Chap 41: Chị và em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều tuần trôi qua, và đã đến lúc dành thời gian ở nhà nghỉ của Yeonjun.

Yeji đã nhận thấy Kai trông lo lắng như thế nào vào ngày hôm đó, cô có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cậu ấy. Vì lý do đó, cô đã cố gắng hết sức để đánh lạc hướng cậu ấy khỏi sự thật rằng cậu ấy chắc chắn phải dành thời gian xung quanh Yeonjun, điều mà cậu ấy không muốn làm.

"Yeddeong .." Ryujin nói khẽ, trong khi kéo áo phông của Yeji như một đứa trẻ.

"Sao cơ?" Yeji quay đầu về phía bạn gái của mình, người đang cầu xin sự chú ý.

"Chúng ta có thể đi đâu đó chỉ có hai chúng ta không?" Ryujin hỏi, đưa mắt nhìn chàng trai tóc nâu đang ngồi cùng họ trên ghế nhưng không chú ý đến những gì họ đang nói.

"Em đang thấy chán hả?"

Cô gái tóc xanh ậm ừ và gật đầu, cô ấy trông rất đáng yêu khiến Yeji không thể kìm được tiếng cười của mình.

"Được chứ." Cô gái tóc nâu nói nhẹ nhàng, sau đó nói với Kai rằng cô và Ryujin sẽ đi chơi một lúc.

Hai cô gái tay trong tay bước ra ngoài ngôi nhà nghỉ, cả hai đều không biết sẽ đi đâu.

Nếu Ryujin thành thật mà nói, cô ấy đã nghĩ đến ngôi nhà nghỉ mát này như một dịp để dành thời gian một mình với Yeji.

Không phải họ đã không làm điều đó, nhưng cô ấy cần thời gian một mình với Yeji mà không phải lo lắng về việc ở trường hay gì đó.

Và, thực tế là Kai luôn dính chặt lấy họ như kẹo cao su ... nó không thực sự phù hợp với cô ấy. Cô ấy biết cậu ấy là một người bạn tốt của Yeji và bạn gái của cô ấy chỉ đang cố gắng giúp đỡ cậu ấy khi họ ở trong nhà của Yeonjun, nhưng cô ấy ước họ có thể ở bên nhau ít nhất một hoặc hai giờ.

"Có chuyện gì với em vậy?" Yeji hỏi, dừng lại khi họ đến con sông gần đó.

Cô vẫn đang nắm tay Ryujin, nhưng bây giờ họ đang đứng đối mặt với nhau.

Ryujin nhún vai.

"Không có gì, em ổn."

"Em có chắc không?"

"Ừ, em chỉ ... em ước chúng ta có thể ở một mình mà không có Kai bên cạnh."

"Vậy là điều đó làm phiền em." Yeji cười khúc khích và lắc đầu.

"Em đoán."

"Chị xin lỗi về điều đó, chị chỉ muốn làm cho cậu ấy cảm thấy thoải mái khi ở bên Yeonjun, em biết đấy?"

"Em hiểu rồi."

"Em nên nói cho chị biết khi nào em muốn ở một mình với chị, chị cũng muốn ở một mình với em mọi lúc nhưng chúng ta đến đây với bạn của mình."

"Lần sau chúng ta nên đi đâu đó chỉ có hai chúng ta." Ryujin đề nghị. "Không bạn bè, không trường học, không gì cả. Chỉ có chị và em."

Yeji cười rạng rỡ với bạn gái, kéo cô ấy vào lòng.

Cuối cùng họ đã ở lại bờ sông trong vài giờ. Họ không nói nhiều, không cần thiết.

Làn gió ấm áp, tiếng nước chảy nhẹ nhàng, bầu bạn với nhau ... thế là đủ.

-

Âm nhạc vang khắp ngôi nhà, rất may là không có hàng xóm.

Một số người trong số họ đã quyết định rằng nên tổ chức một bữa tiệc, đó là điều mà cả Yeji và Ryujin đều không muốn tham gia.

Hai người họ thực sự ước rằng họ đã ở lại bờ sông, bởi vì sự hỗn loạn đang diễn ra bên trong ngôi nhà đó không phải là điều họ muốn chứng kiến.

"Uống một chút đi." Lia nói nhỏ trong khi đưa đồ uống cho Yeji.

"Lia, hiện tại cậu say quá." Yeji nói, giọng đầy lo lắng. Cô nhận lấy đồ uống từ tay Lia, sợ người kia làm rơi mất.

"Và cậu chưa đủ say, uống đi." Người bạn của cô khăng khăng, cố gắng làm cho cô gái tóc nâu uống.

Yeji đảo mắt và nhấp một ngụm nhỏ, hy vọng điều đó sẽ làm cho người kia dừng lại.

"Vui chưa?"

Lia gật đầu, rồi cười khúc khích khi cố gắng hết sức để giữ thăng bằng, điều gần như không thể.

Yeji đặt đồ uống xuống bàn ghế gần đó, không có ý định uống thêm thứ gì.

"Shit, chị ấy đã uống bao nhiêu rồi?" Ryujin hỏi, tiến lại gần bạn gái của cô.

"Chị nghĩ là khá nhiều."

Lia liên tục nói rằng cô ấy không sao, rằng cô ấy không cần giúp đỡ, nhưng cô ấy cứ vấp ngã khiến lời nói của cô ấy có vẻ rất .. không đúng sự thật.

"Chị sẽ đưa cậu ấy về phòng." Yeji nói với Ryujin.

"Chị cần giúp đỡ?" Ryujin hỏi, sau khi nhận thấy Yeji đang cố gắng bắt bạn mình đứng thẳng để bước đi.

"Ừ."

Ryujin lao vào giúp bạn gái, sau đó cả hai cùng dìu Lia về phòng.

Họ bắt cô ấy nằm xuống giường và ngay khi cơ thể cô gái tiếp xúc với tấm nệm êm ái, cô ấy đã ngủ thiếp đi.

Yeji thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn em."

"Không vấn đề gì." Ryujin nhún vai. "Chúng ta nên trở lại tầng dưới hay không?"

"Nếu em muốn."

"Còn nếu em không ..."

Cả hai cô gái đều tròn mắt khi nghe thấy tiếng la hét vọng ra từ tầng dưới.

"Chuyện gì đang xảy ra?" Yeji hỏi, lo lắng bởi những âm thanh mà cô đang nghe thấy.

"Chúng ta đi kiểm tra." Ryujin nói vội vàng, nắm lấy cổ tay Yeji và kéo cô xuống lầu cùng mình.

Khi đến nơi, họ thấy người đang hét lên không ai khác chính là Yeonjun.

Có vẻ như cậu ấy đang hét vào mặt Kai, không rõ vì lý do gì.

"Tôi đã bảo cậu tránh ra!" cậu ta hét lên, nhưng nghe vẫn rất say. Lời nói của cậu ta lè nhè, cho thấy rõ rằng cậu ta đang say trong men rượu.

"Ôi chúa ơi." Yeji thở ra sau khi nhìn thấy điều đó.

Hai người đang đánh nhau bắt đầu xô đẩy nhau. Mọi người cố gắng ngăn họ lại nhưng hầu hết họ đều quá say, thậm chí không thể tách họ ra.

"Đồ khốn kiếp." Yeonjun gằn giọng khi một cú đấm giáng xuống mặt cậu ấy.

Kai lùi lại, nhìn vào tay mình và gần như có vẻ bị sốc vì hành động của chính mình.

"Em xin lỗi." cậu ấy nói sau khi nhận ra điều mình vừa làm.

Yeonjun không quan tâm và sẵn sàng bắt cậu ta trả giá bằng cách đấm cậu ta một cú thật mạnh như người kia đã làm.

Yeji lao đến chỗ hai cậu chàng, nhưng không đến kịp để ngăn Yeonjun đấm Kai.

"Này, đủ rồi! Ngừng lại đi!" Yeji nói, cố gắng đẩy Yeonjun ra khỏi người bạn của cô đang nằm trên mặt đất.

Ryujin đến giúp và đá Yeonjun đủ mạnh để khiến cậu ấy ngã trên mặt đất, nhưng không quá mạnh để làm cậu ấy bị thương.

"Ryujin em có bị điên không?" Yeji hỏi, sau khi chứng kiến ​​cảnh bạn gái đá vào người Yeonjun.

"Đừng lo lắng, anh ấy ổn. Em đã làm điều đó trước đây."

Yeji vẫn còn bị sốc trước hành động này, nhưng Ryujin đã giúp Kai đứng dậy.

"Em có ổn không?" Cô ấy hỏi, khi nhìn thấy máu mũi của cậu ấy.

"Không hẳn."

"Ngồi xuống." Cô ấy nói một cách chắc chắn, chỉ vào chiếc ghế dài.

"Chị đi lấy đá." Yeji nói, đi vào bếp.

Cô nhìn xuống đất chỉ để thấy rằng Yeonjun đã bất tỉnh. Trong khi đó, những người khác trong nhà vẫn làm như không có chuyện gì xảy ra.

Yeji trở lại phòng khách với một ít đá và đưa cho Kai, người này ngay lập tức đặt nó lên mũi.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Cô gái mắt mèo hỏi, ngồi xuống bên cạnh bạn mình.

"Không có gì, em chỉ đang hỏi Soobin điều gì đó và Yeonjun đã đến và bắt đầu mắng em."

"Ồ."

"Anh ta có thể là một thằng khốn khi say rượu, em không nghĩ anh ấy sẽ làm điều đó nếu anh ta tỉnh táo." Ryujin thêm vào, ngồi bên cạnh bạn gái của cô ấy.

Kai ậm ừ, mặt nhăn lại vì đau.

"Em nghĩ em sẽ đi ngủ." cậu ấy nói, đứng dậy và vấp ngã một chút nhưng lấy lại thăng bằng gần như ngay lập tức. "Cảm ơn vì đã giúp em."

"Chúc ngủ ngon." Hai cô gái đồng thanh nói khi cậu chàng bước lên lầu.

-

Vài giờ sau cuộc chiến đã trôi qua, Ryujin đã giúp Yeonjun lên giường an toàn sau khianh ấy tỉnh dậy.

Những người khác vẫn đang tiệc tùng trong phòng khách, cả Yeji và Ryujin đều tự hỏi họ lấy năng lượng từ đâu.

Trong khi Ryujin ở bên trong để đảm bảo rằng những người bạn say xỉn của cô không phá vỡ bất cứ điều gì, Yeji đang ngồi bên hồ bơi, chân cô ngâm trong nước.

Cô cảm thấy tồi tệ vì những gì đã xảy ra trước đó, ngay cả khi đó không phải là lỗi của cô. Cô chưa bao giờ thích nhìn mọi người đánh nhau hay giận nhau, thực ra khi không có thiện cảm với Ryujin, cô cũng giận bản thân mình vì đã để cơn tức giận làm mất đi sức mạnh của mình.

Yeji ước rằng tất cả những việc đó không diễn ra trong nhóm bạn của cô, nó khiến những tình huống như thế này trở nên khó xử. Cô biết rằng không ai trong số họ có thể sẽ nhớ nó vào ngày hôm sau, nhưng cô sẽ nhớ. Và cô đau lòng khi chứng kiến ​​nhóm bạn của mình tan rã từng chút một.

"Chào." Ryujin nói nhẹ nhàng, ngồi cạnh Yeji, người đang đung đưa chân trong nước.

Yeji không nói gì, cô chỉ cười nhẹ với bạn gái trước khi quay lại nhìn mặt nước.

Ryujin khẽ thở dài, sau đó tựa đầu vào vai Yeji. Cô ấy nắm lấy bàn tay phải của Yeji đang đặt trong lòng mình và đan các ngón tay vào nhau.

Cảm giác mà Yeji có được mỗi khi họ nắm tay nhau, thật không thể diễn tả được. Cô thích cách bàn tay của Ryujin nằm gọn trong tay cô, cô cảm thấy mình có thể bảo vệ Ryujin và Ryujin có thể bảo vệ cô. Cô ước tình cảm sẽ không bao giờ phai nhạt.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Cô gái tóc xanh hỏi cô, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

"Yeah, chị ổn." Yeji đáp. "Chị chỉ hơi buồn."

"Vì chuyện đã xảy ra?"

Yeji ậm ừ. "Chị không thích nhìn thấy bạn bè của mình như vậy."

"Em cũng vậy, nhưng xung đột đôi khi là điều không thể tránh khỏi."

"Em đúng." Cô gái mắt mèo đồng ý, mím môi. "Chị ước gì họ không đấm nhau."

Ryujin khẽ cười khúc khích. "Họ thậm chí sẽ không nhớ ngày mai, sẽ ổn thôi."

"Chị cũng nghĩ vậy, nhưng em không bao giờ biết." Yeji cố gắng nhún vai, vì đầu của bạn gái cô đang dựa vào vai cô. "Có vẻ như cú đấm đã làm Kai tỉnh táo."

Ryujin lại cười, đôi mắt nhắm nghiền.

"Có thể, nhưng em chắc rằng mọi thứ sẽ ổn." Cô trấn an cô gái mắt mèo, người vẫn có vẻ khá căng thẳng.

"Cảm ơn em đã luôn an ủi chị." Yeji thừa nhận, nhìn xuống đôi chân vẫn đang lơ lửng trên làn nước trong vắt của bể bơi.

"Chị không cần cảm ơn em." Ryujin nói với cô, những ngón tay của cô đang chơi đùa với Yeji.

Yeji thở dài mãn nguyện, chắc chắn cảm thấy tim mình nhẹ hơn sau khi có bạn gái bên cạnh. Ryujin luôn luôn có thể làm cho mọi lo lắng của cô biến mất. Yeji không biết làm thế nào mà người kia có thể làm được điều đó, nhưng cô rất biết ơn vì điều đó.

Gần đây cô cũng đã bắt đầu thực hiện bài hát mà cô muốn viết cho Ryujin, để cho cô ấy biết tình cảm của cô dành cho cô ấy.

Sự im lặng bao quanh họ một lần nữa, không thể nghe thấy gì ngoài âm thanh mà chân họ đung đưa trong nước tạo ra.

Cảm giác thật tốt đẹp. Thoải mái. Hoàn hảo.

Mọi thứ thật hoàn hảo khi có Ryujin, Yeji nghĩ.

Cô gái mắt mèo bắt đầu ngâm nga giai điệu của bài hát cô đang viết một cách lơ đãng.

"Bài hát đó là gì?" Ryujin tò mò hỏi, ngẩng đầu khỏi vai bạn gái.

"Mh? Bài gì?" Yeji hỏi, quay trở lại thực tại. Cô thậm chí còn không nhận ra rằng mình thực sự đang ngâm nga bài hát mà cô đang viết.

"Bài mà chị đang ngâm nga lúc này."

"Ồ," Yeji nói, giật mình nhận ra. Một nụ cười nở trên khuôn mặt cô, sau khi nhìn thấy sự tò mò của Ryujin. "Đó chỉ là một .. bài hát." Cô nhún vai, giả vờ làm hành động hờ hững.

"Thật sao?" Ryujin nhướng mày, nụ cười cũng nở trên môi. "Vậy hãy cho em biết tên nó. Có vẻ là 1 bài hay."

"Mh, không." Yeji lắc đầu, cố gắng che giấu nụ cười bằng cách cắn môi dưới. "Đó là bí mật."

"Đó có phải là bài hát chị muốn viết cho em không?"

Yeji sửng sốt, không ngờ người kia thực sự đoán đúng.

"Có thể là."

"Chị thật sự đang viết nó?" Ryujin hỏi, không giấu được sự phấn khích trong giọng nói.

"Yeah, cũng được một lúc rồi." Yeji nói, bật ra một tiếng cười nhỏ sau khi nhìn thấy sự phấn khích không thể kiềm chế được của Ryujin.

"Khi nào thì em có thể nghe thấy nó?"

"Sớm."

"Sớm?"

"Ừ."

Ryujin phát ra một âm thanh, một thứ gì đó tương tự như một tiếng ré lên. Yeji bật cười trước sự dễ thương của cô ấy, cảm giác như thể trái tim cô sắp vỡ ra khỏi lồng ngực vì nó đang đập nhanh đến mức nào.

Cô gái tóc xanh hôn cô, hai tay ôm lấy má Yeji.

Quy tắc không hôn mà họ đã đặt ra vài tuần trước đó, nó không tồn tại lâu. Nó như một cực hình đối với cả hai người, vì vậy nó đã kết thúc vài ngày sau khi nó bắt đầu, cả hai đều từ chối làm điều đó một lần nữa.

"Em yêu chị." Ryujin nói nhỏ, tay vén một lọn tóc sau tai Yeji.

Cô gái tóc nâu mỉm cười, vẫn chưa sẵn sàng đáp lại.

Hoặc, có lẽ cô chỉ đang chờ đợi thời điểm thích hợp.

Cô sẽ sớm đáp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro