Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, cô cùng Jisu đến quán cà phê của trường đại học.

"Chúng ta đã đến đây rồi." Jisu nhướng mày.

"Tớ biết."

"Chờ đã," Jisu nói chậm rãi và Yeji nhìn thấy sự sáng tỏ trên khuôn mặt cô ấy. "Đây không phải là nơi cô ấy làm việc..."

"Cậu ấy nợ tớ cà phê. Đó là một câu chuyện dài."

Họ ngồi xuống một bàn, Jisu nhìn chằm chằm vào cô suốt thời gian đó, và Yeji đi lên quầy, đến chỗ người thu ngân cô mơ hồ nhận ra.

"Yuna, phải không?"

"Ah! Cậu là Yeji! " Yuna nói. "Ryujin nói rằng cậu sẽ tới."

Yeji chớp mắt. "Cậu ấy nói vậy sao?"

Ryujin quay lại từ nơi cô ấy đang pha đồ ​​uống sau lưng Yuna. "Tại sao cậu có vẻ ngạc nhiên như vậy?"

Yeji cảm thấy tim đập nhanh hơn trước nụ cười trên khuôn mặt cô ấy. "Có lẽ tớ không chắc liệu cậu có thực hiện đúng lời đề nghị của mình hay không."

"Làm ơn đi." Ryujin đặt tay lên ngực, chế nhạo. "Cậu nghĩ tớ là người như thế nào?"

Yuna nhìn họ. "Cậu ... có muốn order gì không, Yeji?"

"Không cần, tớ đã chuẩn bị," Ryujin nói và đưa cho Yeji tách cà phê mà cô ấy đang cầm. "Một ly latte, phải không?"

"Ừ," Yeji nói, một lần nữa ngạc nhiên rằng Ryujin thậm chí còn nhớ món của cô. "...Cảm ơn."

Cô kiểm tra chiếc cốc một cách đầy thích thú, hy vọng có thể tìm thấy tên của mình, thứ tự của mình, bất cứ thứ gì có chữ viết tay của Ryujin, nhưng chiếc cốc không được đánh dấu.

Cô nhìn lên để thấy Ryujin đang nhìn mình.

"Tớ biết là lần trước cậu đã đặt một cốc đá, nhưng trời đã trở nên lạnh hơn kể từ đó, vì vậy." Ryujin nhún vai. "Tớ đã làm ly nóng. Cẩn thận kẻo bị bỏng lưỡi."

"Cảm ơn," Yeji xúc động nói. Cô cười nhẹ với cô ấy. "Thật đấy."

"Yeah." Ryujin hắng giọng, lùi lại một bước. Ánh mắt nhìn đi xa. "Không sao. Hãy coi đó như một lời xin lỗi cho cách mà lúc đầu tớ đã đối xử với cậu."

"Ồ?" Nụ cười của Yeji mở rộng thành một nụ cười vui tươi. "Vậy là, nó không phải vì đã cứu cậu khỏi con bọ đó?"

Đôi mắt của Ryujin nhìn lại cô. "Này. Giữ kín đi. Tớ phải giữ hình tượng của mình."

"Cậu cần được cứu? Vì một con bọ?" Yuna vỗ tay từ bên cạnh họ, trong khi bấm bill order của một sinh viên khác vào máy.

"Bây giờ hãy nhìn vào những gì cậu đã làm."

Yeji dang tay. "Xin lỗi."

"Tớ không nhìn thấy gì cả. Tớ hứa" Ryujin lẩm bẩm bắt chước lời của cô, chỉ đủ lớn để Yeji nghe thấy, và Yeji bắt đầu cười không thể tin được. "Trả lại cho tớ ly latte đó. Nếu cậu có thể thất hứa, tớ cũng vậy."

"Cái gì? Không được lấy lại." Yeji uống một ngụm lớn. "Thấy chưa, tớ đã uống từ nó rồi, tớ không thể trả lại nó ..."

Cô thè lưỡi bỏng rát, mắt hơi ngấn nước.

Trước mặt cô, cả Ryujin và Yuna đều tràn ngập tiếng cười. Yuna đang ôm chặt lấy hai bên hông, đập liên tục vào quầy.

"Tớ đã bảo cậu phải cẩn thận," Ryujin nói giữa tiếng thở hổn hển. "Cậu - cậu có ổn không?"

"Tớ không sao," Yeji rên rỉ, lưỡi vẫn thè ra.

"Cậu không ổn." Ryujin đảo mắt, lấy một viên đá từ ngăn đá. Cô ấy nghiêng người qua quầy, nắm lấy cằm Yeji và cho viên đá vào miệng cô.

"Shank yoo (thank you)," Yeji lầm bầm, ngậm lấy viên đá, má ửng hồng vì xấu hổ và vì điều gì đó khác.

Yuna vẫn cười, ngay cả khi đang thực hiện một đơn đặt hàng khác.

Ryujin chỉ nhìn cô, lắc đầu và mỉm cười, lúm đồng tiền hiện lên trên má, và Yeji phát hiện ra cô hoàn toàn yếu đuối trước cô ấy và nụ cười của cô ấy.

"Cảm ơn vì đồ uống," cô lẩm bẩm với viên đá tan chảy trong miệng. "Tớ sẽ ... tớ có một người bạn đang đợi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro