Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lia đang ở trong một tâm trạng tồi tệ. Ryujin có thể biết được vì cô ấy trông như đã khóc, dựa vào đôi mắt sưng húp và việc cô ấy không cười. Điều này rất ít khi xảy ra. Ngay cả bây giờ, sau nhiều năm, cô ấy vẫn cười hầu như 90% thời gian.

Chỉ có điều, hôm nay, cô ấy chỉ cười khoảng 10 - 20% và điều đó khiến cô lo lắng.

Ryujin đang nhìn chằm chằm, cô biết rằng mình đang như vậy. Bởi vì một lúc nào đó, Lia quay mặt lại và nhìn cô để bảo cô dừng lại mà không cần phải dùng bất cứ lời nào.

Cô không hỏi, không phải ở đó. Sau đó, cô sẽ hỏi khi ở trong phòng ngủ của họ khi máy quay tắt. Hiện tại, tất cả những gì Ryujin làm là lăn qua ghế và ôm Lia.

Cô gái kia không đẩy cô ra cũng không nhúc nhích, nên Ryujin cũng không nhúc nhích. Tất cả họ đang xem một số chương trình trên TV, mặc dù có rạp chiếu phim ở nhà, họ đã quyết định làm điều đó trong phòng khách. Trong chiếc ghế dài lớn.

Ryujin dành thời gian còn lại để xem TV, ôm Lia. Có vẻ như cô ấy cảm thấy tốt hơn vì tại một thời điểm nào đó, cô cảm thấy Lia đang thư giãn dựa vào vòng tay của mình và tựa cơ thể của mình vào Ryujin.

Cô không nhớ cách Yeji nhìn họ. Đó không phải là ghen tị, không. Đó cũng không phải là sự thù hận. Cô ấy đã quay đi ngay khi Ryujin nhận thấy cô ấy đang nhìn chằm chằm, nhưng cô vẫn giữ hình ảnh đó trong tâm trí mình. Cố gắng xác định biểu hiện của cô ấy.

'Tội lỗi?'

Ryujin nhướng mũi. Phải vậy không?

Đợi đã.

'Cảm thấy có lỗi?'

'Ra là vậy.'

Cô ấy đã gây ra điều này?

Có phải Hwang Yeji làm tổn thương Lia vì sau này đã nói với cô về việc cha mẹ của Yeji biết về họ không?

Có lẽ đã đến lúc cô phải thực sự cãi nhau với bạn gái cũ của mình. Bởi vì điều này đã vượt qua một giới hạn lớn.

'Chị muốn làm tổn thương tôi? Ổn thôi. Làm tim tôi tan nát. Đi xa nửa vòng trái đất. Quen với người bạn thân thời thơ ấu của tôi. Nhưng nếu Hwang Yeji nghĩ rằng cô ấy có thể làm tổn thương bạn bè của tôi ... ồ, chị ta sắp có một bài học rồi đây. '

Ryujin không biết Hwang Yeji đã từ một cô gái đẹp nhất mà cô biết trở thành một cô gái khốn nạn nhất từ ​​khi nào. Nhưng cô sẽ không để cô ấy tiếp tục hành động theo cách đó mà không bị gì.

Họ đã xem xong chương trình khoảng nửa giờ sau đó. Mới hơn 10 giờ tối. Thành thật mà nói, cô không biết chuyện gì đã xảy ra trong 45 phút cuối cùng của nó. Bởi vì cô suy nghĩ về mọi thứ trừ nó.

Lia gần như đã ngủ, dựa vào người cô bất động. Những người khác đã tỉnh táo hơn nhiều. Di chuyển ngay sau khi tập phim kết thúc. Bao gồm cả Yeji, người dường như đang vội vã rời khỏi phòng.

Khi những người khác rời khỏi phòng khách sau khi chào tạm biệt họ, Lia và cô chỉ còn lại một mình trong phòng khách.

"Là bởi vì em?"

Cô hỏi Lia, người cuối cùng đã di chuyển đủ để cô ấy không hoàn toàn dựa vào cô.

Lia cắn môi và Ryujin biết câu trả lời.

"Em sẽ không nói dối chị. Em thực sự muốn xông qua cánh cửa phòng ngủ của chị ta và tát bay cái nết của chị ta."

Cô gái kia đặt tay lên tay cô, khiến Ryujin chú ý đến cách hai tay cô giơ lên ​​thành nắm đấm.

"Cả hai chúng ta đều biết em sẽ không bao giờ đánh cậu ấy."

"Em thực sự muốn."

"Em chỉ đang tức giận."

Cô thở dài. Đó là sự thật. Cô sẽ không bao giờ đánh Yeji.

"Nó không tệ như em đang nghĩ." Lia ngồi quay về phía cô, ôm hai chân vào ngực. "Cậu ấy hỏi chị đã kể với em phải không."

"Sau đó chị ta nổi điên?" Ryujin hỏi, mặc dù đã biết câu trả lời.

Lia bĩu môi trước khi ngụy trang nó thành một nụ cười. "Đúng."

"Cậu ấy nói rằng chị không nên nói với em. Đó không phải là việc của chị và chị nên tự lo cho mình trước."

Cô đảo mắt. Điển hình.

"Chị cũng hỏi cậu ấy về việc phản bội em."

"Ồ."

Lia đang chơi với các ngón tay của mình, điều mà cô ấy đã làm khi thấy lo lắng. "Cậu ấy không phủ nhận nó."

"Em đã nói rồi."

"Chị đã nói với cậu ấy là chị thấy thất vọng thế nào và cảm thấy tệ ra sao khi nghĩ rằng em chỉ làm quá về việc bị tổn thương sau thời gian dài."

"Không sao đâu, Lia."

Cô ấy chỉ gật đầu.

"Cậu ấy bắt đầu cãi nhau với chị. Sau đó, cậu ấy bỗng im lặng. Nó thực sự rất đáng sợ." Cô ấy cười khúc khích khi hít mũi. "Yeji chỉ nhìn chị và nói rằng nếu chị không thể ủng hộ quyết định của cậu ấy thì cậu ấy không cần chị trong cuộc đời cậu ấy nữa. "

Ouch.

Họ là bạn của nhau từ năm sáu tuổi. Cô thậm chí không thể tưởng tượng nó đau đến mức nào.

Ồ, khoan đã, có lẽ cô có thể làm được vì người bạn thời thơ ấu của cô là một tên khốn khác trong đội hai người của Yeji.

"Em rất xin lỗi, Lia."

"Không sao đâu." Cô ấy lau nước mắt bằng áo len, hít mũi vài lần trước khi nói tiếp. "Đó là Yeji. Chị muốn giận cậu ấy nhưng chị biết mình vẫn sẽ ở đó vì cậu ấy vào ngày mai. Có lẽ điều đó nghe thật nực cười với em nhưng-"

Ryujin nhìn chằm chằm vào cô ấy, chờ đợi sự tiếp tục của những gì cô ấy đang nói.

"Yeji mà chị biết không phải như vậy. Chị không biết. Điều đó làm chị ngạc nhiên, và tất nhiên, chị bị tổn thương. Nhưng đó là Yeji."

"Chị không thể tiếp tục giận dữ." Ryujin gật đầu hiểu.

Cô đã hiểu.

Ryujin đã từng yêu Yeji nhiều hơn cô đã từng yêu bất cứ ai. Ngay cả khi cô phát điên, ngay cả sau khi bị phản bội, cô biết rằng cô sẽ cho phép Yeji quay trở lại cuộc sống của mình. Nếu cô ấy thành thật xin lỗi và cố gắng quay lại. Nhưng cô ấy không bao giờ làm vậy. Cô ấy rời đi. Với anh ta. Mà không có lời từ biệt nào.

Cô hiểu Lia đến đâu bởi vì cô chưa bao giờ nổi điên và tức giận với ai đó như vậy. Nhưng sẵn sàng tha thứ nếu người kia tỏ ra hối hận.

Bây giờ, nó sẽ không dễ dàng như vậy. Nhưng hồi đó? Cô sẽ để Yeji đi khắp nơi nếu cô ấy muốn.

Đối với một người coi Yeji là thảm hại khi làm theo mọi thứ mà cha mẹ cô ấy đã ra lệnh, thì bản thân cô chắc chắn cũng thật thảm hại.

"Cuộc trò chuyện của em với cậu ấy diễn ra như thế nào?"

Ryujin cười khúc khích. "Không tốt hơn thế." Cô nhún vai, thực sự không biết phải nói gì. "Chị ấy đại loại là ... khoe khoang về việc phản bội."

"Cậu ấy cái gì?"

Lia tròn mắt nhìn cô, không khỏi ngạc nhiên trước lời nói của cô.

"Nói với em rằng chị ấy nên phản bội ngay lập tức, thay vì nói với cha mẹ về chúng em." Ryujin bật cười căng thẳng, đưa tay vuốt tóc mình. "Em khá chắc rằng chị ấy chỉ đang cố chọc tức em."

Lia ậm ừ, "Có lẽ."

"Chị ấy đã nói điều đó là đáng giá. Việc phản bội." Cô cười buồn. "Em không thể tranh luận với điều đó."

Sau bốn năm, họ vẫn hẹn hò.

Cô ấy và Ryujin thậm chí không tồn tại được hai năm trọn vẹn.

"Họ đã từng là những người em yêu nhất." Cô thừa nhận, đang chơi với những ngón tay của mình. "Em chưa bao giờ thực sự thừa nhận điều này với bản thân mình nhưng một phần nhỏ trong em hạnh phúc cho họ."

"Có thật không?"

"Họ bên nhau lâu như vậy. Điều đó chắc hẳn có ý nghĩa gì đó. Bất cứ thứ gì bọn em từng có, chắc chắn không là gì so với những gì họ có. Em rất vui vì họ đã tìm thấy nhau."

"Em làm chị ngạc nhiên."

"Thế nào?"

"Chị không nghĩ rằng hầu hết sẽ nghĩ như vậy."

"Đừng hiểu lầm em. Em vẫn ghét họ."

"Có thể hiểu được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro