Chap 17: Bị từ chối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần đã trôi qua kể từ khi mọi người cùng nhau trải qua kỳ nghỉ cuối tuần tại nhà của Yeonjun. Sau đó, tất cả trở lại như trước. Họ lại sẽ tham gia các lớp học, đi chơi và luyện tập.

Cuộc thi của các ban nhạc ngày càng gần hơn, chỉ còn một tuần rưỡi nữa.

Yeji đã nói chuyện với Lia về những gì cô ấy gợi ý cho cô, cuối Lia cũng thuyết phục được cô tự hát bài của mình. Yeji đã đưa cho Lia các hợp âm để học, dễ hơn rất nhiều so với của Beomgyu, và Lia cũng bắt đầu luyện tập với chúng.

Cô gái mắt mèo vẫn không thực sự chắc chắn về việc hát bài hát, đặc biệt là trước mặt tất cả những người đó.

Nó thật đáng sợ.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô nghẹn ngào khi hát lên những lời đó và mọi người chế giễu cô? Điều gì sẽ xảy ra nếu giọng nói của cô bị vỡ ra vì cảm xúc? Nếu cô khóc trước mặt mọi người thì sao? Chuyện gì xảy ra nếu-

"Trái đất gọi Yeji?" Yuna nói, búng tay trước mặt cô gái tóc nâu, người đã mất tập trung trong vài phút.

"Hả?"

"Chị thậm chí còn không nghe tụi em nói gì?" Cô gái tóc vàng khoanh tay hỏi.

"Sorry, chị bị phân tâm xíu."

"Chị giống như là Chaeryeong vậy." Yuna nói đùa, nhớ về việc cô gái tóc nâu vàng cứ hay phân tâm.

Yeji thở dài, nhưng vẫn nở một nụ cười sau đó.

"Em đang nói gì vậy?"

"Oh, bọn em đã nói rằng chúng ta có thể đi chơi cùng nhau sau khi luyện tập vì chàng trai của chúng ta ..." Cô ấy nói, chỉ vào Kai. "Muốn được cổ vũ tinh thần trước khi rủ Soobin đi chơi."

"Okay, nghe hay đấy." Yeji gật đầu, rồi quay về phía Kai. "Vậy là em thực sự sẽ làm vậy?"

"Em đoán vậy. Dù em khá là lo lắng, nhưng nếu không thử em sẽ không biết được."

"Em ấy thật dũng cảm." Beomgyu nói với giọng the thé, bước lại gần anh chàng tóc nâu và bụm má cậu ấy.

Năm người họ đã trở lại tập luyện sau kỳ nghỉ ngắn hạn, vì họ không thể lãng phí thời gian. Họ muốn bài hát thật hoàn hảo và bài hát có một số đoạn khó, họ phải luyện tập chăm chỉ để làm đúng.

"Ặc, đoạn này khó nhằn quá." Beomgyu thở dài, thả tay khỏi những hợp âm guitar. Họ đang chơi một phần của câu thứ hai, đòi hỏi một số ngón tay phải bấm thật nhanh. Các ngón tay cậu ấy di chuyển thành thạo, đó không phải là vấn đề, chỉ là đôi khi cậu ấy sẽ bối rối không biết mình nên chơi nốt nhạc nào vì nó quá nhanh.

"Em nên tự tập đoạn đó thêm." Yeji nói sau khi nhìn thấy cậu ấy chật vật.

"Được rồi, em sẽ làm vậy."

"Chị nghĩ tất cả chúng ta nên tự tập riêng, và sử dụng thời gian này, lúc chúng ta đang cùng nhau để điều chỉnh các chi tiết." Cô gái mắt mèo nói thêm, tháo dây cây bass ra khỏi vai. "Hôm nay vậy là được rồi, mọi người làm tốt lắm."

Mọi người cất đồ về, gần như vội vàng vì tất cả đều rất tò mò muốn biết Kai định rủ Soobin đi chơi như thế nào. Đó là điều họ thấy hào hứng, dù Kai không hào hứng lắm.

"Đi thôi, trước khi quá trễ." Yuna nói, mở cửa phòng luyện tập.

Rõ ràng, chàng trai tóc xanh đang đợi họ cùng với một số người bạn khác ở quán cà phê gần đó. Kai không biết làm thế nào để hỏi anh ấy, cậu ấy quá sợ hãi khi làm điều đó trước mặt bạn bè của họ. Họ phải kiếm cớ để hai người ở riêng 1 lúc, để cậu ấy có thể rủ anh ấy đi chơi và xem thế nào. Sẽ thật quá bẽ mặt nếu cậu ấy làm điều đó trước mặt bạn bè và sau đó bị từ chối.

"Kai, đừng lo lắng quá. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, bọn này sẽ tìm cách để hai người yên một lúc. Được chứ?" Beomgyu vỗ vai trấn an cậu ấy.

"Được rồi, cảm ơn."

Nhóm bạn tiến về phía địa điểm mà Soobin đã chờ sẵn, mọi người đều cảm thấy khá hồi hộp cho chàng trai tóc nâu (chỗ này google dịch là anh chàng họa mi tóc nâu :)) chắc fan chị Mỹ Tâm). Tất cả mọi người trong nhóm đều biết cảm giác muốn tỏ tình với ai đó, nhưng không bao giờ tìm thấy thời điểm thích hợp. Hoặc khi bạn có đủ can đảm, nhưng đột nhiên tất cả tan biến một cách đột ngột.

Yeji hy vọng rằng mọi chuyện sẽ suôn sẻ với Kai, và ngay cả khi điều đó không xảy ra, cô cũng hy vọng mình có thể ở bên cậu ấy.

"Được rồi, không sao cả." Anh chàng tóc nâu nói, mở cửa quán cà phê và thở dài thườn thượt.

Nhóm bạn tiến đến chiếc bàn mà Soobin đang ngồi cùng các bạn trong nhóm.

Yeji ngay lập tức căng thẳng khi nhìn thấy Ryujin, cô sợ cuộc cãi vã của họ sẽ phá hỏng dịp đặc biệt của Kai nên cô cố gắng hết sức để giữ im lặng, trong khi bạn bè của họ trò chuyện. Cô thường cảm thấy Ryujin đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng cô vẫn cố lờ đi. Cô nghĩ lại những gì cô ấy đã nói với cô ở nhà của Yeonjun và nghĩ rằng cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào cô để làm phiền cô, điều này đang có tác dụng nhưng cô không để lộ ra ngoài.

Họ phải tìm cớ để Soobin và Kai 1 mình, nhưng không ai trong số họ có vẻ đủ đáng tin. Nhưng sau đó, họ không phải kiếm cớ nữa vì Soobin đi vệ sinh và Kai đã lợi dụng điều đó để đi theo.

"Wc dường như không phải là nơi lãng mạn nhất để rủ ai đó đi chơi." Chaeryeong nói, có vẻ hơi chán ghét.

"Đó là lý do tại sao em ấy đi theo Soobin?" Yeonjun nhìn cô gái vừa nói.

"Yeah, anh không biết hả?"

"Không," anh chàng tóc vàng lắc đầu đáp. "Anh thậm chí còn không biết em ấy thích Soobin."

"Đó không phải là một vấn đề lớn, giờ anh biết rồi đó." Chaeryeong nhún vai, cảm thấy hơi kỳ lạ với phản ứng của anh chàng.

Yeonjun đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mang theo áo khoác và lẩm bẩm điều gì đó "Ước gì mình đã không biết."

"Anh đi đâu vậy?" Taehyun hỏi, thở dài sau khi chứng kiến ​​cách bạn mình xông ra khỏi quán cà phê.

Vài giây sau đó, Kai cũng bước nhanh ra khỏi quán cà phê. Yeji lập tức đứng dậy, đi theo bạn mình.

"Kai!" Cô kêu theo để cậu ấy dừng lại. "Đợi đã."

Chàng trai tóc nâu dừng lại và quay lại, khuôn mặt cậu ấy là một cảnh tượng đau lòng.

"Anh ấy nói là anh ấy không thích em theo kiểu đó."

"Chị xin lỗi." Yeji nói và cảm thấy trái tim mình đau đớn cho cậu ấy. Sau đó cô tiến đến ôm Kai, để cho cậu ấy biết rằng cô luôn ở đó và cậu ấy có thể tâm sự với cô nếu muốn.

"Em cảm thấy thật ngu ngốc."

"Không, đừng nói như vậy." Cô gái mắt mèo nhẹ nhàng nói khi họ rời khỏi cái ôm. "Em nên tự hào về bản thân vì đã rất dũng cảm và nói cho cậu ấy biết cảm giác của em, em biết đấy? Chị biết rằng thật tệ khi cậu ấy từ chối em, nhưng em nên cảm thấy tự hào vì những gì mình vừa làm. Em có biết cần bao nhiêu can đảm không ? Rất nhiều."

Kai hít thở sâu và gật đầu. "Cảm ơn chị." Cậu ấy nói, nở một nụ cười với cô. "Em chỉ hy vọng mình không làm mất tình bạn giữa em và anh ấy. Bọn em khá thân thiết và em sợ điều này sẽ làm cả hai khó xử. "

"Chà, chúng ta không biết được. Cậu ấy cũng có thể hành động như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, một số người làm vậy để giữ lấy tình bạn. Điều đó rất đau lòng, nhưng đó là cuộc sống. Em thực sự không thể làm gì được. Và, chị chắc chắn rằng em sẽ tìm được người phù hợp với mình. " Cô nói với Kai, cố gắng hết sức để trấn an cậu ấy. "Chị luôn ở đây nếu em muốn nói thêm về điều đó."

"Chị cũng thế." Cậu ấy nghiêng đầu nói với cô. "Chị chưa thực sự nói với em điều gì."

"Chị biết, xin lỗi về điều đó. Thật khó cho chị để nói về một số thứ."

"Không sao đâu, bất cứ khi nào chị sẵn sàng." Kai trấn an cô, nụ cười của cậu ấy vẫn tử tế, như mọi khi.

Cậu ấy cảm ơn cô một lần nữa vì đã ở đó và sau đó Kai quyết định rằng tốt nhất là cậu ấy nên về nhà, cậu ấy không có tâm trạng đi chơi.

Sau đó Yeji quay trở lại quán cà phê, thấy các bạn của cô vẫn còn ở đó nhưng các thành viên trong nhóm của Soobin đã biến mất.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Cô hỏi, sau khi thấy những người khác đã rời đi.

"Họ rời khỏi." Yuna trả lời, như thể đó là điều hiển nhiên.

"Ừ rõ ràng rồi. Nhưng tại sao?"

"Soobin rất buồn khi Yeonjun bỏ đi và cậu ấy cũng muốn về nên tất cả đều đi theo cậu ấy." Lia giải thích, trong khi Yeji ngồi cạnh cô ấy.

"Vậy, mọi người có nghĩ rằng họ..."

"Rõ ràng."

"Tớ cảm thấy thật tồi tệ cho Kai, em ấy rất đau lòng." Yeji nói với họ, chống khuỷu tay lên bàn và úp mặt vào tay.

"Đừng lo. Em ấy sẽ không sao đâu." Beomgyu nói với một giọng bình tĩnh, không muốn bạn mình cũng đau lòng vì một người trong số họ bị thất tình.

"Mọi người có muốn order gì khác ở đây hay chúng ta đi được không?" Yuna hỏi, trong khi khóa điện thoại sau khi nhắn tin cho ai đó.

"Không, chúng ta có thể đi." Chàng trai duy nhất ngồi cùng bàn của họ nói và tất cả đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Bên ngoài mặt trời vẫn chiếu sáng, nhưng trong vài giờ nữa trời sẽ tối hẳn.

Tất cả bọn họ đều đã đường ai nấy đi sau khi tạm biệt. Không ai trong số họ hài lòng với buổi đi chơi này, nhưng đôi khi mọi thứ diễn ra không như ý trong cuộc sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro