Chapter 70: Thinking Outside of the Box

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bellatrix bước ra khỏi sàn nhà và vào phòng khách. Nhà Andy. Đây là nhà của Andy. Lạ thật. Và em ấy có cái hộp của Muggle! Tất cả đồ đạc của em ấy đều hướng về phía— chiếc hộp— tivi.

Oh SHIT. Và một người chồng đứng ở ngưỡng cửa. Làm thế nào để thậm chí làm điều này? Gặp gia đình? Hãy... tử tế? Ả chưa bao giờ phải... giới thiệu bản thân trước đây. Không phải trong năm. Ả không bao giờ thực sự giao tiếp xã hội hay bất cứ điều gì.

Cissy đi qua floo phía sau ả. Được chứ. Được thôi—

Bellatrix bước tới chỗ anh chàng. Nhìn anh ta. Anh ấy có...đôi mắt tử tế. Nhưng nghiến răng. Thần kinh, không tức giận. Ả nhớ anh ấy từ Hogwarts ...

Ả chìa tay ra cho anh bắt. "Xin chào. Xin lỗi tôi đã phát điên trong một giây nào đó. Tôi sẽ không giết anh. Hứa."

Cô nghe thấy tiếng rên rỉ từ góc phố, và Andy bước vào phòng. "Nghiêm túc?! Bella, chị không biết làm thế nào để nói chuyện với mọi người như một người bình thường? Có gì sai khi 'Rất vui được gặp anh'?"

Bellatrix đảo mắt. "Ừ, vì như vậy tốt hơn. Mặc kệ nó."

Ả nhìn thẳng vào mắt gã Ted này. "Điều đó sẽ kỳ lạ hơn, phải không? Nếu tôi hoàn toàn lịch sự và tử tế? Tất cả chúng ta đều biết điều này căng thẳng và kỳ lạ như mẹ kiếp. Anh biết tôi là chị dâu điên. Vì thế? Muốn đấm vào mặt tôi không, hay chúng ta có thể bắt tay trước khi tay tôi tê cứng không?"

Ted cười lo lắng. Thận trọng bắt tay ả. "Uh, không. Không đấm đá. Đừng nghĩ vậy, tôi chưa từng đấm ai trước đây, vì vậy có lẽ đây không phải là lúc để thử điều đó. Và tôi nghĩ cô đúng. Tốt hơn nên đề cập đến...uhh...điên rồ trong vài thập kỷ qua."

Hừm. Chưa từng đấm ai bao giờ? Cô không chắc đó là một điểm ủng hộ hay chống lại anh ta. Tuy nhiên, đề cập đến sự điên rồ, vì vậy anh ta có một điểm tốt. Giọng nói ồn ào. Vì vậy, đó là nơi Tonks lấy nó từ đó. Anh ấy dường như không quá sợ ả—

Andy kéo ả lùi lại một bước. "Dừng lại! Dừng bất cứ điều gì chị đang nghĩ và- ồ và Ted, đây là Cissy."

Narcissa cũng bắt tay Ted. "Narcissa, nếu anh không phiền. Thật vui vì cuối cùng cũng được gặp anh, Edward. Tôi cũng muốn xin lỗi về hành vi trong quá khứ của mình, và cho chị gái của tôi và cách cư xử đáng trách của chị ấy. Đáng buồn thay, một cái gì đó quay lưng lại với Chúa tể Hắc ám không thể sửa chữa. Chị ấy luôn luôn—"

Bellatrix kéo Cissy đi. "Thôi đi, Cissy. Đây không phải là một số chương trình xã hội cao. Anh ấy đã quen với Andy, tôi không đến nỗi nào. Dù sao thì anh ấy cũng có rất nhiều câu hỏi nên— xem chúng ta sẽ đi uống nước hay gì đó nhé, Andy? Hãy nói rằng muggles có rượu, hoặc rằng em có một số của Ogden, bởi vì tối nay sẽ-"

Ted phá lên cười. "Chúa ơi, điều này thật siêu thực. Dromeda, cái gì— cô ấy cũng giống như cô. Giống như cô với bộ lọc thậm chí còn hơn, làm sao có thể? Làm sao có thể— tôi không hình dung nó sẽ như vậy— ôi chết tiệt, đi uống nào. Chúng tôi có Ogdens. Hoặc 'đồ uống muggle' nếu cô muốn. Cách này."

Anh quay lưng lại với họ và bước ra khỏi phòng, lẩm bẩm một mình về mọi thứ thật kỳ quái. Bellatrix theo sau anh ta. Quay lưng lại với ả? Có thật không? Anh ấy dũng cảm, hay ngu ngốc?

Đó là cái gì? Trên tường? Một màu trắng— và vật liệu này là gì? Và những hình ảnh thực sự không di chuyển. Huh. Kỳ dị. Khá tốt khi không bị theo dõi mọi lúc nhưng— ồ cái đó di chuyển. Dora khi còn bé, vẫy tay với ả. Thật đáng buồn. Ả chưa bao giờ biết đứa trẻ đó. Không phải ở đây vì con bé. Bây giờ Tonks chỉ nghĩ rằng ả là một kẻ tâm thần, và rõ ràng là đang đụ Chúa tể Hắc ám nếu—

Nhà bếp Muggle? Tại sao Andy lại chọn để có một nhà bếp Muggle? Có chuyện gì với— cái đó đang gây ồn ào. ậm ừ. Một chiếc hộp lớn màu trắng.

Ả cảm thấy mạch đập của mình tăng lên, và càu nhàu với chính mình. Đừng ngu ngốc. Muggles không đáng sợ. Hermione biết tất cả những thứ này. Bellatrix sẽ cần học nó vào một thời điểm nào đó. Chỉ...

Ted vẩy cây đũa phép của mình vào những chiếc tủ khác nhau, và rất nhiều chai lọ khác nhau bay ra trên chiếc bàn bếp tròn. "Đúng. Đó là tất cả những gì chúng tôi có. Hãy tự giúp mình với bất cứ điều gì cô...ồ. Oh, điều này đưa tôi trở lại. Bây giờ làm thế nào mà tôi...Ồ vâng. Hộp màu trắng được gọi là tủ lạnh. Nó không nguy hiểm, nó chỉ giống như... một cái tủ lạnh. Cô có thể mở nó nếu muốn và có một chút rượu."

Bellatrix nheo mắt nhìn anh. Anh ấy có phải là legilimens không? Làm sao anh ấy biết...

Anh ấy chỉ làm điệu bộ mở một cái tủ rồi quay lại với mấy cái chai, lắc đầu mỉm cười. Và liếc nhìn lo lắng về phía cửa vào nhà bếp. Có lẽ đang tự hỏi Andy và Cissy đang làm gì. Tại sao họ lại bỏ anh ấy với ả. Anh ấy đang làm tốt, thực sự. Bây giờ hầu hết mọi người sẽ phát điên lên khi ở một mình trong phòng với ả. Hoặc vẽ cây đũa phép của họ. Của anh ấy được tình cờ nhét sau tai.

Ả quyết định chỉ mở chiếc tủ màu trắng...tủ lạnh. Anh ấy nói tủ lạnh, và nó giữ lạnh mọi thứ...

Và có ánh sáng bên trong. Ả thò tay vào. Trời lạnh . Và có một...băng nhỏ hơn. Một ngăn kéo nhỏ bên trong có đá và hộp thức ăn. Đó có phải là cách nó giữ lạnh? Họ đặt đá xung quanh nó?

Trong đó còn có một chai rượu vang trắng. Không phải trong bit băng. Ở cửa tủ có một ít sữa... Ả nhặt nó lên. Lạnh. Vậy là tủ lạnh hoạt động. Huh.

Ả quyết định mang nó đến bàn. Ả có lẽ không nên sử dụng đũa phép quá nhiều.

Nhưng trước tiên, ả từ từ đóng cửa tủ lạnh lại, nhìn trộm vào bên trong khi làm vậy. Ả muốn xem liệu nguồn sáng vẫn có thể tự cung cấp năng lượng hay... hmm. Khó nói.

Ả đóng nó lại, rồi giật mạnh nó mở ra thật nhanh để cố đánh bật ánh sáng và—

*Tin rằng mn đa số cũng chơi trò này rồi:)))

"Bella!"

Ả quay người lại và đóng cửa lại sau lưng. Mời rượu trước một Cissy đang lườm nguýt và bước đến chỗ Ted. "Coi chừng em ấy," ả thì thầm. "Cissy là người chị đáng sợ."

Mắt anh mở to, và ả cười toe toét với anh. Gật đầu. Bây giờ đây là niềm vui.

Ả nhìn vào trong đầu anh một chút. Chỉ để thử...Ồ. Ôi thật kỳ lạ. Cái gì là— à! Sàn nhà đang trở nên nhanh hơn và— và dốc dần vào—

Ả xoay sở để rút ra và thấy cánh tay của mình đang lắc lư khi ả cố gắng giữ thăng bằng. "Cái quái gì vậy?! Cissy! Cissy, nhìn vào cái đầu chết tiệt của hắn đi! Đó là thứ chết tiệt kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy!"

Ted cười toe toét với cô. "Nó đã làm việc? Cô đã thấy nó? Cô là người đầu tiên nhìn vào những con lừa! Kể từ Snape thì không."

Snape? Bellatrix đứng vững và khoanh tay lại. "Snivellus đang nhúng mũi vào làm gì vậy? Đừng để tên khốn đó phát hiện ra bất cứ điều gì khác. Ông ấy đã—à!"

Ả nhảy dựng lên khi Cissy bất ngờ nắm lấy vai ả.

"Ồ! Ồ, thật là thông minh. Họ được gọi là gì? Di chuyển...chúng được sử dụng trong siêu thị, phải không? Còn sân bay?"

Ted gật đầu. "Băng tải. Chúng tôi cho rằng tôi nên sử dụng thứ gì đó của Muggle, để gây nhầm lẫn cho càng nhiều pháp nhân càng tốt. Tôi có ý tưởng từ bên trong sân bay, nơi hành lý đi. Chà, những bộ phim về nội tâm— không có thật. Phim hoạt hình hay— chết tiệt. Tôi quên mất chuyện này khó giải thích thế nào rồi."

Narcissa ngồi xuống bàn và rót cho mình một ly rượu. "Tôi đã xem phim. Video. Tôi không chắc Andromeda đã nói gì với anh, nhưng tôi khá quen thuộc với thế giới muggle. Bella là người hoàn toàn chìm trong bóng tối. Và ngồi xuống, Andromeda. Ở đây là tốt như bất cứ nơi nào. Đừng đứng đó như một...quả chanh nữa, và ngồi xuống đi."

Bellatrix nhìn qua Andy. Em ấy khá trầm lặng. Ồ.

Ả bước tới và siết chặt tay Andy.

Và sau đó chỉ nhượng bộ và ôm Andy. Cả hai đều cần một cái ôm. Ả không chắc phải nói gì. Ả chỉ... xin lỗi. Rằng ả đã đi quá lâu rồi. Rằng không có gì ngăn cản điều này. Rằng suốt thời gian qua, họ đã có thể ở bên nhau, ngồi trong bếp của Andy. Họ nên ở lại với nhau. Khi Andy nói rằng em ấy sẽ rời đi... lẽ ra Bellatrix nên đi cùng em ấy. Bắt cả Cissy và bỏ lại bóng tối phía sau.

Andy xoa lưng ả rồi kéo đi. Hôn lên má ả. "Tôi biết. Nhưng nó ổn mà. Chúng ta vẫn có thời gian. Câu chuyện của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Chúng ta chỉ cần ngồi xuống và..."

Đó là những gì Hermione đã nói. Rằng họ vẫn còn sống. Đó không phải là kết thúc. Rằng họ sẽ có thêm 150 năm nữa của— của—

Ả hít một hơi thở hổn hển và với lấy Andy khi tim ả đập loạn nhịp và tầm nhìn của cô mờ đi. Mọi thứ đều là— đầu ả. Nó đau. Nó— nỗi đau là—

"...cô ấy ổn chứ? Là gì-"

"Bella, hãy thở đi. Tôi đã có chị. Nhớ—"

"...chỉ, Bella. Phóng thích. Chị không thể tiếp cận cô ấy. Không phải như vậy. Đi thôi."

Đi thôi? Của Hermione? Tại sao ả lại... ồ. Ôi chết tiệt, buông sợi dây ra. Ngừng kéo. Dừng lại...

Mọi thứ trở lại tập trung. Ả đang ngồi trên một chiếc ghế ở bàn bếp, xung quanh là những khuôn mặt lo lắng.

Và Cissy thở phào nhẹ nhõm. "Chị ấy không sao. Nó đã qua."

Andy ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh cô. "Mẹ kiếp, Bella. Chết tiệt. Điều đó sẽ không bao giờ trở nên bớt đáng sợ hơn. Trông chị chẳng khác gì một xác chết."

Bellatrix chỉ với lấy Ogden's và đổ cho mình một ít. Nhấp một ngụm và nhìn Ted. Anh ta trông như thể anh ta mới nhìn thấy một xác chết lần đầu tiên.

Ả với tay chạm cốc của mình vào lon...thứ gì đó của anh. "Chào mừng đến với gia đình. Hay tôi nên nói nhà thương điên? Dù đó là gì, chúc may mắn."

Anh ngồi xuống, lắc đầu và uống một ít... ả quay đầu sang một bên để đọc. Carlsburg. Bất kể đó là gì.

Ả mạo hiểm sử dụng cây đũa phép của mình. Tạo ra một aguamenti (tạo nước) và sau đó đóng băng nó thành băng giữa không trung. Bẻ thanh đá thành từng mảnh và thả nó vào bằng rượu whisky lửa của ả. "Vì thế. Andy đã đi đâu và kể cho anh nghe về tôi ngày xưa? Bất cứ điều gì tốt?"

Andromeda nhanh chóng đưa tay bịt miệng Ted. "Đừng trả lời thế. Tôi sẽ chỉ— tôi nói với anh ấy rằng cả hai người đã có một thế giới quan lành mạnh hơn và liên lạc lại với tôi. Rằng tôi tin tưởng cả hai người, và anh ấy cũng vậy. Và rằng tôi đang giúp cả hai người với một...nhiệm vụ."

Bellatrix nhướng mày. Đó là nó? Mẹ kiếp. Điều đó không để lại rất nhiều. Hừm. Ả cảm thấy tồi tệ cho anh chàng.

Ả kéo một số chai về phía mình để có thể nhìn thấy nhãn. Chỉ vì tò mò. Than cốc. Gin. Bia bơ. Nước chanh. Amaretto. Yêu tinh sẽ—đừng—buông sợi dây ra. Chỉ-

Ả hắng giọng và phớt lờ cơn đau đầu. "Có câu hỏi hóc búa nào không, Ted?"

Im lặng. Ả nhìn lên.

Anh ấy đang nhìn chằm chằm vào ả. Phân tích ả. Quan sát mọi thứ ả làm. Ả lè lưỡi với anh.

Anh liếc nhìn Andromeda. Sau đó tại Narcissa. Đánh trống ngón tay của mình trên bàn. "Tại sao bây giờ? Sau ngần ấy năm, tại sao lại là bây giờ?"

Ồ. Vâng đó là dễ dàng. Nhưng xấu hổ.

Ả nghĩ về việc nói dối. Thể hiện sự yếu đuối với một người lạ, với một phù thủy, không bao giờ là một ý kiến ​​hay. Và không dễ để...

Nhưng Andy yêu anh ấy. Vì vậy, bây giờ anh ấy là gia đình. Đã được... 25 năm.

Vì vậy, ả nghiến răng, ngẩng cao đầu.

Và sau đó chỉ lắc đầu với anh với một tiếng thở dài thất bại. "Tôi đã gặp một người...người đã nhắc nhở tôi rằng tôi thực sự là ai. Tôi muốn trở thành ai. Tôi... đã bỏ cuộc. Trên chính tôi. Trên thế giới. Tôi gánh lấy tất cả nỗi đau của mình... và truyền nó cho những người khác. Tôi bị mù. Bị mắc kẹt trong bóng tối. Em ấy đã tìm thấy tôi. Đã cứu tôi khỏi chính tôi. Nhắc tôi cách yêu."

Ugh đó là như vậy sũng nước. Thật thảm hại. Tại sao ả không thể vừa nói—

Cissy siết chặt tay ả, hắng giọng. "Tôi tin rằng Bella cũng đã tóm tắt lý luận của tôi khá hay. Dù tôi đã bước ra khỏi bóng tối nhiều năm trước. Không lâu sau Andromeda."

Ted cau mày. Nhìn Andy để xác nhận, rồi cười phá lên. "Yêu và quý? Cô đã yêu rồi? Ôi chết tiệt. Điều này có nghĩa là suốt thời gian qua cụ Dumbledore đã đúng! Sức mạnh của tình yêu!"

Andy đập vào tay anh. "Dumbledore sẽ không biết tình yêu nếu nó đá vào mông ông ấy. Ông ấy không liên quan gì đến chuyện này, Ted. Nếu anh biết chuyện của họ thì..."

"Thực ra, cụ Dumbledore đã từng yêu Gellert Grindelwald," Narcissa điềm tĩnh nói trước khi nhấp thêm một ngụm rượu.

Mọi người dừng lại nhìn em ấy trong sự bối rối bối rối. Biểu cảm của Narcissa vẫn trống rỗng. Họ ngồi trong im lặng.

Chà, em ấy không thể làm điều đó! Cố ý— "Cissy! Làm sao em biết điều đó? Tôi biết từ... à tôi biết, nhưng..."

Narcissa tình cờ nhìn lên. Và cười toe toét. "Tôi đã biết nhiều năm rồi. Kể từ Hogwarts. Cảm thấy ông ấy cố gắng nhìn vào đầu tôi...cho ông ấy thấy một số ký ức sai lầm...và sau đó quyết định rằng có thể cần phải trả giá. Hoặc tống tiền. Ông ấy đã giấu sự thật đó vào sâu trong tâm trí mình, nhưng tôi đã tìm ra nó. Gần với nỗi sợ hãi tồi tệ nhất và mong muốn sâu sắc nhất của ông ấy. Khi còn là một cậu bé và một thanh niên, ông ấy là hàng xóm của Grindelwald. Đã hoàn toàn yêu hắn Tôi không chắc liệu tình yêu có được đáp lại hay không... nhưng phải có lý do khiến cụ Dumbledore là người duy nhất có thể ngăn cản Grindelwald theo dấu vết của hắn. Để đánh bại hắn. Niềm tin của cụ Dumbledore rằng tình yêu chiến thắng tất cả...dường như đến từ kinh nghiệm."

Ted nghiêng người thì thầm với Bellatrix. "Cô đúng. Cô ấy là người đáng sợ. Đừng để tôi ở trong phòng với cô ấy, tôi đang cầu xin cô."

Cissy chỉ cười rộng hơn. " Cô ấy có thể nghe thấy anh. Và đừng lo lắng. Tôi sẽ không chia sẻ suy nghĩ hoặc ký ức của anh với bất cứ ai. Hài hước như họ có thể."

Andy gầm gừ. "Tôi biết mà! Biến khỏi đầu anh ta đi, Cissy. Em vượt quá giới hạn. Đừng bắt tôi nhìn vào đầu của Draco hoặc—"

Mẹ kiếp! Bellatrix nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình để đỡ Andy khi em ấy bất tỉnh, ngã sang một bên khỏi ghế ăn. "Cisse! Em ấy sẽ không nhìn! Dừng lại đi!

Ted đứng phắt dậy và chĩa đũa phép vào Narcissa. "Cô đã làm gì cô ấy? Cô ấy nói cô sẽ không làm hại ai nữa, rằng cả hai cô..."

Quả bóng của Merlin! Đúng.

Bellatrix hạ Andy xuống sàn, và ném một petrificus totalus (tê liệt) qua vai về phía Cissy nhanh nhất có thể.

Narcissa ngã thịch xuống sàn. Và tất nhiên, Ted quay lại đối mặt với ả, cây đũa phép giơ cao và sợ hãi.

Bellatrix đặt đũa phép xuống sàn. "Cả hai đều ổn. Nhìn này, Andy đang thức dậy. Em ấy không sao."

Đúng thế. Andromeda rên rỉ ngồi dậy, xoa xoa thái dương. Mỉm cười trấn an Ted và đưa tay đỡ ả. "Lẽ ra tôi không nên nhắc đến Draco. Cissy hơi bảo vệ quá mức và... chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Và có một tiếng thút thít trong đầu Bellatrix. Bella. Bella, làm ơn hóa giải câu thần chú. Tôi xin lỗi — thả tôi ra. Tôi bị đóng băng. Tôi bị măc kẹt

Oh SHIT.

Ả hủy bỏ câu thần chú và nhanh chóng đến chỗ Cissy. Kéo em ấy lên cho đến khi em ấy ngồi trên sàn và ôm em ấy. "Xin lỗi. Tôi không nghĩ. Tôi chỉ— em ổn chứ, Cissy? Tôi đã không làm tổn thương em, phải không? Tôi không cố ý—"

Narcissa "Tôi ổn. Để tôi đứng dậy, Bella."

Bellatrix lùi lại, và cả hai lại ngồi xuống bàn. Bellatrix lấy lại rượu whisky lửa của mình... và sau đó quyết định chỉ cần lấy nó và mở một trong những loại đồ uống kỳ lạ của Muggle. Kéo chai 'coca' về phía ả

Ted tạo ra một âm thanh kỳ lạ. "Đó là nó?! Chỉ cần trở lại bình thường và— cơ thể bất tỉnh trong nhà bếp là không bình thường. Dromeda. Chúng ta đã trải qua điều này. Bạo lực không phải là—"

Andy siết chặt tay Ted. "Tôi biết. Của nó..."

Cô quay sang Narcissa. "Cissy, tôi hứa tôi sẽ không bao giờ nhìn vào đầu của Draco trừ khi thực sự cần thiết. Trừ khi là để bảo vệ thằng bé. Vì vậy, hãy làm điều tương tự cho Ted. Chỉ những suy nghĩ bề ngoài, giống như tôi và Bella. Ôi và—chết tiệt, Bella, đừng—"

Andy vươn tay về phía ả, và Bellatrix rút tay ra khỏi cái chai ngay khi ả mở nắp và—

Và cái chai phát nổ. Chất lỏng màu nâu phun ra khắp nơi. Gần chạm đến trần nhà. Những tiếng la hét tràn ngập căn phòng khi mọi người sử dụng bùa che chắn và bùa chú biến mất.

Ah. Nó không nguy hiểm. Chỉ... nhớp nhúa. Bellatrix ngồi lại, chiếc ô che trên đầu, và quan sát sự hỗn loạn khi mọi người chạy tán loạn.

Cuối cùng thì vòi xịt cũng ngừng, và ả với lấy chai nước chanh có kích thước tương tự. Nghiêng người lại gần và quan sát những bong bóng nhỏ nổi lên bên trong. Hừm. Không khí bị mắc kẹt. Có ga. Vì vậy, áp suất chứa...

Ả lắc cái chai và chỉ vào Cissy. "Xin lỗi Andy. Em biết em ấy sẽ không làm tổn thương Draco. Và em biết em không nên nhìn vào đầu của Ted. Không xa như vậy đâu."

Narcissa lườm ả từ phía bồn rửa. "Đặt nó xuống ngay lập tức, Bella. Tôi hoàn toàn có quyền bảo vệ con trai mình khỏi..."

Bellatrix di chuyển bàn tay của mình đến nắp. Xoắn. Một âm thanh rít lên lấp đầy căn phòng. Andy và Ted đi vòng quanh bàn để đứng cạnh Bellatrix. Cả hai đều cười toe toét.

Cissy gấp cánh tay của cô ấy. "Tốt. Tôi xin lỗi vì đã... quá khắt khe với legilimens của mình, Andromeda. Lẽ ra tôi không nên làm chị bất tỉnh, và tất nhiên tôi biết chị sẽ không bao giờ làm hại Draco. Và... lẽ ra tôi không nên nhìn sâu vào tâm trí anh, Edward. Sự tò mò của tôi đã tốt hơn của tôi. Tôi không có ý định ác ý. Tôi chỉ..."

Narcissa thở dài, và từ từ cho tay vào túi. Kéo ra...một màu đen...cái gì?

Ted cười. "Điện thoại di động? Cô muốn biết - wow. Blimey, được rồi, Narcissa Malfoy có điện thoại di động. Đó là - cô đã ở đâu - "

Điện thoại di động? Điện thoại di động là gì?

Bellatrix đặt cái chai xuống và lướt qua Cissy. Chân ả dính xuống sàn một chút. Ả làm biến mất cốc coca. Và nhìn chằm chằm vào...cỗ máy trong tay Cissy. Nó có các số và từ 'Nokia'. Và cao su...nút? Chúng có được gọi là các nút không? Giống như đồng hồ?

Cissy mỉm cười với ả. "Đó là để liên lạc đường dài. Giống như Hermione đã chỉ cho chị cái hộp thiếc và sợi chỉ. Chị nói vào nó. Nhưng chị phải biết mã số của thiết bị của người khác."

Ồ! Ả lấy thiết bị từ Cissy. "Nó giống như một sợi chỉ? Nhưng với một mã? Andy, em có cái nào không? Hay Ted? Mã bí mật của anh là gì?"

Ted cười khúc khích bỏ đi, quay trở lại hành lang. "Dromeda, gọi điện thoại bàn đi, em yêu."

Andy bước tới chỗ họ và lấy khối đen nhỏ từ Bellatrix. "Em và những bí mật của em, Cissy. Khi nào em thậm chí - đúng. Trước tiên, chị phải bật nó lên. Kích hoạt nó. Bằng cách giữ nút này cho đến khi màn hình— mặt kính hình vuông, sáng lên màu xanh lá cây và— tốt, tốt. Nó hoạt động. Vì vậy, chúng tôi có điện thoại riêng của chúng tôi dưới hành lang. Nó không di động như thế này. Quá đắt đỏ đối với một số người trong chúng tôi, không giống như Quý cô chứa tiền ở đây—của chúng tôi được gắn vào tường. Vì thế. Số điện thoại của chúng tôi, mã số, là 0181 932 0159."

Vâng, đó là một mã dài đẫm máu. Bellatrix nên ghi nhớ điều đó bằng cách nào đó. Ả quan sát Andy bấm các...nút được đánh số. Mười một số. Được chia thành ba phần. Bốn số đầu tiên được nói rất nhanh, vì vậy có lẽ chúng quan trọng hơn? Dễ nhớ hơn bằng cách nào đó?

"Và sau đó chị nhấn vào hình ảnh chiếc điện thoại màu xanh lục này để bắt đầu cuộc gọi. Vì thế..."

Bellatrix nhảy lên và giơ đũa phép lên như một cái chuông—

"Nhìn thấy? Đó là chúng ta gọi Ted."

Tiếng chuông dừng lại, và Andy đưa... điện thoại lên tai. "Chào Ted. Tôi sẽ vượt qua anh xung quanh. Đây, Cissy. Chỉ cần nói bình thường và áp nó vào tai của em."

Narcissa nhận điện thoại với một nụ cười nhếch mép. "Tôi biết. Tôi đã sử dụng một cái trước đây. Và người ta thường nói...xin chào, Edward. Anh có khỏe không?"

Họ nghe thấy tiếng cười yếu ớt qua điện thoại, và Narcissa bỏ đi. "Đúng. Vâng, Muggle London. Ồ, nhiều, chị có ngạc nhiên không?

Bellatrix dậm chân sau ả. "Chào! Đến lượt tôi với điện thoại! Trả nó lại!"

Ả cố gắng lấy nó, nhưng Cissy tránh ra.

"Andromeda không phải là người duy nhất có bí mật. Ồ vậy ư? Bây giờ điều đó thật thú vị. Tôi chắc chắn sẽ—"

Bellatrix chọc vào sườn Cissy để đánh lạc hướng em ấy. "Điện thoại Accio! A ha!"

Ả chộp lấy nó từ trên không và áp nó vào tai, lùi ra xa khỏi Cissy. "Ted? Anh có ở đó không?"

"Vẫn ở đây. Narcissa không bất tỉnh, phải không?"

Nó hoạt động! Bellatrix cười toe toét. "Không, chỉ hờn dỗi vì không biết chia sẻ đồ chơi thôi."

Cissy lườm ả. Bellatrix cứ cười toe toét. "Vậy thứ này có thể đi bao xa?"

Ted ậm ừ. "Theo như cô muốn, tôi nghĩ vậy. Nó không hoạt động ở Hogwarts hoặc những nơi khác có sự giám sát mạnh mẽ. Nhưng bên ngoài...có một số khu vực mà kết nối không tốt, nhưng không phải là về khoảng cách. Tín hiệu phải...uhh...ừm, có những thứ kim loại lớn này— chết tiệt. Rất khó giải thích."

Hừm. Làm thế nào anh ấy rất bình tĩnh về tất cả điều này? Thật đáng ngờ. Chỉ trò chuyện với ả như thể...

Ả nhìn xung quanh. Andy đã bỏ đi đâu đó.

Bellatrix dựa vào tường nhà bếp. Nhìn ra cửa sổ vào một khu vườn nhỏ. "Ted?"

"Ừ? Vẫn ở đây."

Bellatrix hắng giọng. "Làm thế nào mà anh ... làm thế nào anh ổn với tất cả những điều này? Anh biết tôi là ai. Anh biết tôi - những thứ - những người - tôi là Bellatrix Lestrange."

Có sự im lặng trong một thời gian. Nhưng ả có thể nghe thấy tiếng thở của anh ấy, vì vậy anh ấy vẫn ở đó. Và ả có thể cảm thấy Cissy đang quan sát ả.

Cuối cùng là một tiếng thở dài. "Dromeda tin cô. Cô ấy yêu cô, phải không? Cô là chị gái của cô ấy. Và cô ấy nói rằng cô đã thay đổi. Dromeda là người thông minh nhất mà tôi biết. Luôn luôn là. Và cô đã làm tổn thương cô ấy. Cô ấy đã làm tổn thương cô trong một thời gian dài. Nhưng bây giờ...cô ấy hạnh phúc. Cô ấy tin tưởng cô. Cô ấy đã tha thứ cho cô. Và cô ấy cũng tha thứ cho chính mình, tôi nghĩ, vì những gì cô ấy đã làm hoặc không làm. Vì vậy, cô đến đây, nói chuyện với tôi, cố gắng. Thế là đủ rồi. Quá khứ là quá khứ, phải không? Cô đã làm hết thời gian của mình, tôi nghĩ vậy."

Bellatrix thở phào nhẹ nhõm. Được chứ. Anh ấy là một người tốt. Và anh ấy hiểu, có lẽ một chút. Anh ấy đang tha thứ. Và loại. Và tin tưởng chị gái mình. Yêu cô.

"Tôi không biết, Ted. Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ làm hết thời gian của mình. Đã từng bù đắp cho— Tôi không thể sửa chữa nó, nhưng tôi sẽ làm những gì có thể. Và anh có thể tin tưởng tôi. Tôi hứa. Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương Andy. Hoặc bất cứ ai, nếu tôi có thể giúp được."

Ả nhìn ra những vì sao. "Tôi đang cố gắng không làm tổn thương mọi người bây giờ. Quy tắc mới. Không sát sinh. Tôi nghĩ rằng tôi đã xoay xở được...năm tháng mà không giết bất cứ ai. Ấn tượng phải không?" Đó là một trò đùa. Ả hy vọng anh ấy có thể nói đùa. Làm sáng tâm trạng.

Nó cũng đúng một cách đáng buồn. Năm tháng kể từ khi cô giết Sirius. Kể từ khi ả gặp Hermione.

Th. Ch cn th. Mày có th...

Ả thở qua nỗi đau.

Ted nửa cười nửa rên rỉ bên tai cô. Ả đã quên mất anh trong một giây. "Tôi không thể biết cô đang đùa hay - Chúa ơi. Được chứ. Tại sao cô không cúp máy, cô có biết làm thế nào không? Kết thúc cuộc gọi? Nên có một cái nút màu đỏ, có thể có hình chiếc điện thoại hay gì đó."

Ồ. Được rồi, ả có thể làm điều đó.

Ả nhấn nút màu đỏ và lại áp điện thoại lên tai. "Anh đi rồi à?"

Im lặng. Không còn.

Ả nhìn vào ô vuông màu xanh lá cây...có một số từ bây giờ. Nó nói danh bạ. Đó có phải là cách liên hệ với các mã khác không? Làm sao...

Ả quay lưng lại với Cissy và tình cờ bước lại gần cửa, nhấn một nút có hình mũi tên. Đó là một mũi tên! Và nó di chuyển...vậy làm thế nào để ả...

Một nút trung tâm. Điều đó phải có nghĩa là...

Liên lạc. Hà!

Ả cười khúc khích. "Cisse! Thật là nhiều liên hệ. Và ôi nhìn kìa, đây có vẻ là tên của phụ nữ!"

Ả chạy xuống hành lang khi Cissy đuổi theo ả. "Victoria là ai? Hay Sophia? Rebecca?"

"Bella! Bellatrix, đừng— Điện thoại Accio! Xin lỗi—"

Bellatrix giữ chặt và chui xuống phía sau Ted trong hành lang. Sử dụng anh ta như một lá chắn và đẩy họ vào phòng khách. "Không làm tổn thương Ted. Em đã hứa! Bây giờ hãy cho chúng tôi biết họ là ai— hay tôi nên gọi họ là ai? Là tên của họ mã của họ? Điều gì xảy ra nếu tôi nhấn..."

Chiếc hộp trong phòng khách. Ánh sáng phát ra từ tivi. Và giọng nói. Một vở kịch? Một câu chuyện? Đó không phải là những gì Hermione đã nói sao?

Cissy đẩy Ted ra và giật lại điện thoại, nhưng Bella không thực sự quan tâm. Thay vào đó, nhảy đến ngồi trên ghế sofa với Andy. Ôm em ấy một cách hào hứng. "Cho tôi xem một vở kịch. Một câu chuyện. Một với... một kết thúc có hậu. Hoặc hải tặc."

Andy cười. "Các lựa chọn của chúng ta có một chút hạn chế cho việc đó. Hải tặc? Bây giờ đó là một thời gian dài trước đây, chúng ta bao nhiêu tuổi, 5?

Bellatrix biến chiếc đệm thành chiếc mũ cướp biển và đứng trên ghế sofa. "Đó là khi mẹ mang thai Cissy, nhớ không? Thuyền trưởng Black cùng người bạn đời đầu tiên và người em gái đáng tin cậy của cô phải tìm một hòn đảo không có người ở, tất nhiên là có kho báu bị chôn vùi, để ngay khi đứa em nhỏ mới chào đời, họ có thể đánh cắp nó từ nôi và dong buồm đi thật xa. Đảo Black. Ngôi nhà mới của chúng ta. Và rõ ràng là chúng ta sẽ chọn Tiggy."

Ả ngồi xuống phía sau ghế sofa và xoay mũ sang một bên. Buộc tóc thành một bộ râu giả. "Và ngụy trang. Những tên cướp biển bẩn thỉu, thối nát, giết người. Tại sao ngươi nghĩ rằng ngươi thề rất đẫm máu? Thuyền trưởng Black có ảnh hưởng xấu đến cô đấy, phó thuyền trưởng Andy."

Cissy nhìn ả chằm chằm. "Tôi không bao giờ biết... suốt thời gian qua, cả hai người đều bỏ qua các bài học về phép xã giao của mình... bởi vì thà làm cướp biển? Để đưa tôi đi?"

Andy ngồi xuống cạnh Bellatrix và lấy trộm chiếc mũ của ả. "Chúng tôi là đồng thuyền trưởng, cảm ơn rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nói tôi là người bạn đời đầu tiên. Chỉ vì chị hách dịch hơn và biết chèo lái nhiều hơn và chửi thề không khiến chị trở thành thuyền trưởng. Tôi đã gọi chị là Bellow trong một thời gian thay vì Bella. Chị ồn ào quá, tôi sợ ai đó sẽ nghe thấy chúng tôi. Đặc biệt là với tất cả những lời nguyền rủa. Bellow và Andrew Black. Chị em, cải trang thành anh em. Không có phụ nữ được phép trên biển."

Ồ vâng. Anh em. Hmm, giờ nghĩ lại thì ả đã giải cứu một vài cô gái đang gặp nạn như một phần trong cuộc phiêu lưu của họ. Mẹ kiếp. Làm thế nào mà mãi đến năm 13 tuổi cô mới nhận ra mình không bao giờ thích nam phù thủy? Ả đang tưởng tượng hôn nam phù thủy lúc 6 tuổi! Cứu ả.

Ả nhảy xuống và đi lại gần chiếc hộp. Những người di chuyển tí hon. Ả vẫy tay với họ. Họ phớt lờ ả— ồ. Không phải lúc nào cũng nhỏ. Đôi khi một khuôn mặt lấp đầy hình vuông thủy tinh. Vì vậy, có thể thấy biểu hiện của họ.

Cissy đến và ngồi cạnh ả. "Thật hấp dẫn phải không? Họ không thể nhìn thấy chúng ta, nhưng chúng ta có thể nhìn thấy họ. Và có những câu chuyện khác nhau, về các chủ đề khác nhau. Của tất cả các thể loại. Một số thậm chí thực tế. Giống như một thư viện trực quan. Chị có thể xem đi xem lại một bộ phim và nó sẽ có cùng một kết thúc. Giống như đọc một cuốn sách. Một cuốn sách mang đến sự sống."

"Các bộ phim ở trên kệ đó nếu cô muốn xem. Có Video," Ted gọi từ phía sau họ.

Ồ. Anh ấy đúng. Đó không phải là sách, chúng chỉ trông giống như...

Ả nhìn vào các tiêu đề. Những cái ảnh bìa. Các vệt mờ. Chúng không nặng như sách. Ả kéo chiếc hộp ra. Một hộp khác. Muggles có vẻ thích hộp.

Một hộp đen khác bên trong. Với hai lỗ trong.

Ả nhìn lên khi Cissy thở hổn hển. Em ấy đang nhìn gì vậy...

Khu Vườn Bí Mật. Ồ. Họ đã biến cuốn sách thành một bộ phim cảm động? Đưa nó vào cuộc sống? Vì vậy, có thể nhìn thấy những người nhỏ bé?

Ả vòng tay quanh Cissy. "Em muốn xem không? Chúng ta không cần phải..."

Cissy dựa vào ả trong một giây. Giấu mặt vào cổ Bellatrix. Rồi gật đầu. "Nó có một kết thúc có hậu, Bella. Lily sẽ rất thích... vâng. Cả nhà cùng xem nhé. Hãy ngồi với Andy...và...và có lẽ Lily cũng có thể xem. Nếu cô ấy vẫn còn ở đây. Vẫn xem, bằng cách nào đó. Tôi hy vọng là cô ấy."

Bellatrix siết chặt em ấy. "Tất nhiên là cô ấy đang theo dõi," ả thì thầm. "Cô ấy nói cô ấy sẽ không bao giờ rời bỏ em, Cissy. Và có vẻ như cô ấy là kiểu người giữ lời hứa. Cô ấy sẽ để mắt đến em bằng cách nào đó."

Ả kéo Cissy lên và đến ghế sofa. Narcissa cẩn thận đưa chiếc hộp cho Ted. "Cái này, Edward. Nếu anh có thể tốt bụng một chút."

Ted chậm rãi gật đầu, cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ. Không bình luận. "Được rồi, sau đó. Tôi sẽ nhét nó vào. Cô có thể ngồi đây với Dromeda, tôi sẽ lấy chiếc ghế bành."

Anh đứng dậy và quay trở lại với chiếc tivi. Cúi xuống và làm...điều gì đó với một chiếc hộp khác. Bellatrix chỉ chen vào bên cạnh Andy và kéo Cissy ngồi xuống phía bên kia của ả. Biến chiếc mũ cướp biển trở lại thành một cái đệm và ôm lấy nó. Chờ cho hộp đi vào cuộc sống.

Ả ước gì Hermione có ở đây. Đây để thấy điều này. Để xem cái này với ả. Họ được cho là phải làm những việc này cùng nhau. Mỗi ngày bên nhau.

Câu chuyện bắt đầu. Thay vào đó, ả nắm tay Cissy. Ngay bây giờ là về Cissy. Và Andy.

Ả cũng nắm lấy tay Andy. Ở đó. Hãy nghĩ về điều đó thay vào đó.

Về tất cả những câu chuyện mà ả sẽ phải kể cho Hermione khi em ấy quay lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro