Chapter 71: Ready and Waiting

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 6 năm 2005

Hermione hít một hơi thật đều, buông tay Andy ra... và đẩy cánh cửa phòng bệnh ra.

Ồ. Dạ dày của cô rơi xuống.

Đúng. Cô đã mong đợi điều này. Nhưng Andy nói đúng. Nó vẫn...

Narcissa mỉm cười với cô. Kêu gọi cô đến giường. "Xin chào, Hermione. Cô không biết cảm giác nhẹ nhõm khi gặp cô là gì. Hãy đến nói chuyện với Bella. Tôi tin rằng chị ấy có thể nghe thấy cô và hiện tại chị ấy đã ổn định."

Hermione hầu như không lắng nghe. Chỉ cần bước đến giường bệnh và... ả trông thật nhỏ bé. Và nhợt nhạt kinh khủng. Nó giống như khi ả lần đầu tiên gục ngã vì vết đâm của cô ấy. Khi Hermione phải gọi Snape đến cứu ả.

Ngoại trừ lần này, ả có sẹo. vết bầm tím. Một cái mũi gãy và một cái tai sưng vù. Định xác xác minh của ả. Ả thậm chí không thể giữ được phong độ của mình...

Cô ấy nhìn sang Narcissa cầu xin. "Hãy nói rằng chị ấy chỉ đang ngủ thôi."

Narcissa buồn bã lắc đầu. "Chị ấy đã không còn tỉnh táo trong... một thời gian dài. Nhưng cô đã trở lại. Mọi thứ nên... tiếp tục, Hermione."

Hermione ngồi xuống giường và nắm lấy tay Bellatrix. Cảm thấy nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt cô. "Em ở đây, Bella. Em đến nhanh nhất có thể. Em không có ý bỏ rơi chị. Em đây. Em đã trở lại. chị có thể nghe em không? Chị có thể— Narcissa, Andy nói tôi không thể sử dụng sợi chỉ để đi du lịch. Tôi có thể—tôi có thể nói chuyện với chị ấy không?"

Narcissa cau mày. Rồi gật đầu thật mạnh. "Đúng. Vâng, cố gắng liên lạc với chị ấy. Nếu chị ấy có phản ứng bất lợi... thì, tôi sẵn sàng can thiệp, Andromeda cũng vậy. Tiếp tục."

Phản ứng bất lợi? Điều gì có thể...

Cô cảm thấy ra ngoài cho các Liên kết. Không kéo. Thậm chí không dám—chỉ thì thầm vào đó. Bella? Chị có ở đó không? Chị có thể nghe em không?

Im lặng.

Ôi không. Có phải...nó bị hỏng không? Hay Bellatrix chỉ... quá mệt mỏi để nói?

Có phải du hành xuyên thời gian đã phá vỡ nó? Nó có quá xa không? Quá lâu? Cũng vậy-

Hermione?

Bella! Đúng! Vâng, em ở ngay đây!

...Hermione? Bellatrix thì thầm buồn bã qua sợi chỉ.

Hermione mỉm cười. Siết chặt tay ả. Không sao đâu. Chị sẽ ổn thôi. Em đã trở lại. Em sẽ sửa chữa nó

Bellatrix thở dài qua sợi chỉ. Tôi biết em không thể nghe thấy tôi...nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ nói chuyện với em, được chứ? Chỉ - chỉ lắng nghe thôi. Vì vậy, tôi đã có mặt tại cuộc họp ngày hôm nay, và rồi đột nhiên tôi cảm thấy đau rát ở các đầu ngón tay. Đó chắc hẳn là khi em chạm vào cuốn sách đẫm máu đó. Tôi gần như đánh rơi cây đũa phép của mình. Ơn giời, chỉ có Snape nhìn thấy—

...Gì? Bellatrix không có trong một cuộc họp ngày hôm nay. Là gì...

Ồ. Đó là ngày cô ấy ra đi. Những gì cảm thấy như ngày hôm qua, nhưng thực sự là nhiều năm trước. Khi Hermione chạm vào cuốn sách bị nguyền rủa và...

Bellatrix tiếp tục nói qua liên kết. Kể cho Hermione nghe về một ngày của ả. Về việc ả đã chạy theo cô ấy như thế nào. Cách ả nhảy ra khỏi cửa sổ và...

Hermione lau mặt và lắc đầu với Narcissa. "Tôi có thể nghe thấy chị ấy. Nhưng đó là từ trước. Tất cả những gì chị ấy nói với tôi qua sợi chỉ...không bao giờ đến được với tôi. Chị ấy nói chuyện với tôi. Chị ấy biết tôi không nghe được nhưng— chị ấy đang kể cho tôi nghe về ngày tôi rời đi. Chị ấy đã đến với cô. Chị ấy biết mình phải tìm đường về nhà nên Tiggy đã đưa chị ấy đến gặp cô. Sau khi chị ấy ném một cái cây quanh khu rừng."

Narcissa ngồi xuống cạnh cô ấy trên giường và cười. Chải một ít tóc khỏi trán Bellatrix và hôn nó. Nó thật kì lạ. Một Narcissa hay cười và rất tình cảm. Thời gian thực sự đã trôi qua.

Chào cưng. Tôi đang nói chuyện với em một lần nữa. Thật là một tên ngốc chết tiệt. Tôi biết em không thể nghe thấy. Tôi chỉ- tôi sắp đi gặp Andy, em có tin được không? Cissy vừa chuẩn bị sẵn sàng và— Tôi ước gì em ở đây. Em sẽ biết phải nói gì. Tôi cần— nếu Andy không đến thì sao? Hoặc nếu em ấy ghét tôi thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu— tôi không thể chịu nổi nếu em ấy...Cissy đến đây. Đoán chúng ta sẽ đi. Được rồi, Bella. Mày có thể làm được việc này. Tất cả sẽ ổn thôi. Tất cả sẽ...

Ồ, cô ấy ghét điều này! Tại sao Bellatrix không thể nghe thấy cô ấy bây giờ? Tại sao họ vẫn ở trong thời gian sai lầm? Tại sao-

Cô cởi giày ra và nằm xuống cạnh Bellatrix trên giường. Tôi đây. Hãy quay lại với tôi, Bella. Chị thua sao? Nói cho tôi biết những gì bạn cần

Mẹ kiếp, cục cưng. Em đang bỏ lỡ một số shit điên! Tôi không thể tin được— Cissy yêu Lily Evans. Mẹ của Potter. Em ấy có nói với em không? Đó có phải là bí mật mà em ấy nói với em về những thứ của muggle và chiếc đồng hồ kỳ lạ không? Và điều đó thậm chí còn chưa— Andy là Trelawney! Em ấy đã làm tình với chúng ta suốt thời gian qua! Đó là em ấy! Tất cả những buổi học bói toán đó, và khi em bước đi và làm rơi quả cầu pha lê xuống sàn—

Hermione ngồi dậy và lườm Bellatrix. "Em không bỏ cuộc! Em chỉ không muốn lãng phí thời gian của mình—ồ."

Cô ấy đang hét vào mặt ai đó đang hôn mê.

Cô ấy nhìn xung quanh, co rúm lại trong lời xin lỗi. Narcissa nhướng mày. Andy cười toe toét với cô từ ngưỡng cửa. Ồ vâng!

Hermione khoanh tay với Andy. "Trelawney? Con mắt bên trong bị che mờ của tôi ? Tôi 14 tuổi! Tại sao cô-"

Andy bước tới, cười toe toét. "Cô cần phải bỏ đi phần nào logic đó và tin vào phép thuật trở lại, cô bé Swotty ạ. Vì quá thông minh nên cô không để ý đến tôi, phải không? Phán xét tôi. Khinh bỉ những điều thần bí và khác thường. Nghĩ rằng cô biết tất cả mọi thứ. Ngay cả sau khi tôi nói với Harry lời tiên tri của tôi về Đuôi Trùn, bạn vẫn không hiểu ra. Điều đó cần phải thay đổi. Tôi biết cô quan trọng bằng cách nào đó, tôi chỉ không chắc tại sao. Cô cần học cách tin vào những thứ không thể nhìn thấy. Điều đó không hoàn toàn có ý nghĩa. Và nhìn kìa, một sợi chỉ vô hình với chị gái tôi! Bạn tâm giao. Bây giờ điều đó cần một số niềm tin mù quáng."

Hermione chỉ thở hổn hển, nửa khó chịu nửa... chỉ ngạc nhiên rằng tất cả đều là sự thật. Đây có phải là cách cô ấy trở thành bạn với Andy sau chiến tranh? Có phải tất cả đã được thiết lập? Đây có phải là lý do tại sao Andy tiếp tục đưa cô ấy vào mọi thứ với Harry và Teddy? Cô đã nghĩ có lẽ cô nhớ Tonks và đưa cô ấy vào, nhưng...

Đừng bận tâm. Đó là một cuộc trò chuyện cho một ngày khác. Cô ấy cần biết nhiều hơn về những lời tiên tri và - "Và Trelawney đã giúp gì cho những điều đó? Tôi không xem bói toán. Tôi đã rời đi."

Andy ngồi xuống và nhún vai. "Ừ. Chủ yếu là tôi chỉ nhắn tin với cô thôi. Nhưng tôi rất đáng nhớ, phải không? Và ngay khi cô phát hiện ra rằng Trelawney đã đưa ra lời tiên tri về Harry... cô sẽ nhớ ra. Hãy nhớ đừng đánh giá theo mệnh giá. Để nhìn sâu hơn vào mụ phù thủy điên loạn ."

Ồ. Bella? Đó là để giúp cô ấy với Bella? Andy đã biết gì? Cô ấy đã có những tầm nhìn gì? Bao nhiêu-

Tôi quên nói với em, Thetis có chân! Tôi không biết làm thế nào chúng tôi đã làm điều đó nhưng- một em bé! Tôi đang bế một đứa bé. Trong một hang động. Ở Hogwarts. Tôi biết, nghe có vẻ không thể, nhưng tất cả những thứ điên rồ này ngày càng trở nên điên rồ hơn, cục cưng. Bây giờ tôi phải chăm sóc một em bé. Họ đang nhìn chằm chằm vào tôi ngay bây giờ. Có như vậy ... tin tưởng. Tôi không biết nếu— tôi cũng phải đi trông chừng Potter sau. Và Cisy. Và sau đó hy vọng tôi có thể gặp Andy. Tất cả chúng ta đều bận rộn. Tất nhiên tôi cũng đang cố gắng tìm em. Vẫn chưa quên em, cục cưng. Tôi đã thức đêm qua để đọc cuốn sách này về không gian. Tôi đã nghĩ rằng nếu không gian là vô hạn, và thời gian là vô hạn, thì chắc chắn cả hai là một hằng số nên có một số trùng lặp và...

Không gian? Bellatrix thực sự đã thử mọi thứ...

Chị thật xuất sắc, Bella. Tự mình nghĩ ra các lý thuyết vật lý. Chỉ dành cho em. Đoán em có thể tìm ra điều này sau đó, cho chị. Em ở ngay đây. Em phải có thể tiếp cận với chị. Bằng cách nào đó...

Hermione chớp mắt trở lại thực tại trong phòng. Nắm lấy tay Andy. "Xin lỗi. Chị ấy cứ tiếp tục nói và— vậy là tôi không thể kéo sợi chỉ? Tôi không thể...đi theo nó vào tâm trí chị ấy? Tìm chị ấy?"

Andy hít một hơi dài và nhắm mắt lại. "Tôi không biết. Đó là một rủi ro. Tôi đã— một vài năm trước, tôi có một giấc mơ. Bella đã rơi xuống từ một vách đá. Chị ấy yếu đuối. Hầu như không có ý thức. Một sợi dây màu đỏ buộc quanh eo chị ấy, để khi chị ấy ngã xuống, chị ấy chỉ treo lơ lửng ở đó, đung đưa. Sau đó, cô đã đến. Chạy đến sợi dây thừng. Cô kéo vào nó. Kéo chị ấy đến nơi an toàn. Nhưng khi chị ấy chuẩn bị trèo lên thì... sợi dây bị đứt. Chị ấy bị ngã. Có một tiếng hét khủng khiếp. Cô nhảy theo chị ấy. Tôi không thể ngăn cản cô. Tôi thậm chí không ở đó. Cô vừa theo chị ấy ra khỏi vách đá. Và sau đó tôi tỉnh dậy."

Ồ. Cái đó...

Chắc chắn là không tốt. Được rồi. Không có liên kết.

Thật không công bằng! Tôi - tôi ghét điều này! Tôi chỉ có một mình và— quay lại đi. Hermione, làm ơn. Làm ơn quay lại đi. Tôi không thể làm điều này. Tôi không thể - nó quá khó. Đau quá. Tôi nhớ em. Tôi muốn - chỉ cần quay lại. Đừng rời xa tôi

Không không không. Không, Bella, cô ấy—

Hermione nằm xuống bên cạnh Bellatrix và ôm chị ấy. Giữ chị ấy. Cô ấy ở ngay đây. Cô ấy nói đúng— "Còn legilimency bình thường thì sao. Tôi có thể làm điều đó? Tôi có thể đi vào tâm trí của chị ấy? Tìm chị ấy?"

Và cơ thể của Bellatrix đột nhiên căng ra... và Hermione hét lên. Tiếng hét đau đớn khi toàn thân cô bỏng rát. Làm cho nó dừng lại làm cho nó dừng lại làm cho nó—

Tầm nhìn của cô ấy mờ đi, và cơn đau xâm chiếm toàn bộ cơ thể khiến cô ấy gần như không cảm thấy gì. Nổi trong hư không vô tận.

Cô ấy thậm chí không thể thở được. Không thở được. Đau nhói theo từng nhịp tim. Nó ở trong huyết quản của cô ấy. Đầu cô ấy. Ôi cái đầu của cô ấy. Giống như một mũi khoan vào thái dương của cô.

Và sau đó cơn đau giảm đi rất ít. Đủ để thở. Đủ để cô ấy mở to mắt để biết chuyện quái gì đang xảy ra với mình. Đủ không khí trong phổi để cầu xin cho cơn đau ngừng lại.

Cô nhìn khung cảnh xung quanh giường của Bellatrix như thể từ một giấc mơ. Tai ù và tầm nhìn vẫn tập trung. Hermione rời khỏi giường khi nào?

Cây đũa phép của Narcissa là một vệt mờ. Những câu thần chú bay đến Bellatrix, hết cái này đến cái khác. Nhanh đến khó tin. "Andromeda. độc dược. 1, 4, 9 và 13."

Andy đã rót lọ thuốc đầu tiên vào miệng Bellatrix. Hai chị em dường như nhảy múa xung quanh nhau, chuyền chai hoặc trói Bellatrix vào giường. Tựa vào nhau. Không khiêu vũ. Nghiêng người.

Còn Hermione thì ngồi trên ghế bành. Ai đó phải đã gợi ra nó. Và cô ấy có thể thở bây giờ. Có thể nghĩ. Đó là sự đau đớn, nhưng nỗi đau đang dịu đi.

Bella...Ôi Bella. Đây là nỗi đau? Đây là những gì chị ấy đã chiến đấu?

Có gì đó... không ổn với tôi, cưng à. Bởi vì em đã biến mất. Nó làm tôi yếu đi. Không—không phải là tôi luôn yếu đuối. Không bao giờ. Nhưng...cơ thể của tôi đôi khi. Đưa ra trên tôi. Chân của tôi. Hay ma thuật của tôi. Trái tim tôi. Phổi của tôi. Em không ở đây ... em đã ngừng đập trái tim của tôi. Lấy đi hơi thở của tôi. Tôi đã mất đi sức mạnh của mình...thật là...đáng sợ. Tôi sợ. Tôi cố gắng không nghĩ về nó nhưng...tôi chưa bao giờ yếu đuối. Trải qua mọi thứ, ngay cả khi tôi không có gì, tôi vẫn có cơ thể của mình. Tôi luôn có thể chạy, nhảy, và...đôi khi tôi không thở được. Không thể nhìn thấy. Mù. Bị lạc trong bóng tối

***

Tháng 12 năm 1996

Đấy, thế là bàn ăn biến mất. Không cần nó nữa.

Bellatrix lùi lại vài bước. "Được rồi, hai người đã sẵn sàng chưa? Bởi vì tôi sẽ không đưa cho em bất kỳ gợi ý nào, hay lắng nghe bất kỳ lời bào chữa nào. Em làm chính xác như tôi nói, hiểu không?"

Andromeda và Narcissa đều gật đầu quả quyết. Không đảo mắt hoặc bình luận ác ý. Tốt.

Bellatrix gật đầu với họ. "Được chứ. Đó là chiến tranh, và dấu ấn của tôi chỉ gọi tôi đến với hắn. Tôi đã kích hoạt bùa mê protean của em, và em phải thế chỗ của tôi. Vì vậy, hãy sẵn sàng cho một cuộc họp có thể xảy ra."

Và cả hai chị em của cô ấy bắt đầu nhanh chóng cởi quần áo, Andromeda chỉ ném quần áo của mình xuống sàn, trong khi Narcissa chọn cách biến mất quần áo của mình và đi thẳng đến tủ quần áo, mặc một chiếc váy.

Tốt. Họ nhớ để được thay đổi. Đó là bước một.

Andy biến thành Bellatrix, và nhanh chóng theo kịp Cissy, người đã ở phía sau. Cissy cũng thay đổi các đặc điểm của mình, chậm rãi chọn váy và quyết định xem có nên mặc quần bó hay không. Đây không phải là một chuyến thăm xã giao, Cissy! Tăng tốc!

Nhưng chẳng mấy chốc cả hai đều mặc quần áo.

Hừm. Corset của Andromeda không được gọn gàng. Ả chưa bao giờ thực sự đeo nhiều và chắc hẳn em ấy đã quên câu thần chú, chuyển động của đũa phép có chút sai lệch. Nhưng ả đã làm tóc xoăn hơn một chút, trong khi tóc của Cissy thì quá gọn gàng. Sáng bóng thay vì—

"Sẳn sàng!" Andy hét lên.

Narcissa lườm. "Tôi cũng vậy. Chỉ vì chị thông báo trước không có nghĩa là—"

Bellatrix khoanh tay lại. "Đủ rồi. Cả hai đều chưa sẵn sàng. Nghĩ."

Ả đã đặt những chiếc váy đó ở đó sớm hơn. Kiểm tra các túi dây rút ẩn trong váy. Không dao. Hoặc độc dược. Hoặc đũa phép.

Cissy là người đầu tiên chạy lại tủ quần áo, đưa túi thuốc về phía ả và thò tay vào dưới váy để móc nó vào. Andy nhanh chóng sao chép và cũng lấy một con dao. Bản sao con dao bạc của Bellatrix.

Nào. Một trong các em nhớ cây đũa phép.

Bellatrix xoay cây đũa phép của mình giữa các ngón tay, không thể cưỡng lại việc cho chúng một chút—

Ôi. Ôi ả—không thể thở được. Tại sao - ả thậm chí còn không nghĩ về Hermione hay - không một lần nữa!

Ả đặt một chiếc ghế ăn về phía mình và ngồi xuống đó. "Tôi không sao. Tiếp tục đi. Chỉ một điều nữa thôi— hãy nghĩ đi! Em là tôi ."

Và Andromeda biến cây đũa phép của em ấy. Cuối cùng!

Bellatrix cười toe toét. "Tốt. Và cả hai em đều có dấu ấn? Tôi không thể nhìn thấy dưới váy của em."

Cả hai đều kéo tay áo lên. Có vẻ ổn với ả. Đúng. Bước tiếp theo.

"Được rồi, em đã được kêu gọi đến với Ngài, và bằng cách nào đó chúng ta đã tìm ra cách đưa em đến thẳng với Ngài mặc dù em không có Dấu ấn. Vẫn chưa sắp xếp được điều đó. Dù sao thì tôi cũng sẽ đọc một ít. Hắn đang họp."

Bellatrix cố gắng đứng dậy. Ả có thể thở lại, nhưng ả hơi run. Không có gì quá tệ. Nó sẽ qua. Hoặc ả hy vọng nó sẽ.

Ả lẩm bẩm câu thần chú để nới lỏng chiếc áo nịt ngực của mình và biến hình thành Chúa tể Hắc ám. Họ ở đây.

Andy nao núng. Chết tiệt. Em ấy không thể làm thế! Ngay khi em ấy—

Bellatrix hắng giọng. "Em đã sẵn sàng chưa? Bài kiểm tra tiếp theo bắt đầu ngay bây giờ. Hãy sắp xếp cái đầu của em."

Andy gật đầu, và Cissy mỉm cười trìu mến với ả. "Bất cứ điều gì cho Ngài, thưa Ngài. Tôi luôn sẵn sàng phục vụ Ngài."

Bellatrix kìm lại một tiếng khịt mũi. Con cưng của cô giáo.

Vậy thì. Nếu em ấy đã sẵn sàng.

Ả nhắm mắt lại, và nghẹo cổ. Thở dài trong tiếng rít lạnh lùng. Làm biến mất đôi bốt chật chội của ả để ả đi chân trần. Và mở mắt ra. Lướt qua Cissy. "Bellatrix. Ta có một nhiệm vụ dành cho ngươi."

Cissy khuỵu xuống. "Bất cứ điều gì Chúa ơi. Nó là gì? Nói cho tôi biết phải làm gì và tôi sẽ—"

"Đủ rồi!" Bellatrix hét lên. Nắm lấy cằm Narcissa và buộc em ấy phải nhìn vào mắt mình. Nhìn vào...bóng tối. Cảm ơn mẹ kiếp. Đầu óc đen tối...

Trời lạnh, nhưng đầu của Bellatrix cũng vậy...có lẽ quá lạnh. Quá vô cảm. Niềm đam mê ở đâu? Khát khao thay đổi cháy bỏng? Nhu cầu của ả về một thế giới tốt đẹp hơn? Giận dữ—

Ả ném Cissy xuống sàn. "Em đang cố xúc phạm tôi đấy à, cô gái? Em đã quên nguyên nhân của chúng ta? Chính lý do của chúng ta— dậy đi."

Hãy xem Cissy nói cách nào để thoát khỏi chuyện này.

Cissy sợ hãi lồm cồm bò dậy. "Hãy tha thứ cho tôi, Chúa tể của tôi. Tôi là đầy tớ trung thành nhất của Ngài. Nói cho tôi biết nhiệm vụ của tôi. Bất cứ kế hoạch nào Ngài có thể có, tôi sẽ ban hành. Làm theo từng lời của Ngài."

Em gần như sắp khóc, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Hừm. Không tệ.

Bellatrix bác bỏ. "Tốt. Chúng ta không có thời gian cho việc này. Đừng làm tôi thất vọng thêm một lần nào nữa."

Thay vào đó, Bellatrix quay sang Andy. "Bellatrix. Ta có một nhiệm vụ dành cho ngươi."

Và Andy khuỵu xuống. Chà, ít nhất cả hai đều học được điều đó.

Hừm. Hãy xem họ sẽ làm gì nếu...

Ả bước lại gần và vuốt tóc Andy. Khẽ cười khúc khích bằng chất giọng cao và lạnh lùng của mình. Nụ cười. "Bella yêu quý nhất. Đứng dậy đi cô gái của ta. Ngươi là cánh tay phải của ta. Trung thành nhất của ta. Đến. Đứng bên cạnh ta."

Andy ngước nhìn ả. Cau mày bối rối. Chuẩn rồi. Andy không biết khía cạnh này của hắn ta. Mặt thậm chí còn nguy hiểm hơn. Ả lén nhìn vào đầu của Andromeda...

Bóng tối. Tiếng la hét. Và... niềm vui. Phấn khích. Mong muốn làm hài lòng. Muốn một thử thách. Sẵn sàng chiến đấu. Tốt.

...Nhưng vẫn quỳ gối. Chết tiệt. Em ấy phớt lờ một mệnh lệnh.

Ả thầm xin lỗi Andy. Bước trở lại. "Tôi đã nói, đứng lên, cô gái!!"

Ngài ra lệnh đứng dậy , và Andy bị nhấc bổng lên như một con rối.

Ả thả câu thần chú, và Andy hít một hơi run run.

"Ngươi đã quên cách cư xử của mình? Hãy lắng nghe những người lớn tuổi của ngươi, phù thủy vô ơn" ả hét lên. "Ta đã nghĩ ngươi là người thông minh. Hiểu tầm quan trọng của việc duy trì truyền thống của chúng ta! Xã hội của chúng ta! Ngươi sẽ sớm trở thành người đứng đầu ngôi nhà quý tộc của mình, và ngươi không nghe lời khuyên của ta sao?"

Andromeda lắc đầu. "Không, thưa Chúa. Lời xin lỗi chân thành của tôi. Tôi sẽ lắng nghe, tôi hứa. Tôi chỉ đơn giản là ngạc nhiên bởi lòng tốt của Ngài. Có Ngài làm cố vấn là một vinh dự mà tôi không xứng đáng. Xin hãy tha thứ cho tôi."

Vâng, Andy! Vì vậy, em ấy vẫn chưa quên tất cả những người thuần chủng của họ— được chứ. Tốt. Tốt. Bây giờ là điều duy nhất—

Bellatrix loạng choạng lùi lại và bối rối xoa đầu. Cúi vai và nhìn giữa các chị em. "Tôi...ở đâu..." Ả bàng hoàng nhìn xung quanh. Tiếng rít trên sàn nhà.

Và nhìn lại. Bây giờ cả hai chị em của cô dường như không biết phải làm gì. Nào. Hãy là Slytherin. Thao túng hắn ta. Em phải rời đi trước khi hắn ta chộp lấy. Nói gì đó đi. Bất cứ điều gì.

Cả hai chỉ biết đứng nhìn. Mẹ kiếp.

Ả vung tay ra với một tiếng gầm và gửi một luồng ma thuật về phía họ, ném họ trở lại sàn nhà. "Sao ngươi dám đứng trước mặt ta! Ngươi là ai?! Ngươi là gián điệp?! Được ông già gửi đến— cậu bé ở đâu? Harry Potter đâu?!"

Andy quỳ xuống trước. "Thưa Chúa, tôi đã sẵn sàng cho nhiệm vụ của mình. Nhờ sự khôn ngoan của Ngài, chúng tôi đã tìm thấy thời điểm hoàn hảo để tấn công. Tôi có thể rời đi để bắt cậu bé không? Để cuối cùng đặt dấu chấm hết cho những kẻ phản bội máu bẩn thỉu bảo vệ cậu ta?"

Được rồi nó hoạt động. Ngoại trừ một chút về Potter. Em ấy không thể lúc nào cũng hứa hẹn với Potter được.

"Đúng!" Bellatrix hào hứng nói. "Vâng, Bella. Đi. Nhanh lên, em yêu."

Andy chạy nước rút ra khỏi phòng. Cút khỏi đây khi hắn vẫn còn— tốt. Không còn. Còn một cái.

Bellatrix lại ngồi xuống ghế ăn với một tiếng thở dài. "Em đây rồi, Bella. Rất vui được gặp em, em yêu. Nó đã...có phải là ngày hôm qua chúng ta..."

Một cơ hội cuối cùng, Cissy. Những cảm xúc. Cảm xúc thật, thô. Ả biết Cissy có thể làm được.

Cissy đứng lên. Đi qua với cái đầu cúi xuống. "Tôi đến ngay khi Ngài gọi, thưa ngài. Kế hoạch của chúng ta đã sẵn sàng. Tôi rời đi được không? Như Ngài đã nói, thời gian là đúng. Chẳng mấy chốc thế giới sẽ là của chúng ta. Không trốn nữa."

Ồ. Ả ngước nhìn Cissy. Em ấy hiểu điều đó chứ? Biết tại sao Bellatrix...

Ả lại nhìn vào đầu Cissy. Và gần như thở hổn hển.

Cô bé dũng cảm. Ngồi trong bóng tối. Lạnh. Đợi một người đến, và từ từ thôi hi vọng. Niềm hy vọng hóa thành nỗi buồn. Để tức giận. Để thù hận.

Bellatrix gật đầu. "Đúng. Đi. Một thế giới tốt đẹp hơn đang ở trong tầm với, em yêu. Hãy lấy nó."

***

Bây giờ họ đang ở ngoài vườn. Sẵn sàng cho thử thách tiếp theo. Bellatrix một lần nữa đứng đối diện với các em gái của mình, lần này với một lá bùa hộ mệnh sẵn sàng.

"Stupefy (làm choáng) và reducto (huỷ diệt)!" ả gọi.

Và quan sát cả hai chị em của ả đều đi sai hướng. Cố gắng không cười. "Cách khác. Thử lại."

Ả ném một chiếc khiên, và hai stupefy và hai reductos bật ra. Giờ thì tốt hơn rồi. Không đủ nhanh, nhưng tốt hơn.

Ả biến thành một thần sáng, biến chiếc váy của mình thành đồng phục của họ. "Bỏ cuộc đi, Lestrange! Không thể chấp nhận được!"

Ả lần lượt tung ra hai câu thần chú trói buộc. Và cả hai đều bị chệch hướng.

Andy gầm gừ. "Diffido!" (cắt)

Bellatrix búng cổ tay, chặn nó lại. Con điên đâu rồi, Andy? Nào! Không có mồi nhử? Không nói chuyện trẻ con? Em phải làm họ hoảng sợ! Bị loạn trí!

Bellatrix lắc đầu, biến thành McGonagall. "Tránh xa học sinh ra, Bellatrix," ả hét vào mặt Cissy, quét qua trước mặt một số đứa trẻ tưởng tượng.

Cissy cười khúc khích. "Tôi chỉ dạy họ vài câu thần chú mới, Minnie. Không có nghĩa là để bước trên bất kỳ cái đuôi. Cô vẫn là giáo sư yêu thích của tôi, hứa đấy."

Yêu thích? Uhh...hãy nói rằng Cissy không nghĩ gì về điều đó trong đầu. Không đọc vào bất cứ điều gì-

Cissy đóng băng. Tư thế duỗi thẳng. "Chị...có một giấc mơ về McGonagall?"

Argh! Cissy! Ra khỏi—

"Gì?!" Andy hét lên. Và sau đó phá lên cười. "Giấc mơ kiểu gì? Một giấc mơ đẹp chứ?"

Không! "Không! Nó không phải là—" Tào lao. Ả vẫn có giọng nói của McGonagall.

Đúng. Lấy lại quyền kiểm soát. Và cho họ một thử thách.

Ả biến thành Nymphadora Tonks.

"Được rồi, Lestrange. Chúng tôi bao quanh đây rồi. Đây là cơ hội cuối cùng của cô để tránh Nụ hôn và trở nên dễ dàng."

Andy ngập ngừng. Cissy gửi cho ả một sự sững sờ và suy nghĩ.

Bellatrix làm chệch hướng chúng bằng một người bảo vệ. "Tốt. Nếu đó là những gì ngươi muốn. Impedimenta! (làm chậm)"

Cissy làm chệch hướng. Khiêu vũ ngoài đường với một tiếng cười. "Ồ. Thần sáng nhỏ có thể chơi! Diffindo!"

Và một diffindo đến với ả. Bellatrix làm chệch hướng nó bằng một tiếng thở dài. "Dừng dừng dừng. Cissy. Em không thể làm tổn thương Tonks. Nếu em sử dụng một diffindo, em phải trượt. Hoặc nhắm vào chân con bé. Bây giờ em là tôi . Làm giả nó."

Ả quay sang Andy. "Và thôi nào, Andy. Tham gia. Em không thực sự tấn công tôi. Em đang bảo vệ tôi, nhớ không? Ngay cả khi đó là Dora, không sao cả, con bé sẽ ổn thôi."

Andy lắc đầu. "Không dễ thế đâu Bella. Anh— làm sao tôi có thể—"

Bellatrix rên rỉ. "Nó là ý kiến ​​của em! Em nói em có thể xử lý như tôi. Nhưng nếu em không đủ khả năng, nếu việc này quá khó thì..."

Andy biến thành Hermione, và Bellatrix ôm lấy ngực ả, đôi chân yếu đi vì cú sốc—

"Andy, dừng lại đi! Thật tàn nhẫn! Chị đang làm hại chị ấy, chị ấy..." Cissy rít lên.

Andy không thay đổi trở lại. "Tôi đang cho chị ấy thấy nó như thế nào. Tại sao tôi thậm chí không thể giả vờ làm tổn thương Dora! Tại sao - em có thể làm điều đó với Draco? Chỉ là— tôi muốn một kế hoạch khác nếu đó là Dora. Rằng chúng ta rút lui. Rằng chúng ta không—"

Bellatrix tìm thấy hơi thở của mình và tự ổn định. Biến đổi trở lại thành chính mình. Hoàn tác biến hình trên trang phục của ả. Và nhìn Andy. Tại Hermione.

Họ không thể rút lui. Bellatrix Lestrange không bao giờ lùi bước. Nó sẽ là quá đáng ngờ. Nó có thể khiến mọi người gặp nguy hiểm. Nếu có ai phát hiện ra...

Ả chĩa đũa phép vào Andy. Hiện tại là Hermione.

Cắn chặt quai hàm. Xoay vai ả lại. Ngẩng cao đầu. Một Black. Làm những gì phải làm.

Trốn.

"Sao ngươi dám đứng trước mặt ta, đồ máu bùn bẩn thỉu!" ả gầm lên. "Đồng loại của ngươi nên cúi đầu trước chúng ta. Hãy quỳ xuống. Hãy nghiền nát dưới chân ta với bụi đất."

Ả tiến lại gần hơn. "Hãy nói cho ta biết ngươi đang giấu Potter ở đâu, cô gái! Nói với ta!" ả hét lên, giọng nói chói tai và đứt quãng.

Andy sợ hãi lùi lại một bước. "Bella, chị—"

Bellatrix gầm gừ, làn da nứt nẻ vì ma thuật, đôi mắt rực lửa. "Bỏ tên ta ra khỏi cái miệng gớm ghiếc của ngươi đi! Ngươi không xứng đáng — silencio (câm lặng)! Incarcerous! (trói) Expelliarmus! (tước vũ khí)"

Ba trong một. Ả bắt lấy cây đũa phép của Andromeda khi em ấy ngã thịch xuống sàn, bị trói chặt. Và nhẹ nhàng. Em ấy đã làm đệm cho mặt đất. Bốn trong một.

Ả đứng trên em gái mình. Nụ cười nham hiểm. "Ở đó. Nơi ngươi thuộc về. Crucio!"

Và sử dụng bùa cù lét. Nhìn Andy quằn quại trên sàn. Stupefy!

Và em ấy bất tỉnh. Tốt.

Ả nhìn lên. Cissy đã lùi lại. Mặt trống rỗng. Bức tường lên. Nắm chặt cây đũa phép và sẵn sàng chạy.

"Đó là cách em giả làm Bellatrix Lestrange," Bellatrix mệt mỏi lẩm bẩm. Nới lỏng ra. Tháo quai hàm của ả.

Không thực sự. "Rennervate (thức tỉnh). Relashio (giải thoát)."

Andy ngồi dậy. Biến hình trở lại. Nhìn chằm chằm vào ả

Bellatrix đưa lại cây đũa phép cho em ấy và giúp em ấy đứng dậy.

Và mỉm cười với chị em mình một cách buồn bã. "Đây không phải là một trò chơi. Em không được lựa chọn. Đừng quay lưng lại với bóng tối. Trốn. Chạy trốn. Nếu tôi không ở đó...em sẽ phải tôi. Để lấy nó. Hãy giả vờ, cho đến khi em gần như tự lừa dối chính mình."

Ả khoác tay qua vai Andy và đi về phía ngôi nhà. "Em có thể làm được. Tương tự với Trelawney Nó là giả. Chỉ cần ẩn như tôi. Ngay dưới mũi lão già. Hãy để mắt đến Draco."

Và đưa tay kéo Cissy về phía họ. "Và em đang trở nên tốt đấy, Cissy. Thậm chí làm tôi sợ hãi. Miễn là em luôn ngẩng cao đầu, em sẽ ổn thôi. Dù sao thì luôn luôn lên kế hoạch trước năm bước."

Các em của cô vẫn khá im ắng. Dè dặt. Đoán nhìn thấy ả cũ là một chút sốc.

Bellatrix nắm lấy tay của cả hai và kéo họ về phía thư viện. Bắt đầu chạy. "Tiggy, chúng ta có thể lấy một ít trà được không! Trà thật!"

Andy cười. "Chậm lại, Bella! Chị sẽ kéo cánh tay chết tiệt của tôi ra!"

"Lời nói, Andromeda," Cissy hướng dẫn. "Chúng ta không phải cướp biển. Tôi không thể tin cả hai chị, không có cảm giác đàng hoàng. Chúng ta vẫn là một ngôi nhà cổ kính và cao quý. Nhưng chị ấy đúng, Bella. Hôm nay tôi chạy đủ rồi. Đặc biệt là trong một corset. Cả đời tôi không thể hiểu tại sao chị lại ăn mặc theo cách này nếu không phải vì truyền thống."

Andy khịt mũi. "Để làm cho bộ ngực của chị ấy trông đẹp, duh."

"Andromeda, đừng tục tĩu!"

Bellatrix cười khúc khích. Có vẻ như cú sốc đã hết. Và bộ ngực của ả trông thật tuyệt...nhưng...

"Cả hai người vẫn chưa hiểu ra sao?" ả thở hổn hển, mở cửa thư viện một cách uể oải bằng một cái gật đầu. "Những chiếc áo nịt ngực được yểm bùa để đẩy lùi hỏa lực của đũa phép cấp thấp. Áo giáp, duh."

Ả kéo cả hai xuống chiếc ghế sofa cạnh lò sưởi.

Trung thực. Như thể ả mặc áo nịt ngực chỉ để được điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro