[Tưởng Vân x Thẩm Mộng Dao] Vượt Quy Củ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 菠萝地海湖泊

Source: https://www.douban.com/group/topic/262283841/?_i=9988746nMwFA2X

———————————————

#01

Khi đẩy cửa phòng ra, Tưởng Vân mỉm cười với Thẩm Mộng Dao đã ngồi chờ trước trong nhà hàng.

Vương Hiểu Giai tổ chức một bữa tiệc gọi là giao lưu các MVP của năm ở các đội, địa chỉ đã được gửi vào nhóm chat nhỏ của bốn người từ trước, bọn họ đến trễ hơn so với thời giao dự kiến ban đầu, vì vậy mà việc Thẩm Mộng Dao xuất hiện sớm ở đây cũng không có vẻ gì là bất ngờ.

Đúng như dự đoán trước đó, Thẩm Mộng Dao gật đầu cười với cô, nhẹ nhàng nói, "Chào tiền bối."

Ánh mắt như vô tình lướt qua hai đôi tay đang nắm lấy nhau của Tưởng Vân và Vương Hiểu Giai, mỉm cười đầy tự nhiên với Vương Hiểu Giai, "Vừa rồi Hồ Hiểu Tuệ có gọi cho em, nói là chị ấy không tìm được quán. Thiên Thảo, chị đi đón chị ấy đi."

Rất khéo léo mà bán thảm, cúi xuống xoa đôi chân được chiếc quần ống rộng bao phủ, "Chân của em bị trật, không tiện đi đường, nhờ chị giúp một chút vậy."


Vương Hiểu Giai thản nhiên gật đầu, kéo Tưởng Vân đến một chỗ ngồi, đè tay lên bả vai ép cô ngồi xuống, cúi người thì thầm vài câu rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Nhưng vào khoảnh khắc Vương Hiểu Giai đóng cửa lại đi ra ngoài.

Không chút phòng bị, mắt cá chân của Tưởng Vân bị kéo, Thẩm Mộng Dao nhanh chóng nhích người đến gần, ngón tay luồn theo đường viền áo mà đi vào trong, rất nhanh liền giữ lấy phần mềm mại kia qua lớp đồ lót, tay còn lại thì đặt trên đùi vuốt ve lên xuống. Tưởng Vân bị ép giữa ghế và cơ thể của Thẩm Mộng Dao, cứng nhắc giữ nguyên tư thế có chút xấu hổ này, không có chỗ để lùi lại, tai đỏ bừng lên.

Chết tiệt. Lẽ ra không nên đến đây.

Tưởng Vân ngước nhìn làn da trên cổ nàng, cảm nhận hơi thở của Thẩm Mộng Dao gần sát mình.

Thẩm Mộng Dao cố ý cười vào bên tai cô, đôi tay có chút hung ác trêu chọc cô, nhịn không được mà phát ra một tiếng thở dốc, hạ thấp giọng gọi cô, "Tưởng Vân tiền bối. . ."

Dung mạo vẫn dịu dàng, vì quá gầy yếu mà có phần sắc bén, Tưởng Vân nghiêng đầu nghẹn ngào, nuốt xuống tiến rên rỉ gần như bật ra, "Cút ngay."

Nói xong câu cút ngay, Thẩm Mộng Dao liền thành thật rút tay về, an phận lùi về ghế của mình, còn thuận tay chỉnh lý lại quần áo cho cô, rót một chén trà đặt xuống trước mặt cô, như chưa có gì xảy ra.

Hô hấp cứ như vậy là nghẹn lại trong lồng ngực.

Chờ đến khi Vương Hiểu Giai dẫn Hồ Hiểu Tuệ đến, cũng chỉ thấy hai người ngồi cách xa nhau, bầu không khí có chút kỳ lạ.

Nàng ghé vào bên tai Tưởng Vân thì thầm với cô, "Sao vậy, sao chị lại không vui."

Đây không phải là một câu hỏi, mà là câu khẳng định. Nàng luôn nhạy cảm với cảm xúc của Tưởng Vân.

Tưởng Vân cau mày, lén liếc nhìn Thẩm Mộng Dao đang cầm ly uống nước, nghiến răng, "Không có gì."

Mới là lạ.





#02

Tưởng Vân thực sự không biết mối quan hệ của mình và Thẩm Mộng Dao đã phát triển đến như vậy từ khi nào.

Như đang vụng trộm yêu đương.

Nói thẳng ra thì, đó là vì một lần say rượu.

Không thể trông đợi một học sinh tiểu học sẽ thông thạo các phép tính vi phân và tích phân, giống như việc không thể trông đợi một người say rượu đến bất tỉnh nhân sự có thể phân biệt được trái phải. Cô gần như đã dựa vào trực giác cùng một ít lý trí còn sót lại chọn một căn phòng để vào.

Sau đó được ôm vào lòng bởi một vòng tay xa lạ, một vòng tay có chút lạnh đầy vị đắng của thuốc Đông y.

Chút hơi mát này giống như một ốc đảo giữa sa mạc Sahara đối với Tưởng Vân đang khô nóng, cô không nhịn được mà vươn tay ra luồn tay vào vạt áo của người trước mặt để hấp thụ thêm hơi mát.

Một giọng nói lạnh lùng, căng thẳng vang lên bên tai cô.

"Tiền bối, chị đi nhầm phòng rồi."

"Hừm. . ."


Những nụ hôn nhỏ vụn trải dài từ sườn mặt xuống đến cổ và ngực, Thẩm Mộng Dao cầm điện thoại, giọng nói trở nên khô khốc, "Tiền bối, chị có biết em là ai không?"

Thẩm Mộng Dao cởi nút thắt lưng quần của Tưởng Vân ra, dọc theo viền quần cảm nhận được sự ẩm ướt, nhưng nàng vẫn vừa dùng ngón tay vờn quanh vừa đạo đức giả hỏi, "Tiền bối, có cần em đưa chị về không?"

Tất nhiên, phản ứng duy nhất mà nàng nhận được là tiếng thở dốc của Tưởng Vân.


Điện thoại bị ném qua một bên, quần áo nhẹ nhàng bị lọt sạch, nụ hôn mềm mại biến thành những cái mút dồn dập, ngực bị hai tay giữ, vừa thưởng thức vừa vuốt ve đùa bỡn, đỉnh ngực sau khi dựng đứng lên thì bị ngậm lại, dùng răng ma sát.

Nụ hôn đi thẳng xuống bụng dưới, khi đầu của Thẩm Mộng Dao vùi vào giữa hai chân cô, não bộ mơ màng của Tưởng Vân vì cảm thấy xấu hổ mà tỉnh táo lại trong giây lát, rồi lại bị kéo vào dục vọng sâu hơn.

Cô luồn tay vào tóc của Thẩm Mộng Dao, nhìn chằm chằm trần nhà, cảm nhận khoái cảm do miệng nàng mang lại thay vì là ngón tay.

Nhưng những điều này vẫn chưa đủ.

Thẩm Mộng Dao nhìn vẻ lạnh lùng lãnh đạm được duy trì ngàn năm của Tưởng Vân bị phá vỡ trước mặt mình, làn da đỏ bừng vì dục vọng, mơ hồ gọi tên cô, "Tưởng Vân. . ."

Vào lúc cô thanh tỉnh một chút vì được gọi, nàng đưa ngón tay vào trong hang động ẩm ướt kia, vuốt ve từng nếp nhăn một.


Đến khi Tưởng Vân tỉnh lại sau một trận tình ái đã là sáng hôm sau, nằm trên chiếc giường của 336, hai chân tê buốt, trong lòng lạnh lẽo.

Mặc dù rất khó chấp nhận sự thật, nhưng cô đúng thật đã ngủ với một hậu bối xa lạ ở 336, chỉ cách 335 chưa đến vài mét.


Thẩm Mộng Dao không mặc gì, nằm trên mép gối, lấy điện thoại từ một góc không xác định dưới gầm giường ra, phát đoạn ghi âm cho cô nghe.


"Tiền bối, chị đi nhầm phòng rồi."

"Tiền bối, chị có biết em là ai không?"

"Tiền bối, có cần em đưa chị về không?"


Sau đó, trước khi có thêm một giọng nói nào khác phát ra, nàng nhấn nút dừng lại, vẻ mặt căng thẳng, giọng điệu đều đều, "Tóm lại là, em đã ngủ với chị."





#03

Tưởng Vân lắc đầu, loại bỏ một số ký ức hỗn độn ra khỏi đầu. Ánh mắt cô tập trung vào người đang chơi với Vương Hiểu Giai và Hồ Hiểu Tuệ trong phòng tập.

Thẩm Mộng Dao.

Rốt cuộc em ấy muốn gì.


Trong những năm đầu, cô gần như không nghe thấy cái tên Thẩm Mộng Dao, nhưng cô không biết từ khi nào mà cái tên nà bắt đầu xuất hiện ngày càng thường xuyên hơn bên tai mình.

Nhưng đối với cô, việc này còn không thú vị bằng việc đoán xem tối nay Vương Hiểu Giai có chơi game gì thú vị hay không.

TOP của thế hệ tiếp theo, hậu bối dịu dàng, cung Sư Tử.

Đó là tất cả.


Buổi sáng hôm đó, Thẩm Mộng Dao để lại câu nói kia xong cũng không nói gì tiếp, im lặng giúp cô nhặt quần áo vươn vãi khắp nơi trong phòng về đến bên cạnh cô.


À, còn nói.

"Tiền bối, em sẽ không nói cho Thiên Thảo."

Là đang đe dọa cô.


Dường như Thẩm Mộng Dao cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên mỉm cười với cô, vô hại, dịu dàng, lại dọa Tưởng Vân sợ đến bóp chiếc cốc nhựa mỏng trong tay đến biến dạng, phát ra tiếng "lách cách".

Nhưng trong phòng tập lớn như vậy không chỉ có hai người họ, bầu không khí khó xử và kỳ lạ đương nhiên đã ảnh hưởng đến hai người còn lại, Vương Hiểu Giai chờ đến khi kết thúc luyện tập mới không do dự kéo Tưởng Vân về lại phòng mình, nàng luôn thẳng thắn như vậy, "Chị và Dao Dao có chuyện gì sao?"

Tưởng Vân nhạy cảm bắt được cách xưng hô có hơi quá thân thiết.

"Dao Dao? Em rất thân với em ấy sao?"

"Ừm. . . không tệ lắm."

"Tránh xa em ấy ra một chút."

"? Sao chị lại nói vậy? Dao Dao tốt lắm."

Tưởng Vân không nhịn được mà nghiến răng, cảm giác mọi thứ đều vượt khỏi tầm kiểm soát của mình khiến cô khó có thể bình tĩnh, "Chị nói, tránh xa em ấy ra một chút."


Thẩm Mộng Dao rũ mắt ngồi xổm trên hành lang trước cửa phòng chơi với một chú mèo không biết là của ai, nàng luôn thích chơi với những loại thú nhỏ này.

Cách âm của trung tâm không tốt, khó có thể ngăn được tiếng cãi vã bùng nổ từ cánh cửa phòng ở rất gần, có thể nói là rất rõ ràng, nhưng cũng may là có rất ít người ở trong trung tâm.

Woa, đã sang đến tự do cá nhân rồi. Sao trước đây nàng lại không biết Vương Thiên Thảo có thể dũng mãnh như vậy.

Đầu lưỡi của chú mèo nhỏ liếm nhẹ ngón tay của Thẩm Mộng Dao, hết lần này đến lần khác, không biết qua bao lâu, cánh cửa trước mặt nàng cuối cùng cũng được mở ra rồi đóng sầm lại, tâm trí đang say ngủ của Thẩm Mộng Dao bị đánh thức, sau đó một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên.

"Sao em lại ở đây?"

Thẩm Mộng Dao ngẩng đầu lên, bình tĩnh ôm lấy chú mèo nhìn Tưởng Vân, chỉ vào cánh cửa bên cạnh, giọng nói vẫn dịu dàng có chút vui vẻ.

"Chị quên rồi sao?"

"Em ở đối diện."

"Chị muốn vào trong ngồi không?"

Đáp lại nàng là bóng lưng hốt hoảng chạy đi của Tưởng Vân.





#04

Trên sân khấu chính thức, đã tập luyện vô số lần, Thẩm Mộng Dao nhắm mắt vẫn có thể nhớ ngón tay của Tưởng Vân nên dừng lại cách mình 5cm.

Đây là khoảng cách an toàn mà Tưởng Vân đã đặt ra cho mình, nhưng không phải cho Thẩm Mộng Dao, chỉ cần cô xuất hiện cách nàng trong phạm vi 10m, Thẩm Mộng Dao rất khó tập trung làm một việc gì đó.

Khoảnh khắc đầu ngón tay lướt qua làn da trên ngực, ánh mắt Thẩm Mộng Dao khẽ dao động, một nụ cười khẽ hiện lên trên mặt.

Chị ấy cố ý.

Người không bao giờ vượt quá quy củ lại để đầu ngón tay của mình lướt qua da nàng.


Sau khi xuống sân khấu, Thẩm Mộng Dao lợi dụng sự hỗn loạn ngắn ngủi trong hậu trường để kéo Tưởng Vân vào phòng thay đồ. Tưởng Vân cao hơn nàng một chút, sự chênh lệch chiều cao này khiến nàng trông hơi yếu ớt trong một không gian nhỏ hẹp, nhưng Thẩm Mộng Dao rất vui với điều này.

Thậm chí nàng còn cố tình khuỵu gối để khiến mình trông yếu ớt và nhỏ bé hơn.

"Tiền bối, chị cố ý."

Tưởng Vân từ trên cao nhìn xuống đôi mắt của Thẩm Mộng Dao, hai mắt nàng tròn xoe, cho dù có trang điểm đậm thì đôi khi trông nàng cũng có chút non nớt.

Thẩm Mộng Dao bao nhiêu tuổi?

Tưởng Vân không thể không nghĩ. Sau đó, cô lại nhớ đến vẻ mặt cao cao tại thượng trêu chọc mình ngày đó của Thẩm Mộng Dao, cơn tức bị dồn nén bùng phát trong trạng thái yếu đuối mà Thẩm Mộng Dao cố ý duy trì vào lúc này. Cô đột nhiên nâng tay lên nắm lấy chiếc cổ yếu ớt mỏng manh của Thẩm Mộng Dao, khi những ngón tay lạnh lẽo tiếp xúc với làn da rồi giữ lấy cổ của nàng, cô thấy Thẩm Mộng Dao mở to hai mắt, hai má ửng hồng vì không thở được.

"Cố ý thì sao?"

Thiếu oxy, khó thở, tim đập mạnh. Thẩm Mộng Dao có hơi không phân biệt được nhịp tim đập dồn dập lúc này của mình là vì bệnh hay là vì lời nói của Tưởng Vân.

"Lúc đó em cũng cố ý."

"Đừng lại khiêu khích tôi."

Dừng một chút, cô bổ sung thêm, "Cũng tránh xa Vương Hiểu Giai ra một chút."

Tưởng Vân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thẩm Mộng Dao, đồng tử hơi giãn ra, lực trên ngón tay của cô cũng thả lỏng theo bản năng.


"Tưởng Vân, đi thôi, chị ở đâu?"

Tiếng gọi quen thuộc từ ngoài cửa khiến cô tỉnh táo trở lại, Tưởng Vân vội vàng buông tay, chật vật rũ mắt xuống để tránh Thẩm Mộng Dao đang run rẩy vì khó thở, rồi bỏ đi như trốn chạy.

Thẩm Mộng Dao bị bỏ lại một mình, dựa vào tường với khuôn mặt tái nhợt rồi trượt xuống đất, thở hổn hển.

Sau một lúc lâu như vậy, Thẩm Mộng Dao mới đưa tay lên lau nước mắt trên khóe mắt.


Trên đường trở về, Thẩm Mộng Dao thức thời ngồi ở ghế phụ, lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng vào con đường phía trước.

Phụ kiện trên cổ đã che được dấu tay, như thể mọi thứ xảy ra trong phòng thay đồ đều là giấc mơ hoang đường của Tưởng Vân.


Dối trá.

Tưởng Vân nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Thẩm Mộng Dao, nghĩ.





#05

Sau khi nhận ra rằng Thẩm Mộng Dao không dịu dàng và ôn hòa như vẻ bề ngoài, không khó để phát hiện ra việc nàng đã sắp đặt việc lên giường với cô.

Mặc dù ký ức ngày đó có mơ hồ, nhưng tuyệt đối không phải là một mớ hỗn độn. Ví dụ như, cô nhớ rõ mình không quét thẻ để mở cửa. Ví dụ như, cái ôm xuất hiện một cách đúng lúc. Ví dụ như, chai rượu mà cô ngưỡng mộ đã lâu đột nhiên xuất hiện trong phòng, cô còn tưởng rằng đó là quà do Vương Hiểu Giai chuẩn bị.

Nhưng những điều này chẳng là gì so với sự tiếc nuối và sáng tỏ lóe lên trong mắt Thẩm Mộng Dao khi cô thăm dò nàng.

Nàng đã phá vỡ ranh giới và quy tắc lẽ ra phải tồn tại giữa cả hai như một con kênh, nhưng sau khi cảm nhận được sự phản kháng của cô, nàng tự nhiên lùi về ranh giới của mình, thỉnh thoảng nhe hàm răng sáng ngời nhắc nhở cô, chúng ta đã từng ngủ với nhau.

Xấu xa, trẻ con.

Trái ngược với ấn tượng của mọi người về Thẩm Mộng Dao, dường như chỉ có Tưởng Vân mới có thể nhìn thấy suy nghĩ xấu xa ẩn giấu bên trong nàng. Dùng một cách đặc biệt khác thường để trói buộc Tưởng Vân, thu hút sự chú ý của cô.

Thẩm Mộng Dao cược rằng Tưởng Vân sẽ không dám thú nhận, nhưng việc Tưởng Vân làm lơ những lời nói và việc làm của Thẩm Mộng Dao đã cho thấy sự nhượng bộ của cô, nàng nhận ra giữa hai người có rất nhiều chỗ trống để thỏa hiệp.

Con người là như vậy, vạch trần chính bản thân cần phải có dũng khí, Tưởng Vân đương nhiên không thiếu dũng khí như vậy, nhưng một khi phát hiện con đường phía trước có nhiều hơn một lựa chọn, rất ít người sẽ quyết định nhắm mắt đâm đầu vào ngõ cụt.


Chuyện xảy ra lần trước đã khiến Tưởng Vân không gặp Thẩm Mộng Dao trong trung tâm một thời gian dài, cô nghe nói sức khỏe của nàng không được tốt, nghe nói nàng không còn ở trung tâm thường xuyên nữa, nghe nói có tin đồn nàng quay lại với người yêu cũ.

Nôn nóng.

Cực kỳ nôn nóng.

Tưởng Vân đập con chuột xuống bàn lần thứ bảy, cuối cùng cô cũng cạn kiệt sự kiên nhẫn. Cô chuẩn bị ra ngoài tìm Vương Hiểu Giai.

Mặc dù lúc này nàng có lẽ đang tham gia đoàn kiến, mặc dù chỉ cần nhấp vào pocket là có thể dễ dàng tìm được vị trí của Vương Hiểu Giai, nhưng cô vẫn chuẩn bị đến phòng của nàng.


Sau đó vô tình gặp được Thẩm Mộng Dao ở hành lang.

Nàng nhìn chằm chằm vào Tưởng Vân gần một phút, không chớp mắt, sau đó nâng cánh tay đã rũ xuống lên, chiếc túi trong tay phát ra tiếng lắc lư của chất lỏng, nở một nụ cười xinh đẹp, "Chị muốn vào phòng ngồi không?"



Cửa đóng lại, Thẩm Mộng Dao liền nghiêng người hôn cô. Môi của nàng rất lạnh, giống như đêm đó.

Nụ hôn của nàng rất gấp gáp, gần như là không hít thở được, không cho người khác cơ hội để thở.

Tưởng Vân thở hổn hển đẩy Thẩm Mộng Dao ra, sau đó đẩy Thẩm Mộng Dao ngã xuống giường, ngồi lên hông nàng, cúi người nhìn nàng.

"Em không cần thở sao?"

Rõ ràng là bị hen suyễn.

Thẩm Mộng Dao mỉm cười, hai tay khoát lên vai Tưởng Vân, ôm cô vào lòng, khóe mắt đỏ bừng vì nụ hôn vừa rồi, có chút mê người, "Em sợ chị phản ứng lại rồi chạy mất."



Khi ngón tay tiến vào, Thẩm Mộng Dao buông đôi tay đang giữ vai áo của Tưởng Vân ra, để mặc nó vô lực đáp xuống ga trải giường, cả người thả lỏng theo phản ứng của cơ thể.

Ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh của Thẩm Mộng Dao từng đốt lửa trong cơ thể cô, lúc này đang nắm chặt tấm ga trải giường dưới cơ thể mình, Tưởng Vân hôn lên khóe môi nàng, vươn tay đan tay mình vào tay nàng, cố ý nhấn mạnh từng chữ một bên tai nàng.

"Thẩm Mộng Dao."

Cơ thể của Thẩm Mộng Dao đột nhiên căng chặt, vành tai lập tức đỏ bừng, như có thể nhỏ ra máu. Cô cắn nó, dùng răng nanh chậm rãi nghiến nhẹ nó, cảm nhận âm thanh run rẩy của nàng.

"A. . ."

"Em có biết mình đang quyến rũ ai không?"

". . . Chị?"

"Tôi là ai?"

"Tưởng Vân. . ."

"Tại sao? Tại sao lại là tôi?"

Thẩm Mộng Dao cười, thanh âm vì đắm chìm trong dục vọng mà khàn khàn đến khó tin, "Không có lý do gì cả."



Tưởng Vân có lẽ đã quên mất, nụ cười của vị tiền bối luôn lạnh lùng quan trọng như thế nào đối với Thẩm Mộng Dao khi vừa mới ra mắt và gần như gục ngã.

Quan trọng đến gần như nàng không bao giờ quên được.

Rất quan trọng, cho dù nụ cười này không dành cho nàng.

Rất nhiều người không biết, nàng thực sự là một kẻ điên.

Gần như cố chấp với một số chuyện trong quá khứ, muốn níu giữ những thứ không thể giữ được, muốn tranh giành những thứ không thuộc về mình. Cát chảy qua kẽ tay, tình yêu bị sự chiếm hữu kéo căng, nàng làm thế nào cũng không giữ được người bên cạnh mình.

Vì vậy, nàng không tiếc hết thảy, chỉ để có được điều đó.

Nhưng thật ra, nàng luôn thỏa hiệp.



Khi cao trào, Thẩm Mộng Dao nghiến răng kìm lại tiếng kêu gào đang làm càn trong máu mình, nghiêng đầu hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của Tưởng Vân.

"Tiền bối, xin hãy cười với em."

Em sẽ không dây dưa với chị.

Vì vậy, xin chị đừng cau mày với em.





Chúng ta chỉ làm tình, không nói chuyện yêu đương, không vượt quy củ.

——————————

Quá là tà đạo, hóa ra tà đạo cũng gây nghiện :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro