Chap 25: Gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yeji đang chuẩn bị hành lý vì cô sẽ về thăm gia đình vào kỳ nghỉ Giáng sinh. Cô đã không gặp họ trong một thời gian, cô phải thừa nhận rằng cô nhớ họ. Hơn hết, cô nhớ mấy chú cún của mình. Cô có hai con cún mà cô rất yêu quý và quan tâm, nhưng thật đáng buồn là cô không thể mang chúng theo khi đến trường đại học ngay cả khi nếu cô học ở cùng một thành phố.

Cô đi về phía đống quần áo sạch sẽ và nhận ra rằng mình vẫn còn bộ quần áo mà Ryujin đã cho cô mượn, cô hoàn toàn quên trả lại chúng. Đó không phải là vấn đề, vì cô sẽ đến phòng tập vào ngày hôm nay và sẽ trả lại chúng ngay khi nhìn thấy cô ấy.

"Mình nghĩ rằng đó là đủ." Cô nói, thở dài. Cô đã không đem theo nhiều quần áo, vì cô biết rằng cô có rất nhiều quần áo ở nhà và cô sẽ không cần phải mang theo nhiều. Cô đã có mọi thứ cô cần ở đó.

Cô đặt chiếc túi sang một bên và đóng tủ lại, sau đó lấy quần áo của Ryujin và cho vào túi đồ. Sau đó, cô lấy cây bass và rời khỏi căn hộ của mình.

Cô lặng lẽ đạp xe về phía phòng tập, ngày hôm đó trong đầu cô không có gì nhiều. Đó là một ngày khá bình lặng, cô rất vui vì điều đó. Bây giờ, một trong những điều gây ra rất nhiều căng thẳng cho cô đã được giải quyết, cô cảm thấy tốt hơn.

Tuy nhiên, cô rất vui mừng khi sắp được gặp lại gia đình mình. Đó có lẽ là suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc đó, cô không thể chờ đợi được nữa. Thật tuyệt khi dành thời gian cho họ và vui vẻ cùng nhau, giống như họ luôn làm trong những ngày nghỉ. Cô đã không gặp chị gái mình trong một thời gian rất dài, bởi vì cô không về nhà thường xuyên. Rốt cuộc thì cô ấy cũng đã có một gia đình. Một người chồng tuyệt vời và một cô con gái nhỏ xinh. Yeji nhớ việc chơi với cháu gái của cô, lần cuối cùng cô gặp cháu là một năm trước nhưng họ không thể dành nhiều thời gian cho nhau, thật đáng buồn. Cô ước mình có thể dành nhiều thời gian hơn cho cháu gái, nhưng đại học đã lấy đi tất cả thời gian rảnh của cô. Nhưng, lần này mọi chuyện sẽ khác vì chị gái cô đã nói rằng cô ấy và gia đình sẽ ghé qua.

Yeji đỗ xe và ra ngoài, trước khi lấy đồ của cô và đi về phía phòng tập, nơi có lẽ ban nhạc của cô đang đợi cô.

Cô đã nói chuyện với Lia vài ngày trước, xin lỗi vì đã bỏ lỡ buổi tập nhưng bạn của cô vẫn ổn. Không ai giận cô, đặc biệt là vì cô đã giải thích cho Lia lý do tại sao cô lại bỏ lỡ nó và cô gái ấy rất vui vì mối quan hệ của Yeji và Ryujin đã tốt hơn. Đó chỉ là vấn đề thời gian.

"Này." Yeji ngước mắt lên, chỉ để thấy cô gái tóc xanh.

"Chào." Cô đáp lại với một nụ cười nhỏ. "Đây là quần áo của em, xin lỗi vì đã không đưa cho em sớm hơn, chị đã quên mất." Cô nói thêm, giọng hối lỗi và đưa chiếc túi cho Ryujin.

"Thành thật mà nói, em cũng quên mất." Ryujin cười khúc khích, lấy túi đồ từ cô gái mắt mèo. "Cảm ơn chị."

"Yeah, không có chi." Yeji nói, hơi lúng túng. Cô không thực sự quen với các cuộc trò chuyện.

"Ồ, nhân tiện, xin lỗi về Chaeryeong hôm trước. Đôi khi cậu ấy hơi tọc mạch."

"Không, không sao đâu. Thực sự." Cô gái tóc nâu trấn an cô ấy, mỉm cười với cô ấy. "Chị không tức giận, em đừng lo lắng."

Yeji định bỏ đi, vì buổi tập của cô sắp bắt đầu sớm và đây sẽ là buổi cuối cùng trước kỳ nghỉ Giáng sinh. Buổi tập này không phải quá quan trọng, nhưng cô vẫn muốn dành vài giờ đó với bạn bè của mình trước khi rời đi.

"Chờ đã." Ryujin ngăn cô lại, trước khi người kia có thể rời đi. "Chị có muốn đi chơi vào ngày mai không? Vì, chị biết đấy, chúng ta sẽ không có lớp học và tất cả. Chúng ta có thể dành thời gian bên nhau."

"Chị không thể, chị xin lỗi." Yeji nói, miệng cô tạo thành một đường thẳng. "Ngày mai chị về thăm gia đình, chị sẽ không ở đây trong suốt kỳ nghỉ."

"Ồ, tốt thôi. Em đoán chúng ta sẽ gặp nhau vào lần khác, sau kỳ nghỉ lễ Giáng sinh."

"Ừ, tất nhiên."

"Tuyệt." Ryujin gật đầu, sắp bước đi. "Em sẽ gặp chị vào năm sau vậy." Cô ấy nói đùa, nhận được một tràng cười từ cô gái mắt mèo.

"Gặp em vào năm sau." Yeji nói với cô ấy với một nụ cười vẫn còn đọng trên môi. Sau đó, họ chào tạm biệt và Yeji bước vào trong phòng luyện tập, nơi bạn bè của cô đã hoàn toàn hỗn loạn.

Cô thở dài, bước đến chiếc ghế dài.

"Em nghĩ hôm nay chúng ta nên chơi một bài hát Giáng sinh." Kai đề nghị, trong khi Beomgyu nhìn cậu ấy chằm chằm với ánh mắt dò xét. "Sao cơ?" Cậu ấy hỏi, nhìn bạn mình.

"Tại sao chúng ta lại làm điều đó?"

"Bởi vì sắp đến Giáng sinh, duh?"

"Những bài hát Giáng sinh thật tệ."

"Chà, không phải lỗi của em khi mà anh không cảm nhận được tinh thần Giáng sinh."

"Không, nhưng Kai nói đúng." Lia ngắt lời họ. "Chị nghĩ sẽ rất hay khi chơi một bài hát Giáng sinh."

"Được, vậy thì. Hãy bỏ phiếu." Beomgyu nói. "Hãy giơ tay lên nếu ai muốn chơi một bài hát Giáng sinh."

Tất cả mọi người trong phòng đều giơ tay, ngoại trừ Beomgyu, người cuối cùng đã chấp nhận thất bại của mình.

Họ chơi không chỉ một, mà là một vài bài hát Giáng sinh. Beomgyu không thực sự hài lòng về điều đó, nhưng cậu ấy không thể làm bất cứ điều gì vì đa số họ đều muốn làm điều đó và cậu ấy không muốn phá hỏng cuộc vui của họ.

"Em đã rất vui!" Yuna kêu lên, vỗ tay như một đứa trẻ đáng yêu.

"Anh cũng vậy, buổi tập tốt nhất từ ​​trước đến nay!" Kai tham gia cùng cô gái tóc vàng, vỗ tay theo cô ấy.

"Chà, chị đoán đã đến lúc phải nói lời tạm biệt." Lia nói, giọng cô ấy có vẻ buồn. Cô ấy sẽ nhớ những người bạn của mình, ngay cả khi chỉ có ba tuần mà không có họ. Nếu bạn nghĩ về nó thì không nhiều lắm, nhưng đối với Lia thì có vì họ rất quan trọng với cô ấy.

"Cậu đang hành động như thể chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa." Yeji bật cười nhẹ trước thái độ kịch tính của bạn mình.

"Tớ thấy buồn." Lia bĩu môi. "Tớ sẽ nhớ mọi người rất nhiều."

"Bọn tớ cũng vậy." Bốn người còn lại đồng thanh nói, cùng ôm nhau.

Họ ôm nhau một lúc, tất cả đều hạnh phúc vì đã tìm thấy nhau. Một số người trong số họ không có mối quan hệ tốt với cha mẹ của họ, họ vui mừng vì họ đã tìm thấy một gia đình mới. Đôi khi họ có thể cãi nhau, giống như mọi người, nhưng không bao giờ có ngày nào mà họ không hỗ trợ lẫn nhau.

Đôi khi, những người mà mình cảm thấy thuộc về có thể là những gia đình thực hơn những gia đình ruột thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro