Chap 2: Viết bài hát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào thứ sáu, Yeji quyết định đến phòng tập để bắt đầu viết bài hát mà ban nhạc của cô muốn biểu diễn trong cuộc thi của các ban nhạc. Không có nhiều vòng đấu, bởi vì thường thì mọi ban nhạc khác trong trường đại học của họ sẽ bỏ cuộc sau khi thấy hai ban nhạc đối thủ thực sự tốt như thế nào. Thật là điên rồ.

Ban nhạc của Yeji đã thắng khá nhiều trong những cuộc thi giữa các ban nhạc, nhưng đối thủ của họ cũng vậy. Ngay lúc đó, họ khá sít sao. Cả hai đều giành được số lần chính xác như nhau, vì vậy ai chiến thắng năm đó sẽ được coi là giỏi hơn nhóm kia. Ít nhất, đó là suy nghĩ của hai cô gái. Ai có nhiều chiến thắng nhất sẽ giỏi hơn. Thông thường và đơn giản.

Cô gái tóc nâu ngồi xuống chiếc ghế dài và đặt một tờ giấy và một cây bút trên bàn cà phê trước mặt. Cô cầm cây đàn mà họ sẽ để lại đó phòng khi có ai cần đến nó, và bắt đầu gảy các hợp âm cố gắng tạo ra một giai điệu. Cô đã có trong đầu những gì cô muốn bài hát của cô nói về, cô đã nghĩ về nó một thời gian. Cô đã có ý định làm một bài hát về một trong những người đặc biệt nhất trong cuộc đời mình rất lâu, nhưng nỗi đau mà ký ức mang lại khiến cô không thể thực hiện được. Cô biết rằng một ngày nào đó cô phải đối diện với cảm xúc của chính mình, nhưng vết thương lòng vẫn còn mở. Một số người có thể quên những thứ như vậy dễ dàng hơn những người khác, đáng buồn là Yeji không thể. Đó là tất cả những gì cô nghĩ về.

Ngày và đêm, cô ấy luôn ở trong tâm trí cô. Mỗi khi Yeji bắt đầu nghĩ ra một bài hát dành riêng cho cô ấy, tất cả những kỉ niệm họ đã chia sẻ cùng nhau lại ùa về và đâm thẳng vào tim cô.

Cô gái mắt mèo ngân nga giai điệu ngọt ngào nhưng day dứt, nhẹ nhàng gảy từng hợp âm của cây đàn guitar và bắt đầu nảy ra những ca từ có thể thể hiện cảm xúc của mình một cách rõ ràng nhất.

"Giống như bóng tuyết ...." Cô nhẹ nhàng hát, viết ra những lời vừa thốt ra khỏi miệng. Sau đó cô cắn vào đuôi bút, trầm ngâm suy nghĩ xem nên viết gì tiếp theo. "Vẫn chưa tan hoàn toàn ..."

Trong khi nghĩ ra lời bài hát có thể sẽ là một trong những bài hát sâu sắc nhất mà cô từng viết, những ký ức lại ùa về và ập đến với cô như một chiếc xe tải. Cô phải mạnh mẽ lên, cô không thể để cảm xúc lấn át mình, sớm muộn gì cô cũng phải bước tiếp. Cô không thể giữ cảm giác nặng nề đó bên trong mình nữa.

"Tớ sẽ mang theo những cảm xúc này trong mình ..." Giọng cô phát ra như một lời thì thầm, không đủ mạnh mẽ để hát như cô đã làm chỉ vài phút trước đó. Tay cô bắt đầu run và cô có thể cảm thấy mắt mình đang ngấn lệ. Cô sụt sịt, cố gắng hết sức để không khóc.

"Cậu có ổn không?" Yeji nghe thấy tiếng cửa phòng luyện tập mở ra và một giọng nói quen thuộc cất lên khiến cô ngẩng đầu lên khỏi tờ giấy nơi cô đang viết lời bài hát.

"Ừ tớ ổn." Cô cười với Lia, thả cây bút xuống tờ giấy. "Tớ chỉ đang viết bài hát cho cuộc thi." Cô giải thích, đặt cây đàn bên cạnh.

"Cậu có cần giúp đỡ không?" Bạn cô hỏi, ngồi bên cạnh cô và cầm lấy tờ giấy trên tay. Cô ấy đọc những từ được viết trên đó một vài lần, nhận thấy rằng lời bài hát sâu sắc hơn một chút so với các bài hát trước đó của họ.

"Nếu cậu muốn." Yeji nhún vai, phân tích biểu cảm trên khuôn mặt của bạn mình sau khi cô ấy đọc lời bài hát. "Tớ đã nghĩ đến việc viết một bài hát cho .. một người quan trọng." Cô gái mắt mèo giải thích, chơi đùa với những ngón tay của chính mình. "Tớ đã suy nghĩ về nó trong một thời gian khá dài và tớ nghĩ rằng mình đã sẵn sàng để làm điều đó ngay bây giờ."

"Lời bài hát có vẻ tuyệt vời rồi!" Lia đảm bảo với cô bằng một nụ cười, sau đó cô ấy tiếp tục đặt tờ giấy trở lại bàn cà phê. "Nó chỉ khiến tớ hơi ngạc nhiên, vậy thôi. Nhưng thật tuyệt khi cậu muốn viết nó cho một người quan trọng."

"Ừ," Cô gật đầu, một lần nữa nghĩ về người đặc biệt luôn ở trong suy nghĩ của cô. Cô lắc đầu, cố gắng để những ký ức không còn chơi vơi. "Dù sao thì, cậu có muốn nghe giai điệu không?" Yeji hỏi, lại cầm cây đàn lên.

Lia hào hứng gật đầu, sửa sang chỗ ngồi trên ghế sa lon nhìn cô gái ngồi bên cạnh đang bắt đầu chơi guitar. Giai điệu rất hay, Lia nghĩ rằng nó rất hợp với lời bài hát mà bạn cô đã viết. Nó hòa hợp, như thể giai điệu cảm nhận được những gì người đó đang hát. Đau đớn. Một giai điệu đau thương. Lia thắc mắc bài hát nói về ai, cô ấy không biết nhiều về cuộc đời của Yeji. Họ đã là bạn trong gần hai năm, nhưng Yeji chưa bao giờ đề cập đến bất cứ ai mà Lia có thể coi là người đặc biệt của cô. Lia hiểu rằng có lẽ cô không muốn chia sẻ quá nhiều với cô ấy cũng như bất cứ ai. Cô không hẳn là kiểu người kể hết câu chuyện cuộc đời mình cho mọi người, nhưng cô vẫn kể cho bạn bè nghe đủ để họ hiểu rõ về cô.

"Cậu nghĩ sao?" Yeji hỏi khi cô chơi xong. Nó không dài vì cô chỉ vừa viết ra.

"Tớ thích nó!" Lia khen cô, vỗ tay. "Cậu biết không? Cậu có thể thêm một đoạn solo guitar vào đầu để truyền tải cảm xúc tốt hơn, tớ nghĩ Gyu sẽ làm được điều đó." Cô ấy đề nghị, nhận được cái gật đầu đồng ý từ Yeji.

"Tớ nghĩ đó là một ý kiến ​​hay." Cô gái mắt mèo vừa nói vừa viết lên tờ giấy vài dòng chữ. "Tớ sẽ nói chuyện với Beomgyu về điều đó, tớ chắc chắn rằng em ấy sẽ thích có một khoảnh khắc nhỏ để tỏa sáng." Cô cười khúc khích, khẽ lắc đầu, hoàn toàn biết rằng anh chàng này cũng muốn được chú ý và tỏa sáng.

"Nhân tiện, đừng quá căng thẳng về bài hát." Lia nói với cô. "Hãy dành thời gian của cậu, tớ chắc chắn rằng cậu sẽ có 1 bài hát tuyệt vời và người quan trọng mà cậu đã nói đến sẽ thích nó." Cô ấy nói thêm, vỗ vai Yeji.

Yeji cúi gằm mặt trước những lời nói của Lia, biết rằng cô ấy sẽ không bao giờ có thể nghe thấy nó.

"Tớ xin lỗi, tớ đã nói-"

"Không, không sao đâu." Cô gái tóc nâu trấn an cô, cố gắng hết sức để nở một nụ cười. "Tớ chỉ ... Nó phức tạp."

"Nếu cậu muốn nói về nó, tớ ở đây." Bạn cô nói với một giọng nhẹ nhàng, cố gắng hết sức để tâm sự với cô. Cô ấy biết có điều gì đó không ổn, nhưng sẽ không yêu cầu một lời giải thích trừ khi bạn cô sẵn lòng.

"Cảm ơn."

"Không sao. Cậu có muốn ăn gì không? Gần đến giờ ăn trưa rồi." Lia đề nghị, đứng dậy khỏi chiếc ghế dài. Cô ấy đến phòng tập để kiểm tra bạn mình, biết rằng khi lạc vào thế giới của riêng mình, cô sẽ quên cả ăn, đó là điều mà Lia không thể để xảy ra.

"Ừ, chắc chắn rồi. Tớ sẽ tiếp tục làm việc với bài hát sau." Yeji cũng đồng ý đứng dậy, trước khi đặt cây đàn trở lại vị trí cũ.

Hai cô gái cùng nhau rời khỏi phòng tập, đi về phía một trong những quán ăn quen thuộc ở khu vực đó. Ban nhạc thường ăn ở đó, vì họ tập luyện nhiều lần trong tuần và không bao giờ mang đồ ăn từ nhà. Thật tuyệt khi họ dành bữa trưa hoặc bữa tối cùng nhau, vì đó là khoảnh khắc họ có thể thư giãn và vui đùa. Trong quá trình luyện tập họ luôn thực sự nghiêm túc và tập trung cao độ vì muốn bản thân hoàn thiện hơn và không lãng phí thời gian. Việc tạo ra âm nhạc hoàn hảo đối với họ đều quan trọng.

"Những người khác tham gia sau, chúng ta sẽ cùng nhau luyện tập." Lia lại nói, cắn một miếng từ món ăn cô ấy gọi. Họ đang ngồi đối diện nhau trong một gian hàng xa trong một góc của quán ăn, họ không thích ở gần trung tâm vì nó quá ồn ào. "Tớ hy vọng cậu không quên về buổi biểu diễn của chúng ta vào ngày mai." Cô ấy nhắc nhở cô, sau khi nhìn thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt của Yeji. "Cậu đã quên, phải không?" Cô ấy cười khúc khích, đưa ra đôi mắt cười đáng yêu của mình.

"Tớ hoàn toàn quên mất." Yeji nói lời xin lỗi, lấy tay che mặt vì xấu hổ. "Tớ xin lỗi, có rất nhiều thứ đang diễn ra trong đầu tớ vào lúc này."

"Không sao đâu." Lia nói với cô, vuốt ve bàn tay của Yeji trấn an. "Tớ biết cậu đang có khoảng thời gian khó khăn, năm nào vào lúc này cậu cũng trông có vẻ buồn. Tớ không biết vì sao, nhưng hãy nhớ rằng tớ luôn ở đây vì cậu nếu cậu cần bất cứ điều gì. "

"Cảm ơn cậu." Cô gái tóc nâu mỉm cười, lần này là nụ cười thật lòng. Cô rất biết ơn vì Lia đã ở bên cô cho dù có chuyện gì xảy ra, cô ấy vẫn luôn ủng hộ và an ủi cô mặc dù cô ấy không biết gì cả vì Yeji đã giữ mọi thứ trong lòng. Cô ấy luôn thấu hiểu và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để cô gái mắt mèo cảm thấy dễ chịu hơn.

Sau khi ăn xong, họ rời quán ăn và quay trở lại phòng tập, nơi các bạn cùng nhóm đang đợi họ.

Họ có thể nghe thấy tiếng trống phát ra từ bên ngoài cửa và tiếng cười lớn như cá heo của Kai vang vọng khắp tầng hầm. Họ nhìn nhau, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra bên trong.

Tất cả đều rõ ràng khi họ bước vào phòng.

Một mớ hỗn độn.

Beomgyu đang ngồi trên ghế trống chơi trống trông như một người mất trí hoàn toàn, khiến những người khác cười lớn. Tiếng cười của Kai cực kỳ bất thường và hài hước hơn bất cứ thứ gì mà Beomgyu đang trình diễn vào lúc đó.

"Chuyện gì đang xảy ra?" Lia hỏi, sau khi nhìn kỹ cảnh tượng trước mắt.

"Trận chiến đánh trống!" Hai cậu bạn và Yuna thốt lên với nụ cười thật tươi trên môi.

"Nhưng tại sao em ấy lại chơi như vậy?" Lia bối rối hỏi như mọi khi.

"Em đang cố gắng truyền tải cảm xúc của mình tới công chúng." Beomgyu đáp lại, ra hiệu bằng cánh tay phải về phía hai thành viên nhỏ tuổi nhất của ban nhạc.

"Em trông như mất trí." Yeji nói, đi về phía cây bass của cô và đeo dây quanh vai cô.

"Trông chị cũng mất trí khi có Ryujin xung quanh." Cậu ấy đáp lại bằng một nụ cười trêu chọc.

"Câm miệng." Cô gái tóc nâu tròn mắt trước sự trêu chọc của bạn mình. "Chị đoán em sẽ không nhận được bản độc tấu guitar mà chị định đưa em."

"Sao cơ !?" Cậu ấy gần như hét lên, ngay lập tức đứng dậy khỏi ghế đẩu. "Chị nghiêm túc chứ?"

"Ừ, nhưng có lẽ chị sẽ tự làm." Cô trêu chọc khi thấy Beomgyu bĩu môi.

"Làm ơn, cho em có được không?" Cậu ấy van xin, với hai tay chắp trước mặt. "Em sẽ không trêu chọc chị nữa nếu chị để em chơi nó." Dù đã hứa, cậu ấy biết rằng mình không thể không trêu chọc Yeji.

"Chị sẽ suy nghĩ thêm." Cô nói, trong khi kết nối cây bass của mình với bộ khuếch đại. "Hãy bắt đầu luyện tập ngay bây giờ, chúng ta có một buổi biểu diễn vào ngày mai."

Và cứ như vậy, năm người bắt đầu luyện tập cho buổi diễn sắp tới. Tất cả họ đều hào hứng chơi những bài hát của họ cho những người có lẽ vẫn chưa biết họ và hy vọng sẽ nhận được nhiều tiền hơn bình thường. Họ luôn hy vọng về điều đó nhưng dường như số tiền mỗi lần lại ít hơn lần trước. Điều đó rất khó chịu, nhưng họ đành ngậm ngùi chấp nhận vì họ biết quá rõ rằng ngành công nghiệp âm nhạc là một môi trường khó khăn để làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro