Chapter 10: Handing Over the Reins

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione cố gắng dành hai giờ ở quán cà phê trước khi những suy nghĩ gây tranh cãi lấn át cô, buộc cô phải đứng dậy và ra khỏi cửa. Phần lớn để cứu trợ các khách hàng khác và nhân viên đang chờ đợi. Cô ấy có thể đã lẩm bẩm một mình khá to.

Bây giờ cô ấy gần như đã trở lại ngôi nhà, đôi chân lê lết, tuyệt vọng muốn chạy theo bất kỳ hướng nào khác để giữ lấy mạng sống của mình. Chính linh hồn của cô ấy đang hét lên với cô ấy rằng đừng làm điều này. Nhưng cô phải. Đối với số phận của thế giới.

Cô ấy chạm đỉnh cồn cát cuối cùng và—

Nó không có ở đó. Nhà. Gì? Là bùa che chắn của cô ấy hoạt động trở lại? Là phép thuật của cô ấy trở lại? Nó đã không hoạt động vài phút trước trong quán cà phê.

Cô ấy đi đến nơi mà cô ấy biết ngôi nhà từng ở. Không. Thậm chí không có dấu vết của— ah!

Những bàn tay không biết từ đâu xuất hiện và túm lấy áo choàng của cô ấy, kéo cô ấy về phía trước và ném cô ấy xuống đất.

Hai tay cô ấy vươn ra để đỡ lấy mình, chỉ xoay sở để không bị dính đầy cát vào mặt, và rồi cô ấy bị ghì chặt vào lưng, một cây đũa phép xương xẩu cắm vào mặt.

Cô nuốt nước bọt nhìn Lestrange. Đúng, kế hoạch của cô ấy đang bắt đầu cảm thấy cực kỳ ngu ngốc ngay bây giờ. Mụ phù thủy trông rất tức giận, mái tóc và chiếc váy tung bay trong gió, trừng mắt nhìn cô, ngôi nhà hiện rõ sau lưng cô.

Trái tim của Hermione bắt đầu đập thình thịch, và mọi thứ bắt đầu mờ đi, tai cô ù đi. Cô cố gắng tập trung vào hơi thở của mình, tay bấu chặt vào cát.

Giữ bình tĩnh, Hermione. Bạn không cần phải chiến đấu với cô ấy. Không phải lúc này.

Sóng vỗ và cát thổi quanh mặt cô.

Lestrange không di chuyển.

Ờ.

Tại sao cô ấy không nói gì cả? Điều đó không giống cô ấy. Là cô ấy? Hay đó là một người khác trong polyjuice?

Hermione chỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Sau đó, Lestrange đá vào bụng cô ấy. Đau.

"Ah!" Ôi các vị thần. Cô ấy không thở được. Làm ơn nói rằng cô ấy sẽ không—

Ả đá cô ấy một lần nữa, lần này là vào phía sau khi cô ấy lăn sang một bên. Một nụ cười độc ác len lỏi trên khuôn mặt cô.

Cô ấy nên...cô ấy nên tự bảo vệ mình như thế nào? Cô ấy không thể trở thành một cái túi đấm!

Lestrange cúi xuống, chĩa đũa phép vào cổ Hermione, ngay dưới hàm cô. Hermione run rẩy hít một hơi, nghiến chặt răng chống lại phản ứng muốn lùi lại.

Bình tĩnh. không th giết mày. cn thông tin.

Cô ấy nhìn vào khuôn mặt hân hoan trước mặt... và quan sát nụ cười vụt tắt, chuyển thành cái bĩu môi. (nghĩ đến Bella bĩu môi là thấy dễ thương rồi)

Lestrange thở dài và đứng dậy. "Ngươi không có niêm vui! Cuộc chiến của ngươi đi đâu rồi, Gryffindor? Ngươi không muốn chơi à?"

Đúng! Nó đang hoạt động! Nói chuyện tốt hơn rất nhiều so với gây hấn. Và...

Hermione từ từ ngồi dậy, nhăn mặt và nghiên cứu mụ phù thủy. Nó có thể là gì? Đây có phải là một chiến thuật đình trệ? Hay thậm chí là tò mò?

"Tôi không muốn đánh nhau, không. Tôi quá lo lắng về nghịch lý mà tôi có thể tạo ra."

Giữ thái độ trung lập. Đừng đổ lỗi cho ả về bất cứ điều gì, đừng yêu cầu giúp đỡ hoặc đề cập đến việc làm việc cùng nhau. Vẫn chưa đến lúc.

"Phải, ngươi đã rất nghịch ngợm, làm rối tung thời gian. Đừng nghĩ rằng ngươi nên được tin tưởng với nó. Có lẽ ta nên trói ngươi lại và giải quyết chuyện này cho ngươi trước khi ngươi phá hủy cả thế giới bằng đôi bàn tay nhỏ bé đầy bùn của mình."

Buộc cô ấy lại - trời ơi. Cô đã không nghĩ về điều đó.

"Cô không cần trói tôi lại. Cô nói đúng, có lẽ cô biết nhiều về điều này hơn tôi. Tôi sẽ không làm bất cứ điều gì để thay đổi dòng thời gian, tôi chỉ muốn về nhà để không có điều gì tồi tệ xảy ra."

Mụ phù thủy cười khúc khích. "Ôi, cô bé Máu Bùn tội nghiệp đang sợ hãi và muốn về nhà! Ngươi nên nghĩ về điều đó trước khi ngươi nói dối để vào thế giới của chúng ta. Ngươi nghĩ rằng ngươi là một phù thủy thực sự? Một phù thủy thực thụ biết không can thiệp vào phép thuật thời gian, đồ rác rưởi!"

Argh ả thật là—

Hermione đứng dậy, giũ cát khỏi áo choàng. "Tôi không có! Tôi đã không làm bất cứ điều gì, một cái gì đó đã xảy ra với tôi trong Sở bí ẩn. Ai đó đã đẩy tôi! Tôi đi rồi, tôi biết thay đổi thời gian thật ngu ngốc biết bao! Tại sao tôi lại—á!"

Cô ấy bị đập mạnh vào một bên của ngôi nhà, đá lởm chởm cứa vào lưng cô ấy.

"Ngươi dám cãi ta hả, máu bùn? Ta đã đọc lá thư nhỏ đơn giản của ngươi. Ngươi có nghĩ bây giờ chúng ta sẽ là bạn không? Rằng vì lời tiên tri nào đó mà chúng ta đột nhiên bình đẳng? Đối với ta, ngươi chẳng là gì ngoài một người trầm ngâm đi bộ, nói chuyện. Vậy hãy nói cho ta. Nói cho ta mọi thứ ngươi biết và sau đó ta sẽ quyết định xem có đáng để ngươi sống hay không."

Hermione thở ra một hơi run run. Đng đ làm mày s. Mày có mt b não, s dng nó. Đi xuống.

Cô ấy hít vào từ từ, làm dịu đi các nét mặt của mình. Giống như Snape đã làm. Ngoại trừ thân thiện hơn. "Vâng tất nhiên. Tôi có thể cho cô thấy những gì đã xảy ra, nếu cô muốn? Trong ký ức của tôi? Cô muốn làm điều này ở đâu?"

Cô ấy vén một ít tóc ra khỏi mặt và bình tĩnh nhìn người phụ nữ.

Lestrange cau mày với cô và lùi lại một bước, nghiêng đầu, xoay cây đũa phép giữa các đầu ngón tay. "Bên trong."

Được chứ. Hermione gật đầu với ả một cách thận trọng, rồi quay lưng lại, tim đập thình thịch, bước vào bằng cửa trước. Tất cả những sợi tóc sau gáy của cô ấy đều dựng đứng. Tất cả bản năng mách bảo cô đừng để mất dấu mụ phù thủy. Để giữ kẻ săn mồi trong tầm nhìn.

Nhưng cô ấy chỉ nuốt nước bọt và quay sang đặt ấm đun nước. Nếu cô ấy không muốn đây là một cuộc chiến, cô ấy phải thể hiện điều đó. Rõ ràng nhà Slytherin đọc vị bằng hành động và ngôn ngữ cơ thể cũng như chơi trò chơi chữ.

Cô ấy rất vui vì đã kết thúc ở Gryffindor.

Cô ấy đổ đầy nước vào ấm và lấy một chiếc cốc trong tủ. "Cô có muốn một cái gì đó trước khi chúng ta bắt đầu? Trà? Cà phê?"

Tiếng gỗ sột soạt trên sàn gạch phát ra từ phía sau cô, và Hermione cố kìm lại một cái nao núng.

Lestrange chế giễu. "Tại sao ta lại muốn bất cứ thứ gì mà ngươi đã chạm vào bằng những ngón tay bẩn thỉu của mình?"

Nhiều chế nhạo hơn. Vì vậy...ả đang cố gắng duy trì sự quen thuộc. Ả không thoải mái. Không chắc nữa...

Hoặc chỉ do ả ghét ruột của Hermione.

Hãy bình thưng. Thân thin gin d.

Chết chết chết đi người phụ nữ tồi tệ! Chạm vào tôi một lần nữa và tôi sẽ đá vào đầu cô, đâm bạn một lần nữa và nhắm vào trái tim của cô.

Và thở. Trò chuyện thân thiện. Từ bỏ quyền kiểm soát. "Được rồi, đó là sự lựa chọn của cô. Cô muốn thấy gì trong tâm trí tôi? Hoặc tôi chỉ có thể nói với cô về tương lai. Bất cứ điều gì cô muốn biết. Ồ! Có điều gì cô không muốn biết không? Sẽ dễ dàng hơn nếu cô không thay đổi hành động của mình nếu bạn không biết điều gì sẽ xảy ra, nhưng tôi e rằng tôi đã làm hỏng điều đó rồi, xin lỗi."

Cô ấy đi lấy túi trà và ném vào cốc, bước tới lấy sữa, tay run run, tạm thời tránh nhìn vào mụ phù thủy.

"Tại sao ngươi làm việc đó?"

Gì?

Bây giờ cô ấy quay sang người phụ nữ. Ả ngồi trên bàn, đá chân, nheo mắt nhìn Hermione. Tiếng kêu của ấm đun nước.

"Ừm... ý cô là sao?" Hermione bước tới để tiếp tục pha trà, đánh lạc hướng bản thân, quay lại khi trà đã sẵn sàng dựa lưng vào quầy và thổi nguội cốc của cô.

Mụ phù thủy nhảy khỏi bàn và bước lại gần. Và gần hơn. Hermione cố gắng giữ nhịp thở đều đặn và không phản ứng lại.

Bellatrix lấy tách trà từ tay cô ấy, đặt nó sang một bên, rồi đẩy lên người cô ấy. Hông áp hông. Mũi áp mũi.

Mắt Hermione đảo qua đảo lại giữa những khoảng tối trước mặt khi cô co rúm người lại. đang làm gì? Điu này không ging như trưc đây, biu hin đó là gì? Đe da nhiu hơn? Đang c gng đ làm cho cô y sợ?

Ả thực sự trông khỏe mạnh hơn rất nhiều. Có màu sắc trên má, môi ả. Đôi mắt ả sáng hơn, khuôn mặt bớt hốc hác.

Đng nhìn na, Hermione. Tht là kỳ l.

Cô ấy nhìn sang một bên tách trà của mình, ngồi đó bốc khói.

Lestrange hỏi. "Tại sao ngươi không sử dụng phép thuật...đũa phép của ngươi đâu?"

Ồ. Hermione liếm môi, bị mắc kẹt trong bồn rửa và thực sự muốn di chuyển trước khi cô thừa nhận...

"Nó ở trong túi của tôi. Tôi đã làm hỏng lõi phép thuật của mình, nó...cần một khoảng thời gian để phép thuật của tôi hồi phục. Cho đến nay tôi đã quản lý được một số tia lửa...thế là xong."

Cô miễn cưỡng quay đầu lại. Và gặp một ánh nhìn cháy bỏng. Và sau đó một bàn tay thọc vào túi của cô.

Này— ối! Hermione tự động giật mình trước cuộc xâm lược không mong muốn, chỉ xoay sở để đập đầu vào trán Lestrange. Đây là lý do tại sao mọi người cần không gian cá nhân!

"Ở đâu?"

Hermione xoa đầu và thò tay vào túi còn lại, rút ​​cây đũa phép ra cho mụ phù thủy xem.

"Túi này. Nhìn xem."

Cô ấy hơi quay sang một bên, tạo cho mình một chút không gian để di chuyển cây đũa phép, và tập trung vào tách trà của mình. "Wingardium leviosa!" (di chuyển)

Chiếc cốc rung lên, chỉ ở mức nhỏ nhất, rồi không rung nữa.

Hermione thở dài.

Mụ phù thủy đẩy cô ấy ra với một tiếng cười, vẫy đũa phép để những chiếc tủ bắt đầu mở ra và đóng lại, một quả cam bay về phía họ vào giữa nhà bếp và tự lột vỏ giữa không trung.

Đưc ri, ha ha, rt bun cưi. Không cn phi c xát nó. Hãy th hin.

Lestrange chộp lấy quả cam đã gọt vỏ trong không khí rồi nhảy lên ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn.

Thể hiện... và đói. Và thư thái hơn.

Tốt. Họ đang đi đúng hướng.

"Vậy là phép thuật của ngươi đã biến mất. Như nó phải vậy. Chỉ cho thấy nó yếu như thế nào khi bắt đầu, có lẽ ngươi đã đánh cắp nó. Hoặc cha mẹ bẩn thỉu của ngươi đã làm. Bây giờ mọi thứ đều như nó phải thế."

Bỏ qua những lời chế nhạo.

Hermione nhún vai. "Tôi nghĩ nó sẽ quay trở lại sớm thôi, tôi vẫn có thể cảm thấy cây đũa phép của mình kêu vo vo, vậy nên phép thuật của tôi phải ở đó. Và tôi chắc chắn rằng tôi sẽ cần phép thuật để du hành ngược thời gian của mình...tuy nhiên điều đó sẽ hiệu quả. Cô có nghĩ rằng nó đáng để hỏi các nhân mã? Rốt cuộc thì họ đã thực hiện lời tiên tri của chúng ta." Cô thận trọng nhấp một ngụm trà.

Lestrange lườm cô. "Ta không cần lời khuyên của ngươi, máu bùn!"

Ả chém cây đũa phép của mình trong không khí, và Hermione cảm thấy có gì đó bỏng rát trên má mình.

Ah! Cô nao núng, chỉ cố gắng không làm bỏng ngón tay khi một ít trà bắn ra mép cốc.

Ôi Merlin, nó—

Cô cuộn mình quanh bồn rửa, đưa một tay lên mặt. Ah! Nó đau! Ả đã cắt cô ấy? Hay đốt cháy cô ấy?

Tốt. Hít một hơi và vượt qua nó, Hermione. Cô hất một ít nước lên mặt rồi quay lại.

Lestrange chỉ cười toe toét với cô, một miếng cam kẹp giữa hai hàm răng, mang lại cho ả một nụ cười toe toét màu cam. Đa tr. Hermione đấu tranh để không lườm cô ấy. Bà điên vn vo.

Mụ phù thủy đảo mắt và nuốt nước bọt. "Ngươi mới là mụ điên. Tại sao ta phải chạy đi nói chuyện với một con ngựa nào đó về các vì sao?"

Gì! Có phải ả vừa đọc được suy nghĩ của Hermione không? Cô ấy phá vỡ giao tiếp bằng mắt. Mày cn giao tiếp bng mt đ hp pháp hóa.

"Nuh uh, không có gì trong số đó. Nhìn ta này. ngươi đã hứa. Hãy là một cô gái ngoan và chỉ cho Bella những gì cô ấy cần xem, nếu không ta sẽ không hỏi một cách tử tế như vậy đâu."

Hermione nhắm mắt thở dài. Và sau đó thận trọng nhìn lên.

Đũa phép của Lestrange cắm vào tay cô ấy trong nháy mắt.

Nó tới đây.

"Legilimens!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro