Chap 24: Khó xử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào làm Yeji thức giấc, cô ngập ngừng mở mắt và nhận ra rằng Ryujin đang nhìn cô.

"Buổi sáng tốt lành." Yeji nói với một nụ cười nhạt, vẫn đang trong quá trình thức dậy.

"Chào buổi sáng." Ryujin đáp lại, bắt chước biểu hiện của cô gái kia.

"Em phải ngừng nhìn chị trong khi chị ngủ, điều đó khiến em giống như một kẻ đáng sợ." Yeji nói đùa, xoay người nằm ngửa.

"Có thật không?" Ryujin khẽ cười, lúm đồng tiền lộ ra. "Chị là một người ngủ xinh đẹp."

Yeji đã bị bất ngờ bởi lời khen, vì cô đang đợi người kia trêu chọc mình. Cô không biết tại sao, nhưng nghe đến đó khiến má cô nóng lên.

"Đó là lý do tại sao chị luôn thấy em nhìn chị ngay khi chị thức dậy?" Cô gái tóc nâu hỏi, giọng điệu gần như trêu chọc.

Cô đã nhận thấy, ngay cả khi còn học trung học, người kia thường nhìn chằm chằm vào cô như thế nào. Cô thực sự không bận tâm, nhưng cô luôn tự hỏi tại sao lại như vậy.

Nhưng bây giờ, nhớ lại sau khi biết rằng cô gái tóc xanh đã từng, thực sự, yêu cô, mọi thứ đều có ý nghĩa. Cô có thể nhận ra trong mắt Ryujin sự yêu mến mà chính đôi mắt cô thể hiện khi cô nhìn Minju, cách chúng sẽ sáng lên khi họ nói chuyện hoặc cách chúng phân tích mọi đường nét của cô ấy khi họ nói chuyện trực tiếp. Bây giờ cô có thể nhận ra điều đó, nhưng hồi đó cô không thể vì quá mù quáng với tình cảm mà cô dành cho Minju. Gần đây, cô tự hỏi mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào nếu Ryujin là người cô yêu. Cô tự hỏi sẽ như thế nào khi có một mối quan hệ với cô ấy. Cô biết Ryujin là người giàu tình cảm và chu đáo, cô ấy không thể hiện tình cảm của mình bằng lời nói nhưng cô ấy đã thể hiện nó bằng hành động. Yeji thích điều đó ở cô ấy, cô luôn nghĩ rằng hành động có ý nghĩa hơn lời nói.

Bạn có thể nói bất cứ điều gì, nhưng không phải lúc nào bạn cũng có thể làm được những gì bạn đã hứa với mọi người.

"Em đoán vậy." Cô gái tóc xanh đáp, mắt vẫn dán chặt vào mặt Yeji.

Ryujin chợt nhớ rằng có một lần hai người vừa thức dậy, sau một giấc ngủ say như thường lệ, và cô ấy đang nhìn chằm chằm vào cô gái nằm bên cạnh mình. Cô ấy chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình đến nỗi khi chuông báo thức vang lên, cô ấy ngã xuống giường khiến Yeji bật cười. Đó là một kỷ niệm đẹp mà họ đã có với nhau, Yeji thường trêu chọc cô ấy về điều đó. Thật điên rồ với Ryujin về việc cô gái kia ngốc đến mức nào, nó thực sự khiến cô ấy ấn tượng. Cả đời cô chưa từng gặp ai ngốc hơn Yeji. Nhưng, đó là một đặc điểm đáng yêu của Yeji.

"Đêm qua chị-"

Yeji đang bắt đầu nói, nhưng bị cắt ngang bởi tiếng đóng mở cửa trước.

"Chaeryeong chắc đã về." Ryujin giải thích, sau khi nhìn thấy biểu hiện bối rối và sợ hãi trên khuôn mặt của Yeji. Thật hài hước.

"Ừ, đúng."

"Chị có muốn ở lại ăn sáng hay không?"

"Thực ra thì .. chị-" Yeji cố gắng nói khi mắt cô lướt qua các thông báo trên điện thoại và nhận thấy nhiều tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi nhỡ. "Chết tiệt." Cô lẩm bẩm, đưa tay vuốt tóc.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Ryujin hỏi, lần này cô ấy là người có biểu hiện bối rối.

"Chị quên mất mình có một buổi tập sáng sớm và đã ... 11 giờ sáng?" Cô nói, thở dài thườn thượt. "Họ có lẽ ghét chị, họ đã chờ đợi mà không có gì."

"Không, em chắc là ổn." Cô gái tóc ngắn trấn an. "Em đã bỏ lỡ nhiều buổi luyện tập nhưng em vẫn ở trong ban nhạc."

"Ừ, nhưng chị chưa bao giờ bỏ qua buổi luyện tập, có lẽ họ đang lo lắng-"

"Bình tĩnh." Ryujin cười khúc khích, đặt tay lên vai Yeji. Cô đang tựa lưng vào đầu giường nhìn xuống điện thoại trên tay. "Chị có thể gọi điện cho họ, nói với họ rằng chị đã ngủ và quên mất việc luyện tập. Họ sẽ không bận tâm. Ngoài ra, chị xứng đáng được nghỉ ngơi vì chị đã luyện tập rất nhiều trong tuần. Em biết đó là điều chị thích làm, nhưng không có gì tồi tệ xảy ra cả nếu chị bỏ qua một ngày. "

"Yeah, okay. Chị sẽ làm điều đó." Yeji gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.

"Ryujinie-"

Cánh cửa phòng ngủ của Ryujin mở ra để lộ một Chaeryeong đang rất bối rối, đôi mắt cứ chuyển từ cô bạn thân sang cô gái mắt mèo.

"Chà, điều này thật bất ngờ." Chaeryeong nói, cho họ một cái nhìn đầy hiểu biết. "Nhân tiện, Yuna và những người khác đang tìm kiếm chị." Cô ấy nói thêm, nhìn thẳng vào Yeji. "Em chỉ định nhắn tin cho cậu ấy và nói với cậu ấy rằng chị đã ngủ với người bạn thân nhất của em-"

Ryujin nhanh chóng đứng dậy khỏi giường để đưa tay bịt miệng Chaeryeong.

"Im đi." Ryujin nói với cô ấy, nhìn cô ấy một cái nhìn chết chóc.

"Cái gì? Tớ có nói gì sai không?" Cô ấy hỏi một cách ngây thơ, khiến Ryujin khó chịu rên rỉ.

"Đ-đó không phải là những gì đã xảy ra." Yeji chen vào, khiến cả hai cùng quay về phía cô.

"Ừ, chị ấy đã qua đêm vì trời mưa và chị ấy không có ô tô cũng như dù. Thêm vào đó, chị ấy bị cảm lạnh." Ryujin giải thích, quay lại ngồi xuống giường.

"Thật là nhiều tình tiết." Chaeryeong nói, nhìn hai cô gái một cách thích thú. "Đáng nghi."

"Im ngay đi." Ryujin bật cười, giấu mặt sau đôi tay.

"Chị đoán chị nên đi." Yeji lúng túng nói, đứng dậy khỏi giường.

"Chị không muốn ở lại ăn sáng sao?" Cô gái tóc nâu vàng hỏi, khi Yeji gần như đang đứng cạnh cô ấy ở ngưỡng cửa.

"Sẽ tốt hơn nếu chị đi. Chị phải gặp Lia ở phòng tập và yeah, chị cũng không muốn bỏ lỡ điều đó." Cô vừa giải thích vừa xỏ giày vào. Cô vẫn đang mặc quần áo của Ryujin, vì quần áo của cô vẫn còn ướt từ hôm trước.

"Chờ đã, em có thể đi bộ cùng chị." Ryujin nói, ngay lập tức đứng dậy khỏi giường.

"Không, thực sự không sao." Yeji trấn an cô ấy.

"Em năn nỉ đó."

"Em đã làm rất nhiều cho chị rồi, em không cần phải dắt chị về nữa."

"Nhưng em muốn."

"Nhưng em không cần phải làm thế."

"Nhưng em-"

"Nghe này, Ryujin. Chị muốn ở một mình một lúc, chị xin lỗi."

Chaeryeong, người đang chứng kiến ​​cuộc trao đổi trước mắt cô ấy, thì thầm một tiếng "khó xử" nhỏ với bản thân vì không mong các cô gái khác nghe thấy, nhưng họ đã nghe thấy.

Ryujin nhìn bạn mình, một lần nữa nhìn cô ấy một cái nhìn chết chóc.

"Được thôi." Cô ấy nói, quay về phía cô gái có đôi mắt mèo. Cô ấy hơi thất vọng khi Yeji từ chối lời đề nghị của mình, nhưng cô ấy cũng hiểu rằng Yeji muốn ở một mình.

"Cảm ơn một lần nữa vì bữa tối và đã để chị ở lại." Yeji cảm ơn cô ấy. Cổ họng cô hơi khô, có lẽ là do bầu không khí khó xử vô tình tạo ra trong phòng. "Chị sẽ gặp lại em." Cô vẫy tay chào cả hai cô gái, bước ra khỏi phòng ngủ để đến phòng khách và cuối cùng rời khỏi căn hộ ấm áp.

"Cậu có rất nhiều điều cần giải thích." Chaeryeong nói với Ryujin khi họ ở một mình trong căn hộ của mình.

"Cậu phải học cách im lặng."

"Ồ, vậy là bây giờ cậu đang đổ lỗi cho tớ vì thực tế là người cậu yêu đã từ chối cậu trước mặt tớ."

"Chị ấy không từ chối tớ, chỉ là lời đề nghị của tớ để đưa chị ấy về nhà."

Chaeryeong ậm ừ, nhướng mày nhìn bạn mình. "Đối với tớ dường như còn hơn thế."

"Có thật không?"

"Chị ấy nói rõ ràng rằng chị ấy muốn ở một mình. Có lẽ chị ấy vẫn chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ."

"Cậu không biết gì cả." Ryujin gạt bỏ lời nói của bạn mình, giả vờ như chúng vô nghĩa. Chaeryeong không thể biết ý nghĩ thật sự của Yeji. Đúng không?

"Ý tớ là, tớ khá giỏi trong việc đọc hiểu mọi người. Và, điều đó khá rõ ràng từ hành vi của chị ấy."

Ryujin thở dài, đưa tay vuốt mái tóc ngắn màu xanh. Cô ấy sẵn sàng cho Yeji tất cả thời gian trên thế giới. Chỉ là thật bực bội vì cô ấy đã yêu Yeji rất lâu, nhưng tình cảm của cô ấy sẽ không bao giờ được đáp lại. Thật tệ.

"Chị ấy sẽ còn quay lại, tớ chắc chắn." Chaeryeong trấn an cô ấy, kéo bạn mình vào trong một cái ôm.

Ryujin thở dài, để bản thân được an ủi bởi cái ôm của bạn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro