Chương 63: Ổ chăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ những mô tả rời rạc của Trần Mặc Nhiên, Chương Nhược Nam biết được năm đó lúc điền nguyện vọng, Trần Vỹ Đình căn bản không thi trường hàng không mà anh thích, mà lại điền ngành kiến trúc đại học A.

Đại học A đã là trường số một số hai trong nước, còn khoa kiến trúc lại là ngành học trọng điểm của trường, không ít kiến trúc sư nổi tiếng trong ngoài nước đều đến từ khoa kiến trúc của đại học A.

Chuyên ngành mà Trần Vỹ Đình chọn là kỹ thuật kết cấu khó nhất trong số đó, chuyên ngành này năm đó tổng cộng chỉ tuyển hơn chục người, đào tạo ra những kỹ sư kết cấu hàng đầu thế giới.

Người có thể vào được... đều là tinh anh trong tinh anh.

Bốn năm đó, Trần Mặc Nhiên nói anh trai cậu như biến thành một người khác, mỗi ngày chỉ ngủ mấy tiếng, liều mạng đọc sách, vẽ bản đồ thiết kế, đo lường tính toán...

Các tác phẩm thiết kế của anh đã giành được nhiều giải vàng của các cuộc thi kiến ​​trúc trong và ngoài nước, đồng thời anh cũng đã đăng nhiều bài báo quan trọng trên các tạp chí chính thống quốc tế, chỉ trong vòng 4 năm, nhà trường đã ngoại lệ cho anh học thẳng lên.

Mà anh không chỉ thiết kế kiến trúc, lợi hại hơn là tính toán chính xác của anh về kỹ thuật kết cấu, để có thể hiện thực hóa nhiều tòa nhà rất sáng tạo trong các cảnh thực.

Lý do khiến Chương Bái ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích anh và trả giá rất đắt để đào anh cũng là vì Chương Bái đang tham gia vào lĩnh vực xây dựng bất động sản, theo đuổi tính nghệ thuật và một tư duy thiết kế tốt.

Vì vậy ông ấy cần một kỹ sư kết cấu thực sự giỏi và tài năng.

Trần Vỹ Đình, vô cùng phù hợp, thậm chí không thể thay thế.

Cho đến lúc này, Chương Nhược Nam mới hiểu được Trần Vỹ Đình tiến vào tập đoàn Chương thị chắc chắn không phải là sự trùng hợp.

Từ ngày hai người chia tay, anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho riêng mình, mỗi bước anh đi đều là vì ngày hôm nay.

Nhưng con đường này... đầy bùn đất mục nát, Chương Nhược Nam làm sao có thể để anh từ bỏ tự do quý giá mà ném mình vào địa ngục tối tăm không ánh sáng như vậy.

"Chị." Giọng nói trong trẻo của Trần Mặc Nhiên kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung: "Sắp đến nhà rồi, chị có muốn đến nhà em xem thử không."

Chương Nhược Nam nhìn sang cảnh đường phố xa lạ xung quanh, ngạc nhiên hỏi: "Không ở ngõ Thanh Hà nữa sao?"

"Nhà bên đó đã rất cũ rồi, thỉnh thoảng anh trai em cũng sẽ qua đó, nhưng anh ấy vừa mua một căn hộ mới ở bên bờ sông, vì chỗ đó rất gần trường em." Trần Mặc Nhiên nhìn cô tha thiết, "Chị đến nhà em nhìn thử đi mà!"

"Chị... không đi đâu." Chương Nhược Nam theo bản năng từ chối.

Trần Mặc Nhiên nhìn ra cô đang do dự, cậu giải thích: "Chị yên tâm, anh em không ở nhà, công việc của anh ấy rất bận, buổi tối thường không về công ty, thời gian nay càng không thể ở nhà."

"Anh ấy bận rộn vậy sao?"

Trần Mặc Nhiên thở dài: "Bất kể là học tập hay công việc, anh trai em đều rất liều mạng, giống như không muốn sống vậy."

"Vậy những chuyện như ăn cơm, ai lo cho em?"

"Chị coi thường em quá rồi đó! Lúc anh trai học cấp ba không chỉ làm thêm kiếm tiền, còn phải chăm sóc em. Nếu bây giờ em thậm chí còn không thể tự chăm sóc bản thân mình thì thật là quá xấu hổ!"

Chương Nhược Nam cười cười đưa tay vuốt tóc chàng trai: "Nói cũng đúng, Nhiên Nhiên của chúng ta đã là đàn ông biết tự lo cho mình rồi! Vậy em cũng phải quan tâm anh trai, đừng để anh ấy thức khuya."

"Em thường nói với anh ấy, nhưng anh ấy..." Cậu dừng một chút rồi buồn bực nói, "Anh ấy có tâm sự, sẽ không nghe em đâu."

Chương Nhược Nam không muốn chạm đến chủ đề này, cô hỏi: "Ở Bắc Kinh mấy năm, mọi người sống có tốt không?"

Trần Mặc Nhiên có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Chị, lúc đó... em không thi đậu trường công tốt, em nói em học một trường bình thường là được, nhưng anh em... vẫn cho em đi học trường tư."

Cậu đỏ mặt nói: "Em cũng không biết sao mình lại ngốc như vậy, dù sao cũng thi không tốt, thật ra em không muốn học trường tư nên đã cãi nhau một trận với anh trai. Cuối cùng anh ấy đánh em một trận, rồi nói nếu em là em trai ruột của anh ấy thì anh ấy chẳng thèm quan tâm em học trường công lập hay tư nhân gì, sau này không có tiền đồ cũng chẳng sao, nhưng em không phải..."

Cậu thấp thỏm nhìn Chương Nhược Nam, "Anh ấy nói anh ấy phải cho em thứ tốt nhất, không vì lí do nào khác, chỉ là vì trái tim anh ấy."

Chương Nhược Nam nghe xong, lục phủ ngũ tạng đều rối loạn, khóe mắt đỏ ửng, cổ họng chua xót, nắm chặt tay Trần Mặc Nhiên: "Anh ấy chỉ biết trái tim mình, không quan tâm người khác có chịu được hay không..."

"Giáo viên ở trường của em thật sự rất giỏi, sau khi học cấp hai, thành tích của em dần tăng lên, lần này trở về trung học số 1 Nam Gia là cho em tự thi vào, còn nhận được học bổng nữa."

Khuôn mặt ửng hồng của chàng trai cuối cùng cũng lấy lại được tự tin, "Điểm vật lý của em là tốt nhất, đều là do anh trai em dạy."

Chương Nhược Nam cũng vui vẻ hơn, cô cười nhạt: "Đúng đó, anh trai em dạy thêm cho em nhiều năm như vậy, cho dù có là một người vô cùng ngốc nghếch cũng có thể thi được điểm tuyệt đối."

"Em mới không phải người ngốc nghếch nhé!"

Hai chị em vui đùa trên đường một lúc, Trần Mặc Nhiên ngồi lên xe điện, nói với Chương Nhược Nam: "Chị, lên xe đi, chúng ta đi siêu thị mua ít thức ăn, sau đó về nhà em nấu cơm cho chị."

"Được thôi." Chương Nhược Nam ngồi lên xe điện Stella Lou của Trần Mặc Nhiên, xác nhận với cậu nhiều lần, "Anh trai em thật sự không có nhà?"

"Chị sợ anh ấy sao?"

Bây giờ Chương Nhược Nam thực sự có chút sợ Trần Vỹ Đình.

Bất kể anh muốn làm gì với cô... Chương Nhược Nam đều không có cách nào từ chối, cũng không thể từ chối, cô căn bản không chống đỡ được.

Biện pháp tốt nhất, chính là không gặp.

Làn gió buổi tối đầu mùa hè khẽ thổi, lay động mái tóc của cô, chiếc xe điện nhỏ của Trần Vỹ Đình không thú vị bằng xe máy của Trần Vỹ Đình, giống như đi hóng mát vậy, cô cũng không sợ.

Quả nhiên vẫn là em trai cô dịu dàng hơn.

Chương Nhược Nam nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo gầy của chàng trai, phần bụng có cơ bắp rất rõ ràng, rắn chắc và mạnh mẽ, vai rộng, khung xương vừa ra dáng một chàng trai, chiều cao ước chừng đã nhảy vọt lên.

Cảm giác vô cùng an toàn.

Trần Mặc Nhiên hơi quay mặt sang một bên, cảm nhận được sự đụng chạm dịu dàng của cô gái đang ở gần mình: "Chị, em mới chơi bóng rổ xong, trên người đổ mồ hôi, có phải rất hôi không."

Cậu còn chưa nói xong Chương Nhược Nam đã tới gần, nhẹ nhàng ngửi thử.

"Nè nè! Chị đừng..." Trần Mặc Nhiên xấu hổ, mặt càng đỏ hơn, "Chị đừng có làm vậy!"

"Mùi của em nặng hơn anh trai một chút, có điều con trai mà, bình thường thôi."

Trần Mặc Nhiên sắp khóc rồi, thật ra cậu... còn muốn duy trì chút hình tượng soái ca nhẹ nhàng thoải mái trước mặt chị, bây giờ thì xong rồi.

Nhưng Chương Nhược Nam căn bản không quan tâm, cô vẫn ôm Trần Mặc Nhiên rất thân thiết, không ghét bỏ cậu chút nào.

Hai người đến siêu thị mua chút đồ tươi, Trần Mặc Nhiên sợ lúc nấu ăn sẽ bị lật xe nên còn cố ý mua một ít đồ chín.

Chương Nhược Nam kéo tay cậu thân mật như một cặp đôi, thu hút sự chú ý của nhiều cô gái.

Có đôi khi Trần Mặc Nhiên thật hi vọng cô không phải chị ruột của cậu, như thế sau này lớn lên cậu có thể có cơ hội cạnh tranh với anh trai một chút, nhưng sau này anh trai đã phát hiện ra "dã tâm" của cậu, nên nói sự thật tàn nhẫn cho cậu biết, còn vô tình giễu cợt cậu một trận.

Trần Mặc Nhiên buồn bực rất lâu rất lâu mới chậm rãi chấp nhận thân phận của mình.

Chị ấy tốt với cậu như vậy, hóa ra không phải vì cậu là một cậu bé đáng yêu T_T.

...

Chương Nhược Nam đi theo Trần Mặc Nhiên tới nơi hai anh em đang ở.

Đây là một tòa nhà cao tầng nhỏ hướng sông, diện tích không lớn lắm, khoảng 100 mét vuông, nhưng cũng đủ cho hai anh em ở.

Trang trí phòng theo phong cách tối giản mà các chàng trai thích, với tông màu lạnh đen, trắng và xám, bàn ghế sofa trong phòng cũng rất độc đáo, các đường nét phối hợp hài hòa, thiết kế phòng khách được loại bỏ, vách tivi nguyên bản được thay thế bằng tủ sách đen áp sát tường, bàn đảo vô cùng đơn giản.

(*Hình minh họa phòng khách)

Các cửa sổ sát đất được làm bằng kính, xa xa là Sông Gia Lăng mênh mông cuồn cuộn.

Nơi này cách trung học số 1 Nam Gia rất gần, xung quanh còn có không ít trường tốt, nằm bên bờ sông ở trung tâm thành phố.

Tất cả những thứ này đều do Trần Vỹ Đình gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, kiếm được cho Trần Mặc Nhiên.

Chương Nhược Nam thích thú đi thăm phòng Trần Mặc Nhiên.

Đó là phòng của một chàng trai rất đơn giản, với áp phích ngôi sao NBA trên tường, trong tủ kính trưng bày mô hình nhân vật anime và xe đua, ga giường kẻ sọc sạch sẽ, một vài chiếc tất bốc mùi được ném rải rác trên cửa sổ lồi.

Cậu nhanh chóng lao vào như một con cá, nhét tất thối vào trong chăn, có điều đã quá muộn, Chương Nhược Nam nhìn thấy rồi.

Cô đạp cậu một cái, kêu cậu lấy tất thối ra, tức giận nói ——

"Em có thấy ghê không hả!"

Trần Mặc Nhiên nhanh chóng kéo Chương Nhược Nam ra khỏi phòng mình: "Chị, chị đừng xem phòng em nữa, không có gì để xem đâu."

"Em đi giặt vớ đi, bẩn chết mất."

"Vẫn chưa được mấy đôi mà, phải gom thêm nữa."

"Gom cái gì mà gom! Nhanh đi giặt đi!" Chương Nhược Nam đẩy Trần Mặc Nhiên ra ban công sinh hoạt, "Sao anh trai em lại nuôi em thành người lười như thế chứ."

Trần Mặc Nhiên cười đùa đi giặt tất: "Chút nữa em sẽ nấu cơm cho chị nhé."

Chương Nhược Nam nhìn một chậu tất thối đủ mọi màu sắc kia: "Chị cũng không muốn ăn đồ ăn em làm lắm đâu."

...

Trong lúc Trần Mặc Nhiên đi giặt vớ, Chương Nhược Nam đẩy cửa đi vào phòng Trần Vỹ Đình.

Trong phòng kéo rèm đen kín mít không cho ánh nắng xuyên qua, tông màu xám đen tạo cho người ta cảm giác u uất, trì trệ.

Giường lớn hai mét màu xám ở giữa, chăn trên giường có chút lộn xộn.

Các giá sách dựa vào tường dày đặc các loại sách chuyên môn về thiết kế kiến ​​trúc và kết cấu kỹ thuật, nhiều cuốn đã rất cũ, có dấu hiệu thường xuyên được đọc.

Chương Nhược Nam nấn ná bên giá sách, cẩn thận tìm kiếm, nhưng không tìm thấy bất kỳ cuốn sách nào về vũ trụ, tiểu thuyết khoa học viễn tưởng cũng không có.

Căn phòng này không có hơi thở của quá khứ và dấu vết của ước mơ của anh.

Thậm chí trên tường cũng không có áp phích Thang Duy.

Cô tùy tiện rút một quyển sách, bật đèn tường rồi ngồi bên giường đọc.

Cô vừa đặt mông ngồi xuống liền cảm thấy bên dưới chiếc chăn mỏng truyền đến một tiếng "Kêu rên", Chương Nhược Nam kinh ngạc vội vàng đứng dậy, nhưng một giây sau một đôi tay đã ôm ngang eo cô kéo cô lên giường.

Cô đứng không vững, ngã vào ổ chăn ấm áp mềm mại.

Người đàn ông giống như một con bạch tuộc có tám chân, quấn lấy "con mồi", không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng hay trốn thoát, chiếc chăn mỏng nhanh chóng kéo qua, trùm kín người cô gái, giấu vào "hang ổ".

Chương Nhược Nam không phản ứng kịp, cho đến khi cô nhìn thấy đôi mắt híp lại lười biếng của người đàn ông dưới lớp chăn xuyên qua ánh sáng vàng nhạt ấm áp của đèn tường.

Sống mũi và trán được phác hoạ bởi những đường nét cực kỳ cứng rắn, khuôn mặt tuấn tú có chút buồn ngủ, hơi thở nóng bỏng, làn da trên người cũng cực kỳ nóng.

Mà Chương Nhược Nam hoảng sợ phát hiện, người đàn ông này đi ngủ, hình như trên người... không mặc gì cả!

"Trần Vỹ Đình!"

"Em đến rồi." Anh lười biếng ghé vào vai cô, chậm rãi nói bằng giọng lười biếng vừa mới ngủ dậy: "Vợ à."

Hô hấp Chương Nhược Nam lập tức dồn dập: "Thả, thả tôi ra."

Trần Vỹ Đình hoàn toàn không để ý đến cái miệng ương ngạnh của cô gái, thăm dò hôn lên vành tai cô, cô nhạy cảm co rụt lại, hô hấp trở nên vô cùng gấp gáp.

"Mỗi lần tỉnh dậy, cũng là thời điểm anh muốn nhất, em lại tự mình đưa tới cửa."

"Trần Vỹ Đình..." Cô lo lắng gọi tên anh, giọng run rẩy nói, "Trần Mặc Nhiên... Còn ở bên ngoài..."

"Mặc kệ nó."

"Không được."

"Vợ à, anh muốn nhìn hình xăm."

"Trần Vỹ Đình, bây giờ anh không phải bạn trai tôi."

Đầu ngón tay anh rơi xuống cổ áo cô, lần lượt nghịch từng nút áo trên cổ áo, ánh mắt anh dán chặt vào cô——

"Anh muốn nhìn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro