Chapter 73: Man's Greatest Treasure

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bellatrix gục xuống ngồi ở chân cầu thang. Chết tit. Th. Ch cn th. Và gi hình thc ca mày. Mày phi trông ging như Tonks. Không th tìm thy Bellatrix Lestrange nm gc trên sàn i cùng ca Tháp Ravenclaw.

Ả tập trung vào việc buông sợi chỉ. Và trên cảm giác của đá bên dưới ả. Ổn định bản thân.

Có lẽ thế là đủ cho ngày hôm nay. Ả nên về nhà. Kiểm tra Draco, hoặc—

"Hãy giấu mình đi, đứa trẻ thân yêu của tôi. Tìm sức mạnh của cô. Rễ của cô đang lộ ra," giọng nói nhẹ nhàng của phù thủy vang lên.

Bellatrix cố gắng đứng dậy. Ai là...

Một con ma? Bà Xám?

Grey Lady lơ lửng trước mặt cô. Quốc vương. Hãnh diện. Nhướn một bên mày với Bellatrix.

Rễ đang hiển thị? Tóc ngu ngốc!

Ả làm phẳng nó xuống. Trở lại với Tonks buồn tẻ, chuột nhắt.

Và con ma đưa bàn tay run rẩy lên môi. "Ồ. Ồ, vậy là tôi đã đúng. Tất cả những năm này...tất cả những năm này tôi vẫn mạnh mẽ. Tôi đã chống lại. Mọi Black đã đi qua những hành lang này...nhưng không. Bí mật cuối cùng đã được đưa ra. Và tôi quá yếu đuối. Hãy đến với tôi, tình yêu của tôi. Vào Phòng Đến Và Đi. Nơi chúng ta có thể nói chuyện tự do. Có một điều tôi rất muốn nói với cô."

uh...

Được rồi. Ả không chính xác có kế hoạch. Và ả không biết chuyện quái gì đang xảy ra, nhưng có cơ hội để nói chuyện với Grey Lady? Một bí ẩn? Tất nhiên ả sẽ đi!

Bellatrix cười toe toét. Đứng lên. "Thôi được. Dẫn đường đi, thưa phu nhân."

Con ma phát ra một tiếng cười giật mình. "Cô rất giống họ. Đúng. Đi cùng, em yêu. Tôi biết một lối đi bí mật. Nó sẽ không mất nhiều thời gian. Theo tôi."

Và con ma lao xuống một hành lang. Chết tiệt!

Bellatrix chạy theo bà ấy. Ít nhất sức mạnh của ả dường như đã trở lại. Nhưng chân của Tonks không tốt bằng chân của ả. Con bé thật vụng về và—

Và con ma đi thẳng qua một tấm thảm.

Lối đi ẩn?

Bellatrix nhìn xung quanh. Không có ai.

Ả nhấc góc tấm thảm lên... và ấn tay vào đá.

Và rơi về phía trước. Ồ! Nó giống như ở Kings Cross! Bức tường giả!

Và r đã ngã xuống, đối diện với một bức tường trống lớn. Phòng Yêu Cầu.

Grey Lady đứng cao, hai tay chắp lại. Kiên nhẫn chờ đợi. Đúng.

Bellatrix bắt đầu đi đi lại lại. Cần một nơi để nói chuyện với con ma này. Một nơi nào đó chúng ta có thể nói chuyện thoải mái và không ai có thể tìm thấy họ. Nơi có thể là chính mình.

Và một cánh cửa từ từ hiện ra. Con ma nghiêng đầu. "Nếu cô muốn. Tôi tin rằng chúng ta phải vào bằng cửa."

Đúng. Con ma. Không thể mở cửa.

Ả kiểm tra xem không có ai xung quanh...đợi một số giọng nói xa xăm biến mất...và mở cửa. Giữ cửa mở cho Grey Lady và sau đó đi theo bà ấy vào. Đóng cửa lại-

Thư viện của ả?

Họ ở trong thư viện chết tiệt của ả. Vâng, điều đó là không thể. Không-

Con ma nhìn chằm chằm vào tất cả các cuốn sách. "Thật phi thường. Cô đã triệu tập nơi này? Thật tuyệt vời, tình yêu của tôi. Chỉ..."

Và con ma quay lại cười buồn với ả. Một cách đáng yêu, theo một cách nào đó.

Tình yêu của tôi? Chết tiệt. Con ma này không yêu ả, phải không? Không phải là một mối tình kỳ lạ khác. Lockhart là một chuyện, nhưng Grey Lady? Một con ma?

"Tôi đã có một người bạn tâm giao!" Bellatrix thốt ra. "Chỉ để bà biết thôi. Em ấy không ở đây. Nhưng tôi vẫn—tôi không muốn có sự hiểu lầm về—"

Quý Bà Xám giơ tay. "Ồ không, không. Cô thực sự đã nhầm. Tình yêu của tôi dành cho cô hoàn toàn là...xin hãy ngồi xuống. Nói cho tôi tên của cô. Cho tôi thấy hình dạng thật của cô. Tôi tin rằng tôi biết...có phải cô không? Cô có phải là một trong những cô gái nhà Black? Bellatrix, hay Andromeda? Hay thậm chí là Narcissa? Hay các chàng trai! Tất nhiên! Anh có phải là Sirius? Quy luật? Tôi chỉ biết rằng anh không phải là Nymphadora, như anh tuyên bố."

Bellatrix ngồi xuống ghế sofa. Phân tích con ma này kỹ hơn. Tại sao bà ấy lại quan tâm nhiều đến Blacks như vậy?

Con ma chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Nhìn ả.

Chà... bà ấy chết rồi. Và gắn liền với Hogwarts. Bà có thể nói với cụ Dumbledore...

Bellatrix nghiêng đầu sang một bên. "Không nhiều người thích nhà Black. Đặc biệt là không có ở đây. Tại sao tôi phải tiết lộ bản thân mình với bà?"

Grey Lady lảng vảng đến ngồi cạnh ả thở dài. "Khá đúng. Cô thật khôn ngoan khi giấu mình. Nhưng cô không cần giấu tôi..."

Con ma quay lại đối mặt với ả Nhìn vào mắt ả. "Máu của tôi. Tôi chào cô như người thân. Cầu mong các bậc tiền nhân dẫn dắt chúng ta, con cháu chúng ta cung cấp cho chúng ta, và trái tim của chúng ta cùng nhịp đập."

Bellatrix thở hổn hển. Cái quái gì vậy? Sao có thể như thế được? Cái gì-

Nói li đi. Mày luôn phi nói li.

"Máu của tôi. Tôi đáp lại lời chào của bà. Có thể dòng điện chảy mạnh qua huyết quản của chúng ta. Là một, chúng ta là toàn thể. Là một, chúng ta mạnh mẽ. Là một, chúng ta là những vị thần trên Trái đất."

Quý Bà Xám cười chói mắt. "Tôi chưa một lần nói ra lời! Ôi, hoành tráng làm sao. Được chào đón vào một gia đình như vậy. Giá như—làm ơn. Cô là ai nào?"

Chào mừng vào?

Bellatrix lườm. "Bà không phải là nhà Black?! Làm sao bà dám nói những lời! Chỉ có một Black biết các từ! Sao bà dám-"

"Bạn tâm giao của cô có biết chữ không?"

Ồ. Hermione?

Vâng Hermione biết các từ. Và Thetis nói rằng em ấy là người da đen. Là họ hàng, thông qua Bellatrix.

Cơn giận của Bellatrix tan biến.

Và ả biến trở lại thành chính mình. Hãy bỏ qua sự biến hình trên chiếc váy của ả. "Vậy là bà yêu một Black?" ả hỏi một cách thận trọng, nhìn xuống và mân mê chiếc váy của mình. "Bạn tâm giao của bà là một Black?"

Sự im lặng chào đón ả. Ả nhìn lên. Grey Lady vẫn ngồi bên cạnh ả. Nhìn chằm chằm vào ả. Đưa tay về phía ả rồi để tay bà ấy rơi xuống. Gật đầu. "Tôi... đã yêu Kalypso."

Ồ.

***

Nhiều thế kỷ trước, không lâu sau khi thành lập trường Hogwarts, có một phù thủy tên là Helena Ravenclaw. Cô ấy là một phù thủy đặc biệt. Xinh đẹp, tao nhã, hóm hỉnh. Thông minh khủng khiếp. Sự khôn ngoan chắc chắn được truyền từ mẹ cô, Rowena Ravenclaw.

Nhưng tự hào. Khi cô lớn lên, ngày càng có nhiều pháp sư ngỏ lời cầu hôn cô nhưng cô đều từ chối tất cả. Thậm chí còn cười nhạo họ. Từ chối những tiến bộ của họ, và quay trở lại với những cuốn sách của cô ấy. Đến việc học của cô ấy. Và mặc dù mẹ cô đã chỉ dẫn, nhưng không có lý lẽ nào có thể lay chuyển được cô. Trí thông minh không thể đo lường được, là kho báu lớn nhất của con người. Mẹ cô không thể phủ nhận lời nói của chính mình. Triết lý của riêng bà ấy. Không phù thủy nào có đủ trí thông minh để phù hợp với Helena.

Không có phù thuỷ.

Vì trong đó đặt bí mật. Không phù thủy nào có thể chiếm được trái tim của Helena. Trái tim cô ấy... thuộc về người khác. Không phải cho một người đàn ông. Không phải là một con người.

Tới một nữ thần. Một nữ thần xinh đẹp, hóm hỉnh và tốt bụng, tên là Kalypso.

Tất nhiên đó là một mối tình bí mật. Từ cả hai phía. Một phù thủy và một nữ thần? Wizardkind thậm chí còn không biết sự thật về những sinh vật ẩn náu trong hồ. Và các nữ thần vẫn sợ hãi những người mang đũa phép này. Không tin tưởng. Trong nhiều năm, họ đã tổ chức các cuộc tranh luận, sâu bên trong hồ. Tranh luận tới lui để chọn thời điểm thích hợp để lộ diện.

Và lần nào Helena cũng cầu nguyện. Hãy cầu nguyện tất cả các vị thần, và hy vọng, và mong muốn, rằng cuối cùng, cuối cùng thì Kalypso sẽ không phải lẩn trốn. Sẽ được phép lên bờ. Rằng họ sẽ không phải che giấu tình yêu của mình trong bóng tối.

Và lần nào Kalypso cũng quay lại với cô ấy và lắc đầu. "Không phải tối nay, em yêu. Tôi xin lỗi. Không phải tối nay."

Tốt. Chẳng mấy chốc đã một năm trôi qua. Hai. Một cái chớp mắt đối với nữ thần, nhưng đối với Helena, là một nỗi thống khổ vô tận.

Và một đêm nọ, trước khi cuộc tranh luận tiếp theo bắt đầu, cô ấy cuối cùng cũng chịu đủ.

Dưới sự bao phủ của bóng tối, cô ấy kéo Kalypso từ vùng nước của Hồ Đen, và kéo họ qua hàng cây và vào Rừng Cấm. Giúp họ đứng dậy khi chân của họ xuất hiện. Quấn một chiếc áo choàng quanh họ để chống lạnh, và chải những lọn tóc đen trên mặt họ.

"Đã đủ lâu rồi, Kalypso," cô nói. "Không thấy sao? Họ sẽ không bao giờ đồng ý. Chúng ta sẽ không bao giờ được tự do. Luôn trốn tránh. Tôi biết hỏi như vậy là quá nhiều nhưng— tôi là con người. Tôi sẽ không sống mãi mãi. Đi với tôi. Tham gia với tôi, trong những năm tôi đã rời đi. Nếu chúng ta nói với mẹ tôi...bà ấy có thể hiểu! Hãy sống với tôi... và khi tôi già đi, hãy trở về với các chị em của cô một lần nữa. Họ sẽ không nhận thấy một vài thập kỷ trôi qua. Không như tôi muốn."

Kalypso há hốc mồm kinh ngạc. "Rời chị em tôi? Nhưng...totus generis parere. Làm thế nào cô có thể yêu cầu tôi từ bỏ người thân của tôi? Tôi có một vai trò để chơi. Tôi có...Ồ, giá như tất cả họ đều lắng nghe! Tôi đã cố gắng thuyết phục họ. Tại mỗi cuộc tranh luận, tôi đã xây dựng vô số lý lẽ. Kể lại mọi câu chuyện tôi có thể nghĩ ra dưới ánh mặt trời. Tôi đã nói với họ rằng chúng ta là một. Sự chia rẽ đó chỉ dẫn đến bạo lực. Tuy nhiên, Thetis bác bỏ nó. Nói về lời tiên tri. Đó chưa phải là thời gian của chúng tôi. Nhưng mà-"

Kalypso ôm lấy Helena. Giữ lấy cô ấy. Cảm nhận được nhịp tim của cô ấy. Trái tim con người của cô. Với rất ít nhịp đập còn lại...

Kalypso lùi lại với một tiếng thở dài nặng nề. "Được rồi. Đúng. Cho cô. Bất cứ điều gì cô yêu cầu, tình yêu của tôi. Nói với tôi. Hãy cho tôi biết kế hoạch của cô, và tôi sẽ làm theo nó. Phù thủy thông minh của tôi."

Helena không thể tin vào tai mình. Không thể tin rằng nữ thần này... yêu cô ấy. Tin tưởng cô ấy.

Nữ thần. Vì Kalypso có hình dạng phụ nữ.

Mẹ sẽ nói gì?

Helena lắc đầu. "Không có kế hoạch vĩ đại nào, em yêu. Chúng ta sẽ nói với mẹ tôi về cô. Tình yêu của chúng ta. Và chúng tôi sẽ cầu nguyện các vị thần rằng bà ấy sẽ chấp nhận chúng tôi. Điều đó phụ thuộc vào cô. Cô có muốn che giấu hình thức của cô? Hay đi với tôi như một nữ thần?

Kalypso mỉm cười với cô. "Không trốn nữa. Nếu tôi tiết lộ bản thân mình với mẹ của cô, tôi sẽ làm điều đó đầy đủ. Tốt. Đầy đủ như tôi có thể. Tôi sẽ không phản bội chị em mình. Tôi sẽ giấu họ đi. An toàn. Không, tôi sẽ là một phù thủy. Một phù thủy cao quý, người mà cô đã bí mật trao đổi thư từ."

Và cô cúi đầu. "Kalypso Black. Rất hân hạnh được làm quen với cô."

Helena nắm lấy cánh tay của cô ấy với một nụ cười bực bội, và đưa về phía lâu đài. "Phù thủy không cúi đầu, em yêu. Họ cúi chào. Nâng gấu áo của họ...Ôi trời. Cô sẽ cần một chiếc váy trước khi chúng ta gặp mẹ. Chúng ta không thể để cô cởi bỏ áo choàng, khỏa thân trước thế giới.

Lúc này, Kalypso chỉ cười, ngạc nhiên trước thế giới phù thủy và nỗi sợ xác thịt của họ. Họ thật đặc biệt làm sao.

Và rồi tiếng cười của họ ngừng lại.

Họ nhìn lên tòa lâu đài bằng đá cao chót vót, hít một hơi thật sâu cuối cùng...yêu cầu phép thuật che giấu những người chị em của họ...và bước vào bên trong.

***

Bellatrix mở to mắt nhìn chằm chằm vào Helena. "Bà nói cho mẹ bà? Nói với Rowena Ravenclaw rằng - rằng bà yêu một phù thủy? Quay trở lại...những năm đầu thế kỷ? Nhưng bà là người thừa kế duy nhất của Ngôi nhà Cổ kính và Cao quý—"

"—Của Ravenclaw. Đúng. Một đứa con duy nhất. Cha tôi đã qua đời từ lâu. Không có cơ hội của người thừa kế khác. Nhưng tôi còn trẻ và...dại. Ngu xuẩn và trong tình yêu. Tôi hy vọng rằng mẹ sẽ không đặt logic lên hàng đầu. Tốt. Tôi tin rằng cô đủ thông minh để đoán chuyện gì xảy ra tiếp theo."

Bellatrix đứng dậy. Nhảy lên một chiếc ghế và sau đó nhảy lên các bàn cạnh khác nhau để giải phóng năng lượng. Đầu óc ả quay cuồng. Điều này thật điên rồ.

Đó là— vậy nên Kalypso— "Rõ ràng là mọi chuyện không suôn sẻ. Mọi người đều biết rằng bà đã bỏ trốn. Không bao giờ được nhìn thấy một lần nữa. Rằng dòng dõi Ravenclaw đã kết thúc với bà."

Helena gật đầu với ả. Thận trọng quan sát khi Bellatrix nhảy xung quanh. "Không. Không, nó không diễn ra tốt đẹp - hãy cẩn thận! Oh làm chăm sóc. Tôi biết mình không thể chết thêm một lần nào nữa, nhưng nếu tim tôi còn đập thì—ngồi xuống ngay đi, cô bé!" bà ấy đột nhiên cáu kỉnh.

Bellatrix thấy mình đang ngồi trên chiếc ghế bành gần nhất. phản xạ. Trong một giây, bà ấy nghe giống như Cissy.

Con ma bình tĩnh lại. "Lời xin lỗi của tôi. Tôi chỉ thấy rất nhiều Kalypso trong cô. Của...à, tôi sẽ tiếp tục câu chuyện. Cô nói đúng. Mẹ đã không nhận nó tốt chút nào. Khăng khăng tôi kết hôn với một nam phù thủy. Nam tước. Rằng bà ấy sẽ thông báo lễ đính hôn của tôi vào ngày hôm sau. Tôi gần như phải lôi Kalypso ra khỏi phòng. Đồ đạc nổ tung và nước từ trên trời kéo xuống như một cơn bão. Và đó là điều cần thiết. Thời gian để chạy. Trốn."

***

Và thế là họ chạy. Lấy bao nhiêu tài sản của Helena mà họ có thể nhét vào áo choàng và ví của mình. Tất cả số tiền mà họ có thể tính. Và trốn vào ẩn náu. Họ sẽ cần phải đi du lịch xa. Cách xa Hogwarts, và cái tên Ravenclaw.

Và hai phù thủy đang chạy trốn có thể nhận ra. Dễ bị tổn thương. Tuy nhiên, vợ chồng...

Kalypso đứng trước tấm gương dài chạm sàn. Xem xét kỹ lưỡng khuôn mặt mới của cô ấy. Cơ thể mới của cô ấy. Điều chỉnh áo choàng phù thủy của mình.

Và cúi chào vợ của mình với một nụ cười. "Calypsus Black. Rất hân hạnh được làm quen với cô."

Helena mỉm cười đáp lại. Hoặc...Lena mỉm cười. Bà Lena Black.

Họ nói đùa rằng Ngôi nhà cổ kính và cao quý của Black khi họ ngồi trong các quán rượu và phòng trống. Ăn bánh mì cũ dưới ánh nến. Hoặc đèn đũa phép. Không phải lúc nào cũng có đủ tiền cho chân nến. Nhưng họ vẫn sẽ cười. Họ đã cùng nhau. Họ còn nguyên vẹn. Và tình yêu của họ thật trong sáng.

Luôn tinh khiết.

Chẳng mấy chốc họ đã đi xa đến mức họ đã rời khỏi hòn đảo của Anh hoàn toàn. Họ đã làm những gì có thể vì tiền. Hát hò. Kể chuyện. Dạy bùa và bỏ bùa.

Và tiến về phía nam. Hướng tới Biển Đen. Kalypso đã luôn muốn nhìn thấy Biển Đen. Quê hương của mình. Đó là một điểm đến đủ tốt như bất kỳ.

Và trên đường đi, Kalypso kể cho Helena nhiều câu chuyện hơn về họ hàng của cô ấy. Của chị em cô ấy. Kalypso đã nhớ họ biết bao nhiêu. Làm thế nào một ngày nào đó, Kalypso sẽ trở lại và kể cho họ nghe về những cuộc phiêu lưu của mình.

Kalypso sẽ nằm trên chiếc giường tân hôn của họ, một lần nữa là nữ thần, nói và nói. Tối khuya. Sẽ nhìn ra những vì sao và cầu nguyện rằng chị em của họ được bình an. Rằng họ sẽ luôn an toàn, ngay cả khi Kalypso ra đi.

Và khi trái tim họ còn đau, Kalypso sẽ ôm Helena thật chặt. Hôn cô ấy, và cảm ơn các vị thần vì những gì họ đã có. Rằng mặc dù nhiệm vụ của họ là che giấu...họ không phải làm việc đó một mình.

Nhưng... Kalypso không phải lúc nào cũng giữ hình dạng phụ nữ trong phòng ngủ của họ. Khi cô ấy dành nhiều thời gian hơn với tư cách là Calypsus...cô ấy bắt đầu thích trở thành cả hai giới tính. Là cả hai giới.

Và một ngày nọ, Helena phát hiện ra rằng cô ấy đang mang thai.

Ngôi nhà Black, đã có được một thành viên mới.

Và hai cha mẹ vô cùng sợ hãi.

***

Bellatrix nhăn mặt kinh tởm. "Tôi là một người đàn ông? Kalypso trông giống tôi, phải không? Đó là những gì người khác nói."

Helena cười. "Lúc đầu tôi cũng không chắc lắm. Nhưng có. Cô là một người đàn ông đẹp trai. Khá giống... Sirius trẻ tuổi. Nhưng với đôi mắt của cô. Nụ cười của cô. Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn là Kalypso đối với tôi. Tôi vô cùng yêu quý trái tim chứ không phải xác thịt."

Siri? Hừm. Ả trông hơi giống Siri.

Dẫu sao thì. Vì vậy, đó là cách Black đến từ các nữ thần. Helena Ravenclaw...và Kalypso. Và một em bé.

Một đứa bé. Nó phải là một đứa bé, mang tên Black. Trừ khi họ có nhiều hơn một đứa con. Bao nhiêu-

Bellatrix quay lại ngồi cạnh Helena trên ghế sofa. Bị trả lại một cách thiếu kiên nhẫn. "Vì thế? Cô đã có một em bé?

Helena cười buồn với ả. "Đúng. Vâng, tôi đã có một em bé. Cho đến ngày nay, tôi không biết Kalypso đặt tên cho đứa bé là gì. Tất nhiên, theo truyền thống, người thừa kế của Kalypso cũng được đặt tên là Kalypso. Nhưng Kalypso là Calypsus đối với thế giới phù thủy. Ẩn giấu. Và Kalypso muốn tôn vinh tôi theo một cách nào đó. Helena có nghĩa là tươi sáng. Hoặc ánh sáng. Kalypso đề nghị chúng tôi đặt tên đứa trẻ theo một vì sao."

Một ngôi sao? Bellatrix là tên của một ngôi sao. Truyền thống nhà Black. Sirius cũng vậy. Andromeda. Y chang.

Không phải Narcissa. Ả không bao giờ hiểu chuyện gì đã xảy ra với Cissy. Luôn luôn tách biệt như vậy.

Chờ đợi.

Ả tiến lại gần Helena. Cố gắng nắm lấy tay bà ấy. Thất bại. Con ma. "Bà không sống để đặt tên cho con của bà? Con trai của bà?"

Helena lắc đầu. "Mẹ cử Nam tước đi tìm tôi. Cô biết ông ấy là Nam tước đẫm máu. Ông ấy... ông ấy đã luôn yêu tôi. Say mê. Khi ông ấy tìm thấy tôi ở Albania cùng với Kalypso và đứa trẻ sơ sinh... ông ấy đã rất tức giận. Ông ấy thấy Kalypso thay hình đổi dạng. Nhìn thấy hình dạng phụ nữ của cô ấy. Nói rằng nó là không tự nhiên. Rằng cuộc hôn nhân của tôi là bất hợp pháp. Mẹ tôi ốm, sắp chết. Ông ấy nói tôi nên quay lại với ông ấy, kết hôn với ông ấy và làm cho một phù thủy sắp chết được hạnh phúc. Tôi từ chối."

Và bà ấy chỉ vào ngực mình. Một vết đâm.

Bị giết. Bị sát hại bởi Nam tước Đẫm máu.

Helena thở dài. "Tôi bảo Kalypso bế đứa trẻ và chạy đi. Để giấu. Giữ đứa bé an toàn. Đó là điều cuối cùng tôi nhớ, trước khi..."

Bà chìm vào im lặng.

Bellatrix quay mặt đối mặt với bà ấy trên ghế sofa. Tuyệt vời, tuyệt vời, tuyệt vời... có lẽ là bà cố của ả gấp mười lần. Chết từ ngàn năm trước. Vì không chịu rời xa gia đình. Vì yêu Kalypso, và để cứu con bà ấy. Quá trẻ.

Bellatrix nuốt nước bọt. Chạm vào chân bà ấy. "Chúng tôi đã sống sót. Con cháu của bà, chúng tôi sống sót. Chúng tôi mạnh mẽ. Mạnh. Thông minh, giống như bà. Không chắc liệu bà có khiến chúng tôi bị cấm vào Ravenclaw hay gì đó không, bởi vì chúng tôi vẫn tiếp tục vào Slytherin... nhưng giờ bà cũng là Black. Máu của bà chảy trong huyết quản của chúng tôi. Nếu không có bà...không ai trong chúng ta sẽ tồn tại. Bà thật dũng cảm. Can đảm rời khỏi nhà của bà và— Andromeda đã làm điều đó, bà biết không? Chạy trốn với một Muggleborn. Sirius cũng bỏ chạy, chạy đi để chiến đấu vì bạn bè của mình. Của em ấy— gia đình mới của rm ấy. Tôi nghĩ... bà và Kalypso đều là một phần của chúng tôi. Vì vậy, nếu đó là lý do tại sao bà cảm thấy tội lỗi, tại sao bà ở lại đây, không sao cả. Chúng tôi tha thứ cho bà vì đã bỏ rơi chúng tôi."

Quý Bà Xám thở dài. Vén một ít tóc ra sau tai và vuốt phẳng chiếc váy của bà ấy. "Cảm ơn cô. Tôi không chắc điều gì đang giữ tôi lại với cuộn dây sinh tử này...có lẽ là để chứng kiến ​​tất cả các cô trưởng thành. Để ngắm nhìn những đứa trẻ mà tôi đã bỏ lỡ. Kalypso mà tôi để lại. Tôi ước tôi có thể ôm cô... nhưng tôi hài lòng khi xem."

Bà ấy một lần nữa tìm đến Bellatrix. Một lần nữa để tay và rơi xuống. Mỉm cười dịu dàng. "Và lời thú nhận này đã...mệt mỏi. Tôi không thường trò chuyện lâu như vậy. Giữ hình dạng của tôi rất cứng nhắc. Bỏ tôi đi, con tôi. Không sao đâu. Tôi sẽ luôn ở đây tại Hogwarts. Quay trở lại thời điểm tôi chọn số phận của mình. Đi. Và hãy luôn mỉm cười nhé, tình yêu của tôi."

Và bóng ma bắt đầu mờ dần.

Không, dừng lại! Đừng— "Đứa bé, nó có thể biến hình không? Bà nói là con trai mà."

Giọng nói của Grey Lady vang khắp phòng. "Không. Chỉ một cậu bé thôi. Một mặt. Đôi mắt nâu và mái tóc sẫm màu. Da nhợt nhạt. Ngay từ khi được sinh ra. Chúng tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Chúng tôi đã ước nó. Rằng con chúng tôi sẽ được an toàn. Có khả năng che giấu. Một phù thủy, trong thế giới của phù thủy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro