Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeji nghĩ về việc gọi điện báo ốm.

Nhưng sau đó, cô nhớ đến những người nghe của mình, những người gọi điện và người dùng ẩn danh tìm kiếm lời khuyên của cô, cũng như playlist mới mà cô đang muốn thử và cô biết mình không thể làm vậy.

Nếu cô nghĩ lần đầu dẫn chương trình cùng Ryujin là một điều vô cùng khó xử, thì điều đó chẳng là gì so với sự im lặng dày đặc và khó chịu trong phòng lúc này.

Cả hai không ai nói với nhau một lời nào kể từ khi đặt chân vào phòng phát thanh. Yeji nhìn chằm chằm vào tập giấy ghi chú của mình một cách khổ sở, ngồi càng xa Ryujin càng tốt trong phòng chật chội. Ryujin thậm chí không nhìn cô kể từ khi đặt chân vào phòng. Yeji không chắc mình cảm thấy bị tổn thương hay nhẹ nhõm; Cô không nghĩ rằng mình có thể giao tiếp bằng mắt với Ryujin ngay bây giờ.

Khi hết giờ, cô nhét đồ đạc vào ba lô, nhanh chóng rời khỏi và bắt đầu cái nhiệm vụ cô đơn là một mình trở về ký túc xá.

________________________________________

Buổi tiếp theo vào thứ Năm cũng tương tự như vậy.

Yeji đọc những dòng kịch bản của Velvet FM một cách hào hứng nhất có thể rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình khi Ryujin bắt đầu danh sách nhạc trong ngày. Yeji chăm chú nhìn vào những ghi chú của cô, trong khi Ryujin làm bài tập bên cạnh cô.

Giữa chừng, cô nhìn thấy một bình luận ẩn danh thắc mắc tại sao cả hai đều im lặng như vậy trong tuần này và tại sao gần đây không có cuộc trò chuyện nào giữa họ. Một người dùng khác gọi điện, nói rằng họ nhớ trò đùa của cả hai và hy vọng sẽ thấy nhiều hơn.

Yeji đưa mắt nhìn lại những ghi chú của mình, thất vọng, cảm thấy kỳ lạ như thể họ đang trở về lúc ban đầu, chỉ khác là lần này, cả hai đều không làm gì để thu hẹp khoảng cách.

________________________________________

Khi cô rời khỏi, Ryujin gọi từ phía sau cô. "Yeji."

Yeji đóng băng tại chỗ, và từ từ quay lại đối mặt với cô ấy.

"Tớ không thích điều này," Ryujin thừa nhận, thấp giọng. "Chúng ta không nói chuyện."

Yeji hé miệng ra một chút. Cô vội vàng khóe miệng lại. "Tớ cũng thế!" Cô ho, đỏ mặt và cố gắng nói một cách thờ ơ. "Ừm, tớ cũng vậy."

"Tớ xin lỗi vì tớ đã bỏ đi sau khi cậu ... nói vậy," Ryujin lẩm bẩm. "Tớ chỉ phát điên vì cậu đã nói điều đó sau khi tớ nói tất cả về việc không muốn ở bên người tri kỷ của tớ."

"Tớ biết, tớ xin lỗi -" Yeji bắt đầu bối rối, nhưng Ryujin đưa tay lên để cắt đứt cô.

"Hãy để tớ kết thúc?" cô ấy nói, môi nhếch lên thành nụ cười nửa miệng, và Yeji im lặng.

"Tớ đã nói chuyện với Ryeong, và cậu ấy đã giúp tớ nhận đó không phải là việc mà tớ có thể đổ lỗi cho cậu," Ryujin nói, và Yeji cảm thấy những tia hy vọng bắt đầu trỗi dậy trong lồng ngực cô.

Chaeryeong ngọt ngào, xinh đẹp, tuyệt vời.

"Và cậu phải nói điều đó bởi vì tớ bắt gặp cậu đang cố thay đổi đối tác, đó là bởi vì cậu đang cố tạo khoảng cách giữa chúng ta," Ryujin tiếp tục. "Suốt thời gian qua, cậu đã cố gắng cư xử bình thường mặc dù tớ biết cậu muốn ở bên người bạn tri kỷ của mình cả đời. Tớ thực sự không có lý do gì để tức giận. Cậu nên tức giận vì có một người bạn tri kỷ như tớ."

"Tớ không bao giờ có thể như vậy," Yeji nói một cách nghiêm túc.

Ryujin cười thầm. "Một người như cậu xứng đáng có một tri kỷ tốt hơn tớ nhiều."

"Một người như tớ? Điều đó có nghĩa là gì?"

Ryujin nhìn xa xăm. "Tớ không biết," cô ấy lầm bầm sau một hồi im lặng.

"Đừng nói vậy. Tớ không bao giờ có thể tức giận vì cậu là bạn tri kỷ của tớ," Yeji nói nhẹ nhàng.

Ryujin nhìn cô. "Cho dù tó không muốn ở cạnh người bạn tri kỷ của mình?"

"Kể cả như vậy." Yeji cười nhạt. "Tớ chỉ ... rất vui khi được gặp cậu. Cậu không giống bất kỳ ai khác mà tớ từng gặp trước đây."

Miệng Ryujin cử động không thành tiếng, trước khi cô ấy hắng giọng và nói khẽ, "Làm ơn đừng yêu cầu thay đổi đối tác. Tớ thích dẫn chương trình với cậu. Tớ không nghĩ mình có thể làm điều đó với bất kỳ ai khác."

"Được rồi. Tớ sẽ nói với Seungwan." Sẽ rất khó để giải quyết tình cảm của cô với Ryujin, nhưng Yeji không thực sự quan tâm.

"Vậy cậu ... có muốn cùng nhau đi bộ về không?" Ryujin ngập ngừng nói, và Yeji cười toe toét đến mức có thể khiến khuôn mặt cô bị chia đôi.

"Tất nhiên rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro