Chap 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không hề nói quá nhưng Ryujin cảm thấy rất mâu thuẫn.

Cuối cùng mọi chuyện cũng sáng tỏ, tất cả những gì cô thắc mắc bao năm cũng đã được giải thích. Tất cả các câu hỏi đã được trả lời. Mọi thứ đều có ý nghĩa trong khoảnh khắc đó. Như thể sức nặng của thế giới đã được trút bỏ khỏi đôi vai của cô.

Tuy nhiên, cô cảm thấy khủng khiếp. Bởi vì Ryujin đã mắc một sai lầm khủng khiếp. Phải, đó là một sai lầm chính đáng. Nhưng nó vẫn khiến cô cảm thấy tồi tệ về điều đó. Yeji chưa bao giờ có ý phản bội cô. Vậy mà trong nhiều năm, trái tim cô ngập tràn hận thù, trong khi Yeji đau khổ trong im lặng. Cô không phải là người duy nhất đau khổ và điều đó khiến cô đau đớn.

Ryujin hiểu cô ấy. Cô biết người phụ nữ kia tốt như thế nào. Làm sao cô có thể bị lừa để tin rằng cô ấy là một người tồi tệ như vậy? Sao cô có thể ghét cô ấy đến vậy?

Nhưng vẫn chưa muộn. Chắc chắn, họ đã lãng phí những năm tháng xa nhau và sống trong những điều tồi tệ. Nhưng bây giờ cô đã biết sự thật, Ryujin sẽ không bao giờ buông tay Yeji.

Dù bất cứ chuyện gì có thể xảy ra đi nữa.

Yeonjun nói với cô rằng Yeji đã đến nói chuyện với cha mẹ cô ấy, sau khi nói với anh ta rằng cô ấy muốn thông báo với họ rằng cả hai sẽ ly hôn và nói lời tạm biệt với họ. Chắc chắn điều đó sẽ khiến cô ấy rất đau khổ. Nhà Hwang không phải là những người tử tế và sự tha thứ không có trong từ điển của họ.

Yeji chuẩn bị chống lại cha mẹ cô ấy và cắt đứt liên hệ với họ.

Thông tin này gây sốc cũng giống như những gì cô vừa biết về thực tế xung quanh mình.

Yeji sẽ không ngừng làm cô ngạc nhiên.

Nhưng liệu cô ấy có ổn không?

Ryujin lo lắng. Trái tim cô vừa lo lắng về hậu quả của Yeji sau hành động của mình, vừa ấm áp vì sự vị tha và mạnh mẽ của cô ấy.

Yeji kết hôn với Yeonjun để anh ta không mất tất cả. Trong thực tế, cô ấy không giành được bất cứ điều gì cho mình. Ngoại trừ nỗi đau đớn và việc có thể bảo vệ Ryujin, gia đình của cô và Yeonjun.

'Hwang Yeji, chị là người tuyệt vời nhất.'

Khi bước vào xe, cô đã rút điện thoại ra và nhắn tin cho các cô gái ITZY. Cô không chắc liệu Yeji đã thông báo cho họ hay chưa nhưng xét về cách họ chưa nói chuyện với Ryujin, cô cho rằng không.

(Cái app mình dùng để tạo mấy hình này không để tên của nhiều người được, mọi người chịu khó nhìn avatar và đoạn hội thoại để đoán các thành viên nha)

Ryujin khóa điện thoại, mỉm cười khi nhìn ra cửa sổ. Nhìn vào khung cảnh và nghĩ về một cô gái mắt mèo nào đó.

Lần này, cô sẽ không để Yeji tự mình đối mặt với mọi chuyện. Lần này, cô sẽ ở ngay bên cạnh cô ấy.

Đó là lý do tại sao cô đang ở trên xe của mình vào lúc này, trên đường đến nhà cha mẹ Yeji. Nơi mà Yeonjun đã nói với cô rằng cô ấy sẽ ở đó.

Ngôi nhà trước mặt cô thật lớn. Khi cô nói lớn, có nghĩa nó là một biệt thự. Đó là một biệt thự quái dị.

Ryujin thực sự chưa bao giờ nhìn thấy nó, thậm chí không phải trong ảnh. Nhưng, dựa trên những gì Yeji kể cho cô nghe và lời giải thích cho những sự kiện đã xảy ra trong vài năm qua, không có gì ngạc nhiên khi họ thực sự giàu có đến vậy.

"Tại sao lòng bàn tay của mình lại đổ mồ hôi?" Cô tự hỏi bản thân, cảm thấy bàn tay ẩm ướt đến mức nào.

Sự thật là cô đã rất lo lắng. Và không hề mong muốn đối phó với cha mẹ của Yeji. Nhưng cô thực sự không muốn để cô ấy giải quyết một mình một lần nữa. Đặc biệt là khi cô có phần chịu trách nhiệm về một số nỗi đau và bất hạnh trong cuộc đời cô ấy.

Yeji đã bảo vệ và chiến đấu vì Ryujin. Bây giờ, cô sẽ trả ơn cô ấy. Ryujin sẽ ủng hộ Yeji. Ngay cả khi nó có nghĩa là đối phó với cha mẹ tồi tệ của cô ấy.

Vì vậy, cô đã ở đó, ở cổng của ngôi biệt thự này.

'Mình làm cách nào để vào bên trong? Họ có thể sẽ không mở cửa cho mình, phải không? '

May mắn thay, người mà cô nói chuyện, không phải là một trong những người họ Hwang.

"Gia tộc Hwang đây. Cho hỏi ai vậy?"

"Hey .. Xin chào. Yeji có ở đây không?"

"Xin lỗi, cô là ai vậy? Tôi không thể cung cấp thông tin như vậy mà không có tên."

Ryujin mím môi lại. "Tôi là bạn. Cô ấy có ở đây không?"

"Tôi vẫn cần một cái tên, thưa cô."

Điều này là một canh bạc lớn từ phía cô vì một khi cô nói tên của mình, cô chắc chắn sẽ không được phép vào trong.

"Nghe này, nếu cô ở đó thì tôi chắc chắn phải có một cuộc chiến nào đó đang diễn ra. Tôi nói đúng chứ?" Ryujin đã hy vọng, với tất cả mọi thứ trong cô, rằng người này không giống như gia tộc Hwang. Rằng người này vẫn còn một số nhân cách. "Nếu cô quan tâm đến cô ấy, xin hãy cho tôi vào trong."

"Tôi không thể. Họ-"

"Nếu họ sa thải cô, tôi sẽ tìm cho cô một công việc tốt hơn. Chỉ cần cho tôi vào, làm ơn. Tôi biết cô ấy ở đó và tôi biết họ có khả năng làm gì. Cô phải cho tôi vào. Tôi không thể để cô ấy giải quyết việc đó. Một mình. Làm ơn. "

Người phụ nữ ở phía bên kia dường như đã không còn ở đó vì không có thêm tiếng ồn nào phát ra từ hệ thống liên lạc nội bộ.

Ryujin thở dài. Vậy thì kế hoạch B. Cô phải cố gắng trèo lên cái cổng chết tiệt này. Hoặc bức tường xung quanh khu nhà.

Khi cô bắt đầu di chuyển về phía cánh cổng, nó mở ra.

'Chết tiệt. Nó đã hiệu quả. Tuyệt.'

Trước khi người đó kịp thay đổi ý định, Ryujin đã chạy vào trong, càng nhanh càng tốt cho đến khi cô tới cửa trước.

Một người phụ nữ mở nó ra, chậm rãi và ra hiệu cho cô im lặng. Chắc chắn là không muốn bị bắt quả tang đang lén lút đưa cô vào trong.

Ryujin thầm cảm ơn cô ấy. Chúc cô ấy những điều tốt lành dù cô ấy có là ai đi nữa.

"Con không thể làm vậy. Cha sẽ không cho phép!"

"Con đã nghĩ gì vậy?"

"Con xin lỗi nhưng con đã quá mệt mỏi với việc phải làm theo những gì được bảo." Đó là giọng của Yeji, cô sẽ nhận ra nó ở bất cứ đâu.

"Con nghĩ mình là ai mà có thể lên giọng và nói những điều như vậy? Cha sẽ giữ con ở đây cho tới khi con học được bài học của mình. Cho tới khi con biết vị trí của mình, cô gái trẻ."

Có một tiếng động và Ryujin vô thức bắt đầu tiến về phía tiếng la hét. Âm thanh đó. Có vẻ như ai đó đã đánh người khác. Mạnh bạo.

'Đêm nay, mình có thể trở thành một kẻ giết người vì mình thề rằng sẽ giết những người khốn nạn này.'

Cô đến căn phòng phát ra tiếng la hét, thực ra cô chỉ đi vài bước là tới nơi mà mọi người ở đó.

"Con đang đùa giỡn với cha đó à!" Cha của Yeji hét lên, nhìn giữa Ryujin và con gái mình.

Yeji đang ôm má, đôi mắt ngấn lệ khi cô ấy quay ra sau và sốc khi thấy cô.

Mẹ cô ấy trông như muốn đâm Ryujin vô số lần bằng những con dao găm từ mắt mình. Cô nghĩ là họ có cùng cảm giác với nhau.

"Yeji." Cô nói, vươn tay mặc dù khoảng cách của họ là khá xa.

Cô ấy vẫn nhìn chằm chằm. Vẫn ôm má. Với những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má. Như thể cô ấy bị đóng băng.

Cha cô ấy cười, khiến tim Ryujin bắt đầu đập nhanh hơn bình thường. Tiếng cười của ông ta nghe thật đáng sợ. Biểu cảm và ánh mắt của ông ta chỉ làm cho nó thêm như vậy.

"Đáng lẽ tôi phải loại bỏ cô từ mấy năm trước mới đúng." Ông ta nói, nhìn lại con gái của mình. "Luôn luôn là cô, phải không? Lý do tại sao nó lại trở nên đáng xấu hổ như vậy. Nó không bao giờ cãi lại cho đến khi cô xuất hiện."

Mẹ Yeji với lấy cánh tay của Yeji, nắm lấy. Như thể cô ấy là thứ bị đánh cắp mà bà phải giữ để không bị lấy mất.

"Không muốn xúc phạm, ông Hwang. Nhưng tôi phải vui lòng yêu cầu ông dừng nói chuyện trước khi tôi mất kiềm chế."

Ryujin không biết điều đó đến từ đâu. Thành thật mà nói, cô không định nói những lời đó. Tuy nhiên, chúng đã phát ra khỏi miệng cô trước khi cô có thể ngăn chúng lại. Khiến tất cả mọi người trong phòng, bao gồm cả chính cô cũng phải bất ngờ vì điều đó.

'Ồ, ông ta nổi điên.'

Ryujin nắm lấy thứ đầu tiên mà cô có thể chạm tới. Người đàn ông này cao và có vẻ quá khỏe. Nếu ông ta trở nên bạo lực, cô không chắc mình có thể chống lại.

Trên thực tế, cô chắc chắn ông ta có thể giết cô.

"Cô nói gì cơ?"

Cô hít một hơi thật sâu, liếc nhìn Yeji, người có vẻ rất lo lắng và sau đó quay lại nhìn ông ta. Cô đã chộp được một ... bức tượng? Thành thật mà nói, đó là một số đồ trang trí giả tạo trông giống như thùng rác nhưng nó rất nặng. Nếu cô đánh được ông ta bằng nó, cô có thể ngăn ông ta lại.

"Để chị ấy đi."

Ông ta lại cười. Đưa bàn tay run rẩy lướt qua cái đầu gần như hói của mình. Ryujin không nghĩ rằng sự run rẩy của ông ấy là do lo lắng. Rõ ràng đó là tất cả sự tức giận, đánh giá qua ánh mắt của ông ấy.

Ryujin không hề run rẩy. Dù dựa theo tình hình hiện tại thì cô nên như vậy. Nhưng cô không cảm thấy sợ hãi trong khoảnh khắc đó. Cô cảm thấy quyết tâm. Dù có chuyện gì xảy ra, cô sẽ không rời khỏi đây mà không có Yeji.

Ông ta tiến về phía cô, đánh mạnh vào Ryujin. Một cái tát mạnh vào mặt cô. Xém chút nữa khiến cô ngã nhào nhưng cô vẫn giữ được thăng bằng.

"Cha! Dừng lại! Làm ơn đi! "Yeji hét lên, khóc dữ dội hơn trước nhưng bị mẹ kìm lại.

'Mẹ kiếp. Đau quá. ' Tuy nhiên, cô đã mỉm cười. Cô thậm chí không cố ý. Nhưng cô chỉ mỉm cười với ông ta. Không muốn ông ta cảm thấy hài lòng khi thấy cô thừa nhận nỗi đau.

"Cứ đánh tôi như những gì ông muốn nhưng một khi mọi người phát hiện ra điều này, ông nghĩ họ sẽ ủng hộ ai? Tôi ... hay ông?" Giọng cô trầm hơn nhiều so với bình thường. Sự tức giận bên trong cô khiến cô gần như gầm gừ khi nói.

"Con nhóc chết tiệt. Sao mày dám?"

Cô biết ông ta lại sắp đánh cô. Ryujin biết cô thậm chí không thể ngăn ông ta làm như vậy.

Điều tiếp theo mà cô biết, ông ta đang ghim cô vào tường của bất kỳ căn phòng nào họ đang ở.

'Mình ghét ông ta hơn những gì mình đã nghĩ.'

Cô càu nhàu khi lưng và đầu đập vào tường khiến cô đau đớn.

"Tao đã có rất nhiều kiên nhẫn để đối phó với mày. Nhưng nó đã hết." Ông ta nói giữa hai hàm răng của mình.

Trước khi ông ta có thể làm bất cứ điều gì ông ta dự định, Ryujin đã đánh ông ta. Cố gắng hết sức có thể với món đồ trang trí xấu xí.

Ngay sau khi cú đánh vào một bên đầu của ông ta, cô đã thoát ra khỏi vòng tay siết chặt của ông ta. Cho phép cô thở lại nhưng khiến cô phải cúi xuống ho.

"Đồ khốn kiếp."

Ông ta mải miết chạm vào vết thương cô vừa gây ra, vết thương đang rỉ máu. Vì vậy, Ryujin đã nhân cơ hội để đẩy ông ta bằng tất cả sức mạnh của mình và đấm ông ta một vài lần khi ông ta nằm trên sàn. Và cũng bị đánh lại vài lần trong lúc đó.

"Tao sẽ giết mày." Ông ta hét lên nhưng thành thật mà nói, cô không quan tâm.

Ryujin cảm thấy có bàn tay đang đặt lên phía sau nhưng cô đã quá mù quáng vì tức giận nên không thể để ý đến bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh mình. Giống như Yeji cuối cùng đã được mẹ cô ấy thả ra và kéo cô ra khỏi cha cô ấy. Hay mẹ của Yeji đang cố gắng ngăn cản mọi thứ.

Cô không nhận ra nhưng Ryujin cuối cùng đã cho phép mình khóc, nắm đấm của cô vẫn còn ở trên người đàn ông ở phía dưới cô.

"Ryuddaeng dừng lại, làm ơn. Đi thôi." Giọng cô ấy khàn khàn, cô ấy đã hét lên suốt thời gian qua để cha cô ấy dừng lại. Yeji đã không một lần ngừng nài nỉ và cầu xin.

Biệt danh này đã giúp cô bình tĩnh lại ngay lập tức. Khuôn mặt của cô quay sang Yeji, người rõ ràng đã khóc quá nhiều dựa vào đôi mắt của cô ấy. Mặt cô ấy đỏ bừng, không nghi ngờ gì là do cha cô ấy và do khóc. Ryujin dịu đi khi nhìn thấy. Không quan tâm đến việc trừng phạt người đàn ông đó nữa, và chỉ tập trung vào Yeji.

"Chúng ta có thể đi ngay bây giờ không?" Yeji nhẹ nhàng hỏi, giữa tiếng nức nở, cả hai tay cô ấy đang ôm lấy khuôn mặt của Ryujin.

Cô gật đầu.

Mẹ của Yeji quá bận rộn với chồng và dường như, những người làm việc cho gia tộc Hwang không hề mảy may lo lắng về những gì đang xảy ra.

Họ không bảo vệ Yeji và Ryujin nhưng họ đã không ngăn cô lại trong khi cô đánh ông Hwang.

Có lẽ đó là điều tốt nhất. Ông ấy xứng đáng với điều đó.

Họ nắm tay nhau bước ra khỏi ngôi biệt thự rộng lớn một cách lặng lẽ. Nhưng Ryujin biết, dù không nói ra, Yeji cũng hiểu tại sao cô lại làm như vậy. Rằng cô biết Ryujin đang đứng về phía mình. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro