Chap 30: Cố gắng giúp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeji và Lia đã sẵn sàng để rời khỏi buổi học cuối cùng trong ngày, cả hai đều nóng lòng muốn về căn hộ của mình để có thể nghỉ ngơi.

Đó là một ngày mệt mỏi đối với họ, vì các kỳ thi quan trọng sắp đến và họ phải học tập chăm chỉ để vượt qua chúng.

"Ngày mai cậu có rảnh để học cùng nhau không?" Lia hỏi cô trong khi ôm sách vào ngực khi hai người họ đi đến bãi đậu xe.

"Không, tớ xin lỗi vì tớ đã có kế hoạch." Yeji nói lời xin lỗi, nở một nụ cười nhẹ với cô gái thấp hơn.

"Có thật không?" Lia hỏi, nhướng mày khi một nụ cười nhếch mép bắt đầu nở trên khuôn mặt cô ấy. "Chẳng lẽ là cùng với người con gái mà cậu vô cùng ghét?"

"Ừ và tớ không ghét em ấy." Yeji đảo mắt trước sự trêu chọc của bạn mình.

Cảm xúc của cô đối với cô gái tóc xanh đã thay đổi, cô hiểu cô ấy và cô cũng hiểu rằng việc ghét cô ấy vì một thứ như vậy là điều quá ngu ngốc. Đúng, có lẽ những gì Ryujin làm là tồi tệ, nhưng đó không phải là vì cô ấy cố ý làm tổn thương cô. Cô ấy nghĩ về cảm xúc của chính mình và điều đó không sao cả, vì Yeji cũng đã làm điều tương tự. Cả hai đều ích kỷ, nhưng họ đã nhận ra điều đó và bây giờ mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp. Nó giống như lúc trước, cảm giác thật tuyệt.

"Nếu em ấy nhìn tớ thêm một lần nữa, tớ sẽ tát bay cái nụ cười nhếch mép đó ra khỏi em ấy." Lia nói, bắt chước giọng nói tức giận của Yeji.

"Im đi! Tớ chưa bao giờ nói như vậy!" Yeji bật cười, đẩy nhẹ người bạn của mình.

"Có, cậu đã nói vậy." Lia cũng cười, lấy lại thăng bằng sau khi bị cô gái mắt mèo đẩy. "Chờ đã, có một câu khác thậm chí còn hay hơn. Là gì nhỉ?" Cô ấy nói thêm, nghĩ về điều gì đó mà Yeji đã nói về Ryujin trong hai năm qua khi họ biết nhau.

Cô ấy có một kho lưu trữ trong não của mình tất cả những điều mà cô gái mắt mèo đã nói về Ryujin, cô ấy nhớ chúng để phòng trường hợp có chuyện như thế này xảy ra và cô ấy cần phải trêu chọc bạn mình.

"Cậu có nhớ lần đó cậu nói rằng cậu muốn đập cây bass của em ấy vào đầu em ấy hoặc khi cậu nói rằng cậu ước mình có thể đốt cháy em ấy bằng cái nhìn chằm chằm của cậu hoặc khi-"

"Làm ơn dừng lại." Yeji nói với cô ấy, cố gắng hết sức để khiến bạn mình ngừng trêu chọc nhưng cô biết rằng điều đó sẽ không sớm xảy ra.

"Chào."

Đầu của cả hai cùng lúc quay lại, hướng về phía cô gái tóc xanh từ đâu xuất hiện.

"Chào." Họ trả lời cùng lúc, điều này khiến họ trông thật rùng rợn trong mắt Ryujin.

"Hai người đang nói về cái gì vậy? Nó có vẻ buồn cười."

"Em-" Trước khi Lia có thể tiếp tục câu nói của mình, Yeji đã đặt tay lên miệng bạn mình và khiến cô ấy im lặng. Cô gái thấp hơn tiếp tục nói, dẫn đến âm thanh bị bóp nghẹt.

"Không có gì, Lia chỉ là đang trở nên ngốc nghếch." Yeji nói, bỏ tay ra khỏi miệng Lia rồi nhanh chóng đánh vào đầu cô ấy để đảm bảo rằng cô ấy sẽ không nói bất cứ điều gì đáng xấu hổ.

"Đau quá, cảm ơn."

"Cái gì? Cái đánh hay việc tớ gọi cậu là ngốc nghếch?" Yeji nhướng mày hỏi.

"Cả hai?"

"Cậu xứng đáng được như vậy."

Hai cô gái chìm trong cuộc cãi vã của mình, đến nỗi họ quên rằng có một người khác ở đó với họ.

Ryujin hắng giọng trước khi lên tiếng.

"Em vẫn ở đây."

"Đúng, xin lỗi." Yeji xin lỗi, sau khi nhận ra rằng họ không chú ý đến cô ấy.

"Điều gì đưa em đến đây, Ryujin?" Lia hỏi, gần như tò mò. Cô ấy hành động như một thám tử và điều đó chỉ khiến Yeji thêm xấu hổ.

"Không có gì, chỉ băn khoăn không biết em có thể ngồi xe về nhà với hai người không." Cô ấy đáp, tay giấu trong túi chiếc áo hoodie màu tím quá khổ.

"Chắc chắn rồi, dù sao thì Yeji cũng là người trả tiền xăng."

"Này!" Yeji nói, nghe có vẻ khó chịu. "Hôm nay có chuyện gì với cậu?"

"Không có gì, chị có vẻ kỳ lạ với em sao Ryujin?"

"Không, chị có vẻ ... ổn?" Ryujin nói, cuộc trò chuyện khiến cô ấy bối rối và cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô ấy bắt đầu tự hỏi liệu có phải lỗi của mình vì đã bỏ sót một số chi tiết nhỏ nhưng quan trọng trong khi họ đang nói chuyện hay không, hay hai người kia chỉ đang kỳ quặc.

"Thấy chưa?" Lia nói, nhìn cô gái có đôi mắt mèo, người có vẻ như cô ấy sắp mất hết sự kiên nhẫn mà cô ấy còn lại trong mình.

"Sao cũng được, đi thôi." Yeji lắc đầu, bắt đầu bước đi trong khi các cô gái khác đứng đó vài giây trước khi nhận ra rằng Yeji đã bắt đầu bước đi.

Cả ba đi về phía xe của Yeji, rồi bước vào sau khi cô gái cao hơn trong số họ mở nó ra.

"Ryujin ngồi phía trước, chị sẽ ngồi phía sau." Lia nói với cô gái tóc xanh, sau đó tiếp tục nhếch mép với người bạn vừa tròn mắt nhìn mình.

Yeji thốt lên 'Tớ ghét cậu', trước khi ngồi vào ghế lái.

Đường đến căn hộ của Ryujin khá im lặng, cô ấy sẽ là người đầu tiên xuống xe vì cô ấy sống gần trường đại học nhất của họ. Thỉnh thoảng Lia bắt đầu các cuộc trò chuyện ngắn, chỉ để không làm cho việc lái xe trở nên quá khó xử.

Cô ấy chỉ muốn giúp bạn mình bước tiếp. Lia biết Yeji đã đau đớn như thế nào vì những gì đã xảy ra với người bạn gái của mình. Sau khi thấy Yeji gần gũi với Ryujin như thế nào, cô ấy muốn biến điều đó thành sự thật. Cô không biết về tình cảm mà Ryujin dành cho Yeji nhưng cô ấy có thể thấy, cô ấy không ngốc.

Ngay cả trước khi hai cô gái bắt đầu làm bạn trở lại, cô ấy có thể thấy điều đó qua cách Ryujin nhìn Yeji hoặc bằng ngôn ngữ cơ thể của cô ấy rằng chắc chắn có điều gì đó mà Ryujin cảm thấy đối với cô gái mắt mèo. Ryujin có thể nói bất cứ điều gì cô ấy muốn, nhưng cơ thể cô ấy nói nhiều hơn những gì cô ấy có thể nói.

Yeji dừng xe trước khu chung cư của Ryujin, đợi người kia bước xuống xe.

"Cảm ơn vì cho em đi nhờ." Ryujin nói, mỉm cười nhẹ nhàng với cô gái tóc nâu.

"Không có gì."

"Em đoán em sẽ gặp chị vào ngày mai." Cô gái tóc xanh gần như ngượng ngùng nói, có một vết ửng hồng nhỏ khẽ hiện ra trên đôi má phúng phính của cô ấy.

"Ừ, hẹn gặp lại vào ngày mai." Yeji trả lời, đáp lại nụ cười nhẹ nhàng mà người kia đang chào cô.

"Tạm biệt." Ryujin nói, giọng cô ấy có vẻ nhỏ và Yeji nghĩ cô ấy rất đáng yêu.

Yeji mỉm cười khi nhìn cô gái tóc xanh bước ra khỏi xe của mình. Cô đóng cửa lại và Yeji định khởi động xe, nhưng Ryujin lại mở nó ra một lần nữa.

"Tạm biệt Lia, xin lỗi." Cô ấy nói lời xin lỗi, trước khi vẫy tay một lần nữa và bước đi. Lia mỉm cười với cô ấy và cũng vẫy tay.

"Chờ đã." Lia ngăn Yeji lại trước khi cô có thể khởi động xe. "Để tớ ngồi phía trước." Cô ấy nói thêm, nhanh chóng ra khỏi xe và vào lại.

"Em ấy rất thích cậu, Yeji." Lia nói với cô, cười nhẹ. Lưng tựa vào thành ghế, cô  ấy thường liếc nhìn người bạn đang tập trung lái xe và cũng đang cố gắng hết sức để không giết mình.

"Không? Và tại sao cậu lại làm điều này?" Yeji hỏi, nhanh chóng liếc nhìn Lia trước khi đưa mắt về con đường trước mặt.

Yeji thở dài, khi cô rẽ vào căn hộ của Lia. Cô không biết ý định của bạn mình là gì và cô không chắc mình có cảm thấy thoải mái với cách mà cô ấy đang thúc giục Ryujin này không. Cô không chắc mình đã sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ hay chưa và ... cô thậm chí còn không biết liệu mình có thích Ryujin theo cách đó hay không. Cô chỉ ước rằng họ có thể là bạn của nhau như ngày xưa, điều đó đã và đang xảy ra với cô như vậy là đủ. Yeji thích có cô ấy ở bên, có thể nói chuyện với cô ấy và dành thời gian cho cô ấy - cô không cần bất cứ điều gì khác.

"Đúng vậy đó! Và nhìn này, Yeji. Tớ chỉ đang cố gắng giúp, được chứ?" Lia cũng thở dài. "Tớ muốn giúp cậu bước tiếp và, tớ nghĩ Ryujin có thể là người phù hợp với cậu."

"Tớ hiểu nhưng, làm ơn, cậu có thể đừng hành động như thế này xung quanh em ấy được không? Tớ thậm chí không biết liệu tớ có thích em ấy theo cách đó hay không, vì vậy làm ơn đừng cố gắng thúc ép bất cứ điều gì thậm chí còn chưa bắt đầu. Tớ thực sự ổn với việc chỉ là bạn với em ấy. "

"Được rồi," Cô gái thấp hơn thở dài. "Tớ xin lỗi." Cô ấy xin lỗi, nhìn xuống đôi tay đang đặt trong lòng mình.

"Không sao." Yeji nói với cô ấy, giọng điệu đầy trấn an. Cô không muốn bạn mình cảm thấy tồi tệ sau khi cố gắng giúp đỡ.

Đúng là có thể cách giúp đỡ của cô ấy không phải là tốt nhất, nhưng cô ấy vẫn đang cố gắng và Yeji đánh giá cao điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro