26: Giang thị chủ mẫu điều lệ (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang thị chủ mẫu điều lệ, điều thứ sáu: Một giọt rượu cũng không được dính.

*********

Bắt đầu vào mùa đông, tông môn nào đó phụ thuộc Giang gia tặng mấy hũ rượu Hoa Quế tốt nhất cho Giang Trừng. Đông Chí ngày ấy, Giang tông chủ chuẩn bị lễ vật lớn đi đến Cô Tô ăn tết, thuận tay cầm theo mấy vò rượu này.

Hắn xem qua, rượu Hoa Quế này lực nhẹ, vào miệng mềm ngọt, càng nấu càng thơm ngát bốn phía, căn bản không coi là rượu, chính là phù hợp để cho Lam gia chịu không nổi lực rượu uống.

Đợi hắn tới Cô Tô, Lam Hi Thần đã ôm một cái áo lông dài đứng chờ trước sơn môn, Giang Trừng mới đáp xuống đất, trước tiên bị bọc thật kín, âm thanh người yêu ôn hòa ở bên tai khẽ trách mắng "Luôn chê ta mặc ít, chính mình như thế nào không cẩn thận chút?"

Giang tông chủ đến Vân Thâm, liền tự động mở ra phương thức ngọt ngào, trộm nắm tay y một chút, thấp giọng nói "Chờ ngươi làm ta ấm trở lại."

Đệ tử hai nhà đối với lời nói và việc làm của hai người sớm tập mãi thành thói quen, chào hỏi lẫn nhau, liền nhìn không chớp mắt đi theo phía sau hai vị tông chủ.

Giang Trừng trước đến Hàn Thất nghỉ tạm, Lam Hi Thần đích thân vì hắn rửa mặt chải đầu chỉnh phát quan, tan mất một thân bụi lạnh, hai người lại ở sau bình phong dính nhau trong chốc lát, mới lưu luyến không rời sánh vai tiến vào dự tiệc.

Trong đại sảnh mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, một loạt môn sinh Lam thị bưng những khay thức ăn xanh mơn mởn tinh xảo cùng ly chén nối đuôi nhau mà vào, hai người cuối cùng ôm rượu Hoa Quế do Giang tông chủ mang đến, ánh mắt dò hỏi nhìn chăm chú vào tông chủ nhà mình cùng Lam lão tiên sinh.

Chính là không đợi hai người bọn họ mở miệng, giám sát trên buổi tiệc Lam vong Cơ dĩ nhiên lên tiếng cấm "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, mau đem xuống."

"Đây là rượu Hoa Quế, không phải là rượu bình thường, trẻ con ở Vân Mộng đều có thể uống." Giang Trừng giải thích.

Nhưng mà Hàm Quang Quân mặt lạnh vô tình "Cũng không được."

Giang tông chủ liên tiếp như là "Ngươi trước quản tốt Ngụy Vô Tiện", "Có dám để cho người ta kiểm tra Tĩnh Thất xem có rượu không" âm thanh sặc ngay tại miệng, lại ngại có mặt Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân, nhớ kỹ ngày chúc mừng hôm nay, dừng lại, rốt cục yên lặng.

Vì thế chính là ăn một chút cơm cùng canh suông, tẻ nhạt vô vị, xong một buổi tiệc, trong miệng khổ trong bụng trống không, Giang tông chủ mệt mỏi mà trở lại Hàn Thất, chỉ cảm thấy so với vừa tới chính mình càng đói bụng.

Nếu không phải vì Lam Hi Thần, dù có đánh chết hắn cũng không để cho chính mình ở trong bữa tiệc này, không ở xa ngàn dặm vội vàng đến chịu tội như vậy.

Nhưng Lam Hi Thần đối với tình huống này sớm có chuẩn bị, lôi kéo Giang Trừng ngồi trước bàn, đem máy quyển văn chương trong tộc đều di chuyển sang một bên, làm ảo thuật từ dưới bàn lấy ra một cái thực hạp sơn đỏ.

Y không nhanh không chậm, đem một cái đĩa tôm gừng, một đĩa bánh chẻo hấp, nửa con vịt bày trí thành một hàng trên hoa sen, lại ở trong tay áo rỗng lấy ra hai cái chén sứ men xanh nhỏ tinh xảo đựng vị thuốc đu đủ, loại bánh ruột trái mơ cho trẻ con cùng trái cây nhắm rượu. Sau đó hướng về phía Giang Trừng ngâm ngâm cười, rồi mới tự mình đem ra một lọ lễ vật bằng gốm sứ quen mắt- Đúng là rượu Hoa Quế đến từ Vân Mộng.

Giang Trừng kinh ngạc chớp mắt một cái, lập tức vui đến nâng lông mày "Ngươi từ chỗ nào biến ra?"

Lam Hi Thần ngậm cười rót rượu cho hắn "Ta làm sao để Vãn Ngâm ủy khuất."

Giang Trừng tiến lên từng bước ôm y vào trong lòng, cằm đặt trên vai Lam Hi Thần, đôi môi dán bên tai y nói "Xem ra một bữa cơm vừa rồi không tính, ngày lễ của ta, giờ phút này mới vừa bắt dầu."

Hắn tiếp tục đem chén rượu trong tay người trong lòng đưa đến bên miệng Lam Hi Thần "Chính là còn cần Trạch Vu Quân cùng ta uống rượu mới được."

"Này...." Mặt Lam Hi Thần lộ vẻ khó xử "Ta thật sự không chịu nổi lực rượu."

"Không phải nói rồi, căn bản đây không phải là rượu."

Lam Hi Thần do dự một lát, có lẽ là không muốn phá hứng thú của Giang Trừng, cúi đầu nhẹ nhàng ở miệng chén nhấp một ngụm nhỏ, nhất thời cảm thấy hương vị tinh khiết tràn ra bốn phía, không có cay cổ họng như trong suy nghĩ, trên đầu lưỡi mang theo một chút vị ngọt, dư vị lại ngọt thơm.

Y nhẹ nhàng nhấp môi dưới, làm như vẫn muốn tiếp, Giang Trừng nhịn không được cười khẽ một tiếng, cố tình lại không để cho y uống, ngược lại chuyển chén rượu qua chính mình một hơi uống sạch. 

Lam Hi Thần mới vừa nếm thử một chút ngon ngọt, thấy thế dường như có chút bất mãn, muốn mở miệng nói cái gì, cũng không kịp phòng thủ liền bị người phía sau ôm chặt, nửa gối trên đùi Giang Trừng.

Bên môi Giang Trừng lộ ra ý cười đắc ý, thưởng thức phần đuôi mạt ngạch của y, miễn cưỡng nói "Trạch Vu Quân là bị rượu của Vân Mộng chúng ta mê hoặc sao?"

Lam Hi Thần giống như mèo con tựa vào trong lòng ngực hắn, vươn tay xoa từ cổ đến hai má của hắn "Ta là bị người Vân Mộng mê hoặc."

Mắt hạnh của Giang Trừng nửa hé, cũng không tiếp tục dùng chén rượu, liền dùng vò rượu rót một mồm to, kèm theo đó là đem toàn bộ chuyển đến trong miệng của người trong lòng ngực "Như thế này càng cho ngươi biết, vẻ mê hoặc của ta."

Hắn nhìn thấy trên mặt Lam Hi Thần nổi lên một mạt hồng nhợt nhạt, từ chỗ cổ trắng nõn lan tràn tới chỗ ngực quần áo đã mở ra một chút, trong mắt cũng mở ra một loại men say sương mù mông lung cùng lười biếng, bất giác trong lòng tình yêu nhớ mong khiến cho hắn lay động, nước chảy thành sông mà cởi áo ngoài của y.

Ngoài cửa sổ không khí càng lạnh, ánh trăng ấm áp chiếu rọi đợt tuyết mới đầu mùa, ánh nến mơ hồ bên trong cửa sổ làm ấm màn trướng, hai người có tình gần một vò rượu ấm, đúng lúc không khí hoàn mỹ, mọi chuyện đã chuẩn bị.

Giang tông chủ cảm thấy đêm nay có thể mong chờ, chính là trong lòng tràn đầy mê say cần phải triển khai bản lĩnh to lớn, thì bỗng nhiên bị một lực thô bạo trào dâng làm ngã xuống đất.

Cả người hắn không hề phòng bị, trong nháy mắt nghĩ đến có thích khách đánh lén, theo bản năng liền muốn đem Lam Hi Thần bảo hộ phía sau, bám lên cánh tay người nọ, lại chính là y không di chuyển.

Trong lòng Giang Trừng nghi hoặc, nhíu mày nhìn về phía hai tay giữ bên tai hắn, thẳng tắp nhìn Lam Hi Thần của hắn, thấp giọng dò hỏi "Làm sao vậy Hi Thần? Có thể có dị trạng?"

Lam Hi Thần im lặng không trả lời, nhìn chằm chằm Giang Trừng trong chốc lát, Giang Trừng bị y nhìn chăm chú mà trong lòng sợ hãi, đang muốn cưỡng chế đứng dậy, lại bị y cầm hai tay kéo lên.

"Vãn Ngâm." bên trong hai mắt Lam Hi Thần mới vừa rồi còn mê say nhưng hiện tại biến mất toàn bộ, chiếm lấy chính là một loại lo lắng cùng trầm trọng tràn ngập trách nhiệm quốc gia to lớn"Ngươi có từng nghĩ tới, ta và ngươi đều là tông chủ, nên gánh vác trách nhiệm nặng nề vì gia tộc mà sinh con nối dòng?"

Giang Trừng bị y làm cho không hiểu, lại nhịn không được có chút tức giận "Ngươi có ý gì?"

"Ngươi là con trai duy nhất của Giang gia, vô luận như thế nào cũng nên vì Giang thị lưu lại con cháu."

"Lam Hi Thần!" Tam Độc Thánh Thủ rốt cục nhịn khộng được nữa gầm ra tiếng "Ngươi phạm phải bệnh gì! Ta đã quyết định cùng ngươi bên nhau, liền không nghĩ tới...."

Hắn còn chưa dứt lời, Lam Hi Thần bỗng nhiên nghiêng người bổ nhào vào hắn, đưa tay tháo đai lưng của hai người "Vãn Ngâm, không bằng tối nay chúng ta liền đem việc con nối dòng này giải quyết đi."

Giang Trừng cực sửng sốt, rất nhanh thuận theo tình cảnh mà chuyển sang tươi cười "Như thế nào, bất quá chỉ uống một chén rượu, Trạch Vu Quân liền sinh ra bản lĩnh này?"

Lam Hi Thần dường như không nghe thấy, chuyên tâm cởi áo ngoài phiền phức, không biết là do say nên mắt lờ đờ, hai tay luôn luôn linh hoạt cũng có chút không nghe sai bảo, một lúc lâu qua đi, y gần như không thể nhịn được nữa, hai tay hơi dùng một chút lực, chỉ nghe vang lên "xoẹt xoẹt", liền đem quần áo của hai người xé nát.

Đêm nay Giang Trừng giật mình quá nhiều, hiện tại chỉ còn sợ hãi, một hồi người mới phản ứng lại đây người này có thể là uống rượu.

"Cái kia." Hắn nắm lấy cổ tay Lam Hi Thần, vạn phần tiếc hận nhịn đau nói "Nếu ngươi say, liền đi ngủ trước đi, đêm nay liền quên đi."

Lời vừa khỏi miệng, chính hắn sớm giác ngộ ngu xuẩn, trên đời này làm gì có người say nào thừa nhận chính mình uống rượu? Quả nhiên, hai tay Lam Hi Thần đè nặng đầu vai hắn không cho hắn đứng dậy, trong con ngươi tràn đầy nghiêm túc, nhiệt tình mà vang âm nói "Vãn Ngâm, ta không có say, ban đêm đúng lúc, ngươi và ta làm sao có thể cô phụ ngày hẹn hò!"

Quần áo y cởi một nửa, lộ ra phía sau bả vai một mảnh trắng bóng loáng tinh tế, trên xương quai xanh gầy tựa hồ còn lưu lại dấu vết lần trước, đôi môi mới vừa rồi bị rượu thấm qua làm cho ướt át đỏ bừng, vì say rượu mà trong ngây thơ còn mang theo một chút thái độ khờ dại nhưng hết sức chân thành.

Giang Trừng hiếm khi thấy y chủ động như thế, mang theo ngón tay có vết chai mỏng ở trên môi Lam Hi Thần vân vê sờ vài cái, lại chuyển đến sau gáy nhéo nhéo vành tai của y, thanh âm khàn khàn nói "Đừng ở trong chỗ này, sợ ngươi cảm lạnh."

Lam Hi Thần bị hắn ở hai nơi mẫn cảm khiêu khích như thế, quanh thân sớm khô nóng khó nhịn, thống khoái nói "Được!" Liền làm bộ dạng phải bế Giang Trừng lên.

Giang tông chủ cả kinh không nhỏ, lập tức toàn lực lui về phía sau nửa bước, kinh hãi quát "Ngươi làm cái gì?"

Lam Hi Thần tựa hồ bị hắn làm cho hoảng sợ, trên mặt phút chốc lộ ra một chút vô tội cùng ủy khuất "Là Vãn Ngâm nói lên giường."

"Cũng không phải là ngươi ôm ta!"

"Có gì không thể?"

Tuy Giang Trừng biết không nên cùng người say rượu tranh luận phải trái, vẫn nhịn không được nghiến răng nghiến lợi "Ta hỏi ngươi, ngươi muốn cùng ta lên giường làm gì?"

"Làm việc kéo dài con nối dòng."

"Ai cho ai kéo dài con nối dòng?"

Lam Hi Thần hiện ra một tia đỏ mặt "Tự nhiên là.... Ta vì Vãn Ngâm."

Giang Trừng âm thầm thở ra, giọng nói mềm mại dắt tay y "Ngươi còn nhớ thì tốt, chúng ta đây...."

"Tối nay Vãn Ngâm rất dong dài, nói thêm cái gì nữa, trời đều sáng!"

......

Sau đó, đệ tử tuần tra ban đêm tối đó bị Lam tông chủ đích thân dạy bảo, không thể đem những gì nghe thấy nhìn thấy nửa câu lọt ra ngoài, nếu không phạt chép gia quy ngàn lần, đứng chổng ngược chép.

Các đệ tử bị hình phạt nặng như vậy dọa mềm chân, vội vàng không ngừng thành khẩn đáp ứng.

Mà trong đêm đó bọn họ tột cùng nghe thấy được cái gì, kỳ thật cũng là những gì đã từng nghe qua mỗi khi Giang tông chủ đến đây.

Chẳng qua, giống như vai nói chuyện hoán đổi.

Tỷ như tông chủ khàn giọng hô nhỏ "Không cần" thỉnh thoảng lớn tiếng nói "Vãn Ngâm, kiên trì chịu đựng, chúng ta còn có thể đến!"

Mà Giang tông chủ sẽ ở sắc trời sắp sáng thì thở hổn hển mà nói "Không bằng.... Hôm nay liền đến đây đi." Trong lời nói có nhiều ý cầu xin tha thứ.

Ngày hôm sau, mọi người đến buổi trưa mới gặp Giang Trừng từ Hàn Thất đi ra, đi thẳng vào nhà bếp phân phó nữ đầu bếp làm hai chén cẩu kỷ đỗ trọng có lợi cho thận.

Lam Vong Cơ nhìn hắn trước mắt hiện rõ xanh đen cùng bước đi có chút phù phiếm, lại nhìn nhìn đến Hàn Thất đến bây giờ vẫn đóng chặt cửa lớn, tay ấn chuôi kiếm Tị Trần đột nhiên nổi gân xanh, hung hăng cắn răng hướng về phía bóng dáng Giang Trừng "Không biết xấu hổ!"

Nhưng Giang tông chủ hiển nhiên không có dư lực để ý đến Lam Vong Cơ, qua một trận chiến này, hắn trở về Vân Mộng, chuyện làm thứ nhất đó là triệu tập quản gia cùng nữ đầu bếp, đem tất cả những thức ăn liên quan đến rượu toàn bộ vĩnh viễn loại ra khỏi thực đơn, cũng giao trách nhiệm lúc Trạch Vu Quân đến Vân Mộng, mỗi một góc trong Liên Hoa Ổ cũng không được xuất hiện dấu vết nửa giọt rượu, nếu làm trái phạt roi "chăm sóc".

Trên đời này việc gì quá tốt sẽ hóa lốp, tuy rằng hắn ngẫu nhiên vẫn hoài niệm người yêu ở trên giường bộ dáng nhiệt tình như lửa, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều sợ hãi.

Rất lâu sau đó, việc này như luồng gió đã qua, từ trước đến nay đệ tử Lam gia được dạy "Không thể nói xấu sau lưng người khác" vẫn nhịn không được trộm nói những điều mắt thấy tai nghe đêm đó.

"Ngươi biết không? Tông chủ cùng Giang tông chủ cảm tình thật tốt!"

"Này còn nói."

"Không phải bình thường ngươi nhìn thấy, ta từng chính tai nghe thấy, tông chủ chúng ta hô muốn sinh đứa nhỏ cho Giang tông chủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro