Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryujin đã có những gì mà bây giờ cô sẽ coi là một trong những ngày tuyệt vời nhất trong bốn năm gần đây của mình.

Mặc dù khá buồn vì cô biết nó là giả.

Không phải tất cả. Nhưng nụ cười của Yeji và nụ cười của cô.

Vào cuối ngày, giữa họ vẫn còn rất nhiều cảm xúc tiêu cực mà họ có thể không bao giờ dứt ra được.

Ryujin biết việc tha thứ cho người kia là tùy thuộc vào cô. Nhưng cô thực sự không làm được.

Dù có vẻ khá trẻ con. Một số người chắc chắn sẽ la hét rằng cô chỉ việc tha thứ cho cô ấy.

Cô không thể.

Mỗi lần cân nhắc, cô lại nhớ về những gì đã xảy ra. Cách mà nó vẫn đang diễn ra.

Hiện tại, cô sẽ tập trung vào thỏa thuận tạm thời này, gạt bỏ tất cả những tiêu cực mà cô đã mang theo trong nhiều năm qua.

Đã gần một tuần kể từ khi cô và Yeji đã làm hòa với nhau. Tất nhiên chỉ là vì chương trình.

Mọi thứ bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Đôi khi cô thấy mình quên rằng họ không còn đang ở trường học. Và quên là mọi thứ đều không ổn.

Họ đã uống rượu vào tối nay.

Đó là ý tưởng của Lia. Mặc dù cô ấy là người có tửu lượng thấp.

Ryujin thậm chí còn không thích mùi vị của nó. Mặc dù vậy, cô uống rượu khá thường xuyên. Cô làm vậy để say.

Có lẽ cô nên nói về điều đó vào lúc khác.

Đã hơn 10 giờ, tất cả máy quay đều tắt, họ đang mặc đồ ngủ trong phòng khách.

Cô thậm chí còn không chắc ai đang trong tình trạng tồi tệ hơn, vì tất cả họ dường như đều bị ảnh hưởng bởi chất cồn. Mặt ai cũng hồng.

"Chị không thể tin được khi cô ấy nhắn tin cho chị." Lia cười khúc khích, uống cạn ly rượu của mình.

"Nhưng chị đã làm chuyện đó chưa?"

Lia chỉ đỏ mặt khi trả lời.

"Chị thật may mắn." Yuna phàn nàn, ngã phịch xuống sàn. "Em ước gì cô ấy cũng tán tỉnh em."

"Em vẫn còn nhỏ lắm." Ryujin trêu chọc, ném gối vào cô gái tóc vàng.

"Em đã 21 tuổi rồi. Đừng coi em là em bé nữa."

Yeji là người trả lời. "Chị không nghĩ rằng bất kỳ ai trong chúng ta sẽ dừng việc đó lại."

Yuna bĩu môi. Chỉ dừng lại khi Chaeryeong ôm cô ấy vào lòng.

"Còn cậu thì sao?" Chaeryeong hỏi, trông vô cùng tò mò.

Ryujin không thể không chú ý đến việc Yeji cố tình tránh nhìn cô như thế nào.

"Còn tớ thì sao?" Cô hỏi, như thể cô không biết chính xác người kia đang hỏi gì, một nụ cười nhếch mép xuất hiện khi cô nói.

Chaeryeong đảo mắt. "Tớ không nghĩ rằng việc cậu thích phụ nữ là một bí mật. Tớ nghĩ rằng nhiều người đã tiếp cận cậu."

Cô cười khúc khích, nhún vai. "Đàn ông, phụ nữ, mọi người. Đa số mọi người đều muốn tiếp cận. Tuy nhiên, phần lớn là người hâm mộ của tớ. Họ rất táo bạo."

"Thôi nào, em thật sự định nói là không có những idol nào đã tiếp cận em sao?" Lia cãi lại, đánh nhẹ cô một cách say xỉn. 

"Em không nói như vậy." Ryujin dành thời gian nhâm nhi ly rượu trước khi tiếp tục nói. "Một số đã thử, yeah."

"Và?" Yuna hỏi, khuôn mặt rạng rỡ lên vì tò mò.

"Và không có gì để kể."

Chaeryeong đảo mắt. "Cậu đang nói với tớ rằng cậu không bao giờ quen bất kỳ ai trong số họ?"

"Tớ chưa bao giờ hẹn hò với bất kỳ ai trong số họ." Ryujin trả lời, biết chính xác ý của những người khác nhưng vẫn né tránh.

Ngay cả khi say rượu, họ cũng không dễ bị lừa như vậy. Thật khiến cô thất vọng.

"Đó không phải là những gì bọn này đã hỏi, Abu." Lia là người nói, nói một cách lộn xộn.

Ryujin cười khúc khích trước sự thật. "Được rồi. Em không phải là một nữ tu. Có một số. Tuy nhiên, không có gì thực sự nghiêm trọng."

Yeji đã không nói gì trong suốt thời gian họ hỏi Ryujin về điều đó. Mặc dù thực tế là họ đã cư xử như thể họ là bạn bè của nhau trong nhiều ngày. Cô để ý đến điều đó ngay cả khi cô có thể đã uống quá nhiều ly rượu.

Có lẽ, nếu cô không uống quá nhiều, cô sẽ nhận ra vẻ mặt của Yeji sa sầm lại khi cô thú nhận.

Nhưng cô đã không.

"Đến lượt Yeji." Yuna hét lớn lên. Rõ ràng rượu đã ngấm vào người.

Trưởng nhóm của họ chế giễu, nhìn xuống đồ uống của mình. "Tại sao lại là chị? Chị chẳng có gì để nói cả."

"Yuna, em say rồi. Ngủ đi." Lia nói, giữa những tiếng cười khúc khích.

Ryujin đang nhìn Yeji, cô thậm chí không chắc tại sao. Nhưng khi người kia nhìn lên, mắt họ chạm nhau và không rời mắt nhau cho đến khi Yuna lớn tiếng thông báo họ sẽ chơi trò wine pong. Cô cho rằng đó là phiên bản beer pong của cô ấy.

Bằng cách nào đó, cô là người tỉnh táo nhất trong số mọi người. Công việc của cô là hướng dẫn mọi người về phòng của họ. Người cuối cùng là Yeji, người say hơn nhiều so với dự đoán của cô.

Khi đặt cô ấy lên giường, bên cạnh là một Lia đã ngất đi. Yeji chọt chọt vào má cô, mở to mắt ra, có lẽ đang cố gắng giữ cho chúng không nhắm lại. "Có thật vậy không?"

"Sao cơ?"

"Chị có phải là người cuối cùng của em không?"

Ryujin nhíu mày. "Người cuối cùng của em?"

Người kia chỉ ậm ừ, lại chọt cô.

"Ừ, Ryuddaeng." Cô ấy thì thầm, như thể biệt danh đó là một bí mật lớn mà chỉ họ mới có thể biết được. "Người bạn gái cuối cùng."

Ryujin mím môi lại. Yeji đã quá say, cô có thể nói bất cứ điều gì và người kia sẽ không nhớ gì cả. "Đúng." Cô thậm chí không chắc mình có nhớ không.

"Tốt."

Không quá hai mươi giây sau, Yeji đã ngủ say, khi Ryujin đóng cửa phòng ngủ của cô ấy.

"Tốt." Cô thì thầm lặp lại với chính mình.

'Tôi ghét chị. Tôi ghét chị ta. Tôi ghét chị ta.' Cô lặp lại những lời đó như thể cuộc sống của cô phụ thuộc vào nó.

Cô ấy nghĩ mình là ai? Cô ấy nghĩ rằng mình có thể dùng biệt danh cũ của cô và nói những lời đó? Rằng Ryujin sẽ bỏ qua mọi thứ? Chỉ vài ngày trước, cô ấy đã nói với cô rằng cô ấy không hối hận vì đã lừa dối.

Ryujin vẫn lướt qua cảnh trước đó trong tâm trí cô khi cuối cùng cô đã chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro