84. Chân Tình - Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ lem.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Chap có sử dụng phần miêu tả của chap trước, dựa vào kết thúc của câu chuyện). 

oOo

Từ trong đám đông, một bóng người lao nhanh xuống hồ.

- Gaara!

Naruto kinh ngạc thốt lên khi nhận ra đó là thằng bạn thân của mình. Mọi người nhốn nhao theo dõi tình hình. Những người có mặt đều lo lắng cho cô. Khi Thấy Hinata chơi với sắp chìm xuống lòng hồ, Gaara quả quyết mình phải hành động, vượt qua nỗi sợ hãi năm xưa, cậu liền cởi bỏ giầy và áo khoác, lao xuống nước và bơi liền một mạch đến chỗ cô.

- Ôi trời, cậu ta nghĩ đây là đâu sao lại ăn mặc kiểu đó?

- Cậu ta điên thật rồi! Sao lại mặc bikini?

- Cậu ta muốn gây sự chý ý đây mà!

- Nhìn xem vết chàm lớn thế kia thì làm sao có đứa con trai nào thèm ngó ngàng tới.

- Đúng là điên thật!

Ha ha ha. Tiếng cười cợt, chế nháo, lời thì thầm chê bai vang vẳng một bên tai Hinata.

Một dòng kí ức kinh hoàng ập tới ngay khi Hinata vừa rơi xuống nước. Nhớ lại buổi tối khủng khiếp đó. Hinata thấy ngột thở ngay tức khắc, cô lắc đầu cố gắng gạt ra khỏi tâm trí nỗi đau khổ trong lúc vùng vẫy, toàn thân run lên theo những tiếng khóc nức nở khô khan, đôi môi chỉ thốt ra hai tiếng thì thầm.

- Cứu mạng!

Hinata đã liều mạng lao mình xuống hồ mà quên mất nổi sợ của bản thân.

Nhiều năm trước cô bị chính Sakura cùng đám bạn của ả đẩy xuống nước trong một bữa tiệc sinh nhật được tổ chức bên hồ bơi. Ngày hôm ấy có lẽ sẽ không bao giờ Hinata có thể quên được, cả dàn khách mời ai cũng mặc âu phục xinh đẹp, trang trọng, riêng cô bị Sakura xúi giục một mình một kiểu khác biệt, cô đã mặc bikini, khi tới nơi Hinata mới sững sờ hiểu ra mình bị lừa, cô lập tức quay đầu bỏ về nhưng bị Karin chặn đường, ả thô bạo kéo tay cô vào tham dự tiệc, rồi tàn nhẫn lột áo ngoài của cô ra, để lộ bộ bikin hai mảnh mà cô đang mặc bên trong, lập tức mọi người hướng mắt nhìn cô, Hinata chỉ biết xấu hổ cúi ngầm mặt, cô đã trở thành trung tâm của sự chú ý suốt buổi tiệc, kể cả chủ nhân của nó cũng bị lu mờ, Hinata đã ngậm đắng nuốt cay chịu sự bẽ mặt trước bao người, càng bị người ta chán ghét, cô đã bị đám người kia mặc định cho danh xưng kẻ nguy ngốc thiện cận, không biết thân biết phận của mình, hôm đó tất cả khách mời được một phen thích chí, họ cười hả hê, chế nhạo trước sự đau khổ, tủi hờn của cô, không những thế bọn người độc ác kia còn tàn nhẫn đẩy cô xuống hồ, vì ngợp nước cộng thêm không biết bơi nên Hinata suýt chết đuối, sự việc ấy đã ảm ánh cô mãi cho tới ngày hôm nay. Đám người kia không hiểu rằng hậu quả họ gây ra cho cô ghê gớm thế nào, chính những ánh mắt cười cợt, những cái chỉ trỏ chê bai, những lời nói tổn thương sâu sắc mà họ dành cho cô, tất cả tạo nên nổi sợ hãi khiến Hinata thu mình vào chiếc kén, lâu dần cô trở nên không cảm xúc, không tiếp xúc trò chuyện với ai, cô không mở miệng nói chuyện với ai lần nào nữa.

Mỗi lần nhìn mặt hồ tĩnh lặng cô lại thấy cơ thể lạnh cóng, tay chân không ý thức run lẩy bẩy. Nhưng đêm nay Hinata đã có một hành động dũng cảm, tất cả chỉ vì muốn tìm kiếm những thứ quý giá mà mẹ để lại cho cô.

Mọi thứ xảy đến quá nhanh. Chính Hinata cũng không lường trước mình sẽ hành động liều lĩnh như vậy, đến lúc sực bình tĩnh có lẻ đã không còn kịp.

Bằng sự quý trọng với mẹ, Hinata lặn sâu xuống đáy hồ, mặc dù không biết bơi nhưng cô không thể nào từ bỏ việc tìm kiếm kỉ vật của mẹ, và ngay trong lúc đó chính cô cũng quên mất việc mình không thể bơi. Tay cô mò mẫm sợi dây chuyền kỉ niệm, trời không phụ lòng người, Nó đây rồi, cô đã mò được nó, nắm chặt sợi dây trong tay, cô mỉm cười đầy mãn nguyện... rồi định quay trở nên nhưng sực nhớ ra mình hề biết bơi.

Rất nhanh Hinata cảm thấy lạnh cóng đến ngạt thở, như thể có một cái ô tô đang kẹp chặt lấy lồng ngực. Nước hồ buốt giá mà Hinata lại không biết bơi. Cô vẫy vùng kịch liệt rồi hoảng hốt khi hiểu rằng mình càng lúc càng chìm xuống đáy. Cô thấy mình nhỏ xíu, mọi thứ trên bờ đều mờ nhạt, cả người bị nhấn chìm dưới khối nước nặng nề này.

Cảm nhận đc cái lạnh tê tái của dòng nước, cô chợt nhớ ra 1 điều, mình không biết bơi. Trong 1 khắc Hinât nghĩ, mình sẽ chết ở đây sao? Vậy cũng đc, mình sẽ đc gặp lại mẹ và cô sẽ thoát khỏi cái cuộc sống như địa ngục này...

Bỗng thấp thoáng dưới sự phản chiếc của nước, cô thấy hình ảnh một người con trai rất quen thuộc, người ấy mỉm cười, những hình ảnh của cô và người ấy từ từ hiện ra như một cuốn phim tua chậm.

Tại sao những hình ảnh đó lại xuất hiện trong cô, phải chăng khi người ta sắp đến một nơi xa xôi họ thường nhớ đến những gì quý giá mình đã từng trãi qua?

Hinata không muốn, hoàn toàn không muốn, cô sẽ chết một cách vô nghĩa như thế này sao? Không, không đời nào! cô còn rất nhiều việc chưa hoàn thành, cô còn cả một tương lai phía trước và một người quan trọng... người mà cô vừa mới nhận ra có ý nghĩa với cô đến nhường nào.

Bằng ý chí ấy, Hinata cố gắng vùng mình ngoi lên lần nữa, nhưng rồi nhanh chóng bị nước nhấn chìm, như thể có hai cánh tay lực lưỡng đang cố sức lôi tuột cô xuống đáy hồ. Cô nghẹt thở, tim đập loạn xạ, óc như đang chịu một sức ép khủng khiếp.

Cảm giác sợ hãi kéo tới, cô sợ nước, cô không thể buông tay nhưng chứng sợ nước vô phương cứu chữa...

Cô giãy giụa cho đến khi cảm thấy phổi đã đầy ứ nước. Thế rồi, không thể chống chọi thêm, cô buông xuôi và chìm xuống. Hai màng nhĩ nổ tung và xung quanh cô trở nên tối đen. Bị vây bọc trong cảnh tối tăm đó, tiếng gọi của mọi người nhỏ dần rồi vụt tắt, cô lờ mờ hiểu ra rằng không còn nghi ngờ gì nữa, thế là hết.

Bởi lẽ không còn gì nữa. Không gì ngoài bóng tối lạnh lẽo và đáng sợ này.

Rồi bỗng nhiên...

Một tia sáng.

Một tiếng 'bùm' náo loạn cả màn đêm.

Hinata nghe thấy ai đó đang gọi tên mình rất gần ngay bên tai, giọng nói rất đỗi thân thương.

- Hinata! Hinata!

Hinata giật mình mở đôi mắt, thấy cơ thể đã chạm xuống đáy hồ, hình ảnh mờ ảo của một người phụ nữ xinh đẹp hiện ra, là mẹ cô, bà nợ nụ cười hiền hậu, dần dà bơi về phía mình rồi đưa tay ra với cô, giọng dịu dàng nói.

- Đưa tay cho mẹ!

Hinata mỉm cười đáp lại, theo đó đưa tay nắm lấy bàn tay trước mặt. Ngay khi tay cô nắm lấy bàn tay kia, cả cơ thể cô như được xích lại gần với người đó hơn.

Gaara kéo Hinata lại gần mình trước khi đặt một nụ hôn lên môi cô để truyền không khí cho Hinata. Cô hoàn toàn bất ngờ nhưng chẳng kịp nhận thức gì bởi Ngay khi nụ hôn kia kết thúc, tầm mắt cô đã trở nên mơ hồ, ánh sáng màu trắng thoát ẩn thoát hiện, cho tới khi đôi mi khép lại hoàn toàn, Hinata mất ý thức, bỏ lại tiếng xì xào xa dần rồi tắt lịm.

Cậu nâng cô lên khỏi mặt nước nhờ sự trợ giúp của vài người đàn ông trên bờ.

Khi Hinata hoàn toàn rời khỏi mặt nước, cô đã bất tỉnh, toàn thân cô lạnh ngắt, sắc mặt tím tái. cô đã hoàn toàn tắt thở.

Một người chạm vào mũi cô rồi giật mình rụt tay, miệng hoảng sợ gào lớn.

- Cô ấy chết rồi!

Mọi người được một phen hoảng loạn trước thông báo kia, Gaara không kịp nghỉ vội vàng bò tới chỗ cô. Xem xét tình trạng của cô, tim Hinata ngừng đập, cậu sờ mạch cũng thấy động tĩnh gì cô hoàn toàn không có bất cứ phản xạ nào, Cậu nhanh chóng xốc nước, Dùng hai tay chồng lên nhau đặt ngay vào vị trí một nửa dưới xương ức và ấn tim Hinata với tần số ép khoảng 100 lần/1 phút. Không có phản ứng gì, lập tức Gaara hít một hơi thật sâu trước khi cúi xuống hô hấp nhân tạo cho cô.

Gaara lặp đi lặp lại hành động ấy, ấn tim ngoài lồng ngực của cô từ 15 – 30 nhịp, sau đó lại hà hơi thổi ngạt 2 lần và tiếp tục lặp lại việc ấn tim ngoài lồng ngực với chu kỳ 15 – 30 lần ấn tim, 2 lần hà hơi thổi ngạt. cậu kiên trì thực hiện cho đến với hi vọng cô sẽ hồi tỉnh trở lại. Thế nhưng vô vọng, ba phút trôi qua cậu vẫn không hề dừng lại nhưng Hinata vẫn không có dấu hiệu nào tỉnh lại.

Đến lúc này cảm giác sợ hãi cậu giấu kín đã lớn dần và bộc phát ra ngoài, không biết từ lúc nào kí ức kinh hoàng năm xưa đã ủ sẵn và bất ngờ tấn công tâm trí cậu, nhìn Hinata cậu lại nhớ tới mẹ, tim chợt nhói đau, Gaara ngưng lại, ôm chặt Hinata vào lòng, miệng thều thào gọi cô.

- Làm ơn, Hinata! đừng bỏ anh.

Gaara vuốt ve khuôn mặt của cô, miệng không ngừng thì thầm gọi tên cô. Một nỗi tuyệt vọng bao vây không gian tĩnh lặng. Nơi hai khóe mắt kia, dòng lệ thương đau tuôn ra.

Sasuke đứng thất thần nãy giờ, sực bình tĩnh khi Gaara gào thét tên cô, ai có thể diễn tả được tâm trạng đau thương, dằn vặn của hắn lúc này, cơ thể đông cứng hắn không sao nhúc nhích khi nhìn Hinata hoảng loạn dưới hồ, hắn sợ, nỗi sợ đã ngăn sự dũng cảm của hắn, hắn sợ nỗi đau ấy lặp lại lần nữa, hắn sợ lại mất thêm một người hắn yêu thương. Nhưng không hiểu cớ làm sao, hai chân hắn không nhấc lên được, cho tới khi Gaara lao người xuống hồ, hắn vẫn chưa hết hoang mang.

Nhấc đôi chân mền nhũn hắn lê tới chỗ cô, khụy đầu gối xuống sàn lạnh lẽo ngay kế bên Gaara. Đôi tay run run đưa muốn chạm vào cô nhưng có một sức mạnh vô hình ngăn lại, tay hắn cứ thế bất động, chẳng thể nào chạm vào được làn da tím ngắt của cô.

Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống chạm nhẹ vào môi cô rồi tan biến như hư vô, Gaara ôm chặt Hinata vào lòng, vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này.

Sakura không tài nào kìm nén được cảm xúc, nước mắt ả tuôn rơi, Sakura ôm mặt quay sang ôm chặt lấy Karin. Chị gái ả cũng ngẫn ra như người vô hồn trước sự việc.

Một bầu không khí đau thương. Cho tới khi Gaara cảm nhận được điều gì đó khiến cậu lấy lại sự bình tĩnh.

Gaara ngưng khóc, đưa mắt tìm kiếm cái cảm nhận đó - sự sống của Hinata. Đôi mắt nhòe nhoẹt không dám tin, bàn tay yếu ớt kia đang víu chặt khửu tay cậu.

- Hinata!

Phút sững sờ Gaara vui sướng gọi tên cô. Rồi vội vã đẩy khuôn mặt cô ra khỏi ngực mình. Sắc mặt cô đã khá hơn, nghe tiếng gọi Hinata ho sặc sủa để tống khứ số nước xâm chiếm phổi mình, đôi mắt mơ màng he hé mở. Gaara đặt cô nằm xuống để cô cảm thấy thoải mái hơn.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm trước sự kì diệu đã xảy ra. Sasuke không nghĩ được điều gì, đưa tay đẩy Gaara để thế chỗ cậu, bị đẩy ra Gaara không những không bực tức, ngược lại chỉ lặng im nhượng bộ, vuốt nước trên mắt, lúc này cậu mới dám thở dài.

Hinata mở mắt ra đã thấy Sasuke nhìn chằm chằm mình, nước mắt không ngừng rơi, hắn mừng đến nỗi nước mắt không tự chủ phải rơi xuống, một kẻ lạnh lùng như hắn rất ít khi cho người ta thấy mình khóc, nhưng hôm nay là ngoại lệ, bởi niềm vui sướng ấy quá lớn lao, rất đáng để hắn cho thấy sự yếu đuối của mình.

Hắn đã rất sợ nếu cô chết.

- Sasuke!

Hinata khẽ khàng gọi tên hắn, điều ấy quá bất ngờ khiến hắn ngưng khóc, Gaara cũng quay nhìn cô vừa ngỡ ngàng vừa tủi thân.

Thế là quá đủ! chẳng còn lí do gì để cậu tiếp tục, Hinata vốn dĩ ngay từ đầu đã định sẵn trở thành nàng lọ lem của Sasuke.

Bàn tay cô chầm chậm đưa lên, gạt giọt lệ còn sót lại đang chực chờ rơi xuống. Hắn không kìm nỗi ôm chặt cô vào lòng.

- Cảm ơn em Hinata.

Hinata đáp lại bằng việc chủ động nắm chặt vào bã vai hắn.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Gaara biết mình là người thừa thãi, chẳng còn lí do gì để cậu ở lại, ngoài trừ nếu cậu muốn chuốc lấy sự tổn thương.

Không nói gì Gaara đứng lên, lặng lẽ rời đi, lúc cậu đi dường như chẳng ai thèm để ý tới cậu bởi họ đang hướng sự chú ý tới cặp đôi chính. Cũng tốt, sẽ không ai nhìn thấy vết thương cậu đang mang.

Đến lúc Neji đảo mắt tìm Gaara, cậu đã biến mất khỏi khu vực. anh định đi tìm cậu nhưng nghĩ lại thì đó là một hành động quan tâm dư thừa. Ngay lúc này điều duy nhất một người bạn như anh có thể làm cho cậu không phải là hỏi han cậu ổn không? hay an ủi, khích lệ mà là im lặng, để cậu chút không gian riêng tư. Dường như Shikamaru cũng có chung suy nghĩ nên đã nhìn anh bằng ánh mắt đồng tình quan điểm của anh.

Không cần ai nói gì hay giải thích, hai người cũng phần nào hiểu cớ làm sao Gaara lại lao người cứu Hinata. Họ đã biết từ trước khi Gaara có những biểu hiện kì lạ bảo vệ Hinata. Chỉ là họ không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, hai người bạn một cô gái. Chắc chắn sẽ có một người tổn thương.

Quay lại với cặp đôi trung tâm, Sasuke dìu cô đứng dậy, nhanh chóng người ta mang khăn ấm tới cho cô.

Bữa tiệc đến lúc kết thúc. Hinata phải đưa ra câu trả lời thỏa mãn cho đám đông, vì ai cũng hiểu họ sẽ không dễ dàng rời khỏi khi mọi việc lại dở dang kiểu này.

Đám đông bỗng dưng vô tay, hướng mắt về phía hồ khi Sasuke quỳ gối xuống cầu hôn Hinata lần nữa.

Lần này đám đông hùa theo hô lớn, đồng ý đi! đồng ý đi!

Có lẽ Naruto là người nhiệt tình nhất. Sakura cũng bớt day dứt phần nào, thậm chí ả còn vui mừng thay Hinata, Karin không còn mặt mũi nào nữa, ả lặng lẽ chuồn nhanh khi không ai để ý tới mình nữa.

Hinata nhìn hắn, nhìn chiếc nhẫn trong hộp vừa được hắn mở ra, rồi đảo mắt nhìn một lượt mọi người, ai nấy đều mỉm cười gật đầu khích lệ cô.

- Sao không thấy cậu đâu nhỉ?

Đến lúc này cô mới nhận ra mình đã không thấy Gaara suốt buổi.

- Hinata! đồng ý lấy anh nhé!

Tiếng hắn kéo cô về với hiện tại. Hinata nhìn hắn rất lâu mới bẽn lẽn gật đầu.

Mọi người vỗ tay chúc mừng, tiếng cười nói rôm rả, nhưng lần này không phải xì xào chế nhạo, mà là những lời chúc phúc dành cho cặp đôi.

Hắn lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, nhẹ nhàng đeo vào tay Hinata, chiếc nhẫn được từ từ đẩy vào ngón tay thẳng dài, thanh thoát của cô. Bỗng dưng một cảm giác kì lạ xuất hiện trong cô.

Hinata không rõ nó là gì, chỉ biết nó khiến cô thấy mơ hồ.

Sasuke mỉm cười tươi tắn rồi tiến thêm về phía cô một bước dài, dịu dàng kéo cô sát lại gần hắn. Ai cũng đoán biết hắn định làm gì và họ rất mong chờ nụ hôn ngọt ngào, hạnh phúc của cả hai.

Hinata lúng túng, không tự chủ được cứ lóng ngóng mặc Sasuke chủ động. Hành động đương đột của hắn khiến suy nghĩ của Hinata bị gián đoạn.

Một nụ hôn nhẹ nhàng của hắn đặt nhẹ lên môi cô. Hinata bất động đón nhận nó không đáp trả cũng không khước từ.

Sasuke tham lam muốn nụ hôn ấy đi quá dưới hạn hơn, thế nhưng ngay khi môi hắn chạm môi cô chưa tới ba giây.

Sự xáo trộn của não bộ lại bắt đầu hoành hành, những hình ảnh mơ hồ lởn vợn quanh cô. Cảm giác này không giống như nụ hôn dưới nước.

Một dòng kí ức xẹt ngang qua.

''Mẹ ơi! có thật sẽ có một chàng hoàng tử yêu con thật lòng không?''

'' Tất nhiên là có! Và nụ hôn của người đó sẽ xóa bỏ vết chàm trên xấu xí trên mặt con.''

'' Gaara! Anh có nghĩ tôi quá ngốc nghếch không? cứ tin lời mẹ nói, rằng vết chàm này là một lời nguyền và có chàng hoàng tử giúp tôi xóa bỏ nó.''

'' Biết đâu điều đó là sự thật, chẳng lẽ cô không muốn mình cũng có một chàng hoàng tử yêu thương như bao cô gái khác''

'' Đó chỉ là câu chuyện cổ tích, hơn nữa tôi chưa từng nghĩ mình sẽ là lọ lem. Nếu như phải đánh mất mọi thứ gì đó, tôi thà rằng từ bỏ một chàng hoàng từ chứ không thể đánh mất một người con trai thật lòng rơi lệ vì tôi.''

Trong dòng kí ước mập mờ về những sự việc vừa diễn ra, Hinata thấy thấp thoáng một bóng hình quen thuộc, cô cố gắng nhớ cho rõ đó là ai? và rồi khi nhận ra người mà cô nghĩ tới ngay lúc chơi vơi giữa sự sống và chết, Hinata giật mình thoát ra khỏi chiếc hôn.

Cô lùi lại về sau ba bước, vô cùng sững sốt khi mình vừa tháo được các nút thắt trong chuyện tình cảm của mình.

- Hinata!

Sasuke có chút hoang mang trước phản ứng của cô, hắn chỉ muốn cô hé miệng ra đón nhận tình yêu của hắn, nào ngờ cô phản ứng như không muốn.

Cô luống cuống kiếm thứ gì đó có thể nhìn rõ mặt mình, như mặt hồ chẳng hạn. Hinata quay mặt ngó xuống hồ, trong ánh sáng xuyên thấu xuống hồ, cô nhận ra chẳng có gì thay đổi. Khuôn mặt cô vẫn vậy, cái vết xấu xí kia vẫn còn, dù nụ hôn chân thành của ai kia cũng không thể xóa nó biến mất.

Vậy có nghĩa là, cô không hề yêu Sasuke.

- Mẹ ơi! con hiểu rồi!

Hinata thốt lên, thấy vui sướng khi sau bao nhiêu năm đã hiểu ra điều mà mẹ cô muốn cô hiểu. Hóa ra không phải bà khuyến khích cô tin vào phép màu đó, mà bà muốn Hinata có lựa chọn đúng đắn cho hạnh phúc của mình.

- Hinata! Hắn gọi cô lần nữa, vô cùng hoang mang.

Trong khi những người khác lại có dịp suy đoán khi không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cô quay lại, ánh mắt hối lỗi nhìn thẳng hắn. Ôi không! hắn nhận ra ý nghĩa của cái nhìn đó.

- Hinata! chuyện gì vậy? Hắn đánh bạo hỏi cô, nhằm lãng tránh điều hắn đang lo sợ.

- Sasuke! em xin lỗi.

Hinata rất lấy làm tiếc về quyết định thay đổi của mình.

- Tại sao phải xin lỗi?

Càng lúc nỗi bất an trong hắn càng lớn dần, mỗi từ ngữ hắn thốt ra đều rất khó khăn.

- Em không thể lấy anh.

Hinata đáp bằng một giọng áy náy, nhưng vô cùng dứt khoát.

Mọi người lại ồn ào, hết thảy đều ngạc nhiên.

- Tại sao?

Giờ thì hắn không còn dấu đi nỗi sợ của mình nữa. Giọng hắn tựa như gió, không muốn chấp nhận sự thật.

- Xin lỗi, em không phải lọ lem. Hinata vừa lắc đầu vừa tuyên bố bằng giọng đanh thép, dứt lời cô xoay đầu chạy nhanh để tìm Gaara.

- Hinata!

Sasuke gọi theo trong vô vọng, cô tuyệt nhiên không quay đầu nhìn lại, bỏ lại phía sau tất cả, một Sasuke chết lặng trước sét đánh ngang tai, đám đông thì lại có dịp bày tỏ quan điểm của mình.

Hơn ai hết các thành viên của hội không thể nào đứng nhìn được nữa.

Bóng cô dần xa dần, Sasuke mới nhấc chân đuổi theo.

- Sasuke!

Tiếng Naruto kêu gọi sự chú ý của đám đông, tất cả im lặng nhìn theo hắn rồi đồng loại nhấc chân chạy theo. Tất nhiên chỉ những ai nhiều chuyện và có hứng thú, còn số khác nán lại tiếp tục quyền bình phẩm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro