Để ý cảm nhận của anh một chút được không? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Nghiêm Văn Để ý cảm nhận của anh một chút được không?
Tên gốc: 稍微在乎一下我的感受行吗
Tác giả: 香香是个小哭包
Link:  https://anyici0810.lofter.com/post/31b88c6b_1cbef63e6

03
Nghiêm Hạo Tường nhốt mình trong phòng, anh đang suy nghĩ rốt cuộc có phải là vấn đề của mình hay không.
 
Anh thực sự không nên kiểm soát tự do của bạn trai mình, nhưng anh không hài lòng.
 
Anh và Lưu Diệu Văn vừa mới nói chuyện hai ngày trước, thật ra hai người bọn họ nói chuyện hay không nói chuyện chênh lệch không lớn, bình thường khi chưa nói chuyện cũng có những tương tác nhỏ, ngoại trừ mỗi buổi tối xin hôn, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy hình như bọn họ không có gì thay đổi.
 
Đương nhiên, anh sẽ đi xem Lưu Diệu Văn chơi bóng, mang cho cậu một ly matcha frappuccino cậu thích uống nhất, quang minh chính đại ngồi ở bên cạnh sân bóng rổ nhìn cậu chơi bóng.
 
Lưu Diệu Văn cũng không kiêng dè nắm tay Nghiêm Hạo Tường khoe với các anh em trong trường, đồng thời cũng cho những cô gái theo đuổi cậu thấy mình đã có bạn trai.
 
Kỳ thật rất có cảm giác an toàn, điều này làm cho Nghiêm Hạo Tường cảm thấy mình có chút cố tình gây sự.
 
Nghiêm Hạo Tường ngày đầu tiên không để ý đến Lưu Diệu Văn, là bởi vì Lưu Diệu Văn ở trên sân bóng uống nước do nữ sinh khác đưa. Kỳ thật cũng không hoàn toàn là như vậy.
 
Là một sự việc ngoài ý muốn, Lưu Diệu Văn cũng không ý thức được.
 
Ngày đó thi đấu bóng rổ, Nghiêm Hạo Tường luôn không thích náo nhiệt, một mình ngồi trong góc nhìn Lưu Diệu Văn trên sân bóng.
 
 Ánh sáng chiếu lên người Lưu Diệu Văn, phác họa đường nét của cậu, trong nháy mắt đó, phảng phất như cậu đang tỏa sáng. Thiếu niên tùy tiện chạy trên sân, tỏa sáng lấp lánh.
 
"Lưu Diệu Văn, chúng ta đều phải tỏa sáng lấp lánh trong thế giới của mình."
 
Đó là sinh nhật Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường viết cho cậu.
 
Thiếu niên sáng như ánh mặt trời, ôm lấy tâm hồn Nghiêm Hạo Tường.
 
Sau trận bóng rổ, Lưu Diệu Văn cũng quá mệt mỏi, bên cạnh có nữ sinh vây quanh đưa nước cho cậu, Lưu Diệu Văn vờ như không thấy. Cảnh tượng này cậu đã gặp nhiều, lúc trước bình thường đều là uống nước với anh em, lúc này cậu có bạn trai, ánh mắt Lưu Diệu Văn vẫn luôn tìm Nghiêm Hạo Tường.
 
Cậu nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường ở trong góc, Nghiêm Hạo Tường ngồi trên mặt đất, im lặng thờ ơ lướt di động.
 
Thiếu niên tính tình nóng nảy, thấy Nghiêm Hạo Tường nửa ngày không có ý đưa nước cho mình, có chút tức giận, trước mặt nhiều nữ sinh như vậy, cậu tùy tiện cầm lấy một chai nước, ừng ực uống hết nửa chai.
    
   
Nghiêm Hạo Tường sao có thể không đưa, chẳng qua là gấu nhỏ quá ngạo kiều, cũng sợ chen chúc, muốn Lưu Diệu Văn tới tìm mình, không nghĩ tới anh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lưu Diệu Văn cười tiếp nhận nước của một nữ sinh uống.
   
Anh không nói gì, đứng tại chỗ, cầm matcha frappuccino vừa mới mua từ Starbucks trong tay hung hăng uống một hơi, nước lạnh thiếu chút nữa đem má anh đóng băng.
 
Nghiêm Hạo Tường xoay người rời đi, trực tiếp trở về trường học.
 
Nghiêm Hạo Tường rất ngạo kiều, trong lòng anh ủy khuất, lại không muốn chủ động nói với Lưu Diệu Văn, chỉ có thể tự mình chịu đựng, ca từ cũng không có tâm tình viết, thỉnh thoảng cầm điện thoại di động chờ mong Lưu Diệu Văn gửi wechat cho anh.
 
Nhưng anh đợi cả ngày cũng không đợi được tin nhắn của Lưu Diệu Văn.
 
Buổi tối cuối tuần ký túc xá không có ai, các anh em tối mai mới trở về, Nghiêm Hạo Tường ở trong biệt thự lớn này không có việc gì làm, nằm dài trên giường suy nghĩ.
 
Anh đang nghĩ có phải hôm nay anh cố tình gây sự hay không, có phải là vấn đề của anh hay không, mình có phải không nên cứ như vậy mà bỏ đi hay không, nói không chừng Lưu Diệu Văn chỉ là tâm lớn không chú ý tới, cũng không thể trách cậu.
 
Nhưng Lưu Diệu Văn có thể cẩn thận nhìn anh một chút hay không. Anh vì mua cho Lưu Diệu Văn một ly matcha frappuccino cậu thích mà chạy một cây số, mua về còn đặc biệt xin một cái túi bảo vệ đá đảm bảo matcha frappuccino không bị tan mất, cả biển người nữ sinh căn bản là không chen vào được, Lưu Diệu Văn cũng không biết đi ra tìm anh một chút.
 
Anh thật sự rất ủy khuất.
 
Mùa hè mặt trời gay gắt, sau khi chạy về Nghiêm Hạo Tường cũng có chút không thở nổi, còn nghẹn thở làm bộ như không để ý nhìn điện thoại di động, anh thật sự là ủy khuất.
 
Nằm sấp trong chăn khó chịu rơi nước mắt, vừa cầm lấy điện thoại di động, lại nhìn thấy đàn chị hôm nay đưa nước thành công cho Lưu Diệu Văn thêm wechat của anh, đàn chị kia nói với Nghiêm Hạo Tường: "Em trai, làm bạn trai cũng phải làm cho xứng đáng, làm gì có người nào sau khi chơi bóng xong sẽ uống matcha frappuccino! Cậu không biết Lưu Diệu Văn thích uống Starbucks nhất sao?”
 
Nghiêm Hạo Tường sau khi nhìn thấy tin nhắn liền sửng sốt.
 
Lưu Diệu Văn là bởi vì không thích nên mới không tìm anh sao? Nhưng anh nhớ rõ lúc trước Lưu Diệu Văn chính miệng nói mình thích nhất là uống matcha frappuccino.
Nghiêm Hạo Tường không biết nên nói như thế nào, anh muốn gọi điện thoại cho Lưu Diệu Văn.
 
Biệt thự không bật đèn, rất tối, Nghiêm Hạo Tường kỳ thật không sợ bóng đêm, nhưng anh nghĩ sau này anh có thể sẽ sợ.
 
Liên tiếp gọi mười mấy cuộc không ai nghe máy, Nghiêm Hạo Tường vô lực buông điện thoại xuống, vùi đầu vào trong chăn âm thầm rơi nước mắt.
 
 
Ngày hôm sau gặp Lưu Diệu Văn ở trường, Lưu Diệu Văn vẫn là bộ dạng tùy tiện kia, giống như không có chuyện gì xảy ra, Nghiêm Hạo Tường càng tức giận.
 
Anh quay đầu đi nói chuyện phiếm với Tống Á Hiên, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thật ra tầm mắt vẫn luôn len lén nhìn Lưu Diệu Văn.
 
Nghiêm Hạo Tường ngay cả ăn cơm cũng không ngồi cùng Lưu Diệu Văn, thậm chí ngay cả đối diện cũng không ngồi, ngồi chéo đi.
 
Sự bất thường của Nghiêm Hạo Tường khiến Tống Á Hiên chú ý. Buổi tối trên đường về ký túc xá, Tống Á Hiên hỏi Nghiêm Hạo Tường: "Tường ca, cậu và Lưu Diệu Văn có phải cãi nhau không? ”
 
Nghiêm Hạo Tường không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ là liếc mắt về nơi khác, Tống Á Hiên trong lòng liền hiểu rõ.
 
Tống Á Hiên vỗ vỗ lưng Nghiêm Hạo Tường: "Ai nha, cãi nhau cũng không sao, cãi nhau nhỏ càng làm sâu sắc thêm tình cảm, đôi tình nhân nhỏ đều sẽ trải qua bước này, đợi đến khi Lưu Diệu Văn ý thức được sai lầm của mình, tự nhiên sẽ tốt hơn.”
 
Nghiêm Hạo Tường cười cười, không nói gì.
 
Ngày mai có lớp RAP, Nghiêm Hạo Tường không muốn đi học, anh tìm một lý do xin nghỉ, sau đó tự nhốt mình trong phòng.
 
    
04
Lưu Diệu Văn đứng ngoài cửa phòng, cậu biết vì sao Nghiêm Hạo Tường tức giận, anh trai ghen.
 
Lưu Diệu Văn rõ ràng nghe được tiếng khóc của Nghiêm Hạo Tường trong phòng, cậu có chút không biết phải làm sao.
 
Đúng là lỗi của cậu, cậu không nên uống nước do nữ sinh khác đưa.
 
Cậu đã sớm nghĩ rõ, gần sân bóng rổ căn bản không có Starbucks, con đường gần đó lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà bị phong tỏa, Starbucks cách sân bóng gần nhất cũng phải hơn một cây số, hơn nữa Nghiêm Hạo Tường không thích ăn ngọt, Nghiêm Hạo Tường không thích uống matcha frappuccino.
 
Cậu cũng nên biết ngày đó có biết bao nhiêu người, Nghiêm Hạo Tường lại không thích chen chúc, tính tình Nghiêm Hạo Tường có chút ngạo kiều.
 
Lưu Diệu Văn cực kỳ hối hận, cậu sợ Nghiêm Hạo Tường thật sự không để ý tới cậu, cậu đứng ở ngoài cửa vừa hối hận vừa khó chịu, nước mắt không khống chế được cũng chảy xuống.
 
Hai người, một người ở trong phòng, một người ở ngoài phòng, cách một cánh cửa, mỗi người vì vấn đề của bản thân mà bật khóc.
 
Lưu Diệu Văn giơ tay gõ cửa: "Tường ca, anh cho em vào được không, em sai rồi ~ em đến tìm anh xin lỗi ~..."
 
Lưu Diệu Văn vừa lau nước mắt, vừa nói: "Em sai rồi, em không nên uống nước của nữ sinh khác đưa, em chơi bóng xong không nên không đi tìm anh uống matcha frappuccino mà anh mang cho em, em không nên không tìm anh, lỗi của em, anh có thể mở cửa ra hay không, ..anh.., ...hức...để Văn Văn đi vào có được không~"
 
Lưu Diệu Văn càng nói càng cảm thấy mình làm sai chuyện, giơ tay lên tát mình, thanh âm thanh thúy khiến các ca ca đều sợ hãi.
 
Nghiêm Hạo Tường cũng nghe được, Lưu Diệu Văn đánh hai ba cái, hắn liền mềm lòng, vội vàng từ trên giường đứng lên mở cửa, kéo Lưu Diệu Văn vào.
 
Lưu Diệu Văn tiến vào liền khóc, còn không ngừng nói "Em sai rồi"
 
Nghiêm Hạo Tường vừa thấy cậu khóc chính mình cũng muốn khóc, hai người mắt to trừng mắt nhỏ khóc, trong lúc nhất thời ai cũng không biết nên nói cái gì.
 
Vẫn là Nghiêm Hạo Tường mở miệng nói trước: "Hức... Lưu Diệu Văn.... Chị ấy nói, chị ấy nói em không thích matcha frappuccino~ em cũng không tới tìm anh, anh chạy xa như vậy mua cho em, em cũng không uống ~"
 
Lưu Diệu Văn vội vội vàng vàng giải thích: "Không phải! Em không có! Em khi nào nói không thích nó chứ! Em thích nó! Em là thấy anh không tới tìm em, không vui, liền..."
 
"Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn, em quan tâm đến cảm xúc của anh một chút được không, anh đã yêu đương với em rồi, em chỉ cần chú ý một chút một chút, chỉ cần một chút là được rồi, được không."
 
"Được! Em chắc chắn sẽ không làm thế lần nào nữa, em hứa! ”
 
Lưu Diệu Văn lấy tất cả ra để cam đoan lần sau mình tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa mới miễn cưỡng dỗ dành được con gấu nhỏ đang ôm Pikachu khóc.
 
    
05
Nghiêm Hạo Tường tắm xong, đi ra phát hiện Lưu Diệu Văn đang ngồi trên giường chơi ottoman của mình, anh đi tới đẩy cậu, cười nói một câu "Đứng lên.”
 
Lưu Diệu Văn một chút phản ứng cũng không có, còn thuận thế nằm xuống.
 
"Anh không thể đuổi em đi."
 
Nghiêm Hạo Tường bật cười: "Vì sao không thể đuổi em đi?”
 
Lưu Diệu Văn nghiêm trang nói: "Khẳng định không thể a, anh xem, tuy rằng anh nhiều tiền như vậy, nhiều quần áo giày dép túi xách như vậy, nhưng mấy thứ đó đều có thể cho người khác, đều là động sản.”
 
"Nhưng em không giống, em là bất động sản của anh, chỉ có duy nhất một em trên đời này.”
"Cho nên anh không thể đuổi em đi."
 
"À~" Nghiêm Hạo Tường liếm liếm khóe miệng,"Vậy bây giờ có thể mời tiên sinh bất động sản của tôi để lại chỗ cho tôi nằm không? Bằng không bạn trai của ngài sẽ phải đứng ngủ ~"
 
Gấu con rất ích kỷ, anh không cho phép ánh sáng của mình chiếu sáng trên người khác, vì vậy anh sẽ giận dữ.
Sói con cũng rất ích kỷ, cậu không cho phép mật ong của mình chia sẻ cho người khác, cho nên mới khóc lóc gõ cửa.
Tình yêu của họ là hai chiều.
 
END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro