Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một con quái vật đang nhìn chằm chằm vào cô.

Sakura chớp mắt, và đôi mắt màu vàng trong hình ảnh phản chiếu kia cũng làm giống cô, chứng tỏ rằng đây không phải là một giấc mơ.

Cô là một con quái vật.

"Trông không tệ lắm, Sakura..."

Không thể rời mắt, cô cau có trước lời nhận xét của Kakashi. "Em trông giống như một đứa con hoang của Hidan và Orochimaru!"

"Về mặt lí thuyết, em đã sử dụng ý tưởng của ông ta-"

"Vâng, em biết," cô lẩm bẩm, xoa mũi. "Nhưng nó đã hoạt động."

Cô nhìn xuống bản thân mình, để ý làn da của cô đã chuyển sang màu xám, và có những lớp vảy chạy dọc theo chiều dài của cánh tay và chân. Tóc của cô dường như đã mất hết màu, bây giờ trông khá giống với người đàn ông bên cạnh cô, và bốn vết đỏ hằn lên từ trán đến quai hàm.

"Em cũng có một số vảy ở lưng," Kakashi thản nhiên nhận xét, chọc vào một thứ gì đó trên lưng cô.

Cô giật mình, xoay người để thử nhìn các phần nhô ra. Cô gần như không thể nhìn thấy một đường gai màu đỏ và xám chạy dọc lưng mình. "Oh Kami, thầy nói đúng."

"Thư giãn đi Sakura," Kanae ra lệnh, le lưỡi khi đánh giá hình dạng mới của cô. "Các đường màu đỏ trên khuôn mặt và những thay đổi trong mắt cô là bình thường đối với trạng thái Hiền nhân của bọn ta."

"Có gì khác không?!" cô chỉ về phía bản thân mình.

"...Không hoàn toàn bình thường," nó thừa nhận. "Nhưng chính xác là cô đã không đạt được trạng thái Hiền nhân thông qua các phương tiện thông thường. Nguyền ấn của cô có ổn không?"

Thở dài, cô nhìn lại hình ảnh phản chiếu của mình, nghiên cứu dấu ấn mới bao quanh Âm phong ấn của mình. Xung quanh viên kim cương bây giờ là một vòng tròn màu đen với ba ngạnh, kéo dài trên trán cô cho thấy sự kích hoạt của nó.

"Nó ổn định," cô trầm ngâm nói, tập trung vào dòng chảy chakra của mình. "Về mặt lý thuyết, khi tôi giải phóng Âm phong ấn của mình với nó, tôi sẽ có thể lừa cơ thể mình rằng nó có mức chakra cực lớn và tối đa hóa trạng thái Hiền nhân."

"Có lẽ khi đó những biến đổi bổ sung sẽ biến mất dần," Kanae giải thích. "Tôi biết Jiraiya cũng có những thay đổi về thể chất tương tự, mặc dù gốc rễ vấn đề của ông ấy là không thể cân bằng hoàn toàn chakra của mình với năng lượng tự nhiên. Cô thật may mắn khi được ban phước cho khả năng kiểm soát chakra tuyệt vời, Sakura."

Cô nắm chặt tay trong giây lát để kiểm tra móng tay sắc bén mới của mình. "Kiểm soát chakra hoàn hảo có ích gì khi tôi không có kỹ năng hoặc khả năng sử dụng nó?"

"Em vượt qua nó bằng sự thông minh của em," Kakashi xen vào, đặt tay lên đầu cô an ủi. "Ai khác có thể tìm ra cách để cấu hình lại nguyền ấn của Orochimaru một cách an toàn và sử dụng nó trên cơ thể của chính họ? Em đang làm tốt, Sakura. Làm từng bước một."

Buộc bản thân phải gật đầu bỏ đi sự căm ghét chính mình, cô hít một hơi. "Từng bước một."

"Đã đến lúc chúng ta bắt đầu," Kanae nói, hướng về phía dòng sông. "Hãy kiểm tra dạng hiền nhân của cô - chưa hoàn thiện, nhưng ta sẽ không nhân nhượng đâu."

Cô mỉm cười, thấy hình ảnh phản chiếu của mình hơi hoang dã hơn bình thường.

"Như mọi khi, Kanae-sama. Bắt đầu đi."

--------------------------------------------------

"Sakura, con nhìn này! Họ đang... này! Con đang ngủ à?"

"Aah?" cô bật dậy, mắt mở to. Tiếng ồn của đám đông tràn vào tai cô, cô hướng mắt đến cha mình đang nhìn cô với vẻ bối rối. "Con đã bỏ lỡ cái gì?"

Ông cau mày lo lắng. "Kumogakure chỉ tổ chức những giải đấu này ba năm một lần! Ta nghĩ rằng con sẽ rất hào hứng khi xem nó."

Sakura kéo một bàn tay xuống mặt mình, cố gắng xua đi sự mệt mỏi. Cô đã rút hết chakra của mình vào đêm hôm trước khi gặp Jūgo và Kimimaro, sự căng thẳng trên cơ thể non nớt của cô bắt đầu xuất hiện.

"Con xin lỗi, chỉ là đêm qua con hơi khó ngủ," cô nhún vai. "Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?"

"Shinobi ở dưới đó đã thách thức với đám đông thường dân," ông hào hứng kể lại, chỉ tay về phía người đàn ông cao lớn ở sân. "Cậu ấy nói bất cứ ai có thể thắng cậu ấy trong một cuộc đua sẽ nhận được một phần thưởng."

Cô nhìn xuống đám đông, chú ý đến shinobi mà ông đang chỉ - một người mà cô khá quen thuộc.

"Có chút không cân sức, phải không?" cô nhướng mày, nhìn một kẻ thách thức bị bỏ lại trong bụi ở vạch xuất phát. "Anh ấy rõ ràng rất nhanh."

Ông cười toe toét. "Cậu ấy hứa rằng cậu ấy sẽ không sử dụng bất kỳ chakra nào, và đối thủ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, kể cả gian lận, để giành chiến thắng."

Sakura nhìn xuống, thấy Killer B đứng ở vạch đích, đối thủ của anh ta đã bị đánh bại. Raikage đang đứng ở một góc hơi chếch về bên trái, vỗ tay với vẻ thích thú.

Giải đấu Kumo là để thể hiện sức mạnh trong làng. Đó là một cách tốt để các shinobi chứng minh sức mạnh của họ với thường dân, và đáng ngạc nhiên là nó còn giúp thúc đẩy sự đoàn kết và hợp tác trong làng.

Một lời nhắc nhở khác rằng cô không biết gì về cuộc sống bên ngoài cánh cổng Konoha.

Cô nhìn với con mắt suy tư khi nhiều người thách đấu hơn từ khán đài đi xuống. "Phần thưởng là gì?"

"Cậu ấy không nói rõ," ông lắc đầu. "Có lẽ là một cái gì đó từ Raikage."

Có một tiếng nổ, một thanh niên chạy xuống đường đua với hai người bạn của mình nhảy lên lưng của B để kéo anh ta xuống. Jinchūriki chỉ cười khi anh ta lao thẳng về phía trước, mang thêm một chút trọng lượng mà không có vấn đề gì. Anh ta dễ dàng ném họ đi trước khi anh ta vượt qua vạch đích, khiến họ trong một mớ chân tay hỗn độn.

"Bây giờ nó chỉ trở nên nực cười," một người phụ nữ đằng sau cô cười. "Anh ấy sẽ phải mệt mỏi vào một lúc nào đó, phải không?"

Sakura mỉm cười thích thú khi B hoàn toàn không có dấu hiệu chậm lại với mọi đối thủ. Dựa trên mức năng lượng của Naruto, có lẽ anh ta có thể giữ điều này trong nhiều giờ.

Ngón tay cô giật nhẹ trong sự hào hứng, bắt đầu suy nghĩ đến mối quan hệ tốt đẹp của Naruto với Killer B trong quá khứ. Sakura hầu như không quen biết ninja Kumo, nhưng cô biết rằng anh ta đã hướng dẫn và bảo vệ Naruto ở những phần khó khăn nhất trong khóa đào tạo của cậu, đặc biệt là với tư cách một Jinchūriki.

Đây có thể là một cơ hội tốt để bắt đầu mối quan hệ đó sớm.

Mặc dù Sakura không hẳn là dân thường, cô cũng không phải là một shinobi chính thức, vẫn chưa tốt nghiệp, và đó là một sơ hở mà cô sẵn sàng tận dụng.

"Con cũng muốn đua," cô nhẹ nhàng tuyên bố, đứng dậy.

Haruno Kizashi trông sững sờ. "Cái gì? Con không thể nghiêm túc- Này! Quay lại đi- Sakura! Mẹ con sẽ giết ta!"

Bỏ qua sự phản đối của cha cô, cô len qua đám đông, nhảy xuống các bậc thang, và tiến đến nơi một nhóm nhỏ đang chờ đợi để thách thức B. Có một cuộc trò chuyện pha trộn cả hồi hộp và phấn khích, cố gắng vạch ra chiến thắng của họ.

"Tôi hy vọng đó là tiền. Vậy thì cuối cùng tôi có thể mua vòng cổ đó cho Hana-chan."

"Cậu nghĩ cậu sẽ làm được sao? Chúng ta phải làm việc cùng nhau và chia tiền!"

"Anh ấy đã hất ba người đàn ông một cách dễ dàng, tôi không nghĩ rằng kế hoạch của cậu sẽ thành công."

Trong lòng mỉm cười, Sakura trốn sang một bên, trong khi từng đối thủ của B ngã xuống, đợi người cuối cùng của đợt kết thúc. Một tràng cổ vũ vang lên khắp sân khi anh ta quay trở lại từ một chiến thắng khác.

Anh ta đến gần, và đầu cô chỉ cao hơn eo anh ta một chút. Cô biết anh ta có sức mạnh vượt trội, đặc biệt là jinchūriki duy nhất hiện tại có thể kết hợp với Vĩ Thú của mình.

Cuối cùng anh ta cũng chú ý đến sự hiện diện đơn độc của cô, và nở nụ cười. "Này, hồng, nhóc muốn chạy với Killer B-sama?"

Cô háo hức gật đầu, bước lên trước. "Tôi có thể thử bất cứ điều gì tôi muốn để giành chiến thắng?"

"Dù nhóc có làm gì, nó cũng sẽ không hiệu quả đâu," anh ta tự tin nói, chuẩn bị tư thế.

"Xong."

Sakura át đi những âm thanh trong đám đông, mắt cô tập trung vào mục tiêu cuối cùng. Những ngón tay của cô lần theo con đường đất khi cô hít một hơi thật mạnh, gồng chân mình.

Ngay sau tiếng nổ, chakra dồn xuống chân, và cô bay vụt đi. Cô điều chỉnh tốc độ của mình để phù hợp với bước chạy ban đầu của B, để ý rằng ngay cả khi không có chakra, anh ta vẫn cực kỳ nhanh.

Một sự bất ngờ thoáng qua khuôn mặt anh ta khi thấy cô đang chạy ngang với mình, và anh ta cười toe toét hơn. "Nhóc có thể chạy, hồng!"

Anh ta tăng sải chân và tăng tốc về phía trước. Sakura cho phép anh ta đi trước, bám sát anh ta khi cô để ý khoảng cách giữa hai người.

Đây!

Với một cú nhảy mạnh mẽ, cô nhảy về phía B, trèo lên tấm lưng rộng lớn của B, và ấn gót chân lên vai anh ta. Anh ta cố gắng vặn mình để đáp lại, cố gắng ném cô ra. Theo đà của cánh tay anh ta, cô tự đẩy mình bằng một luồng chakra, bay ra khỏi tay anh ta, và trượt về phía trước hai mươi feet, băng qua vạch đích một cách hiệu quả trong một vệt bụi bẩn.

Tiếng hét và tiếng kêu của cú sốc bao trùm đám đông khi B dừng lại, vẫn bị đóng băng ở vị trí anh ta đã ném cô.

"Tôi có thắng không?" cô hỏi, môi nhếch lên thành một nụ cười.

Anh ta bật cười, ôm bụng. "Nhóc là một người lén lút, phải không! Nhóc cố tình để ta đi trước!"

"Ngài quá nhanh, B-sama," cô nói thật. "Cách duy nhất tôi có thể giành chiến thắng là sử dụng tốc độ của ngài để chống lại chính ngài."

Anh ta đi về phía cô, cúi người để họ gần như đối mặt với nhau. "Tên của nhóc là gì, hồng? Ta chưa bao giờ thấy nhóc ở Kumo."

Cô đứng thẳng người. "Haruno Sakura của Konoha! Tôi là một học sinh ở Học viện bán thời gian, trợ lý cho thương nhân bán thời gian, và người cãi lộn toàn thời gian của những đứa trẻ phiền phức."

Có những tiếng thì thầm, những ngón tay kín đáo chỉ vào cô. Sakura biết rằng ngay cả trong thời kỳ hòa bình, mối quan hệ giữa Kumo và Konoha vẫn rất căng thẳng. Chỉ việc vượt qua biên giới với tư cách dân thường đã rất khó khăn.

Khuôn mặt của Raikage xấu đi như mong đợi, nhưng B bề ngoài vẫn không bị ảnh hưởng. Trên thực tế, nụ cười của anh ta dường như chỉ lớn hơn khi cô giới thiệu.

"Vậy là, nhóc muốn trở thành một shinobi?"

Cô gật đầu mạnh mẽ.

"Anh nói gì không, anh trai?" anh ta hét lên, quay về phía Raikage. "Hồng có loại liên kết phù hợp! Đó là ngôi làng của đối thủ tốc độ nổi tiếng của anh, phải không?"

Sakura cảm thấy Raikage nhìn chằm chằm vào cô, cố gắng đánh giá tình hình. Về mặt lí thuyết, cô không làm bất cứ điều gì bất hợp pháp, và việc đối xử với cô ở đây sẽ quyết định cách dân thường Kumo nhìn shinobi của họ. Nếu bây giờ họ hành động, cô biết rằng điều đó sẽ phản ánh không tốt về khả năng lãnh đạo của Kumo.

Rốt cuộc, dân thường đã phải nhận những tổn thất lớn nhất và lợi ích nhỏ nhất từ chiến tranh - họ không có lòng căm thù với các quốc gia khác như các shinobi tiền tuyến.

"Hừm," Raikage khịt mũi, khoanh tay. "Cậu vừa bị vượt mặt bởi một đứa nhóc, và đó là tất cả những gì cậu phải nói cho chính mình?!"

"Nhóc ấy đã có những kỹ năng- ồ, hay quá," B đột nhiên lấy ra một tập giấy trong túi của mình, và bắt đầu viết nguệch ngoạc vần điệu mới nhất của mình. "Ta thật tuyệt vời."

Cất bút, anh ta lại quay sang cô. "Vậy hãy nói cho ta biết, nhóc muốn gì? Vũ khí? Chữ ký? Ta phải thừa nhận ta đã không chuẩn bị bất cứ thứ gì cho phần thưởng."

Raikage càu nhàu trước lời thú nhận, và Sakura cười khúc khích. Cô đung đưa trên gót chân, mím môi suy nghĩ.

"Tình bạn," cô trả lời chắc nịch.

Cô không thể nhìn thấy mắt của anh ta qua kính râm, nhưng lông mày của anh ta đã nhướng lên rõ ràng. "Nhóc muốn... tình bạn?"

"Ý tôi là, ngài khá tuyệt, và tôi chưa có bất kỳ người bạn nào ở Kumo, vì vậy ngài có thể là người đầu tiên!" cô tuyên bố. "Sau đó, chúng ta có thể đua cùng nhau nhiều hơn!"

Có một sự thay đổi nào đó trong biểu hiện của anh ta đã thể hiện sự ngạc nhiên hoàn toàn. Nếu thời thơ ấu của B khi là một Jinchūriki như Naruto, cô biết rằng đó không phải là một yêu cầu thường xuyên.

Anh ta nhìn cô một cách khó hiểu, rồi trả lời. "Ta là người giám hộ của Kumo. Khi nhóc rời khỏi đây, ta vẫn sẽ phải ở lại đây và tiếp tục nhiệm vụ của mình."

"Không sao!" cô khoanh tay. "Dù sao thì bạn bè không cần phải xác định theo khoảng cách. Chúng ta có thể viết thư! Ngài chỉ cần hứa sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi khi ngài có thể, vì đó là những gì bạn bè làm!"

"Và nhóc cũng luôn sẵn sàng giúp đỡ ta?" anh ta hỏi một cách hoài nghi.

"Tất nhiên," cô dễ dàng nói, đập ngực. "Tôi sẽ trở thành y nhẫn giỏi nhất trên thế giới, ngài chỉ cần chờ xem."

Anh ta im lặng một lúc vì dường như anh ta đang nghiêm túc cân nhắc lời đề nghị của cô. Sau đó, một nụ cười toe toét xuất hiện khi anh ta nâng nắm đấm lên với cô.

"Đấm tay cho tình bạn, hồng."

Có một sự phản đối kịch liệt từ các shinobi đằng sau anh ta, và Raikage không có biểu cảm gì, nhưng cô không để tâm đến họ. Anh ta đang cho cô một cơ hội.

Mỉm cười đáp lại, cô nâng nắm đấm lên. "Tình bạn."

--------------------------------------------------

Sarutobi Hiruzen biết một cái gì đó không ổn khi Anbu được gọi đến không phản hồi lệnh triệu tập của ông.

Ông cau mày lo lắng, nhấp nháy chakra của mình để triệu tập một lần nữa, tạo một cơ hội cuối cùng cho Anbu xuất hiện.

Không có ai đến.

Ông nhìn chằm chằm vào núi giấy tờ trên bàn trước khi quyết định tự mình tìm kiếm tiểu đội bướng bỉnh. Đó không bao giờ là một dấu hiệu tốt khi Anbu biến mất, hoặc trong một trường hợp tồi tệ gần đây, khi họ xuất hiện ngẫu nhiên mà không có manh mối về nhân dạng hoặc động cơ thực sự của họ.

Ngay khi ông vừa đứng dậy, một đám khói xuất hiện trước cửa, đó là Anbu của ông. "Hokage-sama, tôi xin lỗi-"

"Cậu đã ở đâu?" ông nhìn xem cấp dưới của mình có bị thương hay không, cau có hơn nữa khi không tìm thấy vết thương nào. "Có chuyện xảy ra?"

Có một nhịp do dự trước khi anh ta trả lời. "Hirako còn sống. Cậu ấy đã trở về Konoha mười phút trước."

Hiruzen đứng yên trước tin tức đó, hoàn toàn bất ngờ. Ông không bao giờ mong đợi được nghe lại cái tên đặc biệt sau hai năm anh ấy mất tích và được cho là đã chết. Hirako, một trong những đứa trẻ mồ côi đã làm nên tên tuổi trong Đại chiến Shinobi lần thứ ba, và sau đó đã lên hàng ngũ Anbu ở tuổi mười bảy.

Bốn tháng sau khi thăng chức, cậu bé biến mất, không bao giờ quay trở lại Konoha trong khi đang thực hiện một nhiệm vụ cá nhân.

"Cậu ấy còn sống?" Hiruzen nhấn mạnh, sự lo lắng đan xen trong giọng nói của mình.

"Vâng, Hokage-sama. Cậu ấy đã được đưa đến bệnh viện sau khi Yamanaka Inoichi xác định rõ danh tính của cậu ấy," Anbu nghiêm túc báo cáo. "Bốn ninja Konoha khác trở về với cậu ấy, bao gồm Murakami Akira."

Một Anbu mất tích khác, Hiruzen chú ý.

Không phải thường xuyên mà những shinobi hàng đầu của ông bị mất tích, nhưng trong trường hợp như vậy, ông biết kẻ thù phải lớn hơn nhiều.

"Đi thôi."

Ông không lãng phí thời gian khi rời khỏi văn phòng theo cách thông thường, mà phóng vụt ra khỏi cửa sổ về phía bệnh viện. Chuyến đi được thực hiện với tốc độ kỷ lục, và ông nhanh chóng bước vào hành lang của đơn vị chăm sóc đặc biệt ở tầng bốn.

Inoichi, người đang ngồi trên băng ghế dài đối diện với phòng của Hirako ngay lập tức đứng dậy, và cúi đầu trước sự xuất hiện của ông. "Hokage-sama."

"Chuyện gì đã xảy ra? Cậu đã thấy gì?" ông khẩn trương hỏi.

Người đàn ông tóc vàng nhăn nhó. "Đó là Orochimaru."

Hiruzen cảm thấy mặt mình lạnh đi.

"Từ lần quét ngắn vừa rồi, Orochimaru bị mê hoặc bởi Huyết Kế Giới Hạn của Hirako, và cậu ấy đã bị thử nghiệm theo nhiều cách... khó chịu. Đó là một phép màu khi cậu ấy đã trở về từ Lôi Quốc."

Hiruzen siết chặt hàm, sự tức giận sôi sục trong lồng ngực. Ông biết ông nên xử lí học sinh cũ của mình từ lâu, và ông thật sự là một tên ngốc khi để lòng thương xót làm ông chùn tay vào đêm đó.

"Lôi Quốc?" ông chậm rãi lặp lại. "Cậu có thấy chi tiết về vị trí chính xác không?"

Inoichi lắc đầu từ từ, rõ ràng bối rối trước câu hỏi. "Từ những ký ức của cậu ấy, có vẻ căn cứ nằm ngoài bờ biển Kumogakure, nhưng..."

Ông nhìn với vẻ mong đợi. "Nhưng cái gì?"

"Tôi xin lỗi, Hokage-sama, tôi tưởng rằng ngài đã biết vị trí của nó."

Ông cau mày, cũng không rõ ràng. "Ta không biết. Điều gì khiến cậu nghĩ như vậy?"

"Hirako đã nói trước khi bất tỉnh rằng ngài gửi Anbu đến nơi ẩn náu," ông nói chậm rãi, như thể kiểm tra từng từ. "Rằng cậu ấy đã được Konoha Anbu cứu. Tôi cũng nhìn thấy điều đó."

Ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi Hiruzen xem xét lại. "Ta chưa bao giờ ra lệnh như vậy, Inoichi, ta cũng không biết nơi ẩn náu của Orochimaru ở đó."

Đôi mắt xanh mở to vì kinh ngạc. "Vậy thì ai?"

Ông nghi ngờ về việc người đó có thể là ai, vì chỉ có một Anbu mà ông biết không thuộc quyền chỉ huy trực tiếp của ông, cho tất cả Root đi phục hồi.

Nhưng tại sao?

Trong khi Danzo là một người đàn ông mắc nhiều sai lầm, tiếp xúc đầu tiên của ông với Anbu này là qua việc giết một người bạn cũ của ông.

Đó là ba tháng trước.

Hiruzen đã chắc chắn rằng shinobi bí ẩn đang rình rập trong bóng tối của Konoha để tấn công lãnh đạo của họ, khiến ngôi làng trở nên hỗn loạn - đặc biệt là trong cuộc đảo chính đã lên kế hoạch của gia tộc Uchiha.

Tuy nhiên, việc này không chỉ đơn giản là một hành động phá hủy.

Tại sao phải cứu họ?

"Mặt nạ Anbu," ông lẩm bẩm nhẹ nhàng, trong lòng hy vọng ông đã nhầm. "Nó thế nào?"

Inoichi cau mày. "Nó trống rỗng."

Hiruzen nhắm mắt lại với một hơi thật sâu, cảm thấy cơn đau đầu bắt đầu xuất hiện ở thái dương.

Ông nên biết một ngày sẽ thật kinh khủng ngay khi ông tỉnh dậy.

--------------------------------------------------

Lần đầu tiên Sakura nhận thấy Anbu theo dõi cô là khi cô năm tuổi, chỉ một tuần sau khi bắt đầu học tại Học viện.

Cô biết kết bạn với Naruto sẽ mang đến những câu hỏi về ý định của cô, dù có là trẻ con hay không, và Sakura cho phép họ làm theo ý mình, phớt lờ cái bóng của họ trong suốt bốn ngày.

Điều đó giúp cho cái bóng được đề cập đến là một Anbu có mái tóc bạc, và còn cho phép Sakura theo dõi sensei tương lai của cô.

Sau khi cuộc đánh giá của Kakashi kết thúc, và không có cuộc đánh giá nào nữa, nên cô cho rằng buổi kiểm tra đã vượt qua thuận lợi.

Lần thứ hai cô nhận thấy sự hiện diện đều đặn của Anbu đang theo dõi cô là khi cô mười tuổi, và biết rằng điều đó không liên quan gì đến Naruto.

Họ theo dõi cô gần như mỗi giờ trong ngày, thậm chí đi xa đến mức quan sát cô trong các giờ học của Học viện từ một mái nhà chung cư đối diện với chỗ ngồi của cô cạnh cửa sổ, một mức độ giám sát mà Naruto thậm chí còn không có - không phải cậu đã biết ai đó đang bảo vệ cậu trong bí mật.

Sakura không biết điều gì quan trọng khi xem cô ngủ gật trong các bài giảng của Iruka.

Lần này có ba người, thay phiên nhau quan sát trong gần hai tuần, và vào một buổi tối nào đó, Sakura đã vô tình đạp đổ cái cây mà một trong số họ đang ngồi trên, hoàn toàn bị kích thích với hành động theo dõi dài hạn của họ.

Điều đó dường như cuối cùng cũng nhận được hồi đáp khi cuộc quan sát đột ngột kết thúc, và hai ngày sau, cuối cùng cô cũng có câu trả lời của mình.

"Sakura, ở lại sau giờ học!"

Cô cau mày, quay đầu đối mặt với biểu cảm nghiêm khắc của Iruka. "Em? Nhưng lần này em thậm chí không làm gì cả!"

Naruto và Sasuke cười khúc khích, thu dọn đồ đạc trước khi ra khỏi cửa. "Chúng tớ đến sân tập trước đây, Sakura-chan!"

"Đồ phản bội!"

Họ kéo nhau ra khỏi lớp, nhớ rõ lần cuối họ đề nghị ở lại trong thời gian bị phạt của cô, và bị bắt gặp đang lau cửa sổ với cô.

Iruka thở dài, chờ đợi học sinh cuối cùng rời đi trước khi trả lời. "Không, em không làm bất cứ điều gì sai, chỉ là có một người muốn nói chuyện với em."

Cô ngay lập tức căng thẳng, hỏi anh một cách cảnh giác. "Ai?"

Anh nhét một đống giấy tờ vào tay, và bắt đầu đi về phía cửa. "Em sẽ biết thôi. Bây giờ thì đi nào."

Sakura chỉ do dự một giây trước khi bước đi cùng anh. Cô nghiên cứu anh cẩn thận, tự hỏi người đó là ai, Iruka rõ ràng không hài lòng với chuyện này.

Cuối cùng, anh dừng lại ở cuối hành lang dài, ra hiệu cô vào văn phòng. Sakura phỏng đoán ngắn gọn rằng phải có một phong ấn riêng tư ở mức cao xung quanh nó vì cô không thể cảm nhận được bất cứ ai bên trong.

"Thầy không vào cùng?" cô hỏi, đưa tay về phía cửa.

Miệng anh mím chặt thành một đường khó chịu chặt chẽ. "Ta không thể. Vào trong đi, Sakura."

Định thần cho cuộc gặp gỡ không xác định, cô đẩy cửa bước vào, thấy một shinobi ngồi ở đầu kia của bàn. Anh ta mặc một chiếc áo xám bên ngoài, bên trong là áo không tay, để lộ bắp tay và một hình xăm màu đen xoáy trên vai trái. Mặt nạ trắng sứ úp xuống mặt bàn, che giấu danh tính của con vật.

Và đột nhiên, mọi thứ rơi vào đúng vị trí.

"Chào buổi tối, Haruno-san," Anbu gật đầu nhẹ nhàng chào hỏi. "Mời ngồi."

Có hàng tá thứ lướt qua tâm trí của Sakura trước khi anh ta mở lời, và cô biết chính xác cuộc gặp gỡ này sẽ như thế nào. Dường như cái đuôi của cô cuối cùng đã quyết định lộ diện sau một khoảng thời gian im lặng.

Anh ta là một Hyūga, rõ ràng xuất thân từ nhánh chính khi có vầng trán sạch sẽ, vẻ ngoài tầm khoảng hai mươi tuổi, và chắc chắn là một người mà cô chưa từng biết trong cuộc sống ở dòng thời gian trước.

Có lẽ anh đã chết sớm - rất có thể nếu xem xét đến sự nghiệp của anh ở Anbu - hoặc Sakura đã làm một cái gì đó ở dòng thời gian này để đảm bảo sự tồn tại tiếp tục của anh.

Tại thời điểm này, nó thực sự có thể là một trong hai.

"Tôi hy vọng tôi đã không làm phiền lịch trình của em khi gọi em ở lại," anh bắt đầu nhẹ nhàng. "Việc này sẽ chỉ mất một thời gian ngắn."

"Không sao," cuối cùng cô trả lời, ngồi đối diện với anh. "Nhưng khi anh theo dõi em, em chắc chắn anh đã biết rõ điều đó."

Trong một động thái đáng ngạc nhiên, môi anh cong lên thành một nụ cười thích thú. Sakura không nghĩ rằng cô đã từng thấy một nụ cười của Hyūga trước đây, không bao gồm Hinata.

"Tên tôi là Hyūga Seīchi, và tôi là một shinobi ở Anbu. Tôi cho rằng em biết về chúng tôi?"

"Tất nhiên," cô nói chậm rãi. "Chỉ có điều, một người có danh tiếng như vậy muốn gì ở một học sinh Học viện có điểm số tầm thường như em?"

Anh nghiêng đầu như thể đang suy nghĩ. "Điểm số tầm thường của em không nói được gì ở cuộc gặp này, Haruno-san. Tôi chắc chắn một bộ óc phi thường như em đã hiểu ra, em đã được gọi tên vào Anbu, và chúng tôi muốn mời em gia nhập vào hàng ngũ của chúng tôi."

Tin tức không quá ngạc nhiên, vì có nhiều cách để họ có thể chú ý đến cô, nhưng vấn đề là ai?

Cô đã có hàng tá tương tác gián tiếp với Anbu, những người theo dõi Naruto hàng ngày, trong khi tiếp xúc trực tiếp với những người như Itachi và Shisui.

"Em e rằng em có thể đếm số Anbu mà em biết trên một bàn tay và vẫn còn thừa nhiều ngón," cô nói một cách nghi ngờ. "Vì vậy, xin hãy thứ lỗi cho sự tò mò của em - ai đã đề xuất em?"

Anh có vẻ thích thú với giọng điệu đòi hỏi của cô, và chỉ đơn giản là lắc đầu. "Danh tính của họ sẽ là một trong nhiều điều được tiết lộ cho em nếu em quyết định chấp nhận."

Cô giật mình vì điều đó, khó chịu nhưng dù sao cũng hiểu. "Dù rất muốn biết, nhưng em xin phép từ chối."

Sự ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt anh, sau đó là bối rối - có lẽ là một minh chứng về việc anh tự tin cô sẽ đồng ý như thế nào. Trong một khoảnh khắc, không ai lên tiếng.

"Tôi có thể hỏi tại sao không?" cuối cùng anh hỏi, ánh mắt chăm chú dò xét. "Những thiên tài tầm cỡ của em chỉ được sinh ra vài thế hệ một lần, và hai thiên tài gần đây nhất đều nhận lời gia nhập Anbu."

Hatake Kakashi và Uchiha Itachi, cô nghĩ.

"Bởi vì em muốn ở lại với bạn bè em," cô nói đơn giản. "Em nghĩ rằng chấp nhận lời mời này đồng nghĩa với việc em phải tốt nghiệp sớm và bắt đầu đào tạo riêng với Anbu."

"Trong trường hợp của em thì đúng là vậy," anh xác nhận. "Nhưng cả em và tôi đều biết rằng em có thể thi tốt nghiệp tối nay mà vẫn vượt qua với số điểm tầm thường."

Bỏ qua lời trêu chọc của anh, Sakura lắc đầu. "Đó không phải là về kỳ thi. Em chỉ muốn ở lại với bạn của em."

Anh gõ nhẹ cằm suy nghĩ. "Anbu sẽ không ngăn cách em hoàn toàn. Em vẫn có thể giữ các mối quan hệ với bạn bè của mình."

Cô mỉm cười buồn bã. "Thật sao? Em đã từng được nói rằng, mối quan hệ lớn nhất được bồi đắp bằng máu, sự chia sẻ và điểm yếu nhất của sự tổn thương. Nếu em trao tất cả những điều đó cho Anbu, em còn lại gì để cho những người em coi là bạn bè và gia đình?"

Hyūga im lặng, rõ ràng là ngạc nhiên lần thứ hai. Biểu cảm của anh không có gì khác, nhưng có một tia tiếc nuối trong mắt anh khi anh nhìn sang một bên.

Sự im lặng kéo dài lâu hơn, và Sakura mất một chút thời gian để liếc ra cửa sổ, để ý đến vị trí của mặt trời. Cô vẫn còn một ít thời gian trước khi trời tối để gặp Naruto và Sasuke.

"Tôi hiểu rồi, Haruno-san," anh nói đều, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Tôi cảm ơn em đã xem xét lời đề nghị, và nếu em muốn gia nhập Anbu trong tương lai, thì cánh cửa sẽ luôn chào đón em."

Sakura cũng đứng dậy, cúi đầu. "Cảm ơn anh đã dành thời gian, Hyūga-san, và coi trọng em như vậy." cô bắt gặp cái nhìn chằm chằm của anh. "Tuy nhiên, nếu anh, hoặc bất kỳ đồng nghiệp nào của anh muốn nói chuyện với em một lần nữa, làm ơn bỏ qua việc theo dõi."

Anh bật ra một tiếng cười ngắn, sau đó thành một nụ cười nhếch mép. "Nhóc con."

Sau đó, anh lấy mặt nạ ra khỏi bàn và biến mất trong một vòng xoáy lá, để lại Sakura một mình trong văn phòng.

Cô thở ra, nhẹ nhõm vì nó đã kết thúc. Khi vào Anbu sẽ có lợi cho việc tìm hiểu những bí mật mới nhất của làng, đặc biệt là với dòng thời gian đã thay đổi, nhưng Sakura biết rằng bỏ lại những người mà cô đến để bảo vệ là điều cuối cùng cô muốn làm.

Hài lòng vì bây giờ cô sẽ không bị theo dõi, cô kéo cửa để rời đi thì một người ở trước tầm nhìn của cô.

Giấy tờ bay tung tóe khi Iruka mất thăng bằng, một tay đập vào cánh cửa mở để giữ mình không bị ngã. Sakura ngẩn người, bắt gặp ánh mắt xấu hổ của anh.

"Iruka-sensei? Thầy đã chờ ở ngoài sao?"

Anh đứng thẳng người, trông khá khổ sở. "Em... có chấp nhận không?"

Cái cau mày của cô dịu lại. Anh đúng là một con gà mái mẹ. "Không. Em đã từ chối."

Iruka thở phào trước khi cho cô một nụ cười rạng rỡ. "Heh... tốt. Rất tốt, Sakura. Quả đúng là học sinh của ta! Ta đã dạy em rất tốt, phải không?"

Cô đảo mắt, nhặt đống giấy tờ lộn xộn trên sàn nhà. "Vậy còn cho em điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra tiếp theo của em thì sao?"

"Ồ, đương nhiên là không có chuyện đó rồi."

--------------------------------------------------

Hinata đang ăn tối thì có chuyện xảy ra.

Một thành viên trong tộc khẩn trương bước vào phòng, nhẹ nhàng báo cáo với cha cô rằng Neji đã được đưa đến bệnh viện để điều trị chấn thương.

Có hai điều không đúng với câu đó.

Một. Hinata biết anh họ của mình mạnh mẽ khó có thể so sánh được. Đồng đội của cậu ấy, trong khi cũng là Genin, đã được nhận xét không ở cùng trình độ với cậu ấy và do đó, không thể làm cậu ấy bị thương trong quá trình luyện tập.

Hai. Neji không phải loại người tự làm mình bị thương đến mức nhập viện.

Không giống như con, giọng nói của cha cô vang lên.

Điều đó có nghĩa là cậu ấy đã tham gia một trận chiến với một người nào đó mạnh mẽ hơn nhiều. Với bản chất lạnh lùng, Hinata không nghĩ rằng cậu ấy lại cố tình chọn chiến đấu với Chūnin hay một Jōnin.

"Neji?" một giọng nói trầm ấm cất lên từ phía bên kia bàn. "Chà, đã đến lúc có người làm được điều đó."

"Seīchi!"

Hinata liếc nhìn anh, vẫn còn cảnh giác với sự hiện diện tương đối mới của anh. Anh là một người anh em họ xa của mẹ cô, con trai của một trưởng lão, và là một đội trưởng Anbu nổi tiếng.

Hoặc, anh đã từng.

Kể từ khi cô có thể nhớ, Hinata đã lớn lên với những câu chuyện về người anh họ tài giỏi của mình, nhưng chỉ thoáng nhìn thấy anh mỗi lần anh về thăm nhà hiếm hoi. Tuy nhiên, anh đột nhiên quyết định từ chức ở Anbu ba tháng trước - ngay trước khi đội cũ của anh lên đường thực hiện một nhiệm vụ và không bao giờ quay trở về được.

Đôi khi, cô vẫn có thể nhìn thấy một tia hối hận lướt qua mắt anh.

"Cháu chỉ nói vậy thôi," anh nhún vai.

"Đủ rồi," cha cô nói nghiêm khắc, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. "Ta sẽ đi gặp thằng bé."

Seīchi theo sau. "Cháu cũng sẽ đi."

Không còn lời nào khác được nói ra khi hai người đàn ông bước ra khỏi phòng ăn, để lại một nỗi lo lắng cuộn tròn trong bụng Hinata.

Cô nhẹ nhàng đẩy bát đi, cảm giác thèm ăn đã biến mất từ lâu.

Mãi đến tận tối hôm đó, khi cha cô trở về sau buổi kiểm tra, cô mới nghe thấy hai từ lẩm bẩm sau cánh cửa lưới khi cô bước qua.

Haruno Sakura.

Sau đó, cánh cửa mở ra nhanh hơn cô có thể phản ứng, và Seīchi bước ra ngoài, một nụ cười bất thường trên khuôn mặt anh. Hinata chưa bao giờ thấy anh mang một biểu cảm như vậy kể từ khi anh trở về. Anh gần như trông tự hào.

Mất tập trung bởi sự thay đổi đột ngột, cô bước trúng vào anh.

Cô vội vàng cúi đầu, sống lưng của cô tê liệt như thể theo bản năng, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình. "X-Xin lỗi, Seīchi-onii-sama, e-em không cố ý-"

"Này, tôi đã nói gì về việc đó?" anh quở trách ngay lập tức, cười toe toét. "Ngẩng đầu lên, Hinata, và đừng gọi tôi như vậy nữa, sheesh, em đang khiến tôi cảm thấy mình già rồi."

Bị trừng phạt, cô buộc lưng mình thẳng lại, vẫn không thể nhìn vào mắt anh. Trong khi tính cách của anh không giống bất kỳ Hyūga nào khác trong khu nhà, anh có khí chất lãnh đạo và sức mạnh không thể bàn cãi, nơi mà người ta không thể không phục trước sự hiện diện của anh.

"E-em x-xin lỗi," cô lầm bầm, không thể ngăn mình lại.

Anh thở dài. "Chà, em vẫn tiếp tục làm điều đó. Chúc một đêm tốt lành." Anh bắt đầu quay trở lại phòng mình trước khi anh dừng lại, nghiêng đầu với nụ cười toe toét như trước đó. "Ồ, và gửi lời chào đến Haruno-san hộ tôi vào ngày mai, được không?"

Sau đó, anh biến mất.

Hinata đứng một mình ở hành lang, sững sờ trong giây lát trước mức độ lớn lao của yêu cầu của anh. Tất nhiên, không có gì sai với Sakura. Trên thực tế, mỗi lần nhìn thấy người bạn cùng lớp tóc hồng cả trong và ngoài học viện, Sakura sẽ vẫy tay chào vui vẻ, bắt đầu một cuộc trò chuyện thường chỉ hướng về một chiều khi Hinata vật lộn để nói chuyện. Sakura thậm chí đã mời cô luyện tập cùng nhau sau giờ học, nhưng cuối cùng đã rút lại lời đề nghị với một cái vỗ nhẹ nhàng khi Hinata bắt đầu run rẩy trước viễn cảnh xin phép cha cô.

Cô rất xấu hổ về bản thân mình đến mức không thể chịu đựng được khi gặp mặt Sakura trong nhiều tháng sau đó, ít bắt chuyện hơn.

Tuy nhiên, cơ hội dường như rơi thẳng vào cô ngay ngày hôm sau.

Khi tiếng chuông Học viện vang lên khắp các sảnh, báo hiệu giờ học một ngày kết thúc, Hinata thấy mình đột nhiên được bao quanh bởi ba người bạn cùng lớp của cô, Sakura đứng ở đầu.

"Này Hinata, tớ nghĩ rằng tớ đã khiến anh họ của cậu, Neji, phải đến bệnh viện vào ngày hôm trước," cô ngượng ngùng nói. "Tớ chỉ muốn chắc chắn rằng cậu ấy vẫn ổn."

Hinata cảm thấy cổ họng của mình bắt đầu thắt lại. Cô không thể ngăn được sự run rẩy khi lắp bắp nói, hoặc nỗi sợ sự không tương xứng len lỏi trong tim cô khi có thể nói chuyện với Sakura một lần nữa. Nếu Sakura ghét cô thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu việc từ chối tất cả những lần Sakura mở lời trước trong nhiều năm cuối cùng đã phá vỡ cơ hội tình bạn giữa họ?

Sakura luôn là một người mà Hinata ngưỡng mộ. Sakura vô cùng trưởng thành và nhanh trí, trong khi vẫn tự tin và lạc quan. Sakura dễ dàng kết bạn, và nói chuyện thoải mái.

"Sakura-chan, cậu ta là một tên khốn. Tại sao chúng ta phải hỏi về cậu ta?"

Hinata cố gắng che giấu sự bối rối trên khuôn mặt của mình, nhìn Naruto gãi đầu. Cậu là một tinh thần tự do khác mà cô ghen tị.

"Đừng nói như thế, dobe. Cậu là người bắt đầu mớ hỗn độn."

Uchiha Sasuke cau có, khoanh tay. Cậu là con trai kiểu mẫu của trưởng tộc - một người mà cô bị so sánh khá thường xuyên khi báo cáo về điểm số Học viện của họ được đưa về nhà.

Cậu bé Uchiha ở tuổi của con có thể làm điều này, tại sao con lại không thể?

"T-tớ n-nghĩ rằng anh ấy k-không sao," cô nói.

Đừng nói lắp nữa!

Sakura thở dài. "Chà, tốt quá. Tớ sẽ nói xin lỗi, nhưng hôm trước cậu ấy hơi ngu ngốc."

Xin lỗi. Sakura từ chối nói điều đó một cách dễ dàng - những từ tương tự bật ra khỏi miệng Hinata thường xuyên.

Hinata gật đầu, không thể nói gì để đáp lại.

Nếu không có bất cứ điều gì thông minh để nói, thì đừng nói gì cả.

"Tớ không có ý nhiều chuyện, Hinata, nhưng tớ đã tự hỏi liệu anh họ của cậu có hạnh phúc khi ở nhà không?" Sakura hỏi, đôi mắt xanh sáng lên với sự tò mò. "Tớ nghĩ rằng các cậu sống cùng nhau trong khu nhà của gia tộc."

Lời nói như bị mắc kẹt trong cổ họng cô. Neji có hạnh phúc không? Tất nhiên là không. Hinata đã thấy cách cậu ấy nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của trán mình vào mỗi buổi sáng, cách cậu ấy bí mật luyện tập ở một trong các sân tập, thực hiện các kỹ thuật mà cô chỉ thấy cha cô làm; và cách thể hiện sự ghê tởm của cậu dường như luôn hướng về phía cô.

Cô là một kẻ hèn nhát, cô biết rõ điều đó.

Hinata không thích sự phân biệt giữa các thành viên nhà chính và chi nhánh, và cô đã tận mắt chứng kiến việc nó ảnh hưởng đến cả hai bên như thế nào. Tuy nhiên, mỗi khi cô cảm thấy đủ can đảm để nói chuyện với cha mình hoặc tiếp cận anh họ của mình, thì không có gì ngoài những lời quở trách lạnh lùng sau đó.

Con sẽ không được nói về điều này một lần nữa, hiểu không? Con là người thừa kế của ta. Hãy tập trung vào đào tạo kỹ năng của con thay vì điều vô nghĩa này.

Hinata-sama, cô không bao giờ có thể hiểu số phận chia cắt chúng ta như thế nào.

Cô không có sức mạnh.

"Tớ-tớ k-không thân với a-anh ấy lắm," cuối cùng cô nói, cảm thấy buồn bã trước lời thú nhận.

Sakura nhướng mày, nhưng dường như không quá ngạc nhiên. "Không thật sự thân thiết sao? Cậu ấy có vẻ rất muốn nói chuyện vào ngày hôm trước, tớ cảm thấy cậu ấy có thể có rất nhiều điều để nói."

Hinata chắc chắn rằng Neji có nhiều điều để nói. Tuy nhiên, cậu ấy là kiểu người muốn đun sôi tất cả bên trong lồng ngực mà không thốt ra một từ.

"Như tớ đã nói, cậu ta là một tên khốn," Naruto đột nhiên xen vào. "Dù sao cậu chắc cũng không muốn nói chuyện với cậu ta."

"Bọn tớ không có ý định xúc phạm cậu hoặc bất cứ điều gì," Sasuke nhanh chóng nói, đập vào đầu cậu bé tóc vàng.

Naruto giật mình lùi lại, và không hề báo trước, cả hai người dường như quên đi tất cả về cô và Sakura, có ý định tát vào người kia.

"Này Hinata?" Sakura nhẹ nhàng gọi, cúi người về phía trước. "Cậu chưa bao giờ nghe thấy điều đó từ tớ, nhưng tớ nghĩ rằng anh họ của cậu đang buồn... và có thể hơi cô đơn. Tớ nghĩ, cậu ấy sẽ làm tốt hơn nếu hai người có thể giải quyết bất cứ hiểu lầm nào xảy ra."

Cô sững người, nuốt trở lại cảm giác sợ hãi. Cô không dám tưởng tượng sự thù hận của Neji dành cho cô sâu sắc đến mức nào, ý tưởng nói chuyện với cậu ấy theo cách như vậy khiến cô hơi lo lắng.

"Tớ biết từ Sasuke rằng công việc của gia tộc có thể trở nên tồi tệ," cô tiếp tục, trở nên nghiêm túc, "nhưng cuối cùng thì các cậu vẫn là một gia đình. Cậu là một người mạnh mẽ, Hinata, tớ tin cậu có thể làm được."

Mạnh mẽ? Không ai từng mô tả cô bằng từ đó, hoặc bất kỳ từ đồng nghĩa nào gần với nó. Thành thật mà nói, cô không biết có nên khóc hay từ chối yêu cầu như vậy.

Cả hai đều khó chịu.

Cuộc chiến ngày càng lớn hơn khi các cậu bé đằng sau Sakura đang bắt đầu tung nắm đấm và khuỷu tay. Sakura liếc nhìn lại với một tia khó chịu, càu nhàu.

"Tớ sẽ đi trước đây, nhưng hứa với tớ, cậu sẽ làm một cái gì đó, được không Hinata?"

Cô chớp mắt nhanh chóng, cố gắng trấn tĩnh lại thần kinh của mình. "Tớ-tớ sẽ c-cố gắng, Sakura-san."

"Tuyệt vời - hãy nói với tớ nếu cậu cần bất kỳ sự giúp đỡ nào! Hẹn gặp lại cậu sau!"

Hinata khẽ vẫy tay khi Sakura quay lại và tách hai cậu bé ra, thực tế kéo họ đi khi cô ra khỏi cửa Học viện.

Sau đó Hinata nhớ ra mục tiêu của mình.

"S-Sakura-san!" cô gọi, gần như co rúm người lại vì âm lượng giọng nói của mình. Nhận thấy rằng cô gái kia đã dừng lại để chờ đợi, Hinata hơi cứng người và nắm chặt tay mình. Cô hít một hơi thật sâu trước khi ngước mắt lên để bắt gặp màu xanh lá cây tươi sáng. "C-cảm ơn cậu. Tớ... ừm- Seīchi-nii-san nói... xin chào."

Có một thoáng bối rối ngắn ngủi cho đến khi sự nhận ra hiện rõ trên khuôn mặt của Sakura. Hoa thị nở một nụ cười kín đáo, tương tự biểu cảm tự hào mà cô đã nhìn thấy trên anh họ của mình. "À, vậy nhờ cậu cũng gửi lời chào đến anh ấy hộ tớ. Cảm ơn Hinata!"

Xoay người, Sakura tiếp tục ra khỏi cửa, để lại cô trong im lặng. Cô nhìn chằm chằm vào lưng Sakura một cách khao khát, để ý nó rộng và vượt trội như thế nào - mang theo một sự tự tin mà Hinata không bao giờ có thể đạt được.

Lắc đầu, cô thở một hơi sâu khác, cảm thấy vai mình đang từ từ thả lỏng.

Mạnh mẽ lên.

--------------------------------------------------

Chúc mọi người buổi tối vui vẻ ❤️❤️

Lưu ý: Bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả Elesrea

| Thái Bình | 4.6.2022 |

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro