Chapter 22: Alone

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt đêm, tiếng ầm ĩ kéo dài của đám đông ngày càng lớn dần lên khi mọi người cố nói chuyện át tiếng nhạc sống vang khắp sân khấu ở giữa quảng trường. Sephiroth, buồn cười lẫn lo lắng nhiều hơn với những hành động của nhạc công, khá thích thú theo dõi. Hắn thầm nghĩ, con người là những sinh vật thú vị. Đúng vậy, trong khi tên và cơ thể hắn cũng được xem là con người, việc không có khả năng nói khiến hắn cảm thấy bị cô lập trong đám đông đang hưng phấn rì rầm nói chuyện phiếm. Aerith cũng đang vô cùng hào hứng, tìm đường xuyên qua ma trận người chật đường. Những người bán hàng rong hò hét muốn cô mua sản phẩm của họ, và vì lòng tốt, cô dừng lại và trò chuyện với từng một người theo cảm nhận của Sephiroth.

Rõ ràng những người dân địa phương đã nhanh chóng quý mến cô.

Nhưng vì vài lí do hắn không hiểu lắm, hắn cảm thấy hình như họ không thuộc về Kalm. Có lẽ vì nó quá đông người, và những lễ hội, hoặc sự thật và hắn cảm thấy Mideel mới là quê hương thật của họ, tóm lại Sephiroth không muốn ở lại hơn mức họ cần thêm chút nào.

Tuy nhiên, khi thấy nụ cười xinh đẹp của Aerith khiến hắn ít đi khao khát muốn đi khỏi. Trong khi hắn đi bộ, chân hắn rung lên bởi âm lượng lớn phát ra từ loa trên sân khấu. Điều này khiến hắn không thoải mái, nhưng hắn biết không thể làm gì thay đổi chuyện này.

Những con đường đá cuội đang ồn ào trở nên im lặng trong đêm; tiếng nhạc, và gần như tất cả mọi người, đều dừng lại. Đột nhiên, tất cả đèn khắp thành phố tắt ngúm và một tia sáng bùng lên mạnh mẽ bắn vào những đốm sao li ti và phân tán khắp bầu trời.

Sephiroth từng thấy pháo hoa, nhưng hắn chưa từng dừng lại nhìn chúng. Lần này cũng không khác gì. Nhưng, hắn không phớt lờ pháo hoa vì thờ ơ; mà là hắn quan tâm hơn đến việc nhìn những ánh sáng phản chiếu trong mắt Aerith khi cô không để ý.

Hắn thấy buồn bực vì vài lí do đặc biệt. Chưa bao giờ trước đây hắn từng để ý nhiều như thế đến một thứ, đặc biệt là một người. Một cú giật mạnh trong lồng ngực mách bảo hắn cảm giác này rất có thể sẽ không mất đi. Giống như là đau lòng.

Đến khi pháo hoa mờ đi, và ánh sáng từ những cột đèn góc đường chớp sáng trở lại, soi sáng bóng đêm với ánh sáng mờ ảo và nhẹ nhàng, Aerith nhìn lên hắn và cười:

- Anh đã buồn ngủ chưa?

Sephiroth cảm thấy mặt mình nóng lên, hắn thầm hi vọng cô không bắt gặp hắn nhìn chằm chằm mãnh liệt vào cô. Đột nhiên hắn thấy vô cùng ngớ ngẩn. Hắn né tránh ánh mắt cô suốt dọc đường trở về khách sạn.

Sau khi vào phòng, Sephiroth lột giày rồi đi thẳng đến giường, chiều nay hắn đã tắm sớm trước khi hắn và cô gái hoa ra ngoài tận hưởng lễ hội. Aerith, theo tấm gương của hắn, giải phóng đôi chân khỏi đôi ủng rồi trườn xuống dra trải giường của cô.

- Sephiroth?

Hắn lăn người nhẹ nhàng trong bóng tối, đủ để khiến tấm đệm lò xo kêu cọt kẹt ra dấu hắn đang nghe.

- Tôi tha thứ cho anh.

Một lời thì thầm.

Sephiroth nhắm mắt lại khi một trận cảm xúc ào vào hắn. Tại sao cô cứ nhất định nói thế với hắn? Hắn đã nghe nó mỗi đêm từ khi họ được đưa trở lại, được cứu sau vài ngày ở trong bệnh viện, nhưng tại sao cô không hiểu? Tha thứ là một điều quá to lớn để đòi hỏi, nhưng được để lại cho cô để ban cho hắn. Sephiroth cảm thấy hắn không thể nhận nó... như thể nó không phải của hắn; hắn chưa làm gì để được nhận nó.

Lời nói của cô vừa khiến hắn tức điên lên vừa khiến hắn dịu đi. Cô thật sự không hề có ý xấu. Tốt bụng và ấm áp, Aerith là kiểu người không phán xét người khác bởi hành động, mà nhiều hơn là trái tim họ.

Vậy thì, cái gì đang bị đè nén thật nặng trong trái tim của tay kiếm ngăn đôi mắt của người kia thấy được?

Sephiroth thở dài lăn người và chìm vào giấc ngủ chập chờn.

Buổi sớm đã qua từ lâu, Sephiroth mới lăn ra khỏi giường. Đã quen với tấm đệm cũ thoải mái ở Mideel, giường ở quán trọ không thể không nói, lổn nhổn và không thích hợp cho đa phần người sống. Hắn tự chửi mình vì đã không bỏ một số gil lớn thuê một phòng tốt hơn rồi ném ý nghĩ ra sau đầu. Nhồi chân vào ủng, hắn vừa dụi mắt vừa ngáp.

Aerith đã ra khỏi phòng tắm, vừa hong khô xong tóc.

- Chào buổi sáng – Cô líu lo.

Sephiroth gật một cái, cố gắng mở mắt ra. Hắn không nhớ mình từng mệt mỏi và đau nhức như thế.

Mặt Aerith nhăn lại, và vị chỉ huy cho rằng cô đang cố nhịn cười:

- Dù sao thì – Cô thở dài – Tôi nghĩ chúng ta có thể rời đi hôm nay. Vì vài lí do, tôi có cảm giác anh thật sự không thích thú cho lắm.

Cảm thấy tội lỗi một chút, Sephiroth viết một tên nhắn cho cô. 'Tôi không phiền chúng ta sẽ làm gì. Bất cứ quyết định nào của cô tôi đều đồng ý.'

Cô cười thiếu nhiệt tình với hắn:

- Tôi không cho rằng anh sẽ thấy phiền, vậy, hay chúng ta đợi cho đến khi kết thúc lễ hội mới đi? Chỉ còn vài phút là kết thúc, tôi hi vọng được xem nó.

Sephiroth nhún vai đáp lại lơ đễnh.

---o0o---

Những cái đệm quán trọ rẻ tiền và hậu triệu chứng khốn nạn.

Đám đông chỉ trở nên đông hơn từ đêm trước, tập trung lộn xộn quanh sân khấu giữa quảng trường thị trấn. Sau khi tập hợp lại với tất cả những người bản địa từ căn phòng nhỏ của họ trong quán trọ, Sephiroth và Aerith tham gia vào biển người.

Bộ loa đột nhiên kêu rền, và một tiếng rít âm cao phát ra từ chúng. Hàng loạt người trong đám đông, những người ở gần loa nhất, đều bịt tai lại và cằn nhằn những lời khó nghe về những chuyên viên âm thanh đằng sau sân khấu.

- Thưa những người dân vùng Kalm, cùng các vị khách và khách mời; hôm nay có vẻ là ngày cuối cùng tụ tập của chúng ta – Tiếng của một người đàn ông cao lớn thình lình xuất hiện ở giữa sân khấu, dải huân chương trên bờ ngực rộng của ông thông báo một cách chính thức đây là thị trưởng của Kalm.

Hai mí mắt của Sephiroth sập xuống rất nhiều lần suốt bài phát biểu của ông thị trưởng. Quá mệt để quan tâm người đàn ông đang nói gì, hắn gật gà gật gù vô số lần. Hắn không buồn mở mắt cho đến khi nghe thấy Aerith thở dốc kinh ngạc.

Khi vị chỉ huy nhìn qua, hắn thấy mặt cô trắng bệch. Lần theo ánh mắt cô vào đám đông, Sephiroth để ý thấy một người phụ nữ tóc tối màu nhỏ nhắn mặc một chiếc váy xanh lá nhạt, đang cầm tay một bé gái không quá mười tuổi.

Sephiroth thúc khuỷu tay vào Aerith để kéo cô khỏi trạng thái sững sờ. Cô nhìn lên hắn, đôi má cô đang hồng hào trở lại. Nhướn một bên lông mày, Sephiroth hỏi không cần lời xem mọi thứ có ổn không.

Aerith chớp mắt một vài lần, rõ ràng cần một thời gian để tự trấn tĩnh. Cô phát ra một tiếng thở dài khẽ rồi lắc đầu:

- Anh có thấy người phụ nữ ở kia không? Mặc đồ xanh, đi với đứa trẻ?

Nhìn lại chỗ bộ đôi đang đứng nắm tay nhau, Sephiroth gật.

- Đó là mẹ tôi.

Mắt Sephiroth ném trở lại Aerith, run rẩy và bối rối hiển hiện rõ ràng trên mặt hắn.

- Không phải mẹ ruột của tôi, tất nhiên. Bà ấy chỉ là mẹ nuôi, nhưng ít nhất giờ tôi biết bà ấy vẫn ổn - Aerith quay đi, hướng đến cổng của thị trấn mặc cho ông thị trưởng vẫn đang diễn thuyết.

Khi vừa ra khỏi cổng thành phố, Sephiroth lấy ra quyển sổ của hắn, thầm đấu tranh về việc hỏi ra thắc mắc đang giày vò não hắn. Tại sao cô không muốn gặp mẹ mình? Con người là loài sống quần tụ và thân thuộc với gia đình. Vậy tại sao Aerith lại quay đi khỏi gia đình trước đây của cô?

Trước khi bút của hắn kịp chạm vào mặt giấy, Aerith thở ra một hơi dài rồi quay lại với bạn đồng hành của mình:

- Tôi biết điều anh định hỏi, nên không cần viết nó ra đâu – Cô có vẻ trầm trọng, Sephiroth đột nhiên thấy bẽn lẽn – Đối với bà ấy, tôi đã chết có vẻ rất kinh khủng. Tifa, Barrett, ai đó; họ chắc hẳn đã nói với bà ấy. Sẽ xảy ra chuyện gì nếu tôi bước thẳng đến trước mặt và ôm bà ấy? Tôi đã chết, Sephiroth. Tôi đang sống, nhưng tôi đã chết.

Đôi mắt xem chừng đã long lanh hơi nước của cô đang nói cho Sephiroth biết cô vừa sắp khóc. Không biết nên xử lí thế nào, hắn chỉ đưa cô một ánh mắt hiền lành và khẽ cử động người.

Cô không thể không cười với hắn, kìm giữ lại tiếng khóc nức nở:

- Trước khi anh nghĩ đến nó, chỉ hãy nhớ tôi không trách anh.

Sephiroth dứt mắt khỏi mắt cô. Làm sao cô có thể không trách hắn? Không phải kiếm của hắn đã đâm xuyên cô sao? Không phải đôi tay hắn đã điều khiển lưỡi kiếm tàn nhẫn tước linh hồn khỏi cơ thể cô sao? Và cô không trách hắn?

Cô hoặc là vị tha hơn Sephiroth nghĩ, hoặc vô cùng ngu xuẩn.

Hắn thật lòng nghi ngờ vế sau.

- Đi thôi – Aerith thở dài, lau đi viền một bên mắt bằng tay áo – Chúng ta tốt hơn nên bắt đầu.

Sephiroth không đối mắt với cô lần nữa, hắn gật đầu thông báo mình đã nghe.

Họ ra đi với ánh mặt trời ấm áp đổ trên người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro