Chap 2.2 : Exam preparations are a pain in the ass .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* : Chuẩn bị cho kì thi đầu vào thật là đau đầu

Akutagawa : Hắn , hắn ta , anh

Atsushi : Cậu

Ngôi thứ ba , xưng hô đa phần là tớ - cậu ( một số trường hợp đặc biệt thì xưng mày - tao ; tại hạ - ngươi

_____________________

Cậu lắc đầu và cũng vào tư thế chiến đấu, mỉm cười nhẹ nhàng. Sau đó, Atsushi ra hiệu cho cậu bé đến với cậu bất cứ khi nào cậu ta sẵn sàng.

"Đừng tỏ ra quá tự hào về bản thân, Jinko. Đó là nước đi duy nhất ngươi thành thạo ," Akutagawa nhận xét cùng lúc Midoriya lao về phía Atsushi.

Cậu bé tung một cú đấm nhưng Atsushi khéo léo né được, không nhận ra cái chân đã nhanh nhẹn quẹt vào chân Atsushi khiến cậu mất thăng bằng và đập mặt xuống đất trước. Chàng trai tóc xanh cổ vũ, khiến Atsushi nhận ra rằng cú đấm đã khiến cậu mất tập trung từ lâu.

Atsushi đứng dậy, đồng thời cảm thấy ấn tượng và tự hào, phớt lờ tiếng cười khúc khích của Akutagawa. Mặt khác, gã mafioso tiến lại gần Midoriya, ánh mắt nguy hiểm lóe lên. Cậu bé cười một cách lo lắng, mặc dù cậu đứng hiên ngang, quyết tâm chấp nhận bất kỳ thử thách nào. Akutagawa nhếch mép cười trước điều đó và thốt ra những lời tiếp theo.

(Haru : Aku cười kìa OwO )

"Bây giờ ngươi đã tước được vũ khí của đối thủ, hãy nói về việc kết liễu chúng."

-

"Chúng ta nê hành động như thế nào? Chúng ta nên nói gì ? "

Akutagawa quan sát với vẻ thích thú nhẹ nhàng khi chàng trai tóc bạch kim đi đi lại lại trong phòng khách. Họ được mời ăn tối tại nhà Midoriya, với sự nài nỉ của Midoriya Inko . Đó là lý do tại sao Jinko hiện đang mất trí.

( Haru : Cho bà nào chưa biết thì Midoriya Inko là tên đầy đủ của mẹ Izu-chan bé bỏng đó~ )

" Tôi chưa bao giờ tương tác với một người mẹ trước đây. Ôi chúa ơi. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy coi chúng tôi là những người có ảnh hưởng xấu và chúng tôi sẽ không được phép đi chơi với Midoriya nữa? Chúng tôi là những người đã dạy Cậu bé ấy cách trở thành một người thông minh! Midoriya đã từng là một cậu bé ngọt ngào như vậy, trời ơi.... Anh có nghĩ rằng chúng ta cần phải tặng cho cô ấy một món quà? Tôi nghĩ chúng ta nên tặng cô ấy một món quà. Mẹ thích quà gì? Yosano sensei đang ở đâu khi chúng ta cần cô ấy?"

Chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên, kéo Atsushi ra khỏi mớ hỗn loạn mang tên hoang mang của mình. Cậu vội vã trả lời nó, gần như làm rơi nó trong quá trình này. Atsushi trừng mắt nhìn Akutagawa khi anh cười khúc khích, thay vào đó quyết định nghe điện thoại trong phòng.

Gã mafioso chỉ đơn giản là lắc đầu, giải trí.

Họ đã đến chỗ của Midoriya khá thường xuyên, nhưng họ chưa bao giờ gặp mẹ của cậu ấy. Cô ấy là một người phụ nữ bận rộn, làm việc không mệt mỏi để một tay nuôi Midoriya nên điều đó cũng dễ hiểu.

Họ khá hài lòng với việc không thể gặp cô ấy trước đây. Không phải họ không thích Midoriya Inko. Chỉ là trước đây chúng chưa bao giờ thực sự tương tác với các bà mẹ, như cách nói của Người hổ . Dựa trên những gì mà thủ lĩnh Bang hội tiết lộ trong cuộc chiến của họ với Moby Dick, có thể an toàn khi cho rằng người hổ không có bất kỳ ký ức nào với mẹ của mình. Rốt cuộc thì Atsushi đã bị bỏ rơi ở trại trẻ mồ côi khi vẫn còn là một đứa trẻ.

Mặt khác, Ryuunosuke thực sự không thể nhớ nhiều về mẹ của mình. Cuộc sống trong khu ổ chuột là tất cả những gì anh biết và bất cứ điều gì trước đó cũng rất mơ hồ. Anh cũng chưa bao giờ thực sự chú ý đến nó trước đây. Nó sẽ mang lại điều gì tốt đẹp? Nó không giống như quá khứ có thể được thay đổi.

Suy nghĩ của Akutagawa bị gián đoạn bởi tiếng đóng cửa của Atsushi , cho thấy rằng cuộc điện thoại của cậu đã kết thúc. Anh ấy trông bình tĩnh hơn vài phút trước, điều đó có nghĩa là Midoriya đã xoay sở để sử dụng phép thuật của mình và nói chuyện với anh ấy.

Điều đó thật tốt. An ủi mọi người không thực sự là sở trường của anh ấy.

"Chúng ta sẽ mua cho cô ấy một ít sô cô la và sau đó chúng ta sẽ đi thẳng đến nhà Midoriya," Wetiger tuyên bố, quả quyết.

Ryuunosuke chỉ có thể cười khúc khích trước khi đồng ý. Thực sự không có nhiều điều anh có thể làm để chống lại anh ta những ngày này, đủ buồn cười.

Nó phải có một cái gì đó để làm với các lễ vật kem vả.

Quyết định giải trí với những suy nghĩ của mình là vô nghĩa, anh đi vào phòng để mặc quần áo cho ngày hôm nay. Nếu anh ấy chọn từ bỏ chiếc áo khoác đen truyền thống của mình trong ngày hôm đó để mặc quần áo cho dịp này để Jinko không quá lo lắng, thì không ai phải biết.

-

"Xin lỗi vì đã làm phiền," Atsushi nói khi cởi giày ra, ra hiệu cho Akutagawa làm điều tương tự.

Atsushi có thể cảm thấy nhịp tim của mình tăng tốc. Bàn tay cầm hộp sô cô la bắt đầu đổ mồ hôi. Tai cậu nghe thấy tiếng Midoriya Inko rẽ vào góc phố.

"Chào mừng, các chàng trai," Cô ấy gọi một cách nồng nhiệt, nhận lấy món quà mà Atsushi suýt chút nữa đã ân cần ném vào người cô ấy.

Cô lùi lại một bước để nhường đường cho hai người đàn ông có vẻ lạc lõng, mỉm cười động viên họ.

Atsushi hít một hơi thật sâu. Cậu đã dành phần lớn thời gian học tập được phân bố của mình để chuẩn bị cho việc này. Atsushi có thể làm được.

"Cảm ơn, Midoriya-san," Atsushi nói khi cúi thấp người, đứng thẳng dậy khi Midoriya Inko vội vàng nói với anh rằng điều đó là không cần thiết.

"Cứ gọi tôi là Inko, " Cô ấy nói khi đưa họ vào phòng ăn, cười thật tươi khi cả Atsushi và Akutagawa đều sững người.

Midoriya nhìn cả hai, thích thú.

"Đơn giản là chúng tôi không thể làm thế được, Midoriya-san," Akutagawa trả lời, lúng túng.

"Nó thật vô lý. Mấy đứa đã là những người bạn tuyệt vời với Izuku của tôi ở đây trong một thời gian dài! Mấy đứa gần như là một gia đình," Cô ấy nói khi ra hiệu cho họ ngồi xuống.

Cô đi vào bếp bê những món ăn mình làm ra. Trong khi đó, họ ngập ngừng ngồi xuống, nhìn Midoriya cầu cứu. Cậu bé chỉ cười trước khi cùng mẹ vào bếp và đề nghị giúp đỡ bà.

( Kẻ phản bội mang tên Midoriya Izuku :))) .)

"Tại hạ hiểu tại sao lúc nãy ngươi hành động ngu ngốc rồi, jinko," Akutagawa lẩm bẩm khi bước đến gần Atsushi, cẩn thận để không để giọng nói của mình bị nghe thấy.

"Chính xác- này! Tôi không hành động ngu ngốc ," Atsushi giận dữ thì thầm, cơn hoảng loạn tạm thời bị lãng quên.

Gã mafioso  nhìn cậu chằm chằm trước khi chuyển ánh mắt về phía Midoriya đang bước vào với bữa tối của họ.

Nói rằng Midoriya Inko đã chuẩn bị rất nhiều là một cách nói quá. Cô ấy đã chuẩn bị một bữa tiệc. Từ cơm chiên đến mì udon đến món hầm, cô ấy bày ra tất cả trên bàn trước mặt họ.

"Ta hy vọng các con sẽ thích món ăn của ta," Cô ấy nói khi ngồi xuống và bắt đầu ăn.

Họ nói lời cảm ơn và ngập ngừng cắn một miếng, nếm thứ gì đó không có gì là ngon.

Atsushi cắn một miếng, rồi một miếng nữa, hầu như không để ý đến cách cư xử trên bàn ăn của mình khi ngấu nghiến thức ăn trước mặt. Đó đơn giản là món ăn ngon nhất anh từng nếm.

Có lẽ có một cái gì đó đặc biệt về nấu ăn của một người mẹ.

Anh không hề hay biết, một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt anh nhưng anh vội vàng lau đi khi nhận ra. Midoriya Inko đã chú ý đến điều đó, người đang lo lắng nhìn vào.

"Có vấn đề gì với việc nấu ăn của ta sao , các con?" Cô hỏi.

Atsushi nuốt nước bọt, trước khi lắc đầu.

"Chỉ là... tôi chưa từng nếm thử món ăn mẹ nấu bao giờ," Anh cố gắng nói với một nụ cười.

Anh có thể cảm thấy Akutagawa cứng người lại bên cạnh mình, trước khi ngập ngừng gật đầu đồng ý.

(Từ đây Midoriya sẽ ám chỉ Midoriya Inko

và Izuku cho midoriya Izuku ~ )

"Tôi cũng không. Nó rất ngon, Midoriya-san. Cảm ơn đã cho cơ hội."

Midoriya Inko trao đổi ánh mắt với con trai mình, cả hai đều rơm rớm nước mắt (vì vậy Midoriya Izuku đã rơi nước mắt). Không hề báo trước, cả hai bị bao bọc trong một cái ôm tập thể, khiến họ vô cùng bối rối.

"Ồ, các con thân yêu. Các con có thể đến và ăn tối tại nhà Midoriya bất cứ lúc nào. Ăn bao nhiêu tùy thích," Cô ấy nói khi thả Atsushi  ra, kín đáo chấm nước mắt.

Izuku gật đầu thật mạnh, mắt sáng lên.

Atsushi nhìn về phía Akutagawa, anh cũng nhìn lại cậu, choáng ngợp không kém. Không biết phải làm gì, họ đồng ý và bữa tối diễn ra như thường lệ.

Họ lắng nghe Midoriya Inko kể lại những câu chuyện về thời thơ ấu của Midoriya Izuku, về việc cậu nhóc ấy đã tuyệt đối từ chối mặc những bộ quần áo không theo chủ đề All Might, hay việc nhóc ấy xem phim tài liệu suốt cả ngày. Cô ấy thậm chí còn cho họ xem những bức ảnh, khiến Izuku vô cùng bối rối.

Atsushi thủ thỉ khi nhìn thấy bức ảnh Midoriya ba tuổi trong bộ áo liền quần All Might, cười nhe răng và trông sẵn sàng cứu vãn tình hình. Izuku lớn tiếng phàn nàn, trước khi đè Atsushi xuống đất chỉ để lấy bức tranh ra khỏi tay cậu . Mặt khác, Akutagawa đứng ngoài hành động, hài lòng khi chỉ nhìn họ tự biến mình thành kẻ ngốc.

Khi Izuku cuối cùng cũng lấy lại được bức ảnh xúc phạm (từ khi nào mà Izuku trở nên mạnh mẽ như vậy?), cậu ấy đề nghị họ làm điều gì đó đỡ xấu hổ hơn.

"Bạn chưa bao giờ chơi board game * trước đây, phải không? Tôi dạy bạn Uno* thì sao? Mẹ là một con thú ở đó.

 ( board game : Là một dạng trò chơi với bàn cờ

Uno: Là một game thẻ bài dạng boardgame rất phổ biến   )

Và cùng với đó, những hình ảnh thời thơ ấu đã bị lãng quên và những câu chuyện ngớ ngẩn thời thơ ấu không được kể để ủng hộ việc phản bội những người bạn thân nhất và hủy hoại các mối quan hệ.

Sau một vài vòng của Uno và kẻ hủy diệt tình bạn được gọi là Monopoly, khi họ nhìn Midoriya In— Không, Inko — trong một ánh sáng mới, họ quyết định gọi đó là một đêm. Midoriya vẫn còn đi học vào ngày hôm sau và họ không muốn ở lại quá lâu.

"Ở lại qua đêm cũng được mà, các con . Đêm khuya thế này nguy hiểm lắm. Ta có một số đệm futon dự phòng đã lâu không sử dụng. Thực sự không có vấn đề gì đâu," Inko nói khi các chàng trai giúp cô dọn bàn.

"Không sao đâu, Inko-san. Nơi này chẳng là gì so với khu ổ chuột mà tôi từng sống."

Rõ ràng, đó là câu trả lời sai.

Trước khi họ kịp nhận ra, họ đã có một vài tấm futon và chăn, và họ đang trải chúng trên sàn phòng ngủ của Midoriya.

"Tuy nhiên, chúng tôi là người lớn," Akutagawa bối rối nói.

Atsushi đập vào tay mình, né đòn trả đũa của Akutagawa bằng Rashomon, vài giây sau đó.

"Suỵt! Họ không biết điều đó. Trông chúng ta không bằng tuổi nhau, nhớ không?" Atsushi quở trách, nhìn ra cửa xem Izuku có vào sớm không.

Akutagawa đảo mắt, mặc dù hiệu ứng mong đợi không hoàn toàn ở đó, xét đến thực tế là anh hiện đang ôm một chiếc chăn bông có hình All Might.

"Tôi khá chắc rằng Midoriya đã tìm ra. Chúng ta không thực sự cư xử như những đứa trẻ xung quanh nhóc ấy." Anh ấy trả lời, đặt tấm đệm của mình bên cạnh tấm đệm của Atsushi.

Atsushi nhìn chằm chằm vào khoảng trống nhỏ mà anh để lại giữa hai tấm nệm trước khi lắc đầu để thoát ra khỏi dòng suy nghĩ đang chạy đua của mình.

"... Ngươi đúng. Nhóc Midoriya ấy thông minh đến đáng sợ so với tuổi của mình. Nếu nhóc ấy được rèn luyện tinh thần tốt, nhóc ấy có thể trở thành học trò của Dazai," Atsushi nhận xét, để ý cách Akutagawa sững người một chút, trước khi cuối cùng thả lỏng.

Họ đã làm việc để Akutagawa xác nhận sự công nhận của Dazai, kể từ khi họ chính thức trở thành Tân Song Hắc . Ngạc nhiên thay, đó là điều khoản mà chính Akutagawa đã đưa vào thỏa thuận đình chiến của , sau khi toàn bộ thỏa thuận "giết người sau 6 tháng" kết thúc mà không có gì xảy ra.

Thật ngạc nhiên nhưng Atsushi không phải là người từ chối lời cầu cứu của ai đó.

Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng hét của Izuku khi cậu nhận ra rằng cả hai đều chuẩn bị lên sàn.

Điều này dẫn đến một cuộc tranh luận (về tất cả mọi thứ) về việc Izuku nên nằm trên sàn như thế nào và khách của nhóc ấy nên nằm trên giường như thế nào. Atsushi đã tuyên bố rằng sẽ không công bằng nếu chỉ một người trong số họ có giường, vì vậy Midoriya nên ngủ trên đó để duy trì sự công bằng. Midoriya sau đó gợi ý rằng sẽ không bất công nếu họ có thể đồng ý với nhau, và Akutagawa tuyên bố rằng anh ấy sẽ - "Không bao giờ đồng ý với Jinko vì vậy hãy lên giường đi, Midoriya."

Sau vài phút tranh luận vô ích (về phía Midoriya), cuối cùng họ cũng thuyết phục được cậu lên giường. Họ nói chuyện một lúc, nhẹ nhàng trêu chọc cậu về ngôi đền All Might ( phòng ngủ của Midoriya ) trong khi cậu cười, đồng ý. Một vài phút nói chuyện nhỏ sau đó, và họ có thể nói rằng Midoriya đang buồn ngủ hơn theo từng giây.

Midoriya không mất nhiều thời gian để ngủ, nhưng Atsushi và Akutagawa thì không.

Atsushi đang ở đây, nằm xuống cách kẻ thù cũ giờ trở thành bạn bè chỉ vài inch*. Người đã từng nhìn hắn bằng ánh mắt hận thù, liều mạng muốn giết. Một người đã ở đó khi sự thật về Hiệu trưởng được tiết lộ, tha mạng để ông có thể đau buồn trong thanh thản. Một người đã chiến đấu bên cạnh anh ta, luôn tìm đến cái chết.

 (1 inch = 2,54 cm )

Họ đã ở đây, nhiều năm sau. Sự thù địch nảy sinh giữa Atsushi và Akutagawa đã biến mất từ ​​​​lâu, thay vào đó là sự khó chịu và đôi khi là tình bạn thân thiết. Thời gian trôi qua trong vũ trụ vô danh này mà họ đã trải qua hàng tháng trời, họ chỉ trở nên thân thiện hơn đến mức có thể đùa giỡn với nhau.

Nó không thường xuyên xảy ra, nhưng đó chắc chắn là một bước nhảy lớn so với những gì họ có trước khi toàn bộ thất bại này xảy ra.

"Kỳ thi tuyển sinh còn một tuần nữa. Thời gian trôi nhanh nhỉ," Atsushi nhận xét.

Akutagawa ậm ừ, xoay người nằm ngửa.

"Tại hạ có một giả thuyết rằng thời gian sẽ trôi nhanh hơn một khi chúng ta đạt được các yêu cầu để tiếp tục cốt truyện. Nhân tiện, lần cuối tại hạ kiểm tra là ngày hôm qua, chúng ta còn một tháng nữa."

Điều đó... có ý nghĩa. Anh cảm thấy như thể thời gian hoạt động ở đây hơi rắc rối, nhưng đó không thực sự là cảm giác mà anh hướng tới. Đó là điều dễ hiểu, mặc dù. Akutagawa không thực sự là người dành cho cảm xúc, tình cảm và những thứ tương tự.

"Tôi đoán là anh đúng ."

Họ ngồi trong im lặng và ngẫm nghĩ . Sau vài phút ,  Atsushi có thể nghe thấy tiếng Akutagawa quay sang hướng khác, có lẽ chuẩn bị đi ngủ. Cậu đợi cho đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều của đối phương, chứng tỏ người đó đã không còn tỉnh táo nữa.

"Tôi rất vui vì anh bị mắc kẹt ở đây," -cùng với tôi . Atsushi thì thầm vào màn đêm.

Một lúc sau, Atsushi chìm trong giấc mơ về những phương trình toán học, những nhân vật lịch sử quan trọng và một gã mafioso nào đó.

---------------

Hít hint đã dễ sợ :))


4:47 p.m - 6/3/2023

Ngày đăng 12/3/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro