Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tất cả mọi thứ, biểu tượng Konoha là thứ mà Jūgo nhìn thấy đầu tiên, được khắc trên cánh cổng cao, xuyên qua những tán lá của khu rừng.

"Chúng ta đã đến đây rồi!" cậu hét lên một cách hào hứng, chỉ tay về phía trước. Kimimaro vẫn ở phía sau cậu khoảng ba mươi bước chân, chạy bộ để đuổi kịp cậu. "Đi chậm thôi, Jūgo! Cậu sẽ làm các lính canh giật mình."

Trái tim cậu đập mạnh ở lồng ngực khi cậu tiếp tục chạy, có thể nhìn thấy những đốm sáng của ngôi làng đằng sau cánh cổng đang mở.

Cuối cùng thì họ cũng đã đến Konoha, ngôi làng shinobi vĩ đại cuối cùng mà họ vẫn chưa đến thăm.

Trong hơn ba năm, cậu và Kimimaro đã đi du lịch khắp các quốc gia, tham quan các địa điểm kỳ lạ và trải nghiệm các nền văn hóa địa phương, một phong cách sống mà cậu chưa bao giờ mong đợi sẽ được trải nghiệm.

Và chưa một lần nào trong ba năm qua, cậu bùng nổ với một cơn thịnh nộ không kiểm soát được, tất cả là nhờ một Konoha Anbu, người chỉ được biết đến với cái tên Shiro, vì chiếc mặt nạ trắng không thay đổi.

Đó cũng là một lý do khác tại sao cậu rất phấn khích với việc cuối cùng cũng được đến Konoha - Kimimaro sẽ được phẫu thuật lần cuối cùng ở đây. Cậu bé tóc trắng hiện giờ đang ở thể trạng tốt nhất mà Jūgo từng thấy ở cậu, và nếu không phải vì những cơn ho kỳ quặc vẫn chưa thể dứt, không thể nói cậu ấy đã từng bị bệnh rất nghiêm trọng.

Hai người họ thậm chí còn không biết vị ân nhân bí ẩn của họ có thể trông như thế nào đằng sau chiếc mặt nạ, nhưng Jūgo không chút nghi ngờ tin rằng Shiro là một đồng minh kiên định.

Rốt cuộc, Shiro phải đến gặp họ ít nhất một hoặc hai lần mỗi tháng, bất kể cậu và Kimimaro đang ở đâu trên thế giới.

Thành thật mà nói, cậu vẫn không thể hiểu được Shiro đã làm điều đó như thế nào. Loại dịch chuyển tức thời giữa các quốc gia thật không thể tin được.

Năng lượng bùng lên dưới chân mình, Jūgo đi chậm lại khi đến gần cánh cổng, phát hiện ra hai shinobi tóc đen đang đứng canh gác. Kimimaro tiến đến từ phía sau, cuối cùng cũng đuổi kịp.

Người có băng ngang mũi lên tiếng trước. "Này mấy nhóc, các cậu đến Konoha làm gì?"

Cậu bĩu môi - một lần nữa, shinobi Konoha nghĩ thế nào là trẻ con vậy? Cậu và Kimimaro đã mười bốn tuổi rồi!

"Chúng tôi đến ghé thăm," cậu trả lời, đã quen với lời giải thích. "Du lịch các quốc gia."

Người canh gác thứ hai nhướng mày ngạc nhiên, đôi mắt nhìn vào trán trống rỗng của họ. Không có băng đeo trán. "Các cậu là thường dân?" anh ta hỏi, có vẻ như anh ta không tin lắm.

"Có thể nói là vậy," Kimimaro nói, liếc nhìn Jūgo. Đây là trở ngại lớn nhất của họ với mỗi làng shinobi. Những ngôi làng nhỏ hơn thì không bao giờ quan tâm, nhưng với năm ngôi làng shinobi trong Ngũ Đại Cường Quốc - việc nói về nghề nghiệp của họ luôn là một vấn đề đau đầu.

"Tôi cảm thấy có một sự phức tạp ở đâu đó," người canh gác lẩm bẩm, khoanh tay suy nghĩ. "Nghề nghiệp cậu đăng kí ở đây là loại kiểm tra lý lịch mà cậu phải thực hiện đúng khi vào bên trong. Vì vậy, cậu không phải là shinobi chính thức, nhưng cũng không phải là dân thường?"

"Cũng có thể nói như vậy, nhưng cả hai chúng tôi đều không bị ràng buộc với một ngôi làng shinobi nào. Chúng tôi là dân du mục, xuất thân từ Thủy Quốc," Jūgo giải thích, không dám nhắc đến tên của Orochimaru. Trong khi hai người họ đã ngừng liên lạc với người đàn ông sau khi rời đi, cậu chắc chắn rằng tên của Sannin vẫn sẽ gây ra tình trạng hỗn loạn ở quốc gia. "Đây, chúng tôi có một số giấy thông hành."

Người có băng trên mặt lấy quyển sổ của họ - một dạng giấy tờ tùy thân chỉ dân thường mới mang theo, và bắt đầu mở từng trang nhỏ.

"Jūgo và Kimimaro, hm?" anh ta để ý, nhìn vào đăng ký của họ. "Wow, các cậu thực sự đã đi khắp mọi nơi. Ở lại bao lâu?"

"Khoảng ba đến bốn tháng," Jūgo nói.

Gật đầu, người canh gác lấy ra một cây bút và ký vào sổ của cả hai, đưa lại cho họ. "Vì vậy, hai người sẽ cần phải ghé qua tòa nhà Dịch vụ Công cộng để lấy tem và giấy phép của mình. Vì các cậu chưa đăng ký shinobi chính thức, các cậu sẽ tham gia vào lĩnh vực dân sự."

Anh ta quay lại, chỉ tay vào làng. "Nó nằm ngay giữa Tháp Hokage và Học viện, đi thẳng xuống con phố chính này, các cậu sẽ nhìn thấy nó."

"Cảm ơn!" cậu cười toe toét, đút giấy tờ vào túi.

"Tôi là Kotetsu, và đó là Izumo," anh ta giới thiệu, chỉ ngón tay cái về phía đồng nghiệp của mình.

"Chào mừng đến với Konoha."

...

Có hai điều mà cậu và Kimimaro luôn làm khi đến một ngôi làng mới: tìm một nơi để ở và tìm việc làm.

Mặc dù vậy, tìm việc làm không thực sự cần thiết, vì họ không bao giờ thiếu tiền mặt. Số tiền dồi dào đột ngột của họ thực sự bắt đầu như một tai nạn, khi một ninja mất tích đột nhiên đụng độ họ vào khoảng hai năm trước, chỉ để tiếp nhận bộ ngực đầy xương của Kimimaro.

Jūgo đã không nhận ra việc săn tiền thưởng có thể mang lại bao nhiêu tiền cho đến khi chúng được gộp lại với phần thưởng cho cái đầu của hắn.

Vì vậy, bất cứ khi nào họ đi du lịch giữa các ngôi làng, Jūgo luôn kiểm tra cuốn sách Bingo mới nhất để xem liệu họ có gặp phải bất kỳ bạt nhẫn nào khác không.

Không có gì đáng ngạc nhiên, điều đó giữ cho các kỹ năng của họ được sử dụng và cơ hội tìm thấy sự phối hợp với tư cách là đồng đội trong một trận chiến.

"Có một tòa nhà chung cư ở dưới con phố này," Kimimaro ra hiệu, nhìn bản đồ du lịch Konoha của họ. "Họ trả tiền thuê nhà theo tháng, nó sẽ tốt hơn là một nhà trọ có hợp đồng dài hơn và phải chấm dứt."

"Nghe có vẻ ổn," cậu gật đầu, nhìn vào quảng cáo. Đó là một đề nghị chủ yếu phục vụ cho các shinobi, căn hộ phòng ngủ đơn và đôi. "Và nó ở gần trung tâm ngôi làng."

"Chúng ta hãy đi xem nó," Kimimaro nói, nhét bản đồ vào túi. "Tôi muốn ổn định trước khi Shiro gặp chúng ta vào cuối tuần này."

Cậu khẽ cười khúc khích. "Tôi không nghĩ rằng cậu ấy sẽ bận tâm, có lẽ chúng ta thậm chí có thể ở lại chỗ của cậu ấy trong khi cậu hồi phục sau phẫu thuật."

"Tôi không chắc tình hình của cậu ấy sẽ cho phép điều đó," Kimimaro lẩm bẩm. "Shiro đã nói rằng cậu ấy khá... khét tiếng ở đây."

"Đúng."

Im lặng, Jūgo tiếp tục tốc độ nhàn nhã của họ, nhìn quanh các khu chợ và cuộc sống hàng ngày của người dân Konoha. Thành thật mà nói, đây có lẽ là nơi tập hợp những người cởi mở và ồn ào nhất mà cậu từng thấy. Có rất nhiều sự đa dạng ở đây.

Thật không may cho họ, chủ nhà của khu chung cư hiện không có mặt vì anh ta đang có một kì nghỉ ngắn. Tuy nhiên, có chút may mắn khi trợ lý của anh ta đã đứng lên và nộp các thủ tục giấy tờ của họ trong ba tháng tới.

"Tôi từng là bà chủ ở đây," bà ấy nói, giọng đầy chua xót. "Bây giờ tôi chỉ đơn thuần là một trợ lí."

"Oh, tôi, uh, rất tiếc khi nghe điều đó," Jūgo lúng túng nói, cố gắng không nhìn vào mắt người phụ nữ. Bà ấy đã thể hiện một sự rung cảm mà cậu không thích.

"Thật không may khi hai người sẽ ở phòng bên cạnh cậu ta," bà ấy trừng mắt nhìn vào cánh cửa bên trái của họ. "Cậu ta là một cậu bé khủng khiếp - không có người thuê nhà nào khác muốn lấy căn phòng bên cạnh cậu ta. Cậu có chắc chắn là hai người vẫn muốn nơi này không?"

Jūgo liếc nhìn người bạn đồng hành của mình trước khi nhún vai. "Tôi chắc rằng nó sẽ ổn thôi. Chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh, ồn ào?"

Trợ lí cau có. "Nhìn vào đây, tôi nói điều này là vì muốn tốt chỗ hai người. Cậu bé đó là một con quái vật. Một kẻ quái đản. Không có gì tốt khi ở gần cậu ta. Ngay cả shinobi cũng không muốn ở đây, những thanh niên dân sự như hai người thậm chí còn không muốn nói đến."

Cậu cau mày, càng ngày càng không thích người phụ nữ này. Bà ấy đã nhắc nhở Jūgo về tất cả sự phân biệt đối xử mà cậu nhận được khi cậu chỉ là một đứa trẻ, vì mất kiểm soát sức mạnh của mình quá thường xuyên.

Ngươi là một con quái vật.

"Chúng tôi sẽ lấy phòng này," cậu nói chắc chắn, muốn trốn khỏi sự hiện diện của bà ấy càng sớm càng tốt. Bây giờ cậu có thể hiểu lý do tại sao bà ấy có thể bị giáng chức xuống làm trợ lí.

"Vậy được rồi," bà ấy nói. "Đây là chìa khóa của hai người. Có thông tin ở bảng về thời gian lưu trú của cậu, và nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào hoặc cậu muốn rời đi, chỉ cần xuống cầu thang."

Bà ấy nói như thể bà ấy biết điều đó chắc chắn sẽ xảy ra, trước khi quay người và nhanh chóng bước đi.

"Tôi không thích bà ấy," Kimimaro lẩm bẩm.

Jūgo thở dài. "Tôi cũng vậy. Hy vọng rằng chủ nhà thực sự sẽ sớm quay lại."

"Hừm."

Vào tối hôm đó, cậu và Kimimaro đã gặp người hàng xóm là con quái vật. Họ đang trở về phòng trọ sau bữa tối tại một nhà hàng tempura khá ngon, thì cánh cửa bên cạnh họ được mở ra với một tiếng va chạm lớn.

Jūgo bị tấn công với rất nhiều màu sắc cùng một lúc, cậu không biết phải nhìn vào đâu đầu tiên.

Người hàng xóm của họ là một cậu bé tóc vàng bù xù với đôi mắt xanh và ba ria mép trên má, đang mặc một bộ đồ liền thân màu cam sáng. Một cậu bé, không quá mười hoặc mười một đứng ở cuối hành lang, nhìn chằm chằm đầy bất ngờ vào hai người họ.

"Cái..." cậu bé lên tiếng đầu tiên, không nói nên lời. "Anh có phải là... hàng xóm của tôi?"

Cậu bé nói điều đó với hy vọng và sợ hãi khiến Jūgo hơi sốc. Nhanh chóng rủ bỏ sự thương hại, cậu nở một nụ cười nhẹ.

"Ừ, tôi là Jūgo, và đây là Kimimaro," cậu chào hỏi. "Chúng tôi đến Konoha trong vài tháng."

Cậu bé tóc vàng chớp mắt nhanh chóng trước khi bắt đầu giới thiệu. "Tôi là Uzumaki Naruto! Tôi sẽ trở thành shinobi giỏi nhất trên thế giới và trở thành Hokage vào một ngày nào đó, dattebayo!"

"Thật tuyệt, Naruto-"

Cậu bé đến gần họ rất nhanh, Jūgo suýt lùi lại trong sự ngạc nhiên. "Hai người đến từ đâu? Anh có phải là shinobi không? Anh có mạnh mẽ không? Anh đã thực hiện nhiệm vụ nào chưa? Như giải cứu một công chúa? Tôi chưa được đi làm bất cứ nhiệm vụ nào vì tôi vẫn còn ở trong Học viện nhưng tôi chắc chắn sẽ tốt nghiệp sớm thôi! Vậy, anh trả lời đi?"

"Uh, xin lỗi, Naruto, chúng tôi không thực sự là shinobi," cậu trả lời một cách bình tĩnh, tự hỏi liệu ý của trợ lí có phải là nói cậu bé là một con quái vật nhiệt tình và đầy năng lượng không. "Kimimaro và tôi là những người du mục. Vì vậy, về mặt kỹ thuật, chúng tôi cũng chưa thực hiện bất kỳ nhiệm vụ nào."

Săn tiền thưởng không được bao gồm, vì những trận chiến đó không được ủy quyền bởi bất cứ ai ngoài chính họ.

"Ồ," cậu bé hơi thất vọng.

Trước khi cậu có thể cổ vũ cậu bé, một tiếng gọi lớn đã vang lên từ bên ngoài khu nhà.

"Dobe! Nhanh lên! Bọn tớ sẽ bỏ cậu lại nếu cậu không xuống đây trong mười giây nữa!"

Naruto ngay lập tức ngẩng cao đầu hơn, điều chỉnh lại chiếc túi lớn và túi ngủ trên người. "Tôi phải đi bây giờ! Tối nay tôi sẽ ngủ tại nhà của Sakura-chan! Uh..." cậu bé dừng lại một giây, trông có vẻ lúng túng khi không biết làm gì tiếp theo.

Như thể cậu bé thực sự không bao giờ có một người hàng xóm để nói lời tạm biệt.

"Hẹn gặp lại sau!" cuối cùng thì cậu bé nói, biến mất khi chạy xuống cầu thang.

Chia sẻ một cái nhìn tò mò với Kimimaro, Jūgo đi về phía ban công hành lang và lén nhìn xuống khi Naruto xuống tầng cuối cùng, hướng thẳng về phía hai người bạn đang đợi của mình.

Cậu chỉ có thể cho rằng họ là bạn của cậu bé ở Học viện.

Cậu bé tóc đen cau có và mắng Naruto khi cả ba người họ bắt đầu bước đi. Tuy nhiên, như thể cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của cậu, thành viên thứ ba của nhóm, một cô bé có mái tóc ngắn màu hồng, quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của cậu.

Đôi mắt của cô bé giống như của Kimimaro, là suy nghĩ đầu tiên của cậu. Màu xanh lá cây rực rỡ, sâu sắc và biết rõ mọi thứ - có cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ.

Cô mỉm cười thật tươi, và vẫy tay đầy năng lượng, trước khi biến mất đằng sau dãy nhà.

Trong một phút, sự im lặng lắng đọng giữa họ khi Jūgo tiếp tục nhìn chằm chằm ra đường.

"Hm, ít nhất là chúng ta không phải lo lắng về việc bị giết trong giấc ngủ của mình," Kimimaro nhận xét nhẹ nhàng. "Mặc dù chúng ta có thể bị khó chịu đến chết."

Đó là một bằng chứng cho thấy Kimimaro đã thay đổi nhiều kể từ khi rời khỏi Orochimaru - trong một cái nhìn hiếm hoi về sự hài hước của cậu ta bộc lộ ra, và Jūgo cười toe toét.

Cả hai đều đã thay đổi.

Quay trở lại cửa phòng họ, cậu gật đầu một cách tự nhiên. "Konoha sẽ rất thú vị. Tôi có thể cảm thấy được điều đó."

--------------------------------------------------

"Một miso ramen, cảm ơn!"

Naruto nhảy lên chiếc ghế đẩu như thể đó là cuộc sống của cậu, khiến Teuchi giật mình bật cười. "Trở lại trong tuần? Ta nên mong đợi không có khách hàng yêu thích của mình."

Sakura và Sasuke đến ngay sau, cúi xuống dưới tấm biển lớn treo trên ngưỡng cửa.

"Shoyu cho cháu và Sasuke, cảm ơn ạ," Sakura gọi, ngồi xuống bên cạnh cậu bé tóc vàng.

"Đến ngay!" Teuchi cười toe toét, đi ra phía sau.

Naruto nôn nóng đung đưa trên chiếc ghế đẩu của mình. "Ugh, những động tác đó đã giết tớ ngày hôm nay! Tớ đói quá."

"Cậu chỉ có hình thức tệ thôi, dobe," Sasuke xen vào, tách đôi đũa của mình ra.

"Đừng nói như thể cậu đã làm tốt hơn!" cậu phẫn nộ bắn trả. "Tớ thấy cậu đã ngã trong khi cố gắng thực hiện động tác cuối cùng!"

Sasuke đỏ bừng mặt trước lời nhắc nhở. "Tớ không ngã! Tớ - tớ chỉ là lấy lại thăng bằng!"

Sakura ngước lên khỏi cuộc tranh cãi của họ khi cô nhận thấy Ayame đang tiến lại gần cô với ý định rõ ràng là muốn nói gì đó. Cô gái dựa vào quầy, đôi mắt lấp lánh với thứ gì đó giống như sự tò mò.

"Sakura-chan, khi nãy có một người đã hỏi về em," cô ấy tiết lộ. "Một cậu bé trạc tuổi em, tóc đen, làn da nhợt nhạt, cậu bé nói rằng cậu bé có một 'lời mời kết bạn'."

Mô tả ngay lập tức gây được sự chú ý, và cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. "Khi nào ạ?"

"Ngay trước khi em bước vào," cô ấy trả lời đơn giản chỉ về phía sau nhà hàng. "Chị đã nói với cậu bé rằng ba em đều đến đây vào mỗi tuần, và cậu bé có thể đợi các em."

Đúng như lời của cô ấy nói, Sakura nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang thu mình vào một góc, một bản vẽ phác thảo lớn trên bàn của cậu bé. Cô mỉm cười với Ayame trước khi nhảy khỏi ghế của mình. "Cảm ơn chị, em sẽ đi bắt lấy cậu ấy!"

Naruto và Sasuke hầu như không để ý đến việc cô rời đi, quá mải mê trong việc tranh cãi về người giỏi hơn ngày hôm nay.

"Sai!" cô gọi, nhìn cậu giật đầu. "Cậu đã đến!"

Cậu gật đầu. "Đúng vậy, tôi muốn chấp nhận lời mời kết bạn của cậu. Đây là một thỏa thuận chính thức bằng văn bản."

Cậu đưa cho cô một mảnh giấy phác thảo được gấp lại, và Sakura mở nó ra với sự hoang mang. Ba chữ 'Tôi chấp nhận' được viết ra với tên của cậu được ký ở phía dưới.

Cô cười thích thú, nhét tờ giấy vào túi quần. "Cậu không cần phải làm điều đó, nhưng tớ rất vui vì cậu đang ở đây! Đi nào, Sasuke và Naruto đang ở trong quán."

Dẫn cậu về phía trước cửa hàng, cô nhận thấy cả hai cậu bé cuối cùng đã ngừng tranh cãi.

"Ack!" Naruto chỉ vào Sai, miệng thốt lên. "Lại là cậu! Anh em sinh đôi thất lạc của teme!"

"Tớ đã nói với cậu rồi, tớ với cậu ấy không liên quan!" Sasuke phản đối.

"Sai sẽ tham gia cùng chúng ta tối nay," cô nói, đẩy cậu bé được nhắc đến về chiếc ghế đẩu bên cạnh Naruto. "Ở đây, cậu ngồi đi!"

Sai ngồi xuống, nhìn vụng về vào các cậu bé một cái nhìn dài trước khi bật ra một trong những nụ cười giả tạo nhất mà Sakura từng thấy. Đành rằng, cô có thể nhìn thấy âm mưu thực sự trong ánh mắt của cậu, nhưng nụ cười chắc chắn không đến một cách tự nhiên.

"Xin chào một lần nữa," cậu gật đầu. "Tôi đến để chấp nhận lời mời kết bạn. Mặc dù tôi đã đưa ra thỏa thuận bằng văn bản của mình cho Sakura-san và không viết thêm hai bản sao."

"Không cần!" Sakura xua đi mối quan tâm của cậu, nhìn khuôn mặt Naruto và Sasuke nhăn lại vì bối rối. "Bạn bè luôn được chào đón."

Sasuke nghiêng người để quan sát cựu thành viên Root nhiều hơn. "Cậu là người trong Chương trình Shinobi kỳ lạ gì đó, phải không?"

"Đúng, Chương trình Phục hồi Shinobi," cậu nói một cách dễ dàng. "Tôi tham gia các lớp học hàng ngày và có những cuộc trò chuyện rất thú vị."

Naruto sững sờ như thể nhớ đến giáo dục khiêu dâm rất rõ ràng của cậu bé từ một Hatake Kakashi. "Đúng."

"Hôm nay, tôi đã được dạy các kỹ thuật tiên tiến về cách nhận ra một tình bạn và làm thế nào để bắt đầu một tình bạn," cậu nói nghiêm túc. "Tôi thừa nhận nó khá khó khăn."

"Vậy... chúng tôi là bài tập về nhà của cậu?" Naruto nhướng mày.

Sasuke nhún vai. "Chắc chắn thú vị hơn bài tập về nhà ở Học viện của bọn tôi."

"Ramen đây rồi!" Teuchi nói, đặt bốn bát ramen nóng hổi thơm phức trước mặt họ. "Xin mời!"

Ngay cả trước khi Sakura có thể nói 'Itadakimasu', Naruto đã bắt đầu ngấu nghiến ramen của mình như một người hấp hối có bữa ăn cuối cùng của mình. Sasuke cau có vì cách ăn uống thiếu lịch sự trước khi ăn bát mì của mình.

"Anh trai của cậu thế nào rồi, Sai?" cô hỏi, chuyển chủ đề một cách thành thạo.

Đôi mắt cậu sáng lên một chút khi nhắc đến người anh trai nuôi của mình. "Anh ấy vẫn đang hồi phục. Tôi được thông báo rằng căn bệnh này đã ở giai đoạn cuối, nhưng các bác sĩ có thể đã tìm ra cách để điều trị cho anh ấy."

Sakura hy vọng như vậy. Tất nhiên, cô đã cố gắng nghiên cứu một cách kín đáo về bệnh của Shin để tìm một phương pháp chữa trị, nhưng người con trai này đã lâm vào một tình trạng ốm yếu. Anh ấy mắc phải một số loại ung thư thận và dạ dày, những căn bệnh đang dần xóa bỏ cuộc sống và khả năng di chuyển của anh ấy. Thật không may, đó là tất cả thông tin mà cô có thể thu thập được trước khi đụng độ Anbu đang canh gác tại phòng bệnh của anh ấy - không còn nghi ngờ gì nữa, mệnh lệnh của Hokage.

Tin tức về sự hồi phục kỳ diệu của Shisui cuối cùng đã đến tai ông, và Sakura nhận thấy sự hiện diện dày đặc hơn của Anbu và Jōnin ẩn nấp ở bệnh viện trong vòng vài năm qua.

Rốt cuộc, lệnh bắt giữ cô vẫn còn hiệu lực, và Sarutobi có thể rất quan tâm đến sự an toàn của shinobi bị thương của mình, bất kể kết quả của ý định tốt của cô.

Cô không có cách nào để giúp Shin vào lúc này. Không phải là Sakura, cũng không phải là Bạch Anbu.

Rất may, căn bệnh dường như chỉ tiến triển khi cơ thể anh ấy bị căng thẳng, vì vậy, miễn là anh ấy nằm yên trên giường, anh ấy có thể cầm cự cho đến khi Tsunade trở lại Konoha.

Cô mỉm cười. "Điều đó thật tuyệt vời. Tớ chắc chắn anh ấy sẽ vượt qua được. Cậu cũng rất tuyệt vời khi ở bên cạnh anh ấy."

Đôi môi cậu hơi cong một chút, một nụ cười thực sự trên khuôn mặt của cậu dù nó rất nhỏ. "Cảm ơn cậu. Tôi đang làm hết sức mình."

"Dobe, đừng ăn như một mớ hỗn độn nữa! Cậu đang làm dính miso khắp cánh tay của tớ!" Sasuke rít lên.

Naruto trừng mắt nhìn lại với khuôn mặt đầy ramen, chắc chắn là đã ăn xong bát thứ hai của mình và không thể phản bác lại thành lời. Cậu quyết định hất mì vào mặt của Sasuke.

"Này," Uchiha gầm gừ, kéo sợi mì khó chịu ra khỏi tóc mái của mình. "Cậu chuẩn bị chết đi."

Sakura dễ dàng bỏ qua cuộc chiến của họ, và Sai có vẻ say mê với cuộc trò chuyện của họ. "Vì vậy, cậu đã thực hành bài tập về tình bạn với bất cứ ai khác chưa?" cô hỏi, thật sự tò mò về cuộc sống xã hội của cậu bên ngoài Root.

"Chúng tôi đã thực hành trong lớp," Sai trả lời. "Vì vậy, mỗi chúng tôi đã kết bạn với nhau."

"Điều đó thật tuyệt!" cô gật đầu. "Ai là người bạn khác của cậu?"

Sai dường như trầm ngâm trong giây lát. "Cậu ấy tên là Kano. Tuy nhiên, bây giờ cậu ấy dùng tên thật của mình là Ichirō."

"Cậu ấy bằng tuổi chúng ta à?"

Cậu lắc đầu. "Hơn vài tuổi. Cậu ấy dự kiến sẽ tốt nghiệp Chương trình Phục hồi Shinobi vào cuối năm nay."

Cô nheo mắt. "Chính xác thì các cậu sẽ làm gì sau tốt nghiệp?"

"Chúng tôi được đưa vào các đội ba người với một sensei," cậu trả lời đơn giản. "Đó không phải là trường hợp của tất cả các học sinh tốt nghiệp sao?"

"Ồ," cô nói một cách ngập ngừng, không chắc mình đã mong đợi gì. Cô rất vui vì họ không bị gửi trở lại vào Anbu. "Đúng, không, cậu nói đúng. Khi nào cậu tốt nghiệp?"

"Tôi không chắc," cậu nói chậm rãi, như thể đang cân nhắc sâu sắc. "Hokage là người quyết định khi nào chúng tôi đủ điều kiện để yêu cuộc sống một lần nữa."

Sakura cảm thấy bối rối ở từ ngữ nhưng bỏ qua nó. Cô chỉ vui vì người đàn ông đang nghiêm túc thực hiên trách nhiệm của mình đối với phe cũ của Danzo.

Bên cạnh đó, ba người họ vẫn chưa tốt nghiệp Học viện, và thật tuyệt khi có thể leo lên hàng ngũ cùng nhau.

Có một tiếng hét giật mình bên cạnh Sai, Sakura hướng mắt nhìn Naruto ướt sũng trong shoyu, bát của Sasuke ở trên đầu cậu như một chiếc mũ.

Sasuke bị dính nhiều hành và mì trên tóc, áo của cậu bị dính nước sốt.

Sự im lặng bao trùm cả quán, và Sakura biết rằng sẽ có một sự bùng nổ phẫn nộ từ cả hai cậu bé bất cứ lúc nào.

Thở dài, cô để lại tiền trên quầy, thêm một ít tiền cho mớ hỗn độn, và nhìn Ayame một cái nhìn hối lỗi.

"Được rồi, hai người," cô rên rỉ, trượt khỏi ghế đẩu với vẻ mặt cau có như sấm. "Tớ nghĩ rằng đã đến lúc chúng ta xem lại cách cư xử trên bàn ăn là như thế nào."

Nước dùng shoyu rơi ra từ tóc Naruto và Sasuke kéo hành lá trên khuôn mặt cậu ra trước khi hai người chỉ vào nhau để buộc tội đối phương.

"Cậu ấy bắt đầu trước!"

--------------------------------------------------

Chương này hơi ngắn. Nhưng chương sau sẽ dài gấp đôi chương này đấy nhé.

Lưu ý: Bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả Elesrea

| Thái Bình | 11.6.2022 |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro