Chương 96 - 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Gà Rán Sốt Dâu

Chương 96: THI ĐẤU DÃ NGOẠI KẾT THÚC

"Đây thật sự là khủng long sao?" Dino hỏi, đồng thời mở máy truyền tin ra. Lời hắn nói, Mạc Đế và Hành Viêm đang trong cơ giáp đều có thể nghe thấy, đây là cơ giáp cải trang.

"Đúng vậy." Liên Nặc trả lời Mạc Đế, "Là thật sự, không phải rồng máy móc."

Ba chữ "rồng máy móc", nghe có chút buồn cười, nhưng mọi người lại không cười nổi.

"Khủng long đã bị diệt chủng tám nghìn năm trước, sao có thể xuất hiện ở chỗ này?" Mạc Đế không tin, không phải không tin lời Liên Nặc nói, mà thật sự không thể tin chuyện như vậy.

Liên Nặc méo miệng: "Ở Địa cầu chúng tôi, rồng đều bị diệt sạch hơn trăm triệu năm. Nhưng mà tôi muốn nghiên cứu con rồng này, đem linh mạch hệ Hỏa được cấy vào con rồng đi nghiên cứu, nhất định sẽ rất thú vị."

"Chỉ cần chúng ta đánh bại con rồng này, liền đem nó cho em nghiên cứu." Hành Viêm nói, giống như y đang nói đùa mà thôi.

Rống...

Rồng gầm lên, nó mở cánh ra, hai cánh nâu thẫm lớn giống như một đài cơ giáp vậy, tiếp theo nó bay lên, miệng mở rộng, từ giữa không trung phun ra một ngọn lửa.

Linh mạch hệ Hỏa được cấy vào người con rồng, khiến nó biến thành hỏa long, tạo thành áp lực rất lớn đối với đám người Hành Viêm.

Hành Viêm, Mạc Đế, Dino thao tác cơ giáp tránh né, sau đó bay lên không trung. Trong rừng rậm tầm mắt bị ngăn trở, không bằng trên không trung thoải mái hơn.

@Truyện chỉ được đăng tại wordpress và wattpad của Bích Tiên Sơn trang. 

"Mạc Đế và Dino tập kích từ hai bên, trước chém đứt cánh của nó, tôi đánh chính diện." Hành Viêm an bài kế hoạch tác chiến.

"Vâng."

"Tuân lệnh."

Uy lực của hỏa long tuy rằng lớn, nó cũng đủ hung mãnh, nhưng hỏa long lớn gần mười mét thì chỉ có một con, mà Hành Viêm, Mạc Đế, Dino, ba người cùng ba chiếc cơ giáp, cổ lực lượng này phá hư một Đế Đô cũng không thành vấn đề, huống chi chỉ là một con hỏa long.

Dino thao tác cơ giáp bay lên cánh con rồng, Mạc Đế thao tác cơ giáp bay đến cánh còn lại của nó, con rồng muốn xoay người hất bọn họ xuống, nhưng chính diện lại có Hành Viêm và Locker công kích.

Lôi hỏa xuất hiện, giống như một con hỏa long khác, xông thẳng đến trước mặt con hỏa long kia. Phương thức chiến đấu của Locker là độc nhất vô nhị, đó là sự tái hiện hiệu trưởng Locker, Hành Viêm đã mở ra hình thức tự chiến đấu cho Locker.

Locker dùng dị năng chiến đấu, dị năng tiêu hao rất nhanh, nếu là chiến đấu ngày thường, Locker không cần dùng dị năng, nhưng chiến đấu bằng dị năng thì lực sát thương càng lớn hơn, đối phó với con hỏa long này, chiến đấu bình thường là không đủ.

"Một." Dino nói.

"Hai." Mạc Đế nói.

"Ba. " Hành Viêm lên tiếng.

Ba người đồng thời phóng thích dị năng lớn nhất của bản thân, Dino dùng dị năng hệ Hỏa ngưng tụ thành dao lửa, trực tiếp chém đứt cánh của hỏa long, kiếm của Mạc Đế vừa sắc bén vừa nhanh, mà lôi hỏa của Hành Viêm thì xông thẳng vào trán hỏa long.

Rống......

Hỏa long ở không trung kêu thảm thiết, quay cuồng, nó muốn đẩy những người này ra.

Nhưng mà, hai cánh của nó đã bị cơ giáp của Dino và Mạc Đế bắt được, đầu của nó bị Locker ôm lấy. Cho dù nó lăn đến nơi nào, ba chiếc cơ giáp liền đi tới nơi đó. Cánh của hỏa long cánh không thể cử động, nó không cách nào bay trên không trung được nữa, chỉ có thể rơi xuống, nhưng mà ba chiếc cơ giáp lại không đi xuống.

Vì thế, xoạt...

Cánh của hỏa long bị Dino và Mạc Đế xé xuống.

Rống...

Hỏa long kêu thảm thiết, khiến người khác cảm thấy hoảng sợ.

Phanh... Bang bang...

Tiếng vang khi hỏa long rơi từ trên cao xuống, càng khiến người khác che lỗ tai lại, không muốn nghe.

"Đau quá." Liên Nặc nhịn không được nói, cậu nhìn thảm trạng của hỏa long, đều cảm thấy có chút đau.

"Nhưng chỉ có vậy a, chỉ là thứ dùng để trang trí thôi." Thanh âm của Mạc Đế vang lên trong đầu.

"Có thể con hỏa long này không thể tu luyện dị năng được nữa." Hành Viêm nói.

@Truyện chỉ được đăng tại wordpress và wattpad của Bích Tiên Sơn trang. 

Tiếp theo ba chiếc cơ giáp đáp xuống mặt đất, ba người nhảy ra từ bên trong đài điều khiển. Liên Nặc là người nhanh nhất chạy về phía hỏa long. Hỏa long đã không còn cánh vẫn còn đang chảy máu, miệng vết thương kia huyết nhục mơ hồ, máu chảy đầm đìa khiến người khác cảm thấy khủng bố, nhưng mà, nơi này bốn người, ai cũng không cảm thấy khủng bố.

Bọn họ đã từng chứng kiến thế nào là tàn nhẫn, thế nào mới là tàn khốc.

"Tổng cộng tám mươi chín linh mạch hệ Hỏa." Tay Liên Nặc đã tiếp xúc tới thân thể của hỏa long, hỏa long đã vô lực phản kháng, bởi vì sinh mệnh của nó đang dần bị xói mòn.

Tám mươi chín linh mạch hệ Hỏa, đại biểu cho sinh mệnh của tám mươi chín dị năng giả hệ Hỏa đã bị tước đoạt.

Tám mươi chín dị năng hệ Hỏa, nếu hảo hảo tu luyện dị năng, vậy nhất định sẽ trở thành một nhánh quân đội hệ Hỏa rất mạnh.

"Điện hạ, tiếp theo nên làm gì?" Mạc Đế nhìn về phía Hành Viêm.

"Động tĩnh nơi này lớn như vậy, chuyện Ong Càng khẳng định sẽ khiến đối phương canh giác, nếu đối phương sớm muộn gì cũng biết nơi này đã xảy ra chuyện, như vậy trực tiếp công bố đi." Hành Viêm nói, "Lát nữa tôi ra ngoài tuyên bố thi đấu dã ngoại kết thúc, các cậu chờ ở chỗ này."

"Vậy nó thì sao?" Mạc Đế lại hỏi.

Hành Viêm đá đá hỏa long: "Rồng đã bị diệt sạch hơn tám nghìn năm, tôi không tin nó sẽ xuất hiện."

"Nó đã chết." Liên Nặc lại nói, "Mất máu quá nhiều mà chết." Liên Nặc bổ sung.

"Chết không đáng tiếc." Thanh âm Mạc Đế có chút lãnh, "Sinh mệnh của tám mươi chín dị năng giả, nó nên đền mạng." Chỉ vì con rồng này, hy sinh tám mươi chín dị năng giả hệ Hỏa.

"Nhưng thi thể nó xử lý như thế nào?" Dino hỏi.

"Sau khi công khai chuyện rừng rậm dã ngoại xuất hiện Ong Càng, những người liên quan nhất định sẽ nhúng tay vào, mà sự xuất hiện của con rồng sau tám nghìn năm khẳng định cũng oanh động, tôi tin chắc người của Viện nghiên cứu cũng rất có hứng thú." Mạc Đế nói.

"Không." Hành Viêm nhíu mày, "Chuyện của con rồng này không thể giao cho Đế quốc, không thể công khai, nếu không chuyện tái tạo linh mạch cũng sẽ bại lộ, một khi bại lộ chuyện dị năng giả bị tái tạo linh mạch, Đế quốc... sẽ xuất hiện đại loạn."

"Vậy ý người là... Muốn tiêu huỷ thi thể con rồng này?" Mạc Đế hỏi, có chút đáng tiếc.

"Cũng không thể không hủy, nếu hủy thi thể nó, như vậy chúng ta sẽ mất manh mối về lai lịch cảu nó." Hành Viêm nói.

"Để tôi cất một miếng thịt của nó làm nghiên cứu thì tốt rồi." Liên Nặc mỉm cười nói.

Ngay lập tức, ba đạo tầm mắt toàn bộ tập trung trên người Liên Nặc, cậu nhóc Liên Nặc này, không nói lời nào liền giống như một đứa trẻ an tĩnh, vừa mở miệng liền phá hủy hình tượng.

"Làm sao vậy?" Thấy ba người đều nhìn mình, Liên Nặc chớp chớp mắt hỏi.

Kỳ thật, Liên Nặc nói đúng, muốn điều tra lai lịch của con rồng này, lấy một miếng thịt đi nghiên cứu là đủ rồi.

"Em thật thông minh." Hành Viêm không keo kiệt khen ngợi, khiến Liên Nặc nhịn không được đắc ý, "Em muốn phần thịt nào?"

Sao hai người này giống như đang dạo chợ bán thức ăn, cắt thịt rồng, còn phải chọn thịt chỗ nào sao?

"Nơi nào cũng được, nhưng mà xương và gân của con rồng này có thể cho tôi không?" Liên Nặc lại hỏi.

Xương và gân rồng chính là thứ tốt.

"Đương nhiên." Hành Viêm không có ý kiến, "Nhưng mà em muốn thứ đó làm gì."

"Gân rồng có thể làm roi, tốt hơn dây leo của tôi nhiều. Xương rồng vô cùng rắn chắc, trải qua trăm triệu năm cũng không thể khiến nó thạch hóa, nhất định sẽ có tác dụng." Liên Nặc nói.

"Em chờ tôi." Hành Viêm tự mình động thủ, rút gân hỏa long ra. Sau đó dùng lôi hỏa đốt thi thể hỏa long, như Liên Nặc nói, dù trăm triệu năm, cũng không thể thạch hóa xương rồng, lôi hỏa của Hành Viêm, cũng không thể đốt cháy xương rồng.

Xương rồng, có lẽ từ xa xưa đến ngày nay, là thứ cứng rắn nhất.

Xử lý xong việc hỏa long, bọn họ lại trở về sơn động. Trong sơn động có không ít Ong Càng đã bò ra từ trong bụng nữ nhân, cảnh tượng ghê tởm kia, ai cũng không muốn xem.

"Thiêu hết Ong Càng đi."

Một câu của Hành Viêm, Dino trực tiếp thiêu Ong Càng.

"Dino, cậu mang những nữ nhân đó ra ngoài. Mạc Đế, chúng ta đi tìm phòng làm việc của bọn họ." Hành Viêm lại nói.

@Truyện chỉ được đăng tại wordpress và wattpad của Bích Tiên Sơn trang. 

Phòng làm việc ở bên trong sơn động, rất dễ tìm, nhưng mà khi bọn họ tìm được, phòng làm việc đã không còn ai, mọi thứ vẫn còn, duy chỉ có nhân viên công tác là không còn nữa.

Những nhân viên công tác đó chạy vô cùng nhanh, ngay cả máy tính làm việc cũng không đem theo.

Hành Viêm mở máy tính làm việc của bọn họ ra, dữ liệu bên trong máy tính không thể cung cấp bất kỳ manh mối quan trọng nào, nó chỉ ghi lại số lượng Ong Càng được sinh ra mỗi ngày, cùng với... số lượng vận chuyển ra ngoài.

Nơi này trở thành sào huyệt nuôi dưỡng Ong Càng, sau đó sẽ đúng giờ vận chuyển Ong Càng ra bên ngoài.

Như vậy Ong Càng được đưa đến nơi nào?

Hơn nữa mỗi năm người ghi chép thông tin này lại được đổi thành người khác, bởi vì chữ ký của bọn họ mỗi năm mỗi khác. Mà dựa theo tư liệu và thời gian tính thử, nơi này trở thành sào huyệt nuôi dưỡng Ong Càng đã được tám năm.

Tám năm, tổng cộng đã tổ chức bốn lần thi đấu hữu nghị, nhưng đến tận năm nay mới bị phát hiện bí mật này.

Là ý trời sao?

Có thể thấy được người tính không bằng trời tính.

"Mạc Đế, cậu thủ tại chỗ này, tôi và Liên Nặc ra khỏi rừng rậm dã ngoại trước."

Hành Viêm và Liên Nặc vừa đến tòa nhà bên ngoài rừng rậm dã ngoại, y liền đem Liên Nặc vào trong phi thuyền, tiếp đó y lại mang theo Mẫn Tạp trở về tòa nhà bên ngoài rừng rậm dã ngoại.

Hành Viêm mang theo Mẫn Tạp trở lại tòa nhà bên ngoài rừng rậm dã ngoại, xuất hiện trước mặt giám khảo và hiệu trưởng của các trường, khiến bọn họ sửng sốt không thôi. Mẫn Tạp này không đang thi đấu ở rừng rậm dã ngoại sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?

-Hết chương 96-

──────────────────

Edit: Gà Rán Sốt Dâu

Chương 97: MẪN TẠP TRẦN THUẬT SỰ THUẬT

"Điện hạ, rốt cuộc là có chuyện gì? Mẫn Tạp không phải đang thi đấu ở rừng rậm dã ngoại hay sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?" Hiệu trưởng mập mạp của trường Quân đội Đế quốc Sottile là người hỏi đầu tiên.

Hành Viêm cũng không vội vã trả lời vấn đề của hiệu trưởng mập mạp, mà dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua mọi người ở đây, sau đó nói: "Tôi nhận được tin tức từ thông tấn khí của Mẫn Tạp, chuyện rừng rậm dã ngoại xuất hiện Ong Càng. Ong Càng vô cùng hung ác, mọi người cảm thấy là ai thả Ong Càng vào rừng rậm dã ngoại?"

Cái gì?

Những gì Hành Viêm nói khiến mọi người có mặt ở đây sợ ngây người.

"Điện hạ, đây không phải là việc có thể nói đùa, người khẳng định sao?" Lão hiệu trưởng gầy Học viện quân sự Sottile Locker nói.

Hành Viêm nhìn về phía lão hiệu trường gầy: "Ông cảm thấy tôi sẽ lấy chuyện như vậy ra để nói giỡn sao?"

Đương nhiên sẽ không, ai cũng biết Hoàng Thái tử tính cách trầm ổn, làm việc nghiêm túc, đừng nói lấy chuyện này ra đùa giỡn, ngay cả lời nói đùa tầm thường, y cũng sẽ không nói.

"Điện hạ, vậy nhóm học viên thế nào rồi?" Hiệu trưởng Tác hỏi, "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"

"Làm phiền Điện hạ nói rõ ràng mọi chuyện trước đã." Tướng quân Valley của quân bộ nói.

"Trước tiên mọi người liên hệ với các học viên của trường mình trước, thông báo bọn họ đi ra... Không đúng, bên trong không cách nào liên hệ với bên ngoài, Mẫn Tạp có thể liên hệ với tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi." Hành Viêm nhìn về phía lão hiệu trưởng béo nói, "Lão sư, nhờ người tìm ai đó đáng tin cậy đi tìm những học viên đó."

"Được."

Nói tới đây, Hành Viêm nhìn về phía Hiệu trưởng Tác: "Hiệu trưởng Tác, học viên của Cao đẳng giáo dục Đế quốc Sottile... Tất cả đều đã chết."

"Cái gì?" Hiệu trưởng Tác bị khiếp sợ lui về phía sau hai bước, "Này... Sao có thể, bọn họ vì sao lại muốn giết học viên của tôi chứ? Điện hạ, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

"Chuyện khác chờ sau khi học viên ra ngoài thì tôi sẽ nói sau, hy vọng mọi người... nhất định phải bình tĩnh." Hành Viêm nói, lại hỏi Thor, "Bộ Kỹ thuật đã giải quyết được vấn đề của màn hình chưa? Vấn đề tín hiệu bị cắt đứt khiến rừng rậm dã ngoại không thể liên hệ với bên ngoài, cũng cần phải điều tra."

"Vấn đề của màn hình vẫn chưa được giải quyết, còn vấn đề tín hiệu tôi sẽ lập tức thông báo cho Bộ Kỹ thuật điều tra." Thor trả lời.

"Ừm." Hành Viêm gật đầu, nhưng lại cảm thấy bất mãn đối với Bộ Kỹ thuật, nếu trình độ của Bộ Kỹ thuật kém hơn đối phương, như vậy bọn họ vĩnh viễn không nắm giữ được quyền chủ động.

Chờ sau khi sắp xếp mọi việc xong, Hành Viêm ở trong phòng hội nghị mở cuộc họp cùng với bốn hiệu trưởng và bốn vị phó giám khảo.

@Truyện chỉ được đăng tại wordpress và wattpad của Bích Tiên Sơn trang. 

Trong phòng hội nghị, đặc biệt an tĩnh, an tĩnh đáng sợ, nhưng phía sau sự an tĩnh này, là sự bất an của mọi người.

"Mẫn Tạp, cậu nói cho mọi người biết những gì phát sinh trong rừng rậm dã ngoại." Hành Viêm nói.

"Vâng." Sắc mặt Mẫn Tạp không tốt lắm, trên người là giáo phục trường Quân đội Đế Quốc bị rách tả tơi, trên gương mặt trẻ tuổi đã không có sự tươi sáng, hoàn toàn khác cùng với người luôn khí phách tỏa sáng mà mọi người từng biết. "Sau khi sáu học viên trường Quân đội Đế quốc chúng tôi tiến vào rừng rậm dã ngoại, lựa chọn đi con đường này." Mẫn Tạp chỉ vào bản đồ rừng rậm dã ngoại trên vách nói, "Sau đó tôi và La Phong đi tìm đồ ăn, còn lại bốn học viên khác chờ ở chỗ này, trong lúc đó cũng chuẩn bị bữa tối. Vị trí này là nơi tôi và La Phong tìm được Hắc Cương Xà, đêm đó chúng tôi nướng Hắc Cương Xà ăn."

Quá trình này thì mọi người đều biết, lúc đó màn hình vẫn chưa xảy ra vấn đề, mọi người có thể nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Nhưng mà sau khi chúng tôi ăn xong Hắc Cương Xà, Ong Càng xuất hiện, hơn trăm con Ong Càng bay về phía chúng tôi, chúng tôi chiến đấu một buổi tối, trừ bỏ hai cô gái tránh trong cơ giáp." Mẫn Tạp nói tiếp.

"Chờ một chút."Hiệu trưởng đầu bạc của Cao đẳng máy móc Sottile nói, "Những người đang ngồi ở đây đều biết Ong Càng hung ác, dựa vào tổng thực lực của các cậu, sẽ không thể là đối thủ của hơn một trăm con Ong Càng, vậy các cậu làm cách nào mà có thể chiến thắng chúng nó? Trong số các cậu chỉ có Liên Thự là dị năng giả."

Lời của hiệu trưởng đầu bạc không phải không có lý.

Ở trong mắt dị năng giả cao cấp, đúng là Ong Càng không đáng để quan tâm, giống như Hành Viêm, như Mạc Đế, hay Dino, bọn họ đều có thể hạ gục Ong Càng trong nháy mắt, nhưng trong mắt dị năng giả cấp thấp, đó là trùng thú vô cùng nguy hiểm, một khi không cẩn thận bọn họ có thể bỏ mạng.

Dùng cơ thể phụ nữ nuôi dưỡng Ong Càng, cũng không phải là cách thức duy nhất, nhưng mà, có vài nơi sẽ dùng cách này, mà những người phụ nữ đó sẽ trở thành vật hi sinh.

"Tuy rằng tôi không thể tu luyện dị năng, nhưng mà các vị hiệu trưởng và giám khảo, thuộc tính của tôi vẫn là dị năng giả. Một tháng trước trận thi đấu với Tucker, khiến cho linh mạch của tôi bị thương, nhưng lại không huỷ bỏ dị năng của tôi, có lẽ là ý trời, cũng vì thế mà dị năng của tôi đã lên đến cấp Địa sơ giai. Nhưng mà, mỗi lần sử dụng dị năng, thương thế của linh mạch sẽ tăng thêm một chút, nhiều lần lặp lại như vậy, cho đến khi tôi trở thành người thường." Mẫn Tạp nói.

Mọi người cảm thấy vui vẻ khi nghe đến việc Mẫn Tạp bởi vì lần chiến đấu đó mà dị năng có thể đột phá đến cấp Địa, nhưng mà khi nghe được câu nói tiếp theo của Mẫn Tạp, bọn họ lại là cảm thấy tiếc hận.

Gia tộc Drey mất đi một nhân tài như vậy, hơn nữa Drey gia vốn dĩ nhân khẩu ít, không biết phải qua bao lâu, mới có thể tìm được một người thừa kế thích hợp.

Đồng thời, cũng cảm động khi Mẫn Tạp trả giá vì gia tộc.

"Sau đó thì sao?" Lão hiệu trưởng béo của trường Quân đội Đế quốc thanh âm vững vàng hỏi. Người quen biết ông đều nhận ra, ông ấy đang tức giận. Đừng nhìn vị này hiệu trưởng này ngày thường hay mỉm cười lại dễ gần, luôn tỏ ra là người dễ nói chuyện, lúc ông tàn nhẫn, những người quen biết ông ấy đều đã từng chứng kiến.

"Sau đó chúng tôi hợp lực giết hết đám Ong Càng, hơn một trăm con Ong Càng, chúng tôi chiến đấu từ buổi tối đến rạng sáng. Sau khi giết sạch Ong Càng, chúng tôi nhanh chóng rời đi, tôi dùng thông tấn khí để liên hệ với bên ngoài, nhưng không có tín hiệu. Nghĩ đến việc Ong Càng đột nhiên xuất hiện, tiếp đó là tín hiệu bị chăn, tôi sợ trong đó có vấn đề, nên sau khi chúng tôi thương lượng, quyết định rời khỏi rừng rậm dã ngoại. Chúng tôi biết, đối với một học viên quân đội mà nói, giữa chừng rời khỏi thi đấu, đây là một quyết định vô cùng nhục nhã, nhưng mà so với những âm mưu mà chúng tôi không biết, so với an nguy của Đế quốc, điều đó không quan trọng chút nào." Thanh âm Mẫn Tạp tràn ngập chính khí, "Chúng tôi quay lại theo đường cũ, đi qua nơi đại chiến với Ong Càng, lại phát hiện thi thể trăm con Ong Càng đều không thấy đâu. Vì thế chúng tôi chia làm hai đường, trong đó La Phong, La Khoa, Lâm Thiển Thiển tiếp tục quay về theo đường cũ, để bọn họ đem tin tức truyền cho mọi người, mà tôi, Liên Nặc, Liên Thự thì điều tra thi thể Ong Càng."

"Liên Nặc là một người thường, các cậu mang theo cậu ấy làm gì, sẽ kéo chân các cậu." Hiệu trưởng Tác nói.

"Liên Nặc không sợ, hơn nữa tuy rằng cậu ấy không phải dị năng giả, nhưng thân thủ của cậu ấy không tồi." Mẫn Tạp nói, "Hơn trăm con Ong Càng bị chúng tôi giết, khắp nơi đều có vết máu, chúng tôi tìm thấy rất nhiều dấu giày, sau đó lần theo dấu giày tiếp tục tìm, chúng tôi... Tôi thấy được thi thể học viên Cao đẳng giáo dục Đế quốc Sottile."

Bang......

Hiệu trưởng Tác hung hăng vỗ lên bàn một cái, nhưng không phải nhằm vào người nào ở đây: "Thật quá đáng, dám giết học viên của tôi, tôi nhất định không tha cho bọn họ. Là ai, các cậu có nhìn thấy bộ dạng của hung thủ không?"

Hiệu trưởng Tác đang khắc chế bản thân, nhưng giết học viên trường quân đội trong cuộc thi đấu dã ngoại, đây là đang khiêu chiến trường quân đội, khiêu chiến Quân bộ, khiêu chiến Đế quốc, thật quá đáng.

"Là... Chúng tôi một đường đuổi theo, vừa lúc đụng phải học viên cuối cùng của Cao đẳng giáo dục Đế quốc Sottile bị giết, chúng tôi ngăn cản hung thủ, hắn là... Hắn là Lộ Kiệt của Học viện quân sự Sottile Locker." Mẫn Tạp tiếp tục nói.

Cái gì?

"Cậu nói bậy." Lão hiệu trưởng gầy của Học viện quân sự Sottile Locker kích động đứng lên. Ông đồng thời phóng thích dị năng, uy áp dị năng lần này Mẫn Tạp không cách nào chống cự được.

"Lão gầy." Hiệu trưởng béo trường Quân đội Đế quốc cũng đứng lên, "Ông đừng nghĩ có thể ở trước mặt tôi uy hiếp học viên của tôi." Lão hiệu trưởng béo cũng phóng thích dị năng.

Trong phòng họp chỉ có vài người. Dị năng cơ bản đều là cấp Thánh. Hiện tại hai dị năng giả cấp Thánh đồng thời phóng thích uy áp dị năng, khiến Mẫn Tạp thân là dị năng giả cấp Địa, hơn nữa lại là dị năng giả đang bị thương, áp lực rất lớn.

@Truyện chỉ được đăng tại wordpress và wattpad của Bích Tiên Sơn trang. 

"Hai vị hiệu trưởng muốn nghe những chuyện đã xảy ra trước, hay muốn đánh nhau xong mới nghe ?" Hành Viêm lạnh giọng hỏi.

Ngay lập tức, hai vị hiệu trưởng thu liễm dị năng, đồng loạt ngồi xuống.

"Mẫn Tạp, cậu tiếp tục." Hành Viêm nói.

"Vâng." Mẫn Tạp vội vã nói, "Ba người chúng tôi hợp lực, đều không phải đối thủ của Lộ Kiệt. Cũng may khi đó Điện hạ tới, ngay lúc chúng tôi cận kề với cái chết, Điện hạ đã cứu chúng tôi."

Có Hành Viêm làm nhân chứng, như vậy việc Lộ Kiệt là kẻ thù, cuối cùng cũng không cách nào phản bác được nữa. Lão hiệu trưởng gầy Học viện quân sự Sottile Locker nhụt chí: "Điện hạ, vậy... vậy..."

"Tôi cứu ba người Mẫn Tạp, Liên Nặc và Liên Thự từ trong tay Lộ Kiệt, nhưng tôi lại để Lộ Kiệt trốn thoát." Hành Viêm nói.

"Có thể trốn thoát từ trong tay Điện hạ, cũng xem như có bản lĩnh." Tướng quân Valley nói.

"Lộ Kiệt là dị năng giả cấp Thiên, tôi lại phải lo lắng an nguy cho ba người Mẫn Tạp, gã muốn trốn cũng không quá khó khăn." Hành Viêm nhàn nhạt nói.

"Cái gì, dị năng giả cấp Thiên?" Thầy Âu nói, "Tôi nhớ rõ gã bị Tucker đánh bại trong lúc thi đấu cơ giáp, Tucker chỉ là dị năng giả cấp Địa trung giai mà thôi."

Lời nói của thầy Âu vừa dứt, mọi người liền lập tức đề phòng.

"Nếu như Lộ Kiệt cố ý thua Tucker, như vậy mục tiêu của gã là hướng về phía rừng rậm dã ngoại." Hiệu trưởng đầu bạc nói, "Nhưng mà tên học viên tham gia thi đấu dã ngoại đều là rút thăm, kẻ địch làm cách nào để tên Lộ Kiệt xuất hiện trong đó chứ?"

Cho nên, đây là một âm mưu rất lớn.

Sau khi hiệu trưởng đầu bạc nói, phòng họp lại một mảnh trầm tĩnh.

Âm mưu, nếu thật sự như vầy, thì đây quả thật là một âm mưu rất lớn.

"Điện hạ, tiếp theo đó thì sao?" Hiệu trưởng Tác trầm mặc thật lâu lên tiếng hỏi.

"Sau đó tôi, Mẫn Tạp, Liên Nặc và Liên Thự tính toán ra ngoài trước, liền gặp phải hai người áo đen và một cơ giáp, mà bên trong cơ giáp đang bắt giữ ba học viên của trường Quân đội Đế quốc, chính là La Phong, La Khoa, Lâm Thiển Thiển trước đó đã rời khỏi rừng rậm dã ngoại. Vì để cứu ba học viên kia, tôi đã giết hai người đàn ông áo choàng đen và một người bên trong cơ giáp. Ngày hôm qua tôi mới nhận được tin nhắn của Mẫn Tạp, sau khi nhận được tin nhắn, tôi cũng không xác định chuyện này là thật hay giả, cho nên gạt mọi người tiến vào rừng rậm dã ngoại, nhưng mà trước khi đi vào, tôi đã điều thành viên Lam Lang đến nơi này, nếu chuyện này là sự thật, chờ tôi điều tra rõ ràng rồi nói cho mọi người cũng không muộn, nếu là giả, vậy sẽ không làm phiền các vị." Hành Viêm đi trước một bước, không cho mọi người cơ hội mở miệng. "Cho nên sau khi tôi giải quyết những tên áo đen đó, thành viên Lam Lang cũng đã tới rừng rậm dã ngoại. Tuy rừng rậm dã ngoại không thể liên hệ với bên ngoài, nhưng ở bên trong vẫn có thể liên hệ với nhau.

Sau khi hội họp với thành viên Lam Lang, tôi để Thiên Khải mang theo nhóm Mẫn Tạp rời đi, để Quân Chỉ trở về Đế đô nói cho Phụ hoàng và phụ thân biết chuyện này, tôi cùng Mạc Đế, Dino tiếp tục ở lại rừng rậm dã ngoại điều tra chuyện này, kết quả, chúng tôi tìm được sào huyệt Ong Càng."

Sào huyệt Ong Càng ở bên trong rừng rậm dã ngoại, tin tức này đối với các vị đang ngồi ở đây mà nói, là tin tức vô cùng kinh ngạc.

"Sau đó thì sao?" Lão hiệu trưởng béo hỏi.

"Sau đó chúng tôi tìm được vài người phụ nữ bên trong sào huyệt, bọn họ thân thể trần trụi bị ép phải sinh sản cùng với Ong Càng." Hai mắt Hành Viêm sắc bén nhìn từng người đang ngồi trong phòng, muốn từ nét mặt bọn họ tìm ra manh mối.

Nhưng mà, biểu tình của bọn họ ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ là khiếp sợ mà thôi.

"Quả thật điên rồi." Lão hiệu trường gầy mắng.

"Nhưng ông đừng quên, là học viên Học viện quân sự ông giết chết sáu học viên của tôi." Hiệu trưởng Tác nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ông..." Việc này có Hành Viêm làm chứng, lão hiệu trường gầy không cách nào biện giải.

"Điện hạ, tiếp theo thì sao?" Tướng quân Valley lại hỏi.

"Chúng tôi diệt Ong Càng, cứu những người phụ nữ ấy ra, nhưng bọn họ đã bị bức điên, thần trí không rõ, chỉ có thể đưa vào bệnh viện điều trị, nhìn xem có manh mối nào hay không. Mà sào huyệt Ong Càng, nhân viên trong đó đã trốn hết. Hiện tại tôi để Mạc Đế và Dino canh giữ ở sào huyệt Ong Càng." Hành Viêm không đề cập đến hỏa long, bởi vì y biết, trong những người ở đây, khẳng định sẽ có người liên quan đến chuyện này, mà người đó cũng biết y che giấu việc hỏa long.

Tiếp theo, liền xem ai là người mất kiềm chế trước.

-Hết chương 97-

──────────────────

Edit: Gà Rán Sốt Dâu

Chương 98: LỊCH SỬ TÓM TẮT CỦA CỤC HÌNH SỰ ĐẾ QUỐC

"Điện hạ." Người của Cục Kỹ thuật tới báo cáo, "Vấn đề màn hình đã được giải quyết, vấn đề tín hiệu của rừng rậm dã ngoại cũng đã giải quyết."

Hửm?

Hành Viêm cười lạnh trong lòng, một khi chuyện Ong Càng công bố với mọi người, những vấn đề liên quan lại được giải quyết một cách dễ dàng như vậy, nhưng mà trên mặt Hành Viêm vẫn khách khí như cũ gật gật đầu: "Vất vả rồi."

"Không có gì." Người của Cục Kỹ thuật không dám kể công, việc tín hiệu gặp sự cố xảy ra từ tối hôm kia cho đến tận hôm nay, trải qua ba ngày mới giải quyết được, Điện hạ không trách tội bọn họ đã là khai ân lắm rồi, bọn họ nào dám nói vất vả.

"Đi liên hệ với học viên bên trong rừng rậm dã ngoại, để bọn họ lập tức ra ngoài, trong lúc đó ngừng tất cả hoạt động thi đấu." Nói xong, Hành Viêm đứng lên, "Các vị hiệu trưởng, các vị phó giám khảo, có hứng thú cùng tôi đi xem sào huyệt Ong Càng không?"

Đương nhiên là có hứng thú, đâu chỉ là hứng thú, đây rõ ràng là việc tàn nhẫn, tại rừng rậm dã ngoại dùng thân thể phụ nữ nuôi dưỡng Ong Càng, đây là việc vô cùng tàn nhẫn.

"Như vậy, mọi người đi cùng nhau." Hành Viêm nhìn về phía Mẫn Tạp, "Cậu đi nghỉ ngơi đi."

"Vâng."

Tiến vào rừng rậm dã ngoại, hôm trước là mọi người nhìn học viện tham gia thi đấu tiến vào, mà hôm nay là các giám khảo cùng bốn hiệu trưởng tiến vào.

Cho dù là giám khảo hay là bốn vị hiệu trưởng, tâm tình đều vô cùng phức tạp. Âm mưu không biết tên kia, học viên thương vong, giống như lưới trời, bao trùm tất cả mọi người, khiến bọn họ có chút choáng ngợp.

"Đây là nơi hơn trăm con Ong Càng công kích học viên trường Quân đội Đế quốc." Hành Viêm nói, kỳ thật không cần Hành Viêm nói, từ vết máu rải rác khắp mặt đất, có thể hình dung trận đấu diễn ra ác liệt như thế nào.

Tổng năng lực của học viên trường Quân đội Đế quốc rất thấp, nếu không phải Mẫn Tạp liều mạng mặc kệ linh mạch có khả năng bị phế cũng vẫn kiên trì chiến đấu, sợ là học viên trường Quân đội Đế quốc sẽ gặp khó khăn. Ít nhất trong mắt những người không biết rõ sự tình, chính là như vậy.

"Hiệu trưởng Tác, đây là nơi học viên đầu tiên của Cao đẳng giáo dục Đế quốc Sottile bị giết." Hành Viêm nói.

Thi thể của học viên kia vẫn chưa được xử lý, chờ người của Cục Hình sự Đế quốc đến xử lý.

Từ thi thể của học viên đầu tiên, thi thể của học viên thứ hai... Cho đến thi thể của học viên cuối cùng, Hành Viêm dẫn mọi người đi theo con đường mà y đã đi. Dọc theo đường đi, mọi người đều trầm mặc, cảm giác nhìn thấy thi thể của học viên, khó chịu vô cùng, đặc biệt là hiệu trưởng Tác, vẻ mặt căng thẳng.

"Chính là nơi này, sào huyệt Ong Càng." Hành Viêm nói.

Cửa vào sào huyệt Ong Càng, có Dino canh giữ, nhìn thấy Hành Viêm tới, Dino tiến lên: "Điện hạ."

"Có người nào đi vào không?" Hành Viêm hỏi.

Dino lắc đầu: "Không có."

@Truyện chỉ được đăng tại wordpress và wattpad của Bích Tiên Sơn trang. 

"Đi, chúng ta vào xem, bên trong khắp nơi đều là thi thể Ong Càng, sau này các ông có hứng thú ăn thịt chúng hay không." Hành Viêm nói, tiến vào sơn động.

Từng đợt máu tươi nồng đậm, từ bên trong bay ra, sơn động bởi vì có hỏa long, nhiệt độ bên trong vẫn chưa kịp tản đi, mọi người tiến vào, trừ dị năng giả hệ Hỏa, những người khác đều cảm thấy nóng vô cùng.

Nhưng mà, khi bọn họ nhìn thấy thi thể của phụ nữ trần trụi bên trong, bọn họ lập tức cảm thấy trái tim lạnh giá.

Dùng thân thể phụ nữ nuôi dưỡng Ong Càng, đây là việc chỉ có súc sinh mới có thể làm, mặt người dạ thú.

Lại đi vào, bên trong là văn phòng, trong văn phòng có Mạc Đế canh giữ.

Mạc Đế nhìn thấy đám người Hành Viêm tiến vào, gật gật đầu, nhưng mà hắn thấy lão hiệu trưởng gầy trong đám người, hắn từng là học viên của Học viện quân sự Sottile Locker, từng là học viên được lão hiệu trường gầy yêu thích nhất.

"Xin chào Hiệu trưởng, đã lâu không gặp." Mạc Đế hiếm khi mỉm cười chào hỏi. Cho dù đang cười, ánh mắt của Mạc Đế cũng vô cùng sắc bén.

Lão hiệu trưởng gầy cảm thấy vừa yêu vừa ghét đối với nhân tài trăm năm hiếm gặp của học viện. Nhưng mà, Mạc Đế gia nhập Lam Lang, cũng là vì cống hiến cho Đế quốc, cho nên lão hiệu trường gầy vẫn rất vui mừng. Mạc Đế kiệt ngạo khó thuần lại có thể cống hiến vì quốc gia, kỳ thật lão hiệu trường gầy có điểm ngoài ý muốn, ông vẫn luôn cho rằng không ai có thể chế phục Mạc Đế, nhưng xem ra trong lòng cậu học viên này vẫn còn có Đế quốc.

Kỳ thật, lão hiệu trường gầy thật sự hiểu lầm, Mạc Đế gia nhập Lam Lang, hoàn toàn là vì vinh dự cá nhân mà thôi, vì tạo ra chiến tích huy hoàng cho Lam Lang, chứ không phải vì Đế quốc.

Nếu Hành Viêm mang theo Lam Lang làm phản, Mạc Đế khẳng định là người đầu tiên đồng ý.

Làm phản, nghĩa là đánh nhau, Mạc Đế thích đánh nhau.

"Tiểu tử cậu, cố gắng làm cho tốt, đi theo Hoàng Thái tử mang lại vẻ vang cho Học viện quân sự Sottile Locker chúng ta." Lão hiệu trường gầy vỗ vỗ bả vai Mạc Đế, nhưng khi nhớ tới một người vốn dĩ cũng có tiền đồ vô lượng, Lộ Kiệt, trong lòng lão hiệu trường gầy liền mất mát. Tuy rằng thiên phú của Lộ Kiệt không cao bằng Mạc Đế, nhưng trong lòng lão hiệu trường gầy, Lộ Kiệt cũng là người rất có tiền đồ, mà hiện tại... Tiếp theo toàn Đế quốc đều sẽ truy nã gã.

"Hiệu trưởng yên tâm, loại chuyện làm vẻ vang trường học, tôi còn làm thiếu sao?" Tuy rằng Mạc Đế nói bằng giọng bất cần đời, nhưng cũng có thể nhìn ra hắn rất tôn kính vị hiệu trưởng này. Nếu không, người thích giả vờ lạnh lùng trước mặt người bình như hắn, sẽ không nói chuyện như vậy trước mặt lão hiệu trưởng gầy.

"Điện hạ, lúc mọi người đến nơi này có phát hiện điều gì không?" Lão hiệu trưởng béo hỏi.

"Tôi thật sự phát hiện một vấn đề." Mạc Đế mở miệng, "Sau khi Điện hạ ra ngoài, tôi đã xem đi xem lại bản ghi chép này." Mạc Đế chỉ nhật ký trong máy tính mà nhân viên công tác không kịp mang đi, "Bản ghi chép này, hình như là ghi chép mua bán."

Ghi chép mua bán?

Hành Viêm cau mày, chẳng lẽ nơi này có nhiều Ong Càng như vậy là để bán đi?

Giá thịt của Ong Càng không thấp, nếu nói đối phương là vì tiền... Nhiều năm như vậy, đó chính là khối tài sản khổng lồ a. Vậy đối phương muốn nhiều tiền như vậy để làm gì? Kiếm nhiều tiền mà không xài, đó là điều không có khả năng.

Nhưng mà, trong lòng Hành Viêm đã có manh mối.

Tích tích tích tích......

Thông tấn khí của Hành Viêm vang lên, là yêu cầu trò chuyện video.

Hành Viêm mở thông tấn khí ra.

"Điện hạ." Người bên kia video, cung kính hành lễ với Hành Viêm, "Cục Hình sự đã nhận được tin thi đấu ở rừng rậm dã ngoại xảy ra chuyện, Cục trưởng phái tôi tới xử lý chuyện này." Người nói chuyện, là sĩ quan thứ hai của Cục Hình sự Đế quốc, tên là Sử Lược.

"Cậu là?" Hành Viêm hiển nhiên không có ấn tượng với người này.

"Tôi là Sử Lược." Sử Lược nói.

Sử Lược?

Hành Viêm nhớ tới, trong báo cáo của Thor vài ngày trước, có chín học viên của bốn trường trường quân đội đã mất tích vài thập niên trước, mà lúc đó người phụ trách án này cũng là Sử Lược, mà vụ án này cuối cùng không giải quyết được gì, bởi vậy trở thành án treo, vẫn luôn không thể kết án.

Hành Viêm trao đổi với Sử Lược qua video, mọi người ở đây đều nhìn thấy.

"Ừm." Hành Viêm gật đầu, "Việc còn lại liền do cậu phụ trách, phải điều tra rõ ràng."

"Vâng, Điện hạ yên tâm." Sử Lược lại làm một quân lễ.

Hành Viêm tắt trò chuyện.

@Truyện chỉ được đăng tại wordpress và wattpad của Bích Tiên Sơn trang. 

"Nhìn thấy Sử Lược tôi lại nhớ đến một việc." Hiệu trưởng đầu bạc nói.

"Ừ." Lão hiệu trường gầy gật đầu, "Tôi cũng nhớ đến một việc."

"Sự kiện mà chúng ta nhớ đến hẳn là một." Lão hiệu trưởng béo nói.

Thật ra trong lòng Hành Viêm đã có suy đoán, lại làm bộ khó hiểu nói: "Ba vị hiệu trưởng nói chính là chuyện gì?"

"Là 50 năm trước, việc bốn trường quân đội mất tích tổng cộng chín học viên, trong đó năm học viên hệ Hỏa, hai học viên hệ Lôi, hai học viên còn lại hệ Kim." Hiệu trưởng Tác nói.

"Không tồi, năm đó chuyện này cũng do Sử Lược phụ trách, thật ra tôi không thể nào tin tưởng Sử Lược được." Lão hiệu trưởng béo trả lời.

Bốn vị hiệu trưởng ở đây, đều không phải là nhân vật đơn giản, nhưng mà người mạnh dạn nói về Sử Lược, không chừng cũng chỉ có lão hiệu trưởng béo. Cho dù là Đế Hoàng đương nhiệm, Hi Lỗi hay là Hành Viêm, đều tốt nghiệp ở trường Quân đội Đế quốc, khó trách lão hiệu trưởng béo có kiêu ngạo như vậy.

Sử Lược là người của Cục Hình sự Đế quốc, không có quan hệ với người của Cục Quân sự, Cục Giáo dục, Cục Y học, Cục kỹ thuật, Cục Ăn uống.

Nhưng mà, cho dù là quân bộ, giáo dục, y học, kỹ thuật, ăn uống phạm tội, đều do người của Cục Hình sự Đế quốc điều tra.

Cho nên sẽ không ai muốn đắc tội với người của Cục Hình sự, bằng không một khi bị bọn họ nắm được nhược điểm, vậy thì bản thân sẽ gặp phiền toái.

"50 năm trước, vì sao học viên lại mất tích?" Hành Viêm hỏi.

"Cục Hình sự vẫn không điều tra ra nguyên nhân, chuyện này đã trở thành một bí ẩn, chúng tôi đều không thể nào biết được." Hiệu trưởng đầu bạc hiệu trưởng thở dài.

"Nói với Sử Lược đến gặp tôi, 50 năm trước xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi lại không biết." Nói xong Hành Viêm cáo từ bọn họ, "Tôi còn có chuyện phải đi trước, thầy, người đi cùng tôi một chút được chứ?" Y mở miệng gọi thầy, đương nhiên là nói chuyện với lão hiệu trưởng béo.

"Điện hạ, mời."

"Mời thầy."

Hành Viêm cùng lão hiệu trưởng béo ra khỏi sào huyệt Ong Càng.

"Thầy."

"Điện hạ." Hai người lại trăm miệng một lời nói.

"Mời thầy nói trước." Hành Viêm luôn có lễ nghi rất tốt.

"Tôi biết Điện hạ muốn hỏi chính là chuyện học viên mất tích 50 năm trước đúng không?"

-Hết chương 98-

Tui có lời muốn nói: bù chương cho tuần trước nha mọi người~

──────────────────

Chương 99: NHỜ VẢ LÃO HIỆU TRƯỞNG BÉO

Quả nhiên là thầy trò.

Lão hiệu trưởng xem như có chút hiểu biết về tính cách của Hành Viêm, giống như Hành Viêm tin tưởng cách làm người của lão hiệu trưởng béo. Lão hiệu trưởng béo lớn tuổi hơn Hi Lỗi nhưng lại trẻ hơn tướng quân Drey, lúc Hành Viêm đi học ở trường Quân đội Đế quốc, lão hiệu trưởng béo mới về trường Quân đội Đế quốc làm hiệu trưởng không lâu.

Mặc dù cách 70 năm, bề ngoài lão hiệu trưởng béo lại không thay đổi nhiều, vẫn béo như vậy. Dù vậy, ông ấy lại là dị năng giả cấp Thánh.

"Quả nhiên thầy vẫn hiểu tôi, hẳn thầy cũng nghe nói, Locker xuất hiện ở trung tâm thương mại vào ba ngày trước khi thi đấu hữu nghị diễn ra." Hành Viêm nói.

"Đúng là có nghe nói qua, cho nên mới không có người đến quấy rối trước cuộc thi, trước kia mỗi lần tổ chức cuộc thi, đều có người tới khiêu chiến." Lão mập mạp tỏ vẻ đã hiểu, bởi vì mọi người đều biết Hoàng Thái tử đã tới nơi này, cho nên mới an phận như vậy.

"Vậy thầy có biết vì sao tôi lại xuất hiện ở đó không?" Hành Viêm hỏi.

Điều này thì lão mập mạp không biết, cho nên ông lắc đầu: "Chẳng lẽ trung tâm thương mại xảy ra chuyện gì sao?"

"Chuyện này nói cho thầy cũng không sao, đồng thời, tôi còn muốn nhờ thầy giúp đỡ." Hành Viêm nhíu mày, chuyện này xác thật cần trường học chú ý.

"Điện hạ mời nói." Có thể để Hành Viêm nói ra hai chữ 'hỗ trợ', có thể nhìn ra chuyện này không hề đơn giản.

"Khoảng thời gian trước tôi nghe được linh mạch của Mẫn Tạp bị thương khi thi đấu, vì thế Thor liền tìm tư liệu về dị năng, xem có biện pháp nào hay không, kết quả cậu ta tìm được một quyển sách, tên là sách cổ dị năng. Quyển sách cổ đó là Thor mua được từ một hiệu sách ở khu thương mại. Mà quyển sách đó có đề cập đến một việc, khiến tôi nghe tới cũng hoảng sợ không thôi." Hành Viêm dừng một chút.

@Truyện chỉ được đăng tại wordpress và wattpad của Bích Tiên Sơn trang. 

Lão hiệu trưởng béo khẩn trương, thứ có thể khiến Hoàng Thái tử kinh hãi, rốt cuộc là điều gì.

"Là tái tạo linh mạch, nhổ linh mạch trên người dị năng giả có thể đưa vào cơ thể của dị năng giả hoặc người thường " Hành Viêm vừa nói vừa nhìn lão hiệu trưởng béo.

Lão hiệu trưởng béo hoàn toàn không có phản ứng, là nhất thời không phản ứng kịp, nhưng rất nhanh, ông đã lấy lại tinh thần: "Đây là... Đây là việc nghịch thiên, nếu... nếu..."

Nếu cái gì Hành Viêm biết: "Đúng vậy, nếu chuyện này là sự thật, chỉ sợ Đế quốc sắp sửa đại loạn, nhưng chuyện này thật là thật sự."

"Điện hạ có chứng cứ?" Lão hiệu trưởng béo hỏi, thanh âm vô cùng nghiêm túc.

"Có, chứng cứ là Lộ Kiệt của Học viện quân sự Sottile Locker, Lộ Kiệt không hề trốn thoát, mà là ở trong tay tôi. Nói đến Lộ Kiệt, phải kể từ trước khi cuộc thi đấu hữu nghị diễn ra. Trước khi thi đấu bắt đầu, Lộ Kiệt nhận được nhiệm vụ, chính là giết hết những học viên của trường Quân đội Đế quốc."

"Cái gì?" Sắc mặt lão hiệu trưởng béo bị tức giận lúc xanh lúc trắng.

"Đối phương cũng là người thông minh, nếu giết một học viên nào đó thì sẽ biết được nguyên nhân đằng sau, nên đã lựa chọn giết toàn bộ. Nhưng học viên tham gia thi đấu thi đấu lần này có La Phong, La Khoa, Lâm Thiển Thiển, Liên Thự, Mẫn Tạp và Liên Nặc. Bốn người trước không có gì đặc biệt, gia thế đơn giản, đối phương muốn giết bọn họ làm gì?" Hành Viêm hỏi.

"Ý của Điện hạ là bọn họ nhắm về phía Mẫn Tạp?" Lão hiệu trưởng béo hỏi, "Nhưng mà không đúng, nếu mục tiêu là Mẫn Tạp, bọn họ cần gì phải động thủ tại thi đấu dã ngoại? Hơn nữa làm sao bọn họ khẳng định Mẫn Tạp sẽ có tên trong danh sách thi đấu chứ?"

"Đúng vậy, vấn đề ở chỗ này. Bọn họ khẳng định có thể biết được mẫn Tạp sẽ có tên trong danh sách tham gia thi đấu, bởi vì bọn họ đã động tay động chân vào danh sách. Thứ hai, nếu thật sự hướng về Mẫn Tạp, không nhất định phải động thủ trong thi đấu dã ngoại, cho nên bọn họ không phải hướng về phía Mẫn Tạp." Hành Viêm phân tích.

"Không phải Mẫn Tạp?" Lão hiệu trưởng béo nghi hoặc, "Chẳng lẽ là Liên Nặc? Nhưng mà Điện hạ, tôi quen biết Drey gia lâu như vậy, tôi biết Liên Nặc không có khả năng là người của Drey gia."

Cho nên Liên Nặc căn bản không có giá trị.

"Nhưng mà, lão sư có từng nghĩ tới Drey gia vì điều gì lại muốn nhận nuôi Liên Nặc không?" Hành Viêm hỏi lại.

Cái này... Lão hiệu trưởng béo quả thật không biết.

"Bởi vì Liên Nặc là vị hôn phu của tôi, trong cơ sở dữ liệu của Đế quốc, Liên Nặc là vị hôn phu duy nhất của tôi." Cuối cùng Hành Viêm cũng nói ra bí mật này.

"Cái gì, duy nhất?" Ý nghĩ của từ "duy nhất" là gì, lão hiệu trưởng béo đương nhiên biết, mà Hành Viêm chỉ nói một câu như vậy, lão hiệu trưởng béo liền nghĩ tới mục đích, "Bọn họ muốn giết Liên Nặc, để người không có người nối nghiệp, không cách nào kế thừa ngôi vị Hoàng đế?"

"Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên nhất định bọn họ đã động tay động chân vào danh sách thi đấu dã ngoại." Điều Hành Viêm hoài nghi cùng là suy đoán của lão hiệu trưởng béo suy đoán, không mưu mà hợp.

"Vậy người muốn ta bảo vệ Liên Nặc?" Lão hiệu trưởng béo hiểu rõ.

"Không, Liên Nặc không cần thầy lo lắng. Chuyện của Liên Nặc chỉ là mở đầu, đó chính là nhiệm vụ của Lộ Kiệt, nhưng màn hình vẫn không cách nào khắc phục, tôi lo nhóm Liên Nặc ở bên trong sẽ có chuyện ngoài ý muốn, cho nên ngày hôm qua trộm lẻn vào, kết quả nhìn thấy Lộ Kiệt đang đuổi giết bọn họ, sau khi tôi bắt được Lộ Kiệt, gã đã trao đổi điều kiện với tôi, nếu tôi có thể đưa gã ra khỏi tinh hệ Sottile tinh hệ, gã sẽ nói cho tôi biết về bí mật của tổ chức." Thanh âm Hành Viêm trầm thấp hữu lực, nhưng cũng ẩn chứa tức giận hiếm thấy.

"Chẳng lẽ có liên quan đến việc tái tạo linh mạch?" Lão hiệu trưởng béo không thể không suy đoán như thế.

"Đúng vậy, hai năm trước dị năng của Lộ Kiệt là cấp Nhân cao giai, nhưng mà hai năm sau, lại là cấp Thiên sơ giai, bởi vì sau khi thi đấu hữu nghị hai năm trước kết thúc, gã bị tổ chức kia nhìn trúng, trồng linh mạch hệ Kim của người khác vào cơ thể gã, sau khi thành công, tốc độ tu luyện dị năng của gã tăng lên nhanh chóng. Nhưng Lộ Kiệt nói, loại tái tạo linh mạch này vô cùng nguy hiểm, hơn nữa xác suất thành công rất thấp. Chỉ là vận khí gã tốt, gã thành công. Sau khi tôi đồng ý, Lộ Kiệt dẫn chúng tôi đến sào huyệt Ong Càng, ở sào huyệt tôi tìm thấy khủng long... khủng long đã bị tổ tiên chúng ta diệt sạch vào 8000 năm trước." Thanh âm Hành Viêm càng ngày càng thấp trầm.

"Cái gì?" Lão hiệu trưởng béo thề, đời này của ông chưa bao giờ giống hôm nay, luôn lặp lại câu hỏi này.

"Chúng tôi xông vào sào huyệt Ong Càng, bị khủng long truy kích, sau đó giết chết khủng long." Thanh âm Hành Viêm đã bình tĩnh.

"Cái gì? Mọi người giết khủng long, vậy... thi thể con khủng long kia thì sao?" Khủng long của 8000 năm trước, đây là loại sinh vật gì a? Vì sao 8000 năm sau lại xuất hiện?

"Thi thể bị tôi thiêu hủy." Những thứ còn sót lại, đã nằm trong không gian của Liên Nặc, nhưng Hành Viêm không định nói điều này, "Con khủng long có thể phun lửa, Ong Càng thích nơi nóng, nhiệt độ rừng rậm dã ngoại không cao, trước đó tôi vẫn không tìm được làm sao Ong Càng có thể sinh sôi nảy nở ở nơi này? Sau đó mới biết được, thì ra khủng long có thể phát ra nhiệt lượng, khủng long kia... Trên người nó có 89 linh mạch hệ Hỏa."

"Cái gì?" Lão hiệu trưởng béo nhịn không được, lại nói hai chữ đó, "Tàn nhẫn, thủ đoạn quá tàn nhẫn. 89 linh mạch hệ Hỏa, nếu chuyện tái tạo linh mạch là sự thật, như vậy đây chính là tính mạng của 89 dị năng giả hệ Hỏa a."

Thanh âm lão hiệu trưởng béo có chút run rẩy, bị thủ đoạn hung ác ấy làm cho tức giận.

@Truyện chỉ được đăng tại wordpress và wattpad của Bích Tiên Sơn trang. 

Đế quốc không dễ dàng gì để bồi dưỡng 89 dị năng giả, đối phương đang muốn làm phản sao? Muốn Đế quốc diệt vong sao?

"Điện hạ muốn tôi hỗ trợ, tôi hiểu, phải bảo vệ tốt học viên trường Quân đội, đúng không? Đối phương rất có khả năng sẽ xuống tay với học viên trường Quân đội." Lão hiệu trưởng béo cũng là người thông minh, suy nghĩ như vậy, liền hiểu được.

"Đúng vậy, khủng long bị chúng ta diệt, đối phương sẽ không bỏ qua, mà dị năng của học viên trường Quân đội không quá cao, cho nên bọn họ càng dễ đối phó." Hành Viêm nói.

"Chuyện này, không thể để các hiệu trưởng khác biết, đúng không?" Lão hiệu trưởng béo lại hỏi, nếu không Hoàng Thái tử sẽ không chỉ nói tiền căn hậu quả chuyện này cho một mình ông biết, hơn nữa khác với những gì y đã nói trước đó trong phòng họp.

"Đúng vậy, bởi vì người đứng phía sau màn đang ở chỗ này." Hành Viêm hướng lão hiệu trưởng béo làm một cái quân lễ, "Thầy, trên người Lộ Kiệt là kết quả của việc tái tạo linh mạch, khiến tôi tin một việc, đó chính là không có dị năng giả thức tỉnh trễ, những người gọi là hậu thiên dị năng giả, có khả năng đều là tái tạo linh mạch mà ra."

Cho nên, trường Cao đẳng giáo dục Đế quốc Sottile nhất định có liên quan đến chuyện này, ngay cả hiệu trưởng Tác cũng không thoát khỏi có liên quan.

"Nhưng mà lần này các học viên Cao đẳng giáo dục Đế quốc Sottile đều đã chết." Lão hiệu trưởng béo không tin hiệu trưởng Tác sẽ làm những việc này.

"Nếu việc tái tạo linh mạch là sự thật, việc đuổi giết Liên Nặc là sự thật, trên người con khủng long có 89 linh mạch hệ Hỏa cũng là sự thật, thầy cho rằng hy sinh vài học viên không giá trị, bọn họ sẽ để ý sao?" Hành Viêm hỏi lại.

Cái này......

"Dùng học viện để ngụy trang, làm ra việc tổn thương tổn học viên, loại hành vi này, tôi tuyệt đối sẽ không nhắm mắt làm ngơ." Trong giọng nói của Hành Viêm lộ ra sát khí.

"Nhưng... Nhưng hiệu trưởng Tác có mối quan hệ với Drey gia ..." Trong đó chưa đề cập đến quan hệ huyết mạch giữa hai nhà.

"An nguy Đế quốc, đặt ở vị trí đầu tiên." Đây là câu cuối cùng trong cuộc trò chuyện lần này giữa Hành Viêm và lão hiệu trưởng béo.

Cũng là, lần nói chuyện cuối cùng trong cuộc đời của bọn họ.

-Hết chương 99-

──────────────────

Edit: Gà Rán Sốt Dâu

Chương 100: LIÊN NẶC Ở TRÊN PHI THUYỀN NẠP PHÍ

Trên phi thuyền.

Liên Nặc mặc áo ngủ nằm trên giường chơi máy tính cầm tay, áo ngủ của Hành Viêm, rất lớn cũng rộng thùng thình. Hành Viêm thích màu trắng, có lẽ là chịu ảnh hưởng của giáo phục trường Quân đội Đế quốc, hoặc có thể do màu trắng sạch sẽ, từ quân trang của quân đoàn Lam Lang đến phòng ngủ của y, đều là màu trắng.

Áo ngủ tơ lụa màu trắng, bao phủ cả người Liên Nặc, ở tinh cầu Sottile, đa số mọi người đều cao lớn, cũng bởi vậy, nhìn Liên Nặc càng thêm nhỏ gầy.

Cậu mang mắt kính, đang xem ‹‹Nhật ký trưởng thành của Reddy bảo bảo›› mấy ngày nay bản thân chưa xem, dưới giường còn có một cái bàn nhỏ, bài đầy điểm tâm rực rỡ muôn màu, đương nhiên là dinh dưỡng sư trên phi thuyền làm cho cậu.

Miệng nhỏ của Liên Nặc cắn từng miếng miệng, chậm rãi nhấm nháp, ngẫu nhiên nhìn thấy hình ảnh thú vị, khóe miệng cậu sẽ nhếch lên, mỉm cười lộ ra vài phần trẻ con.

Sau khi xem ‹‹Nhật ký trưởng thành của Reddy bảo bảo››, Liên Nặc nhớ tới thịt, gân và xương rồng mà cậu mang về, bởi vì lúc Reddy bảo bảo tìm cha, cũng đụng phải một con rồng. Vì thế Liên Nặc để chân trần nhảy xuống giường, lấy ba thứ đó từ trong không gian ra.

Rồng cao gần mười mét, vậy thì xương cốt chắc hẳn phải rất lớn. Phi thuyền của Hành Viêm cho dù tráng lệ xa hoa, phòng ngủ y cũng không có khả năng cao hơn mười mét.

Cho nên, lúc Liên Nặc lúc lấy xương rồng ra, lập tức vang lên thanh âm "rắc rắc rắc", xương rồng đã phá hỏng trang trí trong phòng.

Liên Nặc nhìn những vật trang trí bị vỡ kia thật lâu, sau đó nhàn nhạt thu những thứ đó vào trong không gian, tiếp theo cũng thu xương rồng vào trong không gian, cuối cùng cậu cầm lấy gân rồng.

Gân rồng là màu đỏ đậm, Liên Nặc không biết gân của những con rồng khác có màu gì, nhưng cậu rất thích màu đỏ đậm của sợi gân này. Gân rồng có chút nóng, còn dính một ít linh lực hệ Hỏa, Liên Nặc cảm thấy có thể chịu ảnh hưởng của 89 linh mạch hệ Hỏa.

Gân rồng rất dài, tuy không thể so sánh với xương, nhưng cũng dài bảy tám mét, lấy ra chơi thì không tiện cho lắm, Liên Nặc suy nghĩ muốn gân rồng ngắn một chút, nếu nó thuộc hệ mộc thì tốt rồi, cậu còn có thể làm cho nó ngắn lại.

Ai~

Gân rồng dài bảy tám mét, cuối cùng là phải làm sao để thu nhỏ nhưng lại không làm thay đổi chiều dài của nó bây giờ?

Liên Nặc nghĩ nghĩ, ban đầu muốn biến nó thành roi, chiều dài khoảng ba bốn mét, nhưng roi màu đỏ đậm thì không tốt cho lắm, vì thế Liên Nặc lại lấy một khúc gỗ từ trong không gian ra, sau đó chẻ đôi, nhét một đầu gân rồng vào bên trong, sau đó lấy một khối tinh hạch hệ Hỏa ra để trang trí, sau đó nhét chúng vào với nhau.

Sau khi hoàn thành, Liên Nặc cầm roi gân rồng trong tay thưởng thức một chút, vô cùng vừa lòng, bộ dáng đẹp, có năng lượng tỏa ra từ tinh hạch hệ Hỏa, vì thế Liên Nặc vô cùng vui vẻ.

Cất roi gân rồng đã sửa đổi vào lại không gian, Liên Nặc lại bắt đầu chú ý miếng thịt rồng.

Trên Địa cầu, rồng đã bị tuyệt chủng hơn trăm triệu năm, ở tinh cầu này là 8000 năm, vậy thì con rồng này xuất hiện bằng cách nào?

Chỉ có thông qua nghiên cứu mới biết được.

Nhưng nghiên cứu cần phải có rất nhiều thiết bị, cho nên hiện tại vẫn chưa thể nghiên cứu, vì thế, Liên Nặc lại cất thịt rồng vào trong không gian.

Không có gì để chơi, Liên Nặc lại về lại giường cầm máy tính cầm tay lên xem ‹‹Nhật ký trưởng thành của Reddy bảo bảo››. Nhưng mà, có người ở khu thương mại nhắn tin trên mạng cho cậu.

Liên Nặc nhấn vào thì thấy, là tiệm bánh ngọt kia.

Tiệm bánh ngọt đang triển khai hoạt động, nạp phí thẻ hội viên có thể nhận quà tặng. Quà tặng là áo bông phiên bản giới hạn của Reddy bảo bảo, nhưng mà người nạp cao nhất trong ngày mới có cơ hội nhận quà, hơn nữa website cũng sẽ công bố danh sách hội viên nạp phí.

Đây là một hoạt động tốn tiền a.

Nhưng mà số lượng sản phẩm của Reddy bảo bảo rất ít, hơn nữa chỉ những nơi đặc biệt mới có, tỷ như tiệm bánh ngọt này.

Liên Nặc liếc mắt nhìn ảnh chụp bộ quần áo bông kia, áo kết hợp quần với màu sắc đen trắng hài hòa, áo còn có mũ, trên mũ có hai lỗ tai nhỏ, trên quần còn có một chiếc đuôi nhỏ, rõ ràng là dựa theo Reddy bảo bảo mà làm, mặc bộ quần áo này vào nhất định có thể manh chết người.

Liên Nặc thích đồ vật đáng yêu.

Vì thế, Liên Nặc nạp phí.

Cậu nhìn bản xếp hạng nạp trong ngày một chút, trước mắt người nạp nhiều nhất chính là 3 vạn tinh tệ, Liên Nặc nhàn nhạt nạp 3 vạn 1 nghìn tinh tệ vào.

@Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpress của Bích Tiên Sơn trang.

Cùng lúc đó, thông tấn khí Hành Viêm nhận được thông báo thanh toán.

Hành Viêm mở ra, đã thanh toán 3 vạn 1 nghìn tinh tệ, không cần nghĩ cũng biết là người nào dùng tài khoản của y thanh toán. Nhưng mà, Hành Viêm vẫn gửi tin nhắn cho Liên Nặc.

Hành Viêm:【Không phải bảo em ngoan ngoãn nghỉ ngơi sao? Sao lại chơi máy tính cầm tay rồi?】

Tích tích tích tích...... Lúc thông tấn khí vang lên âm thanh tin nhắn, hai mắt Liên Nặc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cầm tay, vì sợ có người vượt qua cậu.

Mở tin nhắn của Hành Viêm ra, Liên Nặc muốn làm lơ, nhưng cuối cùng vẫn trả lời.

Liên Nặc:【Buổi tối ngủ tiếp, tôi đang nạp thẻ thành viên của tiệm bánh ngọt, có quà tặng.】

Nhìn thấy tin nhắn của Liên Nặc, Hành Viêm cũng không cảm thấy kỳ quái, Liên Nặc ở trên mạng tiêu phí, khẳng định là vì đồ ăn mà thôi.

Hành Viêm:【Nạp phí có quà tặng? Là gì?】

Liên Nặc:【Hội viên có mức nạp cao nhất trong ngày, sẽ tặng quần áo của Reddy bảo bảo.】

Liên Nặc:【Quần áo vô cùng vô cùng đáng yêu.】

Nhìn thấy Liên Nặc lại gửi đến hai tin nhắn, khóe miệng Hành Viêm hiện lên một tia cười, nhìn cậu đặc biệt cường điệu vô cùng vô cùng đáng yêu, như vậy có nghĩa là cậu rất thích bộ quần áo đó.

Hành Viêm:【Vì sao em lại thích Reddy bảo bảo?】

Hành Viêm nhớ tới bảo vật của Lam Lang, cũng rất thích Reddy bảo bảo.

Liên Nặc:【Bởi vì đẹp.】

Liên Nặc cảm thấy Hành Viêm có thể hỏi vấn đề này, không thông minh cho lắm. Sau khi Liên Nặc trả lời tin nhắn, liền thấy bảng xếp hạng của tiệm bánh ngọt có sự thay đổi, có người vượt qua cậu, là 3 vạn 2 nghìn tinh tệ.

Vì thế, Liên Nặc nhàn nhạt bỏ thêm 2 nghìn tinh tệ, tổng tiền nạp của cậu biến thành 3 vạn 3 nghìn tinh tệ. Cùng lúc đó, thông tấn khí Hành Viêm lại vang lên âm thanh nhắc nhở thanh toán.

Sau khi Liên Nặc nạp xong, cái người 3 vạn 2 nghìn kia đã biến thành 3 vạn 4 nghìn, lại nhiều hơn Liên Nặc 1 nghìn tinh tệ.

Liên Nặc có chút tức giận, trừng mắt nhìn tên đối phương, sau đó không chút do dự lại bỏ thêm 2 nghìn tinh tệ. Vì thế, Liên Nặc biến thành 3 vạn 5 nghìn tinh tệ.

Ngay sau đó, thông tấn khí Hành Viêm lại vang lên.

Hành Viêm:【Tiểu Nặc, một lần em có thể nạp nhiều một chút.】

@Truyện chỉ được đăng tại wattpad và wordpress của Bích Tiên Sơn trang.

Hành Viêm bất đắc dĩ, không cần nghĩ cũng biết Liên Nặc đang làm gì.

Nhưng mà, tin nhắn này của Hành Viêm, bị Liên Nặc nhàn nhạt xem nhẹ. Bởi vì Liên Nặc đang đua số tiền nạp với đối phương, mỗi người đều lần lượt thêm 2 nghìn tinh tệ. Liên Nặc bỏ thêm 2 nghìn tinh tệ, đối phương liền thêm 2 nghìn tinh tệ, đối phương bỏ thêm 2 nghìn tinh tệ, Liên Nặc liền thêm 2 nghìn tinh tệ.

Nhân viên của tiệm bánh ngọt nhìn thấy tên người đứng đầu danh sách thay đổi nhanh chóng thì không bình tĩnh được nữa, người dùng【Ngoại tinh nhân thật đáng yêu】kia bọn họ đương nhiên biết là ai, bởi vì đây là khách hàng VIP cao quý của tiệm, lần đó bọn họ mở hoạt động ăn thử còn đến tham gia, là một cậu nhóc vô cùng đáng yêu cũng rất đặc biệt.

Một người dùng khác bọn họ không quen biết, là người dùng mới.

"Oa, lại đổi mới, người nạp nhiều nhất đã vượt qua 6 vạn tinh tệ." Nhân viên công tác nói.

"Dựa vào tốc độ này mà nói, số tiền được nạp vào hôm nay có khả năng sẽ phá kỷ lục trước giờ của tiệm chúng ta." Một nhân viên công tác nói.

Hành Viêm đi ra từ rừng rậm dã ngoại, một đường này thông tấn khí vang lên không ngừng khiến y thật sự đau đầu. Y gửi tin nhắn cho Liên Nặc, Liên Nặc lại không trả lời.

Đi ra khởi rừng rậm dã ngoại, Sử Lược cũng đã tới. Nhìn thấy Hành Viêm, Sử Lược làm một cái quân lễ: "Tham kiến Điện hạ." Hắn gỡ mũ quân phục, khom lưng, dùng lễ nghi của cấp dưới khi thấy cấp trên của Đế quốc để hành lễ.

Hành Viêm gật gật đầu: "Cậu vất vả rồi, chuyện này có chút phức tạp, sợ là tiếp theo mọi người sẽ không được nghỉ ngơi rồi ."

"Cống hiến vì Đế quốc là vinh hạnh của tôi, cám ơn Điện hạ quan tâm." Sử Lược nói, "Không biết Điện hạ có tiện lập biên bản trước hay không?"

Sử Lược không phải học viên trường quân đội, hắn sinh ra trong quân ngũ, sau đó được phân bổ đến Cục Hình sự, từ trên xuống dưới Cục Hình sự cho đến quan chức cấp cao hiện tại, thủ đoạn của hắn là lợi hại nhất, cách làm người cũng giảo hoạt nhất.

"Phương..." Hành Viêm chưa nói được chữ đầu tiên, thông tấn khí lại vang lên, lại là nhắc nhở thanh toán của Liên Nặc. Đáy mắt Hành Viêm hiện lên tia bất đắc dĩ, trực tiếp tắt nhắc nhở của thông tấn khí. "Đến văn phòng trong tòa nhà đi."

"Vâng."

Mà trên phi thuyền, Liên Nặc đang cãi nhau với người khác.

Bởi vì cậu và đối phương cạnh tranh, thế cho nên mức nạp của hai người đã vượt qua 8 vạn tinh tệ. Nạp 8 vạn tinh tệ cho tiệm bánh ngọt, đây là hành động hoang phí a.

8 vạn tinh tệ, tương đương bốn tháng sinh hoạt phí của Mẫn Tạp.

8 vạn tinh tệ, bằng với người nghèo... không thể tính ra tinh tệ dùng trong mấy năm.

Kubo siêu cool:【Cậu cố ý đúng không?】

Cố ý? Liên Nặc không hiểu ý đối phương. Nhưng mà cái tên【Kubo siêu cool】 này cậu biết, là người đang đua hoạt động nạp tiền nhận quần áo Reddy bảo bảo với cậu.

Ngoại tinh nhân rất đáng yêu:【Tôi chính là cố ý, cậu không cần đấu với tôi.】

-Hết chương 100-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro