17: Nhiếp Hi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Quyền Lão Bản

===============

Lúc Nhiếp Minh Quyết đến Lam gia, Lam Hi Thần đang ngồi ở Hàn Thất đọc sách. Các môn sinh gặp Xích Phong Tôn tới cũng không ngăn cản, cúi chào một cái liền rời đi làm việc của mình.

Chuyện của Xích Phong Tôn cùng tông chủ nhà mình, có ai không biết?

Lam Hi Thần thấy Nhiếp Minh Quyết đến, chỉ biết không thể giấu diếm được nữa, kỳ thật y vốn biết không thể nào giấu diếm Nhiếp Minh Quyết quá lâu, đành phải cười khổ hướng Nhiếp Minh Quyết làm một cái lễ.

"Đại ca."

"Ngươi còn biết ta là đại ca ngươi? Chuyện lớn như vậy ngươi lại gạt ta?" Nhiếp Minh Quyết mau bị Lam Hi Thần làm cho tức giận đến chết rồi, có chuyện gì mà cần y đơn thân độc mã* đi giải quyết? Môn sinh cũng không mang theo, thu nhận những người này làm cái gì? Nếu không phải Lam Tư Truy cùng Kim Lăng trùng hợp đi qua, Lam Hi Thần bây giờ còn đang nằm ở hoang sơn dã lĩnh*!

*Đơn thân độc mã: đi một mình, không ai hỗ trợ.

*Hoang sơn dã lĩnh: Nơi hoang dã.

"Đại ca, ngươi trước đừng tức giận, ta chính là....."

"Chính là cái gì? Lam Hi Thần, ngươi xem ta là cái gì?"

Lam Hi Thần nhấp mím môi, đi lên trước ngửa đầu hôn khóe miệng Nhiếp Minh Quyết "Đương nhiên là người yêu, ta chỉ là không muốn ngươi lo lắng, vốn là không có gì vướng bận, đại ca không cần lo lắng."

Nhiếp Minh quyết ôm đầu Lam Hi Thần, cùng y môi lưỡi tương giao, sau một lúc lâu mới tách ra, nói "Ta thực lo lắng...."

"Ta biết, lần sau sẽ không."

Nhiếp Minh Quyết gật gật đầu, lại hôn lên môi Lam Hi Thần, nghiêm trang nói "Nhưng là nên phạt ngươi."

"Ừm, đại ca phạt như thế nào?"

"Niệm tình thương thế ngươi chưa lành, ta cũng không làm khó dễ ngươi, đi, cởi áo ngoài ra, nằm úp sấp trên giường."

"Đại ca....." Lỗ tai Lam Hi Thần phiếm hồng, y hoàn toàn có thể tưởng tượng được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, thật sự rất......

"Mau một chút, đừng làm cho ta nói lần thứ hai."

"Vâng." Lam Hi Thần bất chấp, cảm thấy thẹn với đoan chính cùng quy phạm, cởi ra ngoại sam, cởi bỏ thắt lưng, cẩn thận xếp gọn gàng rồi mới nằm sấp trên giường.

Ánh mắt Nhiếp Minh Quyết quét một vòng, ánh mắt dừng lại trên cây thước nằm trên án thư.

Nhiếp Minh Quyết biết Lam Cảnh Nghi là do Lam Hi Thần dạy dỗ, thước này dùng để dạy dỗ ai, không cần nói cũng biết.

Nhiếp Minh Quyết lấy thước, cầm trong tay suy nghĩ một chút, hướng Lam Hi Thần đi đến.

Đem thước đặt ở bên cạnh giường, Nhiếp Minh Quyết gỡ xuống mạt ngạch của Lam Hi Thần, đem tay của y buộc lên.

Lam Hi Thần thấy không cần thiết, cho dù không buộc lên, y cũng sẽ ngoan ngoãn bị phạt, nhưng là người yêu cảm thấy chính mình nên bị trói, kia vẫn theo hắn đi, dù sao chính mình vẫn còn thiếu nợ.

Ánh mắt nhìn thấy cây thước, Lam Hi Thần vẫn cảm thấy nhục nhã, bị người yêu trói lại đánh bằng roi gì gì đó quả thực rất..... Huống chi lại dùng công cụ chính mình lấy uy hiếp đứa nhỏ.

Không được, trải qua hôm nay, cái chuôi thước này y không bao giờ..... Muốn nhìn thấy nữa.

Nhiếp Minh Quyết cột chắc tay Lam Hi Thần, mang y phục của y vén lên, kéo quần xuống, thước nhắm vào liền đánh đi xuống.

Lực tay Xích Phong Tôn rất lớn, khi tức giận càng kinh khủng. Có khi nóng giận có thể làm cho Nhiếp Hoài Tang, một xú tiểu tử vui vẻ không thể xuống giường được, càng đừng nói đến Lam Hi Thần từ nhỏ chưa từng chịu phạt.

Lam Hi Thần đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, ngón tay nắm chặt đệm chăn trên giường, hiên tại y bắt đầu cảm thấy thật may mắn khi tay bị trói lại, bằng không y có thể thật sự không khống chế được mà giãy dụa.

Đau, rất đau, giống như là lấy đao lóc từng miếng thịt trên mông. Mỗi khi Lam Hi Thần chuẩn bị sẵn sàng, cảm thấy chính mình có thể nhẫn nhịn xuống cái đánh tiếp theo, cái đánh tiếp theo tuyệt đối phá bỏ tâm lý phòng vệ của y.

Không biết đã chịu đựng nhiều ít, Lam Hi Thần bấu chặt ngón tay, răng nanh cắn chặt, lưng căng thẳng, đau đến chân đều run lên, cả người giống như từ trong nước đi ra.

"Đại ca.... Đại ca, ngươi dừng một chút.... Làm cho.... Làm cho ta hòa hoãn...."

"Lam tông chủ chịu không nổi?"

"Không..... Ta..... Ta hoãn...... Hoãn một chút là tốt rồi."

Ba!

"A!"

"Lại cậy mạnh? Ngươi chỉ có tật xấu này có phải không?"

"Ta.... Ta sai rồi..... Ta chịu không nổi, đại ca..... Dừng..... Dừng lại được không......" Hiện tại Lam Hi Thần thực sự có chút sụp đổ, những cái đánh không dừng không nghỉ, cả người bị mồ hôi làm ướt nhẹp, quần áo dính trên người cảm giác rất khó chịu, phía sau đau không chịu nổi, nguyên bản thân thể còn không có tốt, cái này thật là chịu không nổi.

Nhiếp Minh Quyết thở dài, đã vứt cây thước đi, chỉnh lại tóc của Lam Hi Thần bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, đem người điều chỉnh tư thế thoải mái một chút, hắn ngồi trên giường, lấy dược nhu lên vết thương của người ta.

Lam Hi Thần thở gấp, đau đến cả người run rẩy, trong lòng Nhiếp Minh Quyết cũng không dễ chịu.

"Ngươi không dối gạt ta, cớ gì sẽ chịu bị đánh?"

"Một cái Hoài Tang, một cái Mạnh Dao, một cái là ngươi, cũng không làm cho người ta bớt lo, duy nhất ngươi bị đánh sẽ không kêu la một tiếng, nhìn thấy nhu thuận, trên thực tế so với người khác đều bướng bỉnh hơn nhiều! Lần sau lại làm như vậy, ta nhất định không buông tha ngươi dễ dàng."

"Đã biết đại ca....." Lam Hi Thần lấy lòng, cọ cọ Nhiếp Minh Quyết, làm cho nét mặt Xích Phong Tôn cũng nhu hòa hơn.

Nhiếp minh Quyết phân phó môn sinh lấy nước tới, đơn giản tẩy rửa Lam Hi Thần một chút, thay đổi một bộ quần áo khô mát, đem người di chuyển vào bên trong giường, chính mình nằm ở bên ngoài, ngón tay xuyên qua tóc dài của Lam Hi Thần "Nghỉ ngơi một chút, ta ở đây cùng ngươi."

Lam Hi Thần gật gật đầu, bàn tay khớp xương rõ ràng cùng bàn tay có vết chai của Nhiếp Minh Quyết mười ngón cùng nắm chặt, hỗn loạn đã ngủ.

Nhiếp Minh Quyết thở dài nhìn chằm chằm Lam Hi Thần một hồi, cuối cùng thở dài, ôm y ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro