Chap 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryujin bước vào văn phòng đó không vì gì ngoài bị ép buộc. Nếu Yeonjun không phải là sếp mới của cô, cô đã bỏ đi càng nhanh càng tốt.

"Cô ấy đây. Xin lỗi vì cô ấy đã để anh đợi."

"Không sao đâu, anh ..." Yeonjun đợi người đại diện của cô nói tên của anh ta.

"Kim."

"Anh Kim." Anh ta cười, đó rõ ràng là nụ cười giả tạo mà anh ta chỉ dùng để tỏ vẻ lịch sự.

Có thể người đại diện của cô không thể biết, nhưng cô thì biết rõ.

"Nếu anh không phiền, tôi muốn nói chuyện riêng với cô Shin."

"Vâng, tất nhiên rồi." Người đại diện của cô bắt đầu rời đi, cúi đầu trước khi quay sang cô, nói điều gì đó mà cô cho là 'cư xử tốt' trước khi rời văn phòng.

Ryujin đang trừng mắt nhìn Yeonjun, sao anh ta dám bước vào đó như vậy? Vừa kiêu ngạo vừa quyền lực.

"Em đang nghĩ tới việc đánh anh như lần trước em gặp anh sao?" Anh ta hỏi, thản nhiên ngồi vào bàn làm việc. "Đừng. Làm ơn hãy nghe anh nói."

Cô giễu cợt, đảo mắt. "Tôi thực sự không có sự lựa chọn, phải không?"

Anh ta nhún vai, "Ừ em không có." Yeonjun ra hiệu về phía chiếc ghế, nhìn cô đầy mong đợi.

Cô tức tối, tiến đến ngồi xuống ghế.

"Anh muốn bắt đầu bằng cách cảm ơn em. Vì đã không xuất hiện trong đám cưới."

Ryujin đảo mắt, chuẩn bị đứng dậy và rời đi.

"Dừng lại." Yeonjun hơi cao giọng, khiến cô dừng động tác và ngồi xuống.

Anh ấy vuốt tóc qua mặt trước khi nói tiếp. Trong có vẻ như đang tìm cách để nói. Thay vì nói tiếp, anh ta đưa cho cô một phong bì.

Cô nhìn anh ta tò mò, nhướng mày khi mở nó ra và thấy nội dung của nó.

"Hợp đồng của Yeji. Đã ký." Yeonjun mỉm cười, "Anh chắc là hôm nay là hạn gửi lại hợp đồng. Dù sao thời hạn cũng không quan trọng vì anh đã sở hữu công ty."

Gì cơ?

Yeji gì cơ?

Đã ký?

Yeji?

Hợp đồng?

"Sao cơ?"

Yeonjun cười khúc khích.

Ryujin chỉ có thể nhìn chằm chằm với sự bối rối.

"Anh nghĩ đến lượt anh giải thích nhưng anh không giỏi với chữ nghĩa."

"Anh biết?"

"Về lá thư? Tất nhiên."

Đúng. Okay.

"Hãy để anh bắt đầu lại từ đầu và xin đừng làm gián đoạn. Anh biết đôi khi em sẽ muốn như vậy. Nhưng hãy để anh kể cho em nghe mọi thứ. Sau đó, em có thể nguyền rủa anh nếu em muốn."

Ryujin gật đầu, "Cứ kể đi nào."

"Em đã biết anh gặp Yeji trước em. Bọn anh đã nói dối về điều đó. Bọn anh tiếp tục gặp mặt mà không cho em biết. Em phải hiểu rằng, vào thời điểm đó, đó có vẻ là lựa chọn tốt nhất.

Em không bao giờ quan tâm đến kinh doanh nên có thể em không biết nhưng cha mẹ anh sở hữu rất nhiều công ty, bao gồm cả công ty này. Cha mẹ của Yeji lúc đó làm ăn rất tốt và công ty họ đang lớn rất nhanh.

Anh luôn nói rằng chỉ có hai thứ mà cha mẹ anh quan tâm và yêu thương, tiền bạc và danh tiếng của họ.

Một khi họ quyết tâm khiến anh và Yeji ở bên nhau, sẽ không có gì có thể ngăn cản họ. Nó giống như một trò chơi đối với họ. Và họ không bao giờ thua.

Anh nhớ đã cầu xin họ chọn người khác. Có những gia đình quyền lực hơn nhưng họ đã quyết định. Không có gì có thể thuyết phục họ.

Trong cuộc đời anh, chỉ có hai người thật lòng quan tâm đến anh. Eomma và em. Anh biết em ghét anh, Jin. Nhưng tất cả những gì anh đã làm, là vì chúng ta. Yeji, em và anh.

Em có thể tự hỏi tại sao em bị tổn thương sau đó. Nếu anh và em ấy quan tâm đến em. Thật không may, không bao giờ có một kế hoạch mà không bao gồm một số tổn thương cho em.

Anh và Yeji nghĩ rằng hẹn hò giả và tán tỉnh nhau sẽ xoa dịu lòng tham của họ đối với mối quan hệ có lợi giữa hai gia đình.

Cả hai bọn anh đều biết cha mẹ mình có thể tồi tệ như thế nào nhưng chắc chắn sẽ có giới hạn. Anh đoán cả hai đã cho họ quá nhiều tín nhiệm.

Em có thể tranh luận rằng bọn anh nên nói với em và em có thể đã tham gia vào mọi thứ. Nhưng thành thật mà nói, em là một diễn viên kinh khủng, Ryujin. Hãy nhìn vào khuôn mặt của em và em sẽ thấy rõ ràng những gì em đang cảm thấy. Em chỉ không thể che giấu nó. Chưa kể em chắc chắn sẽ lừa khi bị khiêu khích và rồi phá hỏng mọi thứ.

Khi cha của em bị sa thải mà không có nhiều lời cảnh báo, đó là khoảnh khắc thực sự khiến anh và Yeji nhận ra tình hình nghiêm trọng đến mức nào. Họ sẽ đi bao xa để đạt được thứ họ muốn.

Cha mẹ anh không bao giờ thua, Ryujin.

Anh thực sự tin rằng họ đã xem nó như một trò chơi. Em có thể nói rằng họ đang tận hưởng tất cả.

Em chắc đã nghĩ rằng anh xấu xa nhưng nếu anh là vậy thì bố mẹ anh còn hơn thế.

Bọn anh còn trẻ và ngu ngốc và sợ hãi về những gì có thể xảy ra nếu không vâng lời. Nhưng cả hai đã hy vọng.

Ngày đó, khi anh ngu ngốc cố gắng giải quyết áp lực cho mình bằng cách hôn em ấy. Anh cảm thấy khủng khiếp sau đó. Bọn anh vừa nhận được một vé máy bay đến một lục địa khác. Cả hai được thông báo rằng sẽ sống cùng nhau ở một nơi xa. Anh cảm thấy thật ngột ngạt bởi tất cả. Yeji liên tục nói rằng em ấy không thể làm điều đó nhưng cả hai đều biết đó không phải là một lựa chọn. Mà là mệnh lệnh.

Cha mẹ anh sẽ hủy hoại cuộc sống của anh cho đến khi anh làm bất cứ điều gì họ muốn trước khi họ dừng lại. Em chưa bao giờ ở bên họ nhiều, vì vậy có thể họ chỉ giống như cặp cha mẹ xa cách con cái đối với em, nhưng họ là những người ích kỷ và xấu xa nhất mà anh biết.

Họ sẽ hạ gục anh và sau đó làm hại em và cha mẹ em. Những người duy nhất trên thế giới quan tâm anh. Anh không thể để họ làm vậy. Anh sẽ không.

Khi anh hôn em ấy, anh đang cố thuyết phục bản thân rằng anh có thể làm được. Rằng anh có thể sống dối trá. Dù có mất bao lâu đi nữa.

Vào thời điểm đó anh đang làm việc tại công ty của cha anh và học kinh doanh. Anh là con trai duy nhất. Chắc chắn, đó là vấn đề thời gian trước khi anh là người thừa kế. Đó là những gì anh đã nghĩ khi lên máy bay cùng em ấy. Khi bọn anh buộc phải sống cùng nhau.

Thời gian càng trôi qua càng dễ dàng giả vờ. Nhưng nó luôn luôn chỉ có vậy. Nó luôn luôn là giả. Lời nói dối. Anh đã thử mọi thứ. Cả hai bọn anh đã cố. Bọn anh đã cố gắng cư xử như một cặp đôi, anh thậm chí sẽ đặt tên thú cưng củaem ấy với hy vọng rằng cuối cùng, nó sẽ trở thành một cái gì đó. Nhưng thoải mái là cảm giác duy nhất bọn anh có, Ryujin.

Yeji, em ấy rất tuyệt. Anh đã nói với em khi anh gặp em ấy rằng anh thấy em ấy dễ thương. Anh thực sự nghĩ vậy. Em ấy cũng hài hước. Bọn anh đã cảm thấy vui. Em ấy làm anh cười.

Nhiều năm trôi qua và anh đã cố gắng hết sức để yêu em ấy. Nó sẽ dễ dàng hơn theo cách đó, phải không? Nếu nó là thật. Nếu bằng cách nào đó, anh có thể biến nó thành sự thật.

Sau đó cha anh nói với anh một tin lớn. Một điều gì đó đáng lẽ đã khiến anh phải khóc và quỳ gối nhưng thay vào đó, lại khiến anh cảm thấy hy vọng. Rằng nó sắp kết thúc.

Một tháng trước khi bọn anh quay lại, cha anh nói với anh rằng ông ấy sắp chết. Bệnh ung thư. Anh chắc rằng bây giờ em đã nghe những tin đồn. Đó là sự thật.

Nhưng tất nhiên, ông ấy không thể để mọi chuyện xảy ra mà không đảm bảo rằng anh sẽ làm tốt vai trò của mình vì tên tuổi của gia đình.

Gia đình Hwang, họ đã làm rất tốt. Họ đã phát triển. Họ lớn mạnh hơn nhiều so với trước đây. Dù không thực sự hợp, nhưng họ là gia đình mà cha anh đã chọn. Và họ muốn có một kết thúc lớn.

Họ muốn anh và Yeji kết hôn.

Nó đã được đề cập trước nhưng chỉ là nói thôi. Không bao giờ là một mối đe dọa.

'Hãy kết hôn, nếu không con sẽ chẳng nhận được gì.'

Thật buồn cười phải không?

Bọn anh đã lãng phí ngần ấy năm để chơi trò chơi của họ và cuối cùng, họ muốn nhiều hơn thế.

Bọn anh quyết định quay lại, em ấy sẽ làm việc ở công ty của cha mẹ anh, anh sẽ học hỏi cách vận hành từ cha anh. Sau đó, bọn anh kết hôn và cuối cùng ông ấy sẽ ký kết giao mọi thứ cho anh.

Anh đã từng hỏi tại sao.

Em có biết câu trả lời của ông ấy là gì không?

Ông ấy muốn biết giá trị của anh là gì. Liệu anh có làm những gì cần phải làm. Liệu anh có sự cống hiến và quyền lực cần thiết.

Thật nực cười, nếu em hỏi anh.

Nhưng tại thời điểm đó, có thể làm gì được chứ?

Anh sẽ mất tất cả và họ sẽ biến cuộc sống của bọn anh thành địa ngục. Em biết mối đe dọa của Yeji là gì không? Em. Em đã bao giờ nghĩ tại sao thời gian đào tạo của mình lại quá ngắn? Tại sao em lại có một khoản ngân sách khổng lồ kỳ lạ cho sự nghiệp của mình? Họ muốn phát triển em, vì vậy họ có thể sử dụng em làm đòn bẩy. Họ phải làm gì đó, sau khi cha mẹ em nghỉ hưu. Đó là cách họ giải quyết vấn đề.

Thực sự không có nhiều sự lựa chọn, phải không? Bọn anh phải làm như bọn anh đã được bảo.

Thành thật mà nói, bọn anh không bao giờ có ý định để em tham gia vào việc này một lần nữa. Không phải trực tiếp. Kế hoạch là để Yeji làm việc ở đây nhưng với một nghệ sĩ hoàn toàn khác. Nó có nghĩa là với một nghệ sĩ solo khác. Nhưng anh Kim, người đại diện của em, anh ấy có thể tự hào nói rằng mình là một trong những người giỏi nhất. Anh ta chộp lấy Yeji. Cho em.

Tất cả nghe như một trò đùa lớn. Nhưng chúng ta không thấy buồn cười.

Yeji đã không nói với gia đình mình, họ đã rất tức giận khi biết chuyện này khi chương trình được phát sóng. Em ấy đã nói dối họ suốt thời gian qua. Giả vờ đang làm việc với người khác.

Như em có thể tưởng tượng, cha mẹ bọn anh đã gặp nhau và quyết định tổ chức đám cưới gấp rút.

Hôm nay, anh đã ký giấy chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của cha mẹ anh cho anh.

Hôm nay, anh cảm thấy như cuối cùng anh có thể thở lần đầu tiên sau nhiều năm, Ryujin. Giống như cuối cùng anh cũng được tự do.

Yeji và anh sẽ làm thủ tục ly hôn.

Anh xin lỗi vì đã không đưa em vào kế hoạch của bọn anh nhưng em có thể tưởng tượng, nếu cha mẹ anh cảm thấy bất cứ điều gì không ổn, tất cả sẽ đổ vỡ. Đó là lý do tại sao anh đã cảnh báo em tránh xa. Ý anh thực sự là vậy khi anh nói đó không chỉ là đe dọa. Anh đã cố gắng bảo vệ em và giữ cho em không làm hỏng kế hoạch của bọn anh. Anh thực sự muốn nói với em, cả hai bọn anh đều muốn, nhưng bọn anh không thể mạo hiểm. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro