Q.1 - C.29 - ĐỀ BẠC QUÝ THIẾP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A..." Âm thanh thở gấp của Lưu Châu càng tăng nhanh, làm cho Nạp Lan Diệp Hoa thật không biết phải làm gì cho đúng.

"Được lắm, cũng không phải chỉ có mấy người các ngươi là thấy được, ở đây còn có người nào đã chứng kiến qua, đều kêu lên hết đi, hỏi cho cẩn thận vào" Lão phu nhân rốt cuộc là đã tức giận rồi, vì trong lòng bà ta chỉ tín nhiệm mỗi Nạp Lan Khuynh.

"Hồi tổ mẫu, còn có nha đầu bên người di nương là Phiêu nhi cùng Phiến nhi, các nàng đều ở đây, cũng đều có thể chứng minh lời nói của con là đúng sự thật" Nạp Lan Khuynh vừa rồi còn ủy khuất khóc nức nở, nay nghe lão phu nhân xong liền lập tức ngừng khóc.

"Lão phu nhân, người không cần tìm đâu, đều là lỗi của nô tỳ, là do nô tỳ gây ra hết" Lưu Châu cúi mặt, từng giọt nước mắt rớt xuống.

"Sao chỉ có hai nha đầu của Nhị di nương ở đó được, còn nha đầu của Lưu Châu ở đâu?" Tứ di nương tự nhiên cũng có thể hiểu được, thông phòng rốt cuộc cũng không có địa vị gì, chỉ xứng là một nha đầu thô sử, ngày thường chỉ biết làm việc nặng, nhưng Lưu Châu lại có thể dạo sân, tự nhiên là có mang người bên mình.

"Hồi Tứ di nương, nô tỳ....nô tỳ...chỉ có một mình" Lưu Châu khó khăn mở miệng, Nạp Lan Diệp Hoa muốn đỡ Lưu Châu lên tháp thượng nghỉ ngơi, nhưng mỗi lần tay hắn chạm vào người nàng, là mỗi lần hô hấp của Lưu Châu lại trở nên dồn dập.

"Nga? Như vậy là sao, chỉ có nha đầu của Nhị di nương thôi sao!" Tứ di nương cố ý kéo dài âm thanh, làm cho người ta có thể cảm nhận rõ ràng nguyên nhân trong này.

"Nơi này là chỗ để ngươi nói chuyện sao?" Lão phu nhân hờn giận trừng mắt liếc Tứ di nương, trong lòng âm thầm chửi mắng, hôm nay ngay cả một Tứ di nương mà cũng không an phận rồi.

"Mẫu thân, lời này của Tứ di nương đều là sự thật" Cung thị nghĩ thấy tình thế cũng rõ ràng rồi, nay mọi người đều nhìn đến Nhị di nương, chẳng lẽ nàng lại có thể bàng quang.

"A" Hô hấp của Lưu Châu càng lúc càng lớn, đáy mắt Nạp Lan Diệp Hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng, tay hắn không ngừng di động, tựa hồ như phát hiện được cái gì đó, sắc mặt cũng trở nên khó coi, đột nhiên hắn cởi trung y của Lưu Châu ra, chỉ thấy trên lưng, trên cánh tay nàng ta toàn dấu vết xanh xanh tím tím, có vết còn bị chảy máu, rõ ràng là đã bị người ta vắt nhéo thẳng tay. Ánh mắt Nạp Lan Diệp Hoa càng trở nên lạnh lùng hơn.

"Lão gia, không liên quan đến Nhị di nương, là do nô tỳ không cẩn thận, Nhị di nương chưa từng động tay động chân gì với nô tỳ hết" Lưu Châu cuống quýt cầm áo kéo lên, tuy nói trong phòng chỉ có một mình Nạp Lan Diệp Hoa là nam nhân, nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn không có thói quen để nửa thân trần trước mặt mọi người. Sắc mặt Lưu Châu kích động, cơ hồ lời nói vừa thốt ra là theo bản năng, lại vô tình đổ thêm hương vị vào cục diện hiện nay

"Là người nào? Là người nào đã hạ thủ, thật sự là độc ác a!" Tứ di nương khoa trương hô lên, vết thương trên người Lưu châu rốt cuộc cũng làm cho người ta có chút sợ hãi, ngày thường tuy các chủ tử cũng trút giận lên các nha đầu, nhưng cũng chưa ai từng nặng tay như vậy.

Lão phu nhân cả kinh, tuy nói trong lòng bà ta vẫn không tin rằng Nhị di nương có thể động thủ được như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn không nói nên lời, vì cũng không thể nói rằng Lưu Châu tự mình làm. Nên giờ đây, biểu tình trên mặt mọi người đều khác nhau.

Trong lòng Nạp Lan Tĩnh thật sự hết sức tán thưởng Lưu Châu, đúng là thủ đoạn tốt, nhưng đối với chính nàng cũng không đến nỗi tệ, nếu không, người như vậy thật sự rất khó đối phó, mà Lưu Châu này, lại dùng biện pháp hạ thủ trên người mình để vu oan cho người khác, thật sự là biện pháp này quá khắc nghiệt.

"Đây là có chuyện gì!" Nạp Lan Diệp Hoa cưỡng ép nộ khí, hướng về phía Nhị di nương hô to.

"Lão gia!" Nhị di nương hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt không dám tin nhìn Nạp Lan Diệp Hoa.

"Lão gia, người đừng tức giận" Lưu Châu gắt gao lôi kéo tay Nạp Lan Diệp Hoa, "Nô tỳ bất quá chỉ là hạ nhân, nếu lão gia vì nô tỳ mà tức giận, bất hòa cùng các chủ tử, tội này nô tỳ dù có chết vạn lần cũng không thể hết được" Lưu Châu ráng chống đỡ thân mình kéo tay Nạp Lan Diệp Hoa, mở miệng nói, khẩn cầu Nạp Lan Diệp Hoa. Luận về vẻ nhu tình, nàng ta thật không thua gì Nhị di nương.

"Ngươi!" Nạp Lan Diệp Hoa thở mạnh, nữ tử như vậy bảo hắn phải làm như thế nào đây.

"Thiếp thân nghĩ rằng mình đã được gả đi, dù danh không chánh ngôn không thuận, dù là thân phận thấp hèn, nhưng cũng không thể để mình xấu hổ thêm được nữa" Hai mắt Lưu Châu đẫm lệ mông lung nhìn Nạp Lan Diệp Hoa, giống như trong trời đất này chỉ có hai người bọn họ.

"Ngươi nói cái gì?" Lão phu nhân cực kỳ phẫn nộ, rốt cục vẫn là hồ ly tinh, như vậy mà cũng có thể nói ra được, quả thực so với Tứ di nương xuất thân ca kỹ kia còn hạ lưu hơn.

"Lão gia, nô tỳ đáng chết, nô tỳ nguyện chết để tạ tội" Lưu Châu đột nhiên giật mình, giống như bị kinh hách, thân thể run bần bật.

"Không, ngươi không có" Nạp Lan Diệp Hoa nhẹ nhàng ôm Lưu Châu vào ngực, ánh mắt nồng đậm tha thiết.

Chỉ có Cung thị trong mắt tràn đầy nước, nàng giống như được đưa về nhiều năm về trước, khi đó chính nàng cũng từng được người đàn ông này ôm vào trong ngực như vậy.

"Được rồi, chúng ta trở về thôi!" Nạp Lan Diệp Hoa ôm lấy Lưu Châu, sai người đi mời đại phu trực tiếp đến viện Lưu Châu, sợ nàng ta bị lạnh nên quấn chăn thật kỹ vào người.

"Lão gia!" Nhị di nương ôn nhu mở miệng, nhưng cũng không gọi được Nạp Lan Diệp Hoa, chỉ còn nhìn về bóng dáng hắn.

"Về sau nếu Lưu Châu còn bị thương tổn, ngươi đừng trách ta không để ý gì đến tình cảm ngày xưa!" Nạp Lan Diệp Hoa đột nhiên dừng bước, lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi sải bước rời đi.

"Lão gia!" Nhị di nương thấy hắn đi càng ngày càng xa, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, Nạp Lan Tĩnh biết rằng việc này Nhị di nương khẳng định là không hề động thủ, vì nàng muốn ở trước mặt Nạp Lan Diệp Hoa bày ra bộ dạng nhu nhược, muốn ở trước mặt lão phu nhân bày ra bộ dạng lễ nghĩa, nên tự nhiên là sẽ không ở trước mặt mọi người mà bày ra sự tình này, chẳng qua là do Nạp Lan Diệp Hoa không tin tưởng nàng ta.

"Nhị di nương đang bị động thai, nên nghỉ ngơi cho tốt đi, về sau cũng đừng lại làm ra sự tình kinh động như vậy nữa!" Cung thị đã sớm khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh, nhìn Nhị di nương một cái, liền không cần phải nhiều lời.

"Mẫu thân, con dâu xin lui trước!" Cung thị phúc thân rồi liền mang mọi người rời đi.

"Lão phu nhân, Khanh nhi khổ quá, con tận tâm tận lực hầu hạ lão gia nhiều năm như vậy, cuối cùng lại bị một nha đầu vừa làm lẽ chải tóc không lâu khi dễ, đến tột cùng Khanh nhi đã làm chuyện gì sai sao!" Nhị di nương thấy mọi người rời đi, lập tức khóc rống trước mặt lão phu nhân.

"Ngươi không sai, sai là ở chỗ Hoa nhi, bị một nô tỳ mê hoặc thành dạng này, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ làm chủ cho ngươi, qua mấy người nữa sinh con xong, liền cho ngươi lên làm quý thiếp, đến lúc đó đừng nói là vài thông phòng, cho dù là vài di nương kia, cũng không thể ở trước mặt ngươi làm càn được!" Lão phu nhân dường như đã hạ quyết tâm.

"Lão phu nhân hiểu lòng thiếp là được, chính là nếu không có tâm của lão gia, Khanh nhi có năng lực gì làm quý thiếp chứ, hơn nữa, phu nhân bên kia chắc gì sẽ đồng ý!" Nhị di nương mặc dù đang thực vui mừng, nhưng rốt cuộc vẫn mang vẻ mặt ủ dột.

"Hừ, ngươi yên tâm, mẫu bằng tử quý là đạo lý xưa nay không hề thay đổi, Cung thị nếu không đồng ý sẽ gánh trên lưng tội danh ghen tị, còn hồ ly tinh kia, ta nhất định sẽ làm cho nó thật dễ chịu" Trong mắt lão phu nhân lộ tinh quang, nói với Nhị di nương vài đôi câu, rồi hai người đều lộ ra ý cười ngoan độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro