Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dazai nhìn Chuuya rời đi, cảm thấy bên trong vô cùng tê dại và nhức nhối. Đó là lý do tại sao hắn không bao giờ muốn nói cho Chuuya biết sự thật.

"Chà, tôi không ngờ anh ấy sẽ rời đi," Ayame nói.

Hắn quay sang cô, chợt nhớ ra cô vẫn còn ở đây. Ngọn lửa giận lập tức bùng lên lần nữa. " Tôi rất giận cô đấy Ayame-chan," hắn thẳng thắn nói.

"Tôi biết," cô nói. "Anh nên vậy."

Dazai hít một hơi thật sâu, vật lộn để kiểm soát bản thân. Hắn đang cố gắng để không khóc. Mối quan hệ của hắn với Chuuya đã chết, tan thành mây khói.

Kể từ cuộc gặp gỡ đầu của họ, Chuuya đã là một trong số ít những điểm sáng trong cuộc đời Dazai. Anh đã rất khác biệt, luôn tràn đầy sức sống với một nguồn năng lượng mãnh liệt. Chuuya yêu bằng cả trái tim mình, với một cường độ sáng chói đến như vậy. Dazai đã luôn đắm mình trong sự ấm áp đó.

Dazai không đủ cẩn thận và Mori đã nhanh chóng nhận ra Chuuya mang ý nghĩa gì với hắn. Hoặc có thể đó là toàn bộ lí do của việc để họ làm việc cùng nhau, để thiết lập một điểm yếu mà ông ta có thể sử dụng để kiểm soát Dazai nhiều hơn.

Hắn không biết.

Đôi khi thật đáng sợ khi Dazai không phải lúc nào cũng có thể đọc được ý định của Mori.

"Anh đang chảy máu, Dazai-san."

Dazai chớp mắt và nhận thấy Tier đang đứng trước mặt hắn với một hộp sơ cứu và một bàn tay đưa ra phía trước.

Sự đau nhói ở tay khiến hắn cúi gằm mặt. Hắn đã nắm chặt đến nỗi móng tay cắt xuyên qua da. "À," hắn nói. "Tôi đoán đúng vậy thật."

Bỏ cuộc, hắn đặt tay mình vào bàn tay đang đưa ra của Tier. Tier không nói gì, dẫn hắn vào phòng nghỉ của nhân viên và để hắn ngồi xuống.

"Tôi cũng giận cậu đấy" Dazai nói.

"Tôi biết," Tier nói. "Tôi đã chờ đợi điều đó. Nhưng tại thời điểm này, anh giận Ayame hơn và đó là lý do tại sao cô ấy gửi tôi đến với anh. "

Đó là sự thật. Tier biết mọi thứ về quá khứ của hắn nhưng đêm nay Ayame là người buộc hắn phải giải quyết vấn đề này. Và bây giờ Chuuya đã biến mất và Dazai...

Dazai thấy mệt mỏi.

"Tại sao?" Hắn hỏi.

"Ayame biết rằng giải tỏa mọi hiểu lầm là tốt hơn rất nhiều so với việc để cho sự thật bị lu mờ bởi việc không nói gì cả," Tier nói, tập trung vào việc làm sạch vết thương cho Dazai.

"Đó không phải là một hiểu lầm," Dazai nói.

"Đó là một hiểu lầm vì có sự nghi ngờ và không chắc chắn," Tier nói. "Nakahara-san rất quan trọng đối với anh. Anh thừa nhận điều đó. Rất nhiều người thừa nhận điều đó. Anh ấy lại không biết điều đó ".

Dazai cau mày. "Cậu ấy biết điều đó."

"Anh ấy không", Tier nói. "Và anh ấy sẽ không bao giờ hỏi anh và vậy nên cả hai sẽ không bao giờ có thể xóa bỏ đi chút bấp bênh và bất an cuối cùng đó. Anh ấy nghi ngờ và bất an và vẫn không chắc chắn. Anh đã bỏ anh ấy lại vì không có thời gian để chờ đợi sự trở lại của anh ấy. Nếu anh đã chọn đợi Nakahara-san thì anh sẽ không bao giờ rời bỏ Mafia Cảng. Cái chết của Oda-san đã gây cho anh một cú sốc. Anh ấy đã đúng lúc mở ra chiếc lồng mà Mori đặt anh vào và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, anh đã có đủ sức để rời đi. Nếu anh chờ đợi, Mori sẽ cắm móng vuốt của mình trở lại trong anh lần nữa."

"Anh đã bỏ đi. Anh có một lý do chính đáng để rời đi và sau đó ở lại. Nhưng sự ra đi đột ngột của anh lại càng làm lung lay niềm tin vốn đã bất ổn của Nakahara-san đối với anh. Anh ấy không hiểu. Và anh ấy không biết phải hỏi anh như thế nào."

"Về nhiều mặt, Nakahara-san là một người rất thẳng thắn. Anh ấy không phải là ngu ngốc, nhưng cho dù anh ấy có biết anh rõ đến đâu thì trừ khi anh đứng ra nói rõ và giải thích, anh ấy sẽ không bao giờ biết, không tự tin, không chắc chắn 100%. "

"Chuuya không bao giờ không chắc chắn" Dazai nói. Đó là điều tuyệt vời nhất ở Chuuya, sự tự tin vững vàng, khả năng luôn hướng về phía trước.

"Anh ấy không chắc chắn," Tier nói với vẻ tin tưởng. "Tôi biết. Tôi đã ở trong vị trí của anh ấy một lần".

Dazai cau mày sâu hơn.

"Ayame biết đây là cách tốt nhất để xử lý tình huống này vì trước đây tôi và cô ấy đều ở trong tình huống này. Tôi, trong tình huống của Nakahara-san, và cô ấy, trong tình huống của anh", Tier nói. "Anh đã từng hỏi tôi về sự tự tin của tôi đối với Ayame. Sự thật là không phải lúc nào tôi cũng có niềm tin tuyệt đối vào cô ấy ".

"Trong sức mạnh của cô ấy? Đúng. Trong sự ổn định của cô ấy? Không."

Tier tự giễu cười. "Anh có biết rằng anh đã giành được lòng trung thành của cô ấy vì sự thật rằng cô ấy nói với anh rằng mọi người coi cô ấy là người điên và anh ngay lập tức nói rằng cô ấy không phải như vậy không?"

Dazai chớp mắt, các mảnh ghép dần sắp xếp đúng vị trí. Hắn có thể nhìn thấy nó ngay bây giờ. Y giống như một bức tường khắc kỷ không bao giờ lay chuyển. Dazai có thể đếm số lượng cảm xúc mà hắn đã thấy Tier thể hiện trên một mặt. Giống như Chuuya, y có vẻ không phải kiểu người luôn dao động hoặc cảm thấy không chắc chắn.

Ồ.

"Ayame nhìn thấy thế giới rõ ràng hơn anh và tôi. Cô ấy nhìn thấy rất nhiều điều mà cho dù tôi có hiểu cô ấy tốt đến đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ hiểu hết được", Tier nói. "Cô ấy đã học cách giải thích mọi thứ cho tôi và tôi đã học cách hỏi cô ấy khi tôi không theo kịp những bước nhảy vọt về logic của cô ấy."

"Anh là một kẻ nói dối áp đảo và anh biết cách khiến người khác không thích đặt những câu hỏi mà anh không muốn họ hỏi. Anh rất giỏi trong việc đó, Dazai-san. Nakahara-san thực sự biết bao nhiêu sự thật và anh ấy đã nhận bao nhiêu lời nói dối rồi? "

Dazai không có câu trả lời.

Cơn giận tan biến khi Tier quấn xong băng mới trên tay Dazai.

Tier sau đó lôi ra một con hổ trắng khác đang ngủ trên nệm futon với một chiếc chăn cùng màu với màu tóc của Chuuya. " Thú bông hổ trắng của ngày hôm nay," y nói, đưa nó cho Dazai.

Dazai cảm thấy một niềm yêu thích lấp lánh trong tim. "Hai người làm thế nào mà tìm thấy nhiều hổ trắng vậy?" Hắn hỏi.

"Ayame tạo ra chúng," Tier nói.

"Cái gì?"

"Ayame có khả năng làm nhiều thứ và bộ kỹ năng của cô ấy rất lớn và rộng," Tier nói. "Nhưng nếu có cơ hội, cô ấy sẽ luôn tạo ra điều gì đó mang lại niềm vui cho mọi người. Ở thế giới cũ, công việc chính của cô ấy là trưởng bộ phận nghiên cứu và phát triển trong bộ phận đồ chơi."

Dazai chớp mắt, chết lặng. Đó... không phải là tất cả những gì hắn mong đợi ở cô.

"Công việc của cậu là gì?" Hắn hỏi.

"Tôi điều hành công ty."

Điều đó Dazai có thể nhìn thấy được.

"Haa, đàn em dễ thương của tôi rất chăm chỉ nhỉ," Dazai nói.

"Chúng tôi thực ra bằng tuổi anh."

"Gì cơ?"

"Đó là một tác dụng phụ của việc bị rơi vào một chiều không gian khác," Tier nói. "Chúng tôi không già đi bởi vì thời gian của chúng tôi gắn liền với kích thước ban đầu đã bị đóng băng trong thời gian. Vì vậy, luôn tốt hơn và dễ dàng hơn để hạ thấp độ tuổi của chúng tôi xuống và làm sai lệch các tư liệu. Mọi người thường không nhìn lại về những đứa trẻ con lần thứ hai ".

"Bao lâu thì điều này xảy ra khi cậu có một tiến trình khác như thế này?" Dazai hỏi.

"Nó xảy ra với Ayame nhiều hơn tôi," Tier nói. "Nhưng đây là lần đầu tiên nó kéo dài lâu hơn một năm. Cô ấy đang... có kì vọng rất cao. "

"Odasaku không phải là người đầu tiên thực hiện điều ước đó," Dazai nói.

"Không. Nhưng không phải mọi điều ước đều dẫn đến việc Ayame bị kéo qua các chiều không gian khác" Tier nói. "Anh rất được yêu quý đấy Dazai-san."

Hắn không cảm thấy như vậy.

Một tia chớp khác làm bừng sáng bầu trời, mưa như trút nước.

"Giờ thì sao?" Dazai mệt mỏi hỏi.

Hắn không có bất kỳ kế hoạch hay dự định nào. Hắn thấy mệt mỏi.

"Anh đợi đi," Tier nói. "Cuối cùng thì Nakahara-san sẽ trở lại thôi."

"Cậu không thể biết điều đó."

"Anh có bao nhiêu niềm tin vào anh ấy?"

Dazai không trả lời.

"Anh có bao nhiêu niềm tin vào Atsushi-kun?"

"Atsushi-kun liên quan gì đến chuyện này?" Dazai hỏi.

Tier nhìn hắn một cách thấu hiểu. "Atsushi-kun có mọi thứ để liên quan đến chuyện này. Anh đã biết câu trả lời rồi, Dazai-san. Chỉ là anh vẫn chưa nhận ra mà thôi ".

Dazai cau mày.

Hắn vẫn chưa nhận ra điều gì?

-.-.-

Chuuya vô định bước đi, đầu óc quay cuồng.

Anh đã quay ngược trong đầu về quãng thời gian ở bên Dazai những năm trước. Làm thế nào mà Dazai lại có vẻ nóng và lạnh cùng một lúc. Chuuya đã tô điểm nó theo cách mà Dazai thường thực hiện. Ấm áp khi trời đã về khuya, chỉ có hai người cùng nhau ngủ, lạnh lùng khi kéo nhau đi mỗi khi trời tắt nắng hoặc nơi công cộng.

Anh đã bỏ lỡ điều gì khác sao?

Còn gì nữa không?!

Anh đã nhận thấy Dazai gầy đi như thế nào sau nhiệm vụ nước ngoài đầu tiên đó, nhưng Dazai đã phàn nàn rất lâu về việc nó đã tốn công nhiều như thế nào và Chuuya đã mắng hắn vì đã bỏ bữa để hoàn thành công việc.

Anh nắm chặt tay lại.

Chuuya biết Mori không phải là người tốt.

Họ là mafia.

Họ là mafia, đen tối, độc ác và bạo lực.

Nhưng một điều mà Chuuya luôn tán thành là cách họ thu nhận những đứa trẻ mồ côi không còn nơi nào để đi. Làm thế nào để có một giới hạn cho những gì có thể được thực hiện lên trẻ em. Ane-san đã nghiêm khắc đến mức bạo lực khi huấn luyện Kyouka nhưng Kyouka luôn ăn no, có phòng riêng rộng rãi, có quyền tự do đi đến bất cứ nơi nào cô bé chọn. Bạn chứng tỏ bản thân càng nhanh, bạn càng nhanh chóng nhận được nhiều tự do hơn.

Chưa hết-

Chưa hết !!!

Chính ý tưởng Mori trừng phạt Dazai như vậy.

Cùng một Mori, người đã tha thứ cho các thất bại. Ai đã tha thứ cho Akutagawa người không bắt được Atsushi. Ai đã tha thứ cho Higuchi khi cô không tuân lệnh của anh để giải cứu Akutagawa. Ai đã nhìn theo một hướng khác khi Dazai trốn thoát. Ai để Kyouka đi theo yêu cầu của Ane-san.

Mori không phải là một người tốt. Ông ta bình tĩnh, lý trí, logic, và trong khi ông không ngừng tán thưởng Dazai, Chuuya biết cũng có một chút sợ hãi. Và người ta chỉ cần nhìn vào khả năng của ông ta, cách Elise biểu hiện ra sao, để xem Mori thực sự đang ẩn thân ở cấp độ nào.

Vấn đề là...

Vấn đề là...Chuuya tin Dazai.

Dazai đã nói dối, có chủ đích, cho vui, một cách thiếu sót.

Và Chuuya tin Dazai.

Đã tin vì Dazai chưa bao giờ nhìn vào ai với ánh mắt chết lặng như vậy trừ khi có sự tham gia của Mori.

Và Chuuya đã bỏ lỡ cái chuông báo động đỏ nhấp nháy chết tiệt đó.

Gần ba năm rưỡi cùng với Dazai, làm việc cùng nhau, hơn hai năm họ ngủ cùng nhau, và Chuuya, giống như một kẻ ngốc đáng quên, đã dành thời gian tự hỏi tại sao Dazai lại lạnh lùng hơn một chút, tàn nhẫn hơn một chút sau những lần gặp gỡ duy nhất của họ sau khi về. Mori, thậm chí còn hơn thế sau khi hắn được thăng chức lên chức giám đốc điều hành.

Dazai có thực sự lạnh lùng đến mức đó không?

Đó có phải là lý do tại sao kể từ khi rời đi, hắn dường như ấm áp hơn rất nhiều? Hạnh phúc hơn? Mà không có Chuuya?

"Chuuya-san!"

Chuuya lờ mờ nhận ra rằng cơn mưa đang tạt vào da mình đột nhiên ngừng lại khi Atsushi từ đâu đó xuất hiện với một chiếc ô lớn che chắn cho cả hai khỏi cơn bão.

"Anh đang ướt sũng," Atsushi nói, lấy chiếc khăn tay ra.

"Không cần," Chuuya nói một cách chua chát. Anh hầu như không cảm nhận được cơn mưa. Với khả năng của mình, anh đã gạt mưa ra khỏi quần áo của bản thân. "Em đang làm gì ở đây? Mưa đang như nước trút ngoài này. "

"En nên hỏi anh điều đó mới đúng," Atsushi nói. "Anh ổn chứ? Anh đang tức giận. "

"Anh không tức giận" Chuuya cáu kỉnh.

"Anh đang đi dạo ngoài trời trong cơn mưa," Atsushi lập luận. "Và thậm chí còn không nhận ra rằng trời đang mưa."

Chuuya chỉ cau có thêm. Sự tức giận bập bùng dưới da anh.

"Mọi chuyện ổn chứ?" Atsushi hỏi lại.

Không. Không ổn đâu. Chuuya vừa trải qua 7 năm cuối đời bị đảo lộn. Anh không thích việc biết được sự thật rằng anh đã bị thao túng và sử dụng để điều khiển Dazai. Anh không thích việc biết rằng Dazai cũng đã bị thao túng và bẻ gãy và tổn thương vì anh.

Tại sao Dazai không nói gì?

Thực tế thì anh có thể làm được gì?

Mori là một tòa tháp. Một cột trụ không thể bị phá vỡ.

Chuuya tôn trọng ông ta như một ông chủ. Anh biết những câu chuyện của các boss trước, người đã suýt nhuộm máu cho Yokohama. Anh hiểu tầm nhìn của Mori. Đó cũng là một lời nói dối sao?

Nhưng mà...

Nhưng Dazai, quá trẻ, quá già. Quá nóng, quá lạnh.

Dazai bắt đầu từ đâu và kết thúc ở đâu? Mori đã nhúng tay bao nhiêu trong số đó?

"Atsushi," Chuuya nói. "Dazai bây giờ như thế nào?"

Điều gì đã thay đổi? Điều gì không thay đổi?

Atsushi nghiêng đầu, cẩn thận xem xét câu hỏi của anh trước khi một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp nở trên khuôn mặt cậu.

"Anh ấy đang cố gắng trở thành một người tốt," Atsushi nói. "Nhưng anh ấy không nghĩ mình là như vậy."

Atsushi chỉ vào quán cà phê bên kia đường. "Hay là chúng ta vào trong đó và em sẽ nói cho anh biết thêm? Lần này sẽ là em đãi nhé. "

Chuuya thở dài. "Được, tất nhiênrồi."

Họ tiến vào trong, đặt món và ngồi ở góc sau, cách xa quầy.

Sau khi người phục vụ giao đồ uống cho họ, Atsushi cuộn tay quanh cốc, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chuuya nhấp một ngụm cà phê nóng. Thức uống ấm áp không thể làm gì để xua tan đi cái cảm giác tê dại mà anh đang cảm thấy.

"Em không biết nhiều về quá khứ của Dazai-san," Atsushi bắt đầu. "Anh ấy không nói về nó và em không hỏi vì em biết anh ấy không muốn nói về nó. Rất nhiều điều em biết chỉ là những điều em đã quan sát được, từ những gì mọi người nói với anh ấy, về anh ấy và từ phản ứng của chính anh ấy."

"Em biết anh ấy là một cựu giám đốc điều hành của Mafia Cảng. Em biết anh ấy là... cố vấn của Akutagawa? Và em biết ở một mức độ nào đó, ấn tượng mà Dazai để lại cho cậu ta không tử tế cũng không nhẹ nhàng cho lắm. Em biết anh ấy từng là cộng sự của anh. "

Chuuya ậm ừ thừa nhận.

"Dazai-san rất tệ trong việc truyền tải những gì anh ấy thực sự cảm thấy," Atsushi nói với một nụ cười gượng gạo. "Anh ấy làm chệch hướng, tránh né và nằm giữ chúng theo cách của bản thân cho đến khi anh ấy muốn tiết lộ ý nghĩ đó và đôi khi thậm chí là không."

"Kunikida-san luôn mắng Dazai vì tội lười biếng. Đổi lại, Kunikida-san thường là mục tiêu trêu chọc thường xuyên nhất của Dazai. Dazai-san có thể quá tăng động, nhưng đôi khi nụ cười của anh ấy không chạm đến mắt. "

Chuuya chớp mắt. Atsushi nhạy bén hơn anh nghĩ.

"Đôi khi anh ấy nghĩ rằng không có ai đang nhìn hoặc trước việc liên minh của chúng ta, mỗi khi nhắc đến Mafia Cảng, giống như biểu cảm của anh ấy bị xóa sạch khỏi khuôn mặt và không còn gì ngoài vẻ mặt nghiêm túc và trầm ngâm." Atsushi nói. "Em nghĩ đôi khi anh ấy hối hận vì đã bỏ đi. Hay đúng hơn- "Atsushi nhìn thẳng vào Chuuya. "Em nghĩ anh ấy hối hận vì đã rời xa anh."

Chuuya cảm thấy trái tim mình quặn thắt và siết chặt.

Dazai ngu ngốc.

"Anh ấy không để mọi người lại gần," Atsushi tiếp tục. "Tất cả mọi người đều được giữ cách độ dài một cánh tay. Em nghĩ anh ấy đang cố gắng làm tốt hơn về điều đó ".

Atsushi ôm chặt cốc của mình, nhìn chằm chằm xuống hình ảnh phản chiếu của mình. "Em nghĩ anh ấy thấy cô đơn."

"Cô đơn?" Chuuya nhắc lại.

Atsushi nhún vai. "Em không biết chắc. Chỉ là đôi khi em nhìn anh ấy và có mong muốn được đến ngồi cùng anh ấy và hy vọng điều đó sẽ giúp ích được gì đó".

"Anh ấy sáng lên xung quanh anh" Atsushi cười nói. "Tháng trước cùng với việc ba chúng ta đi ăn trưa cùng nhau đã chứng minh điều đó vô cùng rõ ràng."

Chuuya cảm thấy má mình đỏ bừng.

"Anh cũng tương tự vậy" Atsushi nói. "Thật sự rất vui khi nhìn hai anh như thế."

Chuuya nhấp một ngụm rượu và tuyệt vọng ước nó là thứ gì đó mạnh hơn. Anh kiên quyết bỏ qua ý nghĩ ấm áp về việc Atsushi đang quan sát anh và Dazai, đồng thời từ chối nhìn vào sự thật rằng Atsushi đã nhận thấy Dazai dường như sáng lên khi có sự hiện diện của Chuuya.

"Em biết Dazai-san không phải là một người tốt. Em biết anh ấy có thể tàn nhẫn và khắc nghiệt. Nhưng anh ấy quan tâm rất nhiều đến một người mà mọi người đều khẳng định là hiện thân của ác quỷ, "Atsushi nói. "Đó là điều em muốn nói khi nói rằng em nghĩ anh ấy đang cố gắng trở thành một người tốt."

Đôi mắt Atsushi nheo lại, một làn sương mờ ảo trong đó. "Em không biết ai hoặc khi nào, nhưng em biết ai đó đã làm tổn thương Dazai-san rất nặng."

Vậy là, Atsushi đã bắt được nó trong khi Chuuya thì không.

"Điều gì làm cho em nghĩ như vậy?" Chuuya hỏi.

"Bởi vì anh ấy đưa ra lời khuyên quá chính xác," Atsushi nói.

"Điều đó nghĩa là gì?"

Atsushi nhìn anh, đột nhiên bối rối. Vai cậu khom lại, như thể đang cố gắng thu mình lại càng nhỏ càng tốt. Cậu trông giống như một con vật sợ hãi đang bị đẩy vào một góc.

Chuuya nhìn lại cậu chằm chằm, bối rối trước sự thay đổi đột ngột.

Atsushi gãi má và nhìn sang chỗ khác. "Đó không thực sự là một bí mật," cậu nói. "Mọi người ở Cơ quan đều biết và em biết Mafia Cảng có thể đào nó lên nếu họ muốn. Nhưng trại trẻ mồ côi mà em từng ở, trước khi họ ném em ra ngoài, họ đã không... "

"Anh đã hỏi em lần cuối cùng em bị bỏ đói khi chúng ta bắt đầu đi ăn trưa lần đầu tiên", Atsushi nói. "Anh không hỏi rằng đó có phải là lần đầu tiên em bị bỏ đói không. Không hề. Em đã trải qua rất nhiều đêm không có thức ăn trong thời gian ở trại trẻ mồ côi. Anh không đòi hỏi thức ăn trừ khi anh muốn có một cú đá vào bụng. Anh không phàn nàn về việc nhận được ít thức ăn hay thậm chí là chất lượng của nó. Anh nên biết ơn vì đã nhận được dù là bất kỳ loại thức ăn nào."

Chuuya cảm thấy nỗi kinh hoàng bao trùm lấy mình.

"Việc đánh đập không chỉ dừng lại ở đồ ăn," Atsushi nói. "Nhưng, ừ thì..."

Cậu lần theo dấu vết, chìm sâu trong kí ức. Ẩn nấp bên dưới bề mặt, một nỗi đau sâu thẳm hiện lên.

Chuuya thậm chí không biết phải nói gì.

Anh không bao giờ mong đợi thời thơ ấu của Atsushi là bất cứ điều gì giống như vậy. Atsushi luôn là một điểm sáng. Cậu cười một cách vô tư, cười không chút do dự, và vẫn luôn lạc quan trong vô vọng.

"Dazai-san đưa ra lời khuyên khi em hỏi. Nhưng lời khuyên mà anh ấy đưa ra... thực sự chỉ là lời khuyên của một người đã từng trải qua điều tương tự sẽ đưa ra, "Atsushi cuối cùng nói với vẻ đau khổ.

Bên ngoài tia chớp lại lóe lên cùng tiếng sấm ầm ầm.

"Anh chưa bao giờ nhận ra," Chuuya cay đắng thừa nhận.

Điều gì sẽ xảy ra nếu anh... đi và tìm về trại trẻ mồ côi mà Atsushi đã ở ? Dazai có lẽ biết nhiều hơn về nó.

Anh sẽ làm gì với Mori?

Anh chống khuỷu tay lên bàn và nâng đỡ khuôn mặt của mình. Anh phải làm gì? Người boss mà anh thề sẽ trung thành đã đi trước và đâm sau lưng anh, sử dụng anh như một con tốt, như một phương tiện kiểm soát.

Thành thật mà nói, có bất ngờ gì khi Dazai bỏ anh lại không?

Anh ngạc nhiên khi Dazai không oán giận anh nữa.

("Nhưng," trái tim anh thì thầm, "điều đó không có nghĩa là hắn quan tâm đến mình đúng chứ? Lý do duy nhất mình được sử dụng như một phương tiện để kiểm soát hắn có nghĩa là hắn quan tâm đến Chuuya.")

Chuuya nghĩ về lần Dazai bị bắt, cuộc gặp gỡ đúng nghĩa đầu tiên của họ sau gần 4 năm. Trước khi nó là những cuộc giao tranh, khi Mafia Cảng và Cơ quan xung đột hay nằm ngoài tầm mắt của Chuuya. Dazai đã chế nhạo và bỏ qua những trận chiến đó khi Chuuya nổi cơn thịnh nộ và trở nên tức giận.

Và Chuuya nhận ra một điều chua chát, anh thường bị đưa ra nước ngoài sau mỗi lần anh và Dazai đụng độ.

Và anh không bao giờ được cử đi đột kích văn phòng của Cơ quan.

Vậy là, ngay cả sau khi Dazai đã rời đi, Mori vẫn đề phòng để đảm bảo Chuuya và Dazai không đến gần nhau.

Một cơn tức giận gầm lên, nóng rực và bùng nổ dưới da anh.

"Có điều gì đã xảy ra giữa anh và Dazai-san à?" Atsushi hỏi.

"Không phải việc của em!" Chuuya cáu kỉnh.

Atsushi rút lui, héo úa như một bông hoa sắp tàn. "Đúng vậy, tất nhiên rồi."

Chuuya thở dài. Anh không có ý định nói ra một cách tức giận như vậy. "Đừng lo lắng về điều đó," anh nói, mệt mỏi. "Cuối cùng thì anh cũng nhận ra sự thật về tên ngốc Dazai và đó không phải là điều anh mong đợi. Nó không liên quan gì đến em hay thậm chí với hắn, chỉ là về việc anh đã mù quáng như thế nào thôi. "

Dazai đã bị ép. Dazai cố gắng buộc Chuuya phải lựa chọn rời khỏi Mafia Cảng. Dazai đã ở đó để tìm hiểu thêm về tiền thưởng treo trên đầu Atsushi nhưng đã lên kế hoạch xem liệu hắn có thể giải thoát Chuuya khỏi Mafia Cảng... khỏi Mori hay không.

Anh có muốn rời đi không?

Ý nghĩ bị cấm đoán đó lướt qua đầu anh.

"Người ta thường nói tình yêu làm ta mù quáng mà" Atsushi nhận xét. "Vì vậy, đừng quá khắt khe với bản thân vì đã bỏ lỡ điều gì đó khi liên quan đến Dazai-san. Anh ấy cũng không làm cho nó trở nên dễ dàng gì cho cam".

"Gì chứ?" Chuuya thẳng thắn nói.

Atsushi chớp mắt với anh. "Anh yêu Dazai-san, đúng chứ?"

Bộ não của Chuuya ngừng lại. Tình cảm của anh là một mớ bòng bong, những điều anh không nghĩ tới, không dám hy vọng.

Anh...

Anh không...

Anh không... thừa nhận điều đó. Đã không nghĩ đến điều đó trong gần bốn năm vì nó dẫn đến quá nhiều đau đớn để nghĩ tới sau khi Dazai rời đi. Chuuya đã cố gắng hết sức để chôn vùi điều đó càng sâu càng tốt vì anh nghĩ Dazai không quan tâm.

Ngoại trừ việc Dazai đã quan tâm.

Dazai đã quan tâm.

Chuuya có dám hy vọng không?

Anh có dám suy nghĩ về nó không?

Anh sẽ làm cái quái gì đây ?!

-.-.-

"Mọi thứ ổn chứ, Chuuya?" Kouyou hỏi.

"Ổn chứ", Chuuya càu nhàu.

"Nó không ổn khi mà em đang hút thuốc," cô ấy chỉ ra.

Chuuya cau có và rút điếu thuốc ra. Anh đã rời khỏi Atsushi và... trở lại đây để trở lại trụ sở chính. Đầu óc anh vẫn quay cuồng, một con tàu lượn siêu tốc của cảm xúc xoay vần trái phải.

Có quá nhiều được tiết lộ tối nay.

Lẽ ra anh phải trở về nhà và say khướt.

Nhưng anh đã trở lại đây tại trụ sở chính, nơi vẫn còn những ký ức về Dazai ám ảnh anh như một bóng ma. Nơi mà những câu hỏi và sự quan sát nhẹ nhàng của Atsushi đã làm rung chuyển con thuyền của anh.

Có một vết ngứa dưới da khiến anh phải quay trở lại đây. Một kế hoạch được hình thành chỉ có một nửa mà Dazai có lẽ sẽ gọi là ngu ngốc và đần độn nhưng Chuuya thì... dù sao thì có lẽ vẫn sẽ làm.

Anh nhìn Kouyou, tự hỏi chị ấy biết gì. Nếu biết, liệu anh có thể gánh thêm một lần bị phản bội nữa không?

"Ane-san, chị đã từng nói với em rằng bất kể rằng chúng ta tiếp nhận bất cứ ai thì không ai chết đói trong Mafia Cảng," Chuuya nói.

Kouyou cau mày. "Đúng. Đó là một trong số ít những điều Ougai-dono giữ từ boss đời trước và là một trong những điều luật tốt mà boss đời trước đặt ra. Ta cần một lực lượng phục vụ được ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ và khỏe mạnh nếu ta muốn bất cứ việc gì đều được thực hiện đúng cách. Nó được kì vọng sẽ khiến ta trông coi cấp dưới tốt hơn. "

Đôi mắt cô nheo lại. "Em có tìm thấy ai đó vi phạm luật đó không?"

Chuuya cười một cách hài hước. "Vâng. Đó là Boss. "

Kouyou mở to mắt. "Gì?"

"Tới Dazai," Chuuya nói.

"Điều đó là không thể," Kouyou nói. "Dazai, ugh," cô đấu tranh để gọi tên nó, "quan trọng với ông ấy. Ông ấy sẽ không làm một điều như vậy. Nó sẽ giống như việc lấy một lưỡi kiếm yêu quý, được mài giũa sắc bén và cố tình làm vỡ tan tành một tảng đá. "

Chuuya cảm thấy nhẹ nhõm trước sự chân thật trong phản ứng của cô. Cô đã không biết.

"Boss có ở trong không?" Chuuya hỏi.

"Không, ông ấy đã bỏ đi vào buổi tối," Kouyou nói. " Ông ấy định đưa Elise đi ăn tối."

Điều đó thực sự có lẽ là tốt hơn. Chuuya không thể và sẽ không tin lời Mori về chuyện này. Không, đã có bằng chứng ở nơi khác rồi.

Anh đi xuống sảnh, quẹt thẻ ra vào và đi thang máy lên một tầng.

"Chuuya? Em đang làm gì đấy?" Kouyou hỏi, cùng cậu bước vào thang máy.

"Dazai nói dối nhưng không phải về điều này. Mori nói thật nhưng ông ta lợi dụng em. Em muốn tận mắt chứng kiến, "Chuuya thành thật trả lời cô.

Anh luôn thích Kouyou. Cô đã là người thầy đối với anh, đưa anh về dưới quyền quản lí của cô khi anh lần đầu tiên gia nhập Mafia Cảng. Cô đã dạy anh nhiều điều và Chuuya đã coi trọng ý kiến ​​và lời khuyên của cô.

Văn phòng của Mori luôn luôn là một nơi rộng lớn đáng để chiêm ngưỡng. Và kích thước bất thường của nó có nghĩa là nó chứa đựng những bí mật mà những người khác sẽ không nhận ra.

Với một cái phẩy tay, Chuuya đẩy hết đồ đạc sang một bên và lật tung tấm thảm.

Ở đó, dưới bàn của Mori sẽ ngồi là một cánh cửa sập.

Chuuya mở nó ra và điều đầu tiên anh nhận thấy là những vết máu trên cửa sập. Như thể ai đó đã cào vào cửa cho đến khi ngón tay của họ chảy máu.

Bụng anh réo lên nhưng Chuuya vẫn ép mình đi về phía trước. Anh rút điện thoại di động, bật đèn pin khi thả mình vào đó.

Đó là một căn phòng nhỏ. Không lớn hơn chiều rộng sáu mét, sâu sáu mét và dài sáu mét. Chỉ... đủ lớn để một người cao như Dazai có thể nằm xuống, nếu hắn muốn. Vết máu trên tường và sàn nhà. Một đống băng. Một cái gối và cái bát bẩn.

"Nó chỉ là một căn phòng," Kouyou nhận xét, nhìn xuống căn phòng. "Những vết máu này. Ai đó đã bị giữ ở đây? Nhưng tại sao? Tại sao ở đây? Cái này... được xây dựng sau khi boss trước đó chết. Ougai-dono đã có toàn bộ tầng này và tầng bên dưới nó được rút ruột và xây dựng lại. Đó là lý do tại sao ông ấy phải phẫu thuật ngoài văn phòng bác sĩ của mình trong năm đầu tiên. "

Chuuya nghiến răng. Anh có thể thấy cảnh Dazai bị nhốt ở đây, mười sáu tuổi và đang cào cấu vào cửa và tường. Như một căn phòng nhỏ. Không có ánh sáng mặt trời, không có thức ăn.

Kouyou quay lại nhìn anh, ghép các mảnh lại với nhau. "Chuuya có phải em đang nói rằng Ougai-dono nhốt Dazai ở đây để bỏ đói cậu ấy không? Ông ấy làm điều đó khi nào chứ? "

"Ừ," Chuuya nói. "Chị có nhớ Dazai được đưa ra nước ngoài khi bọn em mười sáu tuổi không? Cậu ta không đi. Cậu ta đã bị nhốt ở đây ".

Cô tái mặt. "Nhưng mà-"

Chuuya cảm thấy hơi tệ. Nếu cô thậm chí còn cảm thấy một chút hoang mang với lời anh nói, thì đầu óc cô chắc hẳn đã quay cuồng.

Họ là mafia.

Họ tàn nhẫn và bạo lực. Tra tấn và giết chóc là chuyện thường ngày.

Nhưng Mori đã cai trị bằng logic.

Điều này không hợp lý.

Mori và Dazai. Dazai và Mori. Người thầy và người bảo hộ. Boss và Người thừa kế rõ ràng. Chuuya thậm chí không thể bắt đầu hiểu tại sao Mori lại làm điều này ngoài mong muốn kiểm soát bệnh hoạn. Bởi vì nếu có một điều mà anh cực kỳ ghét ở Mori, thì đó là nỗi ám ảnh của ông về trẻ con. Dazai còn nhỏ và Chuuya có Kouyou bảo vệ. Dazai đã có ai?

Dazai lẽ ra phải có Chuuya.

Ngoại trừ việc Mori xé toạc họ ra.

Chuuya gầm gừ.

"Lùi lại Ane-san," anh nói, ra khỏi căn phòng nhỏ. Kouyou nhanh chóng quay lại.

Sự cám dỗ của Ô uế sục sôi trong tim anh, tiếng tru của Arahabaki văng vẳng bên tai. Chuuya không cần phải vươn xa đến như vậy. Lực hấp dẫn xoáy dày đặc lại thành một quả bóng chặt chẽ và Chuuya đập nó xuống. Sàn nhà vỡ tan tành và sụp đổ khi Chuuya san bằng hoàn toàn căn phòng ẩn giấu đó khỏi sự tồn tại.

Anh thổi thẳng qua sàn vad xuyên thủng các tầng thấp hơn của chúng.

Hầm hừ, Chuuya cảm thấy thỏa mãn hơn rằng một căn phòng như vậy sẽ không bao giờ tồn tại nữa.

"Chuuya," Kouyou nói, đứng cạnh cửa, cách xa sự tàn phá. "Em có định rời đi không?"

Chuuya do dự. Anh không biết. Có lẽ.

Chuuya thích Mafia Cảng. Anh sẽ không bao giờ trở thành một người như Atsushi, quan tâm đến việc cứu và giúp đỡ mọi người hơn. Anh không nghĩ rằng mình thậm chí có thể học nó theo cách của Dazai. Rốt cuộc thì anh là hiện thân của sự hủy diệt. Đó là Arahabaki.

Nhưng đây là sự phản bội. Từ Mori. Chuuya là một người trung thành sâu sắc và anh không xử lý tốt sự phản bội.

Anh đã dành bốn năm giận dữ với Dazai. Điều đó không thể so với bảy năm bị Mori sử dụng và thao túng.

"Em không biết," anh nói. Bởi vì Kouyou xứng đáng được biết điều đó.

Kouyou thở dài, ôm má. "Rất nhiều người trong số mấy đứa đang rời khỏi tổ," cô nói. "Nếu em rời đi, chị sẽ không ngăn cản em. Nhưng chị cũng sẽ không giúp được gì cho em ".

Anh không nghi ngờ điều đó. Bất kỳ đòn bẩy nào mà Kouyou có, cô ấy đều sử dụng nó cho Kyouka.

Nhưng điều đó đã ổn. Chuuya không cần sự giúp đỡ như vậy.

Chuuya đi ngang qua cô. "Hẹn gặp lại Ane-san vào ngày mai," anh nói. "Nếu không-"

"Nếu không thì sau đó" Kouyou nói. "Gửi cho Dazai lời chào của chị."

Chuuya gật đầu.

Anh có một cộng sự cần phải tìm và có một cuộc nói chuyện cần kết thúc.

.

.

.

Lời tác giả:

Trong truyện này Atsushi là người thông minh nhất trong bộ ba, Chuuya thì tuyệt vọng, kiên quyết, phớt lờ tình cảm của mình, còn Dazai thì một mực phủ nhận, hắn chọn cách bỏ qua để quên đi.

Đôi khi bạn phải phá vỡ một cái gì đó trước khi bạn có thể bắt đầu sửa chữa nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro