Chap 31: Hẹn hò?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làn gió lạnh buổi tối phả vào mặt Yeji khiến cô ôm chặt áo khoác hơn để giữ ấm cho mình. Đã gần đến giờ gặp Ryujin, cô phải thừa nhận rằng mình rất lo lắng.

Lần cuối cùng họ đi chơi với nhau chỉ là khi họ xin lỗi nhau và mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Nhưng bây giờ, Yeji không biết tại sao cô lại ... sợ?

Cô chỉ ước rằng mọi thứ sẽ không trở nên khó xử giữa họ sau những gì đã xảy ra ngày hôm trước, "tai nạn Lia" - hay đơn giản hơn, Lia đã làm Yeji xấu hổ trong gần một tiếng đồng hồ.

Yeji đang đợi trong xe của mình, vì Ryujin sắp kết thúc buổi tập của ban nhạc và sau đó họ sẽ đi lang thang xung quanh, nhưng Yeji vẫn không biết phải làm gì.

Đáng lẽ Ryujin sẽ hoàn thành vào khoảng 6 giờ tối, nhưng đã 6 giờ 30 tối mà cô ấy vẫn chưa đến. Tuy nhiên, Yeji đã đợi. Nó không phải là một vấn đề lớn đối với cô, dù sao cô cũng không có việc gì để làm.

"Xin lỗi vì em đến muộn. Bọn em đã không để ý đến thời gian." Ryujin nói với cô, thở hổn hển sau khi chạy như thể mạng sống của cô ấy phụ thuộc vào nó. "Chị có giận không?" Cô ấy hỏi, nghiêng đầu để quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của Yeji.

"Đúng vậy, hiện tại chị đang rất tức giận. Có khói bay ra ngoài tai, em không nhìn thấy sao?" Cô gái mắt mèo hất hàm đáp lại. Ryujin bối rối nhìn cô, lông mày nhíu lại. "Chị giỡn thôi, chị không giận. Bây giờ đi thôi."

Yeji mở cửa xe, sau đó ngồi vào ghế lái trong khi Ryujin ngồi vào ghế của hành khách.

"Chị sẽ đưa em đi đâu?" Ryujin hào hứng hỏi, nhảy vào chỗ ngồi.

Yeji lắc đầu trước hành động của cô gái, lại tập trung nhìn vào con đường. "Đi đâu đó để ăn?"

"Được rồi, nhưng ở đâu?"

"Chị không biết." Yeji nhún vai, liếc nhanh sang người kia. "Chúng ta sẽ tìm một nơi quanh đây, chị đoán vậy."

"Vậy là chị không có kế hoạch cho buổi hẹn hò của chúng ta?" Ryujin trêu chọc, nhướng mày.

"Đây không phải là một buổi hẹn hò, đừng quá hi vọng."

"Được rồi, không phải hẹn hò. Hiểu rồi."

"Có nơi nào em muốn đi ăn không?"

"Thực ra là có." Cô gái tóc xanh nói, lấy điện thoại từ trong túi quần ra. Cô ấy gõ một cái gì đó, sau đó lướt qua lại và cuối cùng lại lên tiếng. "Đây, nơi này." Cô ấy nói, đưa địa chỉ cho Yeji.

Yeji gật đầu. Cô chưa bao giờ đến nơi đó, có vẻ như nó phục vụ thức ăn đường phố hơn là một nhà hàng thật sự, điều đó thật tuyệt, vì nó không có gì quá trang trọng. Cô biết khu vực này, vì vậy rất dễ dàng để lái xe đến đó.

"Làm sao em biết nơi này?" Cô gái mắt mèo hỏi, khi cả hai cùng bước ra khỏi xe của cô. Cô nhìn lướt qua khu vực này, có một số người xung quanh nhưng không quá đông.

Nơi mà Ryujin đề nghị tới là một xe bán thức ăn bán nhiều loại thức ăn khác nhau, có rất nhiều món dù chỉ là một chiếc xe tải nhỏ. Thật là ấn tượng. Bầu không khí rất dễ chịu, mọi người trò chuyện nhưng không quá ồn ào, đôi khi bạn có thể nghe thấy chủ xe bán đồ ăn gọi đồ ăn của khách đã sẵn sàng và có tiếng nhạc nhẹ phát ra từ chiếc xe tải đó.

"Em đến đây thường xuyên." Ryujin nhún vai, sau đó bắt đầu đi về phía xe bán đồ ăn để xem thực đơn.

"Như là với bạn bè của em hả?"

"Không nhất thiết, em chủ yếu đến một mình khi em muốn ở một mình." Cô ấy đáp, lưng đối diện với cô gái mắt mèo.

"Vậy tại sao em lại đưa chị đến đây?"

"Bởi vì nó bán thức ăn ngon và nó không đắt." Ryujin nói, quay lại nhìn Yeji. "Chị chọn món chưa?"

"Tteokbokki." Yeji đáp, cảm thấy bụng mình cồn cào vì quá đói.

"Với phô mai?"

Yeji gật đầu như một đứa trẻ, trong khi Ryujin bật ra một tiếng cười nhỏ thích thú với cô gái tóc nâu.

"Em đi lấy đồ ăn cho chúng ta, chị có thể tìm một chỗ cho chúng ta ngồi." Ryujin nói với cô, trong khi ra hiệu về phía nhiều ghế dài và bàn nhỏ xung quanh xe bán đồ ăn.

"Okay." Yeji nói, trước khi đi về phía băng ghế và ngồi xuống.

Cô đợi một chút, nhưng không lâu sau khi ngồi xuống, Ryujin đã trở lại với đồ ăn của họ.

"Em đã kêu món gì vậy?" Yeji hỏi khi Ryujin đưa cho cô phần tteokbokki.

"Tạm thời chỉ có kimbap."

"Tạm thời?" Yeji bật cười, trong khi Ryujin ngồi xuống bên cạnh cô.

"Ừ, em khá chắc chắn rằng em sẽ vẫn đói sau khi ăn cái này."

Cả hai bắt đầu ăn uống và trò chuyện một chút, về những điều ngẫu nhiên. Nó thực sự bắt đầu có cảm giác như ngày xưa và Yeji thích điều đó, cô thấy nhớ về những lúc họ dành thời gian với nhau rất nhiều - nhiều hơn những gì cô tưởng tượng.

Cô luôn cảm thấy thoải mái khi ở bên Ryujin, cô gần như cảm thấy vô tư. Cô biết rằng mình có thể nói và làm bất cứ điều gì cô muốn và Ryujin sẽ không bao giờ đánh giá cô – dù đôi khi cô ấy giả vờ như vậy nhưng chỉ để trêu chọc cô. Cô yêu cách cô gái tóc xanh luôn có thể khiến cô cảm thấy như vậy, đó không phải là điều mà cô cảm thấy với mọi người. Một số bạn bè thân thiết khiến cô cảm thấy thoải mái khi ở bên họ, nhưng không ai trong số họ thân thiết như cách Ryujin có thể làm điều đó.

"Em có muốn ăn một chút không?" Yeji hỏi cô ấy, sau khi để ý Ryujin thỉnh thoảng nhìn đồ ăn của cô như thế nào.

Ryujin ngượng ngùng gật đầu.

Yeji cười khúc khích, sau đó đút thức ăn cho Ryujin. Nó giống như là đút cho một đứa trẻ không tự ăn được. Dù vậy thì điều này khá đáng yêu.

"Em có thích nó không?"

Ryujin ậm ừ và gật đầu, trong khi nhai thức ăn mà Yeji vừa đưa cho cô ấy.

Chẳng bao lâu, thức ăn đã hết và cả hai người đều đã quá no. Ryujin đã quay lại xe bán đồ ăn vài lần để kiếm thêm thứ gì đó cho cái bụng đói của mình, nhưng một lúc sau thì cô ấy cũng no rồi.

"Tiếp theo là đi đâu?" Cô gái tóc xanh hỏi, khi cả hai đứng dậy khỏi băng ghế và lại bắt đầu đi về phía xe của Yeji.

Yeji đã nghĩ về nơi tiếp theo sẽ đi trong khi họ đang ăn và, một điều gì đó đã nảy ra trong đầu. Gần đây cô không đến nơi đó nhiều, vì thời tiết không thích hợp cho việc đó nhưng cô nghĩ rằng buổi tối hôm nay khá ổn.

Nó không giống như họ sẽ đi đến bất cứ nơi nào điên rồ, đó chỉ là một vách đá có tầm nhìn tuyệt vời ra đại dương. Đó là nơi Yeji từng rất thích, cô sẽ thường xuyên đến đó một mình. Cô thích mang theo cây đàn của mình đến đó và chỉ cần thư giãn, quên đi mọi thứ. Đó là điều đã giúp cô rất nhiều.

"Một nơi bất ngờ." Cô chỉ đáp lại như vậy, một nụ cười nhỏ đọng trên môi.

Yeji lái xe đến nơi đặc biệt của cô trong im lặng, không buồn trả lời câu hỏi của Ryujin về việc họ sẽ đi đâu. Người kia có thể trở nên rất phiền khi cô ấy muốn, tuy nhiên điều đó không khiến Yeji trở nên khó chịu. Cô đã không trả lời cô ấy trong vài phút lái xe và cô tự hào về bản thân vì điều đó.

Cô rẽ qua sau đó dừng xe lại khi đến vị trí hoàn hảo. Đó là một cảnh đẹp trước mắt họ, thực sự ngoạn mục. Vì Yeji đã không đến đó lâu nên cô cũng đã bị bất ngờ bởi vẻ đẹp của nơi này.

"Ồ." Ryujin thở ra, trước khi bước ra khỏi xe. Yeji nhìn cô ấy khám phá xung quanh, nụ cười thích thú nở trên khuôn mặt cô.

Sau vài phút, cô gái mắt mèo cũng bước ra khỏi xe và đi về phía Ryujin, người vẫn đang nhìn quanh cô.

"Nơi này thật đẹp." Ryujin nói với cô khi cô ấy có thể cảm nhận được Yeji bên cạnh mình.

"Chị biết."

"Tại sao chúng ta lại ở đây?"

Yeji nhún vai, nhìn đại dương phía dưới họ. "Chị đã nghĩ rằng, vì em đã đưa chị đến nơi mà em thường đến một mình, nên chị cũng muốn đưa em đến nơi chị hay đến một mình."

"Vậy đây có phải là nơi đặc biệt của chị không?"

"Chị đoán vậy." Yeji nói với cô ấy, quay đầu về phía cô ấy và nhận thấy đôi mắt của cô ấy sáng lên như thế nào nhờ ánh trăng. Ánh trăng cũng phản chiếu trên mái tóc được nhuộm hoàn hảo của cô ấy, khiến chúng trông càng xanh hơn. "Chị rất thích mái tóc của em." Cô thốt lên, đưa tay lên sờ nhẹ.

Ryujin nhìn Yeji, người đang chăm chú nhìn vào mái tóc xanh của cô ấy. Lời khen cô ấy vừa nhận được khiến cô ấy cảm thấy rất thích thú trong lòng, nhưng cô ấy cố gắng không thể hiện ra.

Yeji chưa một lần nói gì về mái tóc nhuộm của Ryujin, chưa bao giờ. Cô ấy chưa từng nhuộm tóc khi họ là bạn hồi cấp ba, cô ấy chỉ bắt đầu nhuộm nó vào năm nhất đại học. Ryujin ước cô ấy vẫn làm bạn với Yeji khi cô ấy nhuộm tóc màu hồng, cô ấy ước Yeji sẽ nói điều gì đó - bất cứ điều gì, về nó. Rốt cuộc là lỗi của cô ấy, là lỗi của cô ấy khi tình bạn của họ dần chết đi; đó là lý do tại sao bây giờ cô ấy đang cố gắng hết sức để không làm nó rối tung lên. Cô ấy không muốn đẩy Yeji ra một lần nữa, cô ấy không muốn làm tổn thương Yeji nhiều hơn những gì cô ấy đã làm.

"Cảm ơn chị." Ryujin trả lời bằng một giọng nói nhỏ, cảm giác ửng hồng trên đôi má của mình.

"Chị cũng thực sự thích mái tóc hồng của em, nhưng ... chị nghĩ màu xanh hợp với em hơn."

"Có thật không?" Cô ấy nhíu mày tò mò hỏi.

"Ừ, chị nghĩ nó rất hợp với khí chất của em."

"Chị nghĩ?" Ryujin bẽn lẽn cười khúc khích, lùi lại một bước nhỏ.

Yeji gật đầu, nở một nụ cười nhẹ khi bàn tay cô dùng để vuốt tóc rơi sang một bên.

"Chị muốn nhảy không?" Ryujin hỏi, đột nhiên cảm thấy nhớ việc gần gũi với Yeji. Cô ấy biết sau này mình sẽ hối hận, vì cô ấy sẽ bắt đầu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường nhưng điều đó đáng giá. Cô ấy chỉ muốn ở bên và gần gũi với Yeji.

"Nhảy?" Yeji nhướng mày hỏi.

"Ừ, nhảy." Ryujin đáp, sau đó đi về phía chiếc xe để mở nó và bật âm lượng hết cỡ của radio.

Yeji chỉ nhìn cô ấy, một nụ cười nhẹ thoát ra trên môi cô.

"Em đang làm gì đấy?" Cô hỏi, khi thấy Ryujin đã bắt đầu nhảy một mình như thế nào.

"Nhảy, tất nhiên rồi." Cô gái tóc xanh đáp. "Nhảy với em." Cô ấy nói thêm, nắm lấy tay Yeji và kéo cô lại gần hơn.

Yeji ngập ngừng bước lại gần, nhưng không nhảy.

"Tại sao chị không nhảy?" Ryujin bối rối nhìn cô, điệu nhảy của cô dừng lại.

"Chị thực sự không thể ... nhảy." Cô nói, cắn môi lo lắng.

"Chị là dancer, không đời nào chị không nhảy được." Ryujin cười khúc khích, sau đó đặt tay lên vai Yeji để cô lắc lư theo nhịp điệu. "Cảm nhận nhịp điệu, đi nào."

Yeji đã cố gắng làm như lời Ryujin nói với cô, nhưng cô bắt đầu trở nên thực sự ngại ngùng. Má cô đỏ bừng và cô hy vọng rằng người kia không nhận ra - cô thực sự đã làm vậy.

Tiếng cười nhẹ của họ vang lên cũng như tiếng nhạc đang phát. Yeji có thể cảm thấy má mình bắt đầu đau vì nụ cười của cô.

Thật tuyệt khi được ở bên Ryujin vô tư như vậy, cô biết ơn cô ấy. Cô rất vui vì họ lại là bạn, rằng họ có thể làm những việc như thế này một lần nữa.

Vì lý do đó, cô đã làm cho Ryujin ngạc nhiên và ôm cô ấy thật chặt, trong khi tiếng nhạc phát ra từ đài phát thanh của cô phát trong nền. Hơi thở của Ryujin nghẹn lại trong cổ họng, không ngờ cô gái cao hơn lại ôm lấy mình.

Yeji giấu mặt vào kẽ cổ Ryujin, ôm chặt lấy cô ấy - gần đến mức Ryujin nghĩ rằng cơ thể họ sẽ hòa lại với nhau.

Cô ấy có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Yeji trên làn da của mình, điều này khiến cô ấy hơi rùng mình mặc dù đã cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình.

"Cái ôm này là vì gì?" Ryujin hỏi, trong khi họ vẫn đang ôm nhau.

"Cảm ơn em."

"Vì cái gì?"

"Vì đã làm cho chị cảm thấy tốt hơn và trở lại là bạn của chị." Yeji nói nhẹ nhàng, dứt ra khỏi cái ôm.

"Một lần nữa, em xin lỗi vì đã không ở đó khi chị cần em." Ryujin nói, cảm thấy cần phải xin lỗi.

"Chị đã nói với em rằng chị tha thứ cho em, cả hai chúng ta đều ích kỷ. Nhưng, mọi chuyện bây giờ đều tốt." Yeji nói với cô ấy, trong khi cô đi về phía chiếc xe và ngồi trên mui của nó, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh để bảo Ryujin ngồi ở đó.

Yeji nhìn lên, thấy bầu trời đêm đẹp làm sao. Những vì sao sáng lấp lánh và mặt trăng cũng vậy, làn gió lạnh nhẹ khiến mọi thứ càng trở nên êm dịu hơn.

"Em không nghĩ rằng chị ích kỷ, chị chỉ bị tổn thương. Đúng như vậy." Ryujin nói, ngồi xuống cạnh cô gái có đôi mắt mèo và nhìn bầu trời đêm.

"Không, lẽ ra chị nên hiểu rõ hơn." Cô ấy đáp, thở dài một hơi. "Đáng lẽ ra, chị nên cố gắng nói chuyện với em khi em đến gặp chị vào ngày hôm đó trong năm đầu tiên đại học, thay vào đó chị lại tỏ ra tức giận và làm mọi chuyện rối tung lên."

"Đừng tự trách mình nữa, Yeji." Ryujin nói, gần như đang mắng. "Chúng ta đã làm những điều mà chúng ta cho là đúng vào thời điểm đó, giờ chúng ta đã trưởng thành. Cảm thấy hối hận là điều bình thường, nhưng chị không nên tự trách mình về những gì đã xảy ra."

"Ừ, chị đoán vậy." Yeji lại thở dài, đưa tay vuốt mái tóc nâu của mình. "Chị chỉ ước trước đây chị đã làm tốt hơn, có lẽ chị sẽ không mất cô ấy và em."

"Dù sao chị vẫn còn em."

"Chị biết, chị chỉ ... Chị không biết." Cô gái tóc nâu nhắm mắt lại, thở ra. "Em có nghĩ rằng nếu chị cố gắng hơn nữa thì chị có thể giúp được cô ấy không?"

"Có thể có, có thể không. Chúng ta không thể biết được, Yeji." Ryujin mím môi, đồng thời liếc nhanh sang người kia. "Đôi khi mọi người không muốn được giúp đỡ và dù chị có cố gắng đến đâu cũng không thể thay đổi suy nghĩ của họ. Đặc biệt là khi họ đang ở trong tình trạng như Minju, điều đó càng khó hơn. Chị có thể đã cố gắng nhiều hơn gấp trăm lần, nhưng chị không thể biết liệu nó có cứu được cô ấy hay không. Không có cách nào để biết, em xin lỗi. "

"Chị đoán là em đúng."

"Chị vẫn yêu cô ấy chứ?"

"Tất nhiên rồi."

"Và, chị có nghĩ rằng chị có thể yêu ai đó như cách chị đã yêu cô ấy không?"

"Có lẽ." Yeji đáp, quay đầu lại nhìn Ryujin và nhận ra cô ấy đã nhìn chằm chằm vào mình. Cô nở một nụ cười nhẹ trước khi quay đầu nhìn lên bầu trời lần nữa. "Nhưng, không phải theo cách chính xác mà chị đã yêu cô ấy. Chị nghĩ rằng chị không bao giờ có thể yêu ai đó như cách chị đã yêu cô ấy, nhưng có lẽ chị có thể yêu một người nhiều như chị đã yêu cô ấy. Em biết không? Chị cảm thấy như vậy cách chị yêu Minju chỉ dành riêng cho cô ấy và nếu chị yêu lần nữa, cách chị yêu người đó sẽ chỉ dành riêng cho họ. Chị không biết bây giờ em có hiểu không, chị thực sự không biết phải giải thích thế nào. "

"Không, em hiểu rồi." Ryujin gật đầu, cảm thấy bị cuốn hút bởi cách Yeji vừa trả lời câu hỏi của cô ấy. "Đó là một cách thú vị để xem xét nó."

"Em nghĩ vậy?"

"Vâng," Cô gái tóc xanh đáp. "Em luôn thấy cách suy nghĩ của chị thú vị."

"Thật sao? Tại sao?"

Ryujin nhún vai. "Nó khác với những người khác. Em nhớ rằng luôn đến gặp chị khi em cần ý kiến ​​về điều gì đó, vì tất cả những người em biết đều cho em câu trả lời giống nhau hết lần này đến lần khác. Nhưng, chị luôn nói điều gì đó khác biệt và nó là của chị rất độc đáo. Nó chỉ có ý nghĩa khi chị nghĩ theo cách của chị, chị biết đấy. Em nghĩ chị là một người tuyệt vời, tràn đầy tình yêu và sự quan tâm và chị chỉ muốn thể hiện điều đó theo bất kỳ cách nào chị có thể và em thích điều đó— không, em thích điều đó về chị."

Ryujin ngừng nói một lúc, nhận ra cô ấy đã nói khá nhiều. "Em xin lỗi vì đã nói quá nhiều." Cô ấy cười khúc khích.

"Không, không sao." Yeji trấn an cô bằng một nụ cười ấm áp. "Thật là vui khi được nghe."

"Ừ? Chị có muốn em khen thêm không?"

Yeji ậm ừ, nhướng mày lên xuống với nụ cười vui tươi trên môi.

"Chị thật ngốc." Ryujin bật cười, đánh vào vai cô gái kia.

"Này! Chị tưởng em nói là sẽ khen chị?" Yeji đánh lưng cô ấy với độ mạnh tương tự.

"Em nghĩ em đã nói đủ rồi." Ryujin nói với cô, tiếng cười của cô ấy dần ngừng lại. "Nhưng, có lẽ còn điều gì đó em muốn nói với chị."

Yeji nhíu mày, cảm thấy bối rối. Cô hy vọng đó không phải là điều gì tồi tệ, bởi vì đêm của họ thật tuyệt vời cho đến nay và cô ước nó sẽ không bao giờ kết thúc.

"Là gì?" Yeji hỏi, gần như sợ hãi khi làm vậy.

Ryujin hít thở sâu. Cô ấy biết rằng đã đến lúc phải nói cho Yeji biết. Cô ấy đã làm như vậy một đêm nhưng Yeji không nghe thấy và cô ấy muốn cô biết. Cô ấy cần cô biết vì cô ấy không muốn lặp lại những sai lầm của quá khứ.

"Yeji, em ... em yêu chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro