Chap 18: Chúc may mắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ còn vài ngày nữa là đến cuộc thi và sự lo lắng cứ ăn sâu vào trong lòng Yeji.

Có quá nhiều thứ đang diễn ra trong đầu cô, cứ như thể bộ não của cô không ngừng nói, nó cứ tiếp tục lặp đi lặp lại. Nó nhắc nhở cô về những điều cô hy vọng mình có thể quên, đôi khi cô ước mình có thể quên đi những phần tồi tệ nhất của cuộc đời giống như cô quên làm những công việc hàng ngày của mình.

Cô không thể ngủ vào ban đêm.

Những suy nghĩ cứ xuất hiện mãi. Bạn gái đã chết của cô và Ryujin. Nó giống như quá khứ đang ám ảnh cô và cô cứ băn khoăn không biết đến bao giờ mới để cô yên. Khi nào nó sẽ để cho cô đi tiếp.

"Yeji hãy tập trung, sắp tới cuộc thi giữa các ban nhạc rồi." Kai nói với cô sau khi cô xáo trộn hợp âm lần thứ n vào ngày hôm đó.

"Chị xin lỗi, chị sẽ làm tốt hơn." Cô xin lỗi, nhưng tâm trí cô vẫn ở nơi khác.

Và thế là họ cứ tập, tập và tập cho đến khi tay đau đến mức không thể chơi được nữa.

Kai thậm chí còn phải quấn khăn vì tay anh ấy bắt đầu chảy máu, đây là điều thường xảy ra khi bạn chơi quá lâu.

"Nó có khỏi trước cuộc khi không?" Yuna lo lắng hỏi.

"Ừ, sẽ ổn thôi." Anh ấy trấn an Yuna bằng nụ cười dịu dàng mọi khi. Nó đã xảy ra với anh ấy rất nhiều lần trước đó, anh ấy đã quen với cơn đau kéo theo chấn thương đó, đó không phải là vấn đề lớn đối với anh ấy.

"Nhóc, nhìn ngón tay của anh này!" Beomgyu nói, cười ha hả khi chỉ ngón tay của mình cho các thành viên nhỏ tuổi nhất của ban nhạc.

Trong khi cả ba đang cười đùa về những đầu ngón tay bị móp của Beomgyu, Yeji đến gần Lia, người đang ngồi một mình trên chiếc ghế dài.

"Cậu có ổn không?" Cô hỏi, nhận thấy rằng người bạn của cô cũng có vẻ rất căng thẳng.

"Yeah, tớ thực sự rất lo lắng cho cuộc thi. Cậu biết không? Tớ chưa bao giờ chơi guitar trước nhiều người như vậy, tớ thường chỉ chăm chăm vào ca hát." Cô ấy giải thích, tựa lưng vào chiếc ghế dài.

"Đó là điều bình thường." Yeji trấn an cô ấy bằng một cái vỗ vai. "Nhưng cậu sẽ làm rất tốt, cậu không phải lo lắng quá nhiều."

"Tớ sẽ cố gắng, cảm ơn."

Sau một khoảng thời gian mà năm người bạn nói về những lo lắng của họ đối với cuộc thi sắp tới, tất cả đều lấy đồ của mình và rời khỏi phòng tập vì trời đã khá muộn.

Yeji đang đi về phía xe của cô sau khi luyện tập xong. Cô cảm thấy tốt hơn sau khi chia sẻ những lo lắng của mình với bạn bè. Đó là điều họ luôn làm trước những sự kiện quan trọng. Nó giúp họ hiểu rằng mọi người đều trải qua những điều giống nhau và cảm thấy lo lắng trước những điều quan trọng là việc bình thường.

Những lời họ nói với nhau giúp họ cảm thấy tốt hơn và cũng có tác dụng động viên, đó là một điểm cộng.

Cô nhanh chóng mở xe ngay khi vừa đến nơi, cô cũng mở cốp để bỏ đồ vào đó mà quên mất rằng đã có những thứ khác lấp đầy nó.

"Tại sao hôm qua mình không lấy những thứ này ra?" Cô than thở một tiếng, thở dài thườn thượt. Cô ghét bản thân vì đôi khi là một người trì hoãn như vậy.

Sau đó, cô quyết định sẽ đặt cây bass vào hàng ghế sau, hy vọng nó sẽ vừa vặn và không bị rơi hoặc che mất tầm nhìn của cô khi cô phải lái xe. Cô đã đấu tranh trong một thời gian, và cuối cùng nó đã thành công.

Chiếc xe của cô thực sự rất nhỏ. Dù sao thì nó không giống như cô cần một chiếc xe lớn; nó chỉ là đôi khi mọi thứ không phù hợp. Và vì vậy cô phải luôn nghĩ ra những chiến lược kỳ quặc để làm cho mọi thứ phù hợp với nó. Nếu thành thật mà nói, cô ghen tị với Beomgyu rất nhiều vì chiếc xe mà cậu ấy lái. Nhưng sau đó, liệu cô có thể lái một chiếc xe lớn như vậy mà không va vào những chiếc xe khác không? Đó là điều mà cô luôn nghĩ đến.

Yeji ngồi xuống ghế lái. Cô ngồi đó một lúc, kiểm tra điện thoại và bị phân tâm bởi những thứ cô nhìn thấy trên mạng.

"Đi nhờ xe được không?"

Cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc phát ra từ ghế phụ và cửa xe cô đóng lại.

"Cút khỏi xe của tôi." Cô gầm gừ ngay khi nhìn thấy cô gái tóc xanh đang ngồi trong xe của mình.

"Chị thật tốt bụng." Ryujin cười nhếch mép với cô một cách khó chịu, trong khi cô thắt dây an toàn.

"Có phần nào trong câu "Cút khỏi xe của tôi" mà em không hiểu hả?"

"Chị nên yêu cầu một cách tử tế hơn."

"Tôi không phải là người có lỗi ở đây, em thực sự đã vào xe của tôi mà không có sự cho phép."

"Và?" Ryujin nhướng mày trêu chọc, khiến Yeji càng mất kiên nhẫn. "Ai nói rằng em không thể làm điều đó?"

"Tôi nói."

"Và chị là ai? Cảnh sát?"

"Không, nhưng tôi luôn có thể gọi cho họ."

Ryujin bật cười khiến Yeji không nói nên lời. Đã quá lâu rồi cô không nghe thấy âm thanh đó. Nghe lại nó sau một thời gian dài như vậy đã mang đến cho cô một cảm giác kỳ lạ, một cái gì đó giống như hoài niệm.

"Em có thể rời khỏi được không?" Yeji hỏi lại, lần này với giọng nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn không nói với cô ấy 'làm ơn đi'. "Em có thể đi xe buýt hoặc có thể em vẫn còn kịp để đi với Beomgyu."

"Cậu ấy đã rời đi và em đã bỏ lỡ chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày."

"Vậy thì đi bằng chân."

"Nghiêm túc sao?" Ryujin mặt vô cảm. "Chị định để em đi bộ về một mình vào giờ này sao?"

"Tại sao chị lại muốn cho em đi nhờ cơ chứ?" - Cô nói, nhìn thẳng vào mắt cô gái kia. Vẻ mặt của cô rất nghiêm túc và nếu người kia không phải là Ryujin, có lẽ họ sẽ chết cóng vì cái nhìn lạnh lùng của cô. Nhưng, giờ Ryujin đã quen với việc đó.

"Chúng ta từng là bạn."

"Em nói đúng." Yeji gật đầu, ánh mắt hướng về bãi đậu xe trước mặt. "Chúng ta đã từng."

"Yeah." Ryujin nói, cô ấy vẫn đang nhìn cô gái có đôi mắt mèo. Kể từ khi cô ấy bước lên xe, đôi mắt cô ấy không hề rời khỏi cô. "Chỉ lần này thôi. Sau này em sẽ không làm phiền chị nữa." Nói dối.

Yeji nghĩ về nó trong vài giây. Rốt cuộc, vài phút lái xe với người mà cô ghét nhất không thể tệ như vậy được. Cô hy vọng.

"Được rồi." Cô thở dài và khởi động xe. "Đi đâu?"

Ryujin sau đó nói cho cô biết địa chỉ và cô gái tóc nâu lái xe đến điểm đến.

Chuyến xe im lặng và nó chứa đầy một sự căng thẳng kỳ lạ, phần lớn là do thói độ lạnh nhạt của Yeji đối với người kia. Cô thực sự không có ý định lại gần cô gái tóc xanh, hoàn toàn không phải vậy.

"Chị có thể dừng ở đây." Ryujin nói với cô, khi họ đến trước một khu chung cư.

"Lần sau khi em lên xe của chị mà không có sự cho phép, chị sẽ đuổi em ra ngoài. Theo nghĩa đen." Cô cảnh báo cô gái tóc ngắn đang cởi dây an toàn.

"Có lẽ em xứng đáng như vậy." Ryujin lầm bầm, nhưng Yeji không hiểu và nhìn cô ấy với vẻ bối rối.

"Em nói gì?"

"Em đã nói chúc may mắn vào ngày thứ Sáu."

"Đương nhiên, dù chị không nghĩ em có ý như vậy."

"Ừ, em chỉ nói đùa thôi." Ryujin cười khúc khích, trong khi cô ấy mở cửa xe để đi ra ngoài. "Em sẽ đè bẹp chị."

Đó là điều cuối cùng cô ấy nói, trước khi đóng cửa xe và đi vào lối vào của khu chung cư.

Yeji nhìn cô gái kia rời đi.

Đêm đó cô nghĩ lại tất cả những kỷ niệm mà cô đã chia sẻ với Ryujin và cô phải thừa nhận rằng ...

... cô nhớ những gì họ đã có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro