27: Giang thị chủ mẫu điều lệ (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang thị chủ mẫu điều lệ, điều thứ bảy: tiểu dấm chua di tình. (Di tình: tình yêu vui vẻ)

**********

"Trừng chi đam hề, do khả thoát dã. Hoán chi đam hề, bất khả thoát dã."

(Trừng nếu say mê, có thể thoát khỏi. Hoán nếu say mê, không thể thoát khỏi.)

Trạch Vu Quân đem tờ giấy nhỏ viết thư còn chưa khô nét mực đặt dưới nghiên mực, xoay người lấy Sóc Nguyệt đặt ở trên giá gỗ, ở trong ánh nắng chiều chiếu rọi một mảnh sắc trời rực rỡ, ngự kiếm mà đi.

Tâm tính giống như phật, phong khinh vân đạm* như y, cư nhiên cũng có thể phạm vào giận dữ ghen ghét. Giận dỗi trốn đi một ngày, thật sự là làm cho chính bản thân Lam Hi Thần cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

*Vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ.

Ngự kiếm mặc dù nhanh, nhưng dù sao Cô Tô và Vân Mộng cách xa ngàn dậm, chờ y tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, đã gần giờ tý.

Nửa đêm ở núi sâu, gió thổi rì rào, ngẫu nhiên có tiếng chim đỗ quyên kêu lớn ở giữa khe suối quanh quẩn không thôi. Lam Hi Thần ở sơn môn tĩnh lặng không người đáp xuống đất, giũ giũ gió bụi trên áo, âm thầm than thở một tiếng, không biết đúng sai phá giới mà vào.

Hôm nay là ngày mồng một Tết, trong đêm qua y vừa mới ở trong công vụ chồng chất như núi có một chút thời gian rảnh rỗi. Bầu trời vừa sáng liền không chút trì hoãn mà bay đến Vân Mộng, cùng Giang Trừng cùng nhau hẹn hò.

Mọi người ở Liên Hoa Ổ đều biết y sẽ tới, sớm chuẩn bị thức ăn trà bánh hương vị nhẹ nhàng, gối mềm đệm chăn tơ lụa sạch sẽ, ngay cả nước ấm trong thùng tắm đều rải thêm vài cánh hoa tươi, vì chuẩn bị cho hai tông chủ nhất thời hứng khởi, đến tắm uyên ương ngọt ngào, triền miên.

Mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu bản thân Tam Độc Thánh Thủ.

Lão quản gia lúng ta lúng túng cười theo, nói cho y biết con gái một của Di Lăng Tiễn thị đến chơi, Giang tông chủ đang cùng người ở thư phòng nghị sự.

Tiễn thị người cũng như tên, giàu có một phương, vị Tiễn tiểu thư này Lam Hi Thần cũng sớm nghe qua, không những thế hai nhà Tiễn Giang cũng làm ăn qua lại nhiều, mẫu thân Tiễn tiểu thư vẫn là một nhánh dòng họ của Ngu thị, cùng Giang Trừng có một chút quan hệ thân thích. Hiện giờ Tiễn tông chủ tuổi già, nàng lại là con gái một trong nhà, liền không thể không gánh vác chuyện của gia tộc.

Tưởng rằng nàng vừa mới hai mươi tuổi, lại từ trước đến nay sống ở khuê phòng, hiện giờ bỗng nhiên phải đối mặt với gánh nặng như thế, nhiều hướng về Giang Trừng cũng là huynh cũng là bạn bè xin giúp đỡ cũng là chuyện thường tình.

Cho nên Lam Hi Thần mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn chưa biểu lộ ra một tia thái độ oán giận, ngược lại là người hiền lành am hiểu lý lẽ mà dặn các đệ tử không cần quấy rầy Giang Trừng, chỉ một mình ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ chờ đợi.

Y một mình uống mấy chén trà nhỏ, lật xem một ít sách, lại cùng chính mình đánh hai ván cờ, đánh đàn một lát, thổi tiêu mấy khúc, mãi cho đến khi mặt trời chiều ngã về tây, cũng không nhìn thấy hình ảnh Giang Trừng trở về.

Mắt thấy nhóm tôi tớ đã đem bữa tối theo thứ tự trình lên, Lam Hi Thần rốt cục có chút không ngồi được nữa, do dự một lát, vẫn là tự mình đến cửa thư phòng, nghĩ muốn gọi Giang Trừng cùng Tiễn tiểu thư đi ra dùng bữa.

Y mới vừa đi đến trước cửa, liền nghe một chuỗi ý cười nũng nịu giòn tan xuyên qua cửa đi ra "Vãn Ngâm ca ca nói chuyện thật thú vị."

Giang Trừng cũng tùy theo mà nở nụ cười một tiếng "Ta nói đều là chuyện chân thật, chưa từng đùa ngươi."

Ma xui quỷ khiến, Lam Hi Thần buông cánh tay định gõ cửa xuống, muốn nghe một chút "chuyện chân thật" khiến cho Giang tông chủ chậm rãi mà nói một ngày, đến tột cùng là nói cái gì.

Phải biết Giang Trừng từ trước đến nay đối nhân xử thế lạnh lùng, ngôn ngữ sắc bén, chỉ có khi cùng y một chỗ thì mới có một chút lời nói ấm áp mềm mại cùng lời nói dí dỏm, ngược lại bây giờ đóng cửa lại đến trêu đùa khiến cho người bên ngoài cười làm nũng liên tục, từ sáng sớm đến hoàng hôn còn không mệt mỏi, nhất thời thật đúng là làm cho Lam Hi Thần không biết nên đau khổ hay kinh ngạc.

"Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ta lại quấy rầy ca ca tốt nhiều rồi, chỗ Trạch Vu Quân, sợ là phải oán giận với ta." Lại nghe thấy nàng thấp giọng nói, quả nhiên là nhu thuận đáng thương.

"Sẽ không." Giang Trừng lập tức tự tin phủ định "Hi Thần rất hòa nhã rõ ràng lí lẽ, như thế nào tức giận cùng tiểu nha đầu ngươi."

"Kia tốt nhất." Tiễn tiểu thư ôn nhu cười, lại mang theo than vãn yếu ớt thấp giọng nói "Có thể cùng Vãn Ngâm ca ca hiểu nhau làm bạn, ta cũng thật sự hâm mộ phúc khí của Trạch Vu Quân."

"Ngươi tự nhiên có phúc của ngươi."

"Không biết tối nay," Nàng dừng một chút, dường như chờ mong lại cẩn thận ngượng ngùng "Ta lại là không có phúc khí cùng ca ca uống rượu ngắm đèn."

"Ngươi nói, chớ không phải là chuyện tình nhân yêu nhau nên làm?' Giang Trừng thẳng thắng nói "Huống hồ hôm nay, Hi Thần đã tới."

Tiễn tiểu thư thập phần mất mát, nhưng vẫn biết đạo lí quan trọng, hiểu ý người "Cũng đúng, ngươi với Trạch Vu Quân cũng có đôi có cặp, làm sao có thể chứa muội muội này bên cạnh quấy rầy..... Nếu ca ca bằng lòng, chỉ sợ Trạch Vu Quân cũng không bằng lòng..... Ta làm sao có thể khiến cho Vãn Ngâm ca ca khó xử."

Giang Trừng khụ một tiếng, coi như có chút mất thể diện, do dự một chút, rốt cục vẫn là nhượng bộ nói "Ngươi muốn ở lại liền ở lại, xung quanh nhiều người náo nhiệt chút."

"Trạch Vu Quân..."

"Nơi này là Liên Hoa Ổ, ta định đoạt."

Lời này vừa ra khỏi miệng, Tiễn tiểu thư lập tức thay đổi một bộ dạng giọng điệu vui sướng, cười hoan hô nói "Thật là tốt quá! Ta còn có rất nhiều chuyện cần Vãn Ngâm ca ca chỉ dạy, lần trước Vãn Ngâm ca ca điều khiển thanh kiếm kia, thật là kiệt xuất tiên môn, tiêu sái vô song...."

Mắt thấy hai người trong phòng còn nói chuyện gặp mặt tri kỷ ngàn câu, Lam Hi Thần bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác mất mát chưa bao giờ có, đầu quả tim chua chát lại tê dại, chua xót căng ra cơ hồ không thở nổi.

Một cỗ tức giận nặng nề mà kiềm nén cháy ở trong tim y từ trước đến nay ôn hòa khoan dung, làm cho y gần như không có một chút do dự mà lập tức xoay người rời đi.

Chính là xúc động qua đi. Hiện tại đứng trước cửa lớn đóng chặt, y đã có chút khó khăn, do dự hồi lâu, mới từ trong tay áo lấy ra một cái bùa nho nhỏ, đem ra ngoài.

Trong chốc lát còn chưa tiêu tan, liền thấy sơn môn mở ra, Lam Vong Cơ vội vàng đi ra, vài bước đi đến bên cạnh y, lộ ra thất thố mà cầm lấy cánh tay y hỏi "Giờ này huynh trưởng trở về, chính là xảy ra chuyện gì?"

Lam Hi Thần hướng đệ đệ trấn an mà đơn giản xin lỗi, cười cười "Không có gì, chính là không muồn kinh dộng thúc phụ cùng đệ tử tuần tra ban đêm, chỉ phải làm phiền Lam Vong Cơ."

Lam Vong Cơ lo lắng mà cẩn thận đánh giá y trên dưới một lúc lâu, mới lỏng tay lùi nửa bước, khuôn mặt lại như trước lạnh lẽo "Chắc chắn là Giang Trừng làm cho huynh trưởng không vui."

Lam Hi Thần hiếm khi không có vì Giang Trừng nói chuyện, còn thản nhiên nói "Sắc trời đã tối muộn, ta cũng mệt mỏi, đi vào trước nói sau."

Lam Vong Cơ thấy thái độ mất mát của y, mặc dù trong lòng có lo lắng, nhưng không nói nữa, đi theo Lam Hi Thần.

Hai người mới vừa vào cửa, chợt nghe phía sau có động tĩnh, có người thở hồng hộc dồn dập kêu "Hi Thần!"

Trong chốc lát Lam thị Song Bích đồng thời sóng vai quay đầu, hai thân ảnh áo trắng vốn là thân hình tương tự, hiện giờ ngay cả vẻ mặt lãnh đạm cũng thần kỳ mà giống nhau.

Đã thấy Giang Trừng phong trần mệt mỏi ngự kiếm đáp xuống đất, ngay cả Tam Độc cũng không kịp thu hồi bên hông, trước tiên bước nhanh tiến lên đuổi theo, ở trong bóng đêm mơ hồ, cố gắng phân biệt trong nháy mắt, mới bắt lấy tay Lam Hi Thần.

"Ta đuổi theo ngươi một đường!"Hắn bắt đầu nhăn mày "Như thế nào cũng không nói một câu liền rời đi, câu kia không đầu không đuôi là có ý gì?"

Lam Vong Cơ một tay đặt ngang ngăn cản hắn, ánh mắt gần như phải đem người đông lạnh, âm thanh lạnh lùng nói "Buông tay."

"Liên quan đến chuyện của ngươi!" Giang Trừng cũng âm u đáp lại vì tức giận.

Mắt thấy Tam Độc Thánh Thủ cùng Hàm Quang Quân giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng, Lam Hi Thần một bên đè lại cánh tay đê đệ, mở miệng nói "Nếu Giang tông chủ tới chơi, chúng ta cũng không có đạo lý đóng cửa từ chối tiếp khách."

Giọng nói y bình tĩnh như thường, nhưng ngay cả nửa ánh mắt cũng không cho Giang Trừng, Lam Vong Cơ không cam lòng mà nhìn về phía y, bị huynh trưởng đáp lại bằng ánh mắt an ủi "Vong Cơ, đêm dài người yên lặng, đừng ở chỗ này ồn ào."

Hàm Quang Quân hừ lạnh một tiếng, nghe lời mà ngoan ngoãn buông tay, nhưng vẫn chấp nhất mà một đường lấy thân ngăn giữa huynh trưởng cùng Giang Trừng, mãi cho đến khi ba người vào Hàn Thất ngồi xuống, như trước giống như một cái rãnh trời lạnh như băng, kiên định mà đem hai người cách xa nhau ra.

Giang Trừng căm tức đến hàm răng đều ngứa, hiện tại không rảnh cùng Lam Vong Cơ so đo, nhíu mày hướng về Lam Hi Thần dò hỏi "Hi Thần, rốt cục là làm sao?"

Lam Hi Thần rũ mắt ngồi ngay ngắn, cầm chén trà trong tay lên khẽ uống một ngụm "Không có gì, bất quá thấy ngươi bận bịu, liền đi trước một bước thôi."

"Đã trễ thế này như thế nào còn uống trà lạnh, coi chừng lại đau dạ dày." Giang Trừng theo bản năng thốt ra, ra vẻ muốn đi đoạt chén trà của y, cũng không chú ý đụng tới Lam Vong Cơ bên cạnh vô cùng vướng víu.

Hắn như bị kim đâm đến giống như ghét bỏ mà lùi tay về, không dấu vết mà ở trên vạt áo âm thầm xoa xoa, vội ho một tiếng nói "Hạ nhân không thông báo, ta thật sự không biết ngươi đợi ta rất lâu, mấy ngày trước Tiễn cô nương liền đưa qua bái thiếp, ta tự nhiên không thể từ chối."

Lam Hi Thần nhẹ nhàng "A" một tiếng, gật đầu nhẹ nhàng, ngón tay thon dài chuyên chú thưởng thức ấm nhuận từ chén trà, buồn bã nói "Sớm biết nàng muốn đi, ta liền không đi."

Giang Trừng lập tức trách móc nói "Ngươi cùng nàng như thế nào có thể đánh đồng!"

Lam Hi Thần lãnh đạm cười "Như thế nào không thể?"

Giang Trừng lại trì độn, hiện tại cũng hiểu được y là cùng chính mình nén dấm chua, bỗng nhiên đứng dậy, lại là bất đắc dĩ lại là vội vàng "Ta cùng nàng chỉ là bạn bình thường, ngươi không cần nghĩ nhiều."

"Đây là ngươi không nói đạo lý." Chợt nghe ngoài cửa sổ có người giương giọng nói, Ngụy Anh không biết nghe góc tường đã bao lâu không thể nhịn được nữa mà đi vào phòng, bênh vực kẻ yếu nói "Lam Trạm là đệ đệ ruột của Lam đại ca, ngươi còn thường thường phải nén dấm chua sinh ghen ghét, hiện giờ không biết vì sao lại tiện lợi có một muội muội không có quan hệ thân thích chạy đến, nói Lam đại ca không cần nghĩ nhiều sao?"

Giang Trừng bị nghẹn một chút, một lúc lâu không nói ra lời, trong lòng chống chất tức giận cùng không cam lòng tìm không được lời nói ra phát tiết, chỉ có thể nhíu chặt hai hàng lông mày, đứng yên đối mặt với chất vấn của Ngụy Anh cùng với ánh mắt kia của Lam Trạm gần như phải hóa dao băng đăm hắn vỡ nát.

Lam Hi Thần ngồi một bên thấy sắc mặt hắn hồng hồng trắng trắng như thế, nắm tay xiết chặt lại buông ra, trong lòng có vài phần không đành lòng, mở miệng đánh vỡ trầm mặc nói "Hôm nay đã muộn, ta rất mệt, không bằng trước tiên như vậy đi."

Lời này của y là muốn trước cứu Giang Trừng ở trong nước lửa, nợ còn lại ngày mai đóng cửa hai người sẽ tính cẩn thận.

Nhưng Giang Trừng nghe được trong tai, lại là ý "Lòng ta mệt mỏi tột cùng, đối với ngươi hết sức thất vọng, ngươi và ta liền tách ra đi.", lúc này trong lòng run lên, gần như có tư thế ném đi cái bàn vọt tới trước mặt y, một phen hung hắng nắm lấy cổ tay Lam Hi Thần, cắn răng nói "Ngươi nói cái gì? Ngươi dám cả gan lặp lại lần nữa!"

Lam Hi Thần cả kinh, còn chưa nói, Lam Vong Cơ một bên đã rút kiếm ra, âm trầm tức giận nói "Buông huynh trưởng ra!"

Lam Hi Thần vội giơ lên Sóc Nguyệt chống đỡ, một tay theo bản năng đem Giang Trừng bảo hộ phía sau "Vong Cơ, không thể động thủ."

Hành động này của y dâng lên thuần thục muôn phần, đáng tiếc Giang tông chủ không phải là Liễm Phương Tôn ngày xưa, làm sao có thể nuốt xuống khẩu ác khí này, nháy mắt Tử Điện nhanh chóng mãnh liệt đi ra, hướng về phía Hàm Quang Quân tiếp đón công kích.

Lam Hi Thần đương nhiên không để đệ đệ bị thương, dưới tình thế cấp bách tay không liền tiến về phía trước nắm lấy, Giang Trừng thấy thế vội vàng rút lại roi giảm bớt lực, nhưng mà kiếm chiêu của Lam Vong Cơ đã tới, Lam Vong Cơ lui không thể lui hết sức, bỗng nhiên Lam Hi Thần tiến lên từng bước chặn Lam Vong Cơ.

Một kiếm này vốn là vì ngăn cản lực roi, vẫn chưa dùng tới khí lực, nhưng trên cánh tay Trạch Vu Quân vẫn là phút chốc đổ máu, Lam Vong Cơ kinh hoảng trong chốc lát, sợ tới mức Tị Trần đều rơi khỏi tay, thẳng tắp quỳ xuống nâng cánh tay Lam Hi Thần, đau lòng nói "Mong huynh trưởng trách phạt Vong Cơ."

Lam Hi Thần vội vàng kéo hắn, lại gọi Ngụy Anh đang muốn xoay người đi tìm y sư quay về, tùy tay xé một mảnh vải đơn giản đem miệng vết thương quấn lại, cho bọn họ một cái mỉm cười trấn an "Chỉ cắt qua da thịt một chút, không có gì đáng ngại."

Giang Trừng ở một bên mặt âm gần như nhỏ giọt, không để cho cự tuyệt mà kéo tay y qua, liền nặng nề không nói mà vì y bôi dược một lần nữa. Lam Hi Thần cũng không tiếp tục trốn tránh, lại lắc lắc thân thể an ủi đệ đệ hai câu, nhìn theo hai người rốt cục cáo từ rời đi, mới vạn phần mệt mỏi mà âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cửa Hàn Thất mới từ bên ngoài bị đóng lại, Giang Trừng vội duỗi cánh tay đem người kéo vào trong lòng ngực, gắt gao ôm thấp giọng nói "Còn có đau hay không? Thật sự không cần kêu y sư đến nhìn xem sao? Ngươi..... Đừng tức giận ta được không?"

Lam Hi Thần đóng hai mắt, làm như cực kì mệt mỏi mà nghỉ ngơi, cũng không biết có nghe thấy hay không, Giang Trừng sợ y thật sự mệt mỏi, không đành lòng làm ồn ào y, rồi lại có điểm không yên, tạm thời cho là tự nhủ lúng ta lúng túng nói "Ngươi đã sớm đến Liên Hoa Ổ, vì sao không nói cho ta biết? Nếu ta biết người đã đến rồi, làm sao có thể cùng người bên ngoài. Tiểu thư Tiễn thị kia.... Hiện giờ quản lí gia vụ, ta cùng với Tiễn gia gần đây lại có không ít làm ăn qua lại, phải có tinh thần đối đãi. Nàng nói xem ta như huynh trưởng, ta đối với nàng tuyệt không có nửa phần ý nghĩ không an phận. Ta đã có ngươi, lại như thế nào có loại tâm tư này.... Ngươi còn không tin ta sao?"

Lam Hi Thần yên lặng như ngồi thiền, thân thể gần như không thể xem xét mà run rẩy một chút, Giang Trừng trong lòng vui vẻ, như được kích lệ càng thêm thành khẩn mà nói rõ "Tất cả sai lầm là do ta, chỉ cần ngươi đồng ý nguôi giận, phạt ta như thế nào đều được! Lam Nhị đó, việc ngày hôm nay sẽ không phát sinh nữa. Về phần Tiễn tiểu thư, ngươi không thích, ta liền không nhìn nàng, dù sao người có nhiều tiền, cùng ai làm ăn cũng đều giống nhau."

Hắn chính là huyên thuyên nói xong, người trong lòng ngực bỗng nhiên mở mắt ra, nhẹ giọng nói "Giờ sửu"

Giang Trừng yên lặng xuống, cũng ngưng thần nghe tiếng trống canh ngoài cửa sổ, thân thiết nói "Nếu ngươi thật sự mệt mỏi, liền đi ngủ trước, ngày mai nói sau."

Lam Hi Thần than nhỏ một tiếng, làm như có chút suy sụp "Nguyên Tiêu năm nay, liền đã qua."

Giang Trừng nghe vậy ngẩn ra, nhất thời không biết mở miệng an ủi như thế nào, chỉ hận không thể qua trở về ngày hôm qua lúc này hảo hảo bù đắp, dừng một lúc lâu, đành phải một lần nữa đem người ôm lấy "Ngươi không có nghe nói qua sao, mười lăm trăng sáng..... Mười sáu tròn, đều còn kịp."

Lam Hi Thần nghiêng mặt nhìn hắn, bỗng nhiên nói "Ngươi là thật sự nhìn không ra, Tiễn tiểu thư kia đối với ngươi là tình cảm ái mộ?"

Giang Trừng kinh ngạc nói "Nàng kính trọng ta như huynh trưởng, như thế nào có tình cảm ái mộ?"

Lam Hi Thần lại nhìn hai mắt hắn một lúc lâu, đè nén cười một tiếng, đứng dậy đi về phía giường. Giang Trừng vội theo sát phía sau, hỏi y "Ngày mai chúng ta quay về Liên Hoa Ổ được không?"

Lam Hi Thần cởi áo ngoài nghiêng dựa trên giường, liếc hắn một cái, nhẹ nhàng nhếch mày nói "Chuyện Liên Hoa Ổ, không phải ngươi nói do ngươi định đoạt sao."

Giang Trừng làm như chưa nghe ra ý ở ngoài lời của y, chỉ lo cao hứng mà ngồi vào bên cạnh y, như trút được gánh nặng mà vui mừng lộ rõ trên nét mặt, nói "Ngươi không tức giận thì tốt, ngày mai chúng ta liền hảo hảo đem mồng một tết bổ sung quay trở về."

Ngày ấy sáng sớm, lão quản gia Giang thị bị một đạo mật lệnh của tông chủ làm cho bừng tỉnh, ngày đó toàn tộc Liên Hoa Ổ đều là chiến binh, vội suốt ban ngày.

Đợi đến thời điểm hoàng hôn, hai vị tông chủ nhanh nhẹn tới, bốn phía mặt hồ sớm thắp sáng từng ngọn từng ngọn đèn hoa sen, ở giữa còn có đèn kéo quân, đèn quan đao, đèn quyển sách đủ loại đa dạng, nhìn về nơi xa xa rực rỡ như sao ngân hà, giống như tiên cung.

Màn đêm buông xuống Giang Trừng ôm người yêu ở trong chòi nghỉ mát uống trà ngắm đèn, hiểu rõ lãng mạn thích y "Nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu*", trừ bỏ đau lòng miệng vết thương trên cánh tay Lam Hi Thần ra, bỗng nhiên lại cảm thấy cuộc sống yên ả bình an như vậy, ngẫu nhiên có thể đến một ly gia vị dấm chua, cũng là chuyện tăng thêm tình cảm hứng thú.

*Ngọn liễu ánh trăng treo, người hẹn hoàng hôn tới. (Sinh tra tử- Đêm Nguyên Tiêu).

Mà lúc sau Tiễn tiểu thư lại đến, Giang tông chủ không biết vì sao lại bận việc trong tộc không tiện gặp mặt, lão quản gia chỉ có thể nghiêm túc cung kính tiến đến bàn bạc. Lâu ngày, Tiễn gia cũng không là thiếu tông chủ tự mình đến nơi hẹn, ngược lại phái quản gia đến nói chuyện làm ăn. Hai vị quản sự tuổi xấp xỉ, từng trải ngang nhau, tính tình hợp nhau, thường thường sau khi nghị sự xong nâng ly nói chúc mừng, tiện đà kết thành bạn thân, trái lại chuyện ngoài ý muốn là chuyện tốt.

Sau đó nữa, đã được Di Lăng lão tổ một phen khuyên bảo cùng chỉ điểm, Giang tông chủ vốn là có số đào hoa tẻ nhạt càng thêm thậm tệ hơn, một khi gặp mặt váy đỏ trang điểm phấn son, quanh thân toát ra cuồn cuộn sát khí, các cô nương sợ tới mức hoa dung thất sắc*, tránh không kịp.

*Hoa dung thất sắc: hoa đổi màu.

Nếu nghiên cứu cái này gốc rễ, đại khái là hắn trộm vì chính mình định ra quy tắc "Cùng nữ tử cùng nhau khoảng cách không thể gần ba thước, nói chuyện với nhau không thể nói quá năm câu".

_HẾT_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro