Chap 40: Đừng khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị nên nhìn thấy họ .. đó là một cảnh tượng kinh tởm." Beomgyu nói, trong khi năm người bạn đang ngồi ở quán ăn trưa cùng nhau.

"Chà, chị mừng là mình không thấy." Lia nói, bật ra một tiếng cười.

Beomgyu dường như vẫn còn bị tổn thương bởi những gì cậu ấy đã thấy khi bước vào phòng tập, tức là Ryujin và Yeji hôn nhau.

"Đó chỉ là một nụ hôn, đừng làm quá." Yeji đảo mắt nói nhưng vẫn cố gắng giữ một nụ cười.

"Ừ, nhưng nó thật thô thiển."

"Cá là em còn làm chuyện tồi tệ hơn với Taehyun."

"Tuy nhiên, không phải ở nơi công cộng."

"Nó không ở nơi công cộng, bọn chị là những người duy nhất trong phòng!"

"Chị biết bọn em sẽ tới mà."

"Em có thể gõ cửa?"

Cả hai sẽ tiếp tục hàng giờ đồng hồ nếu không có Lia ngăn họ lại.

"Được rồi, im đi! Cả hai người." - Cô ấy nói, giọng có vẻ vô cùng nghiêm túc.

"Tốt." Hai người bạn nói, cả hai đều bĩu môi.

"Dù sao thì, Chaeryeong vừa hỏi em liệu mọi người có muốn đến nhà nghỉ của Yeonjun không?" Yuna nói, cắt ngang sự im lặng được tạo ra sau khi Beomgyu và Yeji ngừng tranh cãi.

"Khi nào?" Lia hỏi, chống cằm lên tay.

"Chờ đã," Yuna nói với cô ấy, đưa một tay lên trước mặt cô ấy. "Hai tuần kể từ bây giờ."

"Được rồi, chị đi." Lia nói, ngay lập tức đồng ý.

"Em cũng vậy." Beomgyu tham gia.

"Y chang." Yeji nói thêm.

Tất cả đều quay đầu về phía Kai, người duy nhất chưa nói gì.

"Anh có đến không?" Yuna hỏi anh ấy, cất điện thoại vào túi lại.

"Ơ, anh không biết." Anh ấy nói, giọng nói không chắc chắn.

"Là do Yeonjun à?" Yeji hỏi. Đã nhiều tháng kể từ ngày Kai tỏ tình với Soobin, cô tự hỏi liệu anh chàng có còn tình cảm với anh ấy không.

"Yeah, bọn em không thật sự tốt lắm."

"Có chuyện gì xảy ra không?" Beomgyu nói, lo lắng cho bạn mình.

"Anh ấy chỉ bảo anh tránh xa Soobin."

"Đó là điều duy nhất anh ấy nói?"

"Yeah," Kai gật đầu. "Nhưng cách anh ấy nói rất .. đáng sợ."

"Đừng để ý đến hắn." Lia nói với cậu ấy, trong khi vẫy tay một cách bác bỏ. "Hãy đi với bọn chị, bọn chị sẽ đảm bảo rằng sẽ không có vấn đề gì."

"Ý em là, đó là nhà của anh ấy, anh ấy sẽ không muốn em đi hay gì đó."

"Vậy thì chúng ta sẽ đi nơi khác."

"Được, em sẽ đến." Kai chịu thua, khẽ thở dài.

Anh ấy thực sự không muốn làm phiền, đặc biệt là vì anh ấy biết rằng mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ nếu anh ấy xuất hiện ở nhà của Yeonjun. Nhưng, anh ấy vẫn quyết định đi cùng những người bạn của mình.

Tất cả mọi người ngồi trong bàn đều reo hò sau khi Kai nói những lời đó.

"Chúng ta sẽ rất vui, chỉ cần cố gắng tránh xa Yeonjun." Yeji đề nghị, trong khi vỗ nhẹ vào lưng bạn mình.

Chàng trai tóc nâu chỉ đơn giản gật đầu vì nghĩ rằng gợi ý của bạn mình là một lời khuyên hay. Anh ấy chỉ phải giả vờ như Yeonjun không có ở đó.

------

"Phim này tệ quá." Ryujin phàn nàn trong khi cô ấy và Yeji đang ngồi trên chiếc ghế dài.

Cuối cùng, Ryujin đã quyết định ghé qua chỗ của Yeji một lúc. Cô ấy đã nhớ cô rất nhiều ngay cả khi về cơ bản họ đã dành phần lớn buổi sáng cùng nhau, nhưng với cô ấy là không đủ. Cô ấy muốn ở bên Yeji mọi lúc.

"Thôi nào, cũng không tệ lắm." Yeji phản bác, tay cô đang chơi với tay của Ryujin đang đặt trên vai cô.

"Em rất vui vì chị đã chọn âm nhạc, bởi vì chị không bao giờ có thể là một nhà phê bình phim." Cô gái tóc xanh nói đùa để rồi bị đánh vào chân.

"Em cũng vậy, em là một người quá khó tính."

"Ừ, em biết. Đó là lý do tại sao em chọn âm nhạc." Ryujin nói, nụ cười tự mãn thường ngày hiện rõ trên khuôn mặt.

"Chị ghét em."

"Em biết điều đó."

"Tốt."

Ryujin cười khúc khích và lắc đầu, cánh tay trái vẫn ôm lấy vai Yeji.

Họ giữ nguyên vị trí đó trong suốt bộ phim, ngay cả khi cô gái tóc xanh đang ghét từng giây. Cô ấy ước họ có thể đã xem bất cứ thứ gì khác, nhưng Yeji vẫn khăng khăng rằng cô muốn xem thứ đó nên Ryujin đã từ bỏ và xem phim luôn.

"Em ở lại ăn tối à?" Yeji hỏi, khi bộ phim kết thúc.

"Còn tùy."

"Tùy cái gì?" Cô gái mắt mèo khẽ bật cười thích thú trước câu trả lời của bạn gái.

"Điều đó phụ thuộc nếu chị hỏi chỉ vì nếu em ở lại thì em sẽ là người nấu ăn hoặc nếu chị hỏi vì chị muốn em ở lại." Ryujin giải thích, đưa tay vuốt tóc để chỉnh sửa.

"Mh, nếu chị nói cả hai thì sao?"

"Vì vậy, chị muốn em nấu ăn cho chị." Ryujin nói, giọng cô ấy giả bộ khó chịu.

"Ừ, bởi vì em quá tuyệt vời." Yeji nói với cô ấy, ôm lấy má cô ấy và cười nhẹ với cô ấy.

"Hay là chị chỉ lười biếng."

Yeji thở hổn hển, giả vờ bị xúc phạm trước lời nói của bạn gái.

"Chị không lười biếng."

"Ừ đúng vậy." Ryujin cười khúc khích, sau đó đưa tay ra sau cô ấy để lấy một cái gối. "Yeji lười biếng." Cô ấy vừa nói vừa dùng gối đánh cô gái mắt mèo liên tục vào đầu.

Yeji rên rỉ.

"Dừng lại, chị không lười biếng!" Cô phàn nàn, cố gắng lấy chiếc gối ra khỏi người Ryujin nhưng không thành công.

Tiếng cười vang vọng khắp phòng khách của Yeji, khi người này cố gắng hết sức để ngăn người kia dùng gối đập vào mặt mình.

"Thôi nào, dậy đi." Ryujin nói, đứng dậy khỏi ghế bành và chìa tay ra cho Yeji nắm lấy.

"Em thật là xấu tính với chị." Yeji bĩu môi nói, nhưng vẫn nắm lấy tay Ryujin.

Ryujin cười khúc khích, ngưỡng mộ vẻ đáng yêu của bạn gái mình.

"Đến đây." Cô gái tóc xanh nói, mở rộng vòng tay để người kia ôm.

Yeji giấu mặt vào cổ Ryujin và vòng tay qua eo cô ấy, trong khi Ryujin vòng tay qua cổ Yeji, ôm chặt cô.

"Em yêu chị." Ryujin thì thầm, mắt cô ấy nhắm lại.

Yeji siết chặt lấy eo Ryujin, một nụ cười nhỏ nở trên môi.

Cô biết Ryujin yêu cô, chuyện sau này không cần phải nói. Cách cô ấy cư xử với cô, cách cô ấy đối xử với cô, cách cô ấy nói chuyện với cô, điều đó đủ để Yeji biết rằng Ryujin yêu cô.

Cô ước mình có thể nói lại điều đó, cô thực sự mong vậy.

Yeji cũng có tình cảm với Ryujin, rất mạnh mẽ. Nhưng, cô vẫn không thể tự nói câu 'Chị yêu em' với cô ấy. Cô không biết điều gì đã ngăn cản mình, nhưng cô hy vọng rằng sớm hay muộn cô sẽ có thể nói lại điều đó.

Ryujin không bao giờ bắt cô phải nói lại điều đó, dù chỉ một lần. Cô gái tóc xanh thường nói 'Em yêu chị' với cô không thường xuyên, cô ấy không muốn lạm dụng nó. Cô ấy chỉ nói điều đó với cô khi cô ấy thực sự cảm thấy cần thiết, khi cô ấy không thể giữ lại.

Yeji thút thít khiến Ryujin phải giật mình ra khỏi cái ôm. Cô nhìn lướt qua khuôn mặt của bạn gái mình, nhận thấy rằng một vài giọt nước mắt đã trào ra từ mắt cô.

"Tại sao chị khóc?" Cô ấy hỏi, dùng tay ôm lấy khuôn mặt của Yeji. Cô ấy lau nước mắt bằng ngón tay cái của mình, khi Yeji cố gắng bình tĩnh.

"Chị xin lỗi."

"Vì cái gì?"

"Chị chỉ là ... chị chưa bao giờ nói lại điều đó." Yeji giải thích, giọng cô run lên vì khóc.

"Không sao, chị không cần phải."

"Chị biết, chị chỉ ước mình có thể nói lại điều đó." Cô gái mắt mèo vừa nói vừa ngước lên để nước mắt không rơi.

"Chị sẽ có thể, chị chỉ cần thời gian và em hiểu điều đó." Ryujin an ủi cô, giọng nhẹ nhàng.

Yeji thở dài, để bản thân được an ủi bởi sự đụng chạm của Ryujin.

"Tại sao chúng ta không ăn một chút gì đó? Sau đó chúng ta có thể lên giường đi ngủ, có lẽ như vậy sẽ giúp chị bình tĩnh lại một chút?" Ryujin đề nghị, khi Yeji gật đầu sau khi nghe những lời của cô ấy.

Vài giờ sau bữa tối, hai cô gái đang nằm trên giường của Yeji, điều duy nhất có thể nghe thấy trong phòng ngủ của cô là tiếng thở đều đặn của họ.

"Bây giờ chị đã bình tĩnh lại chưa?" Ryujin hỏi, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Yeji.

"Một chút, có." Yeji gật đầu, mắt cô nhắm lại khi một lần nữa cô lại thư giãn trước sự an ủi.

"Nhân tiện, chị không cần phải khóc về điều đó." Ryujin nói. "Chị không cần phải lo lắng về điều đó, chị có thể nói với em ba từ đó bất cứ khi nào chị sẵn sàng. Chị biết không? Em không muốn chị cảm thấy áp lực khi nói ra, em không muốn chị nói những điều đó. không đúng. Em muốn chị có thể nói những điều với em bất cứ khi nào chị sẵn sàng; cho dù đó là câu 'Chị yêu em' hay bất cứ điều gì khác. "

"Được chứ." Yeji nói, giọng nhỏ.

Ryujin khẽ mỉm cười khi nhìn thấy một Yeji đang say ngủ, nó luôn sưởi ấm trái tim cô ấy.

"Chị muốn viết một bài hát về em." Yeji đột ngột thú nhận.

"Về em?" Ryujin hỏi, chỉ vào mình.

Yeji cười khúc khích dễ thương và gật đầu. "Ừ, về em ... chúng ta."

"Chúng ta? Thật thú vị."

Cô gái mắt mèo ậm ừ, nụ cười dễ thương nở trên môi.

"Chị sẽ nói gì trong bài hát?" Ryujin tò mò hỏi, muốn biết thêm.

"Đó là một bí mật." Yeji nói, trước khi hôn lên chóp mũi của Ryujin khiến cô ấy phải ngước mặt lên.

"Tốt." Ryujin thở dài, vòng tay qua eo Yeji. "Ngủ ngon Yeddeong."

"Ngủ ngon nhé Ryuddaeng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro