Chương 46 - 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: MẪN TẠP TRỞ THÀNH NGƯỜI TÀN PHẾ

"Đi gọi bác sĩ khác đến đây, mau lên." Bác sĩ nói với trợ lý.

"Tôi đi ngay."

"Ngươi xem tình hình của Mẫn Tạp thúc trước đi." Ngự Huy nói với bác sĩ thực tập.

"Ở trường quân đội đế quốc không ai có đặc quyền cả." Ngữ khí bác sĩ thực tập có chút cường ngạnh. Đây là quy định đã sớm được đưa ra, năm đó Đế Hoàng và sau đó là hoàng tử, cũng chính là Ninh Bối và Hình Viêm đưa ra quy định này.

"Nhưng mà Mẫn Tạp thúc......"

"Ta đã gọi bác sĩ khác, bọn họ lập tức lại đây." Trợ lý phòng y tế nói.

"Cảm ơn." Ngự Huy chỉ có thể chờ.

Học viên ở cửa phòng y tế vẫn không rời đi, muốn biết tình hình của Tucker và Mẫn Tạp, đương nhiên không phải bởi vì quan tâm, mà là bát quái cùng tò mò.

Liên Nặc chui ra từ trong đám người, không có biện pháp, đám người này chạy quá nhanh, vóc người của cậu lại nhỏ nhắn, đương nhiên là bị đẩy xuống tận đằng sau. Chờ cậu chui ra phía trước, nhìn Mẫn Tạp đã được đặt trên giường, Ngự Huy lo lắng đang chờ bên cạnh, vì thế cậu đi đến mép giường.

"Liên Nặc thúc." Ngự Huy cho rằng Liên Nặc lo lắng Mẫn Tạp, giải thích, "Bác sĩ sẽ đến nhanh thôi, ngươi đừng lo lắng."

"Ừm, ta không lo lắng." Liên Nặc trả lời. Cậu chỉ lại đây nhìn Mẫn Tạp, cậu thật sự không lo lắng.

Ngự Huy cho rằng Liên Nặc chỉ là đang an ủi mình mà thôi, trong lòng cảm thấy Liên Nặc thật nghe lời.

Một lát sau, bác sĩ đang nghỉ ngơi đều lại đây. Mức độ bỏng của Tucker quá nghiêm trọng, cần phải đưa đến bệnh viện. Bệnh viện ở ngay bên cạnh, là nơi chuyên dành cho bốn trường quân đội.

"Nội tạng bị thương nghiêm trọng, yêu cầu lập tức đưa đến bệnh viện kiểm tra." Bác sĩ nhìn tình huống Mẫn Tạp, cả khuôn mặt đều trầm xuống, "Như thế nào lại bị thương thành ra như vậy?"

"Đây là do dị năng giả đối chiến trên lôi đài." Có học sinh nói.

"Dị năng giả đối chiến cũng không thể liều mạng như vậy." Bác sĩ tăng thêm thanh âm, "Hơn nữa nội tạng hắn bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, có lẽ...... có lẽ về sau không thể tu luyện dị năng được nữa."

Cái gì?

Thời điểm bác sĩ nói ra những lời này, toàn bộ phòng y tế thậm chí bên ngoài hành lang, tất cả đều lặng ngắt như tờ.

Mẫn Tạp Drey, không nói đến thân phận người thừa kế gia tộc Drey, hắn vẫn là giống đực có thiên phú dị năng cực tốt, nếu về sau không thể tu luyện dị năng thì không khác gì trở thành người thường cả, sau này hắn phải làm sao đây......

"Trước tiên đưa đến bệnh viện kiểm tra tỉ mỉ, thân thể có thể hay hồi phục hay không vẫn là vấn đề lớn." Bác sĩ quyết đoán nói, "Ai đi cùng?"

"Ta đi, ta là cháu trai của hắn." Ngự Huy nói.

"Ta cũng đi." Liên Nặc nói.

"Ngươi?" Bác sĩ nhíu mày, "Đừng tới xem náo nhiệt."

"Ta là thúc thúc của hắn." Liên Nặc chỉ vào Ngự Huy nói.

Bác sĩ nhìn về phía Ngự Huy, quan hệ giữa bọn họ quá loạn rồi đi?

Ngự Huy gật đầu.

"Được, vậy cả hai cùng đi theo." Bác sĩ gọi người đem Mẫn Tạp nâng lên xe cứu thương, Ngự Huy và Liên Nặc đi theo lên xe, xe nghênh ngang mà đi. Mà phòng y tế đang an tĩnh, rốt cuộc cũng bùng nổ.

Toàn thân Tucker đều bị bỏng, tin tức có thể sau này Mẫn Tạp không thể tu luyện dị năng, bằng tốc độ nhanh nhất đã truyền toàn bộ trường quân đội đế quốc.

Đêm nay đã định sẵn trường quân đội đế quốc sẽ không bình yên.

Hoàng cung.

Hi Lỗi nhìn tin tức được truyền từ trường quân đội đế quốc, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh lúc này lại gợi lên tươi cười.

Liên Nặc Drey.

Có lẽ, bọn họ đều sai rồi, mặc kệ đứa nhỏ này có phải là người bình thường hay không, nhưng dựa vào những gì mà cậu đã nói, cậu tuyệt đối sẽ không vì bị vị hôn phu từ chối mà đả thương người khác.

Tuy rằng cái đầu trọc này rất khó coi, tuy rằng trên mũi còn có mắt kính không hề thời thượng, tuy rằng cả người đều là dạng dân thường không hiểu thế sự, toàn thân trên dưới đều không có một tia khí chất có thể xứng đôi với Hình Viêm. Nhưng mà, thanh âm thanh thúy bình tĩnh đến không có cảm tình, thái độ bình tĩnh kia, có thể bù lại tất cả khuyết điểm. Chỉ cần có đủ bình tĩnh lý trí, liền có đủ tư cách trở thành thái tử phi của đế quốc Sottile, hôn phu của Hình Viêm.

Vinh dự của Drey gia, sau này sẽ do cậu chống đỡ sao?

Hi Lỗi cảm thấy, chính ông cũng cảm thấy tiểu hài tử này quá buồn cười rồi. Nhưng mà cậu lại dùng ngữ khí nghiêm túc để nói những lời như vậy, ông lại không cười nổi.

Nam hài 18 tuổi, nếu người hôn phối của Hình Viêm xuất hiện sớm một chút, cháu của ông cũng lớn như vậy rồi.

Chỉ suy nghĩ vậy thôi, Hi Lỗi vẫn nói với người báo tin tức cho ông: Chức trách của các ngươi là bảo hộ Liên Nặc.

Những lời này là mệnh lệnh.

Nói cách khác, chỉ cần Liên Nặc an toàn, những chuyện còn lại đều không liên quan đến bọn họ.

Mẫn Tạp đã bị đưa đến bệnh viện, tình huống như thế nào chỉ có thể chờ bác sĩ thông báo mà thôi. Mặc kệ kết quả như thế nào, gia tộc Drey cũng sẽ là người biết đầu tiên, cho nên Hi Lỗi sẽ không nhúng tay, mà đồng dạng, gia tộc Drey cũng không có lý do nhúng tay.

Đối chiến trên lôi đài ở trường quân đội, đây là chính hắn lựa chọn thi đấu, cho dù kết quả thế nào đều do tự mình chịu trách nhiệm.

Cái gọi là quân nhân, phải có suy nghĩ cống hiến cho đế quốc, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tinh thần vì gia tộc mà hy sinh.

Gia tộc vinh dự tính cái rắm. Lời Liên Nặc nói, lại hiện lên trong đầu Hi Lỗi, lời đại nghịch bất đạo, thô tục như vậy lại có thể khiến ông để ý đến vậy.

Hi Lỗi từ lúc sinh ra đến sau này lại bước lên con đường quân nhân, cũng không phải vì vinh dự gia tộc, mà bởi vì ông muốn được phụ thân Drey tướng quân công nhận, tán thưởng ông, nhìn ông nhiều hơn một cái.

Vinh dự gia tộc tính cái rắm sao?

Đây là một suy nghĩ làm điên đảo mọi người trên tinh hệ Sottile.

Bệnh viện.

Tucker cùng Mẫn Tạp, đều ở phòng giải phẫu.

So với sự lạnh lẽo ở trước phòng phẫu thuật của Tucker, bên chỗ Mẫn Tạp lại có vài người. Liên Nặc cùng Ngự Huy ngồi chờ bên ngoài, Mộc Ân lái xe của mình lại đây, dù sao thì quan hệ giữ hắn và Mẫn Tạp vẫn tốt hơn bạn học cùng lớp của Mẫn Tạp.

"Thế nào rồi?" Mộc Ân hỏi Ngự Huy.

Ngự Huy lắc đầu.

Mà Liên Nặc, ngồi ở trên ghế tiếp tục xem《 Nhật ký trưởng thành của Reddy》, an tĩnh phảng phất như việc này không hề liên quan đến cậu. Kỳ thật ở trong lòng Liên Nặc, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến cậu.

Chỉ là, cậu mặc áo tắm dài, cầm máy tính cầm tay, bộ dáng này quả thật là quá không xong. Áo tắm dài còn nhỏ nước, cũng tại khi nãy mọi người chạy nhanh quá, cậu căn bản không kịp thay quần áo, liền đến lôi đài xem thi đấu, sau đó cũng không kịp thay quần áo, liền đi theo tới bệnh viện.

Vốn dĩ bởi vì tình huống Mẫn Tạp là chuyện khiến người ta sốt ruột, lo lắng, nhưng nhìn Liên Nặc ngồi một bên, tâm trạng tự nhiên tốt lên.

Ít nhất Mộc Ân là loại cảm giác này, nhìn Liên Nặc, hắn lại muốn cười.

"Ngươi không lo lắng Mẫn Tạp sao?" Mộc Ân ngồi xuống bên cạnh Liên Nặc, tầm mắt cố định trên mặt Liên Nặc. Bàn tay lớn hơn mặt, là thiếu dinh dưỡng tạo thành, sắc mặt vàng vọt, nhưng hai mắt lại thanh triệt đen nhánh. Đôi mắt này, là xuất phát từ linh hồn.

Lại xem tay, cho dù sắc mặt vàng vọt, nhưng tay lại rất trắng, xương của mười ngón đều lộ ra, quả thật là hậu quả của việc thiếu dinh dưỡng trầm trọng a.

Chỉ là, Mộc Ân nheo lại mắt, người của gia tộc Drey, sao có thể thiếu dinh dưỡng được chứ?

Tuy rằng bốn gia tộc quân bộ âm thầm cạnh tranh rất kịch liệt, nhưng vẫn sẽ không bộc lộ ra bên ngoài. Điều này khẳng định Liên Nặc vốn không phải là người của Drey gia, ít nhất là trước đây, gia tộc Drey không có người gọi là Liên Nặc này, nhưng mà như thế nào lại đột nhiên xuất hiện một Liên Nặc Drey vậy?

Vẫn là một người với dung mạo bình thường không thể bình thường hơn.

Chỉ sợ Đế Đô lập tức sẽ nhấc lên sóng gió.

"Không lo lắng." Liên Nặc nhìn thoáng qua Mộc Ân, tiếp tục xem phim hoạt hình của mình.

"Vì cái gì không lo lắng? Nói như thế nào các ngươi cũng là người một nhà a." Mộc Ân nói lời khách sáo.

Liên Nặc lại ngẩng đầu, dùng ánh mắt không thể hiểu nhìn Mộc Ân, tiếp theo lại cúi đầu xem phim hoạt hình .

Mộc Ân khóe miệng động một chút, hắn cho rằng Liên Nặc sẽ trả lời hắn, kết quả chỉ liếc mắt một cái... Trời ạ... Là liếc mắt một cái a.

Đang lúc Mộc Ân còn muốn hỏi, đèn phòng phẫu thuật thay đổi, tiếng chuông phẫu thuật kết thúc vang lên.

"Bác sĩ, tình hình Mẫn Tạp thúc thế nào rồi?" Ngự Huy tiến lên hỏi. Mộc Ân đứng lên theo, ngay cả Liên Nặc cũng nhìn về phía bác sĩ.

Sau lưng bác sĩ, là Mẫn Tạp đang hôn mê bị đẩy ra.

"Tình huống của hắn đã không có việc gì, nhưng mà......" Bác sĩ dừng một chút, có chút tiếc nuối, "Nội tạng của hắn bị tổn thương hết sức nghiêm trọng, chúng ta có thể dùng loại thuốc tiên tiến nhất của đế quốc để chữa trị, chỉ là dị năng giả dựa vào linh mạch tu luyện, linh mạch của hắn lại bị tổn thương quá nghiêm trọng, có thể về sau không bao giờ có thể sử dụng dị năng được nữa." Không phải có thể, mà là khẳng định.

"Sao lại như vậy?!" Ngự Huy giữ chặt bác sĩ, "Thế hệ này của gia tộc Drey chỉ có Mẫn Tạp thúc là giống đực dị năng giả, vinh quang của gia tộc Drey tương lai đều dựa vào hắn, hắn không thể xảy ra chuyện."

"Thực xin lỗi." Bác sĩ vỗ vỗ bả vai Ngự Huy, "Phiền ngươi thay ta tạ lỗi với Drey tướng quân cùng Hi Lỗi tướng quân, chúng ta đã tận lực. Chỉ là, linh mạch sao có thể tổn thương nghiêm trọng đến như vậy?"

"Là đối chiến giữa dị năng giả, hắn bộc phát toàn bộ linh lực đột phát để đánh đối thủ." Mộc Ân nói.

"Linh lực đột phá là vì thăng cấp, nếu sử dụng toàn bộ, thời điểm linh lực bùng nổ trong nháy mắt sẽ di chuyển trong cơ thể, khó trách linh mạch sẽ bị tổn thương nghiêm trọng như vậy." Bác sĩ thở dài, "Các ngươi vẫn nên đưa người bệnh đi nghỉ ngơi trước, dị năng giả không thể tu luyện dị năng, đây quả thật là việc không dễ dàng tiếp thu, các ngươi suy nghĩ xem nên để hắn tiếp thu chuyện này thế nào đi."

"Cảm ơn bác sĩ." Ngự Huy nhìn sắc mặt tái nhợt, không có ý thức Mẫn Tạp, lại một lần, hắn lại cảm thấy khó chịu vì chính mình bất lực, không giúp được gì.

-Hết chương 46-

Tui có lời muốn nói: tui ngâm cái chương này lâu dã man luôn á. Mọi người đoán xem Mẫn Tạp sau này có tiếp tục sử dụng dị năng được không? Cặp phụ này có thành không ta?!

----------------

Chương 47: MŨI NHỌN BẮT ĐẦU LỘ RA

Từ nhỏ Ngự Huy rất kiệm lời, tính cách có chút nội hướng. Ở nhà anh không biết làm nũng, cũng không biết cách ở chung với trưởng bối như thế nào. Là Mẫn Tạp thúc khiến cho cuộc sống khi còn nhỏ của anh không quá tịch mịch, hắn sẽ chủ động quan tâm anh, bên cạnh nói chuyện với anh, lúc đi chơi cũng sẽ mang theo anh.

Thế nhưng hiện tại......

"Ngươi đừng quá lo lắng, thời điểm Mẫn Tạp dùng chiêu này nên lường trước được hậu quả, kết quả hiện tại hắn cũng đã đoán được, cuối cùng hắn đã thắng thành công bảo vệ vinh dự Drey gia." Mộc Ân nói.

Chỉ là, cái giá phải trả lại quá lớn, không ai cảm thấy vui vẻ cả.

Ngự Huy nhìn hắn một cái, không nói gì. Những lời này cũng chỉ là lời nói suông mà thôi. Đau hay không đau, chỉ có bản thân mới biết.

Mộc Ân nhìn Ngự Huy cùng Liên Nặc đi theo Mẫn Tạp đến phòng bệnh, hắn than một tiếng.

"Ta cho rằng ngươi sẽ cao hứng, Mẫn Tạp và Liên Nặc không thể tu luyện dị năng, ngươi thiếu một đối thủ, gia tộc Jarrett cũng ít áp lực, không phải đẹp cả đôi đường sao?" Mộc Ân nói với nam sinh bên cạnh. Người này gọi là Khải Giai.

"Đúng là chuyện tốt." Mộc Ân không phủ nhận, "Nhưng mà Mẫn Tạp Drey là đối thủ đáng tôn trọng. Bất quá, ngươi đem vinh dự của Drey gia đè lên người Mẫn Tạp là sai rồi."

"Hả?" Khải Giai nhướng mày.

"Hiện tại Drey gia vẫn đang ở giai đoạn hưng thịnh nhất từ trước đến giờ trong lịch sử của gia tộc. Mẫn Tạp Drey có thể vì thời kỳ huy hoàng và vì vinh dự của Drey gia mà bất chấp tất cả, cho nên cho dù không có Mẫn Tạp Drey, đối với gia tộc Drey hiện tại mà nói, sẽ không có ảnh hưởng nào. Chỉ là đáng tiếc, gia tộc Drey lại thiếu đi một người thừa kế." Đối thủ đáng tôn trọng, ai cũng thích. Mộc Ân làm sao ngoại lệ được? Nhưng mà, hắn không phải thánh mẫu, cũng không vĩ đại như vậy. Đáng tiếc, những việc có lợi cho gia tộc hắn vẫn rất vui vẻ.

"Đúng vậy. Cha của Mẫn Tạp, Hi Hoắc Drey cũng là một quân nhân lợi hại." Khải Giai nói, "Ta thật ra rất tò mò, giống đực dị năng giả dựng dục cùng song nhân, con của họ có phải đều có thiên phú dị năng đặc biệt cao hay không, cha ngươi cũng là giống đực, mẹ ngươi cũng là song nhân."

Mộc Ân nghe vậy, cười ha ha: "Quá khen quá khen." Giống gia đình bọn họ vậy, giống đực dị năng giả, người ghép đôi nhất định phải là song nhân dị năng giả, trừ phi gene hai người không cách nào xứng đôi.

Phòng bệnh, đặc biệt quạnh quẽ.

"Liên Nặc thúc, ta thông báo cho người trong nhà, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút." Ngự Huy nói.

"Ân." Liên Nặc tự động ngồi lên sô pha, nhưng mà cậu lại đứng lên, cậu cởi áo tắm dài ướt nhẹp trên người xuống, cơ thể trần trụi có chút lạnh, cậu nhìn thấy trên giường bệnh còn dư một cái chăn, vì thế liền cầm lên bọc bản thân lại rồi ngồi xuống sô pha tiếp tục xem phim hoạt hình.

Sau khi Ngự Huy báo cáo tình huống của Mẫn Tạp với Hi Hoắc xong, lúc quay về phòng bệnh nhìn thấy Liên Nặc bọc chăn ngồi trên sô pha xem phi hoạt hình, không khỏi cười. Tâm treo lên cả đêm, tựa hồ ngay lúc này, mới thả xuống được.

"Liên Nặc thúc muốn về phòng ngủ trước không? Ta đưa ngươi trở về." Ngự Huy nói.

Liên Nặc nghĩ nghĩ, dịch dinh dưỡng buổi tối cậu vẫn chưa uống. Nhưng cậu lại lắc lắc đầu: "Không được, ta ở cùng các ngươi."

"Vậy được, ngươi nghỉ ngơi một chút đi." Ngự Huy muốn ở chỗ này chờ Hi Hoắc.

"Ta không nghỉ ngơi, ta xem《Nhật ký trưởng thành cảu Reddy bảo bảo."

"...... Được."

Trong phòng bệnh, an tĩnh.

Liên Nặc không biết bản thần ngủ khi nào, chỉ là thời điểm tỉnh lại, trên người được đắp chăn, máy tính cầm tay bị thu lại đặt một bên. Mà trong phòng vô cùng im ắng.

Liên Nặc đứng dậy, có chút mê mang nhìn nhìn bốn phía, nhất thời vẫn không có phản ứng. 500 năm trên địa cầu, cậu thói quen ngủ đến tự tỉnh, dần dà, mỗi lần ngủ đến tự tỉnh, cậu đều có cảm giác mờ mịt.

Kỳ thật, Liên Nặc một người cô đơn sống 500 năm trên địa cầu đã là kỳ tích. Cho nên thời điểm tự bạo, cậu không có bất luận tiếc nuối hay do dự gì. Có một ngày, đột nhiên cảm thấy không thú vị, lại đột nhiên tự bạo, trước đó cậu không chuẩn bị tư tưởng gì cả, sau đó lại tới nơi này. Thời điểm cậu phát hiện nơi này có người khác, cậu vô cùng vui vẻ.

Chỉ là một lát sau, cậu nghe được âm thanh nức nở nghẹn ngào, tuy rằng rất nhỏ. Liên Nặc nhìn về phía phát ra âm thanh, chính là Mẫn Tạp đang nằm trên giường bệnh, là Mẫn Tạp khóc sao?

Vì thế, Liên Nặc đang bọc chăn tay chân nhẹ nhàng đi đến mép giường, sau đó duỗi tay vỗ vỗ bả vai Mẫn Tạp.

Mẫn Tạp xoay người, hai mắt đỏ bừng nhìn Liên Nặc, nước mắt nơi khóe mắt chưa kịp dừng lại, hình tượng này, xấu chết đi được. "Ngươi... Ngươi..." Mẫn Tạp vốn đang khổ sở, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phản ứng ra sao.

Lúc bản thân khó coi nhất lại bị Liên Nặc nhìn thấy.

Vì giữ gìn vinh dự gia tộc mà không màng tất cả hy sinh bản thân, Mẫn Tạp cũng không hối hận, cho dù đấu lại lần nữa, hắn vẫn sẽ lựa chọn như vậy, nhưng làm một giống đực dị năng giả, sau này lại không thể sử dụng dị năng, tâm hắn đau vô cùng.

Từ khi sinh ra đến bây giờ, từ lúc Mẫn Tạp có ký ức tới nay, chưa bao giờ khóc, đây là lần đầu tiên, tránh ở phòng bệnh trộm khóc. Cho dù vừa rồi hắn còn an ủi chính mình phụ thân, nói không có gì, nhưng xoay người, nước mắt lại ngăn không được.

Càng không nghĩ tới chính là, lại bị Liên Nặc vừa vặn nhìn thấy.

Không chỉ có Mẫn Tạp ngoài ý muốn, ngay cả Liên Nặc cũng không nghĩ Mẫn Tạp sẽ khóc.

Khóc là ký ức vô cùng xa vời đối với Liên Nặc, thời điểm địa cầu thời mạt thế, thuốc giải độc tang thi vẫn chưa nghiên cứu ra, nhân loại không ngừng đối mặt với cảnh sinh ly tử biệt, lúc ấy, người khóc thút thít rất nhiều, bởi vì bọn họ tận mắt nhìn thấy người thân yêu nhất bị nhiễm virut mà chết.

Thời điểm cha mẹ chết đi, Liên Nặc không khóc, từ nhỏ đến lớn, cậu có thói quen chơi một mình, thói quen tự nghiên cứu đồ vật. Tuy rằng không khóc, nhưng trong lòng lại rất khó chịu. Cậu ôm những thứ mà cha mẹ lưu lại, vẫn luôn ôm, buổi tối lúc đi ngủ, cũng đặt ở bên gối.

Lại sau này, cậu tiếp nhận việc cha mẹ chưa hoàn thành.

"Ngươi vì cái gì mà khóc?" Liên Nặc hỏi. Chỉ cần được sống tốt, có đồ ăn ngon, có thể xem phim hoạt hình, còn có thể thoải mái ngủ trong phòng, vì cái gì lại muốn khóc chứ?

Mẫn Tạp bị Liên Nặc hỏi dở khóc dở cười: "Ta là dị năng giả, hiện tại linh mạch bị thương, không thể lại tu luyện dị năng, ta không khóc chẳng lẽ cười sao?"

Nhìn sắc mặt mất mác của Mẫn Tạp, hoàn toàn khác với hình tượng khí phách toả sáng.

Liên Nặc nghĩ nghĩ, cạu cầm tay Mẫn Tạp lên.

"Ngươi muốn làm gì?" Mẫn Tạp hỏi. Nhưng rất nhanh, hắn cảm giác được một cổ linh lực ôn hòa từ tay* Liên Nặc truyền đến, mà từ tay Liên Nặc hắn lại thấy một loại ánh sáng màu xanh nhạt. Đây là? Hắn mở to hai mắt.

* [bản gốc]: chỉ gian

"Ngươi không phải người xấu, mời ta ăn cơm, còn mang ta đi cắt tóc, lại mua mắt kính cho ta." Liên Nặc thu hồi tay, "Ta có thể giúp ngươi chữa trị linh mạch, nhưng ta cần thời gian."

"Cái gì?" Mẫn Tạp tâm, tim hắn nhảy thình thịch, hắn khẩn trương cực kỳ.

Liên Nặc không phải người bình thường, từ tinh thạch hỏa hệ thuần khiết, đến loại trái cây tên dưa hấu kia, hiện tại lại xuất hiện thêm loại linh lực ôn hòa này. Cậu là dị năng giả, Mẫn Tạp trăm phần trăm xác định, Liên Nặc không chỉ có là giám định sư, còn có thể là dị năng giả. Như vậy cổ lực lượng ôn hòa này là dị năng gì? Nhớ lại những gì Liên Nặc nói, chẳng lẽ này loại dị năng này có thể chữa trị tổn thương dị năng?

Thiên a, Mẫn Tạp cảm thấy bản thân đã phát hiện một bí mật cực lớn, mà bí mật này, cho dù hắn chết cũng không muốn tiết lộ với bất kỳ ai.

"Ngươi... Ngươi là dị năng giả? Dị năng trị liệu sao?" Mẫn Tạp hỏi, hắn nghe thấy thanh âm của mình đang run rẩy.

"Ừm." Liên Nặc gật đầu, cũng không giấu giếm, "Cho nên ta có thể giúp ngươi chữa trị linh mạch, nhưng mà thực lực hiện tại của ta rất yếu, thân thể lại yếu ớt, dị năng đã giảm xuống cấp nhân sơ giai, tạm thơi không giúp ngươi được."

"Dị năng đã giảm xuống cấp nhân, vậy trước kia... trước kia ngươi cấp mấy?" Mẫn Tạp hỏi. Giảm...... Dị năng sẽ giảm cấp sao?

"Ta cũng không biết ta dị năng đạt mấy cấp, nhưng mà ta sống đến hơn 500 tuổi, ta vẫn chưa chết, hẳn cấp vương theo cách các ngươi phân chia." Liên Nặc nghĩ, chính cậu cũng không biết mấy cấp, ở địa cầu thời mạt thế, người đều chết sạch, cậu cũng không có ai để hỏi.

Mẫn Tạp ngốc rớt, hắn phản ứng không kịp. Liên Nặc là người đặc biệt, hắn vẫn luôn có cảm giác như vậy. Đại gia gia muốn hắn bảo hộ Liên Nặc, hắn liền đoán được Liên Nặc không bình thường.

Nhưng mà cấp vương...... dị năng giả cấp vương, sống hơn 500 tuổi...... Mẫn Tạp không cách nào tưởng tượng được Liên Nặc sống hơn 500 năm là bộ dạng như thế nào. Chẳng lẽ đại gia gia biết bí mật của Liên Nặc, cho nên mới muốn hắn bảo hộ Liên Nặc?

Nhất định là lí do này, Mẫn Tạp muốn chết. Dị năng giả cấp nhân cao giai như hắn, bảo hộ một dị năng giả cấp vương? Này không phải xem hắn thành trò cười sao?

Không đúng, Liên Nặc nói dị năng của cậu bị giảm, hiện tại chỉ còn sơ cấp.

"Uy...... Ngươi làm sao vậy?" Thấy Mẫn Tạp không có phản ứng, Liên Nặc không nhịn được nhíu mày, người này có chút ngốc.

-Hết chương 47-

Tui có lời muốn nói: bạn nhỏ Mẫn Tạp của chúng ta hay tự bổ não ghia gớm. Tuần này tui là việc ở nhà, nhưng "ế" quá nên mới có thời gian ngồi edit.

-------------

Chương 48: PHÒNG LIÊN NẶC CÓ VẤN ĐỀ

"Ta... Ta có chút khẩn trương, tiền bối... Ta không biết tiền bối... Về sau ta nên xưng hô với ngài như thế nào?" Mẫn Tạp vô cùng khẩn trương. Thiếu gia Drey gia từ trước đến nay bất cần đời, chưa bao giờ hắn cảm thấy khẩn trương như vậy, cho dù ở trước mặt Drey tướng quân hắn cũng không thay đổi bộ dạng kiệt ngạo* khó thuần ngày thường, nhưng khi biết Liên Nặc là dị năng giả cấp vương hơn 500 tuổi, hắn có thể không khẩn trương sao?

(*) kiệt: hung hăng; ngạo: ngạo mạn kiêu căng.

"Gọi ta Liên Nặc là được." Liên Nặc không thèm để ý việc này, "Nhưng mà ngươi phải tôn kính ta. Ngươi đã nói, tôn kính trưởng bối là truyền thống đẹp đẽ của đế quốc." Liên Nặc lại bồi thêm một câu.

"Đương nhiên." Mẫn Tạp thề, hắn nào dám không tôn kính a, chỉ là những lời này hắn nói khi nào? Hắn không ngờ chỉ vài câu nói đùa của hắn với Ngự Huy mà Liên Nặc lại nhớ đến như vậy.

"Ngươi cho ta đồ ăn ngon, còn muốn dạy ta học cơ giáp, học lái xe, chờ sau khi ta học được, lại mua cho ta mua một đài cơ giáp, mua một chiếc xe, ta rất thích hai thứ kia." Liên Nặc nhân cơ hội mở miệng.

"Nhất định." Mẫn Tạp hứa hẹn, nhưng mà, "Ngài thật sự... thật sự là dị năng giả cấp vương 500 tuổi sao?" Đừng trách hắn hoài nghi, hắn vẫn là tiểu nhân trước quân tử sau đi, "Có... có cái gì chứng minh không?"

"Chứng minh?" Liên Nặc nhíu mày, "Muốn chứng minh như thế nào? Dị năng của ta bị thoái hóa."

"Aaaaa..." Mẫn Tạp nghĩ nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên, "Trước kia ngài cho ta tinh thạch hệ hỏa thuần khiết, còn có loại trái cây gọi là dưa hấu kia, là từ đâu mà có?"

"Nga, cái này sao?" Liên Nặc vươn tay, bàn tay xuất hiện vài viên tinh hạch hệ hỏa, "Đến từ nơi nào, ta không thể nói."

Mẫn Tạp lại một lần trợn tròn mắt, hình tượng quý công tử nhẹ nhàng đã hoàn toàn sụp đổ.

Đây chính là tinh thạch hệ hỏa thuần khiết a, Mẫn Tạp đếm một chút, tổng cộng có tám viên. Càng quan trọng hơn là, hắn căn bản không cảm giác được dị năng dao động, hắn không biết Liên Nặc biến ra như thế nào.

Nhưng mà, Mẫn Tạp tin.

Đồng thời, hắn cũng minh bạch một việc, vị tiền bối này vô cùng đơn thuần.

Đơn thuần? Hắn cũng không biết Liên Nặc đơn thuần sẽ giết người mà không có nửa điểm đồng tình. Chỉ là vận khí của hắn khá tốt, Liên Nặc đến tinh cầu này lại trở thành "người nhà" của hắn.

Mẫn Tạp rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình, hơn nữa nghiêm túc nói: "Ta sẽ không tiết lộ thân phận của ngài, ngày thường ta vẫn sẽ gọi ngài là Liên Nặc, ngài vẫn là em họ của ta, những lúc chỉ có hai chúng ta, ta sẽ tôn kính tiền bối ngài."

"Được." Mấy chuyện này Liên Nặc không để bụng, "Ngươi còn phải mời ta ngâm mình."

"Nhất định." Nhiều tinh thạch hệ hỏa thuần khiết như vậy, đừng nói ngâm mình, tự bán mình hắn cũng đáp ứng. "Nhưng mà tiền bối, có vài điều ngài phải chú ý, tinh thạch hệ hỏa thuần khiết là bảo bối hiếm thấy, nếu để người khác biết ngài sở hữu nó, hơn nữa số lượng lại rất nhiều, chỉ sợ ngài sẽ không an toàn. Đương nhiên, ta tin tưởng ngài không sợ, nhưng dù sao dị năng của ngài đã thoái hóa, hiện tại chỉ ở mức sơ cấp, tục ngữ nói hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, chờ ngài khôi phục dị năng, có thể làm những điều mà ngài muốn."

Mẫn Tạp nói khiến Liên Nặc vô cùng vui vẻ, cậu lại không sợ a. Tuy rằng không sợ nhưng cậu cũng có điều cố kỵ, dù sao cậu cũng là người ngoài, nếu để người khác biết cậu đang chiếm dụng thân thể của nguyên chủ, có lẽ sẽ chộp cậu lại mổ bụng nghiên cứu nghiên cứu một phen.

Như vậy xem ra, Mẫn Tạp là người không tồi.

"Ừm, các ngươi đều là người tốt, ta ở nhà các ngươi rất vui vẻ, cho nên ta quyết định sẽ tiếp tục ở đây, vinh dự Drey gia ta sẽ giữ, ngươi lần sau không cần mạo hiểm như vậy, chữa trị linh mạch của ngươi cũng rất lãng phí thời gian của ta." Liên Nặc lại nói.

Không biết vì sao, Mẫn Tạp đột nhiên lại có xúc động một chưởng chụp chết Liên Nặc. "Cảm ơn tiền bối, chuyện này sẽ trở thành là bí mật của chúng ta."

"Ừm." Cái gì bí mật với không bí mật, Liên Nặc căn bản nghe không hiểu.

Mẫn Tạp còn muốn nói thêm gì đó thì cửa truyền đến hai loại tiếng bước chân, một loại thanh âm nện bước trầm ổn lại có quy luật, một loại tùy ý lại trầm trọng.

Người trước là Hi Hoắc, người sau là Ngự Huy.

Hi Hoắc đẩy cửa ra, nhìn thấy Liên Nặc bọc chăn đứng ở trước giường, mà Mẫn Tạp nằm ở trên giường, hai mắt lóe sáng, tuy rằng khóe mắt khô ráo, không còn vết tích của nước mắt.

Đây là? Chẳng lẽ Liên Nặc đang an ủi Mẫn Tạp, hơn nữa an ủi có hiệu quả? Hi Hoắc không thể không nghĩ như vậy.

Như vậy xem ra, Liên Nặc cùng Mẫn Tạp ở chung khá tốt. Vậy thì Hi Hoắc cũng yên tâm. Nhân khẩu Drey gia quá ít, tới thế hệ của Mẫn Tạp thì chỉ có một mình hắn, tuy rằng Ngự Huy không cùng vai vế với Mẫn Tạp, nhưng tuổi hai người cũng không chênh lệch nhiều, cũng có thể tính thành hai người, hiện tại có thêm Liên Nặc, Hi Hoắc vẫn rất cao hứng khi bọn họ có thể ở chung hoà bình như vậy.

"Cha." Mẫn Tạp gọi một tiếng.

Liên Nặc nhìn Hi Hoắc, không gọi.

Hi Hoắc cũng không thèm để ý, cười cười với Liên Nặc: "Liên Nặc vào trường quân đội đế quốc cảm thấy thế nào, đã quen chưa?"

"Cũng tạm ổn." Liên Nặc trả lời, "Nhưng mà đồ ăn không ngon." Cậu đến nơi nào cũng đều chú ý đến vấn đề này.

"Ha ha ha......" Hi Hoắc cười to, "Thứ này đúng là không ngon nhưng không còn cách nào khác, đó là phần ăn do chính dinh dưỡng sư phối ra, thân thể nhỏ gầy này của ngươi ăn nhiều vào, nói không chừng sẽ cao lên đấy."

Cao lên?

Liên Nặc nhìn nhìn thân thể của mình, kết quả thân thể bị chăn bọc lại, căn bản không nhìn thấy gì cả. Bất quá cậu lại nhớ tới Bạch Du, vẫn là thân thể của Bạch Du tốt.

Liên Nặc quyết định liên hệ Bạch Du một chút, xem xem mấy ngày nay Bạch Du có chăm sóc tốt thân thể "của" cậu không.

Hi Hoắc nhìn về phía Mẫn Tạp, ông tiến lên nắm lấy tay con trai: "Ta sẽ phái người tìm biện pháp trị liệu linh mạch cho ngươi, con cháu Drey gia, chưa bao giờ sợ hãi gian khổ."

Cho dù không có Liên Nặc trợ giúp, Mẫn Tạp cũng không hối hận quyết định của chính mình, huống chi hiện tại có Liên Nặc trợ giúp, hắn càng không sợ gì cả.

"Cha yên tâm, cho dù không thể tu luyện dị năng, ta còn có cơ giáp." Mẫn Tạp nói.

"Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta liền an tâm rồi. Quân bộ còn có chuyện, ta đi trước."

"Tạm biệt, cha."

"Thúc gia gia*, tạm biệt."

(*) gia gia: ông; thúc: cậu/ chú

"Nhị thúc, tạm biệt."

Liên Nặc cũng làm theo.

"Ngự Huy, ngươi mang Liên Nặc về trường học trước đi, nơi này có bác sĩ chăm sóc, chỉ là thời điểm ta không ở trường học, Liên Nặc phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn rồi, cậu ấy... tương đối đơn thuần." Mẫn Tạp nói với Ngự Huy.

"Mẫn Tạp thúc yên tâm." Ngự Huy bảo đảm, đồng thời cũng bội phục Mẫn Tạp, không nghĩ tới lúc bản thân phải đối mặt khốn cảnh như vậy, Mẫn Tạp thúc còn có thể nghĩ đến tình huống của Liên Nặc thúc, hơn nữa lại rất kiên cường.

"Liên Nặc, có chuyện gì ngươi có thể gửi tin nhắn đến thông tấn khí của ta." Mẫn Tạp lại nói với Liên Nặc.

"Ừm, tạm biệt." Liên Nặc cảm thấy, cậu căn bản sẽ không có việc phải tìm Mẫn Tạp.

"Tạm biệt."

Trường quân đội đế quốc.

Thời điểm quay về trường học, Ngự Huy mượn một bộ quần áo ở bệnh viện, bộ dáng Liên Nặc bọc chăn thật sự rất xấu.

Ngự Huy đưa Liên Nặc về phòng ngủ trước, còn dẫn Liên Nặc đi ăn bữa sáng dinh dưỡng. Kết quả giống như cơm chiều hôm qua, đối với bữa sáng dinh dưỡng ở nơi này, Liên Nặc căn bản là không thích ăn, không còn cách nào khác, Ngự Huy đành phải mời Liên Nặc ăn điểm tâm.

Cuối cùng đưa cậu về lại phòng ngủ.

"Liên Nặc thúc, có chuyện ngươi có thể gửi tin nhắn đến thông tấn khí của ta, cũng có thể tới hệ máy móc tìm ta." Trước khi đi, Ngự Huy dặn dò.

"Ừm." Liên Nặc gật gật đầu.

"Còn máy tính cầm tay này ta phải trả lại cho chỗ ngâm mình." Ngự Huy nhắc nhở.

Liên Nặc chớp chớp mắt, lại nhìn nhìn máy tính cầm tay, có chút không nỡ, cái máy tính này dùng rất tốt, đặc biệt là xem phim hoạt hình. Liên Nặc lớn lên ở địa cầu thời mạt thế, hiện tại đối với phim hoạt hình mới tiếp xúc hai ngày mà nói thì si mê không ngừng được.

Ngự Huy nhìn ra được Liên Nặc thích, vì thế lại nói: "Liên Nặc thúc nếu thích, chờ đến ngày nghỉ, chúng ta có thể đến trung tâm thương mại* mua một cái. Bởi vì có bốn trường quân đội tồn tại nên nhu cầu mua sắm của học viên rất cao, cho nên còn có một cái trung tâm thương mại, bên trong có rất nhiều đồ vật, người may mắn còn có thể tìm được bảo vật nữa đó."

(*) bản gốc: thương phẩm phố; thương phẩm: hàng hoá được đưa ra mua bán, trao đổi trên thị trường

"Được." Nếu Ngự Huy nói như vậy, Liên Nặc liền tin. Dù sao sau này, O(∩_∩)O thời điểm đi ngâm mình vẫn có thể xem tiếp.

Chờ Ngự Huy rời khỏi, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Liên Nặc.

Hiện tại là thời gian lên lớp, Nhung Địch đi học, còn có một phòng ngủ Liên Nặc chưa từng nhìn thấy.

Lúc Mẫn Tạp dẫn cậu tới phòng ngủ, đã giúp cậu sửa sang lại mọi thứ. Chỉ là, Liên Nặc khẽ nhíu mày, đã có người vào phòng của cậu.

Loại chuyện này ở địa cầu thời mạt thế cũng sẽ không xảy ra.

Ở địa cầu thời mạt thế, cậu trừ bỏ nghiên cứu chính là ngủ, cậu ngủ không tốt, liền không có tinh thần nghiên cứu, cho nên nhân viên công tác đều sẽ không quấy rầy cậu, lúc cậu rời giường đi nghiên cứu mới có người giúp cậu quét dọn sửa sang lại phòng. Nhưng mà, đối với một số việc ý thức của Liên Nặc lại phi thường nhanh nhạy.

Tỷ như giờ phút này, cậu mới đi vào phòng, liền biết có người đã tiến vào phòng của mình.

Đồ vật không bị dịch chuyển quá nhiều. Đồ vật trong căn phòng này vừa xem là hiểu ngay, trừ bỏ đồ dùng sinh hoạt mang từ Drey cũng chỉ có rương đồ ăn mà thôi.

Nhưng mà, Liên Nặc đi đến bên cạnh hộp sắt, cậu ngồi xổm xuống, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn dây dưa hấu. Thực vật sẽ không nói, nhưng đối với Liên Nặc mà nói, hoặc là đối dị năng giả hệ mộc mà nói, thực vật là có thể nói.

Dây dưa hấu bên trong hộp sắt này, bọn nó có sinh mệnh.

Thời điểm tay sờ đến chỗ nào đó, Liên Nặc lật đám dây dưa hấu lên, nơi này thiếu một dây. Liên Nặc có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lúc cậu hái dưa hấu sẽ không làm gãy dây của nó.

Như vậy nơi này thiếu một trái, đã bị ai hái đi mất.

Liên Nặc không biết.

-Hết chương 48-

Tui có lời muốn nói: còn ai ở đó hơm?~

Mẫn Tạp: ta muốn một chưởng chụp chết tên này...

Tui: như vậy là phạm thượng nghen... Thái tử!!!!!!!!!

--------------

[Beta: Gà Nấu Nấm Đông Cô]

Chương 49: TA MUỐN ĐỆ NHẤT

Tích tích tích tích......

Thời điểm Liên Nặc đang ngồi xổm bất động thì thông tấn khí của cậu lại vang lên.

Bạch Du:【Liên Nặc, còn nhớ ta không?】

Có người quay lại trận thi đấu của Mẫn Tạp và Tucker, sau đó đăng lên diễn đàn ở trường quân đội đế quốc. Bạch Du là học viên ở trường quân đội đế quốc, đương nhiên cũng thấy được, nhưng mà trong mắt Bạch Du trận chiến của Mẫn Tạp và Tucker không phải trọng điểm, trọng điểm là trong video cậu nhóc thấy được Liên Nặc. Tuy rằng Liên Nặc biến thành đầu trọc, nhưng vẫn dễ nhận ra.

Liên Nặc: 【Ừ, nhớ rõ.】

Nhìn tin nhắn của Bạch Du, Liên Nặc rất cao hứng, liền đem chuyện có người từng đột nhập vào phòng nhanh chóng quăng mất, cậu bò lên giường, bắt đầu trò chuyện với Bạch Du.

Bạch Du:【Ngươi tới trường quân đội đế quốc sao? Ta đến gặp ngươi.】

Liên Nặc:【Ừ, vừa tới hôm qua.】

Bạch Du:【Giữa trưa cùng nhau ăn cơm không? Ngươi ở chỗ nào, ta tới tìm ngươi, đưa ngươi làm quen trường học một chút.】

Liên Nặc:【Được, ta ở phòng ngủ hệ y học.】

Rất nhanh đến giữa trưa, Ngự Huy gửi tin nhắn cho Liên Nặc, muốn cùng Liên Nặc ăn cơm trưa, kết quả bị Liên Nặc từ chối. Sau khi từ chối Ngự Huy, vừa vặn Bạch Du gửi tin nhắn đến, cậu nhóc đã đến dưới lầu của KTX hệ y học, vì thế Liên Nặc ra cửa.

Bạch Du gầy, so với mấy ngày trước ở bệnh viện thì gầy hơn nhiều, cũng tiều tụy không ít.

Liên Nặc nhíu mày, Bạch Du không chăm sóc tốt thân thể "của" cậu rồi.

"Liên Nặc." Nhìn thấy Liên Nặc, Bạch Du đang uể oải ỉu xìu không nhịn được liền tươi cười, "Liên Nặc, nơi này nơi này." Bạch Du một bên vẫy tay, một bên chạy tới chỗ Liên Nặc.

Liên Nặc gật gật đầu, đầu trọc với mắt kính, lại nhìn bộ dạng bình tĩnh của cậu, giống cái tiểu lão đầu, nếu không phải gương mặt này thật sự quá trẻ. "Gần đây ngươi không ăn được sao? Sắc mặt rất kém." Đối với Liên Nặc mà nói, Bạch Du không ăn được quan trọng hơn việc cậu không ăn được, đây chính là thân thể cậu vừa lòng nhất a.

"Không...... ha ha...... Không có việc gì, có chút tâm sự thôi." Bạch Du ha ha cười, có chút xấu hổ.

"Nga, sau này phải ăn nhiều vào, phải dưỡng tốt thân thể." Liên Nặc nói.

"Ân, Liên Nặc, cảm ơn ngươi quan tâm." Bạch Du rất cảm động, đây là lần đầu tiên có người quan tâm cậu nhóc ngoài viện trưởng cô nhi viện. Kỳ thật trước khi hẹn Liên Nặc, cậu nhóc còn có chút lo lắng, hiện tại cũng yên tâm.

Liên Nặc là người tốt.

Quan tâm? Liên Nặc không cảm thấy cậu quan tâm Bạch Du, hơn nữa cậu vì cái gì lại quan tâm Bạch Du a? Bất quá cậu cũng không phản bác.

Thấy Liên Nặc trầm mặc, Bạch Du lại nói: "Kỳ thật cũng không có gì chuyện gì lớn, ngươi không cần lo lắng. Viện trưởng cô nhi viện nơi ta sống bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng. Kỳ thật cũng không có gì, người tuổi lớn tuổi sẽ không tránh khỏi cái chết, ngươi biết không, ta từ nhỏ đã sống ở cô nhi viện."

Người tuổi lớn sẽ chết sao?

Tử vong đối với Liên Nặc mà nói, chính là lựa chọn khi bản thân cảm thấy nhàm chán tịch mịch. Mà không phải bởi vì tuổi lớn, bị trời cao an bài không còn lựa chọn nào khác.

"Ân." Liên Nặc trả lời.

Đại khái là cảm giác được Liên Nặc không hứng thú đối với chuyện này cho lắm, Bạch Du cũng không nói nữa: "Tới nhà ăn rồi, Liên Nặc ngươi thích ăn cái gì cứ việc chọn, không cần khách khí."

Liên Nặc dừng lại, nơi này ngày hôm qua Ngự Huy và Mẫn Tạp đã dẫn cậu tới ăn, không có món nào có thể ăn.

"Đồ ăn nơi này không thể ăn." Liên Nặc mở miệng.

"A?" Bạch Du không rõ, "Đồ ăn nơi này đều là đồ trân quý, do dinh dưỡng sư giỏi nhất của đế quốc phối ra, như thế nào không thể ăn?"

"Chính là không thể ăn, ngày hôm qua ta đã ăn rồi." Liên Nặc không muốn đi vào, "Còn chỗ nào có thể ăn cơm nữa không?"

Cái này...... Bạch Du lắc đầu: "Trong trường học chỉ có một nhà ăn, trường học là dạng phong bế, không phải tình huống đặc thù thì không thể ra ngoài." Cái gọi là tình huống đặc thù, chính là tình huống phát sinh ngoài ý muốn giống Tucker và Mẫn Tạp ngày hôm qua. Mà lúc ấy Ngự Huy cùng Liên Nặc là người nhà nên có thể đi theo.

Mộc Ân là trọng tài của lần thi đấu lôi đài này, cho nên ngày hôm qua hắn có thể ra ngoài tìm hiểu tình hình. Mấy người kia là đồng học của Mẫn Tạp, có thể xin nghỉ để đi thăm Mẫn Tạp.

Cái hình thức phong bế này lúc ở Drey gia, Liên Nặc đã biết, nhưng mà: "Nếu là hình thức phong bế, lần trước sao ngươi lại xuất hiện ở bệnh viện đế đô?"

Liên Nặc chỉ thuận miệng hỏi một chút, sắc mặt Bạch Du lập tức uể oải lên: "Lần đó gặp được ngươi, ta đến thăm viện trưởng, sau đó bị ngộ độc thức ăn nên phải đến bệnh viện."

Ai có thể đoán được cứ như vậy đụng phải Liên Nặc, nhưng mà: "Liên Nặc, ngươi quen với đại thúc kia sao?"

"Đại thúc?" Liên Nặc hơn 500 tuổi, đại thúc trong tưởng tượng của cậu chắc phải lớn tuổi hơn cậu nhiều, cho nên trong khoảng thời gian ngắn, cậu nghĩ không ra vị đại thúc kia là ai.

"Chính là lúc chúng ta ở trong rừng, ngoại trừ bác sĩ Aumont còn một người khác cũng ở đó." Bạch Du nói.

"Nga, ngươi nói Cadiz à, không thân cho lắm." Cậu và Cadiz vốn dĩ không thân thiết gì, mới gặp nhau cách đây vài ngày mà thôi.

Bạch Du có chút thất vọng, kỳ thật cậu nhóc vẫn luôn muốn cảm ơn Cadiz. "Vậy à, không có việc gì."

Liên Nặc liếc nhìn Bạch Du một cái, cảm thấy người này rất kỳ quái: "Trưa nay chúng ta ăn cái gì đây?" Cậu hiện tại rất đói bụng.

"Ta cũng không biết a, ngươi không thích ăn phân ăn dinh dưỡng." Bạch Du cũng do dự không biết phải làm sao.

Liên Nặc nghĩ nghĩ: "Ngươi không phải họ hệ ăn uống sao? Ngươi biết làm điểm tâm không?"

"Biết, ta đương nhiên biết làm điểm tâm." Bạch Du lập tức nói.

"Vậy ngươi làm điểm tâm cho ta ăn đi, ta thích ăn điểm tâm." Nghĩ đến mấy món ăn vặt của quản gia Drey gia, trên mặt Liên Nặc liền xuất hiện tươi cười.

"Được...... Vậy chúng ta đến phòng bếp của hệ ăn uống đi, nhưng mà nguyên liệu ở đó có hạn, cho nên món ta có thể làm được cũng không nhiều lắm. Nếu ngươi có món yêu thích, ngươi có thể ở mua nguyên liệu trên mạng, cửa hàng ở khu thương mại kế bên sẽ đem nguyên liệu đến cổng trường, ngươi có thể đến cổng trường lấy." Bạch Du nói.

"Mua trên mạng?" Ánh mắt Liên Nặc sáng lên, nhưng mà ngay sau đó ánh mắt lại ảm đạm, "Ta không có máy tính."

"Ta cũng không có máy tính, máy tính cầm tay rất quý." Bạch Du thở dài.

"Chỗ ngâm mình có máy tính cầm tay." Liên Nặc đột nhiên nhớ tới, "Chúng ta ăn cơm xong thì đi ngâm mình, sau đó có thể dùng máy tính mua nguyên liệu."

"Nhưng phí ngâm mình một lần là một ngàn tinh tệ." Bạch Du nhắc nhở, một ngàn tinh tệ, tương đương sinh hoạt phí một tháng của cậu nhóc.

"Ta có tiền." Ban đầu hai vạn sáu tinh tệ, sau đó Cadiz cho cậu ba vạn tinh tệ, hiện tại có năm vạn sáu ngàn tinh tệ.

"Vậy...... Sao có thể không biết xấu hổ để ngươi mời khách chứ." Bạch Du có chút ngượng ngùng.

Liên Nặc miệng giật giật, lại không phát ra âm thanh, kỳ thật cậu cũng không tính mời Bạch Du cùng nhau ngâm mình. Nhưng mà nghĩ nghĩ, dù sao thân thể này về sau cũng là của mình, dứt khoát cùng nhau dưỡng tốt đi. "Không có việc gì, ta có tiền." Cho nên nói tới nói lui, cũng chính là câu này.

"Liên Nặc, ngươi đối với ta thật tốt." Bạch Du rất cảm động. Liên Nặc là người đầu tiên tốt với cậu nhóc như vậy, đế quốc rất tàn nhẫn, người không có quyền lực không có bối cảnh, trừ phi ngươi có bản lĩnh, nếu không sẽ bị đào thải. Mà cậu nhóc là dựa vào thân phận con quân nhân, mới được đế quốc chiếu cố, bằng không, cậu nhóc cũng không bằng bần dân ở xóm nghèo.

Ba năm gần đây, cậu biết con đường bản thân đã đi phải chịu bao nhiêu gian nan, không có bạn bè, ngay cả bạn bè bình thường cũng không có, khổ sở, thương tâm, bị khi dễ, chỉ có thể tự mình nghĩ cách làm chính mình vui vẻ. Nhưng hiện tại, cậu nhóc có bạn rồi.

Nghĩ đến đây, nước mắt của Bạch Du từng giọt từng giọt rớt xuống, sau khi phụ thân hi sinh vì nhiệm vụ, đây là lần đầu tiên cậu nhóc khóc. Trước kia, mặc kệ bị khi dễ đến thế nào, cậu nhóc đều nỗ lực mỉm cười, hiện tại...... Hiện tại vì sao lại không cười nổi đây? Rõ ràng kết giao bạn bè là việc rất vui vẻ, vì sao cậu nhóc lại không thể cười được?

Liên Nặc đầu trọc như thế nào cũng không nghĩ ra, vì sao Bạch Du lại khóc?

Liên Nặc chưa bao giờ bị hỉ nộ ái ố chi phối cả, đương nhiên không hiểu những chuyện này. Cậu đối với hỉ nộ ái ố, hoàn toàn là không quan tâm.

"Ta...... Ta...... Ta chỉ là cảm động, ngươi mời ta ngâm mình khiến ta thật sự cảm động, chưa từng có người đối tốt với ta như vậy." Thấy Liên Nặc nhìn mình, Bạch Du vội vàng giải thích.

Liên Nặc chưa từng nghĩ, sẽ có người được cậu mời ngâm mình mà cảm động đến khóc, loại cảm giác này thật vi diệu.

"Ừm." Liên Nặc gật gật đầu, không nói chuyện nữa.

Bạch Du vội vàng lau nước mắt giới thiệu: "Nơi này chính là hệ ăn uống, tuy rằng không lợi hại như hệ y học, hệ cơ giáp hay hệ máy móc, nhưng hệ ăn uống cũng rất ghê gớm."

"Ừm, thật sự rất ghê gớm." Đối với Liên Nặc mà nói, nếu Bạch Du có thể làm ra món ăn mà cậu thích, vậy thì trừ cậu ra, Bạch Du là người lợi hại nhất.

"Cảm ơn." Được bạn khích lệ hệ mà mình học, Bạch Du rất cao hứng, "Nơi này chính là phòng bếp của hệ ăn uống, là nơi ngày thường chúng ta làm đồ ăn." Bạch Du nói, lấy ra chìa khóa mở cửa.

-Hết chương 49-

Tui có lời muốn nói: cuối cùng cũng bắt cóc đc một bé beta (●'ω`●)

------------

[Beta: Gà Nấu Nấm Đông Cô]

Chương 50: TA MUỐN ĐỆ NHẤT (2)

Phòng bếp hệ ăn uống rất lớn, không phải loại chỉ có một bếp nấu, mà là trăm ô vuông lớn trong phòng học, chia thành rất nhiều bếp độc lập.

"Đây là vị trí của ta, ngày thường ta học cách làm đồ ăn ở chỗ này." Bạch Du lấy ra bột mì cùng một ít nguyên liệu, "Liên Nặc ngươi thích ăn đồ ngọt đúng không?"

"Ừm." Liên Nặc trả lời.

"Vậy ta làm bánh quy nhỏ cho ngươi được không?" Bạch Du hỏi.

Liên Nặc gật đầu, bất quá cậu nghĩ nghĩ, từ trong không gian lấy ra rau xanh, củ cải đưa cho Bạch Du: "Cái này cũng có thể nấu ăn." Trong không gian của Liên Nặc, rau xanh, củ cải, các loại rau dưa phơi khô mới mẻ có rất nhiều.

Một mình sinh hoạt 500 năm, Liên Nặc trừ bỏ trồng rau, chỉ có trồng rau.

"Đây là cái gì?" Bạch Du tiếp nhận, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, "Thơm quá." Ánh mắt cậu nhóc sáng lên. Mùi hương rau dưa trên địa cầu cùng với mùi hương rau được bồi dưỡng ở nơi này, hay là rau dại, đều hoàn toàn khác nhau.

Trên địa cầu có rất nhiều, ở nơi này lại là bảo vật, giá trị liên thành.

"Đồ ăn, cái này là rau xanh, cái này là củ cải." Liên Nặc nói. Địa cầu thời mạt thế, rau xanh củ cải trân quý hơn thịt rất nhiều. Đáng tiếc sau đó loài người lại chết sạch, cho dù Liên Nặc trồng nhiều loại rau xanh củ cải, cũng không ai nấu cơm cho cậu.

"Rau xanh? Củ cải?" Chưa từng nghe nói qua, "Cái này làm như thế nào?" Bạch Du tò mò cực kỳ, không chỉ tò mò mà còn hiếu học.

Liên Nặc nghĩ nghĩ, địa cầu thời mạt thế lúc con người vẫn chưa diệt vong, có dì nấu ăn cho cậu. "Rau xanh dùng mỡ xào, tạo thành vị hơi mặn. Củ cải dùng mỡ, nước tương, thịt kho, tạo thành vị ngọt."

Tinh cầu này tuy rằng không có thực vật như rau xanh, củ cải, nhưng dầu muối tương dấm thì vẫn có. Nghe Liên Nặc giới thiệu đại khái, trong lòng Bạch Du cũng biết làm thế nào rồi. "Ta làm bánh quy nhỏ trước, trong lúc nướng chúng ta lại làm rau xanh và củ cải, thế nào?"

"Được." Liên Nặc tự tìm chỗ ngồi, an tĩnh chờ.

Lúc này Liên Nặc đặc biệt an tĩnh, hai mắt cậu ngó trái ngó phải, có chút nhàm chán, vì thế cậu lấy từ trong không gian ra tinh hạch hệ Mộc và hệ Thủy cấp thấp, bắt đầu tu luyện.

Cậu muốn nhanh chóng gia tăng linh lực hệ Mộc, chuyển sang linh lực hệ Trị liệu, sau đó chữa trị linh mạch thân thể này.

Mà Bạch Du, được Liên Nặc cung cấp rau xanh, củ cải, giống như được tiêm máu gà, đặc biệt kích động. Cậu nhóc chưa bao giờ gặp qua rau dưa, chưa bao giờ nghe qua cách làm, chưa bao giờ ngửi được mùi hương của chúng.

Ở cái tinh cầu bị công nghệ cao bao phủ này, rau dưa địa cầu thuần tự nhiên, giá trị dinh dưỡng vượt qua tưởng tượng của mọi người, cho nên Bạch Du có thể không kích động sao?

Vì thế Bạch Du một bên vì sự yêu thích tràn ngập đối với đồ ăn, một bên vui sướng vì có thêm bạn mới, cao hứng mà làm điểm tâm cùng đồ ăn.

Một người bởi vì nhàm chán mà an tĩnh tu luyện dị năng.

Hai người này, trong phòng bếp hệ ăn uống, ngoài ý muốn lại vô cùng hài hòa.

Cho đến khi bánh quy nhỏ trong lò nướng ra lò, mùi hương ngọt ngào làm Liên Nặc không tự giác vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng.

"Thơm quá." Liên Nặc mở miệng, đem tinh hạch vẫn chưa hấp thụ xong bỏ vào trong không gian, hai mắt gắt gao nhìn mâm bánh quy, rất muốn nếm thử chúng.

"Đây là sở trường của ta, nếu ngươi thích ăn ta có thể thường xuyên làm cho ngươi ăn." Được Liên Nặc ca ngợi, Bạch Du rất cao hứng.

"Được." Liên Nặc chưa bao giờ từ chối những việc có lợi. Chờ Bạch Du đặt mâm xuống, cậu trực tiếp duỗi tay cầm.

"Cẩn thận bỏng." Bạch Du nhắc nhở. Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi, tay Liên Nặc đã vươn tới, bánh quy nóng còn có thể chịu đựng, nhưng cái mâm nóng mới quan trọng, Liên Nặc là trực tiếp duỗi tay ra, đương nhiên cũng đụng tới mâm.

Sống hơn 500 tuổi, lần đầu tiên Liên Nặc bị bỏng, thậm chí đã quên cảm giác bị bỏng là như thế nào. Bản năng thân thể phản ứng, đôi mắt đỏ ửng. Cậu vô tội nhìn Bạch Du, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngốc ngốc.

"Có đau không, mau tới chườm nước lạnh." Bạch Du lo lắng, vội vàng lại xem.

"Không sao." Liên Nặc lấy lại tinh thần, trực tiếp dùng dị năng trị liệu chữa trị ngón tay bị bỏng. Ánh sáng màu xanh xuất hiện trên đầu ngón tay của Liên Nặc, vô cùng xinh đẹp, nguyên bản là một thiếu niên bình thường, giờ khắc này lại giống như một vị thần vậy.

Bạch Du nhìn Liên Nặc, trong mắt chính là ngạc nhiên, sau đó là sùng bái. Có thể phát ra ánh sáng như vậy, tuyệt đối là dị năng giả. Trong đầu Bạch Du đột nhiên hiện lên lần đầu tiên cậu nhóc gặp Liên Nặc, lúc đó tia sáng màu xanh dương cùng tia sáng màu lá đột nhiên xuất hiện trước mắt Bạch Du, ngay sau đó Liên Nặc liền xuất hiện.

Trong mắt Bạch Du là sùng bái dày đặc: "Liên Nặc, ngươi là dị năng giả sao?!" Cậu nhóc vậy mà có thể làm bạn cùng dị năng giả.

Trong mắt Liên Nặc, thân thể Bạch Du là của mình, cho nên miễn cưỡng Bạch Du cũng được xem như là người một nhà. Vì thế không có giấu giếm điều gì: "Ừm." Liên Nặc gật gật đầu, ngón tay bị bỏng đã ổn, cậu không chú ý tới Bạch Du sùng bái, nhìn bánh quy hỏi: "Cái này khi nào có thể ăn, ta đói bụng."

"A...... Chờ nó nguội một chút là có thể ăn, hiện tại vẫn còn nóng. Ngươi ngồi chờ một lát, khi nào ăn được ta gọi ngươi, ta đi làm rau xanh và củ cải mà ngươi nói, được không?" Bạch Du là người nhát gan, từ lúc bắt đầu, cậu nhóc đã sợ Liên Nặc, sau đó cậu nhóc cảm thấy bọn họ là bạn bè, nhưng vẫn vô cùng cẩn thận, hiện tại biết Liên Nặc là dị năng giả, vậy mà không sợ, cũng không cẩn thận, mà trở nên tôn kính.

Giống như Mẫn Tạp sau khi biết Liên Nặc là tiền bối hơn 500 tuổi.

Nếu Mẫn Tạp có thể tìm Drey tướng quân chứng thực một chút, có lẽ bọn họ sẽ phát hiện rất nhiều nghi vấn, nhưng mà hắn không làm, cũng không nghĩ bản thân sẽ làm, bởi vì hắn cảm thấy biết bí mật của Liên Nặc là việc rất vinh hạnh, cũng có thể bởi vì bác sĩ tuyên bố hắn không thể tu luyện dị năng, Liên Nặc nói cậu có thể chữa trị cho hắn, đối với Mẫn Tạp mà nói, cũng là một loại hy vọng. Cho nên, mặc kệ điều Liên Nặc nói là thật hay giả, hắn đều nguyện ý thử xem. Cũng bởi vậy, bí mật của Liên Nặc, hắn sẽ không nói.

Tóm lại, đây là bí mật nho nhỏ lại được bảo vệ theo cấp độ cao nhất.

"Ừm." Liên Nặc ngồi bên cạnh bánh quy nhỏ, mỹ thực ở trước mặt, Liên Nặc rất ngoan, ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn chờ ăn.

Nhưng mà, Liên Nặc lại không an phận. Cậu một lát chọt chọt vào bánh quy nhỏ, vài phút sau lại chọt chọt bánh quy nhỏ tiếp, cảm giác bánh quy nhỏ không còn nóng nữa, Liên Nặc công khai cầm lấy, bắt đầu ăn.

Bạch Du chìm đắm trong nguyên liệu mới, căn bản không chú ý tới Liên Nặc, đến lúc cậu nhóc làm xong mới phát hiện bánh quy đã bị Liên Nặc ăn sạch, hơn nữa Liên Nặc còn dùng bộ dạng vô tội, ánh mắt 'ta vẫn chưa ăn no' nhìn Bạch Du.

Bạch Du cúi đầu nhìn cái bụng của mình, cậu nhóc vẫn chưa ăn cơm.

"Rau xanh xào cùng thịt kho củ cải đã làm xong, cho ngươi." Bạch Du bưng đến trước mặt Liên Nặc.

Rau xanh xào chỉ có một đĩa, củ cải thì khá lớn, có thể chứa đầy hai đĩa.

"Ngươi không ăn sao?" Liên Nặc xem Bạch Du đứng.

"A, ta ăn cùng ngươi được sao? Đồ ăn như vậy vô cùng quý giá." Bạch Du ngượng ngùng.

Quý giá? "Ta có rất nhiều, không quý giá." Loại này cậu có rất nhiều, một mình cậu căn bản ăn không hết.

"Vậy... Ta không khách khí." Bạch Du ngồi xuống, trước tiên gắp một miếng rau xanh nếm thử, "Oa, ăn ngon thật, có chút thanh đạm, nhưng rất ngon miệng."

"Ừm." Liên Nặc gật đầu, lúc cậu tự làm, chỉ có thể làm canh rau xanh, không có mỡ cũng không có muối đường tương dấm, đơn giản mà nói, không thể ăn.

Nhưng cho dù không thể ăn, cũng ngon hơn nhiều so với phần cơm dinh dưỡng của nơi này. Chỉ là tới tay Bạch Du lại là trở nên ăn ngon như vậy.

Hai người cơm trưa, nhìn như đơn sơ, nhưng đều là món ngon. Liên Nặc đã lâu không ăn món ăn địa cầu chính tông, hơn 500 năm. Bạch Du lần đầu tiên ăn, cảm thấy đây là lần ăn cơm trưa ngon nhất trong đời cậu nhóc.

Ăn cơm xong, Liên Nặc hẹn Bạch Du buổi tối ngâm mình, bởi vì muốn đặt hàng nguyên liệu nấu ăn, đồng thời Liên Nặc còn muốn xem《Nhật ký trưởng thành của Reddy bảo bảo》.

Buổi chiều, Liên Nặc đến phòng học. Trong phòng học, học sinh tụm lại từng nhóm nói chuyện, thấy Liên Nặc tiến vào, trong phòng học đột nhiên yên tĩnh trong giây lát, sau đó mọi người tiếp tục trò chuyện như không có chuyện gì.

"Liên Nặc." Nhung Địch tiến đến chào hỏi, "Giữa trưa ta muốn hẹn ngươi cùng đi ăn cơm, nhưng lại không có số thông tấn khí của ngươi, có thể thêm số thông tấn khí của ta không, để tiện sau này liên lạc?"

"Được." Liên Nặc không từ chối, thêm số thông tấn khí của Nhung Địch vào.

"Liên Nặc, trường học có rất nhiều hoạt động tập thể yêu cầu học viên tham gia, để dễ thông báo hoạt động với ngươi, chúng ta cũng nên thêm số thông tấn khi đi." Lớp trưởng Lý Duệ nói.

Trí nhớ Liên Nặc rất tốt, biết Lý Duệ là lớp trưởng, mà lớp trưởng trong trí nhớ nguyên chủ, là nhân vật có tiếng nói nhất trong lớp. Cho nên Liên Nặc đồng ý.

Sau đó có không ít bạn học tới thêm số thông tấn khí của cậu, Liên Nặc cũng đều thêm vào. Làm trạch nam hơn 500 tuổi, thật ra Liên Nặc rất thích náo nhiệt.

Lúc tiếng chuông vào học vang lên, trong phòng học nháy mắt yên tĩnh.

Kỷ luật trường quân đội đế quốc tuyệt đối tốt. Giáo viên giảng bài, các bạn học nghe giảng bài, không giống với thời gian đi học trước đó trong trí nhớ nguyên chủ, kia là trường học hạng ba, so với trường quân đội hạng nhất, mặc kệ là giáo viên hay là học sinh, đều không thể nào so sánh được.

-Hết chương 50-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro