45: Tình Yêu Giống Như Đoạt Xá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Cẩu Huyết Thành Hà.

Tên Truyện: Tình Yêu Giống Như Đoạt Xá.
___________________________________________

1.

Lần thứ ba mươi tám.

Ngụy Vô Tiện vừa nhét cơm vào miệng, vừa yên lặng nhìn Giang Trừng không cần biết đến trong chén của Lam Hi Thần đã chồng chất nhiều loại thức ăn, lại một lần nữa gắp rau cho y.

"Như thế nào? Không hợp khẩu vị? Sao không ăn nhiều chút?"

"Rất cay? Hay ta cho người làm món khác cho ngươi?"

"Trứng tôm này là mới làm, rất ngon, ta lột giúp ngươi."

"Ngươi thích canh này? Ta nhớ kĩ, sau này ta đều chuẩn bị cho ngươi."

Vân Mộng tháng chín, ngày sáng ít gió, vốn là thời tiết dễ chịu nên người đều thoải mái, lúc này bốn người ngồi ngay ngắn trong nhà thủy tạ ở Liên Hoa Ổ thưởng thức phong cảnh dùng bữa. Ngụy Vô Tiện lại đặc biệt không có nửa điểm hứng thú vui sướng.

Hắn hoài nghi sâu sắc, Giang Trừng bị người đoạt xá rồi.

Hơn nữa xem bộ dáng ôn nhu lấy lòng này, chẳng lẽ là Kim Quang Dao làm?!

Ngụy Vô Tiện cảm thấy tình hình có chút nghiêm trọng, mà những người khác đều còn thờ ơ. Lam Trạm ở bên cạnh hắn ngồi ngay ngắn như cây tùng, bộ dáng khi ăn vẫn tao nhã như cũ. Ngay cả Lam Hi Thần chịu đựng ân cần kín kẽ không khẽ hở của Giang Trừng mà vẫn không hề có vẻ kinh ngạc gì.

Hắn nhìn Lam Trạm, họ nhẹ một tiếng, hướng Lam Trạm nháy mắt mấy cái. Lam Trạm hơi giương mắt nhìn hắn, theo nguyên tắc ăn không nói của gia huấn, một lần nữa quay đầu trở về, không để ý đến hắn.

Ngụy Vô Tiện lại vờ ám chỉ, Giang Trừng bên kia cũng đã mở miệng "Trên mặt ngươi bị co giật? Có muốn gọi người đến châm hai kim cho ngươi?"

Ngụy Vô Tiện lập tức phớt lờ ha ha nói "Không cẩn thận nên mắt không mở ra được.... Cái kia, Giang Trừng, ngươi còn nhớ rõ năm ngươi tám tuổi nuôi một con chó, tên gọi là gì không?"

"Hả?" Giang Trừng không kiên nhẫn mà nhíu mày "Ngươi lại mắc bệnh gì?"

"Như thế nào là phát bệnh? Hiếm khi mọi người cùng tụ một chỗ, nhớ lại một chút chuyện thú vị thời thơ ấu, chẳng phải là tăng tiến cảm tình, cũng để cho Đại ca hiểu rõ ngươi hơn." Trong lòng Ngụy Vô Tiện cười lạnh, chờ xem Giang Trừng đáp lại như thế nào, tuy là người đoạt xá rất lợi hại nhưng cũng không thể biết chuyện cũ năm xưa.

Lam Hi Thần nghe vậy, cũng dừng đũa ngọc lại, rất hứng thú mà nhìn Giang Trừng.

Giang Trừng cũng đã ở trong lòng đem Ngụy Vô Tiện quất trên dưới một trăm roi, khá lắm Ngụy Anh hỗn đản, cư nhiên phải ở trước mặt Lam Hi Thần làm cho hắn xấu mặt?! Một lát nữa không có ai, nhất định phải tự mình đánh gảy chân Ngụy Anh!

Nhưng vô luận như thế nào, tên Mạt Lị (Hoa Nhài), Phi Phi, Tiểu Ái, hắn là không thể nói cho Lam Hi Thần nghe, cho nên sau một phen tranh đấu, hắn cắn răng một cái, giương giọng nói "Hổ Tướng Quân!"

Lam Hi Thần lời nói ôn nhu mỉm cười "Tên này thật uy phong, không hổ là do Vãn Ngâm đặt."

Giang Trừng hướng y cười chân thành "Này có là cái gì, chuyện khi còn bé không biết không đề cập tới cũng được, đến, mau ăn thêm cá, ta đã lấy xương rồi."

Ngụy Anh ở một bên chỉ cảm thấy chính mình thật sự không cần mở mắt, trong lòng lại nhạy cảm phát ra một tiếng mãnh liệt.

Quả nhiên! Bị đoạt xá rồi!

2.

Ngày chưa dứt, Ngụy Vô Tiện liền lôi kéo Lam Trạm chạy vào phòng ngủ. Vẻ mặt Giang Trừng châm biếm nhìn hắn nhưng cũng không ngăn cản, hình như rất vui vẻ khi bọn họ mau biến mất, dễ dàng cùng Lam Hi Thần một chỗ.

Lần này bọn họ đến Vân Mộng làm khách hoàn toàn là dựa vào mặt mũi của Trạch Vu Quân, Ngụy Vô Tiện hiện tại là nửa người nhà của Lam Hi Thần, Giang Trừng đối với hắn rõ ràng thân thiện coi trọng rất nhiều hơn so với trước đây, thế nhưng còn sai người chuyên môn sửa chữa phòng hắn tới ở.

Nhưng Ngụy Vô Tiện lại không có thời gian cảm động và nhớ nhung quá khứ, hắn đóng cửa lại, quay đầu lại đối với Lam Trạm vội la lên "Lam Trạm, Giang Trừng, hắn bị người đoạt xá!"

Lam Trạm nhíu mày "Dùng cái gì thấy được?"

Ngụy Vô Tiện cũng nhíu mày "Hôm nay lúc dùng bữa, ngươi không phát hiện sao? Bộ dáng ân cần của hắn, cái đó có thể là Giang Vãn Ngâm sao?"

Lam Trạm cũng không nghĩ đến.

Ở trong lòng hắn, huynh trưởng là người tốt như vậy, đừng nói là vì y gắp mấy đũa đồ ăn, chính là Giang Trừng mặc quần áo mang giầy, bưng trà rót nước, đi theo làm tùy tùng hầu hạ mọi thứ, cũng là thứ Giang Trừng cần phải làm.

"Không không! Ngươi không biết!" Ngụy Vô Tiện đánh gảy suy nghĩ trong lòng hắn "Ta rất hiểu Giang Trừng, hắn là người tuy rằng tâm không xấu, nhưng hết sức sĩ diện, mạnh miệng thì nhanh, trước kia hắn cùng sư tỷ cảm tình tốt nhất nhưng khi đó vẫn còn nhỏ tuổi, cũng chưa từng làm qua hành động như ngày hôm nay, hôm nay.... Thật sự rất không bình thường!"

Lam Trạm trầm mặc một lát, mở miệng nói "Ngươi rất hiểu biết hắn?"

Bỗng nhiên cả ngươi Ngụy Vô Tiện lạnh run, lui ra phía sau nói "Từ từ.... Lam Trạm, ngươi không cần phải chú ý, không phải như ngươi nghĩ đâu.... Ngươi hãy nghe ta nói....."

3.

Sáng sớm, Ngụy Vô Tiện chống lưng ra khỏi phòng, kéo theo thân thể bị phá hoại mệt nhọc một đêm, tận chức tận trách mà tiếp tục tra xét chuyện đoạt xá.

Xa xa trong chòi nghỉ mát được bao phủ sương sớm, có hai bóng người một ngồi một đứng. Hắn cách một mảnh mặt nước, ở xa xa nhìn lén.

Giang Trừng khoác một cái áo ngoài cho Lam Hi Thần, lại lấy ngón tay vén tóc dài của y bị gió thổi loạn, cuối cùng tiến đến bên tai y nhẹ nhàng hôn một cái.

Ngụy Vô Tiện tự nhiên đánh cái rùng mình.

Lam Hi Thần lôi kéo tay Giang Trừng để cho hắn ngồi bên cạnh mình, gió nước lướt nhẹ qua giọng nói nhu hòa của Trạch Vu Quân "Vãn Ngâm, ta cảm thấy rằng tính tình của ngươi.... Có khi cũng nên sửa lại."

Ngụy Vô Tiện lại hút một ngụm khí lạnh.

Lời này nếu là người bên ngoài nói, sợ là chưa dứt lời liền phải ở trên mặt chịu một roi, ở bên tai hắn như vang lên âm thanh lạnh lùng mà cao ngạo của Giang Trừng "Ngươi tính là cái gì? Cũng dám đến quản thúc ta?!"

Nhưng bóng dáng Giang Trừng động cũng không động, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói "Ừ, ta đều nghe lời ngươi."

Ngụy Vô Tiện cảm thấy chính mình sắp té xỉu.

Cái này đến tột cùng là pháp thuật cao minh gì? Vì cái gì đoạt xá có thể đoạt đến trên đầu Tam Độc Thánh Thủ? Nhưng lại dám can đảm làm trò với Di Lăng Lão Tổ, Hàm Quang Quân và Trạch Vu Quân? Hơn nữa hắn còn tra xét không ra chỗ dị thường trong hồn phách của Giang Trừng? Hoặc cái này là không phải đoạt xá, mà là nhiếp hồn thuật thao túng lòng người gì đó?

Trong đầu đang chuyển động nhanh như bay, bỗng nhiên trên vai trầm xuống, thiếu chút nữa Ngụy Vô Tiện kinh hô ra tiếng, hắn quay đầu lại nhìn thấy mặt Lam Trạm không chút biểu tình.

"Ngươi luyện kiếm xong?" Ngụy Vô Tiện cười gượng.

Lam Trạm gật gật đầu.

"Cái kia, Lam Nhị ca ca, Đại ca gần đây có gì bất thường?"

Lam Trạm suy nghĩ một chút "Không có."

"Vậy có hay không... Tu luyện pháp thuật mới gì? Nói ví dụ, một chút không giống người thường, không quá thông thường...."

Nhưng Lam Trạm vẫn không nói sắc mắt không động như cũ, mà hắn cũng nhìn ra ý bất mãn của Hàm Quang Quân. Lam Trạm nói "Huynh trưởng tu luyện, đều là chính đạo."

Ngụy Vô Tiện vội vàng pha trò "Cái đó đương nhiên, bất quá ta thuận miệng nên hỏi."

Xem ra là không thể trông cậy vào Lam Trạm, hắn quyết định nên là dựa vào chính mình.

4.

Dưới lời đề nghị của Ngụy Vô Tiện, bốn người rời khỏi Liên Hoa Ổ đến một trấn nhỏ ở Vân mộng.

Lam Hi Thần và Giang Trừng đều là tông chủ, ngày thường công việc bề bộn , hiếm khi có cơ hội du sơn ngoạn thủy như vậy, cho nên mấy người vừa đi vừa dừng, một đường từ từ đi, ngược lại mười phần tự tại.

Đi tới một chỗ náo nhiệt, mới biết bọn họ cư nhiên đến đúng lúc dịp hội chùa. Trạch Vu Quân đối với phong thổ ở Vân Mộng cảm thấy hứng thú, thấy cái gì đều phải dừng lại nhìn xem. Giang Trừng kiên nhẫn mười phần theo sát phía sau y giống như trông chừng đứa nhỏ, chỉ cần Lam Hi Thần hơi biểu lộ ra một chút thích ý liền mua cho y, không bao lâu trong lòng Tam Độc Thánh Thủ đã tràn ngập đồ, mà tất cả đều là mật rán khắc hoa, chuồn chuồn trúc là một loại điểm tâm trái cây, là đồ chơi dân gian.

Ngụy Vô Tiện không khỏi nhớ tới nhiều năm trước, hắn cùng với tỷ đệ Giang Trừng cùng nhau đi dạo hội chùa, chính là lúc tò mò nghỉ chân, Giang Trừng cực kì không kiên nhẫn kéo hắn đi. Nhất thời có chút rơi nước mắt.

Cuối cùng tới chạng vạng, bốn người tìm một chỗ ăn cơm, lựa chọn một phòng trang nhã ngồi xuống. Mới vừa rồi trên hội chùa đã ăn lót dạ, vốn định ăn mấy đĩa thức ăn đơn giản nghỉ chân một chút nhưng mà Giang Trừng giống như sợ người nào đó đói bụng, chính là gọi một bàn đầy thức ăn.

Ngụy Vô Tiện chống má, buồn bã ỉu xìu vẫn còn xuất thần, hắn đề nghị đến nơi đây vốn là hoài nghi có người ở Liên Hoa Ổ bày trận pháp huyền diệu gì mê hoặc thần thức Giang Trừng, nhưng hiện giờ xem ra, nhưng không phải, hắn nghĩ đến hỏng đầu cũng thật sự không nghĩ ra còn có thể có cái gì khác có thể làm.

Di Lăng Lão Tổ cảm thấy thất bại trước nay chưa từng có.

Chính là đang cân nhắc, chợt nghe dưới lầu giữa sảnh có người cao giọng đàm luận, chỉ nghe một người âm thanh ồm ồm cười nhạo nói "Tam Độc Thánh Thủ gì? Trong miếu Quan Âm còn không phải bị Kim Quang Dao đâm một cái xuyên qua tâm lạnh? Ta coi hắn chính là độc miệng!"

"Trừ bỏ độc miệng, còn có độc mệnh!" Lại có một người chua ngoa nói "Cha mẹ tỷ tỷ toàn bộ đều khắc chết, một người trông coi Liên Hoa Ổ lớn như vậy, chậc chậc, ngay cả vợ cũng không cưới được."

Ngụy Vô Tiện vội giương mắt nhìn Giang Trừng, chỉ thấy sắc mặt hắn cứng một chút, lại không động đậy, ngồi ngay ngắn như thường.

Cái này thật sự không phải Giang Vãn Ngâm.

Giang Trừng ở dưới bàn nắm tay thành quyền, móng tay gần như bấm chặt vào da thịt, một lần lại một lần nói cho chính mình phải nhẫn nại, phải trấn định. Hôm qua hắn đã đáp ứng Lam Hi Thần sẽ đem tính tình nóng nảy kia sửa lại, giờ phút này vô luận như thế nào cũng không thể phá hỏng việc.

Nhưng cố tình mấy người đó uống mấy chén rượu đục lót bụng liền miệng không che chắn, âm thanh tùy tiện như cũ nói "Ha ha! Nói rất đúng! Miệng độc, mệnh độc, tâm địa độc ác, đúng là tam độc!"

Bỗng nhiên "keng" một tiếng, ánh sáng trắng bạc của thanh kiếm từ lầu hai trong một căn phòng trang nhã bay thẳng đến giữa sảnh, mấy người kia còn chưa kịp phản ứng lại, cái bàn trước mặt liền "rầm" một tiếng vỡ thành bột phấn.

Lam Hi Thần nhảy người xuống dưới lầu, áo trắng tung bay giống như tiên quân đến trần gian. Ngón tay y khẽ nhúc nhích triệu ra Sóc Nguyệt thẳng tắp cắm xuyên vào mặt đất gần trước mặt người nọ một lóng tay, mới vừa rồi âm thanh của người nọ cười lớn nhất nhưng bây giờ chỉ cảm thấy một trận gió kiếm đánh úp lại, trời đất quay cuồng, sau đó cả người hai chân cao cao cách mặt đất, quần áo bị đâm dính trên cột đá phía sau.

Lúc này mọi việc nhanh như sấm chớp, bất quá trong lúc chuyển giao dừng lại người xung quanh thậm chí không biết xảy ra cái gì, mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ có bọn Ngụy Vô Tiện thấy rõ.

Vĩnh viễn không được đem một người tính tình thật là tốt coi như là không có bản lĩnh.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện thầm than, may mắn chính mình chưa từng nói chuyện ti tiện trêu chọc qua Trạch Vu Quân. Mắt Lam Trạm lộ ra kinh ngạc, vẻ mặt Giang Trừng đầy kiêu ngạo cảm động.

"Ngươi.... Ngươi..." Mấy người mới vừa rồi nói huyên thuyên gặp đồng bạn trong nháy mắt bị dính trên cột đá kiếm phong cách cổ không đến nửa tấc, không khỏi hoảng hốt. Bọn họ cũng là người tu tiên, tự nhận có chút bản lĩnh, lúc này toàn bộ không có nửa điểm sức lực đánh trả, chỉ ngập ngừng nói "Ngươi là..."

"Hàm Quang Quân!"

Lông mày trên khuôn mặt khối băng của Lam Trạm run lên.

Lam Hi Thần khoanh tay đứng, giữa mày như cái lồng sương tuyết, âm thanh lạnh lùng nói "Vừa rồi người nào nói qua lời vô vị, tự vả miệng hai mươi lần."

Mấy người kia giống như kinh hoàng, Sóc Nguyệt cũng đã phát ra tiếng loong coong ẩn dấu phẫn nộ, bọn họ vội quỳ sát xuống đất cùng với người bị dính trụ đang đập đầu ở trên mặt đất rầm rầm.

"Ngươi." Y một chữ tạm dừng, lại giống như lười liếc bọn họ một cái "Cũng không thể miễn trừ."

Nhất thời tiếng vả miệng bốp bốp vang khắp quán rượu. Trong lòng Ngụy Vô Tiện lạnh lẽo: cái này như thế nào mới tốt, chuyện Giang Trừng còn chưa tra rõ ràng, Trạch Vu Quân cũng đã bị doạt xá?

5.

Sau đó, Ngụy Vô Tiện cuối cùng hiểu được, nguyên lai loại pháp thuật bí hiểm này không phải đoạt xá, mà là.... Tình yêu?

Mỗi khi nghĩ đến đây, hắn thường cảm thấy răng đều bị chua, nhưng hai người kia cứ cả ngày ở trước mặt hắn lướt qua làm cho hắn liền vội vã lôi kéo Lam Trạm ra ngoài du săn.

Đương nhiên, Di Lăng Lão Tổ cũng quyết không thừa nhận, hiểu được đạo lý này hắn trả giá nặng nề thế nào.

Ngày ấy Giang Trừng vung roi đuổi theo hắn quanh Liên Hoa Ổ chạy hơn mười vòng. Hắn vừa lén lút kêu gào chạy trốn, vừa ở trong lòng vui mừng. Giang sư muội như vậy, mới là bình thường a!

[Tiểu kịch trường nhàm chán]

Lam Trạm: huynh trưởng, ngươi bảo hộ hắn nên nóng lòng có thể lý giải, nhưng vì cái gì phải mạo nhận tên ta....

Mọi người ở quán trà: Lại nghe nói, hôm qua Hàm Quang Quân còn giận dữ bảo vệ Giang Trừng, chậc chậc.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro