Q.1 - C44.3 - NHỊ DI NƯƠNG RỚT ĐÀI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chờ Phúc ma ma đi rồi, trong viện chỉ còn lại có nha đầu của viện Cung thị.

"Nhanh nhanh, dọn dẹp lại phòng ốc của đại thiếu gia, phân phó phòng bếp, mua đồ ăn thường ngày đại thiếu gia thích nhiều một chút!" Cung thị lập tức có vẻ bận rộn, trong mắt cũng có nhiều hơi nước.

"Nương, ca ca quá hai ngày nữa mới trở về, người còn dư thời gian mà!" Nạp Lan Tĩnh vội vàng lôi kéo Cung thị đang không biết phải làm gì tiếp theo. Ca ca sắp trở lại, trong lòng nàng tự nhiên thực sự vui vẻ!

"Tiểu thư, đại thiếu gia sắp trở lại sao?" Vừa ra khỏi sân viện Cung thị, Anh Đào nhịn không được hỏi, sắc mặt khó nén ý cười, ngón tay khuấy loạn tóc mai, tựa hồ như trong lòng đang rất khẩn trương.

"Ca ca ta sắp về đến, ngươi như thế nào lại cao hứng còn hơn cả ta nữa chứ?" Nạp Lan Tĩnh dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Anh Đào. "Không phải đang tư xuân chứ?" Nạp Lan Tĩnh nói xong ha ha cười phá lên.

"Đại tiểu thư giễu cợt người ta!" Anh Đào nũng nịu một tiếng, cuống quýt chạy đi, trên mặt còn mang theo một màu đỏ bừng rất khả nghi.

Nạp Lan Tĩnh híp mắt, quả nhiên như chính mình nghĩ, nguyên lai người trong lòng đại ca chính là Anh Đào, kiếp trước ca ca trở về lần này, không ít người mai mối đến cửa, nhưng thân thể mẫu thân yếu ớt, Nạp Lan Diệp Hoa để cho Nhị di nương và mẫu thân cùng nhau xem xét lựa chọn cửa mai mối, sau lại không biết vì nguyên nhân mà ca ca giận dữ, cùng phụ thân tranh cãi một phen, khi đó chính mình cũng chỉ lo sợ hãi, vậy mà lại không biết nguyên do trong đó, nay nghĩ đến, tất nhiên vì người trong lòng ca ca chính là Anh Đào, phụ thân không đồng ý, đã xảy ra tranh chấp. Sau Anh Đào lại bị gả cho người khác, ca ca vẫn chưa lập gia đình, bị người khác oan uổng cho là nam phong, sau còn lại còn bị người ta thoát quần áo treo ở cửa thành, ca ca nhất thời giận dữ cùng xấu hổ, cuối cùng lại bị buộc cho phát điên, tất nhiên đây là quỷ kế của Nhị di nương

Ngày đã đến, mọi người còn chưa dùng đồ ăn sáng, liền đến hầu ở cửa, nghe nói đại công tử sắp trở lại, ngay cả lão phu nhân cũng đợi ở cửa, những người khác thì càng không cần nói tới, một đám đứng trông mong nhìn chăm chú vào cửa. Đại thiếu gia trước tiên phải tiến cung diện thánh, sau đó mới có thể trở về cùng Nạp Lan Diệp Hoa.

Thời gian trôi qua cũng thật chậm, Cung thị lo lắng đi tới đi lui, cả một thời gian dài con mình không có ở nhà cũng không vội, nhưng cố tình chỉ chờ một hồi vậy thì mà vô cùng nóng lòng, giống như cả ngàn năm đã trôi qua.

"Đã trở lại, đã trở lại!" Gia đinh từ xa xa chạy tới báo tin, y đã nhìn thấy đỉnh đầu cổ kiệu màu lam, bên cạnh là nam tử mặt khôi giáp màu bạc, cưỡi tuấn mã màu đen, gắt gao đi theo một bên.

"Là Hiên nhi, là Hiên nhi, mau đốt pháo!" Cung thị liên tục vui mừng, chưa kịp chờ nha đầu giúp đứng lên, đã bước xuống bậc thang đi về phía bên kia.

"Nương, người chậm một chút! Chậm một chút!" Nạp Lan Tĩnh gắt gao đi theo phía sau Cung thị.

"Thỉnh an lão gia, thỉnh an đại thiếu gia!" Pháo đốt, âm thanh thỉnh an hỗn loạn cùng một chỗ, Nạp Lan Tĩnh giống như đang trong mộng, tựa hồ cho đến bây giờ nàng vẫn chưa tỉnh lại.

"Con bất hiếu, thỉnh an mẫu thân!" Nạp Lan Hiên xuống ngựa, quỳ một gối xuống, cấp cho Cung thị một cái khấu đầu thật vang.

"Được rồi, được rồi, trở về là tốt rồi!" Cung thị không nói ra lời, lôi kéo đứa con còn cao hơn so với mình, trong lòng còn có một hương vị ê ẩm.

"Nương, ca ca vừa trở về, vẫn còn chưa có ăn cơm đâu, mau chút để ca ca vào nhà đi!" Nạp Lan Tĩnh bên cạnh mở miệng, nay nhìn ca ca bình yên vô sự, trong lòng nàng tự nhiên cũng có chút kích động, mắt cũng đã tràn đầy nước.

"Xem mẫu thân này, Hiên nhi mau... mau vào nhà đi!" Cung thị giật mình nhớ tới, nhanh chóng lôi kéo Nạp Lan Hiên đi vào bên trong.

"Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu, nguyện tổ mẫu phúc thọ an khang, thỉnh an phụ thân mẫu thân, nguyện hai ngài thân thể khỏe mạnh!" Sau khi Nạp Lan Hiên vào nhà, trước hành lễ cùng trưởng bối, sau mới có thể để hạ nhân tùy ý thay khôi giáp.

"Tĩnh nha đầu, không nghĩ tới đã cao như vậy rồi!" Tay Nạp Lan Hiên đặt trên đầu Nạp Lan Tĩnh, cũng giống như trước đây làm loạn búi tóc của nàng.

"Ngươi buông ra!" Nạp Lan Tĩnh tức giận nói một câu, hôm nay Lưu Thúy đã tốn một thời gian dài mới búi được như vậy, không để thằng nhãi này làm rối được.

Nạp Lan Hiên cũng không giận, sang sảng nở nụ cười, sau khi thay khôi giáp hắn lại có thêm vài phần nho nhã, một đôi mày kiếm lộ anh khí bức người, môi hồng răng trắng, không sao thấy được phong phạm của một quân nhân, mà lại giống như một thư sinh.

"Ngươi thằng nhãi này đang làm loạn cái gì vậy, cẩn thận đem răng nanh phơi nắng đen luôn đấy!" Nạp Lan Tĩnh liếc mắt, bực mình hắn làm loạn, nhưng... có ca ca thật là tốt.

"Đại ca ca! Đại ca ca rốt cuộc cũng trở lại rồi, ngươi còn nhận ra Khuynh nhi đúng không?" Nạp Lan Khuynh từ bên đình đi tới, khuôn mặt vốn có chút mượt mà, nhưng giờ đây lại có chút gầy yếu. Nạp Lan Tĩnh vừa thấy Nạp Lan Khuynh tới đây, trong lòng không thể không bôi phục da mặt của nàng ta, không phải là quá dày rồi đấy chứ!!!

"Là Khuynh nhi đi? Cũng đã cao như vậy rồi!" Nạp Lan Hiên mỉm cười gật đầu, kỳ thật hắn cũng không thích nạp Lan Khuynh, nhưng trước kia chẳng qua ngại nàng ta luôn làm Nạp Lan Tĩnh vui, chính hắn lại sợ làm muội muội tức giận, nên mới để ý nàng ta.

"Phải không, Hiên ca ca mới thật là trưởng thành cao lớn, muội còn nghe được phụ thân cùng mẫu thân thương lượng tìm cho đại ca một người vợ nữa đó!" Nạp Lan Khuynh cười, lộ ra hai lúm đồng tiền, như là sự kiện trong lúc vô tình nghe được.

"Khyunh nhi, lời nói này không phải là lời cô nương chưa chồng như ngươi có thể nói được đâu!" Nạp Lan Tĩnh nheo mắt, không nghĩ tới lại bắt đầu lựa chọn con dâu nhanh như vậy rồi, nàng có chút lo lắng thoáng nhìn qua Nạp Lan Hiên, quả nhiên thấy sắc mặt hắn đã thay đổi.

Phác một tiếng, nghe được âm thanh gì đó, Nạp Lan Tĩnh quay đầu nhìn thấy Anh Đào đang đứng ở nơi đó, trước mặt là một kiện quần áo đã rớt xuống, nghĩ đến chính thứ này vừa phát ra âm thanh đó.

"Anh Đào!" Âm thanh Nạp Lan Hiên có chút khàn khàn, ở quân doanh, ngày ngày hắn đều nhớ đến nàng, nhớ đến nụ cười của nàng, nhớ đến sinh nhật của nàng, hắn hy vọng mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng, nhưng thực tế khi gặp được, lại phát hiện nàng hai mắt đẫm lệ mông lung.

"Nô tỳ chúc mừng đại thiếu gia, hy vọng đại thiếu gia sớm cưới được phu nhân xinh đẹp, sớm ngày hưởng được hạnh phúc!" Anh Đào nói xong lời cuối có chút nghẹn ngào, nàng cũng biết, biết được nàng cùng đại thiếu gia là không có khả năng, một ngày nào đó hắn sẽ phải thành thân, nhưng không nghĩ lại có thể đến nhanh như vậy, nỗi khổ tương tư còn đưa được khuây khỏa, lại nghe đến tin tức như vậy.

"Ngươi đang nói bậy gì đó?" Nạp Lan Hiên xụ mặt, hắn trong quân đội mỗi ngày đều muốn lập công, hắn không muốn dựa vào Nạp Lan Diệp Hoa, hắn muốn dựa vào bản lãnh thật sự của mình lập được công danh, chính là vì một ngày kia hắn có thể hợp tình hợp lý thú nàng về làm vợ, không cần phải xem sắc mặt bất luận kẻ nào, nhưng vì sao chính hắn cố gắng như vậy, mà nàng lại muốn buông tay sao?

"Đại thiếu gia, nô tỳ, nô tỳ!" Anh Đào há miệng thở dốc, lại không biết nói cái gì cho tốt, nước mắt tùy ý chảy xuống, xoay người liền chạy đi ra ngoài.

"Anh Đào, Anh Đào!" Nạp Lan Hiên hoảng hốt, vội vàng đuổi theo sau, Nạp Lan Tĩnh đưa tay muốn giữ hắn lại, nhưng làm sao còn thấy bóng dáng hắn, Nạp lan Tĩnh bất đắc dĩ thở dài, hai người như vậy thì biết làm sao.

Nàng quay đầu đi, vừa vặn thấy ý cười ngoan độc trên mặt Nạp Lan Khuynh. Có lẽ Cung thị còn chưa kịp có ý tưởng này, bất quá chỉ là Nạp Lan Khuynh nói hươu nói vượn thôi, ý tưởng này đột nhiên thoáng qua trong đầu Nạp Lan Tĩnh.

Nạp Lan Tĩnh tâm tư vừa động, tựa hồ như nghe được tiếng bước chân người hướng về nơi này đi tới, tay để sau lưng cấp cho Lưu Thúy một chỉ thị!

Ba! Tay kia thì hung hăng đánh vào mặt Nạp Lan Khuynh đang khoa trương đắc ý.

"Tĩnh nhi, ngươi đang làm cái gì?" Quản nhiên phía sau vang lên âm thanh lão phu nhân.

"Thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an phụ thân, thỉnh an mẫu thân!" Nạp Lan Tĩnh cùng Nạp Lan Khuynh đồng thời hành lễ.

"Khuynh nhi đến chỗ tổ mẫu, Tĩnh nhi ngươi thân là trưởng tỷ, sao có thể khi dễ muội muội! Cung thị ngươi giáo huấn nữ nhi như thế nào!" Lão phu nhân phất phất tay, làm cho Nạp Lan Khuynh chạy đến trong lòng mình, đau lòng nhìn nửa bên mặt đỏ bừng của Nạp Lan Khuynh.

"Hồi tổ mẫu, nhị muội muội không hiểu quy cũ, chọc cho ca ca vừa hồi phủ liền tức giận, Tĩnh nhi thân là trưởng tỷ, tự nhiên có trách nhiệm phải giáo huấn nàng!" Nạp Lan Tĩnh nói hợp tình hợp lý.

"Tổ mẫu, Khuynh nhi không có, Khuynh nhi chỉ nói là muốn đại ca mau chóng tìm một tẩu tử cho Khuynh nhi, ai ngờ Anh Đào kia đột nhiên khóc lên, đại ca ca phải đuổi theo nàng, tổ mẫu, Khuynh nhi đã nói sai gì sao?" Nạp Lan Khuynh ngẩng đầu nhìn lão phu nhân, vẻ mặt khó hiểu, tựa hồ như chính nàng ta cũng không biết duyên cớ trong đó.

Vừa nghe đến, sắc mặt Nạp Lan Diệp Hoa liền thay đổi, tình yêu nam nữ tự nhiên hắn hiểu được, vừa ý nhưng cũng phải biết lo lắng chứ, nếu nâng một nha đầu làm thông phòng cũng không phải không được, nhưng chính thất còn chưa vào cửa, tiểu tử này không hiểu được chuyện thu liễm, nếu thiếp thất mang thai sớm hơn chính thất, không phải là quăng đi mặt mũi Nạp Lan gia sao?

"Nhị muội muội, một cô nương chưa lấy chồng như ngươi nói lời này không ngại người khác nghe thấy sao, như vậy liền thôi đi, nhưng ngay cả lời nói dối ngươi cũng nói ra được, rõ ràng là ngươi thấy Anh Đào không vừa mắt, nàng giúp ta cầm áo choàng đến, ngươi lại nói nàng cố ý sử dụng thủ đoạn dụ dỗ đại ca, nàng vẫn là một đại cô nương chưa chồng, làm sao có thể bị ngươi làm nhục nhã như vậy, tự nhiên sẽ xấu hổ và giận dữ chạy đi, đại ca ca nói ngươi không hiểu lý lẽ, phất tay áo chạy đi, sao vào miệng ngươi lại thành ra như vậy, ngày thường là ai dạy dỗ ngươi như vậy chứ!" Nạp Lan Tĩnh không vội không hoảng, nhặt áo choàng lên, vỗ vỗ đất trên mặt.

"Tổ mẫu, Khuynh nhi không có!" Nạp Lan Khuynh trừng đôi mắt to, trong veo như nước nhìn lão phu nhân.

"Tĩnh nhi, ngày thường nương dạy ngươi như thế nào! Ngươi như thế nào lại có thể động thủ đánh thứ muội như vậy!" Cung thị một bên liếc mắt nhìn Nạp Lan Khuynh, nghe được chính nàng ta ở trước mặt người khác nói những lời không chịu nổi như vậy, lập tức liền nóng giận, "Nàng phạm sai lầm, ngươi chỉ cần quản giáo là được, không phải còn có bản tử, có hạ nhân sao, ngươi tự mình động thủ làm cái gì? Không ngại đau tay mình sao!" Cung thị nói xong, đi về phía trước hai bước, cầm tay Nạp Lan Tĩnh lên, dùng miệng thổi lên bàn tay, đau lòng xoa xoa bàn tay nàng.

Tứ di nương cùng Lục di nương bên cạnh nghe xong đều nghẹn ý cười, phụ nhân này nói chuyện thật là tuyệt!

"Được rồi, bất quá là tiểu hài tử đùa vui thôi! Bất quá Hiên nhi cũng nên cưới vợ được rồi!" Nạp Lan Diệp Hoa nghĩ người khác đều ôm tôn tử cả rồi, nên tự nhiên cũng có chút chờ mong.

"Đúng vậy, nên chọn một ít đích nữ có gia cảnh tốt để nhìn một chút!" Lão phu nhân vừa nghe nhắc đến cũng thấy hứng thú, nhắc tới tới việc muốn tìm cháu dâu, liền gác Nạp Lan Khuynh sang một bên!

"Mẫu thân, ca ca vừa mới trở về, chắc cũng còn mệt mỏi, chuyện này để vài ngày nữa nhắc lại đi!" Nạp Lan Tĩnh cười cười, chuyển tay đặt trên bàn tay Cung thị.

"Đúng là như vậy!" Cung thị có chút đồng ý, nghĩ lại chuyện vừa rồi, cũng có thể đoán được chút manh mối, xem ra việc này không thể gấp rồi. Chuyện hôn sự này nếu không có Nhị di nương xúi giục, Cung thị cũng sẽ không bắt buộc Nạp Lan Hiên.

"Chúng ta đi xem đại ca ca đi, Khuynh nhi nói sai làm đại ca ca khó chịu, Khuynh nhi phải tạ lỗi đại ca ca trước mặt mọi người!" Nạp Lan Khuynh một bên nhìn lão thái thái khẩn cầu, hay tay lắc lắc cánh tay bà ta làm nũng.

"Được rồi, đi, đi xem cũng tốt. Để xem Hiên nhi còn thiếu cái gì không?" Lão phu nhân tự nhiên nghĩ là không sai, vừa mới dùng cơm xong, chính bà còn chưa nhìn rõ hắn, hắn liền đi mất, rốt cuộc là người lớn rồi, không thích ở yên một chỗ.

Nạp Lan Tĩnh cười không nói lời nào, nếu không phải chính nàng lệnh cho Lưu Thúy đi tìm hai người kia, sợ là gian kế của nàng ta đã được thực hiện, vào lúc này đây, nói không chừng ca ca cùng với Anh Đào đang kể lể tình cảm tương tư các loại, lão phu nhân đi qua vừa vặn bị tóm gáy.

"Thỉnh an tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân!" thời điểm lão phu nhân đi vào, vừa vặn nhìn thấy Nạp Lan Hiên đang múa đao trong sân.

"Ta nói Hiên nhi à, ngươi chậm một chút, đao kiếm không có mắt a!" Lão phu nhân vội vàng tiêu sái đi qua, lôi kéo Nạp Lan Hiên, nhìn trên trán hắn có một chút mồ hôi, vội vàng kêu người lau đi cho hắn.

"Tổ mẫu, không có gì đáng ngại, chiến trường giết địch, không luyện công phu thì làm sao có thể đi đây?" Nạp Lan Hiên cười ha ha, cho người cầm đao, cùng với mọi người vào phòng, ánh mắt lo lắng liếc Nạp Lan Tĩnh một cái, Nạp Lan Tĩnh tự nhiên biết hắn lo lắng cái gì, gật gật đầu, ý bảo hắn yên tâm.

"Cái gì? Giết địch? Tôn tử ngoan của ta, không phải ngươi ở trong lều của cậu ngươi sao? Sao lại đi giết địch? Tôn nhi đáng thương của ta, ngươi có từng bị thương không, nếu không ngươi đừng đi, ở lại nhà đi, phụ thân ngươi nay là tướng gia, ngươi phải bôn ba chịu khổ làm gì!"Lão phu nhân lôi kéo tay Nạp Lan Hiên, nói liên tiếp, nhưng cũng không làm cho người ta ghét bỏ, không thể không nói, lão phu nhân yêu thương tôn tử duy nhất này của bà tận đáy lòng.

"Tổ mẫu, ca ca hiện tại là anh hùng đó, đánh thắng không ít trận đâu!" Nạp Lan Khuynh ở bên cạnh cười cùng, ánh mắt tìm kiếm bốn phía, nhưng tựa hồ không thấy bóng dáng Anh Đào.

"Cái gì? Đánh thắng không ít trận? Cung thị không phải ngươi nói Hiên nhi ở trong lều ca ca ngươi sao? Như thế nào lại ra trận giết địch? Đao kiếm không có mắt, nếu làm tôn tử bảo bối của ta tổn thượng, Cung gia các ngươi bồi tội sao?" Lão phu nhân càng nghĩ càng sợ hãi, hờn giận trừng mắt nhìn Cung thị.

"Tổ mẫu, Hiên nhi tòng quân là chủ ý của một mình con, mẫu thân không có quan hệ gì. Cậu con cũng không có quan hệ gì, tổ mẫu không cần phải liên lụy đến mẫu thân" Nạp Lan Hiên vừa nghe lão phu nhân há mồm liền mắng mẫu thân mình, sắc mặt liền thay đổi, nay mình đã trở về còn trước mặt di nương cùng mấy thứ nữ nói mẫu thân như vậy, nếu là thường người còn không phải tùy ý đánh chửi sao, không trách được thân mình mẫu thân không tốt, nghĩ như vậy ánh mắt Nạp Lan Hiên trở nên lạnh lùng.

"Hiên nhi sao lại nói vậy? Tổ mẫu ngươi bất quá chỉ lo lắng cho ngươi thôi!" Nạp Lan Diệp Hoa trừng mắt nhìn Nạp Lan Hiên, hắn tự nhiên hiểu được Nạp Lan Hiên tức giận chuyện gì, nhưng lão phu nhân lại là trưởng bối, một vãn bối như hắn sao có thể nói vậy.

"Lời này của phụ thân con nghe không hiểu, mẫu thân vì Nạp Lan gia làm lụng vất vả nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, phụ thân ngày thường nhìn mẫu thân bị khi dễ như vậy mà cũng không quản sao?" Nạp Lan Hiên ở quân đội thành thói quen, nói chuyện không vòng vo, hơn nữa rốt cuộc là đã gặp huyết nhục vẩy đầy, nên quanh thân bao đầy một cỗ huyết khí.

"Ta!" Lão phu nhân sửng sốt, không nghĩ tới tôn nhi lại nói bà như vậy, bà trừng mắt nhìn Nạp Lan Diệp Hoa một cái, "Chuyện này không tới lượt ngươi nói, tôn tử nói chuyện như thế nào ta đều vui vẻ, tôn tử ngoan, không cần tức giận, là tổ mẫu không đúng!" Lão phu nhân dùng vẻ mặt lấy lòng nhìn Nạp Lan Hiên.

Nạp Lan Khuynh một bên sắc mặt càng khó coi, Nạp Lan Tĩnh chết tiệt, làm hại di nương của mình thất sủng, làm hại chính mình không có mẹ ruột thương, Nạp Lan Hiên chết tiệt, vừa về đến liền đoạt đi sủng ái của mình, tổ mẫu ngay cả một cái liếc mắt nhìn cũng không có. Nghĩ vậy, Nạp Lan Khuynh lại hung tợn trừng mắt nhìn mấy người này.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro