Q.2 - C37.2 - NẠP LAN KHUYNH BỊ BIẾM THÀNH NÔ TỊCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến Nạp Lan phủ, Cung thị vẫn chờ ở cửa như trước, nghe nói thánh chỉ đã về đến Nạp Lan phủ, Nạp Lan Khuynh bị giáng nô tịch, lúc này đang bị nhốt tại sài phòng, Nạp Lan Diệp Hoa đã dẫn người đi từ đường, xóa tên Nạp Lan Khuynh trong gia phả!

Nạp Lan Tĩnh cười, rốt cuộc cũng đã báo được thù cho hoàng nhi, bất quá ngày mai là năm mới, sáng sớm phải đến dập đầu cùng lão phu nhân, phải nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi thôi, nhìn đùi nàng bóng loáng không có chút vết thương, trong lòng rốt cuộc phải cảm tạ nhị hoàng tử, nếu hắn không đưa đồ tới, hôm nay nàng rất khó thoát thân!

Nạp Lan Tĩnh trong phòng dùng chút thức ăn liền nằm trên giường ngủ, giống như đã qua một thời gian rất lâu, bị một trận pháo làm bừng tỉnh, Nạp Lan Tĩnh nhu nhu mắt, nhìn bên ngoài trời vẫn tối đen như cũ!

"Tiểu thư, người tỉnh?" Lưu Thúy vén rèm tiến vào, vừa vặn thấy Nạp Lan Tĩnh dụi mắt, liền nhẹ giọng hỏi, đưa tay đặt hương lên bàn!

"Sao không kêu ta dậy?" Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng xoa xoa tay, xốc chăn, để Lưu Thúy đỡ nàng xuống, thấy Lưu Thúy mặc một chiếc áo nhỏ, mặt mũi đỏ bừng, chắc là đã ở bên ngoài chơi lúc đốt pháo!

"Năm nay lão phu nhân truyền lời đến, cơm tất niên đều tự ăn trong viện, phu nhân lại đây thấy tiểu thư đang ngủ, liền nhắn lại tiểu thư năm nay ăn cơm trong viện của mình đi, lão gia đến chỗ Niệm Nô, nô tỳ thấy cũng không có việc gì nên để tiểu thư nghỉ ngơi nhiều hơn một lát!" Lưu Thúy nói xong, tựa hồ thấy Nạp Lan Tĩnh muốn đứng lên nên liền nhanh chóng đỡ Nạp Lan Tĩnh!

"Nga? Kỳ này sao lão phu nhân tự nhiên không muốn dùng bữa cùng mọi người vậy?" Lưu Thúy mang giày vào cho Nạp Lan Tĩnh, Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, cơm tất niên lại không ăn cùng nhau, đây là nàng lần đầu nghe nói!

"Nghe nói có nha đầu nào hớ miệng, làm cho lão phu nhân biết được Tôn ma ma đã chết!" Lưu Thúy sửa sang lại tóc cho Nạp Lan Tĩnh, có chút nhíu mày, "Nghe nói Niệm Nô vừa bị Tứ di nương giáo huấn một chút, lão gia biết chuyện, từ trên từ đường về liền răn dạy Tứ di nương!"

"Ừm!" Nạp Lan Tĩnh hừ lạnh một tiếng, không nói gì, Nạp Lan Diệp Hoa thật không giống thường ngày, ngay cả cơm tất niên cũng ăn tại phòng Niệm Nô, tựa hồ là hơi sủng quá đáng rồi, chẳng lẽ bọn họ không sợ người khác chú ý sao, "Đi phân phó phòng bếp nhỏ tối nay chuẩn bị thức ăn, báo cho bọn nha đầu trong viện tối nay cũng không cần ăn ở phòng bếp nữa!" Nạp Lan Tĩnh lắc nhẹ đầu, không cần nghĩ tới việc này, bây giờ là cuối năm, tự nhiên là muốn cho mình chút hứng thú!

Thời điểm dùng bữa, Nạp Lan phủ nổi lên trận pháo hoa, đủ loại màu sắc, Nạp Lan Tĩnh ngồi trên mép giường, tưởng tượng bên ngoài trời đủ loại màu sắc, trong trí nhớ của nàng, người một nhà cùng nhau ăn cơm tất niên, lão phu nhân lôi kéo Nạp Lan Khuynh đi xem pháo hoa, thân thể Cung thị vẫn không tốt, còn nàng vĩnh viễn đứng đằng sau người khác, cùng với Cung thị! Mà trong mắt Nạp Lan Diệp Hoa vĩnh viễn cũng chỉ có một nữ nhi! Nay tướng phủ to lớn như vậy, Nạp Lan Ngọc cùng Nạp Lan Ninh đã mất, Nạp Lan Khuynh bị biếm nô tịch, ca ca lại đánh giặc bên ngoài, nàng đột nhiên cảm thấy còn cô đơn hơn so với trước kia!

Nạp Lan Tĩnh ngồi trong chốc lát liền nằm ngủ trên giường! Trong giây lát lại nghe động tĩnh ngoài cửa sổ, Nạp Lan Tĩnh nhu nhu mắt, nhẹ nhàng lấy áo choàng khoát lên người mình, lại đứng tại nơi tối nhất bên giường! Người ngoài cửa tựa hồ nghe thấy Nạp Lan Tĩnh đã tỉnh lại, liền từ bên ngoài tiến vào, lần này Nạp Lan Tĩnh không giữ vòng tay cũng không khởi động cơ quan, không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy lần này lại là nhị hoàng tử!

Quả nhiên, Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng thở dài một hơi, từ chỗ tối bên giường đi ra, "Tham kiến nhị hoàng tử!" Nạp Lan Tĩnh phúc thân, thấy nhị hoàng tử từ bên ngoài đi vào, trên mặt tựa hồ cũng không có gì là không ổn, tùy ý giống như đang ở cung điện của hắn!

"Thân nàng có thương tích, mau ngồi xuống!" Nhị hoàng tử tựa hồ kinh ngạc với sự đa lễ của Nạp Lan Tĩnh, nhưng trong mắt lại có tia đắc ý!

"Đa tạ nhị hoàng tử quan tâm!" Nạp Lan Tĩnh có chút tức giận nói, một nam tử ban đêm tùy ý tiến vào khuê phòng của người khác, không nghĩ đến tốt xấu, thật không nghĩ hắn lại là người như vậy, nếu hắn không phải là hoàng tử, nàng đã sớm cho người kéo hắn ra ngoài đánh rồi!

"Nay đang lễ mừng năm mới, vì sao nàng không cùng người khác đón mừng, lại trốn nơi này ngủ!" Nhị hoàng tử có chút vui sướng thấy Nạp Lan Tĩnh bởi vì giận hờn mà chu chu cái miệng nhỏ nhắn, tim lại đập lợi hại, hắn nhanh chóng quay đầu sang nơi khác, làm cho mình bình tĩnh hơn một chút!

"Nhị hoàng tử chẳng phải cũng như vậy sao!" Nạp Lan Tĩnh ngồi bên mép giường, khẩu khí cực kỳ không kiên nhẫn, mặt lại lộ vẻ hờn giận do bị người khác quấy rầy giấc ngủ!

"Ha ha, tặng nàng một món quà!" Nhị hoàng tử nháy mắt, cũng không bởi vì khẩu khí của Nạp Lan Tĩnh mà giận hờn, vẻ mặt thần bí, tâm tình tốt, thấy mặt Nạp Lan Tĩnh còn có chút ửng hồng, mắt tựa hồ có chút híp, chưa bao giờ thấy Nạp Lan Tĩnh như  vậy nên nhị hoàng tử hơi thất thần!

"Không...." Nạp Lan Tĩnh vừa nói lại thấy nhị hoàng tử vung tay lên, một đám dạ minh châu nhỏ liền được khảm trên cửa sổ, như một trời đầy sao phát ra ánh sáng huy hoàng như có thể phân tán pháo hoa ở phía chân trời, lại như ánh sáng có thể chiếu rọi toàn bộ thế giới!

Trong lòng Nạp Lan Tĩnh cũng có chút rung động, dạ minh châu vốn là loại không dễ tìm dù là loại lớn hay loại nhỏ, cho dù nhỏ như vậy cũng không phải dễ tìm, rõ ràng đây là được mài ra từ một viên dạ minh châu lớn, nhờ như vậy gắn ở đây ban ngày cũng không dễ phát hiện, nhưng ban đêm lại chiếu sáng toàn bộ cửa sổ, hơn nữa mặc dù nhiều dạ minh châu như vậy cũng không làm vỡ cửa sổ nhưng nếu có người núp ngoài cửa thì chỉ cần liếc mắt liền có thể nhìn thấy!

Nhị hoàng tử thấy mặt Nạp Lan Tĩnh vui sướng, trong lòng hắn liền rất thỏa mãn, không biết từ lúc nào hắn lại nhớ thương nha đầu ma mãnh này, có phải từ lúc nàng đấu với thứ muội, hay là lúc bách hoa thịnh yến, nàng nhất vũ kinh hồng, dù sao cũng thật lâu sau, lâu đến chính hắn cũng đã quên là bắt đầu từ khi nào hắn đã chờ đợi bên cạnh nha đầu này!

"Tiểu thư, người tỉnh tỉnh!" Nạp Lan Tĩnh bị Lưu Thúy đánh thức, mơ hồ trợn mắt, nhìn trời bên ngoài còn rất tối, liền nhất thời không biết vì sao Lưu Thúy lại đánh thức mình!

"Tiểu thư, hôm nay là ngày đầu năm, sáng sớm người còn phải khấu đầu chúc năm mới lão phu nhân, lão gia, phu nhân nữa!" Lưu Thúy khẽ cười, khó thấy được bộ dáng mơ mơ màng màng của tiểu thư nhà nàng, cầm bộ quần áo Nạp Lan Tĩnh muốn mặc trong tay, nướng trên lò sưởi, "Di?" Lưu Thúy có chút sợ hãi than, nhìn cửa sổ đầy sao sáng, nhất thời ngạc nhiên!

"Ngươi nha đầu kia, tiền thưởng ngươi còn chưa lãnh đâu đó, cái hộp kia là chuẩn bị cho ngươi, coi như tiền lì xì đó, ngươi còn không mau lãnh đi!" Mặt Nạp Lan Tĩnh có chút đỏ, không nhớ vì sao nàng có thể ngủ quên như vậy, nếu không thấy dạ minh châu, nàng cứ nghĩ đêm qua chỉ là mộng, Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy hộp gấm trên bàn, mới nhớ đến hôm qua vội vàng đi ra ngoài vẫn còn chưa thưởng cho Lưu Thúy, liền nhanh chóng tìm chuyện vòng vo!

Lưu Thúy cười, cũng không truy vấn tiếp, liền cầm hộp vào trong ngực, mặt mang theo ý cười, "Tiểu thư, đây là cái của ngày hôm qua, tiền lì xì nhất định không thể thiếu được a!"

Nạp Lan Tĩnh nở nụ cười, khó có được Lưu Thúy ngày thường cực kỳ ổn trọng mà lại có thể trêu ghẹo như vậy, hai người náo loạn một hồi mới đứng dậy rửa mặt chải đầu, chờ lúc các nàng chuẩn bị ổn thỏa bước ra sân, Thu Nguyệt nhanh chóng đem lò sưởi đã chuẩn bị tốt từ trong phòng đi ra, cùng Lưu Thúy đỡ Nạp Lan Tĩnh, ba người đi trên đường cũng không tránh khỏi rùng mình một cái, tuy nói trong các viện đều chuẩn bị tốt lò sưởi nhưng cũng không thể ngăn được khí lạnh lúc canh năm này!

Khi đến sân lão phu nhân, Cung thị cùng Tứ di nương đã hầu tại đại sảnh từ sớm, nghe nói lão phu nhân còn chưa tỉnh, Nạp Lan Tĩnh liếc mắt đánh giá tứ di nương, thấy nàng mặt một bộ áo choàng lông hồ màu trắng trên người, lộ ra một ít váy, mặt trên thêu thược dược đỏ thẫm, trang dung trang điểm tinh xảo tẫn hiện đắc ý cùng ung dung vì được nâng làm quý thiếp!

"Đi ra ngoài, kêu các nàng đi hết đi, ra ngoài đi!" Cách cửa liền nghe âm thanh lão phu nhân truyền đến rành mạch, Nạp Lan Tĩnh lạnh lùng cười, đây làm sao gọi là lão phu nhân chưa tỉnh, rõ ràng là không muốn gặp người khác mà!

"Phu nhân, này!" Tứ di nương hơi nhíu mày, nhìn Cung thị, lão phu nhân rõ ràng là không muốn gặp các nàng, nếu còn tiếp tục đợi sợ rằng cũng không có kết quả gì!

Cung thị nhíu mày, không nói gì, hôm nay rốt cuộc cũng là đầu năm mới, có thể giảm một chuyện liền giảm đi một chuyện, nay đã trễ như vậy Nạp Lan Diệp Hoa còn chưa lại đây, Niệm Nô lại không có tư cách chúc năm mới, nhưng Nạp Lan Diệp Hoa là phải đến, nghĩ vậy, Cung thị tự cười chế giễu hắn chúc mừng hay không chúc thì có liên quan gì tới mình, mình nghĩ nhiều vậy làm gì, nay chỉ hi vọng các con của mình đều tốt là được rồi! Cung thị nghĩ vậy, liền ôn nhu nhìn Nạp Lan Tĩnh, thấy nữ nhi mình trỗ mã thành đại cô nương, trong lòng vừa vui sướng vừa thấy mất mát!

"Lão phu nhân, lão phu nhân!" Đột nhiên lão phu nhân im bặt, người bên trong lớn tiếng hô vài câu, tựa hồ như không có người trả lời!

"Phu nhân, phu nhân, lão phu nhân hôn mê bất tỉnh!" Một nha đầu từ trong đi ra, thần sắc hơi kích động, lão phu nhân vừa rồi còn rất tốt, sao lại đột nhiên không có âm thanh?

"Cái gì?" Mọi người cả kinh, Cung thị nhanh chóng đi vào phòng lão phu nhân, bên trong tựa hồ vô cùng lộn xộn, một ít chén ly bị vỡ, gối nằm, chăn, đều bị ném xuống đất!

"Mau báo cho lão gia biết!" Cung thị lấy lại bình tĩnh, nhìn lão phu nhân ăn mặc chỉnh tề, nhắm chặt mắt, tựa hồ như mới được người đỡ lên giường.

Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, thấy từ trên giày lão phu nhân tựa hồ rớt xuống một ít tro bụi, mà bên cạnh còn có một vài mảnh lá cây, "Không phải nói tổ mẫu không có đứng lên sao, đây là cái gì đây?" Nạp Lan Tĩnh trầm giọng, trong lòng nghĩ đến các loại khả năng, nhìn sắc mặt lão phu nhân hồng nhuận, nếu vừa rồi không phải nghe thấy âm thanh giận dữ của lão phu nhân, nàng tất nhiên còn nghĩ bà ta đang ngủ!

"Bất luận thế nào cũng phải tìm đại phu đến đây!" Cung thị lạnh giọng, hiện giờ là sáng sớm ngày đầu năm, sợ là rất khó tìm đại phu, Tứ di nương từ từ nhắm mắt tựa hồ như đang cầu nguyện cái gì, nay ngày năm mới xảy ra chuyện như vậy, ngụ ý rằng cả năm đều không được may mắn, Cung thị cũng không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác, nay tại phủ xảy ra nhiều chuyện như vậy, đều là nhằm vào Tĩnh nhi, nàng hiện tại cảm thấy việc này đều là âm mưu của người khác!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro