Chapter 37: Anguish (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió rét buốt đã dùng cả ngày để hét vào mặt Sephiroth; hai má đỏ hồng và thô ráp đã chứng tỏ sự khinh miệt của dãy núi với những kẻ muốn vượt qua những đỉnh núi nguy hiểm của nó. Bạn đồng hành của hắn trông cũng không khá hơn; hai má Aerith bình thường đã có màu đỏ tươi xinh đẹp, nhưng suốt một ngày chúng đã trở thành màu đỏ hơn, thô hơn. Sephiroth nghĩ nó hẳn phải hơi đau với cô. Vài thứ nho nhỏ đã chứng tỏ ngăn cản được gió: cả hai người đều đã cuốn một cách thời trang một trong những trang phục của họ quanh cổ và môi. Trông họ ngớ ngẩn, nhưng Sephiroth chắc chắn hắn thà bị bắt gặp với vẻ ngoài lố bịch hơn là phải chịu đựng thêm bất cứ sự tàn phá của gió nào.

Mặt trời tàn nhẫn chỉ cung cấp chút hơi ấm. Nó treo trên bầu trời giống như thể đang chế nhạo, chiếu sáng con đường của những khách lữ hành dù ở quá cao để sưởi ấm bất cứ gì. Biết rằng nó sẽ không làm gì tốt để cứu vớt, khiến hắn thấy tốt hơn, Sephiroth nguyền rủa bất cứ vị thần nào được giao nhiệm vụ với mặt trời. Ifrit là một ứng cử viên tốt... vị chỉ huy nguyền rủa con quỷ lửa. Để thận trọng tránh đen đủi, hắn cũng quở trách Bahamut (được biết đến như thần của loài rồng trong seri FF) trong lòng.

Điều an ủi duy nhất mà thời tiết kinh khủng mang lại là tâm trí bình yên, chỉ suy nghĩ vào những lúc có thể quên đi cơn gió lạnh lẽo. Aerith không thể trò chuyện nhiều; miệng và mặt cô cần như bị che kín bởi chiếc áo phông đang giữ phổi cô khỏi khí lạnh. Phần da nhỏ lộ ra đỏ hồng quyến rũ. Sephiroth có thêm thời gian dài để nghĩ, không phải hắn không có nhiều thời gian để nghĩ vào tối qua, dù tâm trí hắn chưa khuấy lên được thêm ý tưởng mới nào về việc thắng được tình cảm của Aerith.

Cuối cùng họ đã có thể cởi bỏ những cái khăn quàng và mũ tạm thời để thở. Không khí bên trong hẻm núi cũ kĩ nhưng không gây đau đớn khi hít vào; dễ chịu và không lạnh giá.

Aerith duỗi hai tay qua đầu, vị chỉ huy nhận thấy những đầu ngón tay cô hồng khủng khiếp. Do cô đã luôn luôn giữ để cái khăn quàng cuốn chặt quanh mặt mình sao? Hắn không thể giúp gì nhiều cho tác hại của gió với cô, nhưng với cái lạnh? Có lẽ hắn có thể làm nhiều hơn. Cảm thấy đau nhói ân hận vì đã không nhận ra cô vừa lạnh đến mức nào, Sephiroth thò tay vào ba lô và tìm thấy một áo len dài tay cho cô mặc. Nó là của hắn, và dù rằng hắn khá thích ý nghĩ cô sẽ mặc đồ của mình, nhưng hắn chưa phải người dễ dàng thừa nhận, hoặc ít nhất là nói ra ngoài. Hắn mừng vì nó có thể cung cấp cho cô thêm một chút hơi ấm. Khi hắn đưa cho cô, cô nhận lấy không chút chần chừ, một nụ cười nhỏ vẽ trên môi cô mặc cho cái lạnh:

- Cảm ơn anh.

Chỉ sau khi đã mặc cái áo len, Sephiroth mới thấy ánh mắt hiếu kì của cô:

- Anh có chắc mình đã đủ ấm chưa?

Hắn giơ một tay lên và lắc lắc đầu; đúng vậy, mặt và tay hắn khá lạnh, nhưng đó là bởi chúng đã phơi ra với gió rét và không khí vùng núi lạnh. Phần cơ thể còn lại may mắn được che chắn bởi quần áo vẫn được giữ ấm đủ để không khiến hắn khó chịu nhiều. Hắn thấy khá kinh khủng khi tự thừa nhận, nhưng có lí do khiến hắn không để ý Aerith bị lạnh; hắn đã quen với cái lạnh của đồi núi. Chưa bao giờ trước đây hắn từng bị cưỡng ép để tìm cách làm người khác thoải mái, vậy nên tâm trí hắn đã không cân nhắc quá nhiều về việc cô gái hoa của hắn có thể bị lạnh thế nào. Toàn bộ hành trình của họ, ngoài những thần chú gây lạnh nhỏ họ từng chạm trán phải trong khi mạo hiểm đi vào Midgar, phần lớn trải qua thời tiết ấm nóng. Nhiệt độ cơ thể không phải điều Sephiroth cần suy nghĩ về mình, vậy nên nó khó mà được ghi nhận trong tâm trí hắn rằng Aerith có thể bị lạnh.

- Chúng ta có thể nghỉ một lát không? – Giọng Aerith đầy hi vọng nhưng vẫn nhẹ nhàng; cô đã mệt mỏi, nhưng tông giọng cô sử dụng lại nói với Sephiroth rằng, hoặc hắn ước là thế, họ có thể tiếp tục đi.

Hắn không phải người có thể từ chối bất cứ yêu cầu gì của cô, tối thiểu là những thứ đơn giản như nghỉ chân ngắn sau khi họ tìm được nơi tránh gió. Sephiroth hầu như không cho rằng Cloud có thể theo họ xa đến vậy trong hai ngày. Chiếc tàu đánh cá họ đã đi nhờ không cập vào bờ biển Rocket Town cho đến buổi sáng họ rời Wutai, và sẽ rất rất khó khăn để tìm thấy họ; sau khi dỡ mẻ lưới lên cầu tàu, Sephiroth chắc chằn họ sẽ hướng thẳng lại ra biển. Với một mẻ lưới tốt đã thu được, làm sao họ không tham vọng có thêm lần nữa? Bên cạnh đó, không ai trong Rocket Town sẽ nhận ra họ... không với tất cả các gương mặt ngoài đường phố trong ngày ăn mừng kỉ niệm. Ba mươi phút để nghỉ và ăn thì sao? Sephiroth gật đầu, đặt ba lô cạnh hòn đá nhỏ bằng phẳng mà hắn quyết định ngồi lên.

Aerith rất có chung ý tưởng, ngồi sụp xuống rìa của một hòn đá bằng phẳng khác phía trên hắn. Hòn đá cô ngồi cao hơn so với hòn Sephiroth ngồi, vậy nên bàn chân nhỏ xinh của Aerith ngoe nguẩy sau khi đã cởi giày, vừa cách mặt đất một inch. Hắn quan sát cô thở phào, biết ơn bởi nơi ẩn náu sâu trong cùng riêng biệt mà ngọn núi cung cấp.

- Ở đây rất tốt, khi mà gió không đánh vào mặt tôi, cái lạnh không cướp không khí khỏi phổi tôi, và các quái vật không cố để ăn thịt tôi.

Sephiroth tự cười nhiều hơn bởi nhận xét của cô. Cô thật ngọt ngào và thật thánh thiện, cô vẫn có thể nhìn thấy cái đẹp trong những nơi nguy hiểm và kinh khiếp nhất. Khi Aerith nhìn xung quanh, hắn để ý thấy, cô thấy được vẻ đẹp trong nhiều thứ bất kể chúng thô kệch và đổ nát thế nào. Trong những cái hang, cô có vẻ không hề thấy những mảnh xương rải khắp nền hay những dấu cào bao phủ trên vách nhiều như thể chúng được viền hai bên vậy. Sephiroth thầm nghĩ rất có thể cô đã thấy những bức tường lộng lẫy với khoáng sản, thạch nhũ và măng đá lung linh trong tình trạng ẩm ướt. Suy cho cùng, cô đã nhìn thấy ở hắn nhiều hơn bất cứ ai buồn để ý đến, nên có lẽ sự nhận biết có chọn lọc của cô không phải điều xấu. Hắn chưa từng lạc quan đến thế. Cái cốc gần như luôn nửa rỗng* trong vùng đất cuộc đời trước của hắn.

(*Cách nhìn một tình huống theo hướng bi quan.)

Hắn cho rằng, theo cách đặc biệt của riêng nó, cái hang rất đẹp.

Sau khi nhìn quanh một lúc, Sephiroth quay lại chú ý tới nhu cầu của Aerith. Thức ăn là thứ cơ thể hắn chưa bao giờ đòi hỏi hàng ngày trong cuộc đời trước, với tất cả sự thành thật, hắn đã từng ăn các bữa hàng ngày với Aerith để cô không lo lắng về sức khỏe của hắn. Bởi vì hắn đã bắt đầu ăn nhiều mỗi ngày, nên cơ thể hắn có vẻ dần dần trở nên quen với sự tiêu thụ thức ăn và giờ dạ dày hắn thỉnh thoảng lại réo lên, dù không thường xuyên. Giữ ấm xem ra mất nhiều năng lượng hơn hắn nghĩ một chút, vật nên hắn bắt đầu đào bới trong ba lô tìm thứ gì đó bổ dưỡng hai người có thể chia sẻ.

Thức ăn khô, một quả táo cho mỗi người, và một nắm đầy quả hạnh với berry khô khó có thể gọi là một bữa, nhưng Aerith không than phiền về thứ cô vừa được cho. Sephiroth cho rằng cô cũng biết họ đã gần tới Nibelheim và có thể ăn một bữa nóng hổi và nghỉ ngơi ở quán trọ trước khi ban đêm chiếm đóng vùng núi. Họ ăn trong im lặng, Sephiroth thiếu khả năng để bắt đầu một cuộc trò chuyện và Aerith hạnh phúc nhai một miếng thịt bò khô trong khi nhìn quanh phần còn lại của cái hang có vẻ sung sướng, mất nhận thức về bất cứ gì xung quanh cô.

Họ kết thúc bữa trưa và gom lại đồ, Sephiroth mừng vì họ không còn phải quấn những món đồ quần áo ngẫu nhiên quanh mặt thay khăn quàng nữa.

Nhưng trước khi họ kịp đi xa hơn, tai Sephiroth nghe được một âm thanh khác thường nhất; đó là tiếng của hai đôi chân đang đi về phía họ và ở quanh chỗ rẽ trong hang chỉ tầm 10 ft trước mặt họ.

Tóc sau gáy Sephiroth dựng đứng.

Tiếng bước nặng nề của những đôi bốt, với những người sở hữu có vẻ khá thận trọng, vang vọng khắp hẻm núi. Sephiroth nhìn ra sau, ra dấu cho Aerith đứng gần phía sau hắn, nhưng cô không cần chỉ dẫn; cô đã co cụm gần bên cạnh sẵn, nhìn chằm chằm cảnh giác phía trước họ.

Cảnh giác là điều duy nhất mà bộ đôi có thể làm- suy cho cùng họ vừa mới đi qua, những người hành tẩu ngang qua có thể nhiều hơn những người đi bộ đường dài đơn thuần. Tiếng nói vang lên, Sephiroth và Aerith chờ đợi và lắng nghe.

Với Sephiroth, những giọng nói có vẻ hơi quen. Một cách cẩn thận, hắn loại bỏ tiếng gió khó chịu và tập trung vào điều những giọng nói đang nói.

- Họ sẽ không đi qua đây đâu; em cũng biết điều đó giống anh. Cậu ta mất trí rồi.

- Gì cũng được. Anh có thể nghĩ bất cứ anh muốn, và em có thể nghĩ bất cứ gì em muốn, okay? Nếu em muốn nghĩ chị ấy đã quay lại, em hoàn toàn có thể nghĩ như mình muốn. Nó chẳng làm hại gì anh cả. Anh đúng là đồ cục cằn.

Mắt Sephiroth híp lại ngờ vực. Hắn đã nghe thấy những giọng nói này ở đâu đó trước đây, hắn chắc chắn. Chỉ đến khi hắn nghe thấy Aerith đột ngột hít sâu, hắn mới nhận ra những giọng nói thuộc về ai: cựu lính Turk, và cô gái Wutai phiền phức; bạn của Cloud, có khả năng đang đi canh chừng các hoạt động trên hẻm núi dựa theo những gì Sephiroth có thể đúc kết từ cuộc đối thoại nhỏ của họ.

Có thể do tiếng gió rít vừa làm mờ thính giác của Sephiroth, hoặc có thể hắn vừa mới đánh mất sự ưu việt của mình; không quan trọng lí do là gì, Sephiroth hay Aerith đều không có thời gian kịp phản ứng với đôi chân đột nhiên nhảy vào tầm nhìn.

Liệu họ có ý thù địch không? Sephiroth không thể mạo hiểm, không với Aerith đằng sau hắn. Di chuyển cả hai sẽ yêu cầu rất nhiều công sức, và hắn chắc rằng họ sẽ bị bắt trước khi kịp rút lui với khoảng cách an toàn. Không còn giải pháp nào trước mắt, Sephiroth rút ra Masamune thần thánh của hắn trong một động tác yên lặng và nhanh như chớp, di chuyển chân để hình thành tư thế chiến đấu. Hắn sẽ không tiến lên, không với Aerith rất gần hắn, nhưng hắn cũng sẽ không rút lui.

Nhiều giây trôi qua trước khi những phản ứng có thật xảy ra. Bốn cặp mắt nhìn nhau, và Sephiroth xin thề hắn có thể thấy tâm trí của người lạ tắt ngúm trong một phần nhỏ của giây.

Khi tình huống đã được ghi nhận, nhiều việc đồngthời xảy ra; cô ninja tự phong la hét inh tai và dúm dó trong khi che đầu; cựulính Turk, người Sephiroth đột nhiên nhớ ra là một tay súng, lôi ra khẩu súngngắn ba nòng của anh ta và nhắm thẳng vào đầu Sephiroth; Sephiroth đứng thẳng,vẫn giữ nguyên tư thế hoàn hảo với katana của hắn cẩn thận nâng cao, sẵn sàngđánh lùi bất cứ ai; Aerith há hốc mồm kinh ngạc và lui lại nhiều bước. Mọi việcxảy ra chỉ trong vòng xấp xỉ vài giây, dù có cảm giác như thế giới đang quaytrong chế độ chậm.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro