Một Nhánh Sương Đỏ Đọng Hương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Cre: Lofter- 履lv]

Cuối cùng, cũng đến ngày cắt chỉ, Baek Do Yi đi cùng Jang Se Mi.

“Bác sĩ, chỉ khâu không phải có thể tự tiêu sao? Tại sao cần phải cắt bỏ nó?" Jang Se Mi cảm thấy đau đớn trong lòng khi nhìn thấy vết khâu dày đặc trên cánh tay.

"Sợi chỉ luôn là vật thể lạ đối với cơ thể. Mục đích của việc khâu là để mô của chính bệnh nhân lành lại nhanh nhất có thể, nhưng thời gian lành thường ngắn hơn nhiều so với thời gian cơ thể hấp thụ nó. Vì vậy, bây giờ mục tiêu của chúng tôi đã đạt được và lợi ích của việc loại bỏ sợi chỉ nhiều hơn tác hại." Bác sĩ giải thích trong khi tháo chúng ra.

Jang Se Mi không dám nhìn cảnh tượng đó bèn nhắm chặt mắt và nắm chặt tay Baek Do Yi.

Baek Do Yi cũng rất đau khổ, dù sao cũng là vì bà nên Se Mi mới bị thương.

“Bởi vì có nhiều vết khâu, sau khi bỏ cũng coi như vết thương nhỏ, tạm thời băng lại cho phu nhân, hôm nay đừng đụng nước, ngày mai vết thương sẽ đóng vảy, có thể loại bỏ" bác sĩ nói tiếp "Vết sẹo này nhất định sẽ lưu lại, phu nhân có thể chất vết sẹo không?”

"Thể chất vết sẹo là gì?"

“Nếu chỉ là vết thương để lại sẹo thì nó có to ra không? Ví dụ như vết sẹo khi sinh mổ chẳng hạn?"

“Ông có thể nhìn thử!" Jang Se Mi để lộ vết đó ra.

"Ân, cũng may không có vết sẹo thể chất, nhưng vẫn là sẽ có sẹo nhỏ, chú ý chống nắng, không kích ứng, sau đó có thể dùng một ít sản phẩm tẩy sẹo, nếu vết sẹo quá rõ ràng, chúng tôi sẽ thực hiện các phương pháp điều trị khác."

"Được rồi, cảm ơn bác sĩ" Jang Se Mi nói.

Lên xe về nhà.
“Ta có cái này cho con." Baek Do Yi từ bên cạnh lấy ra một cái hộp tinh xảo.

"Gì vậy ạ? Mừng con ngày mai đi làm sao?!"

“Ta chỉ có con là thư ký thôi à?"
Baek Do Yi không nói nên lời. "Hãy mở nó trước.”

Cẩn thận mở ra, là một màu đỏ quen thuộc.

"A! Vâng, có phải chiếc váy đó không?" Jang Se Mi rất ngạc nhiên.

“Ừm, ta đã yêu cầu nhà thiết kế làm một cái khác hoàn toàn giống cái trước."

“Cảm ơn omoni!” Jang Se Mi trân trọng sờ sờ lớp vải.

Bữa tối.
Lại là thời gian sum họp gia đình, lần này Goo Woo Mi cũng đến.

"Mẹ, anh chị dâu, đây là Woo Mi - vị hôn thê của con."  Chi Jung giới thiệu.

"Cháu chào bác, em chào các anh chị ạ."  Goo Woo Mi cư xử rất tốt.

“Mẹ cùng vợ chồng anh cả lần trước đã gặp mặt, đây là vợ chồng anh hai."

"Chào anh hai, chị dâu."

"Mẹ, bố mẹ Woo Mi muốn hỏi khi nào thì mẹ rảnh để nói về ngày cưới."

“Được rồi, cũng đã đến lúc nên nói chuyện đó"

“Con đã nói với Woo Mi về việc chuyển đến sống cùng mẹ. Cô ấy có thể đến sống với chúng ta bất cứ lúc nào." Goo Woo Mi gật đầu.

"A..." Baek Do Yi muốn nói cái gì, lại thôi không nói nữa.

"Tay của mẹ Deung Myung cũng lành rồi, chúng con cũng về bên nhà sống thôi." Dan Chi Gang nói, bị kẹt giữa mẹ chồng nàng dâu thật khó chịu.

"Được rồi, các con trở về đi." Baek Do Yi chấp thuận.

Vợ chồng cậu hai quay sang nhìn nhau cười đầy ý vị.

"Ừm, Woo Mi có lẽ cũng không quen sống với ta, con cũng dọn ra ngoài đi Chi Jung."

“Con có thể tới đây sống. " Goo Woo Mi vội vàng nói, cô đã bỏ lỡ cơ hội ở chung với Se Mi tiền bối, cô không muốn bỏ lỡ thêm nhiều cơ hội có thể gặp được chị ấy.

Dan Chi Jung nhẹ nhõm nhìn Goo Woo Mi, rồi quay sang Baek Do Yi, dùng mắt ra hiệu rằng bạn gái mà con đang tìm là người biết nghe lời.

Jang Se Mi đang làm gì?

Jang Se Mi chỉ đơn giản là không chen miệng vào. Dù sao ngày mai cô ấy lại đi làm rồi nên không ở nhà mẹ cũng được.

Baek Do Yi liếc xéo Jang Se Mi khi cô không có thái độ gì, thầm nghĩ 'Không biết chuyện gì đang xảy ra với cô ấy nữa'

"'Con bận rộn công việc, chúng ta sinh hoạt không hợp nhau nên cứ ra ngoài sống đi." Baek Do Yi kiên quyết từ chối.

"Được rồi!"

"Các con vẫn được hoan nghênh tham dự các buổi họp mặt thông thường của gia đình mình." Baek Do Yi nâng cốc chúc mừng, mọi người cũng cùng nâng lên, không khí vui vẻ trở lại.

Công ty.
“Thư ký Jang đã trở lại!” có tiếng thì thầm

"Hôm nay, cô ấy trông thật tuyệt trong bộ trang phục này!" FanMi +1

“Không phải thư ký Jang bị thương sao? Không biết thật không?"

"Cô ấy mặc áo dài tay, có thể nó bị che mất rồi."
.....

“Chủ tịch, ngày mốt bà đi Trung Quốc công tác, ai sẽ đi cùng bà ạ?" Thư ký liếc mắt nhìn Jang Se Mi, tự hỏi không biết đến lượt mình hay không? Rốt cuộc, cô cũng muốn đến Trung Quốc.

"Tôi đi!" Jang Se Mi nói.

Baek Do Yi gật đầu đồng ý, cô thư ký thất vọng đi ra ngoài, đóng cửa lại.

"Lần sau đừng có tự tiện như vậy." Baek Do Yi mặt không đổi sắc phê bình.

"Chủ tịch không phải đi với thư ký sao? Tôi chính là thư ký!" Jang Se Mi cầm ly cà phê đi qua mỉm cười.

"....."

(Spoil đôi chút: sắp có biến r nha, chúng ta sắp khờ rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro