Chapter 65: Big Shoes to Fill

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 6 năm 2005

Hermione dừng lại ở tiền sảnh của Bộ phía sau Andy, giật mình ra khỏi bàn tay của mụ phù thủy. "Bella bị thương sao? Vì là cô hay— sao cô không nói sớm hơn! Tôi cần— chị ấy có ở đây không? Cô giả chết chị ấy như chúng tôi—? Chị ấy ở đây và còn sống vào năm 2005 nhưng— nhưng đau đớn? Tôi sẽ lần theo sợi chỉ đến chỗ chị ấy và..."

"Không!" Bàn tay của Andromeda siết chặt quanh cổ tay cô ấy, giọng nói vang vọng khắp phòng. "Không," cô lặp lại khẽ hơn. "Cô không thể sử dụng sợi chỉ. Vẫn chưa. Tôi đã có một tầm nhìn và - không phải cho đến khi cô đến với chị ấy. Không đi du lịch được, nó quá mong manh, và cách duy nhất mà cô có thể— thôi nào, chúng ta sắp nổi rồi."

Tại sao không? Nếu Bella bị đau, thì cô ấy phải giúp đỡ! Phải-

Andy kéo cô ấy đi cùng một lần nữa, vào trong lò sưởi với cô ấy. Ném bột floo xuống. "St Mungo's!"

St Mungo's?

Và họ xuất hiện trong... tầng hầm?

Andromeda lại kéo cô ấy đi về phía cầu thang. "Lối vào của nhân viên. Cissy đưa cho tôi huy hiệu thầy thuốc của em ấy để chúng ta có thể vượt qua. Chúng ta phải đi hết tầng trên cùng, tôi sợ. Phía trên dành cho khách."

Ở trên? Không có gì ở trên...

Narcissa tài trợ cho một cánh mới. Nó mở cửa vào năm 2004— năm ngoái. Một tầng mới. Đây có phải là— "Bà ấy đã xây dựng một khu vực hoàn toàn mới chỉ để che giấu Bella!? Đó hẳn là—! Vậy là Bella vẫn còn sống nhưng..."

"Đừng ngớ ngẩn," Andy nói. "Tất nhiên đó không phải là khu vực dành riêng cho Bella. Quá khả nghi. Không, khu vực dành cho bệnh nhân thực tế... nhưng có thể chúng tôi đã thực hiện một số bổ sung cho kế hoạch xây dựng. Một số mở rộng ẩn. Đối với một số bệnh nhân của chúng tôi."

...Bệnh nhân, số nhiều?

"Bà Bones?" cô đoán, bắp chân bỏng rát khi họ tiếp tục chạy lên cầu thang.

Andy gật đầu. "Và một số người khác. Những người chúng tôi 'giết' trên đường đi. Tất cả âm thanh ngủ. Vâng, cho đến bây giờ. Cô quay trở lại rồi. Đã khôi phục dòng thời gian. Đoán hôm nay là ngày họ tái gia nhập vùng đất của sự sống. Chúng tôi có một số cuộc trò chuyện khó xử đang diễn ra."

Nhưng— nhưng còn— "Còn Bella? Chị ấy cũng đang ngủ sao?"

Andy gần như vấp ngã. Ổn định bản thân và tiếp tục đi, thở dốc khi họ đến nơi mà Hermione hy vọng là cầu thang cuối cùng.

"Chị ấy không. Không— à, đại loại thế. Không có bản nháp của cái chết sống chỉ— gần đến rồi. Đợi đã, tôi cần phải—"

Và Andromeda thay đổi các tính năng của mình một lần nữa. Đột nhiên, Narcissa đứng cạnh cô ấy, và bộ quần áo mục vụ nhanh chóng biến thành áo choàng của người chữa bệnh màu xanh lá chanh.

Andy búng đũa phép, và cánh cửa hành lang mở ra cho họ. "Đi nào, cô Granger. Và cảm ơn vì đã đồng ý gặp tôi vào giờ muộn như vậy," cô nói một cách kiên quyết nhưng nhẹ nhàng, rồi bước xuống hành lang. Hermione cố gắng lấy lại nhịp thở khi cô ấy rảo bước bên cạnh bà ấy. Nó siêu thực. Giống như có Narcissa thật bên cạnh.

Là nó? Có phải bà ấy giả vờ là Andy? Bởi vì điều đó là có thể.

Có một vài người chữa bệnh và bệnh nhân vẫn lang thang trên hành lang mặc dù đã qua nửa đêm, nhưng tất cả họ đều nhanh chóng di chuyển để tránh ánh mắt kiên quyết và bước đi không hề nao núng của Narcissa. Họ đi đến cuối—

Một ngõ cụt. Và một chậu cây lớn.

ừm...

Andy-Narcissa cúi xuống thì thầm vào tai cô ấy. "Đây là lối vào Khu Kalypso của St Mungo."

Ồ. Ồ!

Bức tường mở rộng. Kéo dài. Một hành lang hoàn toàn mới gồm...năm cánh cửa nữa.

Một lá bùa chung thủy. Toàn bộ thời gian này...

Và họ đang đứng trước cửa số ba.

Andy-Narcissa nắm lấy tay cô ấy. Bóp một cách yên tâm. Chắc là Andy rồi. "Là cái này. Đi tiếp. Chị ấy đang đợi bạn. Cissy đã ở trong đó rồi. Chúng ta không có nhiều thời gian nhưng— cô đã sẵn sàng chưa?"

Sẳn sàng?

Cô nuốt nước bọt.

Cô ấy cần chuẩn bị những gì?

***

Tháng 10 năm 1996

Bellatrix thức dậy với ánh nắng chiếu vào mắt và có thứ gì đó cù vào mặt ả.

Ả nhắm mắt chặt hơn, và lăn vào—

Vào một nơi ấm áp—

Ả mở mắt ra. Tóc vàng? Thằng khốn nào—

Ồ. Ồ, là Cissy.

Uhh...điều này thật kỳ lạ. Nếu ai đó quan tâm đến không gian cá nhân và...khoảng cách, thì đó chính là em gái út của ả. Tại sao...?

Ả hơi ngọ nguậy sang một bên...và Cissy lăn lại gần hơn. Ném một cánh tay qua ả và kéo ả trở lại.

Có phải Cissy không? Hay đây là bí mật của Andy?

Tốt. Được ôm em gái, nó là sướng, con nào nó nấy. Ả để cho mình được giữ. Nó ấm áp.

Và nhàm chán.

Ả xoay sở để di chuyển xung quanh và chọc phá xem đó là ai. "Thức dậy! Nào, buông ra. Tôi bị mắc kẹt."

Đôi mắt xanh chớp mở. Và sau đó đóng cửa. "Không. Chị cần nghỉ ngơi. Và sự gần gũi về thể xác. Nó tốt cho chị."

Được rồi, đây chắc chắn là Cissy. Nhưng— "Tôi không phải là một loại thí nghiệm mà em cần phải kiểm soát và— và đánh dấu vào các ô, Cissy. Và eww, thân mật thể xác? Em là em gái của tôi! Hãy buông tay nếu em sắp trở thành tất cả—"

Cissy kéo ả lại gần hơn. "Tôi đã nói thể chất, không phải tình dục, Bella. Đừng ghê tởm. Và nó là một thực tế. Tôi không phải là người thể hiện rõ nhất về thể chất, nhưng rõ ràng là chị. Cơ thể và tâm trí của chị đang bị căng thẳng dữ dội, chị cần chăm sóc bản thân. Nhận ra nhu cầu của chị."

Bellatrix rên rỉ và cố gắng thoát ra. "Điều tôi cần là đi tiểu và tắm. Và ăn gì đi, tôi đang đói. Và chăm sóc Bones, kiểm tra Thetis, và lên kế hoạch cho—"

Cissy kéo mạnh ả xuống. "Không. Chị sẽ ở lại đây với tôi trong mười lăm phút. Sau đó, chị sẽ sử dụng phòng tắm và tham gia với tôi cho bữa ăn sáng. Chị không cần phải chăm sóc cho bà Bones, cô ấy hiện đang được tôi chăm sóc, cũng như những bệnh nhân có thể có trong tương lai. Hôm nay Andromeda sẽ dừng lại ở Thetis, và Severus sẽ cho chị biết về bất kỳ kế hoạch nào đang được tiến hành với Tử thần Thực tử. Nghỉ ngơi đi Bella. Làm ơn. Hãy để tôi ôm chị gái của tôi."

Ồ.

Ả từ từ nằm xuống và kéo chăn lên đắp cho họ. Đối mặt với Cissy. "Em đang lo lắng cho tôi, phải không?" ả thì thầm.

Narcissa thở dài. Xoa xoa sau gáy một cách khó chịu. Sau đó vuốt ve cánh tay của Bellatrix. "Chị nghĩ chị đã suy sụp bao nhiêu ngày rồi, Bella?"

Bao nhiêu? Bellatrix cau mày. Hôm qua? Ả được bế lên giường...và bây giờ ả đã tỉnh.

Cissy vuốt má. "Đã ba ngày rồi, Bella. Chị đã kiệt sức. Rất may, Chúa tể Hắc ám đã không yêu cầu sự hiện diện của chị. Tôi cũng tin rằng Severus đang làm tốt. Chúng tôi đã nói chuyện với những người cá và... Hermione là bạn đời của chị, Bella. Chị không nhớ Pronoe đã nói gì à?"

Ồ.

Ba ngày?

Thảo nào mắt cá chân của ả không còn đau nữa. Và ả cảm thấy tỉnh táo hơn. Ả thậm chí còn không nhận ra làm thế nào...

Bellatrix lê bước lại gần Cissy. Nhắm mắt lại.

Bạn tình. Tất nhiên ả nhớ những gì Pronoe đã nói. Ả chỉ đang cố không nghĩ về nó.

Nỗi đau chung. Cảm xúc được chia sẻ. Và nếu họ tách rời nhau...họ sẽ chết. Nếu họ bị mắc kẹt cách xa nhau, không có cách nào tìm thấy nhau, thì dần dần...

"Tôi cảm thấy ổn, Cissy. Không có gì...tôi vẫn mạnh mẽ. Chỉ là...đôi khi...thật đau lòng khi nghĩ về em ấy. Nhưng tôi không biết liệu đó có phải là...nếu trái tim tôi đang tan vỡ. Nếu đó là liên kết, hoặc là bạn tình, hoặc chỉ...tôi. Làm tổn thương. Nó đau như thế này khi— khi Andy rời đi. Không đến nỗi tệ nhưng... nhưng... nó có thể chỉ là..."

"Tôi biết." Cissy mỉm cười với ả. "Tôi yêu nhiều lắm, Bella. Rất nhiều tình yêu để cho đi. Tôi cảm thấy chị đang thu thập ngày càng nhiều...Neville Longbottom?"

Ồ. Ả cười toe toét với Cissy. "Có vẻ như tôi luôn che chở cho tất cả những đứa trẻ lạc lối, phải không? Không thể giúp nó. Chỉ là— không ai khác giúp họ. Nhìn Potter kìa! Đứa trẻ là... có tất cả những cậu bé lạc lối này và..."

Cissy phá lên cười. "Chị là Peter Pan."

Ư...ai?

Cissy "Có rất nhiều tài liệu muggle mà chị cần phải đọc, Bella. Tôi cứ quên... và chị không thực sự là Peter Pan. Cậu ta thực sự là một nhân vật rất độc ác, ích kỷ—"

Bellatrix chế giễu. "Ồ cảm ơn. Nhắc tôi về điều đó tại sao không—"

Narcissa ôm ả vào lòng, càu nhàu. "Hãy để tôi hoàn thành. Cậu ấy là một cậu bé...cậu ấy không bao giờ có cha mẹ. Cậu ấy đã bay qua những vì sao, đến một vùng đất mà không bao giờ phải lớn lên. Vùng đất thần thoại. Cậu ấy sống ở đó, trên một hòn đảo có những khu rừng và đầm phá kỳ lạ, mãi mãi trẻ trung và vô tư, và cậu ấy cũng sẽ chào đón những cậu bé mồ côi. Những chàng trai lạc lối. Cậu ấy là thủ lĩnh của những cậu bé lạc lối. Đó là những gì nảy ra trong tâm trí."

Ồ. Vâng, đó là loại giống như ả. Nếu ả đã từng xoay sở để bay đi. Hãy đi thật xa và mang theo những người chị em của ả.

Ả ôm Cissy chặt hơn, và mụ phù thủy sững người một lúc trước khi em ấy nhớ ra cái ôm này là ý tưởng của em ấy. Chắc hẳn Cissy ghét điều này. Sẽ thật buồn cười, nếu nó không cảm thấy bình tĩnh như vậy.

Tuyệt quá. Một kết quả khả quan cho thí nghiệm của Cissy. Ả cần những cái ôm.

Narcissa tiếp tục nói nhẹ nhàng. "Pan là một thằng nhóc hư hỏng. Không quan tâm đến những gì những đứa trẻ thực sự cần, chỉ biết giải trí cho riêng mình và trốn tránh trách nhiệm. Trong đó, chị thì ngược lại. Gánh vác trách nhiệm cho mọi người. Tốt. Không còn nữa, Bella. Sẽ có một số phân phối lại trách nhiệm xung quanh đây. Và tôi tin rằng có thể cần phải bắt đầu lập kế hoạch cho...khả năng..."

Cissy lùi lại để nhìn ả. "Tất nhiên chúng tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để đưa chị trở lại với Hermione. Đó là kế hoạch A. Nhưng chúng ta cũng có thể phải... nếu sức mạnh của chị yếu đi—"

Bellatrix mở miệng phản đối. " Tôi vẫn mạnh mẽ! Tôi không phải là— vì vậy đã có một chút thất bại. Đó không phải—đó không phải là điểm yếu để—"

"- Hãy để tôi hoàn thành. Ý tôi là điểm yếu không giải thích được của chị. Khoảng cách của chị với Hermione sẽ làm mất phép thuật, làm suy yếu cơ bắp của chị, thậm chí có thể là tâm thần— nếu có điều gì đó xảy ra với chị, chúng tôi cần một kế hoạch B. Đối với dòng thời gian. Ai đó để... thế chỗ của chị."

Đưa ả...

"Ý em là em?" Bellatrix thì thầm đầy sợ hãi. "Giả vờ— Cissy em không thể —!" Không không không ả phải bảo vệ họ, không—

"Hoặc Andromeda. Và chúng ta không có lựa chọn nào khác, Bella. Chị đóng một vai trò quan trọng trong cuộc chiến. Một người chơi không thể bị loại khỏi bàn cờ hoặc hành động...điều gì sẽ xảy ra nếu phép thuật của chị thất bại trong chiến đấu? Chân của chị sụp đổ? Một cơn đau đầu đột ngột khiến chị mất tập trung? Hiện tại, tất nhiên là chị vượt trội hơn nhiều so với bất cứ điều gì mà Andromeda hoặc tôi có thể đạt được, nhưng nếu chị xấu đi thì sao? Chúng ta phải thực tế, Bella."

Nhưng... mọi thứ? Phép thuật không thể tha thứ? Hoặc— Cissy sẽ làm giả như thế nào? Di chuyển nhanh như— ả mất cả đời để—

Bellatrix ngồi dậy. Fiddles với các tờ. "Vậy... em muốn tôi dạy cả hai cách trở thành tôi? Trong trường hợp tôi... bị ốm? Yếu đuối?"

Cissy nắm lấy tay côả "Chúng tôi không bao giờ có thể thay thế chị, nhưng chúng tôi có thể phải bắt chước chị. Che giấu sự thật khỏi thế giới... rõ ràng là vai trò của chúng tôi. Chị sẽ giúp chúng tôi chứ? Dạy chúng tôi làm thế nào để trở nên mạnh mẽ? Để chiến đấu cho chị?

Ồ.

Bellatrix lắc đầu với Narcissa với một nụ cười. "Em đã mạnh mẽ rồi, Cissy. Luôn luôn đã được. Ổn định hơn tôi nhiều."

Cissy cười toe toét. "Ồ, tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng chúng ta không cần bình tĩnh và tự chủ, Bella. Đến. Dạy tôi giải phóng sự hỗn loạn. Trở thành Bellatrix Lestrange khét tiếng điên loạn ."

Bellatrix cười đáp lại. Bài học chiến đấu? Những bài học điên rồ?

Họ có thể bắt đầu ngay bây giờ không?

***

"Bella, tôi không hiểu làm thế nào..."

Bellatrix cứ cười toe toét. "Làm đi. Tôi là giáo sư. Nhảy lên ghế sofa."

Cissy gắt gỏng với ả từ gần ngọn lửa. Họ trở về nhà trong thư viện, bây giờ ả cuối cùng đã vượt qua tất cả các bài kiểm tra vô lý của Cissy. Sẵn sàng để đào tạo.

Cissy đã biến thành ả. Hai Bellatrix trong phòng. Và nó thậm chí còn lạ hơn trước, vì Narcissa đang mặc một trong những bộ váy của Bellatrix. Em ấy phải làm quen với chiếc áo nịt ngực. Và ủng. Bây giờ em ấy phải làm quen với việc nhảy xung quanh.

Đây là ngày tốt nhất.

Cissy vuốt phẳng chiếc váy của mình với một tiếng thở dài. Và sau đó tự dừng lại. Gật đầu cam chịu.

Và mở rộng lập trường của em ấy. Cười thích thú và cười. Lạch cạch. Nhảy lên ghế sofa. "Đến và đưa tôi! Nghĩ rằng cô rất mạnh mẽ? Hãy đến và bắt tôi, Bella. Stupefy!"

Và một tia nước bay ra khỏi đũa phép của Cissy và—

Bellatrix sử dụng một người bảo vệ nhanh nhẹn theo bản năng. "Cái... làm sao anh biết được... incarcerous! (trói)"

Cissy tránh đường. Chỉ mới. Và loạng choạng đặt chân lên ghế sofa, ngã phịch xuống và rên rỉ.

Vâng, điều đó đã diễn ra tốt đẹp.

"Tôi vẫn chưa quen với đôi chân của chị," Cissy cau mày. Và rồi cái cau mày biến mất, em ấy ngước nhìn Bellatrix với vẻ tò mò. "Và tôi đã xem cuộc biểu tình của chị với Hermione, nhớ không? Khéo léo. Phép thuật không lời kết hợp với đúc bằng lời nói giả. Chị có nghĩ rằng tôi sẽ không-"

Em ấy đã ngồi nghiêm nghị trở lại. Ở quá yên tĩnh.

"Đi thôi, Cissy. Tôi tưởng em diễn giỏi lắm chứ? Tôi sẽ ngồi yên chứ?"

Cissy ngậm miệng lại và nhảy dựng lên. Rút cây đũa phép của em ấy với một tiếng gầm gừ. "Tôi tốt! Sao cô dám nói tôi không... stupefy!"

Bellatrix vung đũa phép một cách uể oải, phóng tia sáng đỏ xuống sàn nhà. "Protego. Thôi nào, em đang làm cho tôi trông thật thảm hại. Nhảy lên cái bàn đó và gửi vài cái tốt cho tôi. Diffindos, thậm chí là một confringo (nổ). Tôi có thể tự bảo vệ mình, Cissy. Em cần phải học cách làm đúng cách trước khi có thể học cách làm giả nó. Cần phải biết những gì tôi sẽ làm. Và bây giờ tôi sẽ bị trói và la hét trên sàn, vì vậy hãy di chuyển đi!

Narcissa lại giơ đũa phép lên. Do dự. Nhìn xung quanh. "Bella, những cuốn sách."

Hừm. Điểm tốt.

"Vậy thì khu vườn. Nào."

***

Bellatrix di chuyển ra từ đằng sau một cái cây—

Và những con vịt như một miếng bùa cắt gần như chặt đầu cô ấy. Mẹ kiếp, Cissy không còn nương tay nữa với—

Em ấy ở đâu...

Ả sử dụng một câu thần chú che chắn và bước ra ngoài trời. "Cissy. Tôi không trốn tránh. Em được cho là trung tâm của sự hỗn loạn" ả hét lên. "Và tôi cần chỉ cho em cách chồng lên nhau—"

Tiếng cười độc ác vang vọng về phía cô. "Aww, chẳng lẽ Bella không tìm được ta sao? Cô ấy có sợ không?"

Bellatrix quay xung quanh. Ah. Ở đó...

Cissy xoay đũa phép. Cười toe toét với ả, đôi mắt lóe lên điên cuồng. "Và cô ấy chỉ có một mình... ôi trời." em ấy bĩu môi. "Không thể có chuyện đó. Đó không phải là niềm vui. Đừng lo. Ta sẽ chơi với ngươi."

Được rồi, có một chút đáng sợ khi nhận được kết thúc này. Và thật kỳ lạ khi nhìn thấy biểu hiện của chính ả...

Đó mới là điều kỳ lạ. Hai trong số họ.

Bellatrix biến đổi các đặc điểm của ả. Ai đó Cissy có thể phải...

Ginny Weasley. Cissy có thể phải đấu tay đôi với cô ấy. Trong Trận chiến Hogwarts. Và Hermione và Lovegood cùng một lúc, nhưng...

Bellatrix giơ đũa phép lên và hất tóc ra sau vai. "Cút đi, Lestrange. Tôi không đơn độc. Và tôi sẽ không để cô làm tổn thương Harry, nên..."

Biểu hiện của Cissy khép lại. nhấp nháy.

Ồ. Oh SHIT. Lẽ ra ả không nên chọn cô gái tóc đỏ đang nói về việc bảo vệ Harry. Hơi giống với—

Cissy đi sau gần hơn. "Có vẻ như bạn trai của ngươi không có ở đây, cục cưng. Ngươi có chắc là ngươi không muốn chạy trốn vào hang của ngươi? Ẩn đằng sau tất cả anh em của ngươi và người mẹ chồn của mình? Bây giờ ít hơn một người anh em. Ối."

Bellatrix nhịn cười. Cissy thực sự có một số trò đùa. Bây giờ thì lạnh rồi. Bây giờ thì sao—

Ô đúng rồi. Bellatrix bây giờ là một Gryffindor. Không suy nghĩ. Chỉ cần làm điều đầu tiên mà—

Ả ném một bùa mê dơi vào mặt Cissy, em ấy làm chệch hướng bằng một cú chém đũa phép và một tiếng gầm gừ. "Sao ngươi dám, đồ phản bội máu bẩn thỉu! Crucio!"

Crucio?

Bellatrix tránh đường. "Cissy cái... chết tiệt!"

Ả mang một chiếc khiên khi hết câu thần chú này đến câu thần chú khác. Không phải là không thể tha thứ, nhưng vẫn nguy hiểm. Ả tập trung. Tìm ra nhịp điệu của Cissy, kế hoạch trò chơi của em ấy và bình tĩnh bắt đầu làm chệch hướng từng nước đi sắp tới. Khó hơn một chút là không thể nhìn thấy suy nghĩ của Cissy, nhưng ả có một lợi thế nghiêm trọng khác.

Cissy đang làm những gì Bellatrix sẽ làm. Vì vậy ả-

Chết tiệt. Ả quên mất. Đáng lẽ ả phải hành động như cô gái nhà Weasley chứ không phải chính ả. Đó là toàn bộ —

"Bella? Cái quái gì đang diễn ra vậy!" một giọng nói gọi từ gần nhà. Andy.

Ồ! Oh đây là một bài kiểm tra tuyệt vời!

Ả và Narcissa đều hạ đũa xuống, và Bellatrix nhướn mày. Biến thành Cissy bằng một bài hướng dẫn.

Quay mặt về phía Andy và vuốt phẳng chiếc váy của ả. "Chỉ là một bài tập thôi, Andromeda. Tôi đã nói với Bella về kế hoạch của chúng ta để..."

Andy khịt mũi và lắc đầu. "Tôi biết đó là chị, Bella."

Gì? Làm sao? Ả đã nghĩ đó là một ấn tượng tốt về Cissy.

Andy bước tới chỗ ả. Và chọc vào trán ả. "Xin chào Bóng tối bạn cũ của tôi. Chị đã quên giấu đầu của chị, Bella. Đó là nơi tôi đến. Chị vẫn chưa nghe thấy bước thứ hai."

Ồ! Tất nhiên! Một cái nhìn thoáng qua trong đầu ả và—

Bước hai?

Ả biến trở lại thành chính mình và nhìn giữa các chị em của mình một cách hào hứng. "Bước hai là gì?"

Andy biến thành Trelawney. "Tại sao, tất nhiên là những tâm trí giả dối, chị thân mến. Chị sẽ cần ba tâm trí. Chính chị, phiên bản đen tối của chính chị, và...Andromeda."

Gì? Andy? có nghĩa là gì—oh.

Ả khoanh tay lại. "Đó là kế hoạch? Em là tôi, và tôi giả vờ là em? Ốm nằm trên giường hay sao? Còn Trelawney thì sao? Để tôi đoán xem, đôi khi Cissy sẽ phải là Trelawney. Thế quái nào— chuyện này thật điên rồ! Và—và làm thế nào sẽ—"

Andromeda biến hình trở lại thành chính mình và cười tinh nghịch. "Chuẩn rồi. Chúng ta trông đủ giống nhau rồi, Bella. Nếu nói đến nó...đoán là tôi sẽ phải bước lên. Và chị có thể là một bà nội trợ thân thiện, nếu có ai hỏi tôi đang ở đâu. Tôi nghi ngờ điều đó, vì tôi đã ở Trelawney quá lâu và không ai nhớ đến tôi. Nhưng để đề phòng, và nếu bạn thực sự bị ốm và cần được chăm sóc, chị sẽ phải chuyển đến sống cùng tôi. Chà, không phải tôi. Ted."

Gì?! Kế hoạch này chết tiệt— "Tôi không dọn đến ở với chồng em đâu! Cái quái gì—"

Cissy "Kế hoạch B, Bella. Tất nhiên chúng tôi không muốn chị không khỏe, nhưng nếu chị không khỏe, Andromeda và tôi sẽ can thiệp, và chị sẽ phải trốn. Chị sẽ không dễ thấy với Edward."

Edward?

Andy nghiêng người thì thầm thật to. "Đừng quên, Dromeda. Chồng cô tên đầy đủ là Edward Tonks," em ấy nháy mắt.

Bellatrix đẩy em ấy ra. "Không có chồng! Tôi đã có quá nhiều rồi, và ông ta sẽ xuất hiện trong vài tháng nữa khi họ thoát khỏi Azkaban. Hãy đi loanh quanh và..."

Và...

Treo lên.

Rod đang ở trong Azkaban. Vì thế...

Ả khoanh tay trước Andromeda. Nhướn mày. "Chồng tôi đang ở Azkaban. Đã từ giữa tháng sáu. Vì thế. Tại sao Tiggy lại nói với tôi và Hermione rằng nhìn thấy ông ta quanh quẩn trong phòng bệnh, hmm? Sau trận chiến ở Bộ."

Andromeda nhún vai thản nhiên. "Như thế nào chị có thể biết? Nghe có vẻ lạ với—"

"Em là người biến thái duy nhất mà tôi biết, Andy. Trừ khi đó là con gái của em. Hay ai đó có thuốc đa dịch cho Rod và quyết định đến thăm tôi?"

Andy rên rỉ. "Ồ tốt thôi! Nó là tôi! Tôi không biết là ông ta đã bị bắt và tôi...ừm, sau khi chị ra khỏi Azkaban, tôi— thỉnh thoảng tôi sẽ kiểm tra chị. Chỉ để...và chị, Cissy. Tôi đã - tôi không thể cưỡng lại được."

Narcissa nhướng mày. "Chị do thám chúng tôi? Chị có...thường xuyên không? Và với tư cách là ai?"

Andromeda thở dài. "Vào trong thôi. Bella đang trở nên lạnh và không để ý. Như thường lệ. Chúng ta có thể ngồi và nói về điều này. Và có một cuộc họp về vai trò, trách nhiệm, và tất cả những thứ-ma thuật-điên rồ-nữ thần này. Nào các nữ thần, tôi sẽ đặt ấm đun nước lên."

Bellatrix khịt mũi và theo Andy vào nhà. "Có lẽ đó là sức mạnh bí mật của em. Đun nước cho đầy máng trà mà em uống hàng ngày."

Andy hào hứng quay lại. Bắt đầu đi lùi. "Chị có nghĩ rằng chúng ta có sức mạnh bí mật? Không chỉ là biến hình và...ước chân? Có lẽ tất cả chúng ta nên đi đến hồ! Xem chúng ta có thể làm gì nào!"

Narcissa ậm ừ. "Tôi đấu tranh để tin rằng có một cách để chúng ta che giấu bản thân hơn nữa. Còn lại gì, biến thành...cát, hay một số điều vô nghĩa như vậy? Một hòn đá lạc?"

Hừm. Bellatrix dừng lại ở ngưỡng cửa và cố tưởng tượng mình là một tảng đá. Cho phép ảphép thuật—

Cissy đập vào tay ả. "Tôi đã tỏ ra hài hước. Thành thật mà nói, chị không thể—"

Ả nhún vai. "Đáng để thử. Một vài tháng trước, chúng tôi đã không biết về bất kỳ điều này. Sẽ rất hữu ích nếu trở thành một cái cây, hoặc một—"

Cissy đẩy ả về phía nhà bếp. "Không có sự tự biến hình không có tri giác, Bella. Đó là một tai nạn đang chờ để xảy ra. Tôi sẽ không có một cái cây như một người chị gái hay— và chị vẫn lạnh! Ủ một bùa ấm ngay lập tức, hoặc tôi sẽ làm điều đó cho chị."

Được rồi được rồi! Ai mà biết được các em gái của ả lại có thể bảo vệ đến thế và— Cissy mới là đứa bé, không phải ả! Ả không cần phải được bảo phải làm gì.

Mặc dù vậy, ả đã sử dụng một bùa ấm áp. Theo sau Andy.

Đó là một chút nhẹ nhõm khi không phải phụ trách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro