

Cô giơ khẩu súng lên và nhắm vào con thỏ

Nó nhảy cẫng lên phía trước, chẳng hề doái hoài gì đến hiểm nguy.

"Ta sẽ không hỏi lần nữa," Tristana nói, "và Bom Thủ chưa bao giờ bắn hụt cả!"

Con thỏ vẫn giật giật chiếc mũi, lạnh lùng như mùa đông.

Người bạn đồng hành của Tristana đứng dậy, một tinh linh nhỏ xíu có cánh đang lượn vòng phía trên đầu cô. À, đó là Lulu và Pix. Mái tóc rối màu tím của cô ta nhấp nhô như thể có một ngọn gió chỉ ảnh hướng đến mình cô ta, và chiếc mũ cao yên vị tại một vị trí thật buồn cười. Nó che mất cả đôi mắt của cô ta, và cổ cứ huơ huơ cây gậy phép vòng quanh.

"Tớ mù rồi!" cổ nói. "Tin mới đó."

Tristana vẫn tiếp tục khóa mục tiêu vào con thỏ, và giơ tay ra hiệu cho Lulu im lặng, nhưng cổ có thấy nó đâu. Lulu ngồi dậy và đi lòng vòng, huơ chiếc gậy phép trước mặt mình. Những cành hoa cụp lại, và tiếng vo ve của bọn côn trùng biến mất trước khi Pix kịp vươn cánh. Anh bạn tinh linh của Lulu rất dễ thương, nhưng cậu ta có một khiếu hài hước thật kỳ lạ. Tôi cũng chẳng biết nên gọi đó là hài hước hay là vô duyên nữa. Có lẽ là cả hai.

"Tristana! Cậu có ở đó không?" Lulu hỏi.

Tristana thở dài một cách giận dữ. Cô trỏ hai ngón tay vào đôi mắt mình, sau đó chỉ nó về phía con thỏ với một ánh nhìn dọa dẫm.

"Tao vẫn đang canh mày đấy, thú bông," cô cảnh cáo. Nhưng hàm cô đã há hốc tự lúc nào khi cô phát hiện ra đám người trên trảng cỏ. Cô lao đến chỗ Lulu và đẩy cô ta vào gốc cây. Cánh cổng nơi họ xuất hiện đang dần lụi tàn khi ngọn lửa đang thay đổi.

"Con người à," cô gầm lên.

"Đâu?" Lulu nói. "Tối thui cả! Xem nào, đôi khi tớ có thể nhìn thấy rõ trong bóng đêm hơn là ban ngày đấy."

Tristana thở dài, và kéo vành mũ của Lulu lên.

Lulu chớp mắt, và ôm chầm lấy Tristana.

"Đó là một phép màu!"

Tristana gầm gừ, và Pix hạ xuống, phóng một tia sáng tim tím vào gò má cô.

Tristana nhăn mặt và đuổi chú tinh linh nhỏ đi.

Tôi bẻ cong bóng râm của những ngọn cây đi một chút. Con người đôi khi cũng khó để nhận ra một yordle, chúng nhỏ đến thế cơ mà, nhưng ả đàn bà với đôi mắt giá lạnh kia có thể sắc bén hơn phần đông, và tôi không muốn hai người họ bị thương.

Tristana liếc nhìn xung quanh cái cây. Bọn người Noxus đang dựng trại, nhưng tôi cũng nhẹ nhõm phần nào khi thấy họ không hề đốt lửa. Draven cằn nhằn về điều đó, nhưng Tamara vẫn kiên quyết rằng họ sẽ không phơi bày sự hiện diện của mình. Tôi đảm bảo rằng tất cả những cành cây bên trong trảng cỏ này vẫn còn xanh, và sẽ chẳng bắt lửa tí nào. Nhưng điều đó vẫn không ngăn được mọi người đến đây và thử vận may với một chiếc rìu hay cưa... nhưng đa số họ.

Tristana tự gật đầu với bản thân mình.

"Bọn chúng không thấy bọn mình," cô thầm thì. "Tốt lắm."

"Họ trông có vẻ thân thiện nhỉ," Lulu nói, khẽ nhòm qua vai Tristana. "Tớ nghĩ bọn mình nên ra đó chào hỏi họ."

"Bọn chúng là người Noxus," Tristana trả lời, và tôi có thể cảm thấy sự giận dữ của cô nàng. "Cậu sẽ không muốn nói chuyện với người Noxus, trừ khi cậu muốn bay đầu."

"Ủa sao thế? Bọn họ có sở thích sưu tầm đầu à?"

Tristana đảo mắt chán chường, và bỏ đi để xem xét xung quanh. Tôi bật mở vài cánh hoa và ra hiệu với cô ta. Cổ cảm nhận được ma thuật trên trảng cỏ, và vẫy tay hồi đáp. Một số người nói rằng Tristana là con người của công việc, và cô ta luôn nghiêm túc, nhưng tôi thì biết nhiều hơn thế.

Cổ ngước nhìn lên những ngọn cây và dùng tay đấm nhẹ vào nó để thử. Cô nhẹ nhàng vỗ lớp vỏ cây, cho đến khi nghe một vọng âm vang lên tận sâu bên trong nó. Một số tên Noxus ngước nhìn, và cô ta nhăn nhó. Tôi khẽ lay những cành lá, và thuyết phục dòng nước tinh nghịch tạt vào khe đá. Thế là đám Noxus quay lại với công việc của họ.

Tristana gật đầu và nói, "Cảm ơn nhé," trước khi quay mặt về phía Lulu và hỏi, "Được rồi, chiếc chìa khóa thì thầm đâu?"

"Cái gì nữa đây?"

"Cái thứ chúng ta dùng để di chuyển qua các cánh cổng đó..."

"Gợi nhớ cho tớ xem nào, nó trông như thế nào?"

"Nó trông như một cái la bàn làm từ đá mài."

"Ồ, ý cậu là cái đồ chơi lặt vặt của tớ đấy à."

"Đồ... của cậu," Tristana ngập ngừng một lúc trước khi nhận ra, "Đúng thế. Đó là cái tớ cần."

Lulu xoay tròn một vòng và lục lọi người mình, tìm kiếm những món đồ thường hay xuất hiện và biến mất một cách bất chợt. Cô nhắm một mắt, môi mím chặt, lấy ra một đồng xu, một viên xí ngầu, mấy hòn đá lấp lánh và quý giá. Nhưng chẳng có gì trông giống một chiếc chìa khóa cả.

"Mới đây mà."

"Cậu dùng nó để mở cánh cổng trên bãi biển trong lúc chúng ta chạy trốn khỏi bầy sói vách đá, sau khi chúng ta nhận nó từ Poppy"

"Tớ thích Poppy, như cậu ấy nghiêm túc quá," Lulu nói, giậm giậm chân như thể cô ta đang bước theo một đoàn diễu hành. Cổ dừng lại và nhìn Tristana chằm chằm. "Đợi đã! Cậu và cô ta cùng là một người à?"

"Không, dĩ nhiên là không," Tristana thở dài. "Giờ thì làm ơn nhanh lên hộ tớ cái?"

"Cậu có thể lắm đấy chứ. Giống hệt kiểu tóc, và cái nếp nhăn bé xíu trên mũi mỗi khi cậu nổi điên. Đó, thấy chưa!"

Điên tiết với Lulu cũng chả có lợi ích gì. Như kiểu đuổi theo một chú chó con đang lấy trộm giày của bạn ấy; nó như một trò vui vậy. Tôi cho làn gió mát khẽ vỗ về mái tóc trắng của Tristana, nhưng rõ là nó chẳng có tí công dụng gì.

"Cái chìa... ý tớ là, món đồ chơi lặt vặt của cậu? Cậu lấy nó giúp tớ được không?"

"Ồ, phải rồi, tớ đang tìm nó mà, đúng không?"

"Đúng. Đúng, cậu đang tìm nó."

Lulu thở dài, rồi diễn một trò rối rắm đầy tính cường điệu. Cổ nhìn lên bầu trời đang tối dần và búng tay.

"Bảo sao tớ không nhìn thấy nó," cô ta nói. "Tối quá mà!"

Cô giờ chiếc gậy phép của mình lên, và Tristana trố mắt khi cô ta nhận ra Lulu đang định làm gì. Nhưng giờ đã quá trễ để ngăn cổ lại.

Một luồng sáng bốc lên từ phía đầu gậy của Lulu và bừng nở như một bầy đom đóm đang nhảy múa trên đầu. Trảng cỏ như tràn ngập trong ánh sáng của hàng vạn vì sao dưới sự tụ hợp bí mật của mặt trăng.

"À ha!" Lulu nói, lấy ra một thứ gì đó từ nếp gấp của chiếc áo choàng. Nó trông như một vật lai giữa một hạt cây đang nảy chồi, và một chiếc vỏ sò cong cong. Những chiếc cầu vồng vẽ nên từ những đường nét cuộn trên bề mặt nó, như thể có một con nòng nọc bé xíu đang bơi trong đó vậy. "Nó đây rồi."

Tristana tỏ vẻ kinh hãi bởi ánh sáng từ chiếc gậy của Lulu đã tràn ngập trảng cỏ, nhưng trước khi cô kịp phản ứng, một chiếc rìu xoay đã lao vút đi vào khoảng không giữa hai người bọn họ và cắm phập vào vỏ cây.

Lulu giật bắn người, và cái hạt giống-vỏ sò văng khỏi tay cô ta.

Ngọn cây vỏ bạc kêu lên trong đau đớn, nên tôi đã bơm ma thuật xuyên qua lớp rễ cây đến thân gỗ của nó. Nhựa cây màu hổ phách ứa ra từ vết thương trên vỏ cây, gắn chặt chiếc rìu vào chỗ đó.

Món đồ chơi lặt vặt của Lulu rơi xuống từ trên không trung, và hạ cánh ở một chỗ nào đó trên trảng cỏ. Nó lăn vào chỗ cỏ cao, và tôi có thể cảm thấy từng đợt sóng năng lượng nguyên thủy của nó đang tỏa ra.

"Ui da," Lulu nói.

Thêm một loạt mũi tên cắm xuống tầng cỏ thấp, khi bọn người Noxus hồi đáp bằng cách duy nhất mà họ biết.

"Lùi lại!" Tristana gào lên, cô quay Bom Thủ vòng quanh và kéo Lulu chạy đi tìm chỗ trốn phía sau một thân cây ẩm mốt phủ đầy rêu và dây thường xuân.

Một mũi tên cắm phập vào thân gỗ mục. Một mũi tên khác sượt qua tai Tristana. Lulu kêu lên, và Pix lao về phía Tristana. Những cành hoa dại đủ sắc xanh, vàng, và đỏ chợt nở bừng trên mặt thân gỗ đã chết.

Tristana cho Bom Thủ khai hỏa. Bùm, bùm, bùm!

Tất cả đều rúc đầu xuống cả. Bọn Noxus, bọn thỏ, và bọn côn trùng. Kể cả lũ giun đất cũng chui rúc sâu hơn trong lòng đất.

Những viên đạn đại bác của Bom Thủ vẽ ra những đường đạn cháy dọc theo trảng cỏ, và dòng nước nhảy bắn lên từ con suối sau khi đập vào khe đá nhằm giúp nó nguội lại. Lửa là thứ chẳng ai không muốn thấy nhất trên trảng cỏ!

"Tản ra!" Draven gào lên, và chạy đi rút chiếc rìu xoay của gã ra khỏi thân cây.

Đám người Noxus nhanh chóng tuân lệnh.

Về bọn Noxus, nói gì thì nói—và tôi cũng đã nghe cả khối người đi qua trảng cỏ này bàn luận rất nhiều về Noxus—họ vẫn rất kỉ luật! Tamara chạy đến chỗ con chiến mã và rút ra một thanh kiếm mảng từ chiếc vỏ kiếm vắt trên yên.

Ả ta cười thẳng vào mặt Draven và nói, "Đếch có phục kích đâu, nhỉ?"

Draven nhún vai, và hào quang trong gã chẳng có vẻ gì là cảnh giác hay quan tâm đến sai sót của mình cả. Tất cả những gì tôi cảm nhận được là niềm vui được vấy máu kẻ khác.

Ừ đúng, tôi chắc chắn là sẽ ghét gã ta nhiều hơn Tamara rồi.

Đám người Noxus dàn trải ra khắp trảng cỏ, chúng đi thành từng cặp với nhau, trong khi các cung thủ vẫn rải những cơn mưa tên để ngăn không cho hai cô gái yordle di chuyển. Tôi thì chả biết gì về binh pháp đâu, nhưng tôi vẫn thừa sức biết rằng chiến thuật của bọn Noxus sẽ là nhìn thấy cả Lulu và Tristana bỏ mạng.

Tôi thì vui vẻ và thích chơi bời lắm, nhưng tôi không muốn chứng kiến ai đó bỏ mạng đâu...

Luồng sóng ma thuật mạnh mẽ chạy dọc theo mặt đất. Tôi đan những ngọn cỏ lại với nhau nhằm trói chân tên lính Noxus đầu tiên, một gã khổng lồ với chiếc rìu hai lưỡi. Hắn ta ngã ầm ra đất, sấp cả mặt. Ả đồng đội cũng vấp ngã lên người hắn, làm rơi thanh kiếm, và gã kêu lên đau đớn khi nó cắm phập cả gang tay vào mông gã.

Một cây amberwood bẻ cong thân mình và quất cành lá của nó như một cái máy bắn đá. Nó đập thẳng vào mặt của một tên cung thủ, khiến hắn bật ngã ra sau. Mũi tên hắn đang ngắm nghía bay vút lên không trung. Một ngọn gió thật cẩn thận, và nó cắm phập vào giữa hai chân hắn, xé toạc chiếc quần đùi. Hắn la oai oái vì hoảng sợ và lê lết cặp mông để lùi lại.

Tristana lại xả đạn, và Pix nhảy lên đầu cô ta, đấm tay vào không khí và la hét chửi rủa với mỗi cú bắn. Những cánh hoa rơi rụng từ trên không trung, phía trên tinh linh tí hon, và tôi có thể thấy nhiều hơn một mũi tên đã bị những cánh hoa lấp lánh chặn đứng xung quanh cô nàng xạ thủ yordle

"Tìm thấy cái đồ chơi lặt vặt của cậu chưa?" Tristana gào lên trong tiếng súng ầm ĩ.

Lulu xoay gậy một vòng, và huơ chiếc cán cong vút bằng gỗ của nó. Cổ đưa một tay lên dụi mắt, và tìm kiếm trong ánh sáng đang nhạt dần. Một mũi tên lao vút về phía cô, nhưng nó dội ngay vào chỗ cong trên chiếc mũ của cô.

"Chưa, nhưng tớ quên nó trông ra sao mất rồi."

"Ý cậu là gì, quên nó trông ra sao mất rồi?"

Lulu xoay chiếc gậy theo hình xoắn ốc, và những bông hoa cúc mọc lên xung quanh cô. "Món đồ chơi đó hơi ương bướng, cậu thấy đấy. Mỗi lần tớ để nó xuống, nó lại cố đổi thành một hình dạng khác."

Tristana buông lời than vãn, trong khi Lulu bắn ra một luồng sáng rực cháy xuyên qua những thân cây. Một cặp đôi Noxus bị hất văng vào không trung. Họ hạ cánh xuống dòng suối, và tôi ngay lập tức cho lũ ếch ôm lấy họ. Lưỡi của đám ếch đó có một thứ chất nhầy sẽ cho họ một giấc mơ tỉnh thức, như thể đưa họ lên cung trăng rồi quay về ấy.

"Vậy nó có thể trông như bất kỳ thứ gì à?" Tristana hỏi.

"Gần đúng," Lulu đồng ý. "Hãy tìm kiếm nó bằng rìa mắt của cậu ấy. Nó chỉ thay đổi hình dạng mỗi khi nó nghĩ rằng cậu đang nhìn chằm chằm vào nó."

"Tớ chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nhưng tớ ước gì có Heimer ở đây," Tristana nói. "Chúng ta có thể tận dụng cặp kính hextech của ông ấy."

"Đừng có ngớ ngẩn thế," Lulu nói. "Thế thì còn gì là vui nữa."

Tristana xoay vòng bằng gót chân để bắn một tên lính Noxus đang nhảy xổ về phía cô. Viên đạn đại bác nhắm đến lồng ngực hắn và khiến hắn bay thẳng vào một bụi cây đầy gai, mà nó vừa chợt có thêm cả đống gai nữa.

"Vui hả?" Cô ta nói. Và rồi cổ nhoẻn miệng cười. "Biết gì không, cậu nói đúng đấy. Hãy vui vẻ một chút với đám vô dụng này. Bám chắc vào."

Lulu cười và vòng tay ôm lấy cổ Tristana, như thể cô ta chuẩn bị cho Tris một nụ hôn thật sâu ấy. Tristana bắn phát nữa, nhưng lần này là nhắm thẳng xuống đất. Hai cô nàng yordle lao vút lên từ phía thân gỗ đã cắm đầy tên và mọc đầy hoa, bay vòng qua đầu của bọn lính đang tiến đến. Cả bọn Noxus đều há hốc mồm kinh ngạc khi hai yordle lao qua đầu họ, cười khúc khích trong lúc đang bay.

Ai mà biết bọn Noxus đã thấy gì chứ? Lạ lắm hả, chắc chắn rồi. Huyền ảnh của yordle luôn là những thứ bất ổn, và ngay cả họ cũng chẳng thể biết người khác sẽ trông thấy họ ra sao trong đa số trường hợp.

Những tia sét sáng chói tỏa ra từ chiếc gậy phép của Lulu, và mỗi khi chúng trúng đích, bọn Noxus lại bị hất văng đi trong những cánh hoa và tia sáng bốc cháy như những giọt độc dược. Hai cô yordle hạ cánh, và trong khi Tristana quay lại, bắn trả vào bất kì tên lính Noxus nào ở phía trên họ, Lulu chui rúc xuống, bò lồm cồm để tìm kiếm món đồ chơi của mình.

"Đây rồi, đồ chơi lặt vặt," Cô thầm thì với ngọn cỏ. "Người đẹp, với bông đường bên trên! Ta sẽ cho ngươi đưa bọn ta đến nơi tiếp theo ngươi người muốn đến."

Món đồ chơi—hay tên gì đó mà nó nên được gọi—không hề hồi đáp, nhưng tôi cảm thấy nó đang chạy khỏi Lulu. Ừm, không hẳn là chạy, theo nghĩa đen, đúng hơn là ở chỗ mà cô ấy không tìm thấy. Nó là một vật cũ kĩ và đầy phép thuật, nhưng cũng vô cùng trẻ con một cách kì cục. Nó cứ nghĩ đây là một trò chơi vui vẻ. À mà chắc đúng thế, bơi Lulu đang cười tươi như hoa, lăn lộn khắp nơi vào nhảy cẫng lên khắp mặt cỏ, như một chú chồn đang đuổi theo cái đuôi của chính nó, trong khi đuổi theo món đồ chơi của chính mình. Nó biến thành một con ốc sên to bự khi Lulu đến gần. Và ngay khi cô rút cánh tay nhớt nhầy của mình lại, nó biến mất thành một luồng sáng trước khi xuất hiện phía sau lưng cô dưới hình dạng một người que đang đi lảo đảo trên đôi chân chênh lệch.

Tristana vẫn khiến bọn Noxus rúc đầu bởi những loạt đạn đại bác của mình. Tôi nghe thấy Draven cuối cùng cũng đã rút được chiếc rìu ra khỏi vỏ cây, với phần lưỡi rìu dính đầy nhựa dẻo. Gã quay lại và di chuyển từ chỗ nấp này sang chỗ nấp khác, dòm ngó Tristana như một con mèo, với tứ chi căng lên và sự tập trung cao độ. Hắn co tay lại, và sẵn sàng ném đi chiếc rìu còn lại.

\Một bầy ong vò vẽ vo ve lao xuống và bao phủ lấy gã, trong khi một đàn sóc giận dữ cũng rơi xuống từ ngọn cây. Lưỡi rìu của gã bay sai bét nhè, cắm phập xuống chỗ đất nơi đang ngựa từng ở đó. Giờ thì chỉ còn một bãi vết móng ngựa rối rắm và một vài chiếc yên ngựa đã bị tháo xuống. Draven xoay vòng trong điên cuồng, cố hất nhưng con sóc đang cào cấu, cắn xé trên cánh tay và cổ mình xuống. Lũ sóc là bọn du côn của rừng già. Lũ thỏ có thể khắc kỷ, nhưng đám sóc sẽ cắn nát tai bạn ngay khi bạn quay lưng về phía chúng.

Lulu còn chẳng hề ngước lên nhìn. Cô ta vẫn chạy vòng quanh và cười khúc khích như một đứa trẻ trong lúc bắn những tia sáng từ chiếc gậy phép của mình.

Với một tốc độ kinh hồn, Tamara lao ra khỏi chỗ nấp và chạy thẳng về phía Lulu. Tôi dùng đủ loại ma thuật để ném những vật cản trên đường của ả ta. Bọn chuột chũi điên cuồng đào hố trước mặt ả, nhưng ả né qua tất cả những cạm bẫy tạm bợ của chúng. Những thân cây đầy gai của bụi cỏ móc quất vào người ả, nhưng ảtrượt xuống bên dưới chúng. Ả nhìn xung quanh, bắt đầu nhận ra rằng có một đối thủ nữa ở xung quanh đây—đối thủ mà ả chẳng thể hình thấy hay đánh trả.

"Bắt được mày rồi!" Lulu kêu lên, cuối cùng cũng chộp lấy được món đồ chơi của mình. Giờ nó trong như một bó cành được buộc lại với nhau bằng cỏ và mạng nhện.

Tamara nhảy qua một cuộn rễ cây tôi vừa mới kéo lên từ lòng đất, và lấy lại thăng bằng. Tia sáng cuối cùng của Lulu ánh lên trên mũi kiếm mảnh khi Tamara đang lấy đà để tấn công.

Và rồi Tristana đã ở đấy.

Cô ta giờ Bom Thủ lên như thể nó vừa trở nên nặng hơn.

Nặng hơn rất nhiều.

"Đây là bạn ta, bùm chíu" cô nói, và bóp cò súng.

Một tiếng sấm chói tay từ phía khẩu đại bác, và bầy chim từ tận hai khu dòng sông nữa về phía tây cũng phải bay vút lên vì tiếng động. Ngọn lửa phụt lên từ chỗ nòng súng, khi một viên đạn to đùng lao vút đi. Phản lực từ nó khiến Tristana phải xoay vòng, nhưng nếu so với điều nó làm lên Tamara thì cũng chẳng có gì mấy.

Ả bay ngược về phía sau như thể vừa bị đấm bởi một người đá vô cùng giận dữ. Ả ta mất hút sau những lùm cây, và tôi không nghĩ là ả sẽ sớm tỉnh dậy đâu.

Nhưng rồi Tristana bị tóm cổ và nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Bom Thủ rơi xuống, và Draven đã đưa mặt cô lên đối diện với nụ cười kinh ngạc trên khuôn mặt đầy sẹo và đang chảy máu của mình.

"Giờ thì hết trốn nhé?"

"Thả ta xuống, tên ngu đần to xác này!" Tristana la hét.

Cô tay đấm, chân đá về phía hắn, nhưng những nỗ lực đó cũng không thể giúp cô vượt qua độ dài cánh tay của gã. Draven nghiêng đầu sang một bên, có vẻ như gã đang tự hỏi về thứ mà mình vừa tóm được.

"Này, sao ngươi không chọn ai cùng kích cỡ với ngươi đi?" Lulu nói, chĩa chiếc gậy phép về phía Draven. Những vụ nổ như pháo hoa bắt đầu phát ra dọc thân gậy, nhưng gã ta không có vẻ gì là ấn tượng cho lắm.

"Tung hết sức đi, nấm lùn," gã nói. "Chẳng có thứ gì làm đau được Draven đâu."

Pháo hoa được bắn ra từ gậy của Lulu như một cơn bão ánh sáng.

Và nó hụt.

Draven cười ồ, và xoay xoay chiếc rìu.

Nhưng ngay lập tức một bóng đen che phủ phía sau Draven, và hắn quay lại.

Lúc đó, hắn mới biết rằng Lulu chẳng hề bắn hụt tí nào.

Chú thỏ với đôi tay bị cụt mất nửa đứng trước Draven, cao gấp đôi gã là ít. Nó vẫn thong thả gặm cà rốt—nhưng là một củ cà rốt dài bằng cánh tay Draven. Gã bỏ Tristana ra ngay khi con thỏ khổng lồ giơ hai ngón tay lên mắt mình, rồi trỏ chúng về phía Draven với một cái nhìn giận dữ.

Draven là một chiến binh, và gã cũng đã chiến đấu với hàng tá con quái vật rồi, nhưng con này thì hơi quá sức với gã. Gã quay đầu và bỏ chạy về phía hàng cây, chỉ dừng lại để thu hồi nốt lưỡi rìu còn lại của mình. Bọn Noxus còn lại thì đã bỏ chạy từ lâu, hoặc cũng đã khe khẽ lùi vào trong mấy lùm cây ngay khi thấy con thỏ khổng lồ. Tôi nghĩ rằng họ sẽ phải tìm một con đường khác cho binh lính của họ mà thôi.

Tristana quay lại nhìn con thỏ với đôi tay cụt.

"Cảm ơn," cô nói, nhưng con thỏ chẳng trả lời. Tôi đã nói rồi, khắc kỷ lắm.

Nó quay người và tiến về phía hốc thỏ của mình sau vài bước nhảy. Đến lúc nó bước đến cổng vào, nó đã nhỏ lại như kích cỡ ban đầu. Nó ép mình vào trong hang, với cái đuôi vẫy vẫy cũng một lớp bụi mù.

Tristana vác Bom Thủ lên vai. "Cậu đã kiếm được món đồ chơi lặt vặt đó chưa?"

Lulu cầm nó lên một cách đầy tự hào. "Món đồ chơi vô cùng tinh nghịch của tớ. Đừng bỏ chạy thế chứ!"

Tristana lắc đầu và tiến về phía cái cây mà ban đầu họ đã xuất hiện. Lulu vội bước theo cô ta, Pix vẫn đang bay lượn trên đầu, cùng một vài chú ong đang phát ra những tiếng reo vui mừng.

Lulu bắt kịp Tristana và vẫy vẫy món đồ chơi của cô ta về phía một ký hiệu đã được viết sẵn, hoặc có thể là cổ hi vọng thế thôi. Dù sao đi chăng nữa, nó cũng có công hiệu, và những tán cây xanh rờn lại xuất hiện phía sau thân cây vỏ bạc. Ánh mặt trời đã lên nơi vùng đất yordle, thắp sáng trảng cỏ tràn ngập ánh trăng của tôi. Tôi cảm thấy ma thuật cổ đại trong nó, và tôi gửi đi thông điệp của chính mình qua không trung, chúc rằng hai người bạn yordle của tôi sẽ có một chuyến hành trình thú vị.

Lulu dừng lại và ngoái nhìn về phía sau lưng.

"Cảm ơn nhé," cô nói, và tôi cảm thấy một niềm vui khôn xiết trong tim cô ta.

Vẻ đẹp của trảng cỏ nơi đây càng được tô điểm thêm nhờ điều đó.

"Nhanh nào, chúng ta nên lên đường thôi," Tristana nói.

"Sao cậu lại vội thế hả?"

"Chúng ta nên té trước khi bọn Noxus quay lại."

"Tớ không nghĩ chúng sẽ quay lại đâu," Lulu nói, miệng nhoẻn cười.

Ánh sáng nơi cánh cổng vươn ra, tạo thành một vòng xoáy dao động, rực sáng bao trùm lấy hai cô nàng yordle. Hình hài của họ phai nhạt dần, và giọng nói của họ cũng mờ dần khi họ một lần nữa biến mất. Nhưng tôi nghe thấy lời sau cùng của Tristana, khi những ngọn gió lạnh lẽo thổi qua trảng cỏ trong những dao động đầy lo lắng.

"Chúng là người Noxus," cô nói. "Chúng sẽ luôn quay lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro