IV. Đổi Thay (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa beta.

::

Không lâu sau đó và cả hai bắt đầu một trận chiến taijutsu nhanh đến mức Sakura phải cố gắng rất nhiều để theo kịp, cô khẽ nuốt nước bọt. Hoặc có thể không. Đôi mắt cô dõi theo lũ rắn, những sinh vật làm cô ngạc nhiên, vẫn đang vây quanh Naruto, và nhận ra rằng công việc của chúng là giữ cô tránh xa cậu hơn là tấn công cô. Kẻ thù dễ đánh bại nhất là khi bị chia rẽ, và Sakura phải ngưỡng mộ tên ninja làng Cỏ - một kế hoạch hoàn hảo.

Cam chịu số phận của mình và đôi mắt tập trung vào mục tiêu, Sakura cố sàng lọc những kiến ​​thức hạn chế của mình về loài vật này, khó chịu khi không thể nhớ ra bất cứ điều gì; rắn hoàn toàn không phải là động vật phổ biến ở làng Lá, đặc biệt là những con có kích thước như thế -cô không nghĩ rằng mình đã từng đọc về thứ to lớn đến vậy nhìn thấy ngoài thiên nhiên, trừ khi đó là thuật triệu hồi–

Mình thật ngốc.

Triệu hồi chi thuật. Là một lời giải thích đơn giản nhưng lại hoàn hảo về kích thước của loài bò sát, cũng như hành vi thuần hóa bất thường của nó - ít nhất hầu hết chúng đều được cho là vô hại cho đến khi bị khiêu khích hoặc được chỉ thị tấn công. Sakura thoáng nhìn qua kunoichi Cỏ, tự hỏi tại sao cô ta lại có ý định ngăn Naruto ra khỏi cuộc chiến.

Đó là một bí ẩn khác. Nữ kunoichi tự trừng phạt bản thân, một lần nữa đánh giá tình hình và cố gắng không để bản thân chìm trong vô vọng. Tất cả những gì mình có là Ảo thuật cơ bản, điều khiển chakra, vô số thẻ nổ cộng với bom khói, hầu như không có vật dụng để tiến hành chống lại thứ gì đó có kích thước như vậy.

Và sau đó, như thể bị kích hoạt bởi ý nghĩ tự ti kia, một khung kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu cô, và Sakura nhăn mặt. Nó có vẻ như là lựa chọn duy nhất... nhưng sẽ là một phép màu nếu mình xoay sở để thực hiện nó. Đôi ngọc lục bảo đi lạc đến nơi Hỏa thuật của Sasuke-kun dường như chỉ khiến kunoichi bí ẩn khó chịu, mặc dù thực tế rằng cô ta đã nên bị thiêu rụi từ lâu. Nhưng mình phải cố gắng. Mình phải thực hiện bước đầu tiên đối với nindo của mình.

Với suy nghĩ đó, hoa thị lấy ra một trong những quả bom khói mà cô đã mua cùng Genma-san, quả này màu đỏ thẫm chứ không phải màu tím - không giống như những quả khác chứa khí màu vô hại, quả bom này chứa bột ớt. Kiến thức về rắn của Sakura bị hạn chế một cách thảm hại, nhưng rắn là một loài bò sát và loài bò sát này nổi tiếng với mũi cực kỳ nhạy bén.

Tuy nhiên, có điều gì đó khiến cô do dự. Ngay cả khi mình cố gắng làm cho chúng mù khứu giác tạm thời, không có gì ngăn chúng tấn công trong cơn thịnh nộ mù quáng và hỗn loạn. Sakura cãi lại. Nếu mình bị trúng ngay cả một trong số chúng, mình có thể sẽ có kết cục như Naruto. Hoặc tồi tệ hơn. Và rồi Sasuke-kun sẽ phải tự chống đỡ với ả rắn điên.

Sakura ghét khi mù tịt thứ gì đó. Với tư cách là một mọt sách, không chắc chắn về một phần kế hoạch là cơn ác mộng - ngay lập tức, cô phẫn nộ với những cuộn Ảo thuật có sẵn trong thư viện vì đã không cho biết liệu genjutsu có hiệu quả với động vật hay không.

Mình đoán mình sẽ không biết cho đến khi thử.

Tuy nhiên, Sakura lo sợ khả năng xảy ra điều gì đó sai lầm khủng khiếp, nhưng nhìn vào bộ dạng nằm sấp của Naruto và Sasuke-kun chiến đấu một trận thua rõ ràng đã khiến cô tràn đầy quyết tâm.

Đi nào!

::

Kế hoạch của Sakura, tất cả những thứ được xem xét, đều đơn giản đến kinh ngạc. Trên thực tế, đơn giản đến mức nó thực sự không nên hoạt động.

Nhưng khi cô ném quả bom ớt vào giữa những con rắn, khí tạm thời che khuất tầm nhìn của chúng, cô thầm xin lỗi Naruto nếu cậu vô tình hít phải. Tuy nhiên, đặt điều đó sang một bên, nó đã cho thấy cô không sai rằng sẽ gây tổn hại đến khứu giác của rắn, khiến chúng hoảng loạn và sự mất tập trung là đủ để Sakura tiến tới bước 2: dấu hiệu cho một Ảo thuật hiệu ứng nội tại (internal-effect genjutsu) đến với cô dễ dàng, và cô đã duy trì chúng đến khi chắc như đinh đóng cột rằng lũ rắn hoàn toàn tin Naruto đã bị ngã vào một cái cây cách nơi cậu ở đó thực sự hai mươi mét.

Tức khắc, kunoichi tóc hồng bật dậy.

Sakura chạy như thể ác quỷ đang rình rập mình, không tin tưởng vào thứ ảo thuật vội vàng cũng như sức mạnh của ớt có thể giữ cho những con rắn rối loạn lâu dài. Và quả thực, sự bi quan của cô đã đúng: không quá mười giây sau khi cô đến bên Naruto và nhấc bổng cậu qua vai, một tiếng rít giận dữ truyền đến tai hoa thị. Cô liếc nhanh hai con rắn dường như đã hồi phục sau bột ớt và tạm thời bị đóng băng nhưng cô biết tốt hơn là tin tưởng vào sự tĩnh lặng của chúng. Đảm bảo rằng tay nắm chặt Naruto, Sakura hướng về phía một trong những cái cây cách trận chiến của Sasuke-kun vẫn đang diễn ra và lũ rắn một khoảng an toàn, đáp xuống dễ dàng và đặt người đồng đội tóc vàng lên cành cây, lưng tựa vào thân to lớn. Cô kiểm tra mạch của cậu, biết ơn khi nó đập thình thịch, yếu hơn nhưng ngón tay cô có thể cảm nhận được. Hoa thị vẫn không có cách nào để xác định tình trạng của điều mà cô không nghi ngờ là một cơn chấn động kinh khủng, nhưng ít nhất Naruto đã ở đây và tránh xa những con rắn chết tiệt đó.

Sau đó, một ý nghĩ ập đến với cô.

Sakura không thể giúp Sasuke-kun đấu với kunoichi kia nếu cô phải liên tục nhìn lại để đảm bảo rằng những con rắn không tiến lên họ. Vì vậy, những con rắn phải biến mất. Nhưng bằng cách nào?

Suy nghĩ lung tung, hy vọng ngược lại hy vọng rằng may mắn của cô sẽ kéo dài, bởi vì những gì cô đang lên kế hoạch thậm chí còn liều lĩnh hơn lần trước, Sakura lấy ra bốn kunai và thuốc nổ và cẩn thận quấn thẻ xung quanh chuôi dao. Sau đó, cô xem xét lại, bù đắp cho sự điên rồ tuyệt đối của ý tưởng và tiếp tục quấn một thẻ khác. Đề phòng thôi, kunoichi tự trấn an.

Hoa thị biết rằng bản thân không có bất cứ thứ gì đủ mạnh và sắc bén để cắt xuyên những chiếc vảy đó đủ để mổ bụng, nhưng tất cả những gì kunai thực sự cần làm là nằm sâu trong lớp da rắn đủ lâu để thẻ có thể phát nổ. Sau đó, sức mạnh của bốn thẻ trên mỗi kunai sẽ chăm sóc lũ chết tiệt kia và chúng không đi xa hơn tới Naruto, và Sakura có thể đi giúp Sasuke-kun.

Cô di chuyển đến một nhánh cây để nhắm rõ ràng hơn vào mục tiêu, sau đó, cầu nguyện rằng giới hạn kĩ năng của mình bây giờ nhỉnh hơn một chút so với mức trung bình trong quá khứ sẽ đủ tốt để kunai bắn trúng mục tiêu từ khoảng cách xa như vậy, cô phóng chúng đi. Sakura quan sát kunai bay và chôn mình vào da thịt chúng, mỗi con rắn có hai cái, sau đó, trước khi chúng có cơ hội trốn thoát, cô phát xung chakra vào thẻ và nhìn những con rắn nổ tung.

Nhăn mặt trước cuộc tàn sát một giây, những con rắn biến mất khỏi sự tồn tại, Sakura cuối cùng đã có thể tập trung toàn bộ sự chú ý của mình vào Sasuke-kun.

Và những gì cô nhìn thấy đã làm cô kinh hoàng.

Cậu ấy đang thua cuộc. Thật tệ. Sasuke khuỵu gối, tắt thở và có vô số vết xước và vết cắt trên những mảng da trần của cậu. So với kunoichi kia thì gần như không xây xước, nhưng một bên khuôn mặt của cô ta có vẻ như đang bong ra, một con mắt vàng thay thế cho một trong hai con mã não và Sakura cảm giác rằng có điều gì đó thực sự rất không ổn ở người phụ nữ này. Mặc dù thực tế rằng ý thức tự bảo vệ bản thân đang bảo cô nên chạy càng xa càng tốt khỏi trận chiến, đến Tháp, đến Học viện, bất cứ nơi nào nhưng cô lại ở đây, vẫn tiếp tục tiến về phía trước, ngày càng gần đến Sasuke-kun. Cô định ẩn nấp và câu giờ, có lẽ tiến lên, dùng ảo thuật rồi tóm lấy Sasuke-kun và chạy, hoặc ít nhất là lập chiến lược, nhưng chắc chắn không có cơ hội thành công.

Kunoichi kia đi về phía Sasuke-kun, một thanh kunai trong tay với ý định rõ ràng, và cơ thể Sakura di chuyển trước khi tâm trí cô có thể xử lý những gì mình đang làm.

Tay thủ ấn, hoa thị cầu nguyện rằng cô có đủ chakra để trò lừa của cô phát huy tác dụng. Sau đó, cô cúi người trước Sasuke-kun, tay tung ba thanh kunai bay tới phía kunoichi trong khi tay còn lại cầm kunai ở tư thế phòng thủ. Nhìn cảnh ninja làng Cỏ rút lui, Sakura chỉ hy vọng chuyển động gượng ép đủ để che dấu vết xoáy của những chiếc lá đi kèm với Narakumi no Jutsu, nhưng nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch, người phụ nữ đã mắc phải ảo thuật Kokoni Arazu no Jutsu của mình.

Lớp ảo thuật của cô là thứ mà cô đọc trong các cuộn giấy và cầu xin Genma-san cho phép bản thân thực hành với anh - các cuộn giấy có vẻ tự tin rằng ngay cả khi đối thủ có thể phá vỡ lớp đầu tiên (trong trường hợp này, Sakura đã thi triển Narakumi no Jutsu) rất khó có khả năng họ sẽ nhận thấy lớp thứ hai.

Nhưng Sakura rõ ràng đã đúng, rằng ả đàn bà này quá dị thường đối với một genin, vi vì không quá một giây sau để chân cô ta chạm đất sau khi buộc phải rút lui, đôi mắt lệch nhìn Sakura với một mức độ minh mẫn và thích thú chưa từng có.

Quan trọng nhất, chúng không phải là con mắt của một ai đó vừa trải qua trận đấu kinh hoàng nhất.

"Ohoho," người phụ nữ cười khúc khích, ánh mắt nhìn Sakura như một sự xâm lấn tàn nhẫn. "Một ảo thuật gia ở Konoha? Thật bất thường! " và Sakura ghét giọng điệu bình thường, sự đùa giỡn gần như trẻ con, nhưng cô luôn im lặng và giữ nguyên thanh kunai của mình.

"Nhưng bây giờ ngươi chẳng là gì ngoài con kiến ​​cản đường con, bé con." Cô ta nhếch mép cười, và lần này, Sakura đã không che giấu được cơn rùng mình chạy dọc xương sống. "Nếu người thực sự muốn được đánh giá là một mối đe dọa vào lần sau, người cần phải biết rằng đôi khi người nên đào sâu hơn một chút, bởi vì tình yêu có thể đáng sợ hơn gấp ngàn lần so với chính nỗi sợ hãi."

Sakura biết ngay lập tức hai điều: một, người phụ nữ đó rõ ràng không phải là genin và chắc chắn là bị điên. Và hai; rằng cô phải nhận ra cô ta liếc lại Sasuke-kun, bởi vì nụ cười nhếch mép kia trở nên tục tĩu hơn và ác ý một cách lộ liễu.

"Ngươi có thể nghi ngờ điều đó ngay bây giờ, nhưng nếu cô lắng nghe nỗi sợ hãi của mình, người đã ở Tháp, an toàn và cách xa đây." Và hoa thị tái xanh, bởi vì chúng là những suy nghĩ chính xác đã lướt qua tâm trí cô không năm phút trước đó. Nhưng kunoichi vẫn chưa kết thúc, không.

"Nhưng thay vào đó," ả tiếp tục, đôi mắt dường như nhìn thẳng vào Sakura.

"Người ở đây, tình yêu của cô dành cho người đồng đội thân mến khiến bản thân đặt mình vào một tình huống mà người biết rằng sẽ không có lợi cho mình."

Sakura nghiến răng, không phản ứng lại với người phụ nữ và quyết tâm giữ thanh kunai chặt hơn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm khi Sasuke-kun giật mình về phía sau cô, hai tay đưa lên nhấc bổng khỏi mặt đất.

Lần đầu tiên kể từ lúc cô đặt mình một cách ngu ngốc vào giữa kunoichi và đồng đội, Sakura thấy một chút bực bội trên khuôn mặt cô.

"Bây giờ ta tin rằng ta đã dành đủ lâu để giáo dục thanh thiếu niên của ngôi làng vô giá trị này. Tránh ra một bên." Những lời cuối cùng bật ra như một tiếng rít, và Sakura thấy mình bị hất sang một bên đến nỗi lưng va chạm mạnh vào thân cây, tầm nhìn cô rối loạn, nhưng khi cô chớp mắt để lấy lại sự bình tĩnh, cô dừng lại.

Bởi vì có vẻ như thứ đã hất hoa thị sang một bên là cổ của kunoichi.

Kìm nén phản xạ bịt miệng trước sự biến đổi cơ thể vô nhân đạo, tầm nhìn Sakura đủ rõ để cô nhận ra rằng người phụ nữ dường như đang... cắn Sasuke-kun? Và sau đó, một tiếng hét đau đớn kinh hoàng đến nỗi cơ thể Sakura phải cử động mặc cho cơn đau âm ỉ ở xương sườn xé toạc trong không khí. Hoa thị ở cạnh Sasuke-kun trong tích tắc, khuỵu gối xuống bên cậu, đôi ngọc lục bảo ngước lên để gửi một cái nhìn giận dữ và kinh hãi nhân đôi tới người phụ nữ dường như đang tan biến trên cành cây.

"Công việc của ta ở đây đã hoàn thành. Sasuke sẽ sớm tìm đến ta. "

Và Sakura liếc xuống ba con tomoe màu đen xuất hiện trên cổ Sasuke-kun, và tiếng hét cuối cùng của cậu biến thành một tiếng càu nhàu khiến máu Sakura lạnh đi;

"Orochi... maru..."

::

Ban đầu, Sakura định đợi. Cô hy vọng sẽ tìm được chỗ ẩn nấp và chờ thời cơ, an toàn khi biết rằng họ đã có cuộn giấy và ít nhất ba ngày nữa để đến Tháp, đủ thời gian cho ít nhất một trong số các đồng đội của cô thức dậy.

Nhưng rồi Sasuke-kun đã phá hỏng nó và nói ra cái tên đó. Sakura không phải là chuyên gia, nhưng dù cô biết cơ bản lịch sử của làng Lá và những cái tên hàng đầu trong Bingo Book, và càng nghĩ về nó, nỗi sợ hãi càng tăng lên vì cô biết hậu quả của nó. Phán đoán là hoàn toàn chính xác - rắn không phải là động vật triệu hồi phổ biến, nếu một con thậm chí còn đáng vinh dự và đủ sức mạnh để có bản giao kèo. Và shinobi cuối cùng được biết đến đã kí kết với Manda Vĩ đại và họ hàng của ông ta là Orochimaru, một trong những Sannin huyền thoại. Sakura tuyệt vọng, hắn có thể thu được gì khi đến Konoha, một bạt nhẫn như hắn? Và tại sao phong ấn hắn thi triển lên Sasuke-kun với chakra ác độc lại u ám đến mức Sakura rùng mình mỗi khi tập trung vào nó?

Đó là những câu hỏi mà genin không thể trả lời. Cô cần một người nào đó có cấp bật cao hơn, Kakashi-sensei, Genma-san, thậm chí là Morino-san của kỳ thi đầu tiên, một người mà cô biết sẽ có câu trả lời, và nếu không, thì ít nhất hãy cảnh báo cho ai đó có thể.

Nhưng với việc cả Naruto và Sasuke-kun đều bất tỉnh, Tòa tháp trong tầm mắt, và bản thân Sakura đang chữa lành bản thân sau cú va chạm vừa nãy, thì khả năng đó không có lợi.

Và nếu cô muốn có ai đó cho cô một số câu trả lời, chỉ có một lựa chọn thực sự mở ra; cô phải chạy đến Tòa tháp. Đơn giản thôi, nhưng nó đặt ra một vấn đề quan trọng - ngay cả khi truyền chakra vào cơ bắp của cô như đã làm kể từ khi cả đội vào rừng, Sakura không đủ khỏe để bế cả hai cậu con trai và di chuyển cùng một lúc. Điều đó khiến cô gặp khó khăn thậm chí còn tồi tệ hơn - tất cả những gì cô thực sự có thể làm là vận chuyển cả hai đến Tháp theo từng đợt.

Và điều đó có nghĩa là phải để một trong số họ ở đây.

Bỗng nhiên, sự vô vọng của tình huống bao trùm lấy cô và cô gục xuống bên cạnh Sasuke-kun, gối đầu lên tay, những ngón tay đau đớn lướt qua mái tóc hồng. Tháng trước có gì tốt? Cô tuyệt vọng, mình vẫn vô dụng như nhiệm vụ ở làng Sương Mù !!

"Ta tin nhóc."

Sakura sững người, những ngón tay trên tóc cô nắm lấy khi những từ quen thuộc vang lên trong tâm trí.

"Hãy chắc chắn trở lại an toàn, được chứ?"

Genma-san...

Một phần quyết tâm ngay lập tức quay trở lại, và cô bám lấy nó, tuyệt vọng cho một tia sáng le lói trong đường hầm tối tăm:

Trở ngại khác trên con đường của cô là gì? Có khác gì nếu cô tạo ảo ảnh trên sân tập hoặc khu rừng của họ? Điều gì đã thay đổi nếu cô cố gắng che giấu một cơ thể hơn là thanh kunai mà Genma-san đã luyện tập cùng?

Không có gì.

Ảo thuật là ảo thuật, và khi mọi thứ đứng ở thời điểm cụ thể đó, Ảo thuật là lựa chọn tốt nhất của Sakura và có lẽ là duy nhất. Cô nhìn vào mặt trời lặn, rồi nhìn lên những ngọn cây, trên đó cô có thể thấy rõ ràng gạch đỏ của Tháp.

Nếu mình nhanh chân, mình thậm chí có thể đưa cả hai đến đó trước khi màn đêm buông xuống.

Quyết định được đưa ra, Sakura đứng dậy và đánh giá tổng quan Sasuke-kun, một vài bước đầu tiên của kế hoạch mạo hiểm nhất cho đến nay đã hình thành trong đầu cô. Tăng lượng chakra truyền đến cánh tay, Sakura cúi xuống và nhấc đầu quạ lên và ném cậu qua vai, không thèm nhẹ nhàng. Kunoichi lần theo trở lại cái cây mà cô đã đặt Naruto yên vị và để Sasuke-kun ở gốc, quy mô nó và lặp lại quá trình với Naruto. Nhìn cả hai cậu bé bất tỉnh được nâng đỡ bởi thân cây, Sakura quét mắt xung quanh để tìm kiếm một cái rễ mà cô có thể che giấu cơ thể bên dưới.

Ở đó.

Và trước khi cô có thể xem xét lại, hoa thị đã cúi xuống, nâng Naruto qua vai và đi đến gốc cây. Cô đẩy chàng trai tóc vàng xuống dưới, lấy một số cành và lá để che cậu hết mức có thể và lùi lại để thi triển ảo thuật Kokoni Arazu no Jutsu. Là người điều khiển, Sakura có thể nhìn xuyên qua các lớp và cô hy vọng rằng một lần, sự chỉ dẫn sai lệch sẽ hoạt động tốt hơn là thay đổi trắng trợn môi trường xung quanh. Nhưng nữ kunoichi không thể tập trung vào nó quá nhiều. Khi quay trở lại Sasuke-kun, cô rút ra một thanh kunai và khắc biểu tượng Haruno vào thân cây, đủ nhỏ để nó không bị chú ý trừ nếu ai đó phát hiện ra nơi trú ngụ của cô. Sau đó, cô gửi một lời cầu nguyện cuối cùng, tuyệt vọng đến bất cứ ai đang lắng nghe, ném Sasuke-kun qua vai và chạy.

:

May mắn đã đứng về phía cô khi Sakura đến được Tháp mà không gặp bất kỳ sự cố lớn nào; Nhược điểm duy nhất là tay cô giờ đầy vết bỏng do cây tầm ma châm chích, nhưng dù vậy, bộ trang phục mới đã che gần hết cơ thể. Điều tương tự cũng không thể nói với Sasuke-kun, nhưng Sakura tin rằng cậu sẽ tha thứ cho cô nếu cậu biết rằng cô làm vậy để trốn tránh một nhóm genin từ Làng Âm thanh.

Và sau đó, một cặp cửa xuất hiện trước mặt cô, và Sakura thở dài, phá vỡ phong ấn đang đóng chặt chúng và loạng choạng bước vào trong. Căn phòng trống rỗng, những bức tường làm bằng đá và trần để dành cho một tấm thảm treo trên bức tường xa nhất, nhưng Sakura không có thời gian để chú ý đến nó ngay lúc này. Thay vào đó, cô đặt Sasuke-kun xuống đất, đảm bảo lưng cậu được tựa thoải mái, dán một tấm thẻ nổ bên ngoài cửa đề phòng, và sau đó rời đi.

Việc tìm thấy Naruto chỉ mất chưa đầy mười lăm phút cho cô, nhưng khi hoa thị đến được chỗ cậu và loại bỏ ảo thuật tận gốc, cô có thể cảm thấy những sợi dây đen len lỏi từ khóe mắt của mình; cô đã sử dụng quá nhiều chakra.

Chưa. Cô tự nhủ, mình cần đưa Naruto đến nơi an toàn. Mình vẫn chưa thể ngất đi.

Lần này, với Naruto choàng qua vai và Sasuke-kun an toàn, cô đã không kìm chế; Sakura chạy nhanh hơn bao giờ hết, và trở lại trong phòng chưa đầy nửa giờ sau khi cô rời đi. Với sự nhẹ nhõm ngoài sức tưởng tượng, nữ kunoichi thả Naruto xuống bên cạnh Sasuke-kun, cẩn thận kiểm tra mạch của cả hai cậu bé rồi mới cho phép mình lấy lại hơi thở. Đêm của ngày thứ hai đã gần đến khi cô đang chạy, và cô nhấc mình lên khỏi mặt đất đủ lâu để tháo thẻ nổ ra và đóng cửa lại. Cảm thấy an toàn hơn kể từ khi toàn bộ kỳ thi buồn ngủ này bắt đầu, Sakura trượt xuống tường cho và ngồi giữa đám con trai, sự căng thẳng, cả về thể chất và tinh thần, trong hai ngày qua cuối cùng cũng bắt kịp cô.

Nhưng vẫn còn một điều trăn trở trong tâm trí, tức khắc Sakura mở to mắt và cẩn thận xem xét tấm thảm ở phía trước căn phòng. Một giây sau, cô ngã người dựa lưng vào tường, sự mệt mỏi và khó chịu khiến mặt cau có của cô bộc lộ ra ngoài.

"Đó là gì với ninja và những câu đố?" Cô rên rỉ, phớt lờ sự thật rằng không có ai có mặt có thể trả lời mình. Sakura liếc nhìn tấm thảm khác và cố gắng ngồi dậy để nghiên cứu chi tiết hơn.

"Không có Thiên thì hãy tranh thủ thời cơ để có được trí" Cô đọc to rồi khịt mũi. "Không khó hiểu chút nào." Hoa thị càu nhàu, mỉa mai từng từ, nhưng vẫn bất chấp buộc mình phải tiếp tục. "Không có có Địa thì hãy băng qua cánh đồng để mưu cầu lợi. Và nếu sở hữu cà Thiên và Địa, thì nhiệm vụ khó khăn đến mấy cũng có thể vượt qua dễ dàng. Cái này- " 

Sakura cau mày và đọc lại toàn bộ văn bản để đảm bảo rằng bản thân không ngớ ngẩn bất thường và thực sự là thiếu một chữ. Rên rỉ trong thất vọng, cô quyết định bỏ qua và tiếp tục đọc. "Đây chính là con đường bí mật hướng dẫn chúng ta đến con đường này ngày hôm nay. Chỉ vậy thôi ư?" bối rối, cô đọc văn bản hơn một lần nữa, không thích thực tế là chỉ có một cách mà đầu óc cô có thể nghĩ ra để giải quyết việc này vì nó còn lâu mới có lợi.

Nhưng tại sao lại bắt chúng ta phải mang những cuộn giấy này đến tận đây theo lệnh rõ ràng là không được mở chúng, hay chỉ được mở chúng khi đến đây? Cô trầm ngâm, nét mặt khó chịu, cố gắng tìm ra phương pháp nào đó trong cơn điên loạn. Những kẻ điên thích câu đố, chết tiệt tất cả.

Tuy nhiên, trước mắt kunoichi chỉ có một giải pháp khả thi, và cô lấy các cuộn giấy ra, đặt chúng xuống trước mặt. Đây rồi. Nhanh nhất có thể, Sakura tháo cuộn Địa trước khi chuyển lên Thiên, và khi cả hai đều mở, cô nheo mắt nhìn chữ viết. Đó có phải là... 'Nhân' không? Và đó là ký tự cho... 'đây'? đột nhiên, tờ giấy bắt đầu bốc khói, và các mảnh ghép rơi vào nhau trong tâm trí Sakura. Cô đứng bật dậy, sự mệt mỏi dồn về phía sau tâm trí, đá các cuộn giấy cách mình và đồng đội càng xa càng tốt, đặt mình giữa họ và các cuộn, đầu gối uốn cong với một thanh kunai trên tay. Cùng lúc, cô vừa làm điều đó chưa bao lâu thì một hình bóng xuất hiện trong làn khói phun ra từ các cuộn giấy. Tâm trí của Sakura lơ đễnh ghi nhận rằng thứ mà các cuộn giấy chứa đựng là một thuật triệu hồi được vẽ trên hai cuộn, chứ không phải một như thông thường, đó là lý do tại sao cô không nhận ra ngay. Sau đó, làn khói tan đi và mắt cô rơi vào người đàn ông, thở hổn hển.

"Iruka-sensei ?! "

Thầy giáo ở Học viện của cô có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cô cũng như cô nhìn thấy anh, anh nhìn những chàng trai bất tỉnh phía sau cô và thanh kunai mà Sakura chưa cất đi, sự lo lắng hiện rõ trong mắt.

"Sakura? Tại sao cả hai lại bất tỉnh? Em ổn chứ? Chuyện gì đã xảy ra?" cần một chút thời gian để xử lý các câu hỏi, hoa thị bận rộn với việc cất vũ khí của mình, hơi xấu hổ vì đã làm vậy với người thầy cũ của mình. Khi đã sẵn sàng, cô thở dài, chùng xuống nhẹ nhõm.

"Nếu em đoán, Naruto đang bị chấn động." Cô thừa nhận. "Em có lẽ không nên di chuyển cậu ấy, nhưng em không biết làm thế nào để điều trị nó. Sasuke-kun... nó trông giống như một dạng fuinjutsu nào đó, nhưng em chưa từng thấy nó trước đây. Về phần mình, em không sao cả, em nghĩ vậy. " Nhưng lời vừa dứt khỏi miệng, cô lắc lư, những đốm đen hoàn toàn che khuất tầm nhìn của cô trong giây lát. Cố gắng tập trung trở lại và đôi mắt cô mở to của Iruka-sensei xuất hiện, một nụ cười gượng gạo nở trên khuôn mặt bất chấp tình trạng của mình.

"Có đủ để nói rằng thầy đang vi phạm luật nghiêm trọng không?" cô hỏi một cách vô tư, nhưng không thể nghe thấy câu trả lời của anh, thay vào đó đầu gối cô khuỵu xuống dưới và bị bóng tối nuốt chửng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro