7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Tấm séc 30.000 yên' hiện đang ngồi trên bàn ăn cùng trò chuyện tâm sự với ông Hanagaki về vấn đề học kĩ năng mềm.

Hai ông cháu trò chuyện một lúc bồi dưỡng tình cảm, kết thúc bữa ăn Takemichi đứng dậy lễ phép xin về phòng.

"Takemichi này,"

Ông Hanagaki bỗng mở miệng gọi cậu, giọng trầm hẳn đi.

Còn Takemichi thì ngạc nhiên hết sức, ông nội luôn gọi cậu là 'cháu' , đây là lần đầu ông nội gọi tên cậu.

"Dạo này, cháu có nhìn thấy gì... kì lạ không? Ý ông là, mấy cái thứ không hợp lý ấy?"

Ông Hanagaki nói năng có chút lộn xộn, Takemichi có thể thấy trong cặp mắt đục ngầu màu xanh dương giống cậu y đúc tràn trề một thứ cảm xúc nặng nề khó tả. Và Takemichi biết được thứ cảm xúc ấy là gì, vì có một người cũng từng nhìn cậu với ánh mắt như vậy.

Manjiro... Hay nói đúng hơn là Manila, người đã bật khóc trước khi chết trong vòng tay cậu.

Cảm xúc trong mắt hai người họ... là cảm xúc khi hồi tưởng về một kỉ niệm trong quá khứ.

Nhưng khác là, trong mắt Manila là hoài niệm và tiếc nuối.

Còn trong mắt ông nội... là điên cuồng?

Gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, tự nhủ rằng có lẽ bản thân đã nghĩ nhiều, Takemichi mỉm cười đáp lời ông nội:

"Dạo này mắt cháu vẫn ổn, không bị cận hay mờ đi gì hết."

Cậu tự động lí giải mấy thứ không hợp lí trong lời ông nội là cảnh tượng khi mắt cận thị nhìn cảnh vật.

Ông nội im lặng một lúc, rồi chợt cười, nụ cười vẫn ôn hòa từ ái như mọi khi, nụ cười của bậc trưởng bối khi nhìn con cháu của mình.

"Được rồi Takemichi, con về phòng đi."

Takemichi gật đầu, cúi người chào ông ngoại rồi bước ra khỏi phòng ăn, kéo cửa trượt shoji đóng lại.

Bước lên bậc thang lên lầu, Takemichi rũ đầu suy tư.

Ngày 27/6 năm sau, tức là sau sinh nhật cậu vài ngày, ông nội nhắm mắt từ trần. Quyên gia tài đồ sộ của mình cho nhà chùa, viện mồ côi và phúc lợi.

Cậu vẫn nhớ mẹ mình sau khi nghe tin ấy, đã bật cười mà nói với cậu rằng:

"Con trai, đó là kết cục của những người dám đi ngược lại với quy luật tự nhiên, phản bội..."

"... Ông ta nên tự cảm thấy đủ vì năng lực của mình, mà không phải..."

Thời gian trôi qua lâu lắm rồi, lời mẹ nói với cậu chữ được chữ mất, cậu chẳng nhớ được gì ngoài cảm xúc chế giễu của mẹ khi kể về ông nội

Nhắc đến mẹ, đã lâu rồi cậu không nói chuyện với mẹ...

Đóng kín cửa phòng, Takemichi bấm một dãy số trên điện thoại, chần chừ hồi lâu, cậu vẫn quyết định bấm gọi.

Từng tiếng 'tút tút' vang lên, mỗi lúc một dài, mỗi lúc một lâu. Sự căng thẳng vì chờ đợi khiến trái tim cậu đập nhanh hơn, có chút đau.

Cậu hít thở sâu, chậm rãi để bình ổn lại cảm xúc. Thời gian chờ đợi càng dài, trái tim cậu lại càng chìm sâu vào sự lạnh lẽo thất vọng.

Mím môi, định bụng hủy cuộc gọi, đầu bên kia lại đột nhiên bắt máy.

Trái tim Takemichi giật nảy, cậu nghe thấy giọng nói dịu dàng quen thuộc:

"... Con trai?"

... Như chưa từng có cuộc chia li, dịu dàng như thể đây không phải là người đã tàn nhẫn dành quyền nuôi cậu rồi bỏ sang Pháp.

Dịu dàng như thể không phải người mẹ đã bỏ mặc đứa con trai lăn lê bò toài ngoài xã hội để sinh tồn nhiều năm mà chẳng một lời hỏi han.

Takemichi nuốt nước bọt, rồi chợt cười đáp lại:

"Mẹ."

Sau đó, chắc biết là vì tâm lý gì, cậu lại nói:

"Con đang ở nhà ông nội, ông đối xử với con rất tốt."

Takemichi nín thở, dỏng tai lắng nghe xem mẹ sẽ phản ứng thế nào. Trong ấn tượng của cậu, bố và mẹ rất ghét ông, đến mức tình nguyện dọn ra khỏi nhà cũ để khỏi phải nhìn mặt ông.

Đầu bên kia điện thoại im lặng, sau một lúc, mẹ cậu mới lên tiếng:

"Dạo này con khỏe không? Tiền đủ tiêu chứ? Nhớ ăn mặc đầy đủ, chú ý sức khỏe..."

Bà bỏ qua chuyện của ông nội mà quẹo sang một vấn đề khác. Nghe mẹ hỏi han ân cần đầy quan tâm và lo lắng, Takemichi chợt cắt ngang lời bà nói:

"Mẹ, con bị bệnh tim rồi. Tự nhiên lại vậy, nhà mình có ai có tiền sử bị bệnh tim không?"

"Không đâu con trai. Nhưng đừng lo lắng, nếu y tế bên đó không chữa khỏi cho con thì mẹ sẽ đưa con ra nước ngoài."

"Nhớ chú ý chế độ ăn uống, tập thể dục nhiều vào..."

Tiếng nói ở đầu dây bên kia vang vọng trong phòng ngủ, Takemichi chợt nhíu mày.

Phản ứng không đúng.

Cả ông và mẹ, đều không hề ngạc nhiên khi thấy cậu đột nhiên bị bệnh tim.

Phải biết rằng khi quay trở về quá khứ lần này của cậu là chiều mùng 6/7, tối cậu đã liên lạc với ông nội và rạng sáng thì trở về nhà cũ.

Bệnh tim xuất hiện và phát tác lần đầu vào lúc cậu trở về quá khứ tức ngày 6/7, cũng may đó chỉ là cơn co thắt ngực để nhắc nhở cậu về chứng bệnh. Nhưng Takemichi chắc chắn rằng không nói cho ai biết về căn bệnh kì lạ đột nhiên xuất hiện của cậu.

Không!

Có người biết, là chị gái bán thuốc trợ tim cho cậu ở hiệu thuốc.

Takemichi chợt rùng mình, nếu ông nội biết bệnh tim của cậu khi mà cậu còn chưa thông báo cho ông biết, thì đây chính là cơ hội duy nhất.

Ông nội cho người theo dõi cậu? Từ lúc nào?

Ông đã phát hiện ra điều gì? Cả mẹ nữa?

Lần quay ngược này, biến số duy nhất chính là cậu chủ động liên lạc với ông nội.

Takemichi chắc chắn logic trong hành động này rất hợp lý, 'quy tắc' sẽ không phát hiện ra được sự bất thường từ cậu. Người cháu mắc bệnh tim không cha không mẹ ở bên cạnh, bèn cầu cạnh người thân duy nhất là ông nội, rất hợp lý.

Nhưng trực giác cứ khiến cậu bồn chồn không yên. Chẳng biết đã cúp điện thoại của mẹ từ lúc nào, cậu nắm chặt tay, gửi tin nhắn cho 'bạn thân mới quen' vừa chia tay cách đây chưa đến 3 tiếng.

[Mày ơi, có đó không ༎ຶ‿༎ຶ]

[Nói chiện với tao đi, tự nhiên tao thấy thế giới này đáng sợ quá 。:゚(;´∩';)゚:。]

[Mày ơi, mày ơi]

[...]

Spam một loạt tin nhắn, đầu kia một lúc sau mới có động tĩnh:

[?]

[Buổi tối tự nhiên phát điên cái gì vậy?]

[Cút]

Takemichi nhắn lại:

[ಠ╭╮ಠ]

[Nếu đột nhiên mày phát hiện người thân mày cho người theo dõi mày...]

[Vậy mày nghĩ động cơ của người ấy là gì?]

'Bạn thân mới quen' nhắn lại:

[Tao đéo có người thân nên không biết, được chưa]

Takemichi chớp chớp mắt.

[Vậy chắc mày cô đơn lắm ha? Không sao, có tao làm bạn với mày rồi nè ヽ(≧◡≦)八(o^ ^o)ノ]

Takemichi hồn nhiên gửi tin nhắn mà không biết ở đầu dây bên kia có một cậu bạn mang tâm trạng phức tạp đã mất ngủ tối nay.

Cậu cất điện thoại, nằm vật ra giường, mỏi mệt chớp mắt.

Bệnh tim khiến cơ thể cậu dần suy nhược, chỉ có thể phụ thuộc vào thuốc thang. Uể oải rã rời khiến cậu chẳng muốn suy nghĩ thêm nữa, Takemichi vào nhà vệ sinh đánh răng rồi đắp chăn đi ngủ sớm.

Kệ đi, tàu đến đầu cầu tự nhiên thẳng.


Góc xàm: mọi người biết cách vệ sinh đế giày mà không bị hỏng giày hong

với cả đề cử cho tui mấy lọ xịt thơm giày với ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro