Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần lớn thời gian họ im lặng trên con đường về ký túc xá. Yeji không thể ngăn mình thỉnh thoảng lén nhìn Ryujin, một phần vẫn không tin rằng cô ấy đang ở bên cạnh mình, đi bộ về từ đài phát thanh, giống như cách họ thường làm vào mỗi thứ Ba và thứ Năm.

Ryujin tất nhiên nhận ra, bởi vì vũ trụ ghét Yeji và sẽ không để cô lén nhìn Ryujin trong yên bình. Hoặc có thể vì cô tỏ ra rõ ràng như vậy.

"Tớ biết cậu thích tớ nên rất khó để ngừng việc này lại, nhưng đừng nhìn chằm chằm nữa."

Yeji hất đầu về phía sau, tưởng mình lại gây ra rắc rối, trước khi cô nhận ra Ryujin, như thường lệ, đang trêu đùa cô.

"Tại sao cậu luôn đề cao bản thân như vậy?" cô nói, cố gắng làm ra vẻ khó chịu hết mức có thể, trong khi Ryujin cười khẩy bên cạnh cô. "Tớ đang nhìn ... tên đường đối diện chúng ta ..."

Ryujin nhìn theo ánh mắt của cô, và sau đó quay lại với cô, nhướng mày. "Tên đường? Cậu lo lắng sẽ bị lạc mặc dù chúng ta đã đi bộ trên con đường này ít nhất một trăm lần trong học kỳ này?"

"Có thể," Yeji nói một cách hời hợt.

"Giống như cách cậu đang nhìn cà phê?" (chap nào đó Yeji nhìn Ryujin đang làm cà phê ở quầy và Yeji cũng chối như vầy nè)

Yeji không trả lời. Với đôi tai đỏ rực, cô tăng tốc để bỏ Ryujin đang cười khúc khích phía sau. "Tớ không muốn đi bộ với cậu nữa," cô nói.

"Không ..." Ryujin rên rỉ, tăng tốc độ. Và bây giờ não của Yeji như đoản mạch, bởi vì Ryujin đang nắm lấy cánh tay của cô và bám vào đó, cười. "Tớ chỉ vừa mới có lại cậu. Đừng rời đi nữa."

"Đừng có làm quá," Yeji càu nhàu, cố lờ đi cách tim cô đang đập như điên. "Chúng ta chỉ cãi nhau trong một tuần."

"Nhưng chúng ta đã không đi bộ với nhau trong bốn tuần nay vì Minjoo lần nào cũng đón cậu."

Yeji nhìn cô ấy chằm chằm. "Cậu đã đếm hả?"

Ryujin buông tay cô. "Không."

"Bốn là một con số khá cụ thể," Yeji nói, nửa đùa nửa thật.

"Tớ không đếm," Ryujin nói một cách thách thức.

"Tớ cũng nhớ lúc đi bộ về với cậu," Yeji thú nhận. "Với Minjoo ... nó không giống nhau."

"Có thật không?" Ryujin có vẻ như không hoàn toàn tin vào cô. "Hai người trông có vẻ rất hợp nhau."

"Thật sao?" Yeji cố gắng nhớ lại những cuộc trò chuyện của họ, và nhớ lại việc cô luôn muốn nói về Ryujin với tần suất gần như xấu hổ, và Minjoo luôn có vẻ không chắc chắn lẫn tò mò mỗi khi cô làm vậy. "Ừm. Không hẳn vậy? Ý tớ là, tớ đoán là chúng tớ khá hợp nhau, ở hầu hết các phần."

"Hãy quyết đoán đi," Ryujin chế nhạo.

Yeji không chắc làm thế nào cô có thể nói rằng bọn họ hợp nhau, nhưng hoàn toàn không có gì có thể so sánh được khi tớ và cậu ở bên nhau mà không làm Ryujin sợ hãi, vì vậy cô nhún vai và đáp: "Bọn tớ khá ổn, tớ đoán vậy."

Ryujin nói: "Tớ đáng lẽ phải biết ngay từ khi cậu nói cuộc hẹn của cậu diễn ra ổn. "Vì vậy, tất cả những điều mà cậu nói là cảm thấy tốt hơn khi làm với cậu ấy...?"

"Tớ đã nói dối," Yeji nói. "Khi đó chúng tớ thậm chí còn chưa hôn nhau. Tớ nghĩ một phần trong tớ chỉ muốn điều đó thành sự thật ... vì lợi ích của cậu và của tớ."

Ryujin liếc xéo cô. "Cậu hôn cậu ấy?"

"Cậu ấy đã hôn tớ," Yeji nói một cách phòng thủ, sau đó dừng lại, tự hỏi tại sao cô cảm thấy cần phải biện minh cho việc hôn Minjoo với một người thậm chí không muốn ở bên mình.

Bây giờ họ đang đến trước ký túc xá của Ryujin, và cả hai đều chậm chạp dừng lại.

"Điều này thật tuyệt," Yeji ngập ngừng nói. "Ý tớ là những gì tớ đã nói trước đó - tớ nhớ lúc đi bộ về nhà với cậu."

"Tớ vẫn còn giận cậu vì đã không nói với tớ trước khi cậu yêu cầu thay đổi đối tác."

"Tớ biết rồi, tớ xin lỗi."

"Chúng ta là bạn đồng hành tốt nhất tại Velvet FM, phải không? Chúng ta còn là một trong những chương trình có số lượng thính giả cao nhất.", Ryujin nói.

"Tớ biết," Yeji nói lại.

Ryujin nhìn cô trong một giây, rồi bước tới, vòng tay qua eo Yeji. "Nhưng tớ cũng nhớ cậu," cô ấy thì thầm, mặt áp vào vai Yeji.

Trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực, cô ôm Ryujin lại, giác quan ngập tràn mùi oải hương và chanh. Mũi của Ryujin chạm vào xương quai xanh của cô, để lại cảm giác ngứa nhẹ.

"Chà," Ryujin thở phào, cười nhẹ. "Cậu đã đúng. Chạm vào người bạn tri kỷ có cảm giác khác. Tớ đã nghĩ rằng tớ đã cảm thấy nó một vài lần trước đây, khi chúng ta chạm vào nhau, nhưng ..."

Cô ấy khẽ rúc vào cổ Yeji một lần nữa, và cả hai đều rùng mình vì cảm giác đó. Yeji cảm thấy nổi da gà ở bất cứ nơi nào Ryujin chạm vào, cảm giác như những con bướm bay loạn xạ trong bụng cô.

"Làm ơn đừng nói những điều như vậy," Yeji cầu xin một cách yếu ớt, nhưng cả hai đều không tách ra.

"Xin lỗi," Ryujin lầm bầm vào vai cô.

Cô ấy có chiều cao vừa đủ để Yeji có thể tựa cằm lên đỉnh đầu, vì vậy cô thở thật sâu, vòng tay siết chặt lấy cô gái nhỏ hơn và cho phép bản thân giả vờ trong một khoảnh khắc hoàn hảo rằng Ryujin là của cô.

"Jinnie," cô thì thầm vào tóc Ryujin một hơi dài. Sau đó, cô thở dài, và miễn cưỡng buông mình ra khỏi vòng tay của Ryujin, lùi lại một bước. Cô cười một cách phiền muộn. "Cảm ơn vì đã cho tớ cơ hội thứ hai."

Đôi má của Ryujin hơi ửng hồng. "Jinnie?"

Yeji đan hai tay vào nhau, căng thẳng. "Tớ có thể gọi cậu như vậy được không?"

"Tớ - ừm. Okay. Được thôi. "Ryujin cắn môi, sau đó mỉm cười nhìn xuống chân, má lúm đồng tiền hiện lên, và Yeji cảm thấy bản thân đắm chìm một cách ngu ngốc khi nhìn thấy cảnh đó.

Ryujin thật không công bằng, và thật quý giá, còn Yeji thì lại có nhiều rắc rối như vậy.

"Cảm ơn vì đã cho tớ cơ hội thứ hai," cô nói một lần nữa, chân thành. "Tớ sẽ cố gắng vượt qua cảm giác này vào một lúc nào đó."

Nụ cười vụt tắt trên môi Ryujin, sự bất an lướt qua khuôn mặt cô ấy, nhanh đến mức Yeji nghĩ rằng cô có thể đã tưởng tượng ra điều đó. Trước khi cô có thể tập trung quá nhiều vào nó, Ryujin lại nói. "Cảm ơn," cô ấy nói nhẹ nhàng, nụ cười trở lại. "Tớ rất vui vì chúng ta vẫn có thể là bạn."

Bạn. Bởi vì đó là tất cả những gì họ có thể làm.

"Tớ cũng thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro