Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sakura xem xét kỹ lưỡng biểu đồ lộn xộn của các sự kiện với đôi mắt nheo lại, dành một chút thời gian để cân nhắc tất cả các lựa chọn của mình trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.

"Đây."

"Quá sớm," Obito và Itachi đồng thanh.

"Cái gì- tại sao?" cô quay lại đối mặt với họ, bối rối. "Chúng ta càng nhanh chóng thoát khỏi Danzo thì càng tốt, phải không? Tháng này là tháng ổn định nhất, không có vấn đề gì trong và ngoài làng Konoha phải giải quyết chung với cái chết của ông ta."

Itachi nhẹ nhàng gõ vào hàng phía trên nơi cô đang chỉ vào. "Đúng, nhưng Danzo vẫn chưa thể hiện sự quan tâm công khai nào đến các vấn đề của gia tộc Uchiha. Giết ông ta sớm có thể khiến Đệ Tam thực hiện các biện pháp tương tự sau này."

"Nhưng năm sau là năm anh gia nhập Anbu," cô cau mày chỉ ra. "Anh sẽ buộc phải làm việc với Root một lần nữa."

"Không sao, Sakura," anh trấn an. "Có một số thứ không cần phải ngăn cản."

"Tôi đồng ý," Obito gật đầu, khoanh tay. "Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng thời điểm tốt nhất để giết Danzo là ngay trước vụ thảm sát ban đầu. Đệ Tam sẽ quá bận rộn với các vấn đề của gia tộc, và sự tập trung của ông ấy sẽ bị dãn ra. Cậu nghĩ sao, Kakashi?"

Kakashi vuốt quai hàm của mình một cách thận trọng. "Sáu tháng trước đó cũng khá hợp lý, vì đó là thời điểm Danzo cử tôi đi ám sát Đệ Tam."

"Cái gì?" Sakura hét lên vì kinh ngạc, quay sang trố mắt nhìn anh. "Nghiêm túc?"

"Giống như Itachi, ta cũng là một người đi trước trong Root," anh nói một cách thản nhiên, viết 'Danzo cố gắng tấn công Hokage' ở dưới năm đó trên biểu đồ. "Sarutobi cuối cùng có thể đã tha thứ cho ông ta, nhưng một cái chết không đúng lúc ngay sau khi phát hiện ra sự phản bội của ông ta... có thể ngài ấy sẽ bỏ qua nó."

"Ông ấy có thể có, hoặc có thể không," Jiraiya cắt ngang. "Sensei đã để mặc rất nhiều thứ trôi qua trong những năm sau cái chết của Minato, nhưng ông ấy lại tỏ ra ngây thơ một cách ngoan cố khi nói đến Danzo, giống như ông ấy với Orochimaru. Đó không phải là sự đặt cược an toàn nhất."

Sakura xoa bóp thái dương của mình bằng những ngón tay phủ chakra, cố gắng ngăn chặn cơn đau đầu sắp xảy ra. "Kami, tại sao giết một người đàn ông lại phức tạp như vậy?"

"Bởi vì người đàn ông đó đã nhúng bàn tay bẩn thỉu vào mọi kế hoạch chính trị mà cô có thể nghĩ đến," Jiraiya nói với vẻ mặt nhăn nhó. "Và bất kể những thay đổi như thế nào, bọn ta muốn giữ dòng thời gian nguyên vẹn nhất có thể để cô có thể điều hướng những gì sẽ xảy ra."

"Tôi hiểu rồi," cô khẽ bực tức, thả tay xuống.

"Tôi vẫn nghĩ rằng chờ đợi sẽ có lợi cho em," Obito nói. "Danzo có thể là mấu chốt quan trọng, nhưng gốc rễ của cuộc đảo chính bắt đầu từ trong gia tộc."

Sakura cảm thấy bụng mình quặn lại vì sợ hãi. "Ý anh là cuộc đảo chính vẫn có thể xảy ra ngay cả khi tôi giết Danzo thành công?"

"Nó sẽ không phát triển nhanh chóng, và có thể không phát triển theo cách như trước đây, nhưng một cái gì đó sẽ bị phá vỡ," Obito nói đơn giản. "Danzō chỉ là một nhân tố bên ngoài thao túng gia tộc để phù hợp với nhu cầu của ông ta. Có lẽ Đệ Tam có thể xoa dịu Uchiha theo thời gian, nhưng mầm mống của sự ngờ vực đã có từ lâu trước khi tôi thả Cửu Vĩ về Konoha."

"Vậy thì tôi phải sửa điều đó như thế nào?" cô nghẹt thở, cảm thấy vô vọng.

Hang động chìm vào sự im lặng dày đặc vì không ai lên tiếng, và Sakura nhìn lại bốn shinobi trước mặt, không thể tin rằng không tìm được một giải pháp khả thi nào.

"Em cần phải cứu một người."

Mọi con mắt đều đổ dồn về phía Itachi, người phá vỡ sự im lặng, vẻ mặt của anh nghiêm nghị và vững vàng.

"Tôi đã luôn nghĩ về cách mà vụ thảm sát có thể diễn ra theo cách khác," anh tiếp tục, một làn khói buồn thoáng qua trong mắt của anh. "Và tôi tin rằng chỉ có một người có thể cứu Uchiha, bất kể em có thành công trong việc giết Danzo hay không. Nếu em có thể cứu cậu ấy, toàn bộ lịch sử sẽ thay đổi."

Một cơn rùng mình chạy dọc cột sống của Sakura khi cô nắm bắt lời nói của anh. "Ai?"

"Uchiha Shisui."

--------------------------------------------------

Shisui hắt hơi đau đớn vào tấm khăn trải giường mỏng của bệnh viện, càu nhàu khi cử động chạm vào xương sườn bị gãy của anh. Trước đó, y nhẫn đề nghị cho anh thuốc giảm đau, nhưng anh đã từ chối.

Điều gì sẽ xảy ra nếu anh bị tấn công một lần nữa và không thể di chuyển? Danzō đã khiến anh mất cảnh giác, nhưng anh sẽ tự nguyền rủa mình nếu anh để nó xảy ra lần thứ hai.

"Không bao giờ là quá muộn để yêu cầu morphin," Itachi nhận xét, đưa cho anh một chiếc khăn giấy.

Shisui xì mũi, một tay ôm lấy lồng ngực đau nhức. "Im đi, 'tachi. Cậu có ở đây để báo cáo cho tôi hay không?"

Thở dài, Uchiha trẻ tuổi rút ra một tập tài liệu mỏng, và đặt nó vào lòng của Shisui. "Đó là tất cả những gì họ tìm thấy. Cơ thể của Danzo vẫn còn mất tích, và Root đã phân tán."

Lật tập tài liệu với các trang thưa thớt, anh dừng lại ở bản vẽ toàn thân, được thực hiện dựa trên thông tin mà anh đã báo cáo với Hokage hai ngày trước. Nó hoàn toàn không có gì hữu ích ngoại trừ thân hình nhỏ bé bí ẩn của Anbu và chiếc mặt nạ trắng của cậu ta.

"Hokage-sama đang nghi ngờ đó là con rối của con người?" anh hỏi, đọc qua các ghi chú bổ sung ở bên cạnh. "Hoặc một xác chết Edo Tensei?"

"Đó là lời giải thích tốt nhất mà chúng ta có vào lúc này," Itachi gật đầu. "Konoha không có thành viên nào với ngoại hình và kỹ năng đó, và điều này sẽ giải thích cách cậu ta được triệu hồi ngược hiệu quả đến vậy. Phải có một người nào đó ở bên ngoài điều khiển Anbu đó thông qua kinjutsu."

"Không phải triệu hồi," Shisui nói khẽ, nhớ lại ký ức về cuộc gặp gỡ của họ với sự rõ ràng tuyệt đối. "Cách cậu ta biến mất... nó gần như giống hệt người đàn ông đó."

Cả hai Uchiha nhìn nhau khi sự im lặng lắng đọng trong phòng bệnh, và Shisui nhìn thấy sự hiểu rõ trong mắt của Itachi.

Ba tháng trước, một người đàn ông đeo mặt nạ tự xưng là Uchiha Madara đã tiếp cận họ ngay bên ngoài khu nhà, hoàn toàn vượt qua hàng rào phòng thủ của Konoha mà không bị phát hiện. Trong khi Shisui có thể khẳng định một cách hợp lý rằng không đời nào tổ tiên sáng lập làng của họ vẫn còn sống sau ngần ấy năm, nhưng không thể phủ nhận hình mẫu Mangekyō Sharingan khác biệt của hắn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Shisui biết rằng đây chính là người đã thả Cửu Vĩ về Konoha tám năm trước, giết chết Đệ Tứ trong quá trình này.

Cuối cùng, người đàn ông đeo mặt nạ để lại cho họ lời cảnh báo về cuộc đảo chính Uchiha sắp xảy ra và lời đề nghị bắt đầu lại một lần nữa, trước khi hắn biến mất trong vòng xoáy của Sharingan - một nhẫn thuật thời-không không giống bất cứ thứ gì mà Shisui từng thấy trước đây.

"Vì vậy, người đó có phải là chủ mưu thực sự hay không... chúng ta không thể đặt nó ngoài phạm vi khả năng," Itachi nói nhẹ nhàng.

Shisui nắm chặt tay. "Vậy thì tại sao cậu ta lại cứu tôi?"

Một sự phô trương quyền lực? Từ chối để Sharingan rơi vào tay Danzo? Để lấy được lòng tin của anh?

"Chúng ta sẽ xem xét sau," Itachi thì thầm. "Kakashi-taichō và một vài đội khác đã được cử đi do thám. Chỉ có thể hi vọng rằng họ sẽ tìm thấy một cái gì đó."

Đó là những lời vô nghĩa, vì cả Itachi và Shisui đều biết rằng sẽ chẳng còn gì sót lại khi đối mặt với những kỹ thuật Sharingan cấp cao như vậy. Và với tư cách là người chứng kiến cả hai hành động, anh hiểu rằng họ sẽ không bao giờ được tìm thấy trừ khi họ muốn.

"Còn phòng thí nghiệm thì sao?" anh hỏi, chỉ vào mắt phải của mình, "Liệu họ có thể theo dõi chakra ngoại lai trong hệ thống của tôi không?"

Itachi lắc đầu. "Chakra chữa bệnh không có dấu vết nhận dạng."

Anh thở dài trong thất bại.

Trước sự bối rối trước đó của Shisui, người bác sĩ đầu tiên mà anh gặp đã không thể suy luận chính xác tình trạng cấy ghép của anh, nói rằng không có gì khác biệt với mắt của anh ngoài một số chứng viêm.

Vẻ mặt nghi ngờ của Sarutobi hướng đến anh khiến Shisui liên tục thề rằng anh thực sự bị Danzo tấn công.

Anbu chết tiệt đó đã thực hiện một công việc liền mạch như vậy để chữa lành cho anh, điều đó gần như đã khiến anh phải có một chuyến đi đến T&I. Rất may, một bác sĩ trình độ cao hơn đã đến để đánh giá lần thứ hai, và xác nhận rằng một vài dây thần kinh trong mắt anh có vẻ thô và mới.

"Cấy ghép mắt không phải là ca phẫu thuật khó, nhưng tôi chưa bao giờ thấy một ca nào được thực hiện ở mức độ thành thạo như thế này trong một khoảng thời gian ngắn như thế," bác sĩ báo cáo sau đó, lông mày nhíu lại. "Bất cứ ai chữa lành cho Uchiha-san, rõ ràng là họ có kiến thức sâu rộng về Sharingan và các đặc tính thần kinh độc đáo của nó."

Có lẽ người đó chính là một Uchiha, đã không nói ra.

Bác sĩ tiếp tục, "có một số ít người trong chúng ta được thanh lọc để cấy ghép nội tạng, nhưng tất cả đều được tính đến và không phù hợp với các mô tả thể chất mà ngài đã đề cập, Hokage-sama."

Sarutobi cuối cùng đã để anh yên bình sau đó, để Shisui một mình, hồi phục và chuẩn bị cho những gì xảy ra tiếp theo.

Bởi vì công việc của anh còn lâu mới kết thúc.

Bây giờ Danzō đã chết, Sarutobi muốn đàn áp Uchiha càng sớm càng tốt, điều đó có nghĩa là đi theo kế hoạch ban đầu - Kotoamatsukami của Mangekyō Sharingan của anh.

Ngay sau khi anh hồi phục, tất cả các trưởng lão, nhà lãnh đạo và shinobi đang hoạt động trong gia tộc sẽ được tập hợp trong một cuộc họp đình chiến với Hokage. Chỉ có hội nghị thượng đỉnh đó mới là một mưu mẹo để Shisui thi triển Ảo thuật tối thượng của mình, từ từ thay đổi những kinh nghiệm và ký ức trong quá khứ của họ cho đến khi không có gì ngoài lòng trung thành không thể phá vỡ với ngôi làng.

Sau đó, nó cuối cùng sẽ kết thúc.

Shisui siết chặt bản báo cáo, nhìn chằm chằm vào Anbu vô danh. Anh tự hỏi cảm giác hòa bình thực sự một lần trong đời sẽ như thế nào, không phải bị giằng xé giữa gia tộc và ngôi làng của anh.

"Nó sẽ hoạt động," Itachi đột nhiên nói, như đọc được suy nghĩ của anh. "Đừng lo lắng, và chỉ cần sớm hồi phục."

"Tôi ước nó dễ dàng như vậy," anh càu nhàu. "Bây giờ chúng ta có một kẻ thù khác để đề phòng."

"Chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu với cậu ta vào lần sau," Itachi nói.

Shisui nhìn lên, do dự. "Itachi, nếu cậu gặp Anbu đó một mình, hãy hứa với tôi rằng cậu sẽ không giao chiến với cậu ta một cách liều lĩnh. Cậu ta mạnh mẽ một cách nguy hiểm, và nếu cậu ta thực sự làm việc với người đàn ông đeo mặt nạ đó..."

Itachi im lặng, nhìn qua anh với đôi mắt thấu hiểu. "Tuy nhiên, cậu không tin điều đó."

Trong lòng anh thở dài, ký ức về cuộc gặp gỡ của họ lại hiện lên trong đầu anh và lời nói về sự cống hiến của Anbu vang lên một cách rõ ràng.

"Hãy tin vào khả năng của anh và tin vào Konoha. Chúng ta không thể có một cuộc chiến tranh nào khác nổ ra."

"Tôi không biết," anh nói thành thật, mệt mỏi dựa vào giường. "Không còn gì có ý nghĩa nữa."

Ba tiếng gõ cửa khiến cả hai giật mình chú ý, đôi mắt của họ lúng túng hướng về phía âm thanh khi một khuôn mặt quen thuộc đang ló đầu vào khung cửa mở.

"Aniki?"

"Vào đi, Sasuke!" một giọng nói quen thuộc khác vang lên trong hành lang. "Chúng ta đã đứng ở đây mười lăm phút!"

Sasuke đỏ mặt, định quay lại nói với bất cứ ai đứng sau cậu thì một bàn tay khác nắm lấy cánh cửa đang mở hé, và đẩy nó sang một bên.

"Sakura!" Sasuke càu nhàu trong tiếng rên rỉ. "Tớ đã nói chúng ta nên chọn thời điểm thích hợp để vào!"

"Và đứng ngoài cửa thêm mười lăm phút nữa?" Sakura phản bác, nhướng mày. "Không ai có thời gian cho điều đó."

"Sasuke-chan và Sakura-chan!" Shisui vui mừng gọi, sự cảnh giác trước đó của anh mất dần để dễ dàng thoải mái khi họ bước vào. "Hai người đến thăm tôi?"

Sasuke khoanh tay. "Em đến để gặp ani-"

Sakura đập vào vai cậu trước khi cậu có thể nói hết câu. "Tất nhiên là chúng em đến thăm anh rồi. Sasuke không thể ngừng nói về việc cậu ấy nhớ anh như thế nào."

"Thật sao? Oho, tôi biết em yêu quý tôi mà!" anh nói trong nước mắt, môi nhếch lên thành một nụ cười trêu chọc. "Tôi rất cảm động!"

Nếu có thể, mặt Sasuke thậm chí còn đỏ hơn trước. "Hãy im lặng và cầm lấy cái này!"

Cậu ném một túi giấy nhỏ lên đùi anh, suýt chút nữa đã làm rơi tập tài liệu quan trọng mà Shisui kín đáo giấu đi, và ngạc nhiên khi thấy cái túi ấm áp với một mùi thơm phức quen thuộc.

"Đây có phải là taiyaki không?" giọng anh đầy phấn khích, mở cái túi thấy món bánh hình cá yêu thích của mình bên trong. "Cho tôi?"

"Nó sẽ ngon hơn nếu Sasuke không đợi bên ngoài cánh cửa," Sakura đảo mắt xen vào, đưa cho Itachi một cái túi đồ ăn khác. Nó có logo quen thuộc của cửa hàng dango yêu thích của anh ấy. "Cái này là của anh, Itachi-san."

"Đến đây và chấp nhận cái ôm biết ơn của tôi, Sasuke!" anh vui vẻ gọi, dang ra với cậu bé.

"Không. Không cần!" Sasuke nhảy ra phía sau anh trai mình, coi anh ấy như một lá chắn. "Hãy ôm Sakura! Đó là ý tưởng của cậu ấy!"

Shisui giả vờ. "Boohoo, Itachi, otouto của cậu không muốn ôm tôi."

Thay vì trả lời anh, Itachi quay sang nhìn chằm chằm vào Sakura, đồng thời lấy một xiên dango. "Áo của em... có thật không?"

Shisui nhìn theo ánh mắt của Itachi, nhận thấy chiếc áo phông màu vàng neon của cô, rõ ràng là kích cỡ quá lớn, với các chữ cái màu đen nguệch ngoạc ở phía trước, được viết bằng bút lông.

Tình nguyện viên của Bệnh viện Konoha - Hãy hỏi tôi bất cứ điều gì! Tôi ở đây để giúp bạn!

"Thật không may," Sakura thở dài, nhìn chằm chằm xuống chiếc áo của chính mình. "Xin hãy nói với ban quản lý, nó trông thật ngu ngốc, họ không nghiêm túc cân nhắc những nhận xét của em."

Shisui cười khúc khích, cảm thấy xương sườn của mình đau nhức khi anh cố gắng nhịn cười, và ngay cả Itachi cũng trông rất thích thú.

"Ổn thôi," Sakura không biểu cảm. "Anh có thể cười. Nó buồn cười."

Luồng sát khí nhẹ xung quanh cô chỉ ra rằng anh nên làm bất cứ điều gì khác ngoài việc cười, nhưng Shisui không thể kiềm chế được nữa. Anh cười trong đau đớn, ho xen lẫn giữa những nhịp thở gấp gáp.

"Ow, ow, xin lỗi, Sakura-chan," anh lau mặt, thấy những giọt nước mắt ở khóe mắt khi anh bình tĩnh lại. "Tôi sẽ nói một vài lời tốt đẹp trong khi tôi ở đây."

"Làm ơn," cô nói. "Em đã mặc chiếc áo này vào mỗi cuối tuần trong ba tháng và em không thể phàn nàn gì cả."

"Em vẫn chưa được học việc dưới một ninja y tế?" Itachi hỏi, rõ ràng đã biết hoàn cảnh hiện tại của cô.

Sakura lắc đầu. "Họ nói với em rằng em không thể chính thức bắt đầu cho đến khi em tốt nghiệp. Điều đó ổn thôi, vì em chỉ có thể dành hai giờ vào mỗi thứ bảy cho việc này." Cô liếc nhìn đồng hồ. "Em thực sự phải đi gặp Naruto sớm."

"Naruto-chan đâu?" anh hỏi, tò mò tại sao cậu bé tóc vàng không ở cạnh họ ngay từ đầu.

"Cuộc gặp hàng tuần với Hokage," Sasuke trả lời. "Cậu ấy đang cố gắng trốn bữa tối với bọn em tại khu nhà, vì vậy Sakura sẽ tìm cậu ấy trước khi cậu ấy trốn thoát."

Shisui có thể thông cảm với cậu bé. Anh rất thích ở bên cạnh Itachi, nhưng nếu anh phải ăn cùng bàn với Uchiha Fugaku, anh cũng muốn chạy trốn.

"Sakura-san, có việc tôi muốn nhờ em trước khi em đi," Itachi nói, đứng dậy và ghé sát vào tai của Sakura. Anh thì thầm một cái gì đó, cẩn thận che miệng để Shisui không thể đọc được khẩu hình. Đôi mắt cô sáng lên với sự hiểu rõ khi Itachi lùi lại, và cô gật đầu.

"Tất nhiên rồi! Em rất vui khi được hỗ trợ," cô nói với một nụ cười, có cảm giác hơi giống cá mập. Cô nhanh chóng thu dọn giấy, ném vào thùng rác phía sau cô, và đi ra cửa. "Sasuke, tớ sẽ gặp cậu sau. Itachi-san và Shisui-san, bảo trọng!"

Shisui hơi choáng váng trước sự rời đi vội vàng của cô. "Sakura-chan, tạm biệt-"

Cánh cửa đóng sầm lại, cắt ngang lời tạm biệt của anh, và để lại căn phòng trong im lặng.

Anh nheo mắt nhìn Itachi. "Cậu nói gì với em ấy?"

Itachi chỉ nhún vai.

Mười phút sau, một ninja y tế gõ cửa. "Uchiha-san, tôi mang một số thuốc giảm đau cho anh."

Bắn một cái nhìn gay gắt về phía Itachi, người đã tạo khoảng trống để cô gái tiếp cận thuận lợi, Shisui chỉ có thể càu nhàu trong lòng về việc người em họ phản bội vượt quá ranh giới của họ.

Anh vẫn đảm bảo nói với y nhẫn rằng những chiếc áo tình nguyện của họ nhìn ngu ngốc như thế nào.

--------------------------------------------------

Uchiha Sasuke là một cậu bé hoàn toàn tin tưởng vào câu nói - nói ít đi và làm nhiều hơn.

Từ khi mới năm tuổi, cậu đã biết anh trai mình được coi là một trong những shinobi mạnh nhất và triển vọng nhất ở Konoha. Cậu muốn lớn lên và trở thành người có kỹ năng và được tôn trọng như Itachi, thậm chí có thể vượt qua anh vào một ngày nào đó. Cậu có thể chưa có kế hoạch cụ thể cho ước mơ của mình, nhưng cậu biết cách tách mình ra khỏi những kẻ lười biếng không có động lực và không coi trọng Học viện một cách nghiêm túc.

Đó là lý do tại sao khi cậu thấy mình được một cô bé tóc hồng tiếp cận, kéo theo một cậu bé tóc vàng với lời tuyên bố về tình bạn trên môi, cậu đã ngay lập tức từ chối.

Cậu có thể không biết tên của họ, nhưng Sasuke đã để ý mọi học sinh trong lớp mình và phân loại họ thành tốt và xấu ngay từ ngày đầu tiên.

Và hai người này chắc chắn rơi vào tình trạng xấu.

Cô bé dường như bị quấy rầy bởi những cơn mê man ngẫu nhiên, ngủ gật vào ngày đầu tiên đến lớp, và liên tục gặp rắc rối vì sự thiếu tập trung của mình. Mặt khác, cậu bé tóc vàng lại hỗn xược và hiếu động, nhưng không có động lực để thực hiện công việc của mình nếu nó không bao gồm việc chơi khăm ai đó trong quá trình này. Cậu bé đã lớn tiếng về việc muốn trở thành Hokage, nhưng không bao giờ chăm chỉ cho điều đó.

Những loại người này, Sasuke quyết định, không xứng đáng với thời gian hay nỗ lực của cậu, cũng như họ sẽ không giúp ích bất cứ điều gì trong quá trình trưởng thành của cậu với tư cách là một shinobi.

Vì vậy, cậu khoanh tay và cau mày đầy đe dọa như một đứa trẻ năm tuổi có thể. "Tôi không quan tâm đến những người yếu đuối."

Người có ria ngay lập tức bùng nổ trong sự phản đối, đôi mắt xanh sáng với sự giận dữ, nhưng cô bé chỉ đơn giản là mỉm cười. Cô nghiêng đầu, tư thế hoàn toàn bình tĩnh khi nhìn cậu.

"Chiến đấu với tớ đi, Uchiha Sasuke."

Đó là một yêu cầu đã thay đổi những ngày ở Học viện của cậu mãi mãi, đặc biệt là khi cậu tỉnh dậy vào ngày hôm sau mà không nhớ mình đã về nhà bằng cách nào. Nếu không phải vì những vết bầm tím trên cơ thể, hay vết thương khiến cậu đau đớn, cậu sẽ không bao giờ tin rằng cậu thực sự đã chiến đấu với cô bé đó ngày hôm qua.

Và thất bại.

Cậu đã thua.

Sasuke úp mặt xuống gối và hét lên, biết ơn vì Itachi đã ra ngoài làm nhiệm vụ và không thể nhìn thấy cậu trong bộ dạng không rõ ràng như vậy, nhưng điều đó không ngăn mẹ cậu cho cậu một ánh nhìn hiểu biết trong bữa sáng.

"Những người bạn của con, Sakura-chan và Naruto-kun đã đưa con về nhà vào tối hôm qua," bà tiết lộ với một nụ cười ẩn ý. "Đừng quên cảm ơn họ vào ngày hôm nay."

Từ đó, bạn bè, đã làm cậu rung động một chút. Trong khi gia tộc Uchiha là một trong những gia tộc lớn nhất trong làng, không có nhiều trẻ con trong gia tộc bằng tuổi cậu, và cậu lớn lên gắn bó với Itachi và Shisui cho đến khi cậu không thể nữa. Người bạn cùng tộc duy nhất khác mà Sasuke có thể khẳng định tình bạn là một cậu bé tên Ichirō, người đã mất cha mẹ trong cuộc tấn công Cửu Vĩ, và lớn lên chơi với Sasuke.

Cho đến khi cậu ấy cũng bắt đầu biến mất một vài tháng trước khi Sasuke bước vào Học viện, rời đi như thể tình bạn của họ không quan trọng chút nào.

Điều tồi tệ nhất là khi cậu cố gắng nhìn thấy thoáng qua Ichirō xung quanh làng, cậu bé đã hành động như thể cậu ấy không biết Sasuke là ai.

"Họ không phải là bạn của con," cậu trả lời cứng nhắc, chọc đũa vào lòng đỏ trứng của mình.

"Chà, ta nghĩ sẽ rất tuyệt nếu hai người đó trở thành bạn bè của con," Mikoto nói một cách ấm áp. "Con không phải gặp họ hàng ngày từ bây giờ sao?"

Sasuke kinh ngạc đánh rơi đũa của mình, hoàn toàn quên mất vụ cá cược nhỏ của họ.

"Nếu tớ thắng, cậu phải gặp tớ và Naruto tại Sân tập số Ba hàng ngày sau khi Học viện kết thúc! Mỗi ngày cho đến khi cậu có thể đánh bại tớ!"

Kami, cậu phải gặp hai tên ngốc đó mỗi ngày?

Nhanh chóng xử lí xong bữa sáng, Sasuke chạy về phòng, dự định luyện tập càng nhiều càng tốt để trả thù. Đó chắc là một sự may mắn, phải không? Không thể nào cậu có thể thua cô bé đó thêm lần nữa.

Trái với suy nghĩ mơ hồ của Sasuke, cậu đã thua cô bé hai lần liên tiếp.

Và cậu cứ tiếp tục thua cuộc.

Một tháng sau cuộc gặp gỡ của họ, Sasuke yêu cầu biết bí mật về sức mạnh của cô là gì. Tất cả mọi thứ cậu thử chỉ dẫn đến thua cuộc nhiều hơn, và Sasuke biết rằng cậu không phải là một kẻ lười biếng luyện tập, đặc biệt là so với một người không đến từ một gia tộc shinobi. Có phải cô có một Huyết Kế Giới Hạn bí mật? Một tổ tiên danh giá? Một cấm thuật?

Cô nhìn cậu với một nụ cười khó hiểu. "Không có bí mật."

Sasuke từ chối tin cô, tất nhiên. Không có cách nào có thể.

Một năm sau khi cậu hỏi câu đó, Sasuke cuối cùng đã tự tìm ra câu trả lời cho chính mình - hoàn toàn tình cờ. Itachi sắp trở về nhà sau một nhiệm vụ kéo dài hai tháng, và Sasuke quyết định lẻn ra ngoài để làm anh bất ngờ ở cổng. Bức thư cậu nhận được không xác định chính xác thời gian Itachi sẽ về, nhưng anh đã hứa rằng anh sẽ về nhà vào thời điểm Sasuke thức dậy vào buổi sáng, điều đó có nghĩa là vài giờ trước bình minh.

Sasuke chưa bao giờ thức trắng đêm trước đây, nhưng cậu không nghĩ nó lại khó đến vậy. Sự phấn khích khi nhìn thấy anh trai mình chắc chắn sẽ giữ cho cậu tỉnh táo.

Với ý nghĩ đó, Sasuke đã cẩn thận lẻn ra khỏi khu nhà sau khi ngủ một vài giờ ban đầu, đi qua các sân tập thay vì con đường chính để tránh bất kỳ lính canh nào, đến khi cậu nhìn thấy một cái đầu hồng quen thuộc.

Cậu dừng lại, không dám di chuyển vì sợ rằng cậu đã rơi vào một loại genjutsu nào đó, không thể tin rằng Sakura sẽ ở trong một sân tập xa xôi như vậy vào giữa đêm.

Tuy nhiên, cô đã ở đó.

Khi giữ nguyên hoặc chớp mắt trong năm phút dường như vẫn chưa thoát khỏi ảo ảnh về cô, Sasuke cho rằng rốt cuộc thì đôi mắt của cậu không đùa với cậu. Cẩn thận và lặng lẽ nhất có thể, cậu lại gần hơn, trốn đằng sau một bụi cây để có được cái nhìn rõ hơn về những gì đang xảy ra.

Sakura đang tập một sự kết hợp taijutsu này đến sự kết hợp khác, trông rất mệt mỏi, đầy bụi bẩn và mồ hôi, Sasuke cảm thấy bị sốc khi nhìn thấy nó. Ngay cả sau một năm luyện tập cùng nhau, cậu cũng chưa bao giờ thấy cô bị thương, mệt mỏi đến mức như vậy. Nhìn cô vào thời điểm này, cậu biết cô chắc hẳn đã phải ở ngoài đây hàng giờ rồi. Cô không đi ngủ chút nào sao?

Kết thúc các kata, cô chuyển sang tập luyện sức mạnh, dùng những cái cây gần đó như một mỏ neo để kéo căng cơ bắp của cô, kéo bằng một sợi dây đàn hồi. Ngay sau đó, cô chuyển đến vũ khí, sử dụng một số ít kunai và senbon tấn công các mục tiêu luyện tập, trước khi đặt chúng lên dây và bắn chúng vào chính bản thân trong một bài tập né tránh. Khi một thanh kunai đặc biệt nhanh chém được cô, Sasuke gần như hét lên khi thấy máu chảy ra từ cổ cô. Cậu đứng đơ tại chỗ, kinh hoàng khi Sakura dùng bàn tay màu xanh lá cây rực rỡ chạm vào vết thương, rít lên vì đau đớn khi cô lăn lộn trên mặt đất. Thời gian dường như kéo dài vô tận khi cậu chờ đợi với hơi thở dồn dập, tự hỏi liệu vết thương đã làm phiền cô như thế nào.

Cậu biết Sakura chỉ đang học cách trị thương. Cô có thể đã luyện tập với cậu và Naruto sau các buổi tập của họ, nhưng rõ ràng là cô không đủ tốt để chữa lành hoàn toàn cho bản thân mình.

Tuy nhiên, ngay cả khi bị thương, Sakura vẫn tiếp tục tập luyện. Sau đó, cô dùng một miếng gạc dày quấn quanh cổ mình và tiếp tục như thể không có gì đáng lo ngại.

Và Sasuke, đã quên mất ý định ban đầu của mình khi lẻn ra ngoài, theo dõi trong vài giờ tiếp theo, khi Sakura tiếp tục tập hết bài tập này đến bài tập khác. Có lúc, dường như cô đã căng thẳng rất nhiều đến mức nôn ra máu, chỉ kịp đi được ra rìa bờ sông trước khi ngã ngửa và thở hổn hển vì đau.

Sau đó, mặt trời bắt đầu mọc.

Sakura uể oải thu dọn đồ đạc, dọn dẹp vũ khí của mình ở bờ sông trước khi phóng về phía con đường đất. Cảm thấy cơ thể của cậu phản kháng sau khi giữ nguyên một tư thế cả đêm, Sasuke nhanh chóng chạy theo cô, hoang mang và lo lắng rằng cô có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Bây giờ là gì?

Cậu theo sau ở một khoảng cách khá xa, nhận thấy rằng bất cứ nơi nào cô đi, Sakura đều tự tin đi về hướng của mình. Rõ ràng là cô biết rõ khu rừng này hơn nhiều so với cậu, và kết luận rằng đây không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên một lần. Sau mười phút, cuối cùng họ cũng đã quay trở lại đường làng, và Sakura đi vào cánh cửa bên của một tòa nhà lớn màu trắng.

Trong giây lát bối rối trước điểm đến của cô, Sasuke đi quanh cửa tòa nhà, dừng lại để nhìn chằm chằm vào tấm bảng lớn lấp ló trên lối vào chính.

Đây là bệnh viện.

Trong một khoảnh khắc, Sasuke đứng bên ngoài, không nói nên lời. Cậu nghĩ rằng cậu sẽ cảm thấy chính đáng khi cuối cùng cậu cũng phát hiện ra lý do tại sao Sakura luôn đánh bại được cậu, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy trống rỗng lạ thường.

"Không có bí mật."

Đó là sự thật.

Đây là sự cống hiến và luyện tập ở một trình độ mà Sasuke chưa từng thấy trước đây, và cậu thoáng nghĩ lại biểu hiện của cô tại Học viện. Đây có phải là lý do tại sao cô luôn ngủ trong giờ học?

"Em đang làm gì vậy, otouto?"

Sasuke gần như nhảy dựng lên vì bất ngờ, quay lại thì thấy Itachi đang đứng phía sau cậu, mặc bộ quần áo mới ở nhà.

"Aniki, anh đã trở về!" cậu vui mừng, nhất thời quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình, chạy đến ôm Itachi.

"Hn," Itachi xoa đầu chào hỏi. "Anh đã tự hỏi tại sao em không có ở nhà khi anh về, và anh thấy em đang theo dõi Sakura-san?"

Sasuke đỏ bừng mặt. "Em lẻn ra ngoài để làm anh ngạc nhiên, em thề! Em chỉ tình cờ nhìn thấy Sakura ngoài kia và..."

"Bị thu hút bởi việc luyện tập của em ấy?"

"Aniki, anh biết à?" cậu chớp mắt ngạc nhiên với anh trai mình. Itachi dường như luôn biết tất cả mọi thứ.

Anh gật đầu ngắn gọn. "Anh đã nhìn thấy em ấy một vài lần khi đi qua những sân tập đó vào ban đêm."

Sasuke cau mày. "Em không hiểu. Em không hiểu tại sao cậu ấy lại cố gắng nhiều như vậy."

"Tại sao em không hỏi, otouto?" Itachi chọc trán cậu, một nụ cười nhỏ trên môi. "Em ấy là bạn của em mà, phải không?"

Sasuke liếc nhìn lại bệnh viện, cảm thấy một luồng hơi ấm tràn ngập trong ngực cậu. Ký ức về những trò hề ngu ngốc của Naruto và tiếng cười của Sakura hiện lên trong tâm trí cậu, và cậu tự hỏi mình chính xác là từ khi nào mà cậu bắt đầu mở lòng với hai người đó.

"Vâng, đúng vậy."

Sáng hôm đó, Sasuke bắt chước tư thế của Sakura tại Học viện, và ngủ trong toàn bộ giờ học.

--------------------------------------------------

Shikamaru cảm thấy buồn chán.

Những ngày này, chương trình giảng dạy của Học viện đang dần trở nên dễ dàng, nhàm chán trở lại, và Shikamaru nhận thấy mức độ năng lượng của mình giảm nhanh sau cơn lốc của sự phấn khích bắt nguồn từ việc Sakura lao vào cuộc sống của cậu.

Đó là một tháng luyện tập không ngừng nghỉ, với Naruto, Sasuke và Sakura về cơ bản đã kéo cậu đi đào tạo, bắt cậu tăng tốc trong các bài tập mới nhất của họ, sau đó đưa cậu đến Ichiraku. Cậu đã nhiều lần thuyết phục Chōji tham gia với lời hứa về món bít tết, nhưng tên phản bội đó chỉ chọn cách quan sát từ bên ngoài, nhai khoai tây chiên khi Shikamaru bị đánh gục.

Sau đó Sakura rời đi.

Rõ ràng đây là một sự kiện xuất hiện nửa năm một lần, khi cô sẽ cùng với cha mẹ mình đi công tác, rời Konoha đến bất cứ nơi nào trong khoảng từ hai tuần đến hai tháng. Shikamaru luôn quá lười biếng để tự hỏi cô đi đâu, nhưng bây giờ Sakura đã dần trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của cậu, cậu cảm thấy rõ ràng sự trống trải khi cô rời đi.

Tuy nhiên, nó không là gì so với Naruto và Sasuke.

Họ hành động như thể mặt trời biến mất khỏi thế giới, trải qua những ngày chán nản, hầu như không có động lực trong lớp, và liên tục nhìn ra xa như thể họ mong đợi Sakura sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào. Naruto trở nên u sầu, và Sasuke trở nên nghiêm khắc hơn ngày qua ngày.

"Không biết bây giờ Sakura-chan đang làm gì?"

"Hn."

"Cậu nghĩ Sakura-chan có đang vui vẻ không?"

"Hn."

"Nếu Sakura-chan gặp những người bạn mới thì sao?"

"... dobe, im đi."

Shikamaru đã mong đợi khi cô rời đi, vì cuối cùng cậu cũng có thể quay trở lại thói quen ngắm mây sau giờ học, và không phải lo lắng về tất cả các khóa đào tạo bổ sung này. Về mặt lí thuyết, cậu chỉ hứa với Sakura rằng cậu sẽ luyện tập cùng với cô, và bây giờ khi cô rời đi, cậu có thể lén lút quay trở về những thói quen cũ của mình.

Cậu chỉ không nghĩ rằng cậu sẽ cảm thấy buồn chán như vậy.

"Shika, cậu không định ra ngoài luyện tập với Naruto và Sasuke sao?"

Chōji ngồi cạnh cậu trong khu nhà Nara, nhìn cậu bằng ánh mắt mong đợi trong khi đang nhai ổ bánh mì.

"Thật phiền phức," cậu lẩm bẩm, ngắm nhìn những đám mây trôi qua với đôi mắt khép hờ. "Và Sakura không ở đây để nói gì với tớ."

"Hừm," Chōji càu nhàu, miệng đầy đồ ăn. "Tớ nghĩ cậu sẽ cảm thấy tốt hơn nếu cậu đi luyện tập với họ."

"Điều đó có nghĩa là gì?" cậu khẽ cau mày, rướn cổ để nhìn người bạn thân nhất của mình. "Tớ cảm thấy ổn."

Chōji chỉ nhún vai. "Cậu dường như cười nhiều hơn khi tất cả chúng ta ở cạnh nhau."

Cậu đã làm?

Lần đầu tiên Sakura đánh bại cậu trong một trận Shōgi, thật phấn khích khi cuối cùng cũng gặp một thử thách khác ngoài cha cậu. Naruto thông minh một cách đáng sợ khi sử dụng sự thông minh của mình trong một trận chiến, và ngay cả Sasuke cũng rất thú vị khi tham gia cùng, tính cách của cậu khác xa với sự phức tạp về ưu thế Uchiha mà Shikamaru từng nghĩ.

Họ là một bộ ba thú vị, cậu sẽ thừa nhận điều đó; nhưng nó luôn là ba cộng với Shikamaru. Vào cuối ngày, cậu không thực sự thuộc về nhóm đó.

Chắc chắn, cậu sẽ không được nhớ đến-

"SHIKAMARU! Tên khốn này, cậu đang ở đâu? Sao cậu dám bỏ buổi đào tạo?!"

"Dobe, nói bé thôi! Chúng ta đang ở trong khu nhà Nara, cậu không thể gọi người khác là đố khốn!"

"Tớ không quan tâm! Tớ ở đây thay mặt Sakura-chan để đánh cái mông lười biếng của cậu ấy!"

Chōji gửi cho cậu một cái nhìn tự mãn khi Shikamaru rên rỉ, xoay người như thể cậu có thể ngăn cản sự xấu hổ. Có lẽ nếu cậu ở lại đủ lâu, họ sẽ nghĩ rằng không ai ở nhà và rời đi.

"Bọn tớ biết cậu đang ở đó! Đừng giả vờ nữa và đi ra đi, dattebayo!"

Chōji đứng dậy, lau sạch vụn bánh mì trên quần và đi về phía cổng với vẻ mặt hài lòng. "Hẹn gặp lại bên ngoài, Shika."

Shikamaru đứng dậy với một tiếng thở dài, mặc dù cảm thấy một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của mình khi giọng nói của Naruto và Sasuke vang vọng trong sảnh.

Có lẽ cậu sẽ không bỏ qua buổi đào tạo sau tất cả.

...

Sakura trở lại sau ba tuần, và thấy Shikamaru đang bị giữ dưới một đòn khóa đầu mà cô đã từng chỉ cho cậu.

Tất cả mọi thứ được xem xét, chính sự xuất hiện bất ngờ của cô ở sân tập đã khiến cậu mất tập trung ngay từ đầu, nhưng Sasuke rõ ràng không có ý định tạm dừng trận đấu, bắt lấy cậu khi cậu đang quay lưng lại.

"Chết tiệt," cậu rít vào khuỷu tay của Sasuke. "Tớ đã bị phân tâm!"

"SAKURA-CHAN!" Naruto gầm lên, đứng bật dậy với một nụ cười lớn hiện trên khuôn mặt. "Cậu đã trở về!"

Toàn bộ sân tập dường như trở nên sôi động hơn khi Sakura đến gần, và Naruto chạy đến ôm chầm lấy cô, gần như khiến cả hai ngã xuống mặt đất.

"Tớ đã trở lại rồi đây!" cô cười, ôm cậu bé tóc vàng đáp lại.

"Sakura?" Sasuke nhìn lên, rõ ràng đã bỏ lỡ khi cô vừa đến. Cậu nhanh chóng thả tay ra và chạy về phía cô, để lại khuôn mặt đang ho của Shikamaru lao xuống bụi bẩn.

"Sasuke!" cô ríu rít, chào Uchiha bằng một cái ôm như muốn vỡ xương, trước khi nhìn xuống cậu. "Shikamaru? Cậu ổn chứ?"

Cậu nhìn chằm chằm vào những đám mây sau đầu cô, tự hỏi liệu cậu có thể ngay lập tức tái sinh thành một đám mây để tránh xa vấn đề rắc rối này hay không. "Tớ thấy khá hơn rồi."

Cô kéo cậu đứng lên, phủi bụi bẩn trên đầu cậu. "Tớ thực sự ngạc nhiên khi cậu thậm chí còn ở đây."

Cậu rên rỉ khi duỗi thẳng cái lưng đau nhức của mình, dùng tay còn lại xoa một bên đầu. "Những tên ngốc phiền phức kia không cho tớ bỏ các buổi tập."

Naruto vui mừng thừa nhận trong khi Sasuke khoanh tay. "Bọn tớ đã không làm cậu thất vọng, Sakura-chan!" cậu bé tóc vàng ưỡn ngực, trông vô cùng tự hào về bản thân. "Vậy, Tanigakure như thế nào? Cậu có gặp một số shinobi tuyệt vời nào đó không? Cậu có thấy ca sĩ nổi tiếng Ayumi không?"

Đôi mắt của Sakura dường như sáng lên, môi cô kéo thành nụ cười tươi nhất mà Shikamaru từng thấy. "Còn hơn cả thế nữa! Cậu sẽ không bao giờ tin được điều đó! Tớ đã nhìn thấy Sannin huyền thoại, Tsunade-sama!"

Sự im lặng lắng động trên sân tập khi Naruto nghiêng đầu. "Ai?"

Cái tên khá quen thuộc với Shikamaru, mặc dù cậu không biết bà trông như thế nào. Nếu cậu nhớ không lầm, chắc chắn có một tấm bảng tên của bà ở sảnh của bệnh viện đa khoa.

"Đó là y nhẫn tiền tuyến mạnh nhất trên thế giới, Naruto!" cô hào hứng nói, vẻ mặt tràn ngập sự kính sợ và tôn trọng. "Tớ đã thấy bà ấy khiến một người đàn ông bay xuyên tường chỉ với một cái búng tay! Thật tuyệt vời!"

Naruto chớp mắt chậm chạp trong sự hoài nghi, và ngay cả Sasuke cũng trông có vẻ nghi ngờ.

"Thật sao?" Shikamaru lẩm bẩm.

Sakura quay lại nhìn cậu rất nhanh, khiến cậu giật mình. "Đó là sự thật! Bà ấy có khả năng kiểm soát chakra đáng kinh ngạc mà bà ấy có thể sử dụng để phá hủy sườn núi và phá hủy các tòa nhà! Bà ấy thật tuyệt vời!"

"Một Sannin," Sasuke trầm ngâm nói. "Vậy đó là một trong những học sinh của Hokage?"

"Chính xác!" Sakura gật đầu nhanh chóng, ánh mắt hiện lên vẻ phấn khích. "Bà ấy là người thành lập bệnh viện Konoha và đào tạo tất cả các ninja y tế cho Đại chiến Shinobi lần thứ ba. Không thể có ai khác như vậy!"

"Cậu đã gặp bà ấy?" Shikamaru nhướng mày hỏi.

Sakura ủ rũ, tất cả sự phấn khích vừa nãy của cô biến mất trong nháy mắt. "Không. Tớ không muốn làm phiền bà ấy, và bà ấy thực sự nổi giận với gã đó vì đã mò mẫm ngực của bà ấy. Đó là lý do tại sao bà ấy cho gã đó bay xuyên tường."

Shikamaru khịt mũi trước hình ảnh, tự hỏi shinobi huyền thoại của Konoha đang làm gì khi đi lang thang bên ngoài ngôi làng. Cậu biết về Orochimaru, vì sự phản bội của ông ta đã biến ông ta thành một thứ đáng sợ để dọa những đứa trẻ trong gia tộc, nhưng hai người còn lại thì cậu biết khá ít. Tất cả những gì cậu biết là cả ba Sannin đều không còn là shinobi hoạt động ở Konoha nữa.

"Bà ấy đang làm gì ở đó?" Sasuke cau mày. "Tớ chưa nghe được gì về Sannin sau chiến tranh."

Sakura mím môi. "Tớ cũng không chắc nữa. Sẽ thật khó tin khi nhìn thấy bà ấy ở Konoha, nhưng tớ không nghĩ bà ấy sẽ quay lại."

Một cái nhìn lạ lùng thoáng qua trên khuôn mặt cô, một cái gì đó giống như sự hối hận và thất vọng sâu sắc khi Sakura cúi đầu với một cái nhíu mày.

Naruto đập vào vai cô. "Cậu rất mạnh mẽ mà, Sakura-chan! Tớ chắc rằng cậu sẽ là một y nhẫn tuyệt vời, dattebayo!"

Trong lòng Shikamaru cũng đồng ý. Ngay cả cha cậu cũng khen ngợi Sakura có một tài năng đáng sợ mà ông chưa từng thấy trong nhiều năm.

Cô mỉm cười lại với cậu bé tóc vàng, đôi mắt dịu lại trước lời an ủi của cậu. "Chà, tớ đã tình cờ học một mánh khóe mới khi quan sát Tsunade-sama," Sakura nói, nắm chặt tay lại. "Muốn xem?"

Rõ ràng đã quá quen với những trò hề của cô, cả Naruto và Sasuke ngay lập tức lùi lại một bước rất xa, để lại Shikamaru đứng một mình trước khi cậu kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

"Shikamaru?" Sakura quay sang cậu, nhìn chằm chằm như một kẻ săn mồi rình rập con mồi. "Đó chỉ là một cái búng nhẹ."

Trái tim cậu thót lại vì sợ hãi.

Cậu chắc chắn không nhớ Sakura chút nào.

--------------------------------------------------

Thực ra là tui trans xong từ hôm qua nhưng quên đăng :))

Lưu ý: Bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả Elesrea

| Thái Bình | 26.6.2022 |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro