Chapter 41: Soul-Searching

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày sau, Hermione đứng cạnh Bellatrix tại một trong những phòng ngủ trống. Nhìn xuống bà Bones bất tỉnh trên giường.

"Chà cưng...ít nhất nó...kế hoạch đã thành công."

Hermione chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm. Bây giờ nó đã kết thúc, nó giống như đánh cô ấy mà—

"Chúng ta có một cơ thể. Tại một trong những phòng ngủ. Một cơ thể trông như đã chết. Chúng ta là những phù thủy đó. Những người có xác chết."

Bellatrix khúc khích, và nó biến thành một tiếng rên rỉ. "Chúa ơi, em nói đúng. Bây giờ tôi chắc chắn là dì điên. 'Cứ thoải mái ở trong phòng dành cho khách, Draco. Không để tâm đến cơ thể trên giường. Cô ấy chưa chết, hứa đấy!'...Tôi nghĩ chúng ta đã vượt qua một ranh giới mới, cưng ạ. Điều này thật kỳ lạ ngay cả với chúng tôi."

Hermione xóa cho ả thông qua. "Và ừm... Narcissa? Bưu kiện?"

Bellatrix vén một ít tóc ra khỏi mặt Bones và sau đó nhỏ một lọ thuốc vào miệng cô ấy. "Ngày mai sẽ có thêm thuốc độc. Hiện tại, cô ấy vẫn ổn. Máu đã trở lại bình thường và xương của cô ấy đang bắt đầu lành lại. Chẳng mấy chốc vết thâm sẽ biến mất."

Tốt. Đó là...

Cô buộc mắt mình đi chỗ khác. Quá kỳ lạ.

"Ngay lúc đó. Tôi sẽ... tắm rất, rất lâu."

Bellatrix nhướng mày với cô ấy, và Hermione rên rỉ qua một nụ cười. "Một mình! Thành thật mà nói, Bella. Chúng ta vừa đào lên một— cô biết gì không? Tôi thậm chí không muốn nghĩ về nó nữa. Tắm rửa rồi đi ngủ."

"...Lần này phòng của tôi?"

Hermione cười rộng hơn. "Cô không muốn giường của cô cho chính mình? Bởi vì hình như tôi nhớ mình đã bị ngã..."

Bellatrix đứng thẳng dậy và khoanh tay lại. "Tôi nói rồi! Tôi không thể thở được, đó là một phản xạ!"

"Tôi biết. Một phản xạ khiến tôi bay xuống sàn," cô cười khúc khích. "Cô thật may mắn , phản xạ của tôi tạo ra một động lượng bị bắt giữ."

Bellatrix cúi đầu. "Tôi đã nói với em là tôi— có lẽ em nên ngủ trên giường của chính mình. Tôi không muốn—"

Oh Merlin -

Hermione nắm lấy tay Bellatrix và kéo ả ra khỏi phòng và hướng tới phòng tắm. "Cô cần phải loại bỏ suy nghĩ rằng tôi mong manh, Bella. Tôi không phải là một con búp bê sứ mà—tôi có thể chịu được việc ngã khỏi giường. Thật đấy." Cô đảo mắt.

Bellatrix kêu quác quác. "Tôi biết em không yếu! Tôi chỉ— em có thể ngủ mà không có nguy cơ tử vong! Tôi quá nguy hiểm!"

Hermione dừng lại ở cửa phòng tắm. Quay lại và dựa vào ngưỡng cửa với một bên lông mày nhướng lên và một nụ cười nhếch mép. "Vậy thì. Nếu cô nguy hiểm như vậy, thì đêm nay tôi tốt nhất trói cô vào giường."

Bellatrix thở mạnh. Mắt thâm quầng.

Và Hermione đóng sầm cửa lại trước mặt ả với một tiếng cười khúc khích và một người đồng nghiệp lẩm bẩm.

"Cái—Hermione! Mở cửa!"

Hermione cười một mình khi cô cởi quần áo. Cô ấy nghe thấy một tiếng alohomora lẩm bẩm và sau đó là một tiếng uỵch. Và một số lời nguyền rủa.

Cô ấy có thể đã sửa đổi colloportus (khoá cửa, không mở khoá đc) một chút. Gần đây, cô ấy đã có thời gian để đọc trong khi trông chừng một xác chết.

"Ôi trời, Tử thần Thực tử nguy hiểm không thể mở cửa sao?" cô cười toe toét, bước vào phòng tắm và thì thầm một câu thần chú trên sàn nhà lát gạch ở giữa phòng.

Ba hai một...

Bellatrix xuất hiện trong phòng, nhìn thấy cô ấy đang tắm và bước về phía cô ấy.

Và thấy cánh tay của cô ấy bị trói vào hai bên và bàn chân của cô ấy bị mắc kẹt trên sàn.

"Cái quái gì vậy?!"

Hermione che đi biểu cảm của mình và quay lại. "Hửm? Ờ cái đó. Tốt. Cô muốn tôi được an toàn phải không? Và tôi có thể đã đi từ việc đọc về việc đào mộ...đến việc chôn cất...đến các ngôi mộ Ai Cập. Cô biết đấy, bẫy rập. Tôi chắc rằng mình sẽ sớm nhớ ra lời nguyền ngược lại thôi."

Cô nhắm mắt lại và thở dài trong làn nước nóng. "Tôi nghĩ tôi sẽ dành thời gian tắm vòi hoa sen này."

Một tiếng cười khúc khích thấp vang vọng quanh đầu cô. Chà, xem ai có thể tự chăm sóc bản thân mình. Chỉ có một vấn đề, cưng

Ồ? Và cái đó là cái gì?

Em muốn tôi chăm sóc em

Ôi chết tiệt. Khi cô ấy nói— ý cô ấy là—

Và cô không muốn tôi chăm sóc cô, Bella? Cô sẽ không thích điều đó?

Hơi thở nặng nề trong đầu cô. Điều đó có nghĩa là ả đang cố tình gửi âm thanh qua liên kết.

Đang cố gắng quá đấy, Bellatrix.

Im lặng. Có lẽ một sự thay đổi của chiến thuật là trên đường.

Và rồi một hơi thở mạnh trong đầu cô. Em sẽ chăm sóc tôi chứ, cục cưng? Tôi đã chăm sóc bản thân mình quá lâu

Không nghe. Tắm vòi hoa sen. Trong việc kiểm soát tình hình này.

Một tiếng rên rỉ. Ồ! Ôi Hermione, làm ơn đi!

Hermione siết chặt đùi và cố gắng điều hòa nhịp thở của mình. Ồ, thao túng - tốt. Cô ấy không để điều đó làm cô ấy mất tập trung khi tắm.

Cô phớt lờ hơi thở khi nó tiếp tục, và xoa một ít dầu gội lên tóc.

Đúng! Hermione tôi— chết tiệt, tôi muốn chạm vào em quá

Ôi Merlin ngọt ngào. Cô ấy không! Ả đang giả vờ! Ả chỉ muốn thoát ra khỏi cái bẫy. Chứng tỏ ả thông minh hơn. Mày s không b cám d bi điu này. Bỏ qua hơi thở. Và tiếng rên rỉ.

Tôi không thể— chết tiệt, cơn đau, tôi cần em

Hermione đồng ý. Tiếp tục tắm rửa, lưng vẫn quay.

Tôi đã cởi váy

Bây giờ Hermione tạm dừng. Gì? Làm sao? Cánh tay của cô ấy bị mắc kẹt ở hai bên.

Cô ấy gội sạch dầu xả trên tóc và quay người lại. Phòng trống rỗng.

Bella...cô đang ở đâu?

Một tiếng rên rỉ. Trên giường của tôi. Hãy đến và tìm tôi trước khi tôi đến một mình

Ôi chết tiệt. Mẹ kiếp—

Còn cưng? Giọng ả quần.

Hermione run rẩy bước ra khỏi phòng tắm.

Đúng?

...Lần sau đừng dùng sách của tôi để gài bẫy tôi

---

Bellatrix vẫn đang ngủ khi Hermione thức dậy. Đó là khá bất thường. Lần đầu tiên họ đi ngủ vào một thời điểm hợp lý, vì vậy không giống như việc cô ấy nằm dài trên giường. Quá nhiều năng lượng. Một khi ả thức dậy, cô ấy thức dậy.

Nhưng cô ấy thì không. Ả đang trong một giấc ngủ say. Mở miệng. Đó là loại buồn cười.

Và cũng...

Hermione không thực sự muốn thừa nhận điều đó, nhưng thật tuyệt khi thấy ả... kém hoàn hảo. Không phải - không phải là có gì sai khi ngủ há miệng. Không phải là phù thủy không đẹp. Và không phải Bellatrix không có khuyết điểm.

Bởi vì chúa ơi, mụ phù thủy này có... biến chứng không. Một quá khứ rất lung linh. Một số hành động mà...

Dẫu sao thì. Đó không phải là vấn đề ngay bây giờ. Chẳng phải lý do mà Hermione cảm thấy hơi...

Hermione luôn luôn khá bất an. Cảm thấy như cô ấy thiếu các kỹ năng xã hội và...chỉ là khả năng chung để điều hướng thế giới. Và sau đó cô ấy đi từ thế giới xã hội khó xử này sang thế giới khác. Và cái mới, trong khi cho cô ấy lý do tại sao cô ấy khác biệt... theo một số cách khiến cô ấy thậm chí còn khác biệt hơn so với các đồng bọn của mình.

Tất cả những gì cô ấy có là bộ não và những cuốn sách của mình. Và không nhiều người đánh giá cao sách. Dù sao cũng không phải bạn của cô ấy.

Nhưng mà-

Ôi chúa ơi nó thật kinh khủng nhưng—

Hermione là người thông minh. Làm sao có thể— cô ấy là ai, nếu Bellatrix luôn đi trước một bước? Đã luôn luôn đọc cùng một lượng kiến thức như cô ấy hoặc nhiều hơn? Cô ấy quá—

Ả biết nhiều hơn, và ả đọc nhiều hơn. Và ả có thể đọc vị được mọi người, và lừa dối mọi người. Ả là chiến binh giỏi nhất. Người tấn công tốt nhất và người phòng thủ tốt nhất. Có thể thay đổi đôi mắt của ả và di chuyển biển. Có thể đọc mọi suy nghĩ của Hermione trong nháy mắt và—

Một giọng nói nhỏ trong đầu Hermione cứ thì thầm rằng...

Bellatrix yêu Hermione vì ả là một người tốt bụng, tử tế, người đã giúp đỡ và thể hiện tình yêu của ả. Đó là nó. Có lẽ là người đầu tiên luôn tốt, lịch sự và tử tế với cô ấy. Để hứa không làm tổn thương cô ấy. Khác với điều đó... Hermione có gì?

Cô ấy không còn là người thông minh nữa...vậy cô ấy là ai?

Ôi Merlin và giờ cô ấy đang khóc. Dng li đi, Hermione. Bây gi mày vô dng khóc.

Điều gì có thể— cô ấy nhớ bạn bè của mình. Cô nhớ— trời ơi. Thật kinh khủng nhưng, cô ấy nhớ cảm giác vượt trội. Nói điều gì đó thông minh.

Nhưng cô ấy cũng chỉ nhớ họ. Cô ấy thực sự có thể làm với một cái ôm từ Harry ngay bây giờ. Một tiếng cười với Ginny. Liếc mắt khi Luna nói điều gì đó vô cùng kỳ lạ. Một cái nhìn ngạc nhiên chung khi Ron nói điều gì đó thông minh về mặt cảm xúc.

Có lẽ...

Ngày mai là sinh nhật của Harry. Có lẽ cô ấy chỉ có thể— chỉ cần vào hang và quan sát. Chỉ trong vài phút. Sẽ không giống như vậy, khi thấy họ còn rất trẻ. Cô ấy sẽ không thể nói chuyện với họ, chứ đừng nói đến Harry thật . Harry trưởng thành. Ginny này mới mười bốn tuổi...

Cô lau nước mắt. Đúng. Không có ích gì khi tự thương hại bản thân. Nghĩ. Mày thc s cn gì?

Thm đnh. Khen. Đó là điu mày luôn khao khát.

Ai đó nói cho mày biết mày là ai.

Vậy thì. Chỉ có một người để hỏi.

Cô ấy nằm xuống và nhẹ nhàng lắc cánh tay của Bellatrix.

Bella. Bella thức dậy, tôi cần cô

Và Bellatrix giật mình tỉnh giấc. "Nó là gì? Chuyện gì vậy? Tại sao-"

Ả đóng băng khi nhìn Hermione. Đưa tay ra và lau má Hermione. Vẫn ẩm ướt. Và đôi mắt của mụ phù thủy mở to kinh hoàng.

Ồ. Ồ, cô ấy đã quên mất trong giây lát Bellatrix quan tâm đến cô ấy nhiều như thế nào. Ồ không, nhiều nước mắt hơn.

"Hermione? Chuyện gì vậy? Tôi có- tôi có làm tổn thương em không?

Ồ, ả thật ngọt ngào và—

Hermione ôm ả. Cuộn tròn trong ả. Không. Không, cô không làm gì cả. Tôi chỉ-

Cô ấy chia tay. Cô ấy có thể nói gì? Làm thế nào cô ấy có thể giải thích mà không nghe có vẻ thảm hại?

Thế nó là gì? Tại sao em khó chịu? Cho tôi biết phải làm gì

Hermione cười khúc khích ướt át. Ả sẽ làm nếu ả có thể. Chà, ả có thể, nhưng...

Tôi...tôi không biết mình là ai. Tôi cảm thấy hơi lạc lõng. Cô có thể cho tôi biết tôi là ai?

Vòng tay mạnh mẽ ôm lấy cô.

...Em là Hermione Granger

Hermione cười trên cổ Bellatrix và kéo ra. "Được rồi, không, quên đi. Tôi ổn. Thật sự. Đó chỉ là một— một khoảnh khắc hay gì đó. Tôi không-"

Cô ngồi dậy dựa vào gối và lau nước mắt một lần nữa. Và sau đó cảm thấy Bellatrix trèo vào lòng cô ấy, ngồi lên người cô ấy. Tất nhiên.

Cô bỏ tay ra, và khuôn mặt của Bellatrix lấp đầy tầm nhìn của cô. Hai cánh tay quàng qua cổ cô ấy, và những lọn tóc xoăn hoang dại che khuất tầm nhìn của căn phòng.

Đôi mắt đen của Bellatrix lướt qua mặt cô ấy với sự tập trung cao độ. Như thể đang cố gắng giải quyết câu hỏi quan trọng nhất trong vũ trụ. "Em là..."

Ả lắc đầu với một tiếng thở dài. "Em là hơi ấm... sau một thời gian dài sống trong giá lạnh. Một ngọn lửa trong bóng tối. Một cái gì đó để giữ tôi ổn định khi thế giới đang quay. Vậy... em là mặt trời, tôi cho là vậy."

Ồ. Ôi thật là đẹp. Ôi giờ Hermione lại khóc rồi.

Cô vòng tay ôm lấy Bellatrix. "Cô—nhưng Bella, cô thật ấm áp. Cô là một ngọn lửa cháy rực rỡ. Cô là người luôn đứng vững. Giữ tôi lên. Làm sao có thể— cô quá thông minh, tốt bụng, hài hước và— làm sao tôi có thể tuyệt vời như cô được? Không ai giống như cô. Không ai tuyệt vời như cô. Đó là tại sao tôi-"

Ồ.

Hermione từ từ lùi lại... và nhìn lên Bellatrix. Ồ.

Bellatrix đang mỉm cười với cô. Thật nhẹ nhàng. Tàm tạm-

Ả ôm mặt Hermione. Chải vài sợi tóc lòa xòa trên mắt cô ấy, và lau những giọt nước mắt trên má cô ấy. Nhìn vào mắt cô ấy. "Em, Hermione Granger, là người tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp. Không có ai giống như em. Không ai có thể so sánh được. Và đó là lý do tại sao tôi yêu em."

Yêu. Ả yêu cô ấy. Ả yêu cô ấy. Ả thực sự đã nói điều đó. Ả thực sự—

Tôi hứa. Tôi yêu em.

Một tiếng cười giật mình thoát ra khỏi môi Hermione. Và sau đó cô ấy chỉ mỉm cười. Cô ấy không thể ngừng cười. Không thể ngừng nhìn Bellatrix. Phù thủy rực rỡ nhất trên thế giới yêu cô ấy.

"Em cũng yêu chị, Bella. Làm sao em có thể không yêu chị chứ? Chị chỉ— em yêu chị vì... chị khiến em yêu chị nhiều hơn mỗi ngày. Mỗi khi em nghĩ rằng em không thể yêu chị nhiều hơn... chị lại làm một điều gì đó khác khiến em ngạc nhiên. Một lý do khác để yêu chị. Em đã không đếm được số lần em đã nghĩ về việc chị thật tuyệt vời như thế nào."

Và lúc này Bellatrix dường như đóng băng. Không biết phải làm gì với chính mình. Gần giống như ả muốn trốn. Tại sao? Tại sao lại che giấu một cái gì đó rất đẹp?

"Tôi - đó không phải - ý tôi là tôi - em là người mà -"

Hermione không thể không cười lần nữa. Ôi mụ phù thủy tội nghiệp. Ả thậm chí không thể nói được.

Cô ấy thương hại ả, và nghiêng người về phía trước để hôn ả. Giữ vững cái miệng lắp bắp của ả bằng một nụ hôn chắc nịch.

Đó là sự thật, Bella. Em hứa. Ý em là vậy. Và em sẽ tiếp tục nói điều đó cho đến khi chị tin

Môi hé ra, và rồi một tiếng rên nóng bỏng vang lên trong miệng cô. Chết tiệt, tôi yêu em. Hermione Grangercchết tiệt . Em không dám dù chỉ một giây nghĩ rằng em không...

Ồ. Ôi miệng cô ấy nóng đến mức bỏng rát.

Bellatrix hít một hơi thật sâu. Em thật phi thường. Không thể nào. Một phù thủy đã quay ngược thời gian và tìm thấy tôi. Em đã làm tôi ngạc nhiên ngay từ khi tôi gặp em. Tôi gặp em và tôi gục ngã, em có nhớ không?

Và với điều đó, Bellatrix ngã ngửa ra giường, kéo theo Hermione.

Tôi đã gặp em, và em là một bí ẩn. Một câu đố tôi nghĩ rằng tôi biết câu trả lời. Và sau đó ở mỗi lượt, em đã thay đổi trò chơi

Ả dang hai chân ra rồi quấn chúng quanh Hermione. Giơ hai tay qua đầu và để lộ cổ họng. Cung cấp cho mình lên. Hermione hầu như không thể thở được.

Tôi đã nghĩ em sẽ chạy trốn khỏi tôi...và em bị đóng băng. Tôi nghĩ em là một đứa trẻ, nhưng em là một người phụ nữ. Tôi nghĩ em sẽ thu mình lại, và em đã lừa tôi. Đánh thuốc mê tôi. quản lý để kiểm soát tôi

Hermione thận trọng lướt môi qua cổ họng nhợt nhạt, chết lặng.

Tôi đã phải giải quyết em. Đến phía sau em. Muốn câu trả lời. Và em là bất khả chiến bại. Được che chắn. Phép thuật của tôi không có gì chống lại em. Em rất mạnh mẽ

Hermione nuốt nước bọt. Và điều đó... làm chị sợ?

Đúng. Tôi đã phải ra ngoài. Tôi đã rất sợ hãi. Thế giới của tôi tan vỡ xung quanh tôi. Nhưng điều đáng sợ hơn, là tôi đã bị thu hút bởi em. Bị lôi kéo bởi em. Bị thuyết phục bởi em. Em đã cho tôi thấy sự thật. Tương lai. Con đường tôi đã chọn. Và em muốn sửa chữa nó. Để sửa tôi. Em tin rằng chúng ta có thể sửa chữa nó, cùng với nhau

Ồ. Ồ, hóa ra đó là những gì ả đang nghĩ. Nhưng mà-

Nhưng chị ghét em sau đó. Chị đã biết em là ai. Em không phải là không thể, em là Hermione Granger

Bellatrix cười khúc khích. Đúng. Vâng, tôi ghét em. Tôi đã sợ em. Tôi... sợ dân Muggle. Tôi vẫn sợ bọn Muggle. Nhưng có khi nào nỗi sợ hãi hay thù hận hoàn toàn ngăn cản tôi? Dừng tôi tìm ra một cái gì đó? Tôi phải biết mọi thứ. Và sau đó tôi đã làm. Tôi không thể giữ mình lại. Tôi thấy tất cả mọi thứ về em

Về...Hermione? Ả không chỉ đang theo dõi Voldemort sao? Để biết thông tin về Harry?

Tại sao? Chị nghĩ em- chị nghĩ em kinh tởm

Em đến với tôi lúc bất lực. Không có chiêu bài hay mánh khóe. Không có phép thuật hay vũ khí. Và muốn sự giúp đỡ tôi. Để cứu thế giới. Em đã chọn tôi là một vị cứu tinh. Và trong sâu thẳm... đó là điều mà tôi luôn cố gắng trở thành. Nó giống như thể em tin tưởng tôi. Tôi muốn biết tại sao. Những gì em nhìn thấy trong tôi mà tôi còn không có thể nhìn thấy trong bản thân mình

Cô bé dũng cảm...

Chúa ơi cô phải hôn ả ngay bây giờ. Ép xuống trên người ả cho đến khi cơ thể họ chạm vào nhau và tìm kiếm môi ả. Hôn ả thật sâu khi đôi môi hé mở hạnh phúc bên dưới môi cô ấy.

Một tiếng thở dài mãn nguyện. Và rồi tôi nhận ra rằng em không hề yếu đuối. Rằng em chưa bao giờ yếu đuối. Rằng em biết những điều mà tôi sẽ không bao giờ hiểu được, và sẽ cống hiến chúng một cách miễn phí, không cần quan tâm đến thế giới này, với một nụ cười và một cái chạm nhẹ. Tôi không phải là vị cứu tinh. Tôi đã được cứu

Miệng của Bellatrix mở rộng hơn với cô ấy, và Hermione tận dụng cơ hội để khám phá nó. Thông thường, cô ấy không bao giờ có đủ thời gian với mụ phù thủy quá bận rộn với cái lưỡi tò mò của chính mình.

Một vị cứu tinh. Hermione chưa bao giờ là vị cứu tinh. Đó là Harry. Cô ấy chỉ là... người phù hợp. Một trong những người phù hợp. Đó chỉ là logic, lý luận. Chị mạnh mẽ, quyết đoán và luôn đấu tranh cho những gì mình muốn. Khi em biết chị muốn cứu thế giới, em chỉ làm theo. Em chỉ là một người trầm ngâm để sao lưu ý tưởng của chị. Để giữ cho chúng ta đi đúng hướng. Như mọi khi

Đôi chân siết chặt quanh cô, và sau đó là cánh tay. Một tiếng thút thít thoát ra khỏi môi Bellatrix, và đó là âm thanh đẹp đẽ nhất.

Không. Không, đó không phải là logic. Không phải là lý do. Không lạnh. Theo logic, tôi không xứng đáng nhận được lòng tốt. Tôi không xứng đáng với em — em đối xử với tôi như một người bạn. Em đã an ủi tôi khi tôi sợ hãi và lạc lối trong bóng tối. Em quan tâm đến tôi... gần như ngay từ lúc tôi rời khỏi đầu em. Điều đầu tiên em làm, đối với con quái vật đã len lỏi vào não em và xâm phạm mọi suy nghĩ của em ... là lấy cho tôi một cốc nước. Em đang khát, vì vậy em biết tôi cũng vậy. Và em quan tâm đến tôi mà không cần suy nghĩ. Đó là con người của em. Em rất tốt

Có phải Bellatrix chưa bao giờ biết đến lòng tốt? Ả thực sự vẫn nghĩ mình là một con quái vật sao? Cô ấy cần— Hermione chắc chắn cần—

Cô lùi lại và nhìn vào mắt Bellatrix, ngạc nhiên vì chúng đờ đẫn như thế nào. Làm sao...

Chị không phải là một con quái vật trong đầu em. Không thực sự. Đó là lý do tại sao em quan tâm. Chị làm em ngạc nhiên. Em đã nghĩ chị sẽ trở thành một con quái vật... nhưng chị thật hài hước. Tò mò. Trò chuyện. Giọng nói của chị là niềm an ủi khi em chứng kiến ​​một số phần đen tối nhất trong cuộc đời mình. Giọng nói của chị đuổi bóng tối đi. Đó là lý do tại sao em xem chị như một...một người bạn. Một người bạn đồng hành đáng tin cậy

Bellatrix nhắm mắt lại. Chúa ơi, Hermione, chạm vào tôi. Cởi đồ tôi ra. Cho tôi thấy em tốt như thế nào. Tìm sự tốt lành trong tôi

Ả - chết tiệt, Hermione vẫn chưa hiểu những gì đang diễn ra trong đầu Bellatrix ngay bây giờ. Nhưng nếu lỗ hổng bây giờ là một dạng bật lên thì—

Tính dễ bị tổn thương...và...

Họ có thực sự giống nhau không?

Tốt. Thời gian để tìm hiểu. Cô nhìn xuống Bellatrix. Một chiếc váy ngủ màu đen, vậy nên...

Cô ấy bò lại và đẩy chiếc váy lên chân của Bellatrix. Bella ngồi dậy và cởi cái này cho em. Em muốn chị.

Bellatrix từ từ ngồi dậy. Bàn tay của ả với đến dưới cùng của váy ngủ. Em sẽ dạy tôi làm thế nào để được tốt? Em sẽ chỉ cho tôi chứ? Chiếc váy tuột khỏi đầu ả và bị ném xuống sàn. Mẹ kiếp. Chúa ơi, ả— lần nào cũng vậy—

Cô bò trở lại trên đầu giường của mình. Chị đã tốt rồi, Bella. Chị thật giỏi. Chị không cần em dạy chị. Chị yêu rất mạnh mẽ, tình yêu của chị thật đẹp

Bellatrix rùng mình trên tấm trải giường. Vâng, vâng, tôi yêu em rất nhiều, Hermione, hãy hôn tôi

Hermione hôn lên cổ ả. Ngực ả. Nhưng không phải môi ả. Bellatrix nói đúng, thật tuyệt khi được nghe tất cả các âm thanh. Mặt trời cháy bỏng của em. Bởi vì chị là một mặt trời, Bella. Chị là một mặt trời, là ngôi sao. Giống như em. Chúng ta giống nhau, Bellatrix

Bellatrix bất động. Và sau đó ngồi lên trên khuỷu tay của cô ấy. Như nhau? Nhìn tôi này

Và Hermione thì có. Ngậm miệng và nhìn—ồ.

Một chiếc mũi khoằm. Một con mắt bị thâm đen, sẹo.

Tôi đầy bóng tối. Nhiều đến nỗi tôi phải giấu nó đi. Nhiều đến nỗi những vết sẹo của tôi tràn ra và lên người em.

Ả tìm thấy vết sẹo của Hermione. Chạy ngón tay của ả trên nó. Và sau đó ngồi dậy đúng cách.

"Tôi đã - tôi đã hy vọng điều đó một cách tuyệt vọng - nhưng tôi quá sợ để thử vì nếu tôi sai -"

Ả thậm chí còn không nhìn Hermione nữa. Hổ thẹn. Ánh mắt hạ xuống.

Hermione kéo chăn lên và quấn nó quanh vai Bellatrix. Cô ấy không biết mình đang nói về cái gì, nhưng có lẽ đây là quá nhiều tổn thương cùng một lúc.

"Chuyện gì vậy Bella? Nói với em. Dù đó là gì, chúng ta có thể cùng nhau tìm ra nó."

Bellatrix kéo chăn chặt hơn xung quanh ả, và ả nhìn lên. "Nếu...nếu từ giờ trở đi tôi sẽ giả vờ làm tổn thương mọi người...vậy thì...điều đó có nghĩa là...tôi thực sự đã làm tổn thương em sao? Là-"

Ả lướt ngón tay cái trên cánh tay của Hermione. "Tôi đã làm điều này...một trong số tôi, hay hai người? Có phải tôi đã luôn yêu em... hay điều này đã xảy ra trong một thế giới mà em chưa bao giờ cứu tôi?"

Ồ. Ồ, cô ấy không biết. Đó là điều khá...

Nhưng trước khi chúng...

Hermione hắng giọng. "Em không biết. Em cũng muốn biết điều đó, nhưng trước khi chúng ta— có một điều em cần nói với chị. Có điều gì đó về sợi chỉ mà Leagore đã nói với em và... mà lẽ ra em nên nói với chị cách đây vài ngày khi em phát hiện ra."

Các đặc điểm của Bellatrix nhấp nháy và sau đó biến trở lại hình dạng bình thường của ả. "Nó là gì? Em giữ bí mật với tôi à?"

Ôi không. Ôi xin đừng buồn. Cô ấy không cố ý—

"Em không có ý giữ bí mật. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra và— và em thậm chí không biết liệu điều đó có đúng không. Nhưng em nghĩ là có. Em muốn nó là sự thật. Và nó có lý, nó - nó có thể chỉ là một câu chuyện nhưng nó - nhớ câu chuyện Trung Quốc không, Bella? Những con người định mệnh gặp nhau và thay đổi nhau? Những người bạn tâm giao được kết nối bởi một sợi chỉ vô hình, bất khả chiến bại?"

"Vâng— Vâng đó là—"

"Và chị có biết thần thoại Hy Lạp về tri kỉ không? Mỗi người có một nửa linh hồn? Rằng các vị thần đã xé xác họ ra, nhưng mỗi người đều có một nửa linh hồn đã mất ở đâu đó trên thế giới?"

Đôi mắt của Bellatrix mở to, và sau đó ả gật đầu.

Tất nhiên. Mọt sách.

Hermione vòng tay quanh Bellatrix. "Leagore nói, rằng chị là nửa kia của em. Một nửa linh hồn của em. Rằng chúng ta đã bị chia cắt, và sợi chỉ là máu của chúng ta, kết nối chúng ta. Cô ấy nói rằng cùng nhau chúng ta là toàn bộ. Rằng chúng ta sinh ra là dành cho nhau. Bạn tâm giao."

Bellatrix đóng băng.

"Và sợi chỉ là— cô ấy nói nó không kéo được. Không bắt chúng ta làm gì cả. Rằng sở dĩ chúng ta tìm thấy nhau, tìm thấy nhau là vì chúng ta mạnh mẽ. Nhìn thấy nhau và làm việc cùng nhau. Chị đã cứu em khỏi chết đuối vì chị tốt. Không phải vì sợi dây."

"Một nửa linh hồn..." Bellatrix thì thầm. "Và tôi không - tôi không phải là một nửa xấu?"

Gì?!

Không không không

Cô ấy hôn lên mọi phần của Bellatrix mà cô ấy có thể tiếp cận. Không! Không, Bella, chúng ta là một linh hồn. Tất cả những gì chị là, em cũng vậy. Chúng ta giống nhau, nhớ không? Những con mọt sách trung thành, tốt bụng, những người làm mọi thứ có thể để tìm ra mọi thứ và bảo vệ những người chúng ta yêu thương. Bao gồm cả nhau. Em yêu chị. Chị đã bị mắc kẹt trên con đường sai lầm, nhưng em đã tìm thấy chị. Dù chị đã làm gì, em tha thứ cho chị, và em hiểu chị. Em hiểu làm thế nào trong một khoảnh khắc chị thua cuộc chiến. Chị được phép thua trong một cuộc chiến, Bellatrix. Không ai có thể mạnh mẽ mọi lúc. Kể cả em, cô bé mạnh mẽ nhất, dũng cảm nhất từng có

Bellatrix bật ra một tiếng nức nở và run rẩy dựa vào Hermione.

Và sau đó bất ngờ kéo lại. Bò ngược ra khỏi Hermione và nhặt chiếc váy ngủ của ả trên sàn bằng một cái vẫy tay. Kéo nó trở lại trên đầu ả. Cái gì là—cô ấy đã nói gì sai hay—

Bellatrix nhìn xung quanh, cau mày, rồi nhảy xuống khỏi cuối giường, thò đầu ra ngoài, vòng qua bên dưới nó. Cái gì-

"A ha! Accio!"

Ồ vì—

Hermione luồn tay qua tóc với một nụ cười. Đúng.

"Bella? Nào, nói cho em biết chị đang làm gì đi."

Bellatrix ngồi trước mặt cô, khoanh chân, cười toe toét. "Nào, cục cưng. Hãy tìm hiểu xem tôi là ai. Có bao nhiêu người trong số tôi có. Bởi vì tôi thực sự hy vọng có hai người để tôi có thể nhảy qua các vũ trụ và mắng cô ấy vì đã làm tổn thương em."

Hermione cười phá lên. "Hoặc có thể là có một người, và chị đã yêu thầm em suốt thời gian qua?"

Bây giờ Bellatrix cười. "Tôi thấy! Dù bằng cách nào! Chúng ta chắc chắn nên có một cái nhìn gần hơn vào đầu của em. Và..."

Ả giơ đũa phép lên, đột nhiên nghiêm túc. "Và Crookshanks, nhớ không? Và đừng quên rằng tôi yêu em, bất kể con khốn này làm gì."

Hermione gật đầu. Cố lên bạn tâm giao. Đi vào tâm trí của em

Bellatrix thở hổn hển. Gì? Ả biết họ là bạn tâm giao. Hermione vừa mới nói—

Bellatrix hạ đũa xuống. "Tại sao tôi chưa bao giờ nghĩ đến..."

Gì? Nó là gì?

...tôi có thể lần theo liên kết vào đầu em không?

Ồ.

Thử nó. Chỉ cần...kéo nó, giống như với The Call, nhưng hãy tiếp tục

Ả đặt cây đũa phép xuống giường, nắm lấy tay Hermione, và Hermione cảm thấy một sự lôi kéo trong tâm trí.

Cô ấy nhắm mắt lại. Ồ.

Ồ điều này thật khó hiểu. Nó giống như legilimency... nhưng cô ấy ở hai nơi cùng một lúc. Cô ấy biết mình đang ở trên giường, nhưng cũng...

Em sẽ đưa chúng ta đến Manor, được chứ cưng? Tôi sẽ... xem tất cả những ký ức của em về Trang viên trong trường hợp có một—

Và họ bị trói chặt vào Harry và Ron trong trang viên Malfoy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro