Chap 42: Bài hát dành cho em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người nghe bài hát nhé. Mình dịch lời bài này hơi sát google transate nên mọi người đọc cho hiểu nghĩa thôi nha.

---

Đó là một ngày mới, một tuần đã trôi qua kể từ khi cuộc chiến giữa Yeonjun và Kai xảy ra.

Mọi thứ dường như trở lại bình thường, nhưng rõ ràng có thể nhận thấy một số căng thẳng giữa cả hai. Tuy nhiên, đó là một điều tốt khi họ không ở cùng một ban nhạc.

Yeji đã cố gắng thuyết phục Kai nói ra mọi chuyện với Yeonjun để giải quyết các vấn đề của họ, nhưng bạn của cô không dám làm điều đó. Chính anh ấy đã nói điều vậy.

Cô ước mọi thứ sẽ không như thế này, nhưng giống như Ryujin đã nói với cô rằng xung đột là không thể tránh khỏi. Và cô phải chấp nhận điều đó.

Sau tất cả, họ đã đủ trưởng thành để vượt qua nó .. sớm hay muộn.

"Sao cậu còn ở đây?" Lia hỏi, giọng đầy lo lắng khi nhìn Yeji đang ngồi trên ghế dài trong phòng tập. Cô có một cây đàn guitar trên đùi của mình, tập bài hát mà cô đã viết cho bạn gái của mình.

Họ sẽ gặp nhau vào đêm hôm đó và cô đủ tự tin để hát cho cô ấy nghe, cô đã sẵn sàng nói với cô ấy ba từ đã chờ đợi từ lâu.

Có vẻ như đó là thời điểm thích hợp.

"Tớ đang tập vài thứ." Yeji nói với cô ấy, nhìn lên để bắt gặp ánh mắt của bạn mình.

"Giờ hơi muộn rồi." Lia nói, trong khi nhìn nhanh vào chiếc đồng hồ được treo trên tường. "Không phải cậu định gặp Ryujin sao?"

"Ừ, nhưng vẫn còn sớm." Yeji cũng nhìn đồng hồ.

"Nếu cậu nói vậy." Lia nhún vai, tiến về phía một trong những ngăn kéo mà họ có trong phòng để lấy một bản nhạc mà cô ấy đã quên lấy trước đó.

"Cậu có cần chở về không ?" Cô gái mắt mèo hỏi, nhận thấy bên ngoài trời đã tối.

"Không, không sao đâu. Chaeryeong và Yuna đang đợi tớ bên ngoài." Lia đáp lại, mỉm cười nhẹ với người bạn của mình như một lời cảm ơn về lời đề nghị.

"Được rồi, ngày mai gặp lại." Yeji cũng cười, vẫy tay chào cô ấy.

"Gặp lại sau." Lia thổi cho cô một nụ hôn, khiến người kia cười khúc khích thích thú khi nhìn cô ấy rời đi.

Sau đó Yeji đã quay lại luyện tập bài hát, cô muốn nó thật hoàn hảo. Cũng giống như Ryujin.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều về những gì cô muốn bài hát nói. Cô đã mất một khoảng thời gian, nhưng chắc chắn là lần này cô dễ dàng diễn đạt cảm xúc của mình thành lời hơn là khi cô viết một bài hát cho Minju.

Ý nghĩ mất cô ấy vẫn còn ám ảnh cô cho đến ngày hôm đó, nhưng nó đang dần tốt hơn. Có Ryujin bên cạnh, cô không sợ hãi.

Không còn nữa.

-

"Wow, thật là ngon."

Yeji nói, miệng cô đầy thức ăn mà Ryujin đã nấu cho cô. Cô gái tóc xanh đang nhìn cô một cách âu yếm, hạnh phúc vì cô đang thưởng thức món ăn mà cô ấy đã dành thời gian nấu nướng. Cô ấy thích làm điều đó cho cô và Yeji rất biết ơn vì điều đó.

"Ừ?" Ryujin hỏi, lông mày nhướng lên khi một nụ cười nở trên đôi môi hồng. Cô ấy đang chống cằm trên tay, vì mắt cô ấy không có ý định rời khỏi khuôn mặt của Yeji.

Cô gái mắt mèo gật đầu, cố gắng kìm chế nụ cười và đồng thời nhai thức ăn.

"Em biết đấy, nếu em không chọn con đường âm nhạc .. Chị nghĩ em sẽ là một đầu bếp tuyệt vời."

"Chị nghĩ?"

"Yeah, em có tài năng." Yeji nói, trước khi lau miệng bằng khăn ăn và uống một ngụm nước nhỏ trong ly.

"Vậy, cám ơn." Ryujin đáp lại, một nụ cười tự hào trên môi khi cô ấy đưa tay vuốt tóc.

"Tự phụ." Cô gái tóc nâu nói, lắc đầu sau khi nhìn thấy hành động của bạn gái.

"Chị thích điều đó ở em, phải không?" Cô ấy trêu chọc, nụ cười nhếch mép của cô ấy ngày càng lớn hơn.

Yeji thở dài một tiếng, đảo mắt.

"Thừa nhận đi." Ryujin nói, mở rộng cánh tay để chọc vào ngón tay Yeji. Họ đang ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn trong phòng khách của Yeji.

"Không bao giờ." Yeji nói, cố gắng hết sức để nhịn cười. Cô đứng dậy và lấy những chiếc đĩa trống để chúng vào bồn rửa chén.

Họ đã ăn xong và sắp đến giờ cho cô cho cô ấy xem bài hát cô đã viết.

Yeji hít một hơi thật sâu khi cô để dĩa vào bồn rửa, thở ra sau một vài giây.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Ryujin hỏi, có chút lo lắng bởi tiếng thở dài cô ấy vừa nghe thấy từ bạn gái mình. Cô ấy đi phía sau vòng tay qua eo, cằm tựa vào vai Yeji.

"Yeah, chị không sao." Cô gái mắt mèo đáp, mắt nhắm nghiền khi hít vào mùi hương - gần như say - của Ryujin.

"Chị có chắc không?"

Yeji ậm ừ, cảm thấy hơi thở của cô gái tóc xanh dương phả vào làn da ở cổ lộ ra ngoài.

"Có một thứ chị muốn cho em xem." Cô gái tóc nâu nói, quay hẳn người về phía bạn gái, chỉ cách cơ thể họ vài inch. Vòng tay của Ryujin vẫn ôm lấy eo cô, khi cô ấy cố gắng hết sức để không bị lạc vào đôi mắt nâu đó.

"Thật sao?" Một nụ cười khác nở trên môi Ryujin, làm bừng sáng khuôn mặt của cô ấy. "Sao cơ?"

"Chị nghĩ rằng em đã biết." Yeji đáp, đặt tay lên vai bạn gái khi cô cố gắng đẩy nhẹ cô ấy ra để cô có thể đi về phòng lấy cây đàn ghita của mình. "Ngồi trên ghế sa lông."

Ryujin gật đầu, làm theo mệnh lệnh mà cô gái tóc nâu đã giao cho cô ấy và nhìn cô bước vào phòng ngủ của mình.

Cô gái mắt mèo trở lại phòng khách nơi Ryujin đang đợi cô. Cô ngồi xuống bên cạnh cô ấy với cây đàn guitar. Cô nở một nụ cười bẽn lẽn với bạn gái trước khi hướng sự chú ý vào cây đàn.

Cô gảy hợp âm, một giai điệu nhẹ nhàng phát ra từ cây đàn.

[>>]

Chị luôn tuyệt vọng

Chị không thể nói những gì trong tâm trí của chị

Em chắc chắn cũng đang tuyệt vọng

Không phải lúc nào em cũng trung thực

Rốt cuộc thì cả hai chúng ta đều vô vọng

Mọi thứ không theo ý chúng ta

Nó không sao cả khi nó vô nghĩa và lộn ngược.

Cô hát nhẹ nhàng, đôi mắt của Ryujin không bao giờ rời khỏi khuôn mặt của cô khi cô ấy nhìn cô hát cho mình nghe. Cô ấy chắc chắn đã ở quá chìm đắm, cô ấy yêu Yeji nhiều đến nỗi không thể giải thích được cảm giác của cô ấy đối với cô gái có đôi mắt mèo.

Vì vậy, hãy để chị nghe giọng nói của em, oh-oh

Chị có thể sống chỉ với điều đó

Một lần nữa, oh oh oh oh

Chị có thể sống chỉ với điều đó.

Yeji ngước mắt lên khi cô hát, bắt gặp Ryujin. Cô, một lần nữa, nở một nụ cười ngượng ngùng. Cô có thể cảm thấy má mình nóng lên, nhưng đó không phải là thời điểm thích hợp để trở nên bối rối. Mọi thứ phải hoàn hảo, đối với Ryujin.

Chị đã hoàn toàn đóng băng trong thời điểm này

Bị bao trùm bởi cái nóng do mùa hè mang lại.

Một lần nữa, một lần nữa

Em sẽ tin chị chứ?

Này, chị sẽ không sợ mùa đông tới nếu ở bên em.

Câu cuối cùng chạm Ryujin rất mạnh, thực ra là cả hai, nhưng chủ yếu là Ryujin. Cô ấy biết Yeji ghét mùa đông như thế nào sau những gì đã xảy ra, sau khi cô mất Minju. Trên thực tế, cô ấy cũng ghét nó, nhưng không nhiều lắm.

Những lời mà Yeji đã hát, chúng có ý nghĩa hơn cả một câu 'Chị yêu em' rất nhiều, chúng khiến cô ấy rơi nước mắt dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế.

Chị luôn tuyệt vọng

Em chắc chắn cũng đang tuyệt vọng

Rốt cuộc thì cả hai chúng ta đều vô vọng, đúng không?

Chị có thể xác nhận sự tồn tại của chúng ta bây giờ không?

Vì vậy, hãy cho chị nghe giọng nói của em

Một lần nữa, oh oh oh oh

Vì vậy, hãy để chị nghe nó một lần nữa

Chị có thể sống chỉ với điều đó

Một lần nữa, oh oh oh oh

Chị có thể sống chỉ với điều đó.

Bài hát kết thúc và nước mắt của Ryujin bắt đầu chảy ra như sông. Cô ấy lấy tay che mặt, cố gắng che đi nhưng Yeji đã nhìn thấy. Cô hơi bất ngờ trước phản ứng đó, cô không ngờ rằng bài hát đó lại khiến bạn gái mình bật khóc.

"Này, Ryuddaeng .." Yeji nói, đưa tay lên chạm vào cổ tay Ryujin và cố gắng để cô ấy bỏ tay ra khỏi mặt mình. "Đừng khóc."

"Em yêu chị rất nhiều." Ryujin nói, nhìn lên trần nhà để nước mắt không rơi. Giọng cô ấy có vẻ yếu ớt, có lẽ là do nước mắt.

"Chị cũng yêu em"

Yeji nói, giọng cô có vẻ chân thành. Nó khiến Ryujin sững sờ ngay tại chỗ, cô ấy bất ngờ trước lời tỏ tình đột ngột. Cô ấy đã đợi rất lâu để nghe những lời đó phát ra từ miệng cô gái mắt mèo, nhưng thực sự nghe thấy bằng hai tai của mình lại là một chuyện hoàn toàn khác.

"Chị yêu em?" Ryujin hỏi, tròn mắt nhìn Yeji, đầy bất ngờ nhưng vẫn rơm rớm nước mắt.

"Tất nhiên rồi." Yeji mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve má Ryujin. "Chị yêu em."

Ryujin khẽ bật cười, vẫn không thể tin vào tai mình.

Họ ôm chặt lấy nhau, Ryujin nhắm mắt đón nhận từng giây cô ấy được bao bọc trong vòng tay của Yeji.

"Em có thích bài hát không?" Yeji tò mò hỏi, sau khi họ thoát khỏi cái ôm.

"Ừ, em thích nó." Cô gái tóc xanh đáp lại, vén một lọn tóc của Yeji ra sau tai khi cô ấy nhìn cô với ánh mắt không gì khác ngoài tình yêu. Cô ấy đã thành thói quen vén những lọn tóc nếu để tóc sau tai và có vẻ như Yeji cũng thích điều đó.

"Chị rất vui vì em thích nó." Yeji nói, nhìn cô ấy với ánh mắt yêu thương như Ryujin.

"Cảm ơn chị," Ryujin nói. "Nó thực sự có ý nghĩa rất lớn đối với em."

Má của Yeji bắt đầu đau vì cười vui sướng.

Cô đã yêu.

Sau nhiều năm, cô có thể cảm nhận được tình yêu trở lại.

"Không, cám ơn em." Yeji nói, giọng nghiêm túc.

"Vì cái gì?" Ryujin hỏi, lông mày nhíu lại tỏ vẻ bối rối

"Vì đã giúp chị bước tiếp."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro