Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi chương trình của họ kết thúc, Yeji thu dọn đồ đạc và đi ra cửa, chìm trong mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Cô mơ hồ cảm nhận được Ryujin đang đi theo phía sau, và suy nghĩ xem có nên tăng tốc độ và bỏ cô ấy lại phía sau hay không, bởi vì nhìn Ryujin lúc này hoàn toàn không giúp được gì cho sự rối loạn nội tâm hiện tại của cô.

Trước khi cô có thể quyết định, Ryujin đã bước đến bên cạnh cô. "Trở lại ký túc xá của cậu hả?"

"Ừ," cô nói, thở dài trong lòng.

Cô nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu cô đã yêu cầu Seungwan thay đổi bạn đồng hành vào đầu học kỳ.

Từ khóe mắt, cô có thể thấy Ryujin đang nhìn mình một cách tò mò.

"Cậuthường nói nhiều hơn thế này," Ryujin nói, sau vài phút im lặng.

"Chỉ ... đang nghĩ về điều gì đó."

"Đừng suy nghĩ quá nhiều. Cậu có thể làm mình bị đau lần nữa. "

Yeji khịt mũi, nhưng cô mỉm cười một chút. "Thô lỗ."

Ryujin bắt đầu nói điều gì đó, nhưng cô ấy bị cắt ngang bởi một tiếng ồn ào. Một con bọ cánh cứng bay thẳng vào đường đi của họ, to lớn và sáng bóng một cách kỳ lạ.

"Có rất nhiều bọ xung quanh vào ban đêm," Yeji nói khi con bọ bay ồn ào xung quanh họ. "Tớ nghĩ con này là một con bọ cánh cứng — cậu có sao không?"

Ryujin hơi nao núng bởi con bọ, tay giơ lên để che mặt. "Tớ ổn."

Yeji thích thú quan sát khi cô cố gắng tránh đường bay của con bọ cánh cứng. "Cậu chắc chứ?"

"Chỉ là—" Ryujin hét lên một tiếng nhỏ khi con bọ bay tới gần mặt cô ấy một cách nguy hiểm "—quá to. "

Cô ấy cúi xuống sau Yeji, nắm chặt tay áo của cô.

"Tớ nghĩ nó thích cậu," Yeji trầm ngâm.

"Làm cho nó đi đi."

"Tớ có thể," Yeji trầm ngâm nói. "Có lẽ đó là nghiệp chướng cho tất cả những lần cậu trêu chọc tớ."

"Yeji," Ryujin rít lên, tránh con bọ một lần nữa bằng cách bước qua người Yeji.

"Đổi lại tớ có được gì không?" Cô hơi thích thú với điều này, khi nhìn thấy một người ban đầu không thể tiếp cận và ít nói, sợ hãi về một thứ gì đó quá tầm thường như một con bọ.

"Cà phê miễn phí nơi tớ làm việc vào ngày mai," Ryujin vội vàng mời.

Điều đó có lợi cho cô rất nhiều, xét tới việc cô đã tiêu tốn khá nhiều tiền cho cà phê từ ban đầu, và cô sẽ được gặp Ryujin thêm một ngày trong tuần.

"Okay," Yeji đồng ý.

Con bọ kêu lên một cách giận dữ, và Ryujin áp người vào Yeji, mũi cô ấy chạm vào cổ, mái tóc mềm nhột nhột trên da cô.

Trái tim Yeji run rẩy trong lồng ngực.

Cô cố gắng tập trung đuổi con bọ đi, hy vọng Ryujin không thể nghe thấy nhịp tim của cô đang đập mạnh mẽ, nhất là khi cô ấy ở sát như vậy.

"Nó bay đi rồi." Yeji nắm tay thành nắm đấm ở bên cạnh mình trước khi cô làm điều gì đó ngu ngốc, chẳng hạn như vòng tay quanh cô gái đang nép vào cổ mình.

Ryujin tách ra khỏi cô một cách nhanh chóng, như thể bị bỏng, nhìn khắp nơi ngoại trừ Yeji. "Uh ... cảm ơn. Cậu không nhìn thấy gì cả. "

Cảm giác khi cô ấy chạm vào vẫn còn thoang thoảng trên làn da của Yeji. Cô thậm chí không thể thấy mình bị tổn thương khi Ryujin tách ra nhanh như thế nào. "Tớ không nhìn thấy gì cả. Tớ hứa."

Vào lúc này, cô biết mình đã đi quá xa để ngăn bản thân gục ngã, bất kể Ryujin có phải là tri kỷ của cô hay không.

Cô sẽ cố gắng làm những gì mình có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro