Chap 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryujin nhìn thấy bức ảnh khi cô kiểm tra xem Yeji đã chặn cô chưa. Thật ngạc nhiên là cô ấy không làm vậy. Tuy nhiên, cô không nghĩ nhiều về điều đó. Nó chỉ là một bức ảnh chụp vào ngày hôm đó. Phải, có thể một ngày nào đó cô ấy sẽ phát hiện ra mình thực sự là người ngu ngốc nhất từ ​​trước đến nay. Nhưng hôm nay không phải là ngày đó.

Cô cảm thấy khó ngủ. Mọi người đều đã thay đổi bạn cùng phòng, cô hiện là bạn cùng phòng với Chaeryeong trong khi Yuna là người ở phòng riêng.

Nhưng ngay cả khi người kia không ở trong căn phòng này, tâm trí của cô vẫn bị Yeji chiếm hết.

'Tại sao chị ta lại kêu tên mình?'

'Liệu cuối cùng chị ta có thừa nhận những việc làm sai trái của bản thân không?'

'Chị ta có định giải thích tại sao chị ta lại trở nên tồi tệ như vậy không?'

Cô chỉ ngủ được một chút rồi thức dậy khi mặt trời mọc, rồi đi uống cà phê trong bếp.

Không gian yên tĩnh và cô gần như cảm thấy bản thân thư giãn khi nhấp một ngụm đồ uống của mình.

Cho đến khi cô nghe thấy tiếng bước chân và nhìn thấy ai đó đang tiến vào bếp.

"Buổi sáng tốt lành." Người kia thì thầm, khiến Ryujin kinh ngạc nhìn cô ấy. Hai tay cô cầm cà phê gần mặt, khi cô định nhấm nháp nó một lần nữa.

Cô thấy mình bị đóng băng ở vị trí như vậy trong một vài giây nhưng cảm giác như vài phút.

Yeji không nhìn cô. Cô ấy đang bận rộn với việc pha đồ ​​uống của riêng mình. Một ly latte, cô để ý thấy. Cô ấy chưa bao giờ là người có thể uống cà phê trừ khi là latte.

"Buổi sáng tốt lành." Cuối cùng cô quyết định nói. Giọng cô đứt quãng giữa chừng, thật xấu hổ nếu bạn hỏi cô.

"Chị đang thắc mắc liệu em có đang sử dụng phòng nhảy hay không."

"Yeah." Ryujin đáp, lại nhấm nháp ly cà phê khi cô tò mò nhìn Yeji.

Ngay cả sau tất cả những nỗi đau mà cô ấy đã gây ra cho mình, Ryujin vẫn thấy ngưỡng mộ về việc cô ấy xinh đẹp như thế nào. Yeji có thể biến thành một người tồi tệ, nhưng cô ấy là một người hấp dẫn. Thực sự không có khuyết điểm rõ ràng. Mọi thứ đều hoàn hảo dù là từng phần hay là tổng thể? Cô không thể tưởng tượng có ai lại không bị thu hút bởi ngoại hình của cô ấy.

"Em có phiền không nếu chị tham gia?" Cô ấy thậm chí còn không nhìn cô. Nhưng giọng cô ấy không gay gắt, chỉ một lần. Ryujin vẫn muốn trở thành một đồ khốn và nói không. Bảo cô ấy đi đi. Camera thậm chí vẫn chưa được bật. Cô có thể nguyền rủa cô ấy và không ai có thể biết được.

Nhưng Ryujin biết rằng bằng cách nào đó, Yeji đã phải sống một cuộc sống mà cô ấy không bao giờ muốn. Một điều đáng buồn. Làm việc cho các nghệ sĩ khi lẽ ra cô ấy phải là người đứng trên sân khấu. Không nghi ngờ gì cả, tất nhiên gia đình cô ấy sẽ không cho phép.

Cô cảm thấy tồi tệ. Nó thậm chí không phải đáng tiếc, mặc dù vậy. Đó là nỗi buồn cho tài năng bị lãng phí.

Có lẽ cô không nên cảm thấy như vậy. Có lẽ Yeji đã đưa ra tất cả những quyết định sai lầm mà người ta có thể đưa ra. Nhưng cô biết nó có ý nghĩa như thế nào đối với cô ấy. Cô ấy yêu việc nhảy biết bao nhiêu. Cô ấy đã tỏa sáng như thế nào khi có thể cùng cô thể hiện tài năng của mình trên video đó. Nụ cười của cô ấy đã rạng rỡ ra sao sau mỗi lần luyện tập. Và cô ấy thực sự chỉ thuộc về nơi đó.

Ryujin không có can đảm để từ chối cho chép người phụ nữ kia làm những gì cô ấy yêu thích. Những ngày này, trong khi những người khác đi biểu diễn, Yeji bị mắc kẹt bên lề, quan sát. Và cô sẽ không làm điều đó với cô ấy ở đây.

"Được thôi."

Cô bỏ đi, cầm theo ly cà phê vào phòng nhảy. Không để ý xem người kia cuối cùng đã nhìn về hướng cô như thế nào, chắc chắn cô ấy đã bị sốc trước phản ứng của cô.

Chưa tới mười phút sau, Yeji bước vào phòng khi cô đang nhảy theo danh sách phát ngẫu nhiên của mình.

"Ngẫu hứng?" Cô ấy hỏi, nhận được cái gật đầu từ Ryujin.

Yeji không nói gì nữa, cô ấy di chuyển đến cạnh cô và chỉ đơn giản là bắt đầu nhảy.

Thực tế, trong bốn giờ tiếp theo. Họ không nói một lời nào. Cả hai đều nhảy cùng nhau, thậm chí đôi khi trông quá đồng bộ như thể không phải là nhảy ngẫu hứng.

'Chị ta luôn là bạn nhảy tốt nhất của mình.'

Ryujin tự cười một mình nhưng có lẽ người kia nhận ra điều đó, dù chỉ là ngắn ngủi.

Bởi vì cô ấy trông gần như bối rối. Sau đó, một lần nữa, có lẽ thực tế là họ đã nhảy quá lâu nên đã khiến cô ấy trông như vậy.

Dù thế nào thì ngay lúc đó, cô đã quên đi mối hận thù của mình dành cho người kia.

Cô đã quên mọi thứ tiêu cực.

Dù chỉ kéo dài vài tiếng nhưng trong khoảng thời gian đó, họ cảm thấy như đó là tất cả những gì cô cần.

Không có gì có thể chuẩn bị cho cô bởi những gì Yeji sắp nói. Không.

Vì sau tất cả mọi thứ. Thái độ, hành động và lời nói của Yeji. Đặc biệt là tất cả những gì xảy ra gần đây, điều này thật bất ngờ.

Họ đang cố lấy lại hơi thở, Ryujin dừng nhạc khi họ quyết định nghỉ ngơi dù không nói gì. Sau bốn giờ, bây giờ đã gần đến giờ ăn trưa và cô cho rằng những người khác đã ở xung quanh. Cô thu dọn đồ đạc của mình và thấy người kia cũng làm như vậy. Cả hai người họ rời khỏi phòng một phút sau đó.

Đó là khi cô ấy nói những lời khiến cô dừng lại và đứng đó vì sốc.

"Chị xin lỗi."

Ryujin chắc hẳn đã thực sự mất cảnh giác và bối rối vì Yeji nhìn cô, hơi nghiêng đầu.

"Chị xin lỗi vì cái gì vậy?" Cô đã lấy hết can đảm để hỏi câu này.

"Mọi thứ." Yeji mím môi lại. "Chị xin lỗi vì mọi thứ."

Cô thậm chí không biết làm thế nào để bắt đầu xử lý thông tin là Hwang Yeji vừa xin lỗi. Đừng hiểu lầm cô, đó là một lời xin lỗi tồi tệ. Rất tệ. Chỉ là một lời xin lỗi chung chung. Tuy nhiên, lúc này cô chỉ suy nghĩ về một điều duy nhất.

'Hwang Yeji vừa xin lỗi.'

Và đúng vậy, Yeji đã bỏ đi sau khi nói những từ cuối cùng. Bỏ lại một Ryujin bàng hoàng.

Và Chaeryeong, Lia và Yuna, những người đã nghe trộm, cũng bị sốc không kém

----

Ghi chú của tác giả:

Yeji: Đáng lẽ chị nên gửi thông điệp vào tiềm thức (Subliminal messages*)

Ryujin: Bitch tôi không đọc được

*Subliminal messages: Subliminal hiểu về bản chất có nghĩa là loại sóng phát ra tần số siêu âm 20kHZ. Ở tần số này những tín hiệu ấy sẽ đi vào tiềm thức một cách tự nhiên mà con người không ý thức được. (nguồn google)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro